Tỵ Tuyết Truyền Kỳ

Chương 6: Chương 6: Đoạt chí




Thêm hai ngày nữa, ba người cũng ra khỏi Bộc Hỏa Sa Mạc, quay lại đại thảo nguyên.

Vạn dặm trời trong, mây xanh ngăn ngắt, cỏ non rung lên trong gió ấm, mùi thơm đặc hữu của thảo nguyên lan tràn. Dõi mắt nhìn, ngoài xa là đỉnh núi nhấp nhô xuyên toạc trời xanh, chim duỗi cánh lướt qua đầu ngọn cỏ, tiếng thương ưng vắt ngang tầng không.

Sau mười ngày trong sa mạc, cơ hồ họ vừa trải qua một kiếp.

Làn gió ôn nhu vẫn dịu hiền như trước, thinh không vẫn thuần tịnh cao vời như trước, nhưng khắp thảo nguyên không còn đàn dê, tiếng mục ca tắt lặng, trướng bồng lúp xúp ngoài xa nhưng không có khói bốc lên, cơ hồ ma pháp nào đó đột ngột hút đi tất cả.

Với họ, thảo nguyên quen thuộc lại yên lặng đến khác lạ.

Ba người đến một trướng bồng không người, nhìn nhau đầy nghi hoặc.

Hồng Cầm lẩm bẩm: "Đại binh của Thiết Soái đã qua đây?"

Hô Vô Nhiễm thấy trong tướng hỗn loạn, bếp còn vết nước, sữa dê trong chén vẫn ấm ấm, hiển nhiên sự việc xảy ra vội vàng, chủ nhân hắt nước dập lửa đi ngay. Y cũng có cùng nghi vấn, đưa mắt nhìn Kha Đô.

"Không phải." Kha Đô thở phào: "Thiết Soái coi trọng pháp kỉ nhất, nghiêm lệnh cho thủ hạ tướng sĩ không được quấy nhiễu bách tính. Nếu là đại binh thì khi qua đi, mục dân sẽ quay lại, nơi này phải vẫn như thường."

Hô Vô Nhiễm thấy cũng có lý, Thiết Soái tung hoành thảo nguyên nhiều năm, chưa từng có chuyện Thiết Huyết kị binh lạm sát vô cớ, may mắn là y còn cơ hội kịp ngăn ông ta, ngoài miệng vẫn bất phục: "Thiết Soái mà nhân nghĩa, vì sao bách tính lại sợ như rắn rết?"

Kha Đô thở dài, không muốn biện bác.

Hô Vô Nhiễm phân tích: "Chắc là bách tính biết đại binh Thiết Soái sắp qua nên mới vội bỏ chạy." Ngẫm nghĩ một chốc, đoạn nói: "Chúng ta ở đây đợi ông ta."

Kha Đô ngẩn người, dọc đường Hô Vô Nhiễm vội vàng chỉ vì muốn ngăn cản Thiết Soái đại quân, không ngờ y lại chủ động chờ đợi, nhìn sang mới nhận ra y tuy râu bết lại, mặt đầy tiều tụy nhưng mắt sắc như đao, bất giác gã thầm kinh hãi: phải chăng gã định dùng võ lực ngăn Thiết Soái?

Hô Vô Nhiễm không nói gì nhiều, tìm một chiếc giường tạm coi là sạch sẽ, nằm xuống ngủ ngay, bất kể là vì Tỵ Tuyết thành hoặc Hồng Cầm, chỉ cần có cơ hội, y đều muốn đấu một trận với Thiết Soái nên phải nắm lấy thời gian nghỉ ngơi, khôi phục thể lực.

Kha Đô biết y tâm chí kiên nghị, khuyên cũng vô ích, sự tình đến nước này đành tùy thời cơ hành sự, tận lực hóa giải. Gã bèn dọn chỗ cho Hồng Cầm nghỉ ngơi, bản thân cũng tìm nơi nằm nghỉ, nhìn lên đỉnh trướng, chìm trong suy tư.

Tuy gã tận mắt thấy Hô Vô Nhiễm anh dũng vô địch nhưng việc y khiêu chiến Thiết Soái được coi như người trời trong lòng gã, quả thật không có hy vọng. Lại nghĩ đến cảnh Hồng Cầm và Hô Vô Nhiễm sắp ly biệt, Tỵ Tuyết thành phải đối diện với chiến hỏa sau mấy ngày nữa, lòng gã rối như tơ vò, không chống nổi mệt mỏi suốt mấy ngày qua, chìm vào giấc ngủ.

