Trong màn đêm tại Thu Phong Viện, Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn nhìn nhau, cả hai bên đều tựa gần nhau, nhưng lại thấy giống như cách thiên sơn vạn thủy , “Mộc Mộc, mỗi người đều có trách nhiệm riêng, đây chính là trách nhiệm mà bổn vương không thể trốn tránh.”
Phượng Kính Dạ nhìn sắc mặt suy sụp của Lâu Hướng Vãn, đôi mắt trong suốt kia mang theo vẻ thất vọng. Phượng Kính Dạ đặt ly rượu xuống nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, vừa đưa tay qua, nhưng Lâu Hướng Vãn lại theo bản năng tránh né, khí ánh mắt Phượng Kính Dạ lại trầm xuống, bên trong đôi mắt phượng là một tia thất vọng, nhưng lập tức trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng bá đạo, giữ chặt lấy tay của Lâu Hướng Vãn.
Dưới màn đêm, trên khuôn mặt tuấn mỹ khó phát giác ra phần yếu đuối, chỉ là bị tư thế tuấn mỹ tao nhã tế nguyệt che giấu, “Mộc Mộc, ngươi nên biết bổn vương chỉ còn lại một mình ngươi thôi.”
Lâu Hướng Vãn ngẩn ra, quên cả rút tay về, ngẩng đầu nhìn hướng Phượng Kính Dạ, đắm chìm trong đôi mắt đen sâu thẳm, mơ hồ, đột nhiên Lâu Hướng Vãn sinh ra một chút nuối tiếc.
“Mộc Mộc, phụ vương bổn vương mất sớm, hiện nay chỉ còn một mình mẫu phi….” Giọng ngừng lại, Phượng Kính Dạ không có mở miệng, ngón tay thon dài nắm chặt lấy tay Lâu Hướng Vãn. Nếu như có thể, đương nhiên Phượng Kính Dạ không muốn động vào Hách Liên quốc, nhưng hiện nay, vương triều Tố Nguyên phải chống thù trong giặc ngoài. Cho dù có là một nước lớn, vẫn có thể sụp đổ, Phượng Kính Dạ không thể không gánh vác phần trách nhiệm này.
Trong đầu Lâu Hướng Vãn cảm chua xót đau đớn. Khi còn ở Thượng Nhất Thế, nàng đã không thể trốn tránh trách nhiệm của bản thân. Trong kiếp này, Lâu Hướng Vãn mới muốn tránh đi, nhưng giờ nhìn Phượng Kính Dạ, cuối cùng Lâu Hướng Vãn chỉ biết nắm lấy tay hắn, thấy sắc mặt Phượng Kính Dạ ngẩn ra, trong nháy mắt khuôn mặt hiện lên niềm vui khôn xiết.
“Vương gia, ta đã hiểu rồi.” Lâu Hướng Vãn mỉm cười, tuy rằng trong một khắc kia có chút chua xót cùng thất vọng, nhưng khi nhìn vào Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn cũng đã hiểu rõ việc khó xử của hắn.
“Trong khoảng thời gian này, tạm thời cứ trú tạm ở hiệu thuốc đi.” Âm thanh Phượng Kính Dạ mang theo ấm áp yêu thương cùng sủng nịnh, trong nháy mắt bị sự thông minh bù đắp vào trong lỗ trống, “Chờ mọi chuyện im xuôi, hãy trở về.” Vào lúc này, hắn tuyệt đối không thể để Mộc Mộc rời khỏi.
“Ừm.” Ngày mai Lâu Hướng Vãn sẽ đem cổ trùng của Dịch Quân Hàn ép ra ngoài, cho nên giờ phút này cũng chỉ có thể trở về hiệu thuốc trước để nghỉ ngơi.
Trong bóng tối, Phượng Kính Dạ nhìn thấy bóng dáng Lâu Hướng Vãn rời xa, mi mắt hơi hơi nhíu lại một chút, với kinh công tuyệt diệu kia, dường như có cảm giác quen thuộc.
Sau khi Lâu Hướng Vãn trở lại hiệu thuốc, trong bóng đêm, liền thấy một bóng dáng chuyển người ở cửa sổ đi vào trong phòng, đó là Quân Hàn? Hắn luôn luôn chờ nàng trở về, Lâu Hướng Vãn không tiếng động nở nụ cười, đi ngược lại với hướng của phòng hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, tại hiệu thuốc.
Lăng Thanh ở trong phòng canh giữ, dược liệu đều đã chuẩn bị đầy đủ hết. Trong phòng, có một thùng gỗ dùng để tắm, bên trong có rất nhiều dược liệu trân quý. Tuy rằng dùng nắp che lại, nhưng mùi vị thuốc nhàn nhạt vẫn tràn ngập ở trong không khí.
