Tỳ Nữ Sinh Tử Khế

Chương 3: Chương 3




Mộ Dung Trinh tà khí cười , ngạo mạn nói với nàng : ‘Nếu muốn , vậy đừng do dự , đi theo ta thôi”

Thiên Khải vương triều nhiều năm trước , đối với rất nhiều người dân mà nói , là đoạn thời gian thống khổ không thể quên .

Vinh Khanh đế tuy rằng lập nên bá nghiệp Thiên Khải vương triều , nhưng bởi vì lao lực quá sức , khi tuổi già thì thân thể ngày càng sa sút.

Đứa con cả Mộ Dung Trinh của Mộ Dung Gia ,có kỳ thuật trời cho , có thể khởi tử hồi sinh cho người khác , từ mấy năm trước , khi Vinh Khanh đế suýt chút nữa bị câu hồn sứ giả mang đi , hắn liền ra tay cứu Vinh Khanh đế một mạng.

Đáng tiếc thuật khởi tử hồi sinh của Mộ Dung gia , chỉ có thể trên một người sử dụng một lần .

Con cháu nối dõi Vinh Khanh đế tuy rằng không ít , nhưng người có khả năng làm hoàng đế , chỉ có Nhị hoàng tủ Chu Thành Tiêu , người còn lại là Tứ hoàng tử Chu Thành Tấn , hai người đều do hoàng hậu sinh ra .

Chu Thành Tiêu là con trai trưởng của hoàng hậu , mặc dù là người xảo quyệt , nhưng từ xưa đến nay không có chuyện truyền ngôi cho con thứ tử *(con vợ lẽ) , quy củ này đã thâm căn cố đế , cho nên hắn là người có khả năng được chọn làm thái tử nhất . Nhưng đối với nhiều đại nhân trong triều mà nói , Tứ hoàng tử khí phái tài hoa mới thích hợp trở thành vua một nước.

Chu Thành Tấn khi còn trẻ đã ở bên ngoài tòng quân , nắm giữ an nguy của vương triều dân chúng , khi có quân địch tấn công thì hắn tự mình nắm giữ soái ấn ra trận , dẫn dắt đại đội nhân mã tiến đến bao vây tiêu trừ.

Không ngờ , Vinh Khanh đế còn chưa kịp lập thái tử , đã băng hà ngay tại dạ vũ . Nhị hoàng tử Chi Thành Tiêu nhân cơ hội tự mình đăng cơ làm đế.

Trong tình thế thay vua đổi chủ , tất nhiên là có người mừng cũng có người lo , những người ủng hộ tân đế Chu Thành Tiêu ,tự nhiên chiếm hết các chức vị quan trọng trong triều , còn người ủng hộ Tứ hoàng tử , tất bị vị tân đế vừa lên ngôi cực lực chèn ép giáng chức.

Duy chỉ có một mình nhà Mộ Dung gia là không bị đợt biến cố này ảnh hướng.

Chu Thành Tiêu tự biết ngôi vị hoàng đề này có được không phải dễ , chỉ sợ giữa đường phát sinh biến cố , cho nên tuyệt đối cần phải lấy lòng Mộ Dung Trinh.

Bởi vì đương kim hoàng thái hậu Mộ Dung Yến – chính là mẹ đẻ của hắn và Tứ hoàng tử – cũng là cô cô của Mộ Dung Trinh . Còn bởi vì Mộ Dung gia sở hữu khả năng khởi tử hồi sinh mà người ngoài không có được , mặc kệ là ai , cũng không dám tùy tiện đắc tội với bảo mệnh phù này .

Cho nên dù tân đế ở trước mặt đại thần ngang ngược càn rỡ thế nào đi nữa , cũng không dám đắc tội biểu đệ này.

Trong khi hăng hái trừng trị vây cánh phía sau Chu Thành Tấn , tân đế vì muốn giữ quan hệ tốt đẹp với Mộ Dung Trinh , phái người tặng một rương lại một rương bảo bối đến Mộ Dung phủ , muốn lấy lòng bảo mệnh phù này hết sức có thể.

Mộ Dung Trinh tình tính nóng nảy , y đức không tốt , là chuyện mà tất cả mọi người đều biết , đừng nói hoàng thượng không có biện pháp với hắn , mà chính cả đương kim hoàng thái hậu , cô cô của hắn , cũng không dám tùy tiện sai khiến cháu ruột này làm cái này làm cái kia.

Năm Mộ Dung Trinh mười chín tuổi , tài năng đầy người , y thuật cao minh , niềm vui lớn nhất chính thu thập các loại độc trùng thảo dược luyện chế đan dược.

Hạ nhân trong phủ phần lớn gọi vị chủ tử này là “ Độc thủ” , thường xuyên có người sau khi ăn xong đan dược hắn chế thì trở thành câm điếc , thậm chí còn mất định khả năng đi lại , nhưng y thuật của hắn thật sự rất cao minh.

Hắn có thể ép chết người sống , cũng có thể dễ dàng cứu sống người .

Chu Thành Tiêu nghe tin này , liền sai người đi tìm kiếm côn trùng quái thảo cho vị biểu đệ này , tất cả đều đưa đến phủ Mộ Dung cho hắn chế thuốc.

Thấy người mang tới mấy thùng bảo bối vào Mộ Dung phủ , Mộ Dung Trinh phong thần tuấn lãng ngồi trên ghế đừa giỡn , phe phẩy bạch ngọc phiến phát ra một tiếng cười khẽ.

Nói với người trong cung khiêng rương tới nói: “Các ngươi trở về nói cho hoàng thượng , trùng tử thảo dược hắn đưa tới đan hoàn luyện ra không có chút hiệu quả nào , lãng phí nhân lực , lãng phí thời gian của ta , nếu hắn thật không may mà chết , tốt xấu gì ta cũng nhớ hắn là biểu huynh của ta mà cứu hắn một mạng , muốn hắn đừng vì cảm tạ ta mà đi đi lại lại”

Mấy cung nhân nghe xong lời này , không biết phải làm sao .