Hồng Cầm dậy sóng lòng, không thể nhắm mắt nổi, bèn trở dậy đi ra ngoài trướng bồng, nhìn sắc chiều trải bóng trên thảo nguyên mênh mông, ngẫm lại những biến cố trong mấy ngày qua.

Từ nhỏ đến lớn, vẻ đẹp trời sinh khiến kẻ khác nín thở của nàng luôn được kẻ khác hâm mộ, nàng cũng không tranh chấp gì với đời. Nhưng mấy ngày qua, vô vàn nguy hiểm khiến nàng vừa thấy kích thích vừa u uất, tận lúc này mới có thời gian soi rọi tâm cảnh.

Dù có vẻ đẹp tuyệt diệu nhưng trong lòng, nàng không thấy mình khác gì những nữ tử tầm thường, cũng có sinh lão bệnh tử, cũng đa sầu đa cảm, thậm chí còn lo lắng sắc đẹp khiến mình sẽ không tìm nổi một như ý lang quân, để được chiều chồng dạy con, phụng dưỡng song thân giống như những nữ tử khác...

Yêu Hô Vô Nhiễm rồi, nàng càng vui vẻ hơn bao giờ hết, vận mệnh khoan dung với nàng như vậy, còn gì để ước nguyện nữa! Nàng cho rằng trời cao ban cho mình quá nhiều nên càng tín phụng tộc thần, một lòng hướng thiện.

Vốn cho rằng cả đời sẽ bình yên nhưng Thiết Soái thân vệ Kha Đô tới và tất cả thay đổi. Chỉ vì nàng không là một nữ tử bình phàm nên buộc phải hy sinh vì thân nhân, bằng hữu, vì Tỵ Tuyết thành.

Nàng thậm chí không nhận rõ, hy sinh như thế là uất ức hay bi tráng nữa?

Gả cho Thiết Soái chưa từng gặp mặt, được người thảo nguyên vừa sợ vừa tôn kính có lẽ vô cùng phong quang nhưng không phải là cuộc sống nàng mơ ước. Không tính đến nỗi khuất nhục bị coi là "lễ vật", cũng không tính đến việc Thiết Soái có thích nàng hay không, nàng không đành lòng rời khỏi song thân tóc bạc da mồi, xa người tâm ái.

Tuổi trẻ rồi cũng thành cát bụi, trăm năm sau chẳng qua chỉ còn một nắm đất, nếu không có ánh mắt đầy đắm đuối khi nàng ngước mắt, không có kẻ vẽ mày đậm nhạt thì mỹ lệ để làm gì?

Nhưng tất cả đều không do nàng lựa chọn.

Trong lòng nàng vừa hoang mang trước tiền đồ, vừa ôm ấp một tia hy vọng. Nghe Kha Đô nói, Thiết Soái không phải là loại người bá đạo, bất thông tình lý, nếu chịu cầu xin, có lẽ ông ta sẽ buông tha cho Tỵ Tuyết thành, nàng sẽ được ở cạnh Hô Vô Nhiễm.

Trong một sát na, nàng thật muốn gặp Thiết Soái, để xem nam tử danh động tứ phương này là người thế nào, có tàn nhẫn hiếu chiến nhưng không thiếu đi phong phạm và khí độ cao ngạo như lời đồn hay chăng...

Nàng vuốt ve một góc trướng bồng, lại ngây người ngẫm nghĩ, ánh mắt nhìn vào hư vô, không nhận ra tịch dương đã lặn xuống, thỏ bạc nhô lên từ phía đông...

Mãi đến khi ngàn sao điểm xuyết tầng không, gió đêm mát lạnh khẽ lay động ánh đen, nàng mới đột ngột phát hiện có một bóng người mờ mờ như làn khói mỏng đang lướt đi dưới ánh sao mê ly, chìm giữa ánh trăng mông lung. Nàng kinh hãi, một tiếng hô thoát khỏi miệng...

Hô Vô Nhiễm nghe thấy, lập tức tỉnh lại, nhảy bật lên, tay phải cầm trường đao để cạnh gối xông ra khỏi trướng. Hồng Cầm đứng trước trướng, một tay che miệng, một tay đỡ ngực, gương mặt hiện rõ vẻ kinh hãi khiến người khác đau lòng.

