[Twilight Đồng Nhân] Bạn Trên Mạng Là Ma Cà Rồng

Chương 50: Chương 50




Trong khi Bella đang ấm ức buồn bã lẫn lo lắng thì nhà Cullen lại đang có một khoảng thời gian rất thoải mái. Clairol đã hào phóng khoe ra tài nghệ nấu nướng của mình với tất cả ma cà rồng, bà đã làm một bàn thức ăn từ máu phong phú đến nỗi ngay cả Esme đã bỏ không ít công sức nghiên cứu suốt mấy tháng qua cũng phải nhìn không chớp mắt.

Clairol rất kiêu ngạo về tài nấu nướng của mình từ trước đến nay, bà nhéo nhéo gương mặt của Atlas đang đứng bên cạnh làm trợ thủ mà cười nói: “Nói như thế nào thì đây cũng là nghề để tôi nuôi gia đình, tôi sao có thể nào kém hơn cục cưng được ?” Clairol hất cằm, “Từ trước đến giờ chỉ có thứ tôi không nghĩ ra được chứ không có thứ gì mà tôi không làm ra được.”

Lão ma cà rồng Marcus hơn ba ngàn năm tuổi đương nhiên là không giúp ích được tí gì, nhưng khi ông nghe thấy ba chữ “nuôi gia đình” thì lập tức nói: “Ta sẽ chăm sóc em, từ nay về sau.”

Thanh âm của Marcus rất thành khẩn, biểu lộ rất nghiêm túc, Clairol vừa mới đặt một dĩa tiết canh cay xuống bàn nghe đến vậy thì khẽ giật mình, sau đó quay đầu thản nhiên cười: “May mà anh chưa nói là nuôi em, em từ nào đến giờ quen tự cấp tự túc rồi.”

Gương mặt Marcus sa sầm lại, Alice sớm đã vọt đi phụ bưng thức ăn, Carlisle cùng Esme nhìn nhau, trong đôi mắt hoàng kim chợt lóe lên tia giảo hoạt nhưng bị Esme nhéo bên hông một cái, ông đành tiếc nuối rời đi.

Về phần đám thị vệ đang ngồi trên mấy cái cây vân sam ra sức hít ngửi hương thức ăn bên ngoài cửa sổ thì sao ? Lúc thấy tình thế không được tốt cho lắm họ đã sớm chạy trốn từ đời nào rồi.

Trong chớp mắt, căn bếp rộng rãi của nhà Carlisle chỉ còn lại một mình Atlas —— cậu kinh hãi dụi mắt, phát hiện ra mình thật sự nhìn thấy vẻ xấu hổ lẫn cầu xin trong mắt Marcus.

Atlas ôm vai Clairol, ra vẻ nghiêm nghị như Marcus mà nói: “Yên tâm, còn có con nuôi mẹ mà.”

Clairol xách tai Atlas lên mà mắng: “Thằng nhóc thúi, con nuôi mẹ chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa hả?”

Ai biết Marcus lại chen vào dứt khoát quả quyết nói: “Ta nuôi con cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Clairol, ta là chồng của em, là bố của Atlas.”

Atlas khẽ nhếch mép, sau đó quyết đoán giơ ngón tay cái lên với Marcus đằng sau lưng Clairol, nhưng đột nhiên cậu nhớ ra: “Ờ… có thể hỏi ông có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng không?”

Marcus ngạc nhiên: “…” Ông tuyệt đối không muốn trả lời là không có.

Lão ma cà rồng ngâm mình trong cung điện dưới mặt đất hơn ba ngàn năm bị sự thật tàn khốc đả kích cho tái mặt.

Clairol thì ôm bụng cười đến cào tường, vất vả lắm mới giơ một ngón tay nhấc cằm Marcus lên —— đương nhiên, bởi vì vấn đề chiều cao nên động tác này rất khó, nhưng bà không ngại: “Ôi, cưng à, đừng đau lòng, không sao cả, em có tiền gửi ngân hàng. Được rồi, mấy thứ đó đại khái bây giờ không có cách dùng, bất quá, em nghĩ kiếm tiền với em cũng không khó cho lắm, em quen rồi nên em không ngại phải bao nuôi anh đâu Marcus!” Bà dùng ánh mắt quét qua dáng người khiến cho kẻ khác phải thèm của Marcus.

Mặt của Marcus xoẹt một tiếng liền từ trắng chuyển thành đen, nhưng điều khiến Atlas không ngờ đến chính là ông lại rõ ràng một lời đồng ý: “Được.”

Mặt Clairol thoáng cái xoắn xuýt, bà tỏ ra không tin được mà quay người vịn tường bỏ đi.