Hầu gia này là người phách lối , không ngờ cả nói chuyện cũng ngang ngược như vậy , cả đương kim hoàng thượng cũng không để vào mắt!

Nhưng trong lòng mọi người đều biểu , Mộ Dung Trích đích thật là có năng lực để ngang ngược.

Nếu Hầu gia đã nói , bọn họ cũng không dám nói thêm gì nữa , một đám thi lễ rồi sau đó liền về thưa lại với hoàng thượng.

Nô tài Hỉ Đa thường hầu hạ bên cạnh Mộ Dung Trinh , năm nay mới chỉ mười sáu tuổi , mấy năm trước bị nạn gặp một trận ốm nặng , bị người nhà nhẫn tâm quăng ra đường để hắn tự sinh tự diệt .

Đúng lúc ấy Mộ Dung Trinh ngồi kiệu đi dạo phố nhìn thấy Hỉ Đa sắp tắt thở , nhất thởi nổi lên thiện tâm,sai người đem hắn mang về phủ , sau một hồi cứu chữa , Hỉ Đa suýt nữa phải đi gặp diêm vương được hắn cứu sống.

Từ đó về sau , Hỉ Đa trở thành người hầu bên cạnh Mộ Dung Trinh

Ăn khổ không ít , bị giày vò cũng là hắn , chủ yếu toàn bị ông chủ biến thành vật thí nghiệm , mỗi lần luyện ra tân dược , đều phải thử dùng trên người hắn một lần.

Nhiều lần , Hỉ Đa thiếu chút nữa bị độc chết , nhưng tay nghề cứu người của Mộ Dung Trinh đích thực rất tinh vi , khi hắn thiếu chút nữa tắt thở , lại cướp hắn từ trong tay diêm vương gia về.

Sau khi cung nhân được hoàng thượng đưa tới bị đuổi đi , Hỉ Đa vừa đi lấy nước ô mai ướp lạnh giải thích , vẫn không quên cười nói : “Hoàng thượng đưa tới những dược thảo kia tuy rằng không đúng ý chủ tử , nhưng trong đó có đủ các dược liệu thượng đẳng quý hiếm , muốn nô tài nói , hoàng thượng đối đãi như vậy cũng là dụng tâm”

Tiếp lấy nước ô mai lạnh Mộ Dung Trinh cười một tiếng “ Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi , cần gì có lòng hay không có lòng , ngôi vị hoàng đế kia làm sao có được , người khác không biết nhưng ta lại biết rõ , người như thế , vẫn nên ít đụng tới vẫn tốt hơn”

Hỉ Đa nghe xong lời này , tự nhiên không dám tiếp tục hé răng

Nói đến hoàng vị của đương kim hoàng đế ,đích thực có chút kì quặc . Ngoài mặt là bày mưu đặt kế tiên đế , trên thực tế … có thể còn phức tạp hơn nhiều.

Một hơi uống sạch nước ô mai , buồn bực cầm phiến quạt.

Gần đây hắn luyện được mấy loại thuốc , cũng không phải vừa lòng , nhưng không phải dược liệu không tốt , mà là làm lại nhiều lần thật sự không có ý nghĩa . Ngoại trừ thuật khởi tử hồi sinh ra , đối với các loại bệnh vặt trên đời hắn hắn nghiên cứu cũng không ít , phàm là những bệnh gặp qua , hắn đều có thể trị liệu trong một lần .

Lâu ngày , không có việc gì đáng thách thức , điều này làm cho hắn cảm thấy vô vị đến cực điểm.

Hỉ Đa thấy lông mày chủ từ nhăn lại , trong lòng liền hiểu vài phần , cười tiến lên phía trước nói : “Nô tài nghe nói ở Hàn Yên lâu có vị Vu cô nương , không biết nói chuyện , nhưng lại có được một giọng hát hay , khách nhân nghe cô nương đó hát khen không dứt lời , chủ tử nếu cảm thấy chán , chi bằng đi đến Hàn Yên lâu mở mang xem.”

“ Hả? ý là người câm còn có thể hát?” Việc này thật là kỳ lạ.

Hỉ Đa vội gật đầu “Nô tài cũng biết điều việc này không thể tưởng nổi , chủ tử , không chúng ta đi nhìn một cái được không?”

Mộ Dung Trinh cười nhìn hắn một cái , dùng cán quạt gõ nhẹ vào đầu hắn một cái “ Nếu ngươi dám gạt ta , cẩn thận ta lột da của ngươi”

Hỉ Đa ôm đầu bị gõ hắc hắc cười “ Chủ tử có cho nô tài gơn lớn như trời nô tài cũng không dám lừa chủ tử”

“Được rồi , ít nói nhảm đi , chúng ta đi Hàn Yên lầu một lần xem nháo nhiệt”

Hàn Yên lâu sở dĩ có thể trở thành kỹ viện lớn nhất trong kinh thành , là bởi vì lão bản Kim Tú Liên là người trượng nghĩa , đối đã với các cô nương trong lầu đều như chính mình sinh ra .

Phàm là người muốn bán nghệ không bán thân , mặc cho khách nhân ra giá cao ngất , chỉ cần cô nương trong lầu không đồng ý , nàng tuyệt đối sẽ không cưỡng bức các cô nương đó nghe theo , cũng bởi vì như thế , cô nương đến nhờ cậy Hàn Yên lâu càng ngày càng nhiều .

Ngoại trừ hoa khôi hiện tại ra , người được chú ý nhất , chính là nữ ca cơ câm danh xưng là Vu Tranh .

Nói đến Vu Tranh , năm nay chỉ có mười bảy tuổi , là một mỹ nhân hiếm thấy .

