Hiện thời Tam hoàng tử Phượng Tiêu đang nắm quyền, chẳng những nhận vụ
án Tả Ngôn cướp đoạt quân lương, còn sắp nắm giữ ấn soái để xuất chinh.
Cục diện trongkinh thành vốn còn rối loại liền trở nên phân rõ vài phần, không ít người vốn đi theo Phượng sở Thiên liền có hơi rục rịch, đã có
một số quan viên trung lập đang bắt đầu hướng về Tam hoàng tử. Còn tam
hoàng tử phi Lương Viện dùng quyển sách Tảng Đá Duyên này để công khai
quyên tiền, thứ nhất nhằm đánh bóng thanh danh tài nữ Tam Hoàng tử phi,
thứ hai là vì chuẩn bị quân lương đưa cho Phượng Tiêu.
Những Quan viên nào muốn nịnh bợ Tam hoàng tử, quyên góp không phải là trang sức
hay bạc vụn, mà bí mật đưa ngân phiếu đến Phủ Tam hoàng tử ít nhất cũng
một vạn hai lượng. Đó là vì sao không đến năm ngày, Lương Viện đã chuẩn
bị được hơn một nữa quân lương, lại thêm Hộ Bộ Thượng Thư Vương Nguyên
Đức bí mật đưa đến một ít quân lương, Phượng Tiêu đã có thể lĩnh quân
xuất chinh, vừa có công trạng còn có binh quyền. Với thế lực ở trong
triều, ngôi vị hoàng đế nắm dễ như trở bàn tay.
“Tiểu Bình, ngươi để đèn lại rồi lui xuống đi.” Lương Viện đuổi hết nha hoàn hầu hạ bên
cạnh, cầm lấy tiền quyên góp trên ra xem, quả thực nàng thông minh hơn
người cổ đại nhiều, bọn họ luôn lo lắng vì ngân lượng, còn nàng chỉ có
vài ngày đã quyên góp đến hơn mười vạn lượng bạc.
Lương Viện lấy
ra năm vạn lượng đặt vào bên trong Tiểu Kim Khố, Lương Gia là đại gia
tộc, phủ Tam hoàng tử cũng như vậy, nhưng Lương Viện vẫn hoàn toàn không tin tưởng ai, nàng cần phải thành lập vương quốc cho bản thân mình, nên Lương Viện luôn luôn đem một ít bạc trong phủ Tam hoàng tử ra ngoài, bí mật tìm một thương nhân đáng tin cậy, nên giờ đã có chút thành tựu, một năm cũng có thể kiếm được mấy vạn lượng.
Bởi vì trời nóng, cho
nên mở cửa sổ trong phòng ngủ để gió thổi vào, bỗng nhiên, một luồng gió lạnh ập tới, làm ngọn đèn tắt đi, nháy mắt trong phòng ngủ là một mảnh
tối tăm, chỉ còn lại ánh sáng màu trắng bạc xuyên qua từ cửa sổ rọi vào. Lương Viện thở dài một hơi, ở cổ đại quả thật không tốt bằng hiện đại,
đáng tiếc nàng không biết cách nào chế tạo ra được điện. Lương Viện đứng dậy, chuẩn bị dùng một bên hỏa chiết tử( hộp quẹt) châm vào ngọn đèn.
(vinhanh: bà chế tạo được điện, chắc tương lai chế luôn bom nguyên tử
quá)
“Muốn sống thì đừng hành động thiếu suy nghĩ!”Một giọng nói
rét lạnh từ phía sau lưng vang lên, men theo thanh âm vang lên là một
trường kiếm lạnh như băng đã kề trên cổ Lương Viện, ở trên người lại
mang theo sát khí mãnh liệt, khiến cho Lương Viện không dám cử động.
Lương Viện tự cho mình là người hiện đại xuyên không tới, cho nên xét theo
nhiều khía cạnh luôn xem thường người cổ đại. Nếu không vì biết làm
hoàng đế quá vất vả mệt mỏi, nàng thực muốn thử cảm giác làm hoàng đế,
mà chỉ làm một ngày thôi. Lương Viện không biết võ công, nàng xuyên
không đến lúc đó đã mười hai tuổi, xương cốt trên người đều cứng rắn,
nên từng thỉnh sư phụ đến dạy một ít công phu, nhưng mới học ngồi đứng
tấn đã khiến Lương Viện từ bỏ, dù sao nàng vừa có tiền lại có quyền, còn lo không có người đến bảo vệ nàng sao? Cuối cùng Lương Viện đã không
học.