Atlas thì tròn xoe mắt nhìn Marcus: đây mới đúng là đàn ông đích thực ! Đàn ông đích thực phải biết co được giãn được!

Marcus nhìn Clairol rời đi, khóe miệng lộ ra chút vui vẻ, ông vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Atlas, còn lưu luyến sờ hơi lâu một chút: “Xin lỗi, từ trước đến giờ không thể chăm sóc con cho tốt. Từ nay về sau sẽ không xảy ra nữa.”

Mặt Atlas thoáng cái đỏ lựng lên, cào cào mái tóc bị vò rối nhỏ giọng bảo : “Thật ra cũng chỉ là do hiểu lầm. Kỳ thật Caius rất chăm sóc cho con.”

Marcus cau mày suy nghĩ rồi bảo: “Caius cậu ta… quả thật rất tốt với con.”

Bởi vì ở đây đều là ma cà rồng nên bữa tốt đều là chế phẩm từ máu khiến Atlas không khỏi thở dài một hơi —— kỹ thuật nấu ăn của người Trung Quốc quả thật rất là cuờng đại, đối với người nước ngoài rất ít khi động vào nội tạng động vật mà nói, Atlas cảm thấy, dù mọi người có là ma cà rồng chuyên cắn cổ nguời hút máu thì vẫn cần phải rèn luyện thêm khả năng tiếp nhận.

Atlas hoàn toàn không muốn nhớ lại hồi còn bé từng có lần ăn hết một bàn đầy những thức ăn như vậy, mặc dù cậu phải thừa nhận là huơng vị cũng không tồi nhưng khi cậu trưởng thành dần dần nhận ra những thức ăn mà mình ăn từ bé đến lớn kỳ dị đến thế nào thì trong nháy mắt cậu đã cảm nhận rõ ràng một nửa dòng máu ngoại quốc đang chảy trong mạch máu của mình—— điều này có thể dùng làm lý do hợp lý cho việc kiêng kem của cậu.

Atlas ngồi cạnh Edward, bên còn lại của cậu chính là Marcus, đây là do Esme rất có hảo cảm với Marcus an bài.

Khi Atlas ngồi xuống thì lão ma cà rồng nghiêm túc ho nhẹ một tiếng, đẩy cái dĩa ra truớc mặt Atlas —— bên trên là những miếng thịt bò đã đuợc cắt hoàn mỹ, là Clairol cố ý vì ông và Atlas chuẩn bị.

Atlas kinh ngạc nghiêng đầu, trên mặt Marcus mang theo ý cười nhàn nhạt, dù cho tất cả những ma cà rồng nhà Cullen đang nhìn ông—— thậm chí Alice ông cũng không buồn liếc mặc dù chính cô là người đã chuẩn bị cây thông Noel giống hệt như khi ông và Clairol lần đầu gặp mặt.

“Chắc con vẫn còn chưa quen với sức mạnh của ma cà rồng.” Marcus đưa đĩa ăn cho Atlas.

Atlas ngẩn người, sau đó nhoẻn miệng cười: “Phải.”

Clairol giỏi về ẩm thực Tây phương nên từ nhỏ Atlas rất quen thuộc với lễ nghi phương Tây, dùng dao nĩa chẳng khác gì dùng đũa, nhưng vừa biến thành ma cà rồng nên cậu không khống chế nổi sức mạnh, lúc mới đầu, cầm ly trà liền bóp nát bấy —— đương nhiên bây giờ đã khá hơn.

Nhưng có lẽ do nguyên nhân biến dị nên cậu và ma cà rồng bình thường không giống nhau hoàn toàn, sức mạnh cũng vậy mà khả năng đặc biệt cũng vậy, dường như không được ổn định, ngẫu nhiên còn mạnh lên thình lình cho nên mất nhiều ngày như vậy cậu vẫn không thể nào khống chế được một cách hoàn hảo.

Bất quá, Atlas không nghĩ tới Marcus lại chú ý tới chuyện này, dù sao thì cậu và ông ấy mới nhận nhau chưa được một ngày.

Khó trách một người phụ nữ như Clairol lại nhớ mãi không quên ông ấy như vậy. Atlas nghĩ như vậy thì không nhịn được mà nhìn trộm qua Edward, chàng ma cà rồng đẹp trai trả lại cho cậu một nụ cười mập mờ.

Atlas lập tức uốn đầu trở về, hơi mất tự nhiên nhận lấy ý tốt của Marcus, đôi mắt vàng kim của Edward nheo lại, nói khẽ vào tai Atlas: “Mất tự nhiên không chỉ có một mình em đâu.” Anh nháy mắt mấy cái, giảo hoạt liếc sang bên cạnh.