Mấy năm trước nàng bị người bán đến Yên lâu , Kim Tú Liên liền phát hiện ra nàng xinh đẹp đáng yêu , sau khi lớn lên nhất định sẽ trở thành thẻ đỏ trong Hàn Yên lâu . Đáng tiếc Vu Tranh dù dung mạo như tiên trên trời , nhưng lại không biết nói chuyện .

Khiến cho người khác ngạc nhiên hơn chính là người câm không thể nói chuyện , lại có được một giọng hát cực hay.

Vu Tranh bán nghệ không bán thân ba năm trước đây ở Hàn Yên lâu hát , sau đó dần dần trưởng thành , càng ngày càng xinh xắn tú lệ , khách nhân nghe tiếng tới nghe nàng hát mỗi ngày nối liền không dứt.

Khi Mộ Dung Trinh mang theo Hỉ Đa nghênh ngang đi vào Hàn Yên Lâu thì thời gian vẫn còn sớm , khách nhân cũng không nhiều .

Kim Tú Liên đi lại trên giang hồ nhiều năm , liếc mắt một cái liền nhìn ra vị công tử này lai lịch không nhỏ . Trên mặt lập tức hiện lên nụ cười thân thiện , nhiệt tình đón chào , cũng phân phó nha hoàn bưng trà dâng nước , ngàn vạn lần đừng sơ suất vị gia này.

Mộ Dung Trinh liếc mắt một cái đánh giá Hàn Yên lâu , dáng vẻ bất cần phe phẩy cây quạt , nở nụ cười một tiếng “ không cần gấp , ngày hôm nay ta tới Hàn Yên lâu này cũng không phải kêu cô nương mua vui .” Nói xong , hắn ngồi vào ghế , cực kỳ ngạo mạn nói với nàng “Nghe nói ngươi có một người câm biết hát , người đâu? Kêu đến cho ta nhìn một cái”

Kim Tú Liên nghe vậy , lập tức hiểu bị công tử tuấn tứ này chỉ người nào “ Hôm nay công tử tới thật đúng lúc , Vu Tranh cô nương của chúng ta bị vừa ốm nặng , khi này vừa khéo , nếu công tử đến sớm hơn , nàng cũng không có cách nào xướng khúc cho ngài nghe”

Hắn cười khẽ một tiếng “ Nếu như vậy , ngươi còn không mau đưa cô nương ta gọi đến”

“Ai , thì ta đây kêu người gọi cho công tử . Đúng rồi công tử , ngài muốn uống rượu vừa nghe xướng khúc không?”

Mộ Dung Trinh suy nghĩ , phát hiện bụng thật có chút đói bụng , liền bảo tú bà chuẩn bị một phòng tốt , mang lên đó vài món ăn ngon miệng với rượu , vừa nghe xướng khúc vừa uống rượu.

Trong chốc lát , rượu và thức ăn tốt nhất , một cô nương mười sáu , mười bảy tuổi cầm một cây đàn tỳ bà , bước nhỏ từ bên ngoài đi vào.

Mộ Dung Trinh từ nhỏ sống trong nhà đại phú , bất kể là hoàng cung quý tộc hay quan lại quyền quý , mỹ nhân hắn từng gặp qua vô số .

Nói về dung mạo Vu Tranh so với những cô nương xinh đẹp hắn từng gặp qua , thì không hề kém . Nhưng khiến hắn bất ngờ chính là , rõ ràng xuất thân từ trong thanh lâu , toàn thân nàng lại tỏa ra một khí chất cao ngạo khiến người khác mê muội.

Ngũ quan của nàng cực kỳ tinh xảo , cử chỉ tao nhã , nụ cười chân thành , sau khi bước vào phòng , mỉm cười cúi chào với hắn .

Mộ Dung Trinh tự nhân mình sinh ra đã được ưu ái có được dung mạo rất đẹp , từ mấy năm trước cha mẹ lần lượt qua đời hắn liền kế tục tước vị , sao đó trở thành gia chủ Mộ Dung gia.

Dung mạo và địa vị hắn có đủ , chưa bao giờ thiếu ánh mắt cảm mến của các cô nương , nhưng trong đáy mắt Vu Tranh khi nhìn hắn thì ngoại trừ tôn trọng và cẩn thận ra , thì không có cái khác , điều này làm cho đáy lòng có hơi chút bất ngờ.

Hắn mở quạt ra , chậm rãi quạt cười nói : “Nghe nói ngươi xướng khúc nổi danh ở kinh thành , đã như vậy , ngươi cứ tùy tiện hát một khúc cho ta nghe xem , để cho ta nghe xem giữa lời đồn đại và sự thật chênh lệch nhiều bao nhiêu.”

Cô nương được gọi là Vu Tranh nghe vậy đầu tiên là mỉm cười , sau đó nhẹ nhàng đi đến trước ghế ngồi xuống , ngón tay thon dài gảy dây đàn tỳ bà , âm nhạc tuyệt vời êm tai liền tuôn chảy khắp phòng.

Người hầu đi cạnh Hỉ Đa không dám chậm trễ , nhanh chóng rót rượu gặp thức ăn cho chủ tử.

Nhưng Mộ Dung Trinh không có hứng thú ăn cái gì , chỉ cầm ly rượu , uống một ngụm , ngồi trên ghế , một bên quạt , một bên nghe nàng xướng khúc.

Sau khi khúc nhạc ưu mỹ dạo xong , chỉ thấy nàng mở đôi môi nhỏ như anh đào , tiếng hát kiều mỹ liền thoát ra , khến hắn nao nao , quả nhiên như hoàng anh xuất cốc , trong vắt êm tai.

Cũng không biết rốt cuộc là nàng đang hát khúc gì , chỉ cảm thấy tiếng ca kia lảnh lót , giọng hét êm tai , ca từ hoa lệ , giai điệu tuyệt đẹp lại có một chút ưu sầu.

