U Linh Boss

Chương 13: Chương 13: Minh bạch




(Thượng)

Thời buổi bây giờ, giả ngu đã khó, hiểu rõ càng khó hơn

* Minh bạch: Hiểu rõ

Vì tiền thuê nhà và tiền đặt cọc đã được trả cho cậu nên Vương Tiểu Minh đâm ra trong tay lại dư một khoản tiền.

Hơn bốn ngàn tệ. Vương Tiểu Minh đang cân nhắc liệu có nên mua PSP trong hôm nay luôn không.

Trong thư phòng đột nhiên ầm một tiếng.

Đầu Vương Tiểu Minh cũng vang lên một tiếng nổ. Cậu vội vã chạy vào thư phòng nhìn thử, màn hình máy tính và cục CPU yên bình nằm trên mặt đất, nhưng mà… cái bàn sụp mất rồi.



Baal nói: “Lại mất thêm mạng nữa.”

“…”

Hắn dừng một chút, lại bổ sung: “Ta không có phá máy nha.”

“…” Vương Tiểu Minh nhìn trong tay mới nãy còn cầm bốn ngàn tệ phe phẩy, giờ lại chẳng khác nào đang ôm một cục nợ. Cậu dựa vào khung cửa lấy lại bình tĩnh. Không biết cái bàn này hết bao nhiêu tiền, nếu Hạng Văn Huân đã ưng ý, hẳn là sẽ không ít đâu.

Baal thấy cậu mất nửa ngày không nói lời nào, mất hứng, “Ở trong lòng ngươi đang mắng ta?”

“Không phải.” Vương Tiểu Minh vô lực xua tay, “Ta đang nghĩ rốt cục phải làm bao lâu mới có thể bồi thường cái bàn này.”

Nhìn cậu vì lo lắng mà nhăn mày nhăn mặt, Baal tự dưng cảm thấy địa vị của mình bị đẩy xuống thấp. Giống như một tiểu hài tử được nuôi dưỡng, chiều chuộng lại cố tình đi quậy phá, gây rối.

Chết tiệt, ai cần y bồi thường chứ? Hắn tin là gã hồ ly Hạng Văn Huân kia tuyệt đối sẽ không vì mỗi cái bàn mà trở mặt, nói không chừng để lấy lòng hắn, còn đem tới vài cái nữa cho hắn đập.

Baal càng nghĩ càng khó chịu. Nhớ ngày đó, hắn phá hết thiên đường lại đập nát địa ngục, Michael và Lucifer còn không dám bắt hắn bồi thường.

—— Chỉ là… liên thủ uýnh hắn từ lết cho tới chết thôi. (=___=)

Vương Tiểu Minh quyết định vứt PSP ra khỏi danh sách cần mua. Ban đầu còn thấy được bốn ngàn tệ đặt trong ngực có hơi dư thừa, hiện tại mới biết, bốn ngàn khối cũng chỉ đủ làm tiền sửa chữa, chỉ là chưa biết phải sửa cái gì mà thôi.

Baal cố gắng kéo địa vị của mình lên, “Xì. Trả giá có chừng đây chỉ là một khoản đầu tư nho nhỏ. Chỉ cần ngươi thuận lợi yêu…” Ngừng một chút, “Về sau ngươi muốn cái gì, ta cũng cho ngươi cái đó.”

Vương Tiểu Minh nói: “Nếu ta và Hạng Văn Huân thật sự thành đôi, vậy chẳng phải về sau ta muốn cái gì, anh ta liền cho ta cái đó ư?”

Baal nghẹn họng. (đáng đời =]])

Vô số cảm xúc ở trong đôi mắt đen thăm thẳm của hắn gió nổi mây tuôn, cuối cùng hóa thành quang mang nguy hiểm, “Ngươi cảm thấy rằng hắn ta có thể cho ngươi hết thảy những gì ngươi muốn sao?”

Vương Tiểu Minh không hiểu hắn vì sao lại tức giận đến thế.

“Ta có thể cho ngươi cả nhân giới! Hắn có thể làm được sao?” Baal không ngừng tăng cường khí thế.

Vương Tiểu Minh thộn mặt ra.

Baal giống như đang đứng trên đỉnh của thế giới quan sát vạn chúng sinh, ngạo mạn nói: “Trên thế giới này, chỉ có ta mới cho ngươi những thứ tốt nhất!” Đôi cánh đen không tiếng động mở lớn, che hết ánh mặt trời hắt đến từ cửa sổ sau lưng hắn.

Vương Tiểu Minh toàn thân bị bọc trong bóng tối của đôi cánh. Cậu chớp chớp mắt nhìn, lại chớp chớp mắt nhìn, run giọng nói: “Ta không cần cả thế giới.” Cậu cũng không muốn biến thành Hitler của phương đông, như vậy khủng bố lắm a.

Cánh Baal hơi thu lại, “Vậy ngươi muốn cái gì?” (?__?)