Atlas đột nhiên mới nhớ ra năng lực đặc biệt của anh —— cho dù năng lực của Marcus mạnh đến mức Edward không thể nghe rõ được, bất quá, có thể Edward trời sinh đã giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện chăng?

Đôi mắt đen của Atlas đảo vòng, cậu nghiêng người qua hôn một cái thật kêu lên mặt Marcus —— âm thanh kia trực tiếp khiến cho động tác của tất cả ma cà rồng đều ngừng lại, tay Marcus thì run lên, dao nĩa trong tay rơi xuống bàn, nửa ngày trời vẫn còn thẫn thờ.

Atlas cười hì hì: “Cảm ơn!” Sau đó điềm nhiên như không ngồi xuống.

Toàn bộ ma cà rồng đều nhìn Marcus không chớp mắt, mặt của Marcus khó tin lại đỏ lên, nổi bật trên làn da trắng nõn.

Chúng ma cà rồng nhất tề lặng yên, mọi nguời đều ráng nín cười.

Bọn hộ vệ nhà Volturi đều hận không thể che mặt, đại khái đều cảm thấy trưởng lão của họ như vậy rất dọa người.

Rosalie thì liếc nhìn Emmett, cô đột nhiên cảm thấy lão ma cà rồng Marcus này thật là thuần khiết nếu như đem so với Emmett.

Lão ma cà rồng thuần khiết nhìn mặt bàn bị con dao của mình làm thủng một cái lỗ chừng vài inches, giật mình nói: “Xin lỗi.”

“Marcus, tôi nghĩ giữa chúng ta không cần thiết phải khách sáo như vậy.” Carlisle nhìn Atlas, nhìn lại Clairol, nở nụ cười, “Nếu như, anh đồng ý cử hành hôn lễ ở đây, đương nhiên, không chỉ là một cái.” Carlisle cười trêu chọc.

Marcus nghe vậy thì đôi mắt đỏ liền nheo lại, nghiêm túc nhìn Edward chằm chằm.

Áp lực từ vị ma cà rồng hàng ngàn tuổi khiến cho chàng ma cà rồng chỉ mới hơn một trăm tuổi cơ hồ không chịu nổi.

“Không được, Atlas còn quá nhỏ!” Marcus chém đinh chặt sắt lắc đầu.

Clairol lại như có điều suy nghĩ mà nói: “Nếu có kinh nghiệm thì không sao cả, điều đó sẽ khiến cho cuộc sống của chúng càng vui hơn. Đúng rồi, quên hỏi, Edward còn là xử nam à?” Bà tha thiết nhìn đứa con rể tương lai.

Edward: “…”

Cổ của Atlas cũng đỏ rực lên, cậu quơ nắm đấm với Clairol: “Ê! Clairol!!! Ý của mẹ khác nào con nhất định phải là kẻ ở phía dưới hả ?!” Cậu phẫn nộ mở to hai mắt nhìn.

Đáng tiếc tuổi của Atlas vốn đã không lớn, sau khi biến thành ma cà rồng thì làn da càng thêm trắng nõn nhẵn nhụi nên khiến cho cậu càng nhỏ hơn tuổi thật, vì vậy dù cậu có cố sức trừng mắt đến đâu thì trông cũng rất đáng yêu.

Atlas đang nổi giận đùng đùng không để ý đến Carlisle ôm trán quay đầu cười lén liền kháng nghị: “Kinh nghiệm cái gì, con cũng có thể học mà! Nhé, Edward?”

Cậu phản xạ có điều kiện quay lại trưng cầu ý kiến của Edward, Edward vô cùng nhiệt tình phụ họa: “Đương nhiên, anh hoàn toàn có thể phối hợp với em, anh đương nhiên là không có ý kiến gì rồi.”

Marcus (#‵′) tức: “…” Rõ ràng là ông đã tỏ vẻ phản đối rồi mà?!

Aro đến sau, ông mang theo một thân đầy hơi nước đi vào, tiện tay tháo bao tay lụa trắng nõn đặt vào tay Demetri, tư thái chẳng khác nào bước vào trong nhà mình vậy.

Nếu không tính đến lần đuổi bắt tại thành Volterra thì đây là lần đầu tiên Atlas mới nhìn thấy vị trưởng lão này, cho dù biết nhiều ma cà rồng như vậy nhưng Atlas cũng không thể nhịn được mà sợ hãi than thầm trước dung mạo tuyệt mỹ của Aro.