Thửa nhỏ Mộ Dung Trinh chỉ nghiên cứu các loại y thuật , đối với hí khúc cũng không cảm thấy hứng thứ . Ngày hôm nay sở dĩ đến Hàn Yên lâu xem náo nhiệt , thuần túy chỉ nghe Hỉ Đa nói , nơi này có người câm biết hát.

Lúc này hắn nghe tiếng đàn tuyệt với , giọng hát trong trẻo kia , bất tri bất giác , lại đắm chìm trong đó.

Một khúc xong , Mộ Dung Trinh vẫn còn chút ý nguyện chưa hết . Nhịn không được hắn đứng dậ , đi đến trước mặt đối phương , nhẹ nhàng khép lại cây quạt , cúi đầu hỏi nàng “Khúc nhạc ngươi vừa hát , tên là gì?”

Vu Trinh chỉ cười , lập tức lấy giấy bút trong bao vải nhỏ , chấm nước mực , nắn nót viết xuống bốn chữ : “Giang sơn mỹ nhân”

Mộ Dung Trinh chỉ cảm thấy chữ của nàng biết khéo léo thanh tú , đẹp đẽ nói không ra lời , trên giấy tản ra mùi mực , tựa như người của nàng , cho hắn một loại cảm giác không giống người thường .

“Ngươi thật sự là người câm , không nói đươc?”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn cảm thấy hết sức ngạc nhiên , lập tức không để ý gì mà nam nữ thụ thụ bất thân , ngang ngược bắt lấy cổ tay nàng , thăm dò mạch tượng của nàng . Vu Tranh bị hoảng sợ , thử giãy dụa hai cái , nhưng không giãy nổi.

Mộ Dung Trinh cười cười , cố chấp cầm lấy tay nàng , nắm ở trên mạch môn của nàng . Hắn danh xưng thần y cũng không phải chỉ là hư danh nói chơi , chỉ cần dò qua mạch môn , là có thể biết nàng thực ra không phải bị câm . Rõ ràng là biết ca hát , lại không nói chuyện , đây không phải là lừa người sao !

Quả nhiên , sau khi dò qua mạch tượng của nàng , hắn lạnh nhạt cười nói “Thanh tuyến của ngươi không có vấn đề , sở dĩ không chịu mở miệng nói chuyện , hắn là vấn đề tâm lý đúng không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vu Tranh hơi đổi , lập tức chậm rãi cúi đầu , không biết nên trả lời thế nào.

Thật ra hắn đã đoán đúng ! Hắn đã từng gặp qua hơn một ngàn loại bệnh kỳ quái , nhưng bênh trạng xuất hiện trên người Vu Tranh , lại là lần đầu đụng phải .

Nhàn chán lâu ngày , rốt cuộc cũng để cho hắn tìm được việc thú vị , hắn tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha được , nghĩ nghĩ , liền quay đầu lại nói : “Hỉ Đa , đi gọi tú bà của Hàn Yên lâu đến đây cho ta”

“Ách…” Hỉ Đa hiểu rất rõ vẻ hưng phấn trên mặt chủ tử là biểu hiện cho cái gì .

Mỗi khi chủ tử tìm được đồ chơi mới mẻ , liền lộ ra vẻ mặt như vậy . Mà mỗi khi hắn lộ ra vẻ mặt thế này thì chứng tỏ có người sắp sửa gặp xui xẻo lớn.

Thấy Hỉ Đa ngây người , Mộ Dung Trinh trừng mắt liếc nhìn hắn một cái “Còn sững sờ ở đó làm gì , đi gọi người”

“Đi ngay đây” Hỉ Đa vội vàng chạy khỏi cửa

Không lâu sau , Kim Tú Liên vội vàng chạy vội tới , trước sau như một dùng chiêu bài mỉm cười “ Công tử , xin hỏi ngài có phân phó gì?”

Từ sau lúc vị công tử này đến thuê phòng , nàng liền phái người đi hỏi thăm lai lịch của hắn . Sau khi nghe ngóng , liền khiến nàng hoảng hốt.

Nguyên lại vị công tử tuấn tứ này là biểu đệ của hoàng thượng , cháu ruột hoàng thái hậu , còn là thần y gia chủ Mộ Dung gia đương nhiêm.

Nhân vật như vắn đúng là khó lường , cho nên khi Hỉ Đa gọi nàng , nói công tử mời nàng thì không dám thở ,vội vàng chạy tới đợi sai bảo.

Mộ Dung Trinh cười liếc mắt nhìn Vu Tranh một cái , lập tức hỏi Kim Tú Liên “Cô nương này ở lầu của ngươi bao lâu rồi?”

“Qua hai tháng nữa thì tròn ba năm”

“Nói vậy mấy năm nay , nàng cũng đã giúp ngươi thu về không ít bạc?”

Vẻ mặt Kim Tú Liên vẫn cười “ Hàn Yên lâu chúng tôi là nơi làm ăn nhỏ , kiếm cũng không kiếm được nhiều , đều là nhờ những khách nhân…”

Không đợi nàng nói xong , quăng ra một ngân phiếu mức giá khổng lồ đến trước mặt nàng .

Nàng có chút khó hiểu , hỏi : “Công tử, đây là ý gì?”

Mộ Dung Trinh không muốn nói thừa với nàng , nói thẳng “Ta muốn chuộc thân cho nàng ta , cô nương này , bổn công tử mua”

Nói xong , chẳng những Kim Tú Liên sửng sốt mà ngay cả Vu Tranh đứng bên cạnh luôn im lặng cũng giật mình sững sờ.

Thấy tú bà chậm chạp không đón lấy ngân phiếu , hắn không khách khí nhướn mày , cười lạnh nói : “Thế nào ? Hay là ngươi chê tiền ít?”