Cách đó năm thước có một người mặc kim giáp, đội thiết khôi, không nhìn rõ gương mặt, duy nhất lộ ra ánh mắt chấn nhiếp, đang nhìn Hồng Cầm chăm chắm.

Hô Vô Nhiễm kéo Hồng Cầm ra sau lưng, vung đao hỏi: "Ai?"

Vừa buông lời chợt y rúng động, người đó cao lớn, bời vai rộng, chắp tay sau lưng, tuy không cầm binh khí nhưng thân hình trầm ổn như núi cao bất động cạnh vực sâu, khác nào một khối đá tồn tại qua trăm ngàn năm. Khí phái của bậc đế quân giáng lâm thiên hạ cộng thêm dáng vẻ kim giáp thiết khôi đủ tiết lộ thân phận ông ta.

Lúc đó Kha Đô mới vội vàng từ trong trướng xông ra, nhận rõ dáng vẻ người mới tới, run giọng hô: "Đại soái!"

Dù Hô Vô Nhiễm và Hồng Cầm đã liệu trước, cũng không ngờ sẽ gặp Thiết Soái trong tình huống này.

Giọng Thiết Soái bình hòa đến bất ngờ: "Ta vốn định đến đây xem xét địa hình, ban đầu cho rằng các ngươi là mục dân, không ngờ lại có mặt Thiết Huyết cận vệ, quả thật khiến ta kinh hãi."

Kha Đô cúi người: "Thuộc hạ hành sự bất lực, xin Thiết Soái trách phạt."

Thiết Soái cười ha hả: "Ta biết nhiệm vụ của người gian nan thế nào, không cần tự trách." Mục quang lạnh lùng từ sau lớp mũ sắt quét qua Hô Vô Nhiễm, hơi ngừng lại lúc nhìn Hồng Cầm, đoạn cố định trên mặt Kha Đô, ngữ khí chuyển thành băng lãnh: "Ta còn tưởng Tỵ Tuyết thành không sợ ba vạn thiết kị của ta, quyết đánh một trận, không ngờ các ngươi lại thư thái nghỉ ngơi ở đây."

Kha Đô không dám ngẩng lên, thấp giọng đáp: "Thuộc hạ và sứ đoàn của Tỵ Tuyết thành trải qua vô vàn khó khăn mới ra khỏi được Bộc Hỏa Sa Mạc, vì thế mới ở lại đây đợi Thiết Huyết đại binh, mong Thiết Soái minh giám."

"À." Thiết Soái gật đầu trầm ngâm, ánh mắt đung đưa quan sát Hồng Cầm: "Vị này chắc là Hồng Cầm cô nương? Quả nhiên..." Ngữ âm chợt dừng, cơ hồ ông ta nhận ra mình thất thái, ngẩng nhìn thinh không lạnh lùng, lẩm bẩm: "Vì sao chỉ thấy mỹ nhân, còn tài vật đâu?"

Kha Đô cung kính: "Bọn thuộc hạ gặp Cuồng Phong Sa Đạo trong Bộc Hỏa Sa Mạc, ba mươi Tỵ Tuyết chiến sĩ đi cùng đều vong mạng, ngàn tấm da dê bị mất, minh châu và tuyết liên vẫn còn."

Hô Vô Nhiễm thấy mục quang Thiết Soái chỉ nhìn Kha Đô và Hồng Cầm, không thèm để ý đến mình, liền cố nén nộ khí, hai tay đưa Ngưng Lộ bảo châu cùng bảy đóa tuyết liên còn lại, trầm giọng: "Minh châu và tuyết liên ở đây."

Thiết Soái không nhận mà nhìn vầng trăng ở phía đông: "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?"

Hồng Cầm quan sát Thiết Soái thật kỹ, nhưng từ đầu tới chân ông ta bao phủ giáp trụ, chỉ có đôi mắt lộ ra thần quang lẫm lẫm, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nàng hạ giọng: "Chúng tôi trốn tránh Cuồng Phong Sa Đạo truy sát, sa chân vào đầm lầy lưu sa, lạc mất phương hướng..."

Thiết Soái cắt lời: "Hai nước giao thiệp dựa trên thành ý, lẽ nào ta còn phải phái người hộ tống sứ giả của đối phương?"

