Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 15: Chương 15: Nói bậy sau lưng (1+2)




“Ai nha, ta chưa nói cái gì cả, ta......”

Vương Di ý thức mình đã lỡ mồm, khuôn mặt đỏ lên, muốn quay đầu bỏ chạy. Ta há có thể không hỏi rõ chuyện này, vội vàng kéo tay nàng lại:“Di tỷ, ngươi không nói rõ với ta thì đừng hòng đi được.”

“Không đi thì không đi, cùng lắm ta giúp ngươi thêm nhiều vài chén trà nước.” Vương Di cười quái dị.

Những lời đồn đại sau lưng đối với một đại nam nhân như ta không có bao nhiêu tổn thương, chỉ cần da mặt dày một chút là không sao cả, không chừng còn khoa trương ta rất phong lưu. Nhưng nếu loại tin tức này đối với Đái Tân Ni thì đặc biệt nghiêm trọng, dù sao nàng là nữ nhân, người khác nói nàng dâm đãng vô sỉ, thủy tính dương hoa.

Ta giữ chặt tay Vương Di, lo lắng hỏi:“Di tỷ, trừ ngươi ra còn có ai biết việc này? Van ngươi, đừng làm ta sợ.”

Thấy ta lộ vẻ sợ đến trắng bệch, Vương Di không đành lòng dấu diếm, nàng vừa cười vừa nói:“Ngươi nha, thật sự rất xấu xa đó. Chuyện to gan như vậy cũng dám làm, không sợ người ta biết sao? Lúc đầu ta còn tưởng Ngôn Ngôn hoa mắt, nàng nói như thế nào ta cũng không tin ngươi lại có sắc đảm như vậy, không thể tưởng được vậy mà ngươi không đánh đã khai. Ha ha, thật là ngốc, Di tỷ vừa mới nói dối ngươi đó.”

“Cái gì?” Ta khóc không ra nước mắt, nữ nhân ba mươi biến thành “tinh”. Ta chỉ có thể khổ thán sự thông minh của mình xuất hiện vấn đề.

“Yên tâm đi, cũng chỉ có ta biết, người khác không biết.” Vương Di hiển nhiên cũng hiểu nỗi băn khoăn của ta.

“Sao không lo được chứ.” Ta lắc đầu, thầm nghĩ chuyện bí mật của Quách Vịnh Nhàn ngươi cũng có thể nói cho ta biết, bí mật của ta ngươi làm sao có thể giữ được?

“Lo lắng thì sao, chẳng lẽ lại ngươi muốn giết người diệt khẩu? Khanh khách......” Vương Di cười đến gập đôi người, nàng muốn bỏ tay ta ra.

“Có thể đừng cười hay không?” Ta xấu hổ vô cùng, càng thấy xấu hổ với Vương Di thì càng hận Chương Ngôn Ngôn đến nghiến răng ngứa. Nghĩ thầm, nhất định phải giáo huấn Chương Ngôn Ngôn.

“Được không cười, ha ha......”

Vương Di nói không cười, lại ngược lại càng cười càng lợi hại , cười đến run rẩy cả người. Có lẽ quên hết tất cả , hai viên đạn thịt cao cao trước ngực cũng đung đưa theo, nhất thời ba đào mãnh liệt khiến ta cảm thấy khí huyết dâng trào, dục hỏa thiêu đốt. Phát hiện Vương Di đang giãy tay ta ra, ta liền nảy sinh ác tâm, dứt khoát thả tay Vương Di ra. Nàng còn không kịp chuẩn bị, thân thể lung la lung lay sắp ngã sấp xuống. Ta làm bộ kêu to:“Coi chừng.”

Thuận thế bước về trước một bước dài, hai tay vòng ra ôm lấy Vương Di. “Ai nha, ngươi sao tự dưng lại buông tay vậy? Làm ta sợ muốn chết.”

Vương Di còn đang bối rối cầm chặt cánh tay của ta, muốn điều chỉnh trọng tâm thân thể. Ta âm thầm cười trộm, dứt khoát đem chuyện xấu làm đến cùng.

“Đứng vững, mau đứng vững.”

Ta lại làm bộ không đứng vững, thân thể nhào về phía trước. Trong nháy mắt, cả hai thân thể đều tiếp xúc mặt đất.