“Ta muốn…” Vương Tiểu Minh ánh mắt lóe lên một chút. Từ nhỏ đến lớn, cậu tuy rằng chưa bao giờ thừa nhận, nhưng thực tế ở trong lòng, cậu biết mình luôn mong muốn rất nhiều. Tình yêu của cha mẹ, anh trai cưng chiều, bè bạn đón nhận… Còn có vận may vô địch. Chính là giây phút này, tất cả nguyện vọng đó đều như cưỡi ngựa xem hoa lướt cái vèo qua đầu cậu, khuấy nước sóng không gợn, cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng, từ trong hơi thở vội vã cậu thốt ra: “Ta muốn cùng với người ta yêu mãi mãi ở bên nhau.”



Hắn có thể cho y cả thế giới, nhưng mà người y yêu —— chết tiệt, vậy còn không phải là Hạng Văn Huân sao!

Baal đột nhiên cảm nhận thất bại chưa từ có. Hắn vừa mới chê Hạng Văn Huân không thể cho y nhiều thứ, y liền cho hắn một đáp án như vậy.

Vương Tiểu Minh thật cẩn thận nhìn hắn, “Ngươi làm sao vậy?”

Baal lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, thu hồi cánh, thẳng một lèo nhảy lên sofa ngồi.

Vương Tiểu Minh sợ hãi rùng mình một cái, trước kia cũng giống như ở cùng phòng với bạn. Chỉ cần trong phòng có ai đen mặt, âm trầm không thèm nói lời nào, trong lòng cậu liền không nhịn được mà khó chịu.

Cậu lại thử bắt chuyện với Baal vài lần, nhưng lần nào cũng bị hắn ném cho một cái nhìn lạng băng.

Cơn ớn lạnh vẫn kéo dài đến lúc đi làm.

Trong khoảng thời gian này, Vương Tiểu Minh còn lên mạng đặt mua một cái bàn máy tính bình thường về. Về phần hài cốt của cái bàn kia, cậu dọn dẹp sạch sẽ, định chờ ngày nào rảnh rang cầm ra chỗ đóng bàn cho họ xem, sửa được thì sửa không thì phải mua cái khác.

Buổi chiều ba giờ bốn mươi lăm phút.

Vương Tiểu Minh đi làm.

Baal còn cố ý bảo trì khoảng cách năm mét với cậu. (trẻ kon wá… anh mới có vài ngàn năm tuổi chớ mấy =w=!)

Vương Tiểu Minh đành phải mở cửa, chờ hắn thong thả đi ra. Lúc đóng cửa cũng lại nghe thấy tiếng đóng cửa bên cạnh.

Chử Chiêu đang khóa cửa bỗng cứng đờ, mặt úp vào cửa điều chỉnh cả nửa ngày, mới quay đầu nói: “Đi làm hả?”

Vương Tiểu Minh một bên gật đầu, một bên còn quan sát thần sắc của hắn ta. Tuy rằng sáng nay hắn nói là mộng du, nhưng mà tư thế và vẻ mặt của hắn đều cứng ngắc. Nếu bảo là mộng du, chẳng thà nói cương thi thì đúng hơn.

Cậu càng quan sát, tim Chử Chiêu càng loạn, miệng cọp gan thỏ la lên: “Nhìn cái gì? Muốn đi muộn sao?”

Vương Tiểu Minh nhìn hắn ta quơ tay múa chân, nhịn không được nói: “Chử quản lí.”

Chử Chiêu chân đơ ra, cùng tay ép sát hai bên làm ra tư thế ‘Nghiêm’.

“Chử quản lí.” Vương Tiểu Minh đuổi theo.

Chử Chiêu ở trong lòng hô to ‘cứu mạng a’, trên mặt lại nghiêm túc hỏi: “Làm gì thế?” (cháu Chiêu bị tâm thần phân liệt =v=)

Vương Tiểu Minh bị gương mặt lạnh lùng của hắn hù phát sợ, “Anh… giày của anh bị tuột giây kìa.”

Con mắt Chử Chiêu liếc xuống một cái, “Ta cố ý mà.”



Vương Tiểu Minh lách sang một bên, cùng hắn ta tiếp tục đi.

Lần này là thi đi bộ.

Đại khái đi được cỡ bảy tám bước, hắn ta đột nhiên ‘ai nha’ một tiếng rồi té ụp mặt xuống đất.



Vương Tiểu Minh chậm rãi đi qua.

Chử Chiêu giận dữ ngẩng đầu. Biến đi đồ yêu quái, tốt xấu gì hắn cũng đường đường là một đại nam nhân, bị con yêu khoác da heo này hù dọa, đừng để hắn phải ra tay! Hắn ta hít một hơi sâu, chuẩn bị ngả bài.

Ai ngờ Vương Tiểu Minh trước khi hắn kịp mở miệng đã nói: “Chử quản lí, tôi biết, anh cố ý.”

“…”

Đi làm cũng là một việc chả thú vị chút nào. Hơn nữa sau khi cùng Baal chiến tranh lạnh, nhiệt độ trong văn phòng chẳng khác nào Nam cực.

Lúc Cá Mập đến báo cáo, còn bị Vương Tiểu Minh bám theo, hỏi han một hồi.

Sau đó, không hiểu sao Cá Mập cảm thấy sau lưng giống như có cái gì đang theo dõi hắn, mồ hôi lạnh giống như suối phun, từ trên trán nhỏ giọt, nhỏ giọt.