Dịch Quân Hàn nằm ở trên giường, trên người đầy ngân châm, mà hiện tại Lâu Hướng Vãn đang đem nội lực của mình truyền vào trong cơ thể Dịch Quân Hàn, bởi vì ngân châm đã phong tỏa huyệt vị, làm máu huyết trong người Dịch Quân Hàn không thể lưu thông, vốn cổ trùng độc luôn luôn yên tĩnh sống ở trong cơ thể, bắt đầu không ngừng chuyển động.
Sắc mặt Dịch Quân Hàn ngày càng tái nhợt, ngực kịch liệt nhấp nhô lên xuống, nhìn vào bên trong làn da trắng nõn liền thấy một vầng sương mù màu đen ẩn quanh lòng ngực, đó chính là nơi cổ trùng sinh sống.
Lâu Hướng Vãn chậm rãi đem chân khí cùng với ngân châm xâm nhập vào bên trong thân thể Dịch Quân Hàn từng chút một, cổ trùng càng ngày càng dao động mạnh, bắt đầu hút một lượng máu lớn. Cổ trùng kia vốn chỉ nhỏ bằng móng tay, bây giờ càng ngày càng căng lớn ra, thậm chí lớn bằng cả ngón tay cái, càng quay cuồng trong thân thể Dịch Quân Hàn. Gần như muốn bức ra khỏi thân thể, nhưng một cứ cố ép mạnh cho cổ trùng ra ngoài, sẽ khiến cho cổ trùng kia giống như sợi chỉ bạc cứng cáp, cắt đứt đi mạch tượng ở tim. Làm người ta tử vong trong nháy mắt, cho nên Lâu Hướng Vãn cần phải đem cổ trùng cách ra xa chỗ trái tim, sau đó mới ép nó ra khỏi cơ thể.
Qua một canh giờ.
“Lăng Thanh, hãy đỡ tướng quân Quân Hàn vào trong thùng gỗ đi.” Lâu Hướng Vãn lấy khăn vải lau đi giọt mồ hôi trên mặt, bởi vì truyền nội lực trong thời gian dài, khiến sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, đưa nội lực cùng với ngân châm đẩy vào trong thân thể của Dịch Quân Hàn, công việc này cần phải cực kỳ cẩn thận, cần phải dày công tôi luyện mới khống chế được nội lực của chính mình, bằng không chỉ cần sơ xuất nhỏ sẽ khiến cho kinh mạch bị nguy hiểm. Nếu nội lực truyền vào quá yếu, sẽ không có tác dụng, còn lãng phí đi nội lực của người thi châm.
Trên người Lăng Thanh đều là mồ hôi lạnh, Dịch Quân Hàn được giúp đứng dậy, trong ánh mắt có hơi tan rã. Những cổ trùng làm loạn trong cơ thể, cuối cùng cũng đã im lặng. Nhưng vì không thể dùng nội lực, nên chỉ có thể dựa vào một chút sức lực để chống đỡ.
Dược ở trong thùng gỗ dần dần thấm vào trong thân thể Dịch Quân Hàn, thời gian từng chút trôi qua. Từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị ép cổ độc, cho đến khi mặt trời lặn về phía tây. Trong tay Lâu Hướng Vãn cầm lấy một lưỡi dao màu bạc sắc bén, rạch lấy một đường trên bụng Dịch Quân Hàn. Cả người phình lên, Huyết cổ trùng cuối cùng rơi vào trong tầm mắt.
Bây giờ Huyết Trùng kia đã dài hơn hai tấc, vẫn lớn như trước bằng một ngón tay cái, co rút lại ở trong thân thể, chứa một dòng máu đỏ tươi, khiến cho Lăng Thanh phải phát ói, trông rất ghê tởm.
Lâu Hướng Vãn cầm trong tay một lọ thuốc nhỏ dài và khá to, mở nắp bình ra, một mùi máu tươi càng thêm nồng đậm trong chai tỏa ra. Cổ trùng rất thích mùi máu tươi, thời điểm khi cổ trùng còn nhỏ chẳng những uống máu, còn cần thêm một loại hoa độc để hỗ trợ, mà trong lọ thuốc này có chứa hoa độc được trộn chung với máu tươi.
Trong không gian yên tĩnh, liền có thể nghe thấy thanh âm hào hứng của cổ trùng kia. Dường như bị hấp dẫn mạnh, cổ trùng chậm rãi chuyển động trong thân thể, cuối cùng thò đầu ra ngoài chui vào miệng bình, mà hiện giờ vẫn còn hơn phân nửa cổ trùng đang lưu lại ở trong cơ thể Dịch Quân Hàn. Do trên thân nó có chỉ bạc nên vẫn phải lưu lại trên mạch máu của Dịch Quân Hàn, có khả năng sẽ chui lại vào trong cơ thể.