“Ngươi muốn làm gì?” Đem hoảng sợ trong lòng đè nén lại, bản thân Lương Viện cũng hạ thấp âm thanh xuống, không có chút phản kháng,
không muốn làm cho thích khách phía sau cảm nhận được nguy hiểm, để chu
toàn bản thân nên nói ít lại. Hơn nữa nghe âm thanh là một nam nhân, nên Lương Viện cố gắng khiến giọng mình nghe qua như một nữ tử ôn nhu kiều
diễm, “Ngươi đừng giết ta, nghe qua ngươi không phải là thích khách, cho dù ngươi muốn làm gì, chúng ta cũng đều có thể bàn bạc lại với nhau
mà.”
“Tả đại nhân vô tội.” Một tay điểm trúng huyệt đạo Lương
Viện, hắc y nhân đem trường kiếm bỏ vào trong vỏ kiếm, lấy hỏa chiết tử
từ trong tay Lương Viện đốt sáng ngọn đèn lên, để người khác không nghĩ
đến trong phòng này có gì bất thường.
Lúc này Lương Viện nhìn
thấy rõ hắc y nhân ở trước mắt, vóc người không cao, hẳn là một thiếu
niên mười bốn mười lăm tuổi, có thể tránh khỏi thị vệ của phủ hoàng tử,
chắc hẳn là một cao thủ. Lương Viện mỉm cười, biểu cảm có chút bất đắc
dĩ, “Đây là vụ án do Tam hoàng tử phụ trách, ta bất lực.”
“Nếu ta đây giết ngươi?” Hắc y nhân lạnh lùng mở miệng, âm thanh là một thiếu
niên còn trong sáng, bởi vì lạnh như băng nên mới thấy có vẻ vô tình.
Ánh mắt như hàn băng nhìn Lương Viện, rút trường kiếm trong tay ra khỏi
vỏ, trực tiếp chỉ vào ngực Lương Viện.
“Cho dù ngươi giết ta, ta
cũng không có cách, quốc có quốc pháp gia có gia quy. Ta chỉ là một nữ
tử không thể thay đổi, bất quá ngươi nói Tả đại nhân vô tội, không biết
ngươi có chứng cớ hay không. Nếu có chứng cớ thì nói ra, ta có thể thay
ngươi chuyển lời đến cho Tam Hoàng tử, nhất định lấy lại công đạo cho Tả đại nhân.” Lừa gạt dụ dỗ, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lương Viện lộ ra
biểu cảm thành khẩn cùng nhu hòa, mang theo nụ cười kiều mị động lòng
người, bởi vì đã tắm rửa xong. Giờ phút này, nàng chỉ mặc một bộ váy màu trắng, tóc xõa ra ở sau lưng, vô cùng xinh đẹp.
“Ta đem chứng cớ giao cho ngươi, sau đó ngươi lại hủy đi?” Hắc y nhân châm chọc hỏi lại.
“Cho dù ngươi giết ta, thì cũng không thể cứu Tả đại nhân, nếu ngươi cưỡng
ép ta, chỉ cần vừa ra khỏi cửa sẽ bị thị vệ phủ Tam Hoàng tử vây quanh,
chưa chắc ngươi có thể an toàn rời khỏi hay không, ngược lại như vậy
càng làm Tả đại nhân thêm nặng tội.” Giả vờ hiền lành chân thực khuyên
nhủ, Lương Viện thở dài một tiếng, trong ánh mắt giờ phút này lộ vẻ lo
lắng, “Trước hết ngươi hãy giải huyệt đạo cho ta, ta sẽ không la lên,
chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện, nếu ngươi không tin, ngươi có thể
đem chứng cớ giao cho Phượng Vượng gia hoặc thái tử điện hạ.”
“Ta không tin lời nói dối của một kẻ lừa đảo, đương nhiên, nếu ngươi không
giải trừ tội danh cho Tả đại nhân, vậy ta sẽ đem quyển sách này của sư
phụ ra công bố cho khắp thiên hạ biết.” Hắc y nhân không dễ dàng bị mắc
câu của Lương Viện, ngược lại lấy ra một quyển sách trên người ném tới
trước mặt Lương Viện.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Lương Viện biến
đổi, lúc đầu còn bình tĩnh tự nhiên, cười kiều mị nhỏ nhẹ, giờ chỉ còn
kinh ngạc và hoảng sợ, Lương Viện thật không ngờ lại nhìn thấy một quyển sách Hồng Lâu Mộng thời hiện đại, hơn nữa phía dưới còn có tên của tác
giả Tào Tuyết Cần, chẳng lẽ còn có người xuyên không sao? Lương Viện
hoảng sợ, cảm xúc trong đầu nhanh chóng biến đổi, điều này sao có thể!