Hô Vô Nhiễm biết rõ phản ứng lại ông ta là bất trí nhưng không nén được cơn giận: "Thiết Soái đối đãi với sứ giả Tỵ Tuyết thành như vậy, có nửa phần thành ý chăng?"

Thiết Soái ngẩn người: "Ngươi muốn thế nào?"

Hô Vô Nhiễm nghênh đón mục quang sắc như đao thương của ông ta: "Lúc Kha Đô vào Tỵ Tuyết thành, toàn thành đều ra đón, tuyệt không hề như đại soái, một mình đến viếng, cự tuyệt người từ ngàn dặm tới."

Thiết Soái cười ha hả: "Nếu ta dẫn thiết kị ra đón, chỉ sợ người nghe tiếng đã chạy mất, không dám gặp ta."

Hô Vô Nhiễm không hề đổi sắc, nhấn mạnh từng tiếng rổn rảng: "Dù Thiết Soái dẫn quân đến sát chân thành, Tỵ Tuyết thành cũng không có đào binh."

Thiết Soái chăm chú nhìn y: "Đã không sợ thiết kị của ta vậy cứ quay về, chúng ta gặp nhau dưới chân Tỵ Tuyết thành."

Hô Vô Nhiễm cơ hồ không để ý đến hàm ý uy hiếp của ông ta: "Vì bình an của mấy vạn con dân, Tỵ Tuyết thành chấp nhận dâng lên bảo châu mỹ nữ, đủ thấy thành ý vô cùng, Thiết Soái không có lòng nghị hòa, hà tất phí hơi?"

Kha Đô ngầm kéo áo Hô Vô Nhiễm nhưng không dám lên tiếng. Hồng Cầm thấy y không hề nhân nhượng Thiết Soái, lòng vừa mừng vừa lo, nàng sợ chọc giận Thiết Soái nhưng cũng say mê phong thái anh hùng của y. Nghĩ đến tộc nhân, nàng đành cúi đầu: "Thiết Soái nên biết chúng tôi trải bao nguy hiểm mới đến được đây, như thế đủ tỏ thành ý."

Thiết Soái cười lạnh: "Sứ đoàn Tỵ Tuyết thành giờ mới đến đây chứng tỏ các ngươi không hợp nhau, chỉ cần ba vạn thiết kị binh hùng tráng đến chân thành, các ngươi chắc cũng sẽ biết đường lựa chọn."

Hô Vô Nhiễm cúi người hành lễ, thái độ cung cẩn, ngữ khí không hề chịu nhún: "Tỵ Tuyết thành chỉ có hàng tướng thẳng lưng, không có kẻ hèn nhát chịu quỳ gối. Thiết Soái là người hiểu đại nghĩa, chắc cũng biết nếu cố tấn công Tỵ Tuyết thành tất phải trả giá đắt."

Thiết Soái ngửa mặt cười vang: "Kẻ lần trước dám lớn lối trước mặt ta là Ngạc Bí quốc quốc quân Hốt Nộ, ngươi cứ hỏi Kha Đô, hiện tại có ai tìm được lóng xương nào của hắn chăng? Ngươi không sợ ta nghiền nát ngươi?"

Hai năm trước, Ngạc Bí quốc vương Hốt Nộ dẫn bốn vạn kị binh, đấu với Thiết Soái ở Hắc Sơn hiệp, nhưng toàn quân tan rã, trận chiến đó khẳng định địa vị bá chủ của Thiết Soái trên đại thảo nguyên.

Hô Vô Nhiễm mỉm cười: "Lưỡng quốc giao binh không chém sứ giả, Thiết Soái chắc biết đạo lý này nên tại hạ mới dám buông lời, xin ngài cân nhắc."

"Lớn mật thật, tưởng ta không dám giết ngươi?" Thiết Soái quát vang như tiếng chuông, khiến màng tai ba người ong ong: "Ngươi sính cái dũng nhất thời, có nghĩ đến Tỵ Tuyết thành chỉ có một vạn quân, trong vòng mười ngày ta sẽ phá xong thành. Ngươi dựa vào đâu mà dám nói với ta như vậy?"

Hô Vô Nhiễm không hề động dung: "Tỵ Tuyết thành tường lũy kiên cố, tướng sĩ vì bảo vệ gia đình mà vạn người như một. Thiết Soái không tin cứ việc tiến đánh, xem lúc hạ được thành rồi còn lại bao nhiêu Thiết Huyết kị binh."