“Ôi.” Hô đau chính là Vương Di, ta ở trên người nàng, một chút cũng không có cảm giác đau, ngược lại chỉ có cảm giác mềm mại. Ta biết rõ một tay của ta vừa vặn đè lên bầu ngực mềm mại, bầu ngực rất lớn, rất nhuyễn, xúc cảm không tệ, ta thừa cơ văn vê hai cái. Vương Di cùng Cát Linh Linh không giống nhau, Cát Linh Linh hung ác bá đạo, Vương Di lại cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn. Cùng là tiếp xúc thân thể, ta không sợ khinh bạc Vương Di, quen nàng đã lâu , ta còn chưa từng thấy nàng một lần nổi giận. Huống chi ấn tượng của nàng với ta cũng không tệ, dù sao ngã cũng ngã rồi, không bằng khi dễ nàng một chút, trả thù chút giễu cợt lúc trước.

“Tiểu Hàn, ngươi sờ soạng cái gì đó?”

Vương Di xấu hổ, mặt đỏ bừng như uống rượu. Nàng hiển nhiên cảm nhận được tay ta đang xoa nắn chỗ nào, vừa thẹn vừa vội cũng không biết đẩy tay ta ra trước.

Ta vốn thầm nghĩ trả thù nàng một chút, nhưng ta phát hiện tình huống đã có biến hóa, Vương Di cũng không tức giận, càng không có ý quở trách, nàng chỉ dùng hai ánh mắt long lanh như nước nhìn ta.

“Thực xin lỗi, Di tỷ. Ta sợ ngươi ngã xuống, cho nên mới ôm ngươi, không thể tưởng được ngay cả ta cũng ngã.” Ta thăm dò tính thử giải thích.

“Thiệt là, còn không mau ôm ta lên?” Vương Di giận dỗi một câu.

Ta nở nụ cười, cười rất gian trá, bởi vì từ lời Vương Di truyền lại hai tin tức: thứ nhất, nàng không trách cứ ta sờ ngực nàng, thứ hai, nàng dùng một Chữ “ôm” mà không phải “kéo”,“vịn”; chữ “ôm” rất mập mờ a. Ta ngầm hiểu, hai tay vòng xuống sau lưng bế nàng lên.

Trước kia ta cùng Trang Mỹ Kỳ cũng từng có kinh nghiệm vuốt ve qua, nhưng chỉ là lướt qua thôi . Nhưng lúc này đây ta có cảm giác như điện giật, thân thể ta cơ hồ dán lên người Vương Di thể, thậm chí cảm giác được núm vú rung rung.

“Làm gì mà ôm chặt như vậy?” Vương Di duyên dáng nhắc nhở.

Ta kiềm chế sự kinh hoàng, thả Vương Di ra. Nàng rất xấu hổ, xoay người về phía ta, ta lại xum xoe:“Di tỷ, quần áo ngươi hơi dính chút bụi, ta giúp ngươi phủi sạch nha.”

Hai tay vung vẩy, ta cố ý đập loạn trên người Vương Di. Kỳ thật, công ty vệ sinh thật tốt, trên mặt đất luôn sạch sẽ, trên người nàng cũng không có mấy tro bụi, thế nhưng mà ta lại vỗ thật lâu, cơ hồ đều là vỗ vào Vương Di bờ mông. Chỗ kia vừa lớn vừa tròn lại co dãn mười phần, rất tương xứng bờ mông Đái Tân Ni.

“Tiểu Hàn, ta cảm thấy ngươi ngày càng xấu đó.” Vương Di tuy đưa lưng về phía ta, nhưng nàng vẫn phát giác được.

“Di tỷ, ngươi đúng là không phân biệt được tốt xấu, không biết lòng tốt bụng của ta. Ta đây không phải giúp ngươi phủi bụi sao?” Ta cười xấu xa, dù sao Vương Di cũng quay lưng lại nên không thấy nét mặt của ta.

“Cái này không gọi là phủi, gọi là sờ.” Vương Di lớn tiếng hờn dỗi, lời vừa ra khỏi miệng xấu hổ đã đến cổ.

“Oan uổng a ! Di tỷ, sờ là như thế này , ta sờ một lần cho ngươi xem.” Ta đặt tay lên cặp mông đầy đặn của nàng, sau đó dụng lực văn vê một chút, sự háo sắc dâng lên tới cực điểm.

Vương Di lắc qua lắc lại một chút, nhưng mông nàng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay ta, là cố ý cho ta sờ sao? Ta hưng phấn mà tăng phạm vi“sờ”, càng lúc càng lớn mật.

“Hừ, cả Di tỷ ngươi cũng dám khi dễ sao?”

Vương Di mạnh mẽ xoay người, thân thể tựa trên bàn công tác, ánh mắt lập loè dị sắc. Thấy ánh mắt nóng bỏng của ta nhìn chằm chằm vào bộ ngực nàng, mặt của nàng đỏ rực .