Không đúng, nàng có thể xuyên qua, thì nhất định còn có những người
khác, nhưng nếu nhân sĩ trong thiên hạ biết Tảng Đá Duyên là do nàng sao chép, thực không dám tưởng tượng sẽ thành ra như thế nào?
“Đây
là gì?” Tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng Lương Viện cố dùng sức cắn vào đầu
lưỡi một chút, sau đó nỗ lực giữ bình bĩnh, xem như không có dính dáng.
Mình đã xuất bản quyển Tảng Đá Duyên ra bên ngoài rồi, còn đây chỉ là
một quyển sách hiện đại, theo kiểu chữ giản thể, người vương triều Tố
Nguyên sẽ không thể biết được. Nếu hiểu những chữ này, cũng sẽ không thể cho rằng là do mình sao chép.
“Xem bên trong thì ngươi sẽ hiểu
rõ thôi.” Hắc y nhân lạnh nhạt mở miệng, mở trang sách ra, chính văn
cũng là chữ phồn thể cổ đại viết ra, chỉ có bìa sách là chữ giản thể,
“Sư phụ ta đã qua đời nhiều năm, nhưng quyển Hồng Lâu Mộng đó ta đã xem
qua, quyển Tảng Đá Duyên của ngươi bây giờ căn bản là sao chép ra.”
Lương Viện chăm chú nhìn, cực kỳ hoàn hảo, tên xuyên không kia đã chết, đã
chết rồi chẳng khác nào chết không đối chứng, quyển sách này chắc do
mang từ hiện đại đến. Chắc vẫn chưa có xuất bản, nên nàng có thể nói sạo là đối phương nói xấu nàng, rồi lấy thanh danh cùng thế lực của Tam
hoàng tử hiện nay ra, vậy thì tất cả người trong thiên hạ đều sẽ tin
nàng!
Hơn nữa tên sát thủ này chỉ là một gả thiếu niên, thậm chí
không dám lộ mặt thật của mình, giấu đầu lồi đuôi. Hắn nhất định không
dám đối chấp với mình, chẳng lẽ lôi tên sư phụ từ trong quan tài đi ra
ngoài, cho dù đào ra được gả xuyên không thì đã sao? Nàng cũng có thể
nói hắn sao chép của mình, nàng ở trong phủ Tam hoàng tử đã viết ra
không ít bản thảo, nên có một ít thi từ đã sớm truyền bá ra bên ngoài,
nên tất cả mọi người sẽ nghĩ Tảng Đá Duyên là do mình viết ra.
“Được, ta đồng ý với ngươi.” Trong đầu đã có quyết định, Lương Viện đã khôi
phục lại bình tĩnh, còn dám uy hiếp nàng, chỉ có chết! Nếu hắn thật sự
dám cầm quyển Hồng Lâu Mộng bản giản thể ra nói.
“Ngươi tốt nhất
nhớ kỹ lời ngươi đã hứa.” Hắc y nhân nhìn thoáng qua Lương Viện, sau đó
cầm lại quyển Hồng Lâu Mộng, bóng dáng vừa động đã bay vút ra ngoài cửa
sổ, biến mấy vào trong bóng đêm.
Lâu Hướng Vãn vốn cho rằng Lương Viện thấy bản Hồng Lâu Mộng hiện đại, sẽ biết hối cải chút ít, dù sao
quyển sách này là do Tào Tuyết Cần hao phí tinh lực cả đời, dốc hết tâm
huyết để sáng tác ra. Đến cuối cùng khi mất đi, còn bốn mươi hồi sau
chưa viết hết, sau đó được Cao Ngạc viết tiếp hoàn thành quyển Hồng Lâu
Mộng, Lương Viện lại đảo lộn sự thật để nàng trở thành người sáng tác ra Hồng Lâu Mộng. Lâu Hướng Vãn không muốn nói gì, mình đã cho nàng ta cơ
hội để sữa đổi, chỉ tiếc Lương Viện không hề cảm kích, trái lại sẽ quay
đầu cắn lại mình một cái.