Kha Đô và Hồng Cầm nhìn nhau, không hiểu y làm căng với Thiết Soái vì cớ gì, nhưng thấy ông ta trầm tư nên không dám lên tiếng.

"Hay! Hay! Hay lắm." Ông ta trầm ngâm một lúc, đoạn nói liền ba câu "Hay lắm", vỗ tay liền ba tiếng: "Không ngờ Tỵ Tuyết thành cũng có nhân vật như vậy."

Kha Đô thấy thái độ ông ta hòa hoãn, tựa hồ có cơ hội, liền vội nói: "nếu không bị kẻ thù nhiều đời của Tỵ Tuyết thành là Cuồng Phong Sa Đạo phục kích, bọn thuộc hạ đã đến đúng kỳ hạn."

Thiết Soái tựa hồ không nghe thấy lời gã, nhìn Hô Vô Nhiễm chằm chằm: "Ngươi tên là gì?"

Hô Vô Nhiễm trầm giọng: "Tại hạ Hô Vô Nhiễm. Chỉ là tiểu tốt trong Tỵ Tuyết thành."

"Hóa ra là Tỵ Tuyết thành đệ nhất dũng sĩ..." Thiết Soái lớn tiếng: "Hô tướng quân quá khiêm nhượng, người như tướng quân mà là tiểu tốt của Tỵ Tuyết thành, ta lại dám khiêu chiến sao?"

Hô Vô Nhiễm thầm kinh hãi, Thiết Soái nắm chắc tình huống Tỵ Tuyết thành như vậy chắc sớm đã chuẩn bị tấn công thành. Y chỉ còn cách đưa quan hệ lợi hại, sử dụng cả cương nhu song song may ra mới khiến ông ta thu binh, tính toán một hồi, y đưa ra quyết định, lớn tiếng nói: "Tỵ Tuyết chiến sĩ ai cũng không sợ chết như tại hạ, nếu Thiết Soái thật sự đánh thành sẽ biết lời này không giả." Rồi cúi người thi lễ, ngữ khí thành khẩn: "Thiết Soái là người thành đại sự, tựa nhiên biết cách bảo tồn thực lực, sao phải vì Tỵ Tuyết thành mà hao binh tổn tướng."

Mắt Thiết Soái như châm, lạnh lùng nhìn Hô Vô Nhiễm, y thản nhiên như thường.

Ông ta ta chợt cười vang, ánh mắt rời khỏi y, chắp tay nhìn trời.

Ba người nhận ra ông ta đang suy nghĩ, không ai dám quấy nhiễu, lặng lẽ đợi nhất đại kiêu hùng trên thảo nguyên đưa ra quyết định tồn vong của Tỵ Tuyết thành.

Hồi lâu sau, ông ta thu lại nụ cười, thở dài: "Có nhân tài như Hô tướng quân trấn thủ, Tỵ Tuyết thành còn sợ gì đại quân."

Ba người thất ông ta có vẻ dao động, ai cũng vui mừng, Hô Vô Nhiễm vội khiêm tốn: "Bên Thiết Soái có vô số nhân tài, vì thế mới có uy danh ngày nay."

Thiết Soái chầm chậm hỏi: "Hô tướng quân biết ta là người làm đại sự, có muốn giúp một tay chăng?"

Hô Vô Nhiễm ngẩn người, không biết hồi đáp thế nào. Thiết Soái liền lạnh giọng: "Tồn vong của Tỵ Tuyết thành do một lời của tướng quân quyết định, bằng không ta dù không giết tướng quân, Thiết Huyết đại binh kéo tới, tướng quân chỉ còn nước diệt vong cùng Tỵ Tuyết thành."

Hồng Cầm hiểu tính Hô Vô Nhiễm, Thiết Soái uy hiếp kiểu này vị tất y chịu nghe lời, lại sợ hai người trở mặt, bèn dịu dàng hành lễ: "Không giấu gì đại soái, tiểu nữ vốn muốn làm vợ Hô tướng quân, nếu thành được hôn sự, hai người chúng tôi sẽ cùng theo ngài, quyết không hai lòng."

Hô Vô Nhiễm và Thiết Soái cùng rúng động, không ngờ trong lúc này nàng lại nói ra những lời đó.