Vương Tiểu Minh thấy môi cậu ta trắng bệch, lo lắng nói: “Cậu không sao chứ?”

Cá Mập rùng mình một cái, cười gượng nói: “Nhiệt độ trong phòng hình như hơi thấp.”

Vương Tiểu Minh yên lặng liếc mắt nhìn Baal một cái.

Baal hừ lạnh, lỗ mũi hếch lên.

“Cậu đi làm việc đi.” Vương Tiểu Minh tiễn Cá Mập ra cửa.

Cá Mập thụ sủng nhược kinh, trước khi đi còn ân cần dặn dò nói: “Nếu lạnh, nhất định nói cho em biết nha, em mang chăn đến.”



Lúc đi làm còn giấu cả chăn, có phải là ngủ vụng trộm rất trắng trợn không?

Vương Tiểu Minh nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Chử Chiêu. Có lẽ đây là truyền thống chăng?

Cá Mập đi rồi, phòng lại còn lại mỗi cậu và Baal đối diện nhìn nhau.

Vương Tiểu Minh cảm thấy tiếp tục thế này thật khó chịu, rất nhiều thứ cứ để trong bụng chi bằng nói ra, cho dù có khó nghe, cũng tốt hơn cả ngày cứ hầm hừ thế này.

Cậu sắp xếp lại từ ngữ một hồi, đắn đo mở miệng nói: “Thực xin lỗi.”

Baal tựa đầu từ từ điều chỉnh góc nhìn thẳng sang cậu.

“Ta biết, có thể ở trong lòng của ngươi, ta yếu đuối vô năng, ngực vô chí lớn.” Vương Tiểu Minh nói xong, vừa định thở lấy hơi để tiếp tục, chợt nghe Baal cười lạnh nói, “Không phải có thể, là khẳng định, là nhất định, là chắc chắn!”



Vương Tiểu Minh cõi lòng vỡ vụn như thủy tinh.

Baal liếc cậu, “Ngươi mới nãy định nói gì?”

“Quên đi.” Vương Tiểu Minh chạy về sau bàn, hai chân cuộn mình ở trên ghế, yên lặng gặm nhắm vết thương.



Giỏi giận dỗi a?!

Sắc mặt Baal càng thêm khó coi.

Nhiệt độ trong phòng lại càng xuống thấp, nếu chim cánh cụt ở trong này cũng sẽ trực tiếp bị đông lạnh.

Chỉ số bạo lực trong Baal kêu gào.

Là đọa thiên sứ, hắn cần quái gì phải dễ dàng tha thứ cho cái tên nhân loại dám ở trước mặt hắn làm càn!

Hắn đứng lên, chậm rãi bước tới chỗ Vương Tiểu Minh.

Vương Tiểu Minh có vẻ như đã nhận thấy nguy hiểm, kinh ngạc quay lại nhìn hắn.

Rầm ——

Cửa văn phòng bị xô mạnh.

Cá Mập đầu đầy đổ mồ hôi vọt vào, trực tiếp xuyên qua thân thể Baal, chạy đến trước bàn học, thở hổn hển nói: “Đánh nhau rồi!”

Vương Tiểu Minh phản ứng nhanh chóng lôi ra di động, “Muốn gọi 110 sao?”

“Không phải, ” Cá Mập vút vút ngực, “Là…”

“A, tôi biết rồi, là gọi cho Phong ca.” Vương Tiểu Minh vội vàng cúi xuống tìm số của Phong ca.

“Không phải.” Cá Mập lớn giọng nói, “Là Hạng tổng và Đào tiên sinh đánh nhau. Chử quản lí bảo em tới tìm anh.”

“A?” Vương Tiểu Minh ngây người. Cậu thật sự không tưởng tượng nổi người như Hạng Văn Huân lại đánh nhau với người khác.

Nhưng là ba phút sau, cậu đã hiểu.

Này không gọi là đánh nhau, này căn bản là Hạng Văn Huân đơn phương đánh Đào Nhạc.

Nhìn Đào Nhạc thất tha thất thểu đứng dậy, lại nhìn sang Hạng Văn Huân không thèm chớp mắt tung ra một quyền khiến gã lại lăn đùng ra đất. Vương Tiểu Minh cơ hồ hoài nghi cảnh mình đang nhìn thấy.

Hiện trường ngoài cậu ra, có Chử Chiêu và Cá Mập đứng ngoài, còn có thêm Kiệt thiếu, Giang Tuyết Yến và Từ Nhất Minh.

Vài lần Từ Nhất Minh đều muốn xông lên làm càn, may nhờ Chử Chiêu đè lại.

Chử Chiêu gắt gao bắt lấy tay anh ta: “Được rồi, họ đã đánh đến vậy, cậu đừng có loi nhoi nữa, vướng chân.”

Từ Nhất Minh gấp đến độ trong mắt ngập nước, trừng sang Kiệt thiếu nói: “Mẹ kiếp ngươi đứng đó làm bia mộ cho ai khắc hả? Còn không lên hỗ trợ mau?!”