Quả thực không thể làm người tốt được
rồi! Lâu Hướng Vãn cười cười, nhanh chóng quay về Phượng Vương phủ, về
phần Lương Viện sẽ làm gì, đại khái Lâu Hướng Vãn có thể suy nghĩ ra.
“Trễ thế này, có phải Tiểu Mộc đầu tới để hẹn hò với bổn vương không?” Trong Thu Phong Viện, Phượng Kính Dạ mặc một thân cẩm bào màu trắng, thân
hình cao lớn, phong thần tuấn lãng, cười híp mắt nhìn về phía bóng dáng
xẹt qua bên tường, bộ pháp nhẹ nhàng, quả là khinh công tuyệt
diệu,”Trăng đã treo trên cành liễu, muốn ước hẹn gì cứ chờ xế chiều, giờ đã là nửa đêm, Mộc Mộc nên đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
“Vương gia,
đây là viện của ta, là của ta!” Lâu Hướng Vãn tức giận mở miệng. Trước
đó đã tháo xuống mặt nạ da người ở trên mặt, trang phục màu đen càng làm cho khuôn mặt thêm trắng nõn, bộ dáng trợn mắt có vẻ ngây thơ đáng yêu. Lâu Hướng Vãn không biết làm sao, rõ ràng chuyện này quá bình thương,
nhưng sao từ trong miệng vương gia thốt lên lại trở thành sắc tình!
Phượng Kính Dạ hạ giọng nở nụ cười, đi thẳng về phía Lâu Hướng Vãn, sủng nịnh
xoa xoa đầu nàng, “Có thể cho bổn vương hỏi, trễ như vậy là đi đâu
không?”
“Đi ra ngoài để tìm nam nhân hò hẹn!” Lâu Hướng Vãn xoay
chuyển lời nói, cười khúc khích, sáng rực như đóa hoa làm cho khuôn mặt
càng kiều diễm động lòng người.
Miệng Lâu Hướng Vãn biến thành hình O, ngơ ngác nhìn Phượng Kính Dạ nói
khoác mà không ngượng, giật giật eo bị hắn ghìm chặt, cảm thấy trước mắt có độc xà đang chuẩn bị đem nàng nuốt vào trong bụng, “Vương gia, trên
người ta còn đang bị thương!”
“Ngươi còn biết bị thương sao?”
Không nhắc thì tốt, vừa nói đến Phượng Kính Dạ không những lãnh khốc,
tay trái trực tiếp vỗ vào ót của Lâu Hướng Vãn, bị thương còn dám hơn
nửa đêm ra bên ngoài chạy loạn! Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Phượng Kính
Dạ nhíu mày, giọng nói từ trong kẻ răng nghe ra cực nguy hiểm, “Tiểu Mộc đầu, đừng nói mấy năm nay ngươi không có việc gì làm liền nửa đêm chuồn ra ngoài chứ?”
Trước kia luôn cho rằng Tiểu Mộc đầu không có võ
công, nên chỉ phái người bảo vệ an toàn cho nàng ở Thu Phong Viện. Bây
giờ mới hiểu, Lâu Hướng Vãn là người có kinh công giỏi, căn bản thị vệ
Vương phủ không thể phát giác nàng lén lút rời khỏi vương phủ.
“Vương gia!” Lâu Hướng Vãn đành cam chịu, chẳng lẽ muốn tính sổ sau! Nghĩ lúc
trước nàng cũng đã lén chuồn đi không ít lần, chột dạ nhìn Phượng Kính
Dạ, khuôn mặt tuấn lãng tựa hồ thoáng buồn, làm Lâu Hướng Vãn vừa cười
vừa giận, “Vương gia, tiếp tục cùng người làm loạn chắc hôm nay không
thể ngủ, ngày mai còn có trò hay nếu ngài muốn thì ngoan ngoãn trở về
ngủ đi.”
Lâu Hướng Vãn thừa dịp Phượng Kính Dạ nới lỏng cánh tay
ra, vỗ trên đầu hắn hai cái liền nhón chân đi nhanh, cười tủm tỉm khoát
tay xoay người hướng về phòng. Có lẽ thật sự nên đi vào thôi, cũng không nghĩ quá phức tạp, ít nhất vương gia luôn hành xử đứng đắn với nàng.
Không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, vương gia xứng đáng để nàng nổ
lực, tin tưởng một lần, cho dù thua, nhiều nhất ở cùng với sư phụ sống
qua ngày.