Nàng nào dám chê ít , vị trước mắt này chính là thần y tất cả mọi người ở Thiên Khải vương triều đều biết , ngay cả đương kim hoàng thượng cũng chọc không nổi nhân vật này , đừng nói đối phương cầm bạc chuộc người mà ngay cả trực tiếp đòi người , nàng cũng chỉ có cách ngoan ngoãn đưa người tới tận cửa”

Mộ Dung Trinh không đếm xỉa tới Kim Tú Liên nghĩ gì , hắn trực tiếp xoay người , nói với Vu Tranh : “Ta là Mộ Dung Trinh , có thể chữa các loại tạp chứng nghi nan , ngươi muốn mở miệng nói chuyện không?”

Trong khi nàng nghe hắn tự giới thiệu liền biến sắc , khi hắn chủ động hỏi nàng có muốn mở miệng nói chuyện hay không , ánh mắt nàng hơi có vẻ kích động .

“Trả lời ta , muốn hay là không muốn ?”

Vu Tranh bị bắt nhìn vào ánh mắt của hắn , nhẹ nhàng gật đầu .

Nàng muốn , dĩ nhiên nàng muốn , không ai mong muốn làm người câm , tuy rằng nàng xướng khúc hay , nhưng nàng cũng rất muốn mở miệng nói chuyện .

Mộ Dung Trinh tà khí cười , ngạo mạn nói với nàng : ‘Nếu muốn , vậy đừng do dự , đi theo ta thôi”

Vu Tranh là một cô nương thông minh có tài .

Từ sau khi nàng được Mộ Dung Trinh chuộc thân từ Hàn Yên lâu . liền bị hắn đưa vào Mộ Dung gia , trở thành a hoàn bên cạnh Mộ Dung Trinh.

Đương nhiên , loại công tử sinh ra trong phú quý giống như Mộ Dung Trinh , từ nhỏ đến lớn không thiếu tỳ nữ a hoàn . Nhưng vấn đề đặt ra là , tính tình của hắn nhỏ nhen với cực điểm

Ngoại trừ Hỉ Đa là người hầu hạ bên cạnh hắn ra , những người khác đều không vượt quá nửa tháng .

Bởi vì tính khí hắn xấu , tích cách lại quái đản , thường xuyên vì việc nhỏ nhặt mà mắng nô tài đến phát khóc.

Người nào vừa khóc , hắn liền cảm thấy phiền vô cùng , thật sự không có tính nhẫn nại đối với nha đầu động một chút là khóc , cho nên chỉ cần người nào dám rơi nước mắt trước mặt hắn , hắn đơn giản quyết định trực tiếp đuổi người này đi , sau này không bao giờ liếc mắt nhìn ngưới đó một cái.

Mà nàng lúc trước bị Mộ Dung Trinh mang vào phủ , là vì hắn bảo lý do trị bệnh cho nàng , nàng mới cam tâm tình nguyện theo hắn về . Nhưng mà nàng cũng biết , bệnh này không phải ngày hôm nay vào phủ ngày mai có thể trị tốt .

Ăn không trả tiền dù sao cũng không tốt , có chủ động mới đạt được , nàng liền chủ động gánh vác một chút việc nhà Mộ Dung Trinh .

Nàng cũng chịu khó , làm việc gọn gàng , chỉ cần là người có mắt đều nhìn ra được , nàng cho vị chủ tử Mộ Dung Trinh khó hầu hạ này vui vẻ , chu đáo.

Khiến cho hắn vui mừng chính là , nàng có giọng hát hay , chữ viết cũng đẹp .

Khi hắn thấy nhàm chán trong lòng thì liền gọi nàng đến xướng một khúc giải buồn .

Giữa trưa hôm nay , trời nóng vô cùng , Mộ Dung Trinh từ trong lạc phòng ra , thẳng tắp tránh ở trên giường êm trong phòng , lấy cây quạt tự quạt cho mình .

Khi vào mùa hạ , thời tiết kinh thành thật sự càng ngày càng … nóng hơn . Hắn đang nóng đến tâm phiền ý loạn thì cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra , bước vào là Vu Tranh .

Trên người nàng mặc một bộ quần áo hồng nhạt , trên đầu đeo vài cái trâm bạc , nhưng lại có vẻ tự nhiên trang nhã , trong tay bưng một chén sứ tinh xảo bằng men xanh, bên trên miệng được đậy lại .

Thấy nàng tiến vào , Mộ Dung Trinh không khách khí nói với nàng : “Mau lại đây quạt cho ta , hôm nay thật sự là nóng đến chết”

Vu Tranh xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại , bước vào phòng , đem chén sứ men xanh đặt lên trên bàn trà trên giường , thuận tay tiếp nhận cái quạt hắn đưa.

Từ sau khi người hầu bên cạnh hắn bị đuổi đi , Vu Tranh liền trở thành người hầu chuyên chúc bên cạnh hắn.

Chuyện hầu hạ lặt vạt này đối với nàng mà nói cũng không xa lạ , hơn nữa theo nàng thấy , Mộ Dung Trinh tính khí nóng nảy , nhưng là người tâm địa thiện lương .

Hơn nữa nàng thất sự rất cảm kích hắn , miệng nàng không thể nói chuyện nhiều năm , thần y như hắn nếu thật sự có thể chữa khỏi bệnh của nàng , sau này nàng có thể giống như người bình thường nói chuyện với người khác.

Nàng một bên chậm rãi quạt cho hắn , một bên mở nắp chén sứ men xanh kia lên .

Tức khắc , trong chén tỏa ra một luồng hơi lạnh , một mùi thơm ngát bị cũng kéo tới trước mặt .

Mộ Dung Trinh thức dậy nhìn một cái , trong chén sứ men xanh không ngờ là món hoa quả đủ mọi màu sắc , các loại hoa quả nấu cùng nhau , màu sắc tươi đẹp , vừa nhìn đã thấy thèm .

Khiến cho hắn thoải mái chính là , bên trong canh hoa quả kia còn có có thêm khối đá trong suốt .

“Nước canh quả này là ngươi làm?”