Ta tiến về phía trước một bước, lần này, ta đứng ngay trước mặt nàng. Tay ta bắt được áo nàng, nàng cả kinh định trốn tránh, nhưng hai tay ta lập tức vòng lại, kéo cả người nàng tới, nhanh chóng đặt nụ hôn lên môi nàng.

“A....” Lần này, Vương Di không tránh né, nàng để cho ta lãnh hội cái gì gọi là hôn môi. Ta không phủ nhận ta thích mỹ nữ như Vương Di vậy, nhưng đến tận trước khi ngã sấp xuống, ta cũng chưa dám có ý nghĩ sẽ phát sinh quan hệ với nàng. Ta đã có quá nhiều nữ nhân muốn yêu, nhưng ta thủy chung là nam nhân, một nam nhân cực kỳ háo sắc.

Ta rất ưa thích nữ nhân thành thục, Vương Di chính là một thục nữ. Có lẽ ham muốn bùng nổ buộc ta phải phát tiết, giờ này khắc này ta tựa như một con trâu đực động dục, điên cuồng hôn lên môi nàng, ta thô lỗ kéo rơi xuống áo lót nàng xuống, còn móc đại nhục bổng sưng to ra.

Cửa phòng vẫn mở rộng như trước, tuy nhiên lúc này đã tan tầm, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến đến. Vương Di rất sợ hãi, nàng thất kinh nhìn về phía cửa ra vào.

“Tiểu Hàn, ngươi đừng khi dễ Di tỷ!"” Vương Di ôm eo ta than nhẹ.

“Di tỷ, ngươi thật là thơm.” Câu trả lời của ta quả thực là ông nói gà bà nói vịt, nhưng lúc này ai sẽ chăm chú trả lời chứ? Ta cũng không ngừng lại, chỉ vội vàng tìm nút thắt áo ngực nàng. Nịt ngực của nàng không phải là loại đeo trên vai, nhẹ nhàng đẩy lên, áo ngực lập tức rơi xuống. Hai bầu vú to triệt để đạt được giải phóng, nảy ra như lò xo, vừa vặn rơi vào trong tay của ta.

“Tiểu Hàn, ngươi đừng như vậy.”

Thấy ta khuỵu xuống thể đỡ lấy giữa hai chân nàng, Vương Di cực kỳ xấu hổ. Nàng kiều mỵ quở trách ta, hai tay ôm lấy hai vú, không để cho ta sờ, cũng không cho ta xem. Ta chỉ tốt thuận thế cúi xuống, sờ đến vùng đất u minh rậm rạp đầm nước. Đã không có quần lót ngăn cản, địa phương thần thánh nhất của nữ nhân đã có thể dễ dàng chạm đến.

“Tiểu Hàn, tay ngươi đừng sờ loạn, chớ có sờ chỗ đó. A, Tiểu Hàn, mau đóng cửa.”

Vương Di kêu lên sợ hãi, chân của nàng đã bị ta thể đẩy ra, khu vẹc ẩm ướt đã bị tay ta nắm giữ hoàn toàn. Ta một bên sờ quanh mép, một bên cắm đại nhục bổng cứng rắn vào, cấm địa của Vương Di như một khối nam châm hấp dẫn dương vật của ta, ta điên cuồng đâm vào.

“Không còn kịp rồi, Di tỷ, ta muốn vào .”

Dương vật của ta lập tức bít chặt huyệt khẩu, thân thể Vương Di lập tức run nên. Ta quá hưng phấn, vịn bờ mông nàng, để côn thịt từng chút một tiến lên.

“Ah...... Tiểu Hàn, ngươi chậm một chút.” Vương Di nhíu lông mày, hai chân nàng càng kẹp lại, tuy ngồi ở trên bàn công tác nhưng một bắp đùi nàng vẫn có thể chạm đất.

Vương Di kêu lên đau đớn khiến ta thật bất ngờ, âm đạo nàng phi thường trơn ướt, ta cảm giác được sự kìm nén mãnh liệt. Xem ra, không phải nàng cố làm ra vẻ. Ta tiếp tục tiến lên từng chút từng chút một, thẳng đến khi vùng cỏ rậm rạp ép lên hạ thân ta.

Vương Di hai tay ôm cổ ta, cúi đầu nhìn côn thịt tiến vào thân thể nàng, đến khi toàn bộ cắm ngập vào, nàng mới ngẩng đầu nói một câu:“Trướng quá......”

“Di tỷ, ngươi phía dưới thật chặt.”

“Ta rất lâu rồi không làm chuyện này. Tiểu Hàn, ngươi đừng khi dễ Di tỷ nha, phải yêu thương Di tỷ.”