Cuối cùng, Huyết Cổ Trùng kia dài hơn hai tấc cũng từ từ chui vào trong chai, thậm chí còn nghe thấy âm thanh uống máu. Rốt cuộc đám cổ trùng cũng chui ra, cả tơ máu đỏ tươi ở trong lục căn cũng xuất ra khỏi thân thể Dịch Quân Hàn.
Rốt cuộc tơ máu duy nhất cũng rời khỏi bụng Dịch Quân Hàn, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng đem nắp chai đậy lại xong thì đứng lên, đặt cái chai vào trong hòm thuốc, sau đó bắt đầu cầm máu tiêu độc ở bụng của Dịch Quân Hàn, cuối cùng khâu miệng vết thương lại.
“Lâu chủ?” Lăng Thanh ngơ ngác nhìn, đầu choáng váng, mắt xếch xinh đẹp đầy khiếp sợ. Lâu chủ sẽ không dùng kim khâu miệng vết thương ở bụng chứ? Giống như nữ nhi cầm kim khâu vá y phục?
“Đây là dương tràng tuyến.” Lâu Hướng Vãn mở miệng, nhưng không ngẩng đầu lên, sau khi lau đi vết máu, hai tay nhanh chóng khâu miệng vết thương lại. Lăng Thanh nhìn thấy thao tác khâu vá thành thạo, khóe miệng không ngừng co giật. Sau này mình mà bị thương, cũng sẽ không để cho Lâu chủ động tay vào, việc này thực sự quá kinh khủng.
Đợi đến lúc trong phòng sáng lên, cuối cùng Dịch Quân Hàn cũng đã tỉnh lại, chỉ mới cử động một chút, bụng liền đau, nhưng nội lực trong thân thể liền tràn đầy, tuy chân khí trong kinh mạch còn hỗn loạn, nhưng cuối cùng đã không còn bị cổ trùng uy hiếp nữa.
“Dịch công tử đã tỉnh, Mộc Mộc phân phó đem bát thuốc này cho người uống, sau đó là có thể vận hành nội lực lại.” Nhãn tình Đoàn Tử sáng lên, nhanh chóng bưng chén thuốc đến, quả thực cho đến bây giờ, Đoàn Tử vẫn không hiểu gì cả. Mộc Mộc nói lúc này Dịch công tử đã tỉnh, Đoàn Tử còn chưa tin, kết quả thật đúng y như Mộc Mộc đoán.
Dược này dùng để chữa trị thân thể, sau khi Dịch Quân Hàn uống xong, nhanh chóng khoanh chân ngồi ở trên giường, vận khí đan điền, đem chân khí chuyển dần dần vào trong kỳ kinh bát mạch, để điều hòa chân khí hỗn loạn lại.
Tiệm thuốc càng lúc càng yên tĩnh, Lâu Hướng Vãn tiếp tục điều trị thân thể Dịch Quân Hàn, tuy Đoàn Tử không hiểu từ bao giờ Lâu Hướng Vãn lại
tinh thông y thuật như thế, bất quá chỉ có nghi ngờ, sau đó cũng không
thèm để ý đến.
Chỉ là yên tĩnh lại quá ngắn ngủi, một trận mưa to gió lớn kéo đến cho Phong Mãn Lâu. Mùng một tháng tám, Tam hoàng tử
Phượng Tiêu đem theo thánh chỉ, mang theo ấn soái cùng hai vạn tinh binh ở Đồng Tước xuất chinh.
Mùng năm tháng tám, kinh thành chìm
trong cảnh hòa bình an lạc, dù sao cũng sắp đến Trung thu, từng nhà đều
bận rộn sửa soạn, người ở xa cũng đều trở về nhà để đoàn tụ.
Nhưng ai cũng không ngờ, ngày mùng sáu tháng tám, trong đêm lại bắt đầu xảy
ra loạn lạc, Tam hoàng tử Phượng Tiêu rời khỏi kinh thành đã được năm
ngày, an toàn kinh thành đều phải dựa vào năm vạn cấm vệ quân cùng thị
vệ trong hoàng cung, nhưng nếu cấm vệ quân trong kinh thành cũng phản,
thì kinh thành gặp đầy nguy hiểm!