Vu Tranh ôn nhủ một bên quạt cho hắn , một bên gật đầu , cũng chỉ chỉ cái chén tràn đầy khí lạnh , ý bảo hắn ăn nhanh lên.

Mộ Dung Trinh đang nóng đến khó chịu , trước mắt có hoa quả lạnh có thể ăn , hắn đương nhiên là vô cùng vui vẻ .

Dưới mùa nóng như hôm nay , có thể ăn một thanh lương như vậy mặc dù đối với hắn mà nói không phải là việc khó gì , nhưng có thể đem hoa quả làm canh ngon đến thế này thì thực khiến tâm tình người ta vui thích .

Rất nhanh ăn sạch chén canh hoa quả lớn , lại đem những khối băng trong canh uống sạch không dư một giọt , Mộ Dung Trinh nóng đến phát điên cuối cùng cũng tiêu tan toàn bộ , thỏa mãn nằm trên giường làm đại gia vui vẻ hớn hở .

Một lúc lâu sau , hắn từ từ mở mắt ra , chỉ thấy Vu Tranh ngồi xổm ở bên giường , nàng mười bảy tuổi , da thịt trắng nõn , vô cùng mịn màng , so các cô nương khi trang điểm trên đầu cắm đầy các loại châu thoa thì còn đẹp hơn , nàng thực sự là rất đẹp mắt .

Từ nhỏ Mộ Dung Trinh học y , ít nhiều cũng có chút thích sạch sẽ , hắn thủy chung cảm thấy được , đối với cô nương mình không thích , hắn khinh thường đụng cũng không buồn đụng đến .

Nhưng Vu Tranh lại cho hắn cảm giác rất khác biệt . Cho dù nàng xuất thân thanh lâu, nhưng là người điềm tĩnh , ôn nhu uyển chuyển , mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười dường như đều quyến rũ linh hồn của hắn .

Cũng không biết có phải ăn no mặc ấm tâm động dục , khi hắn lơ đãng nhìn đôi môi phấn hồng của nàng , chóp mũi xinh xắn cùng cặp mắt to long lanh áp chế hồn phách người khác kia thì trong lòng lại xẹt qua một rung động khác thường .

Hắn không tự chủ được đưa tay , giữ chặt tay không cầm quạt của nàng , nắm ở trong bàn tay to của mình .

Vu Tranh tựa hồ như bị hoảng sợ vì hành động của hắn , khuôn mặt đỏ lên , theo bản năng muốn rút tay ra ,lại bị Mộ Dung Trinh bá đạo nắm lấy , hơi dùng sức liền đem nàng kéo đến bên người , thuận thế đặt nàng dưới thân mình .

Đáng thương cho Vu Tranh có miệng lại không thể nói , miệng mở rộng , lại nói không ra lời.

Mộ Dung Trinh không kìm được nở nụ cười , bởi vì biểu tình của tiểu nữ nhân trong người thật đáng yêu , giờ phút này , hắn đột nhiên cảm thấy nàng câm cả đời cũng tốt.

Người đáng yêu im lặng lại đẹp mắt như vậy , khi hắn cần thì hát , không cần thì im lặng ở bên cạnh hắn để hắn sai bảo hầu hạ , đời người có thể có được giai nhân thế này , không hẳn là chuyện không tốt .

Hơn nữa bộ dạng nàng mở cái miệng nhỏ xinh , trợn tròn hai mắt cực kỳ khiến cho người ta yêu thích . Mộ Dung Trinh động tình , cúi đầu , một ngụm ngậm chặt cánh môi mềm mại của nàng ,nhiều lần chà đạp , muốn làm gì thì làm .

Khi hắn thỏa mãn chậm rãi rời khỏi nàng , chỉ thấy miệng nhỏ của nàng bị hôn đến sưng đỏ bừng , tạo một quang cảnh mê người khác.

Vu Trách đích thật là bị hắn làm cho sợ hãi , sắc mặc đỏ , đáy mắt trôi nổi tầng hơi nước , giống như đang chất vấn hắn : vì sao làm như vậy?

Mộ Dung Trinh lại cực kỳ giống một ác bá du côn , nổi lên tà khí , tự đại nỏi : “Ta kiếm tra qua mạch tượng của ngươi , thanh tuyền của ngươi hoàn toàn không có vấn đề , theo ý ta , sở dĩ ngươi không thể mở miệng nói chuyện , rất có thể là do tâm lý . Bởi vì là tâm bệnh cần phải dùng thuốc từ tâm , ta chỉ đang dùng phương thức này kích thích tâm tình của ngươi mà thôi , nói không chừng ngươi bị ta kích thích , đột nhiên có thể mở miệng nói chuyện ấy chứ.”

Đừng nói Vu Tranh , ngay cả Mộ Dung Trinh cũng bị lý do hắn thuận miệng bịa ra thuyết phục.

Vu Tranh chỉ có thể đáng thương bị hắn đặt ở dưới thân , nàng vẫn dùng ánh mắt vô tội giống như nai con kia ,lần nữa khiến cho tim Mộ Dung Trinh đập thình thịch , cũng không quản nàng tiếp thu giải thích của mình hay không , cúi đầu , lại hôn đôi môi ướt át kiều diễm kia , tiếp tục bừa bãi rong ruổi , hấp thụ hương thơm của nàng .

Nhiều lần khi hung hăng bắt nạt nàng , Mộ Dung Trinh vẫn còn chưa nếm hết vị , cảm thấy như thế này thất sự quá tốt rồi , nếu như có thể cởi hết xiêm y của nàng , thỏa thích giữ lấy thân thể mềm mại của nàng , chắc hẳn sẽ càng thêm tuyệt vời .

Đáng tiếc hắn còn chưa đem ý nghĩ này thực hiện , Vu Tranh đã nhân cơ hội đào thoát từ trong lồng ngực hắn trốn xuống giường , trừng mắt liếc hắn một cái , lập tức ôm hai má đỏ bừng vội vàng chạy ra khỏi phòng .