Vương Di ánh mắt, không ngừng nhìn về phía cửa, phát hiện ta còn chưa hành động tiếp, nàng lo lắng năn nỉ ta:“Llát nữa Quách tỷ sắp lên đây, chúng ta phải nhanh lên.”

Ngẫm lại nam nhân của nàng một năm mới trở về vài lần, khó trách âm đạo nàng chặt khít như thế. Ta thở ra một hơi thật sâu, nhìn Vương Di đang vặn vẹo như xà, ta an ủi:“Di tỷ, về Tiểu Hàn sẽ thương ngươi.”

“Đừng...... Đừng nói chuyện, nhanh lên.”

Vương Di đỏ mặt, nàng hô hấp dồn dập. Ta dứt khoát kéo chặt hai chân nâng buộc vào hông ta, làm cho nàng mật huyệt nghiêng bốn mươi lăm độ, đại nhục bổng ra vào càng thêm tự nhiên. Thời gian dần qua, ta cảm giác được âm đạo bắt đầu trơn, đại nhục bổng của ta như được thêm dầu bôi trơn, ngày càng gia tốc lên.

“Ư, ư......”

Vương Di lớn tiếng rên rỉ, nàng bình thường nói chuyện rất nhẹ nhàng, không thể tưởng được tiếng rên rỉ lại có hương vị như vậy. Dưới sự uy vũ của ta, dâm thủy tuôn ra ngày càng nhiều. Vương Di đã không còn có thể tập trung canh gác mà vũ mị nhìn ta, một đôi mắt tràn ngập dục vọng.

“BA~, BA~, BA~ ”

“Ư...... Ư...... Ư......”

Toàn bộ văn phòng tràn ngập khí tức dâm đãng, ta thích loại khí tức này, loại dâm đãng khí tức trong sợ hãi. Ta không biết có phải quyền lực tăng lên khiến ta dục vọng của ta tăng theo không, ta trở nên ngày càng tham lam cùng mạo hiểm, biết rõ nơi này là văn phòng nhưng ta vẫn không kiêng nể gì cả, chỉ cảm thấy thật kích thích. Ta chính là đang bị hai loại cảm giác mâu thuẫn này không ngừng khuếch tán, khoái cảm như thủy triều ngày càng dâng lên, cảm giác này quá đặc biệt . Nếu không phải đột nhiên có tiếng bước chân thanh thúy truyền đến, ta thực không muốn chấm dứt như vậy.

Nhưng đột nhiên phát sinh biến hóa. Tiếng bước chân còn chưa tới, một bóng người đầy đặn tựu tránh tiến vào văn phòng, nàng nhanh chóng đóng cửa văn phòng lại, nhỏ giọng reo lên:“Tiểu Phàn trở về rồi, các ngươi muốn chết à?”

Người tiến vào hóa ra là Quách Vịnh Nhàn. Ta quả thực bị giật mình, chưa kịp rút đại nhục bổng ra, ngây người tại chỗ. Vương Di cũng sợ tới mức lớn tiếng kêu lên, nàng ôm chặt lấy ta.

“Quách tỷ, trước tiên đóng cửa lại đã. Van ngươi giúp đỡ ta.”Ta lớn tiếng cầu cứu.

“Mau sửa sang quần áo lại.” Quách Vịnh Nhàn quay người, giữ chặt cửa.

Nhưng ta không rút côn thịt lập tức ra, ta đột nhiên cảm thấy vô luận là tâm lý, hay là sinh lý của ta đều mãnh liệt hi vọng hoàn thành lần tình ái này. Có lẽ là lần khiêu chiến sắp tới gây cho ta áp lực quá lớn, ta càng phải mau chóng giải tỏa ra. Thoáng nhìn vẻ thất kinh của Vương Di, ta càng quyết tâm đêm côn thịt cứng rắn tiếp tục đâm trở về.

“Tiểu Hàn.” Vương Di kinh ngạc nhìn ta, nàng tựa hồ muốn từ trong ánh mắt bình tĩnh của ta tìm được nguyên nhân. Ta chỉ cười đáp lại, chỉ có ta mới có thể lý giải hành vi điên cuồng của mình. Vương Di đương nhiên không thể lý giải, nhưng nàng vẫn thuận theo ý chí của ta. Ta kinh ngạc phát hiện mình rất cần loại nhu thuận này, tựu như tướng quân trên chiến trường ra bất cứ mệnh lệnh nào, chiến sĩ bên dưới đều phải chấp hành vô điều kiện.