Thiết Soái nhìn nàng: "Cô nương đang nói điều kiện với ta?"

Hồng Cầm mím môi: "Thiết Soái tự nhiên không đoạt vợ của người khác..."

Thiết Soái cười lạnh: "Gả cho ta hình như oan ức cho cô nương..."

Hồng Cầm đáp: "Đại soái uy danh vang dội, là đại anh hùng mỗi nữ tử sùng bái nhất nhưng ngài có biết một nữ tử không chỉ cần vinh diệu..."

"Cô nương còn muốn gì?"

"Niềm vui." Hồng Cầm nhìn Hô Vô Nhiễm, ngẩng đầu đáp: "Tiểu nữ chỉ biết chàng mang lại cho mình thứ chưa ai trên đời mang lại, khiến lòng tiểu nữ không có thêm nổi ai khác. Người khác dù hào khí cái thế, giàu có vô cùng cũng không mang lại được niềm vui như chàng."

Lời lẽ của nàng rõ ràng từng chữ, thái độ bộc lộ rằng gả cho Thiết Soái chẳng qua vì bức bách, trong lòng nàng chỉ có một mình Hô Vô Nhiễm. Kha Đô rúng động, Hô Vô Nhiễm dậy sóng lòng, riêng Thiết Soái không nói gì, hồi lâu sau mới quay người cất bước.

"Đại soái?!" Kha Đô vội gọi.

"Không cần nói gì, ta tự có chủ ý." Thiết Soái không quay đầu, xua tay ngăn lời: "Đợi một chút nữa, Thiết Huyết kị sĩ tinh nhuệ vô địch sẽ bày trận nghênh đón sứ đoàn Tỵ Tuyết."

Ba người nhìn theo thân ảnh trầm ổn dần đi xa, không hiểu thái độ của ông ta như thế nào.

Hồng Cầm hỏi Kha Đô: "Huynh đệ thấy Thiết Soái có thu binh chăng?"

Kha Đô từ từ lắc đầu: "Không ai hiểu được tâm ý của ngài."

Hô Vô Nhiễm thở dài nhưng không nói gì, nhìn về thảo nguyên xa xăm, dưới ánh mặt trời sắp mọc, cát bụi đỏ rực từ từ cuộn lên.

Khoảnh khắc sau, mặt đất hơi rung rinh, tiếng vó ngựa như sấm động vang lên rõ dần.

--- Đó là ba vạn thiết kị tung hoành bất bại của Thiết Soái.

Ba người lên một gò đất nhỏ nhìn tứ phía, ẩn ước thấy Thiết Huyết kị binh bày thành năm trận thế màu sắc khác nhau, mỗi trận chừng mấy ngàn người. Nơi nào vó ngựa đi qua, cỏ cây gãy rạp, chim chú bỏ chạy, bụi che mịt trời, như một cơn cuồng phong nghe hiệu lệnh mà cuốn tới.

Hồng Cầm và Hô Vô Nhiễm nghe danh Thiết Huyết kị binh đã lâu nhưng giờ mới thấy tận mắt. Từ xa nhìn lại, trận thế rất có trật tự, người ngựa đều mạnh mẽ, đao thương sáng lòa, giáp trụ lấp lánh, thanh thế quả thật kinh nhân.

Kha Đô mắt lóe lên tia cuồng nhiệt: "Thiết Soái quân kỉ nghiêm minh, dụng binh như thần. Ngài hiểu sâu binh pháp, ngũ sắc chiến trận này xưa nay vô địch, khiến Thiết Huyết kị binh xưng hùng thảo nguyên, trường thịnh mãi mãi."

Hồng Cầm cố nén chấn động: "Trận thế này có gì hữu dụng?"

Kha Đô đáp: "Tiên phong là sáu ngàn kị sỹ áo vàng cầm cung cứng nỏ mạnh, lúc bài binh bố trận chia thành hai cánh, được gọi là Chanh Cung sư; tám ngàn quân bên trái dùng những loại binh khí dài như thương, mâu, phủ, kích là chủ yếu, khi hai bên giao chiến, họ sẽ xung phong, cờ hiệu màu xanh nên gọi là Lam Thương quân..."

Hô Vô Nhiễm nghiêm túc hỏi: "Kỵ đội mà đỏ kia ai nấy đều cầm đoản đao kiên thuẫn, thân thủ mẫn tiệp, chắc là đoản binh được sử dụng khi nào chiến cục giằng co."