Nhìn thấy bóng lưng nàng hốt hoảng bối rối , Mộ Dung Trinh cười ha ha .

Thú vị , thất sự rất thú vị . Hắn tồi tệ quen rồi , từ nhỏ đến lớn đều lấy người ra trêu chọc cho vui , Vu Tranh là bảo bối hắn rất vất vả mới có được , cho dù bây giờ nàng chạy thoát , nhưng tương lai ngày còn dài mà , hắn không vội ăn nàng ngay một lúc.

Hiện tại vấn đề hàng đầu là phái người đi tìm hiểu chuyện của Vu Tranh , hắn nhất định phải biết , rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì mới biến thành kết quả không thể nói chuyện như ngày hôm nay .

Mộ Dung Trinh phái người thăm dò nguồn gốc của nàng , khi đêm đến , đã có người đem tin tức mang trở về.

Khiến cho hắn không thể tin được chính là , Vu Tranh lại là bị kế phụ của nàng bán cho Hàn Yên lâu.

Nguyên lai nàng sở dĩ có giọng hát hay , là bởi vì cha nàng từng là nhạc công , mẹ nàng là một vũ linh.

Năm nàng năm tuổi , cha của nàng qua đời , mẹ của nàng mang theo nàng tái giá , đáng tiếc gã đó không phải người , kế phụ Vu Tranh là một dân nghiện cờ bạc cả rượu , chẳng những thua sạch toàn bộ tiền trong nhà , còn thiếu nợ .

Mẹ nàng tức giận bệnh nặng mà chết , Vu Tranh còn nhỏ chỉ có thể sống cùng kế phụ.

Không ngờ tới kế phụ là một súc sinh , khi năm nàng mười ba tuổi , say rượu loạn tính cường bạo nàng.

Có lẽ là Vu Tranh do bị kinh hách , từ đó về sau , cuối cùng không mở miệng nói một câu .

Kế phụ bởi vì đánh bạc thiếu nhiều tiền , không có biện pháp , vì thế đem bán nàng vào Hàn Yên lâu , từ đó biến mất vô tung.

Mộ Dung Trinh thế nào cũng không ngờ đến , sau khi trải qua nhiều khó khăn thống khổ như vậy , nàng vẫn có thể lộ ra nụ cười ôn nhu điềm tĩnh đối mặt với mỗi người .

Không có ghét bỏ , không có khinh bỉ , giờ khắc này , ở trong lòng hắn , chỉ có đau lòng cùng thương tiếc với Vu Tranh.

Trong Mộ Dung phủ yên ổn hòa thuận vui vẻ , nhưng điều này không đại biểu là Thiên Khải vương triều thân hạ thái bình.

Từ khi Chu Thành Tiêu lên làm hoàng đế , cũng không biết tại sao , thiên tai từng trận từng trận nối tiếp , hồng thủy , động đất , các loại thiên tai gần như liên tục phát sinh , nhân dân các nơi sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng .

Mà vào lúc này , hoàng thượng lại quảng nạp hậu cung , không ngừng tuyển mỹ nhân trong dân gian .

Thế này còn chưa đủ , càng khiến cho dân phẫn nộ chính là hoàng thượng còn dùng nhiều bạc dựng lên hậu cung , bởi vì quốc khố trống không , hoàng thượng liền hạ chỉ đi các nơi vơ vét của cải , nhân dân đã phải vì các loại thiên tai mà ba bữa ăn cũng không đủ no , bây giờ còn phải chống đỡ thuế má khổng lồ để cho hoàng thượng dưỡng nữ nhân , lâu dần , khiến cho dân chúng phẫn nộ .

Mà đúng lúc này , Tứ hoàng tử Chu Thành Tấn ở biên cảnh đối địch , tuy rằng thành công đánh bại quân địch , nhưng nhớ tới chúng tướng sĩ liều chết bảo vệ quốc thổ , ở kinh thành xa xôi hoàng thượng lại ở hậu cung chơi đùa với nữ nhân , điều này coi như xong , nhưng nhiều lần kéo dài việc cung cấp lương thảo cho bọn họ , dây dưa lỡ không ít việc quân cơ , tạo nên thương vong cực kỳ thảm trọng .

Điều này thực sự khiến hắn tức giận , quyết định khởi nghĩa phản công , trong thời gian ngắn lâm vào thời kỳ rung chuyển nhất từ trước tới giờ .

Tuy rằng không lan đến Mộ Dung phủ , nhưng vào thời khắc này , Mộ Dung Trinh cũng tận lực khiêm tốn , miễn cho việc rước họa vào thân .

Vu Tranh gọi là bị hắn đưa vào phủ chữa bệnh thì cùng hắn học không ít bản lĩnh chữa bệnh cho người .

Tính khí Mộ Dung Trinh tuy rằng không tốt , lại ưa thích dùng mọi cách trêu chọc người khác , nhưng không thể không thừa nhận , y thuật của hắn đích thực là cao minh.

Vu Tranh thông minh , hầu hạ bên cạnh hắn , tự nhiên cũng học được không ít phương pháp chữa bệnh của hắn .

Có đôi khi đại thần trong triều tới cửa cầu chưa bệnh , Mộ Dung Trinh lười gặp , thì phái Vu Tranh đi ra ngoài hộ trợ cứu người . Lâu dần , nàng tự nhiên từ từ biến thành trợ thủ đắc lực của hắn .

Từ sau khi bị hắn kéo lên giường hôn môi , quan hệ giữa hai người vì Mộ Dung Trinh cố ý dụ hoặc càng thân mật hơn .

Đối với Vu Tranh mà nói , hắn ngoại trừ tính khí kém một chút , thái độ làm người ngạo mạn ra , thì không có khuyết điểm gì.