Chử Chiêu nổi giận. “Cậu là cái giống gì thế! Mình không lên được cũng đừng xui người khác bỏ đá xuống giếng!”

Từ Nhất Minh điên rồi, “Thèm vào! Lão tử chỉ đi can ngăn, can ngăn thôi!”

Chử Chiêu không tin, “Bộ cậu gặp qua người nào đi can ngăn so với kẻ đang đánh nhau còn kích động hơn sao?”

Từ Nhất Minh nhanh chóng tỉnh táo lại, vứt vỏ bộ mặt mới vừa rồi, lộ ra tươi cười nói: “Tôi bây giờ, giống bộ dạng khuyên can chưa hả?”

“Không giống.” Chử Chiêu vẫn không buông tay, “Giống tư thế chuẩn bị đồng vu quy tận hơn.”

(trung)



Thời buổi bây giờ, giả ngu đã khó, hiểu rõ càng khó hơn

Từ Nhất Minh hung hăng đạp một cước lên mu bàn chân của hắn, “Con mẹ nó, ngươi buông tay ra!”

Chử Chiêu bị giẫm xém chút nữa là ngũ quan vặn vẹo lệch vị trí, tính bướng bỉnh cũng nổi lên, “Mẹ nó ta đếch buông tay đó làm gì nhau!”

Hai cặp mắt trừng nhau rực lửa, không ai nhường ai.

Bên kia, Hạng Văn Huân và Đào Nhạc đã đánh xong.

Hạng Văn Huân xoay người nhặt áo khoác lúc nãy ném xuống đất lên, mặc vào chỉnh tề, ngồi xuống nhìn Đào Nhạc mặt mũi bầm dập nói nói: “Để Kiệt dẫn cậu xuống phòng y tế.”

Đào Nhạc nhất thời đem cự tuyệt nuốt vào trong bụng.

Hạng Văn Huân hếch cằm nhìn Kiệt thiếu, “Dù sao cậu tối nay cũng không có việc gì, đi đi.”

Ngón tay Kiệt thiếu run rẩy.

Giang Tuyết Yến vội vàng nói: “Người hoàn toàn rảnh rang là tôi đây, để tôi đi cho.”

Hạng Văn Huân khoát tay, lập tức đè bẹp nụ cười của cô, “Tôi có việc tìm cô.”

Giang Tuyết Yến lo lắng nhìn Kiệt thiếu.

Kiệt thiếu chậm rãi đút bàn tay đang run rẩy vào túi quần, dùng tay kia nâng Đào Nhạc dậy.

Đào Nhạc thụ sủng nhược kinh, chân trượt vài lần mới đứng lên nổi, ánh mắt nhìn Hạng Văn Huân còn thân thiết hơn cha.

Từ Nhất Minh cũng không thèm đọ mắt với Chử Chiêu nữa, quay đầu nói: “Tôi nhàn rỗi, tôi sẽ đưa hắn đi phòng y tế.”

Hạng Văn Huân nói: “Tôi cũng có việc tìm cậu.”

Từ Nhất Minh khóe miệng co rút, trong lòng không cam tâm tình nguyện bước qua.

Nhìn Đào Nhạc và Kiệt thiếu rời đi, Vương Tiểu Minh không rõ lắm vì sao cậu lại được gọi tới, không ngừng chớp mắt nhìn về phía Chử Chiêu.



Chẳng lẽ là, Hạng Văn Huân đánh Đào Nhạc là vì chuyện hôm qua, Đào Nhạc uống say sao? Nhưng là lúc ấy Đào Nhạc cũng có làm cái gì đâu?

Vương Tiểu Minh đầy mình nghi hoặc đi đến bên cạnh Hạng Văn Huân, nhỏ giọng nói: “Hạng tổng, ngài sẽ không vì tôi mà đánh anh ta a?”

Hạng Văn Huân ánh mắt lóe lóe, thản nhiên nói: “Em thấy hết giận chưa?”



Đúng là vì cậu?!

Vương Tiểu Minh nhất thời cũng không biết nên biểu hiện cao hứng hay là thể hiện áy náy, lúng túng nói: “Anh ta không làm gì tôi cả, chỉ là uống say thôi.”

“Không sao đâu.” Hạng Văn Huân nâng tay vuốt tóc cậu.

Vương Tiểu Minh giật mình.

Từ lúc cậu hiểu chuyện tới nay, đã thật lâu không ai vuốt tóc cậu như vậy. Cho dù là Thường Hải Đào, cũng chỉ ngẫu nhiên vỗ vai cậu mà thôi. Bàn tay Hạng Văn Huân rời khỏi, cậu phát hiện ra chỉ trong ba giây ngắn ngủi thế nhưng, cậu thèm khát sự ấm áp và dịu dàng ấy.

Giang Tuyết Yến không phải là người vui buồn ra mặt. Tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Từ Nhất Minh đối với chuyện này xem hoài, căn bản là không có gì ngạc nhiên.

So với sự bình tĩnh của bọn họ, công lực của Cá Mập còn kém nhiều. Cặp mắt của cậu ta không thể chống đỡ nổi bộ dáng kì lạ của hai người.