Lúc đầu cấm vệ quân đem nhốt
các đại thần trong triều giam giữ ở trong phủ đệ của mình, phong tỏa bốn cửa thành Đông Nam Tây Bắc. Bởi vì đột nhiên trào ra 5000 gian tế của
Hách Liên Quốc, Mã Gia dẫn theo cấm vệ quân kinh thành đến bảo vệ các
trọng thần triều đình, nhưng rốt cuộc lại trở thành giam lỏng ở trong
nhà, mọi người đều không phản ứng kịp. Dân chúng trong kinh thành, cũng
đều nghe thấy tiếng chiêng trống của các nha sai đi khắp hang cùng ngõ
hẻm, nói là có gian tế Hách Liên Quốc muốn công phá hoàng cung. Tuy rằng có hơi kinh ngạc, nhưng dân chúng lại không hề khiếp sợ, dù sao ở trong kinh thành có năm vạn cấm vệ quân, nên mấy ngàn quân phản loại kia
không thể gây nguy hiểm cho kinh thành được.
Nhưng sắc trời vừa
hừng sáng, dưới dẫn dắt của Mã gia và Minh Tuyên Quốc, mang hai vạn cấm
vệ quân đi vào hoàng cung bảo hộ an toàn cho hoàng thượng cùng hoàng
hậu, lại bị Phượng Kính Dạ ở trên thành lâu ngăn cản.
"Phượng
vương gia, mau mở ra cửa cung, cựu thần mang theo cấm vệ quân đến bảo hộ an toàn cho hoàng thượng!" Ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, Minh Tuyên
quốc lớn tiếng mở miệng, tuy rằng cố giả dạng làm trung quân hộ quốc,
nhưng nếp nhăn trên mặt lại ẩn hiện niềm vui mừng không tả nổi.
"Người trong cung rất mạnh khỏe, Minh thừa tướng dẫn cấm vệ quân canh giữ ở
ngoài cửa cung, nếu có quân phản loạn của Hách Liên Quốc tiến đến, vừa
kịp lúc Minh thừa tướng có thể mang cấm vệ quân anh dũng giết địch, bổn
vương nhất định sẽ bấm báo lại cho hoàng thượng để thưởng công cho Minh
thừa tướng." Phượng Kính Dạ đứng ở trên thành lâu, một thân khoác cẩm
bào màu tím, do gió thổi mạnh làm tà áo không ngừng vũ phần phật, bên
hông đeo trường kiếm, khuôn mặt như Ngọc, cười vang vội, lộ ra dáng vẻ
cuồng dã cùng khí phách hiên ngang, không ai có thể bì kịp.
"Phượng vương gia, kinh thành đột nhiên xuất hiện nhiều quân phản loạn của Hách Liên Quốc, Phượng vương gia sẽ không cùng Hách Liên quốc nội ứng ngoại
hợp chứ? Hiện thời lại cứ canh giữ ở cửa cung, chẳng lẽ hoàng thượng
cùng hoàng hậu đã bị giết hại rồi sao?" Minh Tuyên quốc bỗng nhiên đanh
thép nói, một tay cầm trường kiếm chỉ về phía Phượng Kính Dạ đang đứng
trên thành lâu, "Chúng tướng sĩ nghe lệnh, Phượng Kính Dạ có âm mưu làm
phản, chúng tướng sĩ cùng bổn tướng xông vào trong cung, bảo vệ an toàn
cho hoàng thượng cùng hoàng hậu. Ngày sau hoàng thượng nhất định sẽ luận công ban thưởng, phong quan tước cho mọi người!"
Hơn hai vạn cấm vệ quân đứng đầu chính là quân phản loạn, hoàn toàn nghe theo hiệu lệnh của Minh thừa tướng. Huống chi nếu thật sự thành công, đường quan lộ
thênh thang sẽ chào đón bọn họ, cho nên nghe thấy mệnh lệnh Minh Tuyên
Quốc, hai vạn cấm vệ quân cùng hô lớn, chiến tranh trong nháy mắt bùng
nổ.
Tiếng trống trận vang vọng khắp đất trời, trong hoàng cung,
sắc mặt Vương hoàng hậu trắng bệch ngồi ở trong Tê Ngô Cung, căn bản
không ngờ Minh Tuyên Quốc lại liên hợp với Hách Liên Quốc làm phản. Nếu
cửa cung bị công phá, Vương hoàng hậu có thể tưởng tượng ra chuyện gì sẽ xảy đến.