Rất nhanh, Vương Di đã bị hành động điên cuồng của ta dẫn lên cực sướng. Dục vọng quá lớn có thể làm cho người ta điên cuồng. Vương Di tựa hồ cũng bị ta ảnh hưởng, nàng rất lớn mật hô to đến nỗi cả Quách Vịnh Nhàn cũng có thể nghe thấy:“Thoải mái, thật thoải mái......”

“Trời ạ, các ngươi vẫn còn làm sao? Phi, ta thực không muốn xem.”

Quách Vịnh Nhàn tuy nói vậy nhưng vẫn tiếp tục xem.

Tràng diện rung động như thế nhất định tràn đầy sự hấp dẫn, nàng mở to hai mắt nhìn, lẳng lặng nhìn ta cùng Vương Di giao cấu. Ta dùng khiêu khích ánh mắt nhìn về phía Quách Vịnh Nhàn

“Quách tỷ, chuyện không phải tại ta, là Tiểu Hàn không buông ta ra.” Vương Di sắc mặt đột biến, tiếng bước chân đã đến cửa ra vào, âm đạo của nàng bởi vì khẩn trương mà kịch liệt co rút.

“Bẹp, bẹp......”

Ngay tại thời điểm này, ta vẫn thong dong há miệng ngậm lấy núm vú no đủ của nàng.

“Các ngươi nhanh lên.” Quách Vịnh Nhàn khẽ kêu một tiếng, nàng liên tục nuốt từng ngụm nước bọt, đôi mắt mê người vẫn nhìn chằm chằm đại nhục bổng vào ta, nghe thấy âm thanh mút sữa, nàng gấp đến độ như kiến bò chảo rang . Nhưng nàng không có biện pháp, cả tiếng gào cũng tận lực đè thấp. Vừa dứt lời, tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

“Tiểu Hàn, ngươi nhanh bắn ra a !"”

Vương Di ôm thật chặt cổ của ta vụng trộm kêu lên, đồng thời dốc sức dùng hai chân kẹp lấy cái mông của ta.

“Ừ.” Ta phát ra thanh âm hùng hậu, giống như tiếng dã thú. Trời ạ, thật thư thái ! Ta không biết có bao nhiêu tinh dịch phun ra, chỉ biết là toàn thân ta đang run rẩy mãnh liệt.

“Phanh...... Phanh......” Tiếng đập cửa không ngừng.

“Ồ, như thế nào lại khóa cửa vậy? Vịnh Nhàn tỷ có ở đây không? ta là Tiểu Phàn nè.”

Âm thanh này ta nghe rất rõ ràng, là tiếng của Phàn Ước.

“Ừ, ta đến rồi. Tiểu Hàn cũng tới......”

Phún xong dâm thủy, co rút dồn dập cho ta biết Vương Di thật sự đạt đến cao triều. Ta run rẩy đem chỗ tinh dịch còn sót lại xóa đi. Lúc này, không khí trong phòng phi thường xấu hổ. Quách Vịnh Nhàn nhìn Vương Di, rồi lại nhìn sang ta, hỏi:“Mở cửa rồi thì giải thích thế nào?”

Ta im lặng, lại nhìn về phía Vương Di. Nàng không nói gì, đôi mắt phượng không ngừng chằm chằm vào ta. Trong ánh mắt tràn đầy sự u oán cùng vô tận phong tình, giống như cười mà không phải cười , nét đỏ ửng trên mặt cũng không hề biến mất.

Tất cả mọi người không biết như thế nào tốt, Phàn Ước cũng không có dấu hiệu ly khai. Tuy không gõ cửa nhưng nàng vẫn còn đi qua đi lại ngoài cửa, đoán chừng là đang chờ Quách Vịnh Nhàn trở về.

Ta linh cơ khẽ động, nhanh chóng nhắn cho Phàn Ước một tin nhắn: Phiền đại mỹ nữ, thỉnh nhanh chóng đến nhà hàng bông sen, ta có chuyện trọng yếu tìm ngươi, mau mau tới.

Tin nhắn phát ra không đến mười giây đồng hồ, ta đã nghe thấy bước chân Phàn Ước rời đi. Ta rốt cục thở dài một hơi, Vương Di cùng Quách Vịnh Nhàn cũng thở dài một hơi. Ta vừa định đi, Quách Vịnh Nhàn hung dữ vặn lỗ tai ta:“Miệng ta không kín đâu, ngươi muốn chặn miệng của ta lại ít nhất phải mời ta một bữa.”

Ta kêu đau, lại âm thầm nhìn qua Quách Vịnh Nhàn cười xấu xa:“Cái này không dễ dàng đâu? Các ngươi sắp xếp thời gian trước, ta lập tức phụng bồi.”