Khắp thiên hạ chỉ có một mình Tiểu Mộc đầu dám xoa đầu
mình! Phượng Kính Dạ cười nhìn Lâu Hướng Vãn đi vào trong, cha mẹ Tiểu
Mộc đầu là ai mà có thể dưỡng dục nàng thành như vậy. Với bản tình này,
dù là quan viên trong triều cũng phải kiêng nể vài phần, bất kể là mình, hay Phượng Sở Thiên, hay hoàng hậu, dù đối phương có thân phận cao quý
đến đâu, thì trong mắt Tiểu Mộc đầu cũng chỉ là người bình thường.
_______đường ngăn cách______
Không thể không nói đến uy lực của phủ Tam hoàng tử, chỉ trong một đêm, hơn
nữa chỉ trong một buổi sáng, gần như cả kinh thành liền truyền đi một
tin tức, vẫn là liên quan đến Tam hoàng tử phi. Các văn nhân sĩ tử, nữ
trung khuê tú hiện nay đang giữ quyển Tảng Đã Duyên đều có liên quan, mà lời đồn tựa như mọc thêm cánh, truyền đi rất nhanh.
“Mẫu hậu,
chuyện này là Tiểu Viện bị oan, không bằng không chứng lại nói quyển
sáng Tảng Đá Duyên do Tiểu Viện dốc hết tâm huyết ra viết là sao chép,
rõ ràng là muốn hãm hại Tiểu Viện.” Lương Viện khóc đỏ hồng mắt, nghẹn
ngào.
“Vậy tin đồn từ đâu mà có?” Vẻ mặt Vương Hoàng hậu đầy phẫn nộ, vỗ lên trên bàn một cái, “Tiêu Nhi, ngươi lập tức đi thăm dò,
Phượng gia Hoàng Tộc há lại để cho người ta đặc điều nói xấu như thế,
chuyện này không bằng không chứng, rõ ràng là ghen tị với tài hoa của
Tiểu Viện, muốn bôi đen danh tiếng phủ Tam hoàng tử mà!”
“Mẫu
hậu, nhi thần đã tra xét, tin tức truyền đi là từ Tả gia, chắc vì vụ án
Tả Ngôn cướp quân lương bị giam ở đại lao Hình Bộ, người Tả gia vì thù
hận cá nhân mà cố ý nói xấu Tiểu Viện.” Tam hoàng tử Phượng Tiêu ôn hòa
nói, sau đó quét đến chỗ ngồi của Phượng Kính Dạ và Phượng Sở Thiên, “Vụ án cướp quân lương, tuy rằng Tả Ngôn không chịu cung khai, nhưng nhân
chứng vật chứng đều có, Tả Ngôn tội ác tày trời, phán trảm lập quyết.
Mọi người Tả gia chẳng những không biết hối cải, ngược lại còn muốn vu
hãm, tử tội có thể miễn, tội sống khó thoát, sung quân biên quan, trọn
đời không được trở lại kinh thành.”
Khuôn mặt Phượng Tiêu lộ vẻ
buồn rầu, tựa hồ không muốn cục diện như vậy, nhưng pháp lệnh khó cải,
Tả Ngôn chỉ có thể chết! Còn Lương Viện lau nước mắt cười lạnh, muốn bôi nhọa mình, không dễ dàng như vậy. Đáng tiếc kẻ xuyên không đã chết,
nhưng đồ đệ của hắn vào tối đêm qua dám xông vào phủ Tam hoàng tử, nói
vậy gả kia cũng là người của Tả gia, chờ sau khi bắt hết người của Tả
gia, không sợ không tìm ra manh mối.
Phượng Kính Dạ nhìn đám
người Tam hoàng tử diễn trò, trong đầu liền minh bạch chuyện ngày mai
Lâu Hướng Vãn đề cập đến, thực sự quyển Tảng Đá Duyên do Lương Viện viết là sao chép sao? Phượng Kính Dạ chỉ mới lật xem, còn Bạch Tô thì đã xem xong. Phượng Kính Dạ nhớ rõ Bạch Tô đã bình phẩm quyển sách này đúng là kiệt tác, tuyệt đối không thể do một nữ nhi khuê tú viết ra, mối quan
hệ trong Tảng Đá Duyên cứ dây dưa nhau vô cùng phức tạp.Bất luận là Cổ
phủ, hay ở chốn quan trường, mối quan hệ phức tạp đó cần phải có một
khoảng thời gian dài trải nghiệm, một nữ nhân khuê tú tuyệt đối không
thể viết ra được như vậy, cho nên nói sao chép cũng là có khả năng,
nhưng bằng chứng đâu?