Khiến cho nàng cảm kích chính là , hắn dạy cho nàng không ít bản lãnh hành y , hơn nữa lại còn dùng số tiền lớn chuộc nàng từ thanh lâu . Tuy tằng tú bà ở Hoa Yên lâu đối xử với nàng không tệ , nhưng nơi bướm hoa , chung quy cũng không phải là nơi một cô nương có thể làm lâu dài .

Tuy rằng bệnh câm của nàng vẫn không có chuyển biến , nhưng trong cuộc sống , Mộ Dung Trinh thật sự chăm sóc cho nàng rất nhiều.

Mùa hạ nóng bức đã qua , mùa thu đến , nhiệt độ không khí từ từ chuyển lạnh , trong chớp mắt , Vu Tranh ở Mộ Dung Phủ cũng đã qua nửa năm.

Hôm nay sau giờ ngọ , nàng ngồi ở trong lương đình bên ao sen của Mộ Dung phủ , đang cầm một miếng lựa màu lam , thêu hai con chim yên ương , lại còn rất chăm chú.

Một đôi bàn tay mang theo vị thuốc đông y đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau , bá đạo kịt kín hai mắt của nàng , nàng còn chưa kịp kêu lên sợ hãi , người nọ đang bế nàng từ ghế đá lên , ôm vào trong lòng , ngay sau đó , cánh môi bị cắn , hơi thở quen thuộc phả tới trước mặt .

Lụa rơi xuống trên mặt đất , mà nàng thì bị tay người nọ kéo vào trong lòng , không kiêng nể mà hôn lên môi nàng . Thật không dễ mới buông ra , nàng tức giận trừng mắt nhìn kẻ mới “hành hung” với mình .

Chỉ thấy Mộ Dung Trinh cười giống ác bá du côn , đặt mông ngồi trên băng ghế đá , không chút khách khí kéo nàng ngồi lên trên đùi mình .

“Gần đây nàng luôn lạnh nhạt với ta , cho nên cái hôn vừa rồi là trừng phạt nàng” Hắn nói như thể đúng lý hợp tình.

Vu Tranh hơi hơi bĩu môi , khẽ trừng mắt liếc mắt một cái , đẩy hắn sang một bên , nhặt miếng lụa rơi trên mặt đất lên .

Mộ Dung Trinh chặn lại đoạt lấy “ Đây là cái gì?”

Nàng cười cười , cầm miếng lụa , để gần bên hông hắn .

Hắn lập tức hiểu ý “Nàng thêu cho ta?”

Nàng thẹn thùng gật đầu . Mấy ngày này nàng vội vàng thêu đồ cho hắn , cho nên thường ngày không ở bên cạnh , kết quả vị gia này lại có thể vì vậy mà tức giận .

Mộ Dung Trinh nhìn kỹ hình thêu trên miếng lụa , mặt mũi lúc này không khỏi giãn ra “Hai con chim uyên ương này thêu rất đẹp mắt , đây là uyên ương cái ,đây là uyên ương đực , Vu Nhi , hai con chim uyên ương này có phải là nói chúng ta hay không?”

Vu Tranh bị lời hắn nói mắt cười lại đỏ vài phần , ngựơng ngùng cúi đầu.

Hắn thấy thế cười vô cùng thoải mái “ Có cái gì mà ngượng ngùng , hiếm thấy nàng có tâm thêu đồ cho ta , hẳn là muốn được thưởng , cho ta hôn một cái” Nói xong , không để nàng phản đối , ngay trên mặt nàng hôn một cái.

Vu Tranh cảm thấy hắn tối tệ , nhưng một biện pháp đối với hắn cũng không có.

Đúng lúc này , Hỉ Đa vội vàng chạy tới , thấy ông chủ ôm nàng cùng một chỗ , hắn năm ấy mười sáu không kìm được hai gò má đỏ lên .

Mộ Dung Trinh nghe tiếng liếc mắt nhìn hắn một cái , sau đó , tức giận trừng mắt “Chuyện gì?”

“À … Chủ tử , Uông Hạo Thiên ở bên ngoài phủ cầu kiến”

Lời vừa thốt ra , chẳng những Hỉ Đa đóng miệng lại cảm thấy không vui mà ngay cả Vu Tranh cũng nhíu mày , lộ ra biểu tình không đồng ý .

Mộ Dung Trinh cười khẽ một tiếng “Ta câu nào nói sai đâu? Cha của Uông Hạo Thiên , Uông Đức Viễn không phải bệnh nặng sắp chết sao ? Nếu ta nhớ không lầm , lão đầu kia hai năm qua thân thể không tốt lắm , bây giờ vẫn còn một đoạn khí , thật đúng là kỳ tích”

Hỉ Đa ho nhẹ một tiếng , cố ý không để ý tới lời của hắn nói “Chủ tử , Uông Hạo Thiên hôm nay đến bái kiến ngài , chính là muốn ngài đi Uông phủ , xem bệnh cho Uông lão gia”

“Ngươi nói cho hắn biết , bổn hầu không rảnh , rồi nói , cha của hắn năm nay đã tám mươi hai , sống cũng đủ vốn rồi , chết sớm siêu sinh sớm , cũng đừng sống nữa mà lãng phí tiền bạc”

“Ách….”

“Còn không đi mau?”

Bị quát Hỉ Đa vội vàng đáp một tiếng , xoay người chạy đi.

Vu Tranh không kìm được liếc mắt nhìn Mộ Dung Trinh một cái , lắc đầu với hắn . Ngụ ý , đối đãi với người bệnh như vậy , thất sự có chút quá đáng .

Thế như hắn lại nhướn khóe môi , vẻ mặt khinh thường nói : “Ta cứu người có quy luật riêng , có những người nên cứu , cũng có những người không nên cứu , mà Uông Đức Viễn vừa vặn liền thuộc loại sau . Đừng trách ta vô tình , muốn trách , thì trách ngay cả ông trờ cũng muốn thu cái mệnh này của hắn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.