Quách Vịnh Nhàn sửng sốt, lập tức nghe ra trong lời của ta có ý nghĩa khác. Nàng lập tức thả lỗ tai ta ra, đỏ bừng cả khuôn mặt trừng mắt với ta:“Ta đã sớm nhìn ra ngươi không phải người tốt.”

“Có tốt hay không ngươi thử qua mới biết.”

Ta cười ha ha, nói xong liền chạy ra khỏi phòng.

Nhà hàng bông sen kỳ thật không giống một quán ăn tiêu chuẩn, càng giống một tòa lâm viên Giang Nam cổ điển. Ngoài khắp nơi đình đài lầu các, các hòn non bộ gầy thạch, chính giữa còn có một mảnh hồ sen. Đúng dịp bông sen nở, thực khách vừa có thể thưởng thức mĩ vị của quán, vừa có thể chiêm ngưỡng phong cảnh tuyệt đẹp.

Trong một bàn tình lữ gần cửa sổ, ta thấy Phàn Ước đã đến, nàng vẫn mặc đồng phục công ty. Phàn Ước hoàn toàn không có vẻ tươi cười khi thấy ta đến mà chỉ xụ mặt. Ta vừa ngồi xuống, nàng liền phàn nàn:“Văn phòng đột nhiên không có người, y phục của ta đều đặt ở công ty nên không thể mặc quần áo đẹp ra ngoài được. Ta trông có khó coi lắm không?”

“Nếu nói ngươi xấu thì cả thế giới này cũng không còn mỹ nữ nào nữa.” Ta thở dài một hơi.

Phàn Ước không cười, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn:“Ngươi đến muộn đó. Để mỹ nữ chờ ngươi cả buổi, ngươi có biết xấu hổ không?”

Ta nhìn mặt mà nói chuyện, rất thành khẩn mà hướng mỹ nữ xin lỗi:“Thực xin lỗi, ta đã bị kẹt xe đến 300 năm, nên ta đành thành khẩn nhận lỗi.”

“Ba trăm năm trước chỉ có xe trâu, xe ngựa, chẳng lẽ cũng sẽ kẹt sao?” Phàn Ước đảo mắt.

“Đương nhiên có chứ, ba trăm năm trước ta thỉnh Tiểu Phàn Ước ăn cơm, trên đường bị kẹt xe. 300 năm sau lịch sử tái diễn, chẳng qua là xe trâu, xe ngựa biến thành ô tô.”

“Tiểu Phàn Ước?”Phàn Ước muốn cười.

“Ừ.”

“Vậy người mời Tiểu Phàn Ước có phải Lý lão hán không?”Phàn Ước phản ứng kì tốt.

Đến phiên ta nghiêm mặt, Phàn Ước cũng nhịn không được bật cười khanh khách, tiếng cười truyền trăm mét. Ta đắc ý dào dạt, nam nhân chỉ cần có thể khiến nữ nhân cười thì nhất định có cơ hội.

Lúc này, nhân viên phục vụ phụ đưa thức ăn lên, trên bàn đặt một đóa hoa lớn và một tâm thiệp chúc mừng viết mười một chữ to: Chúc Phàn Ước, mỗi ngày xinh đẹp, mỗi ngày vui vẻ. Ta tiếp tục dâng lên món quà đã chuẩn bị:“Thực xin lỗi, vì mua chiếc vòng tay này ta đã chạy qua ba tiệm châu báu. Đây chính là nguyên nhân khiến ta bị trễ.”

Vòng tay rất tinh mỹ, điêu khắc mười đóa hoa hồng. Dưới ánh đèn nhu hòa, màu vàng của vòng tay và màu trắng hoà lẫn, đan xen tạo ra hào quang chói mắt. Thật bất ngờ, Phàn Ước lại tỏ vẻ nghiêm nghị sắc mặt cứng rắn, ta rất ngạc nhiên nên đành hỏi thăm:“Vòng tay không đẹp sao?”

Phàn Ước lớn tiếng nói:“Đẹp thì có làm được gì? Lại không thuộc về ta, trừ phi...... Trừ phi ngươi đeo cái vòng tay này lên trên tay của ta.”

Phàn Ước không cười, ta lại nở nụ cười:“Ngươi ngồi xa như vậy, ta làm sao có thể đeo cho ngươi?”

Phàn Ước hừ một tiếng:“Ngươi không thể tới đây sao?”

Ta chỉ đành đứng lên, đến ngồi bên Phàn Ước. Bất quá, nhìn một đôi bàn tay như ngọc trắng của nàng, ta ngây ngẩn cả người, không biết đeo lên thế nào cho tốt, cho nên ta lại thở dài:“Ngươi không vươn tay ra thì ta làm sao đeo lên cho ngươi?”