Phượng Sở Thiên cũng không hiểu xảy ra
chuyện gì, càng làm hắn lo lắng chuyện của Tả Ngôn. Nhất định Phượng
Tiêu sẽ tìm đủ mọi cách để giết chết Tả Ngôn, hiện giờ cần phải kéo dài
thời gian để tìm bằng chứng, nhưng đám người Phi Long Sơn trang đột
nhiên biến mất, lại càng không thể bứt dây động rừng đến Hách Liên Vương phi, bằng không sẽ không thể nào lấy được binh quyền cấm vệ quân của Mã gia, cùng binh quyền canh giữ thành của Vương gia.
“Hoàng thượng giá lâm!” Bỗng nhiên, thanh âm thái giám vang lên lanh lảnh, làm mọi
người ở Tề Ngô Cung bỗng chốt sửng sốt khiếp sợ. Ngoại trừ việc luyện
đan, hoàng đế Phượng Đạt căn bản không muốn giải quyết chuyện chính sự,
không chịu lâm triều, sao lại đột nhiên đi đến Tề Ngô Cung chứ?
Quỳ lạy xuống theo tiếng vang, Phượng Đạt ngồi xuống vị trí chủ thượng,
Vương hoàng hậu ngồi ở bên trái hắn, thoáng nhìn qua Phượng Đạt, trong
đầu liền căng thẳng. Thật sự không biết Phượng Đạt đến đây để làm gì.
“Nghe nói Tảng Đá Duyên là do ngươi sáng tác?” Phượng Đạt đã là một người
tuổi già sức yếu, trong ánh mắt đục ngầu liền lóe sáng, cầm trong tay
đúng là quyển Tảng Đá Duyên, lập tức lật qua vài tờ, trên mắt đầy nếp
nhăn, không rõ cảm xúc. Dù sao cũng là bậc đế vương của vương triều Tố
Nguyên, thật sự nghiêm túc liền lộ ra vài phần khí thế uy nghiêm của
hoàng đế.
“Bẩm hoàng thượng, đây là do Tiểu Viện viết.” Lúc này
Lương Viện cũng có hơi khẩn trương, đứng dậy cúi đầu trả lời. Tuy nàng
luôn luôn khinh thường việc luyện Trường Sinh Bất Lão của hoàng đế
Phượng Đạt, nhưng mặc kệ thế nào, thì hắn vẫn là hoàng đế, quyền sanh
sát đều ở trong tay hắn.
“Nhưng trẫm nghe nói quyển sách này là
ngươi sao chép từ quyển có tên là Hồng Lâu Mộng, mà tác giả Hồng Lâu
Mộng lại là Tào Tuyết Cần.” Phượng Đạt không vội mở miệng, thanh âm càng rét lạnh hơn, “Quả thật không biết sống chết!”
Lương Viện kinh
hãi, nhìn long uy (mặt uy), không tự chủ quỳ phịch một gối trên đất,
“Hoàng thượng, oan cho Tiểu Viện, Tảng Đá Duyên này là do Tiểu Viện biện soạn thành sách, thật sự là do người khác hãm hại Tiểu Viện, muốn bôi
đen thanh danh phủ Tam hoàng tử.”
“Phụ hoàng, chuyện này nhi thần đã điều tra, tin đồn này do Tả Gia truyền ra, thật không ngờ nó đã
truyền đến bên tai phụ hoàng. Nhi thần biết rõ, quyển Tảng Đá Duyên là
do Tiểu Viện viết ra, còn có thảo luận các thi từ ca phú trong đó, thỉnh phụ hoàng minh xét.” Tam hoàng tử cũng kinh hãi, nhanh chóng thay Lương Viện giải thích. Phụ hoàng chỉ một lòng muốn luyện đan, cả vụ án quân
lương bị cướp cũng không xuất hiện, vì sao lại để ý đến chuyện này.
Không chỉ có Phượng Tiêu, Lương Viện nghĩ đến, kể cả Vương hoàng hậu cũng đều đem ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Phượng Sở Thiên và Phượng Kính Dạ,
không lẽ bọn họ đem lời đồn nói cho hoàng thượng biết, để hoàng thượng
ra mặt chèn ép phủ Tam hoàng tử.