Hạng Văn Huân ung dung phủi quần áo, cười nói với Vương Tiểu Minh: “Buổi tối cùng ăn cơm nhé.”

Nụ cười của anh ta giống như mang theo ma lực làm Vương Tiểu Minh không tự chủ được gật đầu nói: “Vâng.”

Hạng Văn Huân lại vuốt tóc cậu, sau đó mới dẫn Giang Tuyết Yến và Từ Nhất Minh vào thang máy.

Chử Chiêu ngoắc ngoắc Vương Tiểu Minh còn đang ngây ngốc nhìn về phía thang máy nói: “Người đi cả rồi, đừng nhìn nữa.”

Vương Tiểu Minh hoàn hồn, ngượng ngùng nói: “Chử quản lí.”

Chử Chiêu thở dài nói: “Ta là gọi mi đến để dập tắt lửa, ai ngờ mi chỉ đứng nhìn náo nhiệt.”

Vương Tiểu Minh mặt càng hồng hơn.

“Được rồi, đi làm đi thôi.” Vừa rồi bị Từ Nhất Minh giẫm đã bớt đau nhưng cố hết sức cũng khó lết thân đi, đến bây giờ chân hắn vẫn còn run đây này. Chử Chiêu vẫy vẫy Cá Mập.

Cá Mập thực thức thời chạy lại đỡ hắn.

Chử Chiêu đang muốn đi, lại bị Vương Tiểu Minh chặn đường. “Làm gì thế?” Dây thần kinh mới vừa thả lỏng lại bị kéo căng.

Vương Tiểu Minh một bên quan sát sắc mặt của hắn, một bên thật cẩn thận nói: “Tôi muốn làm một công việc thực sự.”

Chử Chiêu mặt không chút thay đổi nói: “Hiểu rồi. Về sau lại có mấy chuyện thế này, ta nhất định sẽ nhớ đến mi đầu tiên, cho mi một cơ hội lập công nha.”

Vương Tiểu Minh 囧, “Tôi không nói cái này. Tôi chỉ cảm thấy mỗi ngày chẳng làm gì cũng trắng trợn nhận lương…”

“Không cần phải suy nghĩ mấy chuyện không đáng làm gì.” Chử Chiêu rất nhanh cắt ngang cậu, “Trong một tập thể thì an toàn và ổn định có liên quan mật thiết, huống chi hai cái đều quan trọng. Mi có hiểu được sự ổn định trong việc ra quyết định quan trọng tới mức nào ở một doanh nghiệp không? Có biết việc quyết định mà lung lay sẽ gây cho doanh nghiệp bao nhiều phiền toái và bất an không? Mi trở về hảo hảo ngẫm lại, nghĩ thông suốt về tầm quan trọng của phương diện này rồi thì đến nói cho ta.”

Vương Tiểu Minh bị hắn ta nói một hồi từ sửng sốt biến thành ngơ ngác, đợi Chử Chiêu đi khuất, mới thấp giọng lẩm bẩm nói: “Quan trọng bao nhiêu sao?”

Baal ở phía sau lạnh lùng chế giễu: “Quan trọng đến mức không có cũng được.”

“…” Vương Tiểu Minh cúi đầu.

Baal thấy cậu cả ngày không phản bác, có hơi nôn nóng, “Ngươi đang nghĩ cái gì?”

“Không có gì.” Vương Tiểu Minh cúi đầu, thanh âm nặng nề, ủ rũ hướng về phía văn phòng.

Baal giựt mạnh cậu, Vương Tiểu Minh đứng không vững ngã vào trong ngực hắn.

Cứ việc người khác nhìn không thấy nhưng với cậu mà nói, Baal tồn tại rất chân thực, thấy được cũng sờ được.

Vương Tiểu Minh cảm nhận trước ngực truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ, giống như định hải thần châm, đem mọi bất an và không cam tâm kéo hết ra khỏi đầu.

“Ngươi còn muốn dựa bao lâu?” Baal ở trên đầu cậu không kiên nhẫn hỏi.

Vương Tiểu Minh tỉnh táo, lập tức lùi lại.

Tới gần cũng phiền muộn, rời ra càng phiền muộn. Baal không nắm được tâm tư của mình, toàn bộ đều đổ thừa cho cậu, “Ngay cả đường bằng còn đi không vững, ngươi thật sự việc được thì ít, việc xấu có thừa.”

Vương Tiểu Minh cảm thấy giống như bị ai đó nện một chày vào ngực, cảm xúc phản đối đều nảy lên trong lòng, “Đều là lỗi của ta, bằng không Hạng tổng cũng sẽ không đánh nhau với Đào Nhạc.”

Baal cười lạnh nói: “Ngươi thật sự nghĩ Hạng Văn Huân vì ngươi đánh nhau?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Vương Tiểu Minh kinh ngạc ngẩng đầu.

“Biết Đào Nhạc uống say nhầy nhụa với ngươi chỉ có ngươi, Đào Nhạc, Kiệt thiếu và Từ Nhất Minh, ngươi cảm thấy ai sẽ đi nói cho Hạng Văn Huân biết?”

Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ, thử thăm dò mở miệng nói: “Từ Nhất Minh?”

Baal không giận liếc mắt nhìn cậu, “Từ Nhất Minh lại không biết quan hệ giữa ngươi và Hạng Văn Huân, y ăn no rửng mỡ đi nói sao?”

“Vậy, là chính Đào Nhạc?”

“Ngươi sao không đoán Kiệt thiếu?”

“Ta cảm thấy anh ta không phải người như thế a.” Vương Tiểu Minh nói xong, giật mình nói, “Ngươi nói là anh ta ư?”

“Không phải.” Baal nói, “Đáp án là, Hạng Văn Huân căn bản không biết chuyện tối qua.”

“Nhưng mà…” Vương Tiểu Minh nhớ lại đoạn nói chuyện của mình và Hạng Văn Huân, mới ý thức được từ đầu tới đuôi Hạng Văn Huân đều không thừa nhận vì cậu mà xả giận, chỉ là tự cậu phối hợp với anh ta mà thôi.

Baal nói: “Suy nghĩ cẩn thận chưa?”

Vương Tiểu Minh chậm rãi gật đầu.

“Bảo ngươi ngu ngốc lại còn không chịu thừa nhận.”

“…” Vương Tiểu Minh nói, “Nếu không phải vì ta, vậy Hạng tổng vì sao lại đánh nhau với Đào Nhạc?”

“Ngạc nhiên lắm hả?” Baal nói.

Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt hắn không tốt, cười gượng nói: “Chỉ có hơi tò mò thôi.”

“Hắn không phải hẹn ngươi ăn cơm tối sao? Sao không tự đi mà hỏi hắn?”

Vương Tiểu Minh nghi hoặc nói: “Ngươi đang bực mình sao?”

Baal ngẩn ra, “Ta vì sao phải bực mình?”

“… Đúng vậy, sao ngươi lại phải bực mình?”

Trên trán Baal hắc tuyến loằng ngoằng, “Ta không có bực.”

Vương Tiểu Minh hồ nghi nhìn hắn.

Baal giơ tay, vung lên, tranh treo hai bên hành lang bay đến đập vào nhau rớt đầy đất.

Vương Tiểu Minh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Baal dù bận vẫn ung dung xắn tay áo, “Đó, ta một chút đều không hề bực nha.”

“…”

Nơi Hạng Văn Huân đưa Vương Tiểu Minh đi ăn tối là nhà hàng mà Ngân quán dùng để tiếp khách, cấp bậc so với căntin của nhân viên không chỉ gấp mười lần.

Nhạc công ngồi bên dương cầm màu đen trong góc phòng, quên mình chơi đàn, âm nhạc cùng tác phong làm việc của nhân viên nhà hàng lưu loát như suối, róc rách chảy xuôi không ngừng nghỉ.

Nhưng cảnh tượng tranh bay qua bay lại mới nãy khiến Vương Tiểu Minh ấn tượng quá sâu đậm, thậm chí khi đã tới một nơi trang nhã thế này, tiếng mấy bức tranh va vào nhau bang bang vẫn vang lên trong đầu cậu.

“Không hợp khẩu vị sao?” Ánh mắt Hạng Văn Huân dừng lại trên một bàn thức ăn còn nguyên trước mặt cậu.

Vương Tiểu Minh vội vã cầm nỉa xiên miếng thịt bỏ vào miệng, “Không phải, chỉ là không quen thôi.”

Hạng Văn Huân mỉm cười nói: “Như vậy chúng ta mỗi ngày đều đến, cho đến khi em quen dần mới thôi.”

“Nhưng tôi đang mặc đồng phục.” Tuy rằng màu trang phục của cậu khác với nhân viên phục vụ, nhưng kiểu dáng hoàn toàn giống nhau. Mỗi khi ánh mắt của phục vụ viên và khách nhân nhìn về phía này, cậu chỉ hận không tìm được cái cống nào để chui vô.

“Nếu em để ý chuyện này.” Hạng Văn Huân chậm rãi nói, “Lần sau trước khi đến tôi sẽ chuẩn bị lễ phục cho em.”

Vương Tiểu Minh vội vàng nói: “Tôi không phải ý này.”

“Kỳ thật tôi cũng rất muốn nhìn bộ dạng của em khi mặc lễ phục.” Ánh mắt của Hạng Văn Huân đánh giá từ trên mặt cậu xuống.

Vương Tiểu Minh khẩn trương ngay cả tóc đều dựng thẳng lên rồi.

“Hừ.” Tiếng ‘hừ’ của Baal quá to.

Cổ tay Vương Tiểu Minh rung lên, cái nỉa rớt xuống mặt bàn, phát ra một tiếng vang lớn.

Bốn phía đều có ánh mắt nhìn lại đây.

Mặt Vương Tiểu Minh còn đỏ hơn cả ly rượu vang.

“Baal tiên sinh đã đến sao?” Hạng Văn Huân đột nhiên chuyển đề tài.

Vương Tiểu Minh nhìn mắt Baal, gật gật đầu.

“Ngài ấy tựa hồ một tấc cũng không rời em.” Hạng Văn Huân không chút để ý nói.