Phàn Ước duỗi tay trái ra, một bàn tay nhỏ bé vô cùng xinh đẹp, năm ngón tay lên bôi chút sơn móng tay xanh nhạt, quá mê người. Thấy ta loay hoay cả buổi mà vẫn không thể đeo được chiếc cổ tay, Phàn Ước đã đỏ hồng cả khuôn mặt, rốt cục vẫn phải nhịn không được phải phì cười. Ta cảm thán mị lực của Đường Bá Hổ, hắn cái gì cũng không tốn mà vẫn có thể tranh thủ được nụ cười của Thu Hương muội muội, còn ta phair tặng hoa, đưa vòng tay, tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt mới chỉ có thể khiến mỹ nhân vui vẻ. Thật sự là người so với người, giận điên người.

Kỳ thật, ta muốn kiểm tra bàn tay nhỏ bé của Phàn Ước. Bàn tay nhỏ bé rất đẹp, rất mềm, đến mức làm cho người cắn một miếng.

Phàn Ước ánh mắt như nước:“Ngươi sờ đủ chưa vậy?”

Ta sửng sốt một chút, lập tức giơ bàn tay nàng lên khen lấy khen để:“Bàn tay xinh đẹp như vậy làm sao có thể sờ đủ?”

Phàn Ước đỏ mặt, muốn rút tay về. Nhưng ta há có thể để nàng thoát ra, nàng hung hăng trợn mắt:“Ta đói bụng rồi.”

Ta cười hì hì gật đầu:“Được, cơm nước xong xuôi lại sờ tiếp.”

Phàn Ước mặt càng đỏ hơn, nàng gắt giọng:“Rất nhiều người nói ngươi trung thực. Ta xem ngươi còn cách trung thực xa cả vạn dặm.”

“Cách xa vạn dặm? Xa như vậy sao?”

“Đương nhiên là vậy.” Phàn Ước cười rộ lên thật sự xinh đẹp, tên của nàng ta nghe cũng rất thoải mái.

“Vậy ta chẳng phải là một đại phôi đản sao? Cùng một cái đại phôi đản ăn cơm, ngươi không sợ ư?” Ta thành thật hỏi.

Phàn Ước cắn cắn bờ môi:“Hiện tại có chút sợ, lúc trước Linh Linh tỷ khen ngươi nên mới để ý đến ngươi.”

“Ha ha, xem ra Linh Linh tỷ đúng là ngốc nghếch, nàng bị ta lừa triệt để rồi.” Ta cười ngất.

Vừa dứt lời, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt ta cùng Phàn Ước:“Ngươi nói ai ngốc nghếch đó?”

Ta chấn động, nữ nhân này lại chính là Cát Linh Linh. Nàng đột nhiên xuất hiện, chẳng những ta ngoài ý muốn, mà ngay cả Phàn Ước cũng mở to hai mắt nhìn:“Linh Linh tỷ?”

Cát Linh Linh cười hì hì hướng Phàn Ước nháy mắt mấy cái:“Sao vậy, không chào đón à?”

Xem ra Cát Linh Linh đã trở về nhà, bởi vì nàng thay một chiếc áo màu ngà sữa không có tay và chiếc quần jean bó sát người lộ ra vể gợi cảm lại thanh nhàn. Ta lại cảm thấy có chút buồn bực vì Tiểu Quân cũng hay mặc trang phục như vậy, chẳng lẽ quan niệm thẩm mỹ của Cát Linh Linh cũng bị Tiểu Quân ảnh hưởng sao? Ta còn chú ý tới Cát Linh Linh để tóc buông xõa tùy ý, dùng một cái tóc màu rám nắng, cùng chiếc túi xách rất xứng đôi.

Phàn Ước vội vàng đứng lên:“Hoan nghênh.”

Cát Linh Linh vừa vặn ngồi xuống đối diện ta, lập tức hung dữ trừng mắt với ta. Ta lập tức kinh hãi lạnh mình, trợn mắt há hốc mồm, nhìn Cát Linh Linh, lại nhìn Phàn Ước. Thật không biết chuyện gì xảy ra? Cát Linh Linh vì cái gì đột nhiên giết đến?

“Hừ hừ, ngươi thảm rồi, dám nói bầy về Linh Linh tỷ.”

Phàn Ước cười hì hì, còn chế nhạo ta một phen, quả thực là bỏ đá xuống giếng, lửa cháy đổ thêm dầu.

“Ngươi có phải không chào đón ta hay không? Thấy ta quái dị hay sao?” Cát Linh Linh ra vẻ sắn hai tay, bộ dáng hùng hổ chuẩn bị động thủ.