“Không biết hoàng thượng đã nghe ai nói Tiểu Viện sao chép, sao không dẫn người đến đây, đường đường
chính chính đối chất với Tiểu Viện chứ?” Vương hoàng hậu mở miệng cười,
ánh mắt ý bảo Lương Viện không cần lo lắng.
“Người đã chết rồi.”
Khi nói lên lời này, trong mắt phẳng lặng chứa đựng bi thương cùng tuyệt vọng. Tuy hắn không rõ người kia là ai, cũng không cần quan tâm, chỉ
cần trên bản gốc quyển sách này có dấu ấn đề tên Thanh Phong, Phượng Đạt tin rằng kẻ sao chép nhất định là Lương Viện. ( Viện lên đầu đày ,
yeah, yeah ).
“Hoàng Thượng, rõ ràng đối phương đã đuối lý, không dám cùng Tiểu Viện đối chấp!” Vừa nghĩ đến chuyện đối phương thực không dám ra mặt, Lương Viện tin chắc bản thân nàng sẽ chiến thắng. Vành mắt
Lương Viện đỏ hoe, một giọt nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, mang theo
vài phần ủy khuất, thân thể quật cường quỳ thẳng, để mọi người biết nàng là vàng thực không sợ lửa, là bị người khác hãm hại.
“Thật
không?” Phượng Đạt cười lạnh nhìn lý lẽ hùng hồn của Lương Viện, thái độ hắn khác thường đã làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhất là
Phượng Kính Dạ. Hắn biết tối qua Lâu Hướng Vãn đi ra ngoài, nàng nói kẻ
sao chép sách chính là Tam hoàng tử phi Lương Viện, nhưng không bằng
không chứng, làm sao Tiểu Mộc đầu lại vào trong cung, còn bắt phụ hoàng
bỏ hết việc luyện đan ra đây để tra hỏi việc này!
Phượng Kính Dạ
càng nghĩ càng không thể tưởng tượng nổi, dường như Lâu Hướng Vãn đã che giấu quá nhiều bí mật, làm hắn có cảm giác nàng có thể đột nhiên biến
mất vào chân trời góc biển ngay trước mặt mình.
Lúc này Lương
Viện rất bình tĩnh, tuy tối qua nàng thật sự bị hù dọa, nhưng đã có
chuẩn bị đầy đủ từ trước, lại thêm đối phương không dám ra mặt đối
chứng, gã thiếu niên kia vốn cũng biết Hồng Lâu Mộng trong tay hắn không thể được xem là chứng cớ, nên mới lén lẻn vào phủ Tam hoàng tử uy hiếp
nàng, trái lại còn bị chính nàng lật ngược tình thế.
“Hoàng
Thượng, không bằng chứng, Tiểu Viện có thể nói ngược lại đối phương là
sao chép quyển Tảng Đá Duyên của Tiểu Viện.” không kiêu ngạo cũng không
hống hách, chỉ dựa vào đạo lý để bảo hộ quyền lợi của mình, Lương Viện
thoạt nhìn giống như mình bị vu tội, “Đối phương không có chứng cớ, còn
Tiểu Viện có mọi người ở phủ Tam hoàng tử có thể làm chứng, Tảng Đá
Duyên do Tiểu Viện viết. Lúc trước có một ít bản nháp đến nay vẫn chưa
vứt đi, đều có thể lấy làm chứng cớ cho Tiểu Viện. Huống hồ, nếu thật là đối phương viết, vì sao không đem tác phẩm phát hành ra bên ngoài, để
mọi người cùng nhau thưởng thức, chẳng những thế, các văn nhân sĩ tử
trong kinh thành chưa có ai đã thấy qua quyển Hồng Lâu Mộng. Hoàng
thượng, tất cả đây đều do đối phương muốn hãm hại thần nhi, âm mưu của
hắn là gì, thực Tiểu Viện không biết.”
“Nếu hoàng thượng không
tin Tiểu Viện, vậy cứ để đối phương viết tiếp trung bộ cùng hạ bộ của
Tảng Đá Duyên, Tiểu Viện cũng sẽ viết, đến lúc đó thỉnh người trong
thiên hạ đến xem, rốt cuộc là ai sao chép văn.” Nếu là sách khác, Lương
Viện không dám nói, riêng sách Hồng Lâu Mộng, mỗi một tình tiết, mỗi cái tên, mỗi một món ăn, bất kể chi tiết nào, Lương Viễn cũng đều thuộc
không xót 1 chữ, đó là lý do vì sao nàng đến đây lại viết ra tác phẩm
này, bởi vì ba đời nhà nàng đều lo nghiên cứu về Hồng Lâu Mộng, Lương
Viện có thể tự tin nói rằng không có ai hiểu biết rõ về Hồng Lâu Mộng
bằng nàng.