Vương Tiểu Minh nói: “Không phải một tấc không rời, mà là không thể rời khỏi năm mét.”

“Năm mét?” Hạng Văn Huân nhìn về vị trí mà ban nãy Vương Tiểu Minh liếc qua, “Nói cách khác, vô luận ở bất kì tình huống nào, Baal tiên sinh cũng không thể rời xa em năm mét sao?”

Ánh mắt Baal hơi nheo lại.

Vương Tiểu Minh tuy rằng cảm thấy câu hỏi của anh ta có chút kỳ quái, nhưng vẫn hồi đáp: “Đúng vậy.”

Hạng Văn Huân lắc ly rượu, “Như vậy sẽ làm hành động của tôi phải kiếm chế lại rồi.”

“Cái gì…” Vương Tiểu Minh không nói nổi, bởi ánh mắt anh ta đã biểu đạt rất xích lõa.

Baal lông mày nhướng lên.

Hạng Văn Huân cả người mang theo ly rượu đột nhiên biến mất.

“Ngươi sao lại có thể…” Vương Tiểu Minh kinh hãi, vội vàng nhìn bốn phía xung quanh.

May mắn ngọn đèn mờ ảo, không ai chứng kiến một màn quỉ dị này. Ngẫu nhiên có người nhìn sang phía này, chỉ thấy thiếu một người thì nghĩ là Hạng Văn Huân đang đi đâu đó.

Baal thong thả ngồi vào vị trí của anh ta, thản nhiên nói: “Ta đứng mệt lắm a.”

(hạ)



Thời buổi bây giờ, giả ngu đã khó, hiểu rõ càng khó hơn

Vương Tiểu Minh khẩn trương nói: “Ngươi lại chuyển Hạng tổng đi đâu rồi?”

Baal dựa lưng vào ghế, ánh mắt liếc cậu từ trên xuống dưới, “Quan trọng lắm sao?”

Đương nhiên quan trọng rồi. Vạn nhất chuyển Hạng tổng xuống dưới thang máy, giữa không trung hoặc trên cột cờ, đều sẽ xảy ra án mạng a. Nghĩ đến Hạng Văn Huân ngày thường vẫn quan tâm tới cậu, sống lưng của Vương Tiểu Minh căng thẳng, cố chấp nhìn hắn.

Trong lòng Baal càng không thoải mái, âm thanh lạnh lùng nói: “Cho dù hắn có chết, ta cũng sẽ giúp ngươi tìm người khác. Kiệt thiếu thế nào? Ngươi không phải rất khoái y sao?”

“Không phải vấn đề này!” Ngữ khí của Vương Tiểu Minh không tự chủ được lên giọng.

Baal mặt càng đen hơn, “Ngươi dám tranh luận với ta?”

Ngọn đèn mờ ảo của nhà hàng cũng như lửa giận u ám của hắn, không sáng lạn, nhưng lại làm cho người ta phát run.

Tim Vương Tiểu Minh thắt lại.

Không thể phủ nhận, ở sâu trong tim cậu vẫn luôn cất giấu một nỗi sợ Baal. Nỗi sợ hãi này không phải xuất phát từ nỗi sợ của một người bình thường dành cho một đọa thiên sứ, mà chính là sợ Baal ưa làm càng, hỉ nộ vô thường.

Tưởng tượng đến năng lực đem người đổi tới đổi lui của Baal, lại còn đôi cánh đen kia không thuộc về nhân giới, dũng khí của cậu vừa bùng lên đã nhanh chóng bị dập tắt.

Baal thấy cậu không nói lời nào, nghĩ là cậu đã tỉnh táo nhận thấy mình sai lầm, sắc mặt thả lỏng, “Còn không ăn cơm đi.”

Vương Tiểu Minh yên lặng cúi đầu, dùng muỗng múc một chút thức ăn trên đĩa, từng ngụm từng ngụm bỏ vào miệng.

Baal hai tay đặt trên bàn, giơ chân lên bắt chéo, vừa lòng nhìn cậu.

Bởi vì biến thành trạng thái u linh, cho nên hắn không cần ăn uống. Nhưng chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng tới việc hắn thưởng thức mỹ vị, tuy rằng hắn đôi lúc mở miệng ra là chê bai tác phong ăn uống của Vương Tiểu Minh rất lỗ mãng, nhưng thực tế, hắn thường cảm nhận được mỹ vị của đồ ăn từ cái kiểu ăn uống lỗ mãng đó. Ngược lại trước mắt hắn bây giờ, cử chỉ nho nhã mang theo tức giận, cắm đầu vào ăn không nói một lời làm hắn cảm thấy có vị đắng chát trong miệng.

Bởi vậy vừa lòng rất nhanh biến thành không vừa lòng.

“Không muốn ăn thì đừng ăn.” Baal nhăn mày.

Vương Tiểu Minh tay khẽ run lên, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ăn ngon lắm.”

Baal đứng phắt dậy, trước con mắt tràn ngập sợ hãi của Vương Tiểu Minh bước đến trước cậu, vươn tay ra.

Vương Tiểu Minh theo bản năng cầm lấy, lại nhanh chóng thả ra, giấu tay sau lưng.

