Edit by Triệu Viu
Hai cánh hoa mềm mại dưới thân cô bị ép phải mở ra, cô bị sợi dây khéo léo trêu chọc, giống như mở vỏ sò rồi lại có người cọ xát cho những hạt cát nhỏ chạm vào da thịt cô, từ cơ thể cô chảy ra chất lỏng đặc sệt, muốn được liếm, muốn được thoải mái hơn.
Cô cắn môi tựa lên vai Ứng Thương Lâm, không phải cô yếu đuối, cô chỉ đang che giấu, cô kiên trì không chịu kêu ra tiếng, cũng sắp cắn đứt cả cánh môi.
Ứng Thương Lâm thấy cô vùi đầu vào vai anh một con thú nhỏ, lọn tóc xoăn lướt nhẹ qua mặt anh, anh khẽ quay đầu lại, môi anh lướt qua mái tóc chạm vào trán cô, giống như đôi tình nhân vô cùng thân thiết.
Anh nghiêng đầu nhìn, đầu ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn vẫn đang nắm lấy áo sơ mi của anh, không khác gì đứa bé không biết gì những vẫn muốn nắm lấy cái gì đó, sau khi bị cô nắm thì quần áo đã nhăn nhúm, nhìn kỹ thì vẫn còn thấy cô hơi run rẩy.
Đầu mũi anh vùi vào tóc cô, không hiểu tại sao anh lại thở dài, sau đó anh nới lỏng sợi dây trên tay, anh sờ dọc từ xương chậu đến xương mu, giơ ngón giữa ra, vùi vào nơi ấm áp ẩm ướt có mùi hương nephrite kia, anh vừa sờ vào đã ấn thẳng vào âm hạch.
Ứng Bạch lập tức run rẩy, nhưng cô vẫn cắn chặt môi không muốn cầu xin anh, Ứng Thương Lâm chậm rãi sờ dọc theo âm hạch một vòng, anh sờ không nặng cũng không nhẹ, nhưng trên ngón tay anh lại là vết chai do viết chữ, những đường vân trên ngón tay trực tiếp cọ xát lên tấm màng trên âm hạch, ngay cả những dây thần kinh nhỏ nhất đều bị anh kích thích không ngừng run rẩy.
Ứng Bạch không thể chịu đựng được nữa, chỉ cần anh sờ nhiều hơn một chút nữa, chỉ cần anh dùng thêm một chút lực, cô sẽ bị đánh cho tan tác trong cơn sóng dữ với chút tình cảm quen thuộc mà xa lạ sau nhiều năm gặp lại.
Cơ thể Ứng Bạch giống như nước sôi sắp bốc hơi, sủi bọt ùng ục, không còn sót lại chút gì, cô chỉ cảm thấy mỗi khi anh dùng một chút sức lực thì lại có bọt nước ở dưới đáy bốc hơi rồi tan biến, bọt nước bắn tung tóe, cô đã không còn chỗ để chốn.
Nhưng ngay lúc này, anh rút tay lại, ngay trước khi Ứng Bạch cao trào.
Ngón tay anh vẫn còn dính thứ chất lỏng trong suốt, khi rút ra còn kéo theo sợi tơ trong suốt, dưới thân Ứng Bạch chảy ra chất lỏng ấm áp, chảy dài xuống dưới, cuối cùng bị đứt ở phần bên trong đùi cô, chỉ một lát sau đã thấm ướt và lạnh.
Ứng Thương Lâm lùi lại một chút, anh vẫn không quên kéo cô đứng thẳng lên, sau đó anh giơ bàn tay ướt đẫm lên trước mặt cô, để cô nhìn một chút, cô còn chưa kịp xấu hổ thì anh đã vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm bàn tay ướt đẫm.
“Nếm thử cũng khá ngon, ở điểm này đúng là cô không thay đổi chút nào.”
Ứng Bạch dựa vào cửa thở nhẹ, nhưng dù cô ở trong bóng tối như vậy nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt Ứng Thương Lâm, đó là ánh mắt sắc bén, tỉnh táo mà lại cương quyết, làm gì có tí nào dáng vẻ bị tình dục làm lung lay lý trí, đây rõ ràng là ánh mắt thợ săn nhìn con mồi.
Nhưng trong lòng cô vẫn cười, cho dù lúc này anh có giả vờ thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn là chú sói con mà cô tự tay dạy dỗ, anh hiểu rõ về Ứng Bạch, chẳng lẽ Ứng Bạch lại không hiểu gì về anh?
Lúc anh vùi vào tóc cô thì đã than nhẹ một tiếng, cho dù rất mỏng manh nhưng cô vẫn có thể nhận ra hơi thở của anh thay đổi.
Nếu tim anh không cứng như đá thì cô vẫn có cơ hội thắng.
Hai người đều ngụy trang để thử thăm dò nhau, không ai chịu lùi một bước cũng không ai chịu tiến một bước, có lẽ chỉ đến giây phút cuối cùng mới có thể biết ai là thợ săn, ai là con mồi.
Cô đứng thẳng, trên mặt vẫn đỏ ửng, dưới thân vẫn còn ướt, nhưng cô không quan tâm, chỉ chỉnh lại mái tóc rối bù, chỉnh lại chiếc váy nhăn nhúm, rồi cúi người nhặt kính râm trên mặt đất, móng tay sơn màu đỏ tươi như hiện rõ trong bóng tối, khi đứng dây cô vẫn là nữ diễn viên kiêu ngạo trời sinh.