"Sở Thiên, chuyện thế nào rồi?" Thấy Phượng Sở Thiên
mặc sắc phục màu vàng của thái tử đi tới, Vương hoàng hậu nhanh đứng
dậy, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Bốn cửa môn ở kinh thành đều bị
quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc canh giữ, tin tức không truyền ra
ngoài được. Hiện nay Kính Dạ đang ở trên thành lâu, dẫn theo thị vệ
chống cự quân phản loạn.” Phượng Sở Thiên nhanh chóng mở miệng, nhìn
thoáng qua Vương Hoàng hậu, ”Hoàng Hậu nương nương, Phượng Tiêu không ở
trong cung, hiện giờ muốn điều binh mã Phong Thành chỉ có một mình hoàng hậu nương nương có thể làm thôi.”
Thủ thành của Phong Thành
chính là Hà Viễn Chí, cũng chính là người của Vương Gia. Hiện nay kinh
thành đã bị phong tỏa, Hà Viễn Chí hoàn toàn có thể không biết kinh
thành đã xảy ra chuyện, nên mới cự tuyệt phát binh, cho dù hạ thánh chỉ, Hà Viễn Chí cũng có thể giết người diệt khẩu, xem như không thấy thánh
chỉ. Cho dù kinh thành đã bị vây chặt, nếu có người mang thư ra ngoài
cũng sẽ bị quân phản loạn truy sát, cho nên muốn điều động binh mã Phong Thành vẫn cần phải có thư cùng tín vật của Vương Hoàng Hậu.
“Thái Tử nói đùa, bổn cung chỉ là đàn bà, từ xưa đến nay người trong hậu cung không được dính vào chính sự, bổn cung nào có quyền lực điều động binh
mã Phong Thành.” Sắc mặt Vương Hoàng hậu càng thay đổi, hiện giờ đang
ngồi trên ghế tựa, tuy nét mặt vẫn còn lo lắng, nhưng tuyệt đối sẽ không động vào binh mã Phong Thành.
“Hoàng Hậu nương nương, hiện nay
Phượng Tiêu đã mang binh đi biên quan, Kính Dạ đã giao ra binh quyền cho Phượng Tiêu, nếu hoàng cung bị quân phản loạn chiếm lĩnh, cho dù Hà
Viễn Chí có đem quân tới cứu viện cũng đã quá muộn. Bây giờ quân phản
loạn đang hợp lực với các nước chư hầu để làm tự làm Thiên Tử, Phượng
Tiêu không chỉ mất đi kinh thành, mà binh mã Phong Thành cũng sẽ gặp an
nguy, mong hoàng hậu hãy suy nghĩ kỹ.” Phượng Sở Thiên đoán được Vương
Hoàng hậu sẽ không đáp ứng, sau khi phân tích ngắn gọn, nhanh chóng xoay người rời khỏi Tê Ngô Cung.
Ở trên thành lâu, Phượng Kính Dạ chỉ dẫn thị vệ chống lại quân phản loạn công thành, đem đá lăn, không ngừng đổ dầu hỏa xuống cổng thành. Sáng sớm các cung thủ liền lấp tên bắn
xuyên qua không khí nhắm thẳng về phía quân phản loạn.
Phượng
Kính Dạ đứng ở trên thành cao cao nhìn, trên trán không ngừng đổ mồ hôi, dựa vào trong cung hai vạn binh lực chống lại năm vạn cấm vệ quân cộng
thêm Hách Liên Quốc 5000 quân lực lượng, đúng là lực lượng cách xa quá
nhiều. Mà quân phản giống như thấy được hy vọng thắng lợi, không ngừng
tấn công ồ ạc, bản thân Phượng Kính Dạ càng phải làm gương cho binh sĩ
chiến đấu, nhưng lực công kích phía dưới dường như chậm lại, là vì đám
quân phản loạn đang chuẩn bị phát động tiến công lần thứ hai.
“Kính Dạ, bên cửa phía bắc đội quân Hách Liên đang mắc thang!” Sắc mắt Phượng Sở Thiên trở nên nghiêm nghị, Phượng Kính Dạ nhanh chóng chạy lại, “Bây giờ chống lại đám phản loạn mà chỉ dựa vào thế lực trong cung, quả là
rất khó phân thắng bại.”
“Yên tâm, Vương hoàng hậu nhất định sẽ
để Phong Thành xuất binh.” Mất đi kinh thành, đối với Phượng Tiêu sẽ là
tổn thất lớn, cho dù binh mã Phong Thành của Hà Viễn Chí diệt toàn bộ
chỉ để bảo vệ kinh thành. Cũng xem như Vương gia đã lập nên chiến công,
khi đó Phượng Tiêu sẽ nhân cơ hội mang quân lính quay trở lại, để giết
chết mình cùng Sở Thiên, sau đó đổ lên người quân phản loạn, với những
chuyện như thế, Phong Thành nhất định sẽ đem binh tới.
