Ủ Chín +++

Chương 4: Chương 4: Trêu Đùa. 2




Edit by Triệu Viu

Trước khi xuống xe Ứng Bạch đã thay giày cao gót, trốn sau cặp kính râm, cô cầm cốc uống cạn cà phê đen, rồi đi thẳng đến phòng họp, cô đẩy cửa, đạo diễn, nhà sản xuất, biên tập viên, đạo diễn casting và cả những diễn viên chính cũng đã đến đông đủ trong phòng, trong nháy mắt da đầu Ứng Bạch run lên, nhưng sắc mặt cô lại không thay đổi chút nào, cô bình tĩnh nở nụ cười rồi ngồi xuống, cô mở miệng nói: “Xin lỗi các tiền bối, là do tôi đến muộn, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”

Thật ra trong lòng cô biết bản thân đến sớm hơn thời gian đã định, nhưng hôm qua là lần đầu tiên cô đến đoàn làm phim, nhưng bởi vì có lịch trình nên cô đã về trước, chắc chắn họ thay đổi thời gian lúc đó.

Nhưng như vậy thì sao, chẳng lẽ bây giờ cô còn có thể đứng đó tranh luận chi tiết về việc tại sao cô lại đến muộn à? Chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Cô kéo ghế ra rồi nhanh chóng ngồi xuống, cô hơi nghiêng người, mái tóc ôm lấy nửa người rồi rơi xuống bờ vai trần trụi, lộ ra làn da trắng như ngọc, mái tóc cô xõa xuống, đúng lúc phất qua mu bàn tay của người ngồi bên cạnh.

Nhưng người kia lại rất bình tĩnh, một đại mỹ nhân sắc nước hương trời như vậy mà lại không lọt được vào mắt anh, anh không tránh cũng không đón, ngược lại còn nhướng mày cười như không cười ngắm cô.

Ứng Bạch thật sự không cố ý làm vậy, nhưng cô đến muộn nên chỉ còn một chỗ trống ở bàn này, nếu cô rầm rộ đòi một cái ghế khác thì lại thành ra cô nhiều chuyện.

Vì thế cô cũng không thèm liếc mắt nhìn anh, chỉ mỉm cười gật đầu với nam chính đang ngồi bên kia, lại thuận tay vén mái tóc đen sang vai.

Nam chính Lý Thư là lưu lượng tiểu sinh đang nổi gần đây, là diễn viên được đào tạo chuyên nghiệp, khí chất ngời ngời có từ trong xương cốt, kĩ thuật diễn cũng tốt, lúc cười lên thì giống như mặt trời nhỏ, khiến lòng người cũng nhẹ nhàng hơn, nhờ tính tình vui vẻ, trong sáng, anh ta đã tích lũy được rất nhiều thiện cảm của người qua đường từ trẻ nhỏ đến người già, bây giờ đang muốn đổi hình tượng, chỉ cần giữ được thiện cảm này, anh ta có thể mượn ngọn gió đông bay thẳng lên trời.

Bởi vậy, trong lòng Lý Thư cũng hy vọng đoàn làm phim có thể hòa thuận, với thiện cảm của mình, anh ta tiếp lời Ứng Bạch: “Không sao đâu, hôm nay là mọi người đến sớm, khi nào khởi quay tôi sẽ mua nước đậu xanh cho mọi người nếm thử chút, rất tốt cho sức khỏe đấy.” Nói xong câu cuối anh ta còn nháy mắt một cái, rõ ràng là muốn là muốn làm dịu bầu không khí.

Nam chính đã lên tiếng, mọi người ngoài mặt cũng nở nụ cười, Ứng Bạch nhận cái ân tình này, cô rũ mắt kéo khóe môi, trả lời: “Vậy em cảm ơn đàn anh trước.” Họ tốt nghiệp cùng trường đại học, mặc dù cách nhau mấy khóa, nhưng vẫn luôn có một sợi dây ràng buộc trong cái vòng tròn này, cho nên gọi là đàn anh cũng không sai.

Chỉ có một người không cười, anh vẫn là cái dáng vẻ không để bất cứ chuyện gì vào mắt, khuy măng sét trên cổ tay áo màu trắng cọ vào mặt bàn, ngón tay thon dài đùa nghịch chiếc bút máy hãng Caran D'Ache làm bằng vàng, anh dùng náp bút gõ mặt bàn, anh thanh rất nhỏ, chắc chỉ có mình anh nghe thấy.

Nhưng ngoại trừ anh, Ứng Bạch cũng nghe thấy, trong lòng cô giống như bị chim gõ kiến gõ từng cái một, sau bao nhiêu năm thói quen của anh vẫn như vậy, Ứng Bạch cũng không biết bản thân đang cảm thấy thế nào, nhưng cô vẫn khăng khăng không quay đầu lại, mà chỉ cúi đầu lật kịch bản.

“Tiểu Lý, Tiểu Ứng, kịch bản của hai người đâu, tôi biết hai người đã xem qua, nhưng thói quen của tôi mọi người cũng biết rồi, kịch bản quay phim bị thay đổi cũng là chuyện bình thường, trong quá trình quay phim mọi người có ý kiến hay ý tưởng gì mới thì cũng có thể nói ra. Đương nhiên sẽ có những lúc phải quay đi quay lại một cảnh phim, đó là điều bình thường, đến lúc đó nhất là những diễn viên nữ, các cô có thể khóc nhưng sau đó vẫn phải tiếp tục giữ đúng vị trí, mọi người làm được chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.