“…”

Baal cắn răng nói, “Nắm lấy tay ta.”

Vương Tiểu Minh muốn khóc , “Cái tay này của ta rất có ích a. Ta ăn cơm hay đi WC đều dùng nó mà.”

“Ngươi ăn cơm và đi WC dùng cùng một tay?” Vị đắng chát trong miệng Baal thiếu chút nữa biến thành ghê tởm.

Vương Tiểu Minh lúng ta lúng túng nói: “Nhưng ta có rửa sạch sẽ.” Nhìn biểu tình của Baal, cậu dần dần khôi phục tinh thần, ăn cơm và đi WC không được dùng cùng một tay sao?



Baal quyết định bỏ qua vấn đề này, “Nắm tay ta!”

Vương Tiểu Minh chú ý tới ngữ khí của hắn so với lúc đầu càng thêm cường ngạnh, hiển nhiên kiên nhẫn của hắn cũng tới giới hạn rồi, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ, cẩn thận vươn tay ra.

Lần này Baal còn không cho cậu cơ hội nắm lấy tay hắn, một phen chụp lấy tay cậu, không quay đầu lại kéo cậu đi.

Vương Tiểu Minh bất ngờ không kịp tự vệ đã bị lôi đi, va vào cái bàn tạo nên âm thanh rất lớn.

Tất cả ánh mắt trong nhà hàng đều nhìn vào cậu.

Vương Tiểu Minh vừa đi, vừa ở trong lòng niệm chú: Bọn họ không có nhìn mình, không phải là nhìn mình, không phải mình đâu.



Sau một lúc lâu.

Nhà hàng khôi phục như thường.

Chỉ là mỗi bàn đều đặt ra ba câu hỏi như nhau ——

“Vừa rồi cái người kia nhắm mắt mà đi, hay là bị mù a? Nhưng mà cái tay vươn ra đâu có cầm cái gậy nào đâu?”

“Tôi thấy thần kì chính là, hắn ta làm sao có thể tránh được người phục vụ đang hớt hải chạy tới.”

Vương Tiểu Minh bị Baal lôi một đường về văn phòng.

“Ngươi muốn làm gì?” Vương Tiểu Minh nhìn cửa đóng cái rầm một tiếng, tim kinh hoàng nhảy dựng lên.

Baal bị hỏi đơ ra.

Hắn vừa rồi chỉ không muốn nhìn y nuốt thức ăn mà cứ như đang gặm phải đồ vật gì đó, nhất thời kích động kéo y về, còn chưa nghĩ ra hắn muốn làm gì.

Vương Tiểu Minh thử thăm dò mở miệng nói: “Ngươi không phải thấy chán, muốn chơi máy tính chứ?”

Baal không nói một lời chỉ nhìn cậu.

Tim Vương Tiểu Minh bị nhìm chằm chằm càng đập dữ dội, ngay tại lúc cảm thấy tim muốn nhảy khỏi ***g ngực tới nơi rồi thì Baal mở miệng, “Ở trong lòng ngươi, ta là cái thứ chỉ biết chơi game sao?”



Vương Tiểu Minh không dám trả lời là phải

Nhưng vẻ mặt của cậu đã muốn biểu đạt thật sự rõ ràng.

Tâm tình Baal càng thêm ác liệt, “Nằm xuống!”

Vương Tiểu Minh theo bản năng lùi lại.

Baal trừng mắt nhìn cậu.

Vương Tiểu Minh đành phải nghe lời, ngửa mặt nằm lên ghế sofa.

“Ngươi đã quan tâm Hạng Văn Huân đến thế, vậy để ta xem xem, ngươi đến cùng đã yêu hắn bao nhiêu!” Tay Baal chậm rãi đặt lên tim cậu.

Đã có kinh nghiệm hồi trước, Vương Tiểu cố gắng kiềm chế ham muốn bật cười, trong đầu liên tiếp nghĩ đến tên Hạng Văn Huân. Cậu không biết như vậy có hữu hiệu hay không, chỉ biết là lần trước cậu làm như vậy, Baal cũng không thúc giục cậu và Hạng Văn Huân ào ào tiến triển.

Baal đầu tiên là kiểm tra thân thể của mình.

Vết thương vẫn y như trước, chỉ có một ngón chân là tỏa sáng.

Hắn nhíu mày, tuy rằng không có ôm hy vọng quá lớn nhưng mà tiến triển so với trong tưởng tượng vẫn quá chậm. Hắn lại nhìn vào cái tên trong hắc tinh châu.

Hạng Văn Huân Hạng Văn Huân Hạng Văn Huân…

Vô số Hạng Văn Huân giống như quả địa cầu có gắn motơ, không ngừng quay quay, vô số hạt châu quay loạn xạ.

Baal đầu đầy hắc tuyến, khẽ quát: “Không được nghĩ ba chữ Hạng Văn Huân này ở trong lòng!”

Tim Vương Tiểu Minh co rụt lại.

Baal nhẹ giọng nói: “Thả lỏng thân thể, cái gì cũng đừng nghĩ, cứ để đầu trống rỗng.”

Vương