“Bảo vệ
bên này, bổn vương sẽ đi qua cửa môn phía bắc.” Phượng Kính Dạ liền ra
lệnh với đám thị vệ, bóng dáng cao to hướng thẳng về cửa môn phía bắc,
quân phản loạn đã leo lên ba tòa thành, dưới đất có ít nhất 500 nhân thủ cầm cung nỏ, tùy thời chuẩn bị công phá cửa môn phía Bắc.
Ngay
lúc Phượng Kính Dạ đang suy nghĩ phải bảo vệ cửa môn phía Bắc như thế
nào, nghe được âm thanh gào khóc từ rất xa, điều này khiến cho chân mày
của Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên nhíu chặt lại, trong đầu có dự
cảm không tốt.
Quả thực như thế! Chờ Phượng Sở Thiên cùng Phượng
Kính Da trên thành lâu nhìn xuống phía dưới, đã thấy cách đó không xa
trên trăm dặm, chúng đẩy ra một đám người bị dây thừng trói chặt đẩy đến trước của thành. Đám quân phản loạn công thành còn dùng dân chúng để
làm bia đỡ, cho dù có dùng đá lăn, cung tiễn, đổ hỏa dầu cũng chỉ làm
hại đến dân chúng vô tội .Những kẻ bị áp giải chính là nha hoàn cùng
những nô tài ở Phượng vương phủ, trong đó có Hách Liên vương phi, Trịnh
phu nhân, Tử Thư cũng bị trói ở chính giữa, chỉ là không có Hoa Thiên
Thiên và Lôi quản gia.
Hầu như cùng lúc, tất cả thị vệ đều dừng
động tác, trong hốc mắt mang theo ánh lửa phẫn nộ, nhưng lại không biết
làm thế nào chỉ nhìn về phía Phượng Kính Dạ, dùng dân chúng vô tội làm
tường để công phá thành thật quá mức đê tiện, nhưng nếu để cho quân phản loạn công phá cửa cung tiến vào hoàng cung, vậy thì càng thêm khó giải
quyết.
Mẫu phi, đây là bước cuối cùng của người sao? Là muốn ta
đại nghĩa diệt thân, hay là muốn thấy cửa cung bị công phá, để quân phản loạn huyết tẩy hoàng cung! Phượng Kính Dạ đứng trên thành lâu cao hơn
mười thước nhìn xuống phía Hách Liên Vương phi, đau lòng run rẩy, tay
nắm chặt đột ngột hạ trên tường, làm vỡ thành một khối, Phượng Kính Dạ
kích động đấm ra một đấm, máu tươi từng chút theo khe hở rơi trên mặt
đất.
“Bắn tên!” Thấy dân chúng vô tội tới gần, Phượng Kính Dạ nổi giận gầm lên một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì đau khổ mà vặn vẹo,
binh lính bị kinh hãi nên không tự chủ được liền bắn tên đi, chỉ vì mệnh lệnh quá mức bất ngờ, làm cho tên đi lệch phương hướng không có bắn
trúng vào dân chúng ở phía trước.
“Kính Dạ?” Phượng Sở Thiên lo
lắng nhìn sắc mặt u ám của Phượng Kính Dạ, lần đầu tiên thấy vẻ điên
cuồng làm liều chẳng chút nương tình, hiện giờ ẩn trong lòng của người
huynh đệ mình là sự đau khổ bi thương.
“Đó là Hách Liên vương
phi!”một thị vệ nhận ra Hách Liên Vương Phi, thấp giọng mở miệng, ánh
mắt không dám nhìn về Phượng Kính Dạ, nhưng nghe lời hắn nói, tất cả thị vệ đều sửng sốt, sau đó lúc này nhìn kỹ, quả thực người dẫn đầu phía
trước mặc bộ xiêm y tơ lụa thượng phẩm, khuôn mặt đẹp đẽ, đúng là gia
quyến cùng hạ nhân của Phượng Vương phủ.
Đứng phía sau là đám
quân phản loạn, đội Trọng Kỵ Binh mặc áo giáp tay cầm đao kiếm, tùy thời chuẩn bị công phá cửa thành, khác với Kỵ Trạch mang theo vũ khí chậm
rãi đi tới công thành, chỉ càn bọn họ tới gần tường thành, tùy thời công phá cửa môn phía bắc.
“Kính Dạ, mẫu phi thật sự xin lỗi ngươi,
ngươi thân là Phượng Vương gia đi của vương triều Tố Nguyên, nên ngươi
cần phải thực hiện trách nhiệm của chính mình.” Hách Liên vương phi bỗng nhiên dừng bước, phía sau phần đông là nữ quyến của Phượng Vương Phủ
cũng đều dừng lại, cả dân chúng còn lại cũng đều đứng lại, giờ phút này
đám quân phản loạn cũng không có thúc giục Hách Liên Vương phi.