Ta lấy lại bình tĩnh, tranh thủ thời gian đứng lên đưa lên thực đơn, mặt mũi tràn đầy vẻ nịnh nọt:“Đương nhiên hoan nghênh Linh tỷ, hôm nay Linh tỷ muốn ăn cái gì? Ta mời.”

“A, là ngươi nói đó, ta gọi món ăn nha!”

Tiếp nhận thực đơn, Cát Linh Linh đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rất giảo hoạt. Nàng biên đột nhiên liếm môi ra vẻ rất đói khiến ta cũng cực kỳ đói khát, cả hai thứ đói khát.

Nhà hàng bông sen sở dĩ nổi danh ngoại trừ có phong cảnh hồ sen bồng bềnh phiêu du mà quan trọng hơn là tại đây có rất nhiều sơn hào hải vị. Cát Linh Linh phải tiếp xúc xã giao rất nhiều tự nhiên đối với nơi này rất quen thuộc, liệt kê một danh sách nào là hải sâm Nhật Bản, tôm hùm Nam Phi, ốc sên Pháp, thạch ban Châu Úc, trai nước ngọt của Mỹ, cực phẩm ngưu liễu Thụy Sĩ với cá chuối tử tương Nga, cuối cùng là ba bát canh song đầu bào ngư, một bàn súp điểm tâm, còn có hai đĩa hoa quả.

Ta đoán chừng những bữa ăn này tối thiểu cũng phải 5000 nguyên, rất đau lòng, may mắn còn có thể chịu được, vì vậy ta gượng cười hai tiếng:

“Linh Linh tỷ cùng Tiểu Phàn còn muốn ăn gì không để ta gọi thêm?” Câu này chỉ là lời khách khí thôi, chọn nhiều thứ như vậy quá đủ để hai đại mỹ nữ ăn ấy chứ.

Thế nhưng ta sai rồi. Cát Linh Linh mỉm cười:“Hôm nay Đại Duy cùng mấy cổ đông của công ty ăn cơm, ta không đi nên cố ý tới đây hưởng lộc của các ngươi. Ta ăn rất ít , các ngươi đừng quá để ý tới ta. Bất quá, đã Lý Trung Hàn nhiệt tình như vậy, ta liền gọi thêm một chai rượu vang đỏ nhé !"Nói xong, hướng nhân viên phục vụ vẫy vẫy tay.

Ta thầm mắng, cái gì gọi là ăn rất ít? Gọi nhiều như vậy mà vẫn còn thiếu ư? Thật đúng là bà tám thối.

Cát Linh Linh muốn chính là loại rượu vang đỏ của Pháp đã ủ trên hai mươi năm, ta nhìn bảng giá một chút lập tức mắt nổ đom đóm. Đó là loại rượu cực phẩm có giá lên đến chín ngàn đô la Hồng Kông một chai, lòng ta như xát muối. Thế nhưng mà, ta còn chưa kịp phản ứng, Cát Linh Linh vươn hai ngón tay đầu:“Cho ta hai bình.”

Bữa ăn này là bữa cơm đắt tiền nhất ta từng ăn, theo lý thuyết ta nên có tâm tình vui sướng, thế nhưng mà ta lại cảm thấy ta không phải đang ăn cơm, mà là ăn thịt ta, uống máu của ta. Ta âm thầm thề, về sau tuyệt không dám nói bậy nửa câu về Cát Linh Linh, sau lưng cũng không nói.

Hai mỹ nữ lại ăn uống rất vui vẻ, Cát Linh Linh cùng Phàn Ước cạn ly liên tiếp, ngoài miệng còn ngồi châm chọc không ngừng:“Tiểu Phàn, ta uống không được nhiều như rượu vậy, ngươi phải uống thêm chút nha ! rất quý đó, một lọ giá chín ngàn đấy.”

“Đúng rồi, bất quá, ngươi đừng sợ, Lý Trung Hàn sắp lên phó quản lý rồi. Đến lúc đó, ngươi có thể coi rượu vang đỏ như bia mà uống, ha ha !"”

Cát Linh Linh nhìn thoáng ta, vẻ chúc mừng mà càng giống châm chọc. Ta cũng chỉ có thể cười, ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười. Trong nội tâm lại cực độ mất tự nhiên, chữ bát trong phó quản lý của ta còn chưa có nhếch lên, thế mà Cát Linh Linh cũng đã biết. Xem ra Chu Cửu Đồng đã cùng cao tầng kt đã bàn bạc qua , ta đoán nàng có khả năng rất không cao hứng đối với chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.