Edit by Triệu Viu
Trái tim hai người tuy cách xa nhưng cơ thể lại ở gần nhau, Ứng Bạch kiễng chân lên, cằm như có như không đặt lên vai anh, hơi thở theo động tác của cô mà phả vào tai anh: “Tôi để anh phải đợi sao?”
Một câu hai nghĩa.
Thời gian chín năm lại bị gạt đi chỉ vì một câu nói của cô như kiểu anh đáng đời vậy.
Ứng Thương Lâm cúi đầu nở nụ cười, không thể nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể thấy khóe môi anh lờ mờ vẽ ra một vòng cung, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa vẫn là vị luật sư lớn lịch thiệp, tao nhã kia, sắc mặt anh thay đổi, anh nói: “Không tệ, sau nhiều năm như vậy nhưng em chẳng thay đổi một chút nào.”
Anh lập tức lùi lại, đứng thẳng tạo ra khoảng cách với Ứng Bạch: “Tôi đương nhiên sẽ giúp cô. Sau này sẽ thu cả thù lao lẫn tiền lãi.”
Ứng Bạch biết cô đây là bảo hổ lột da*, cũng không biết còn bao nhiêu sự sỉ nhục đang chờ mình, nên cô chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Hơn nữa trong lòng cô cũng không phải không có cảm giác, cảm giác dây dưa mập mờ yêu đương vụng trộm, giống như gạo cũ đã lên men, ủ trong một thời gian dài nên đã sinh ra cảm giác chua xót, cô vẫn luôn muốn biết kết cục, cái thứ tình cảm lộn xộn này ở trong trái tim cô lâu như vậy, cuối cùng vẫn sẽ phải cắt bỏ.
Đã đến nước này hai người chỉ có thể bắt đầu “học bổ túc“.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, những người khác đã sớm đi về hết, trên hành lang vắng vẻ, về địa điểm học bổ túc, Ứng Thương Lâm đã nói trước: “Đi đến nhà của tôi đi, cũng khá yên tĩnh.” Lúc anh nói câu này còn nhướng mày nhìn cô, ngay cả khóe mắt và đuôi lông mày cũng ẩn chứa sự chế giễu và khiêu khích.
Lúc này Ứng Bạch cảm thấy bản thân không nên rụt rè, vì thế cô bình tĩnh giữ nụ cười của một nữ ngôi sao, cả đoạn đường cô không nói chỉ, chỉ có bước chân là nhanh hơn.
“Không tiện?” Ứng Thương Lâm lên giọng hỏi.
“Hay là không dám?” Sau đó anh đổi sang giọng điệu khẳng định.
“Mấy năm nay anh không xem TV sao?” Ứng Bạch đeo kính râm, cô nhẹ giọng hỏi.
“Không hay xem lắm.”
“Vậy không trách được, nhân tiện nói cho anh cái này, tôi khá là nổi tiếng, nếu tôi vào nhà người đàn ông nào đó chạc tuổi, ngay ngày hôm sau tên tôi sẽ ở trên mặt báo đấy.”
Ứng Thương Lâm không ngờ cô lại nói như vậy, anh bật cười, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, đồng thời kéo cô vào phòng bên cạnh, anh đè cô lên cửa sau đó khóa cửa lại, cửa sổ đã bị tấm rèm dày che kín, tuy đang là ban ngày nhưng trong phòng lại u ám.
Cô lại còn đeo kính râm, nên khi vào trong phòng thì đã rơi vào bóng tối, cô cố gắng vùng vẫy theo bản năng, nhưng Ứng Thương Lâm đã giữ cổ tay cô ở phía sau để cô không thể động đậy.
“Vậy thì ở đâu cũng giống nhau thôi, nếu như tôi muốn, ở bất cứ chỗ nào tôi cũng có thể làm em, nếu tôi không muốn cho dù em có cởi hết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.” Ứng Thương Lâm cởi kính râm của cô ra, dưới sự bao phủ của bóng tối, anh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Em là người hiểu rõ điều đó nhất không phải sao?”
Môi Ứng Bạch mím thành một đường thẳng, động tác giãy dụa của cô dừng lại, cô không tỏ ra chống đối nữa. Ứng Thương Lâm cảm thấy rất thích thú, anh cúi người dán lên khóe môi cô nhưng lại không hôn cô, chỉ dừng lại ở đó, không di chuyển nửa centimet nào.
“Em đã nổi tiếng như vậy rồi cơ à, nổi tiếng đến nỗi chỉ cần đến nhà người khác giới sẽ bị đăng lên báo sao. Vậy những năm qua em sống khó khăn thật đấy.”
Anh vừa nói vừa duỗi tay che lấy bụng cô rồi lại ôm eo cô, anh mơ hồ dừng lại đó, lại dùng lòng bàn tay chạm vào da thịt mềm mại của cô, dùng một chút cảm giác ấm áp kéo cô lên, quấn quít lấy cô, đầu ngón tay thì để ở ngay dưới ngực cô, lại vô tình chạm vào da thịt mềm mại bên trong, nhưng cũng không để quá lâu sau đó anh khịt mũi một cái.