Làn da của ông ta trắng đến mức như trong suốt, dưới ánh đèn từ chùm đèn thuỷ tinh cực đại của nhà Cullen trông nó sáng bóng như ngọc thạch. Ngũ quan của Aro vô cùng tinh xảo, đẹp đến mức không chân thực, tựa như hình mẫu lý tưởng hoàn mỹ mà các hoạ sĩ luôn khao khát vẽ ra được —— nhưng bọn họ nhất định chưa từng nhìn thấy Aro, nếu như gặp rồi thì bọn họ sẽ nhận ra, nét đẹp hoàn mỹ này tuyệt đối không chỉ tồn tại trong tưởng tượng của họ.

Tư thái của ông ta vô cùng tao nhã, mang theo một loại khí tức quý tộc mà thời gian không thể xoá đi được, Atlas biết, đại khái là do thời gian mà bọn họ từng là con người—— ông ta và Marcus, Caius giống nhau, đều là ma cà rồng hơn ba ngàn tuổi, ngẫm lại thì ba ngàn năm trước, đại khái lúc đó ở Trung Quốc còn là triều Thương.

Lần đầu tiên Atlas mới có cảm giác gặp được lão ngoan đồng, loại cảm giác này thậm chí còn khiến cho cậu thanh tỉnh lại từ trong cảm giác khiếp sợ khi mới gặp được Aro —— đây chính là thứ còn đáng giá hơn cả xác ướp của Tutankhamun nữa ! Vì Tutankhamun đã chết rồi, nhưng kẻ này thì còn sống.

A, còn có Caius và Marcus… Bọn họ cũng là…

Ý thức được giá trị của ma cà rồng, Atlas nhiệt tình nhìn chăm chú hai người kia.

Caius thì đang ngồi một bên thờ ơ nhấm nháp mỹ thực của Clairol.

Aro cũng không phải buồn để ý đến vẻ đạm mạc của Caius —— người kia, ông nhìn suốt hơn ba ngàn năm, còn gì đáng để chú ý nữa?

Aro nhiệt tình đi đến chỗ Atlas, ánh mắt dịu dàng, động tác tao nhã nâng mặt Atlas lên cảm thán ca ngợi hai câu rồi sau đó nhiệt tình thả xuống một nụ hôn, xoay người nâng bàn tay Clairol lên liên tục tán thưởng: “Ôi, từng nghĩ đến người đẹp khiến cho Marcus trông như thế nào nhưng không thể không nói, vẻ đẹp của bà vẫn khiến cho tôi phải giật mình, phu nhân.”

Demetri từ khi nãy liền nhắm mắt theo đuôi Aro, tự nhiên giúp ông ta cởi áo choàng khoác lên khuỷu tay, động tác vô cùng thuần thục, thuần thục đến mức khiến cho Atlas cảm thấy quái dị.

Caius lau miệng, lúc này mới ngẩng đầu lên cau mày nói: “Aro, sao anh cũng đến đây?”

“Ôi! Sao anh có thể đối xử với ta như vậy!” Aro làm động tác ôm ngực, động tác này đối với đàn ông mà nói đại khái sẽ khiến cho người ta không thể chịu được, nhưng với Aro lại đẹp cực kỳ.

Caius không để ý đến ông ta, vì vậy Aro nháy mắt mấy cái liền đổi thành đáng yêu nâng tay: “A, đúng rồi đúng rồi, ta đây có bao giờ làm chậm trễ chuyện nào đâu, anh lúc nào cũng như vậy.” Aro dùng ánh mắt khiển trách nhìn Caius, Caius vẫn như cũ thờ ơ, ngược lại Demetri phối hợp cười nhẹ nói: “Đức ngài Caius chỉ là lo lắng thôi thưa Đức ngài.”

Aro đang bi thương vì bị Caius ngó lơ lúc này mới hào hứng bừng bừng rút ra cái gì đó mới tinh: “Không không không, không cần lo lắng, bởi vì ta có cái này! A, không thể không nói, đôi khi nhân loại vẫn tạo ra những thứ rất hữu dụng.”

Trong lòng bàn tay trắng như ngọc thạch của ông ta là một cái điện thoại màu trắng bạc mới nhất, thật khó tin một ma cà rồng lại thích kiểu điện thoại như thế này.



… …

… … …

Atlas: “Cái kia… trưởng lão Aro…”

Aro nhiệt tình nhìn cậu: “Không không không, không cần khách khí như vậy, cứ gọi ta là Aro, bé cưng.”

Khoé miệng Atlas giật giật: “Ừm, Aro, tôi muốn hỏi, ông có sim điện thoại không?”

Aro mở to mắt: “Đó là cái gì?”

Atlas ôm trán: “… Không, coi như tôi chưa nói gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.