“Mẫu phi, nhi thần bất hiếu.” Phượng Kính Dạ nhìn dưới thành thật lâu , bên
trong đám người đó có Hách Liên Vương phi, nhưng hắn phải làm tròn trách nhiệm của hắn, mà mẫu phi cũng có trách nhiệm riêng của người. Từ xưa
trung hiếu khó toàn, thậm chí Hách Liên vương phi đã ngăn chặn cả đường
lui cuối cùng, người đã bức Phượng Kính Dạ phải đi vào tuyệt lộ. Phượng
Kính Dạ không chỉ bắn chết dân chúng vô tội, mà cả đời còn mang tội danh giết chết mẫu thân, nhưng nếu hắn vì Hách Liên vương phi mà mở cửa cung ra, quân phản loại sẽ ùa vào thành, thì Phượng Kính Dạ sẽ mang tiếng
xấu muôn đời.
Nhắm lại mắt, sắc mắt Phượng Kính Dạ vô cùng tái
nhợt, nhưng chỉ trong nháy mắt lại mở ra, trong ánh mắt dĩ nhiên đã khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là âm thanh lại vô cùng nặng nề, “Mang cung
tiễn đến!”
Phượng Sở Thiên sửng sốt, cuối cùng chỉ biết im lặng
nhìn Phượng Kính Dạ, một bên thị vệ ánh mắt đỏ hoe, khắp người run rẩy
dâng lên cung tiễn cho Phượng Kính Dạ, những thị vệ khác cũng đều biết
Phượng Kính Dạ đang muốn làm cái gì, tất cả đều lộ thần sắc bi thương.
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tiêu diệt quân phản loạn để bảo vệ
an toàn cho hoàng cung!”Thanh ấm vang vội như sấm nổ tận trời cao, mũi tên dài từ tay Phượng Kính Dạ phá không đi, gió không ngừng thổi mạnh,
thoảng trong không khí mang theo mùi máu tươi, mũi tên Phượng Kính Dạ
bắn dùng lực quá mạnh, làm đứt cả dây cung, làm lòng bàn tay rướm máu
tươi.
Hách Liên Vương Phi lẳng lặng ngửa mặt nhìn Phượng Kính Dạ ở trên thành lâu, do cách xa nên nhìn không rõ lắm, nhưng Hách Liên
Vương Phi lại nhớ lúc trước hắn còn là trẻ sơ sinh quấn tả lót, chỉ chớp mắt đã 25 tuổi, giờ đứa nhỏ đã trưởng thành và ưu tú đến thế, thân làm
mẫu thân, nàng thực sự thấy có lỗi với đứa bé này, nàng sẽ dùng cái chết để chuộc lỗi.
Hạ Chiêu, thiếp đến với chàng đây! Mũi tên đâm
xuyên qua tim, Hách Liên Vương phi im lặng mỉm cười, máu tươi từ miệng
vết thương không ngừng tuôn, thân thể ngã xuống dưới bầu trời xanh thẳm, đám mây trong vắt, giống y như ngày Hách Liên vương phi còn sống ở
ngoại thành.
Một năm đó, nàng chỉ là một tiểu công chúa ngây
thơ, lén trốn ra khỏi hoàng cung, ở vùng ngoại thành dạo chơi, nhưng
không nghĩ lại gặp phải dâm tặc, nam tử thúc ngựa đến, dáng vẻ uy nghiêm thần võ. Ngay từ lúc đó nàng đã gửi gắm trái tim mình cho vị tướng quân kia, cả hai cùng nhau hẹn ước đến bạc đầu giai lão.
Nhưng sau
này, vương triều Tố Nguyên lại tập trung quân lính ở biên quan, thân là
tướng quân của Hách Liên Vương triều, Hạ Chiêu không chỉ lĩnh quân xuất
chinh, mà còn đem nữ tử cả đời yêu nhất hộ tống đi đến vương triều Tố
Nguyên để hòa thân, nàng đã khóc rất nhiều, chỉ vì không thể cãi lại
mệnh lệnh phụ hoàng, phải vì giang sơn xã tắc, vì dân chúng trong thiên
hạ, đành phải phụng mệnh đi hòa thân.