“Tác giả Hồng Lâu Mộng chính là Tào Tuyết Cần là bằng
hữu của hoàng đế Bạch Trạch Tây Lan Vương triều đã qua đời, trẫm từng
đọc qua văn thư của hắn, chính là bản ghi chép này.” Phượng Đạt chậm rãi mở miệng, đem một phong thơ trong tay đưa cho thái giám.
Phong
thư này là sáng sớm hôm nay phát hiện ra, Phượng Đạt biết chữ trên giấy
viết là giả, nhưng trên quyển gốc có ấn ký của là Cố Thanh Phong, mà
phong thư này lại có con dấu riêng của huynh trưởng Bạch Trạch, khi xưa
người đã giao cho đệ đệ Cố Thanh Phong giữ, nhằm đại diện cho hoàng thất Tây Lan.
Vương hoàng hậu vừa thấy sắc mặt đột nhiên biến đổi,
phần trên quyển sách có ấn ký cá nhân của ngươi lưu giữ, mặt trên là một đóa hoa sen màu trắng tượng trưng cho hoàng tộc Tây Lan vào mỗi thế hệ
đế vương mới có, Bạch Trạch hoàng đế đã chết nhiều năm, trong thư cùng
Tảng Đá Duyên kia đều có tên chương đầu tiên giống nhau “Hồ Lô tăng phán hồ lô án” (*), cách cấu từ đặt câu hoàn toàn giống nhau, có phải bút
tích của Bạch Trạch hoàng đế không, Vương hoàng hậu không dám chắc chắn, nhưng ấn ký quả là thật, cho dù có làm giả, cũng không thể lấy ấn ký
của hoàng đế Tây Lan đã mất. Huống chi Tảng Đá Duyên được xuất bản chỉ
mới ba ngày, có muốn hãm hại Lương Viện, thì đối phương phải đem ấn ký
cùng phong thư của hoàng đế Tây Lan Vương Triều đã mất trở về kinh
thành, mất ít nhất một tháng.
(*) Hãy tìm xem đọc hồng lâu mộng . ^^.
“Lương Viện, ngươi nói đối phương sao chép của ngươi, nhưng phong thư này đã
có hơn mười năm về trước, tựa đề trong giấy cùng chương đầu của Tảng Đá
Duyên lại hoàn toàn giống nhau, ngươi nói lại xem ai sao chép văn của
ai? Hơn mười năm về trước, khi đó ngươi lớn bao nhiêu, bảy tuổi hay tám
tuổi?” Phượng Đạt lạnh lùng mở miệng, trong lời nói đầy ý châm biếng.
Mặt Lương Viện trắng bệch, nàng không ngờ kẻ xuyên không kia lại quen Tiên
Hoàng Tây Lan Vương Triều, thậm chí còn lưu lại một phong thơ như vậy,
trời đất xoay chuyển làm tứ chi vô lực. Lương Viện ngã ngồi trên mặt
đất, run run, vì sao chuyện lại thành như vậy? Nếu kẻ xuyên không không
chết, nàng có thể dựa vào hiểu biết của mình về Hồng Lâu Mộng mà giành
chắc phần thắng, làm đối phương phải mang tội danh sao chép văn.
Nhưng đối phương đã chết nhiều năm, còn có Tiên Hoàng Tây Lan Vương Triều làm chứng, còn Lương Viện vì muốn định tội chết cho Tả Ngôn, thậm chí giết
chết luôn kẻ đang sở hữu Hồng Lâu Mộng có quan hệ với người Tả Gia kia.
Nên sáng sớm mới vào hoàng cung khóc lóc kể lễ, còn nhờ Vương hoàng hậu
hạ chỉ triệu Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên đến. Nếu bọn họ không
có ở đây, Lương Viện còn có thể tường thuật lại mọi chuyện, nhưng bây
giờ tất cả đều đã quá muộn, nàng muốn ra tay giết người diệt khẩu, cuối
cùng lại khiến bản thân không đường thoát thân.