Kha Đô khen: "Hô đại ca nhãn quang cực chuẩn, đó là tám ngàn Xích Đao binh, dùng để cận chiến lúc phá thành xong."

Hô Vô Nhiễm nghe thấy hai từ phá thành, trong lòng không vui, hừ lạnh: "Huynh đệ không sợ tiết lộ quân tình ư?"

Kha Đô ngẩn ra rồi cười ngượng ngập: "Ban nãy đệ thấy thái độ Thiết Soái hòa hoãn, có khi ngãi sẽ bỏ qua cho Tỵ Tuyết thành."

Hồng Cầm không muốn hai người tranh biên, vội cắt ngang: "Đội kị sĩ màu tím phía sau kia để làm gì?"

Kha Đô đáp: "Sáu ngàn trọng binh phía sau phụ trách phá thành lũy, đồng thời cung cấp lương thảo, cờ hiệu màu tím nên gọi là Tử Mộc doanh. Hai ngàn hắc y kị sĩ ở giữa là Thiết Huyết vệ đội, ai nấy thân thủ cao cường, tiểu đệ là một trong số đó."

Đại quân không giảm tốc độ, lướt đến chỗ ba người, tuy cách nửa dặm nhưng rất nhiều nhân mã đã tới, tiếng vó ầm ầm vang lên, cơ hồ muốn nghiền nát cả ba. Cả người trải qua nhiều trận chiến như Hô Vô Nhiễm cũng có cảm giác muốn lùi lại, tránh đối đầu khí thế.

Chanh Cung sư đi đầu còn cách hai trăm bước, còi hiệu vang lên, mấy ngàn người cùng gầm vang vọng, ai nấy rút cung tên trên lưng xuống, chia thành ha đội tả hữu, tuy rất đông mà không hề rối loạn.

Còi hiệu lại vang, hai cánh quân Lam, Xích ở tả hữu hợp vào giữa thành chiến trận, trường thương chỉ lên trời, đao sắc tuốt ra, tả lam hữu hồng, cực kỳ phân minh.

Quân dung như thế, pháp độ đến mức là cùng! Hô Vô Nhiễm thầm thở dài, lúc này y mới thật sự hiểu vì sao Thiết Huyết kị binh lại uy chấn thảo nguyên, đánh là thắng. Thiết Soái nói rằng phá được Tỵ Tuyết thành trong mười ngày tuy hơi khoa trương nhưng không hẳn khoác lác.

Còi hiệu lại vang lên, giữa ánh hàn quang của đại đao và trường thương, tinh kỳ phất phới tách ra, hai cánh quân màu lam, đỏ từ từ di động ra hai cánh tả, hữu, chừa một thông đạo đủ cho năm con ngựa.

Đội thiết vệ đi sau cùng mặc áo đen, ai nấy cầm trường thương, hông đeo đao sắc, lưng có cung tên, sát khí đằng đằng, đến trước thông đạo liền dừng lại.

Tiếng vó chợt dừng, thời không tựa hồ cũng yên tĩnh lại, nhất thời chỉ còn tiếng ngựa hý, hoàn toàn không có tiếng người.

Quân dung yên lặng, bầu không khí nặng nề, thông đạo lam đỏ như mồm một con quái vật há ra, sâu không thể dò.

Một thớt tuấn mã trắng tinh từ thông đạo phi ra, từng sợi lông dài phất phơ theo nhịp sải, được ánh mặt trời chiếu vang, tỏa ra những tia sáng mỹ lệ, khác nào ánh chớp trắng lóe ngang tĩnh lặng, chẻ đôi buổi chiều muộn trầm trầm.

Thiết Soái kim giáp thiết khôi, khoác chiến bào trắng muốt, tay cầm trường thương vang rực, ngồi oai về trên lưng bạch mã, uy phong lẫm lẫm ra trận tiền, kéo cương ngẩng nhìn ba người bọn Hô Vô Nhiễm cách đó trăm bước, phất tay ra hiệu, truyền lệnh binh lớn tiếng: "Mời Tỵ Tuyết thành sứ đoàn vào dâng lên mỹ nữ bảo châu."

Như hẹn trước, ba vạn thiết kị đồng thời giơ cao binh khí hét vang động. Quả thật khiến người khác bị chấn nhiếp tâm thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.