Nàng từng cầu xin hắn mang nàng đi thật xa, nàng cam tâm tình nguyện từ nay về sau, sẽ cùng hắn
làm một đôi thôn dân bình thường. Nhưng nàng có thể bỏ đi vinh hoa phú
quý, bỏ con dân Hách Liên Quốc, nhưng hắn thân là đệ nhất tướng quân
Hách Liên Quốc, không thể bỏ đi tướng sĩ của chính hắn. Đêm hôm đó, hắn
nói với nàng, sau này nhất định hắn sẽ mang tam quân đến vương triều Tố
Nguyên để rướt nàng về, cho nên nàng mới an tâm xuất giá, để chờ đợi
ngày trùng phùng.
Nhưng đợi được lại là tin hắn đã chết, phụ
hoàng nghe lời gièm pha, lo lắng vương triều Tố Nguyên biết công chúa có tư tình với đệ nhất tướng quân, lo lắng việc cầu thân thất bại nên định cho hắn một tội danh. Nam tử kia đã còn chưa thực hiện được lời hứa, đã bị đế vương hắn tín nhiệm nhất chém chết. Hạ gia bị tru di cửu tộc, hơn ba trăm nhân khẩu không ai thoát khỏi tội chết, hòa chung giữa máu tươi cùng những sinh mệnh vộ tôi ……
Bên là tiếng la khóc, bên là
tiếng trống trận, Hách Liên vương phi chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng
Hách Liên Quốc cũng phải mất nước, đây là lễ vật cuối cùng mà nàng công
chúa Hách Liên đem đến cho vương triều thối nát này, cho nên nàng từng
bước từng bước một, dựa theo chỉ thị phụ hoàng mà hành động, nàng không
sợ cung biến sẽ thành công, bởi tại vương triều Tố Nguyên còn có con
trai của nàng, cho nên Hách Liên Quốc nhất định phải bị diệt. Hạ Chiêu,
thiếp cuối cùng có thể đến tìm chàng, cho dù Âm Tào Địa Phủ, cho dù là
cửu thế luân hồi, xin hãy chờ thiếp!
Lại một lần nữa phá công
thành thất bại, Minh Tuyên Quốc thật sự không ngờ Phượng Kính Dạ lại tàn nhẫn như thế, tự tay bắn chết mẫu thân, khiến cho Minh Tuyên Quốc đã
hiểu, bất luận kẻ nào cũng không thể ép Phượng Kính Dạ mở cửa thành. Mà
Minh Tuyên Quốc cũng không dám ỷ lại vào đám dân chúng, e sợ lòng dân
càng thêm hoảng sợ.
“Đi theo bổn vương giết quân phản loạn!”
Dùng máu tươi để tế điện! Phía sau Phượng Kính Dạ là hai hàng thiệt kị
chỉnh tề, Long Vệ Phượng vương phủ đi cạnh hai bên, nghe theo chỉ thị
của Phượng Kính Dạ, bọn thị vệ nhiệt huyết sôi trào không ngừng gào
thét, cửa thành mở, hai ngàn kị binh giục ngựa phi nhanh như điên giết
địch, cửa thành phía sau liền đóng lại, khắp kinh thành không ngừng vang lên tiếng gào thét.
Hai ngàn kị binh đều là tâm phúc của Phượng Kính Dạ, không chỉ thế còn có Long Vệ ở Phượng vương phủ, và một số ám
vệ Phượng Sở Thiên. Bây giờ khắp nơi đều đầy mùi máu tanh của sát chết
thẳng đến hướng doanh trại quân địch. Trong thế cục địch nhiều ta ít,
nên trận này cần phải đối mặt giao tranh, không chỉ phải thắng, còn phải thắng đẹp mắt, để quân địch kinh sợ!
Giống y như một loại chiến thuật, hai ngàn kị binh mà Phượng Kính Dạ dẫn dắt, không một người tử
vong liền xông thẳng đến doanh trại quân địch. Sau khi chém hơn ngàn
quân mới trở lại hoàng cung, tất cả thị vệ trong cung đều đồng lượt hoan hô. Tuy đám thị vệ này không phải thân tín của Phượng Kính Dạ, chỉ là
đã từng nghe đến uy danh, chứ chưa từng thấy dáng vẻ oai hùng dũng mãnh
của Phượng Vương Gia ở trên chiến trường, qua chuyện này, tất cả mọi
người đều tin chắc rằng chỉ cần có Phượng vương gia ở đây, đám loạn quân sẽ bại trận!
Lòng như lửa đốt, Vương Hoàng Hậu luôn luôn do dự, nhưng khi biết tin Phượng Kính Dạ tự tay bắn chết Hách Liên vương phi,
sau đó không chút do dự, tự tay đem thư tín cùng một ngọc bội giao cho
Phượng Sở Thiên, để hắn phá vòng vây đi ra ngoài, kêu Hà Viễn Chí mang
quân mã Phong Thành đến cứu viện.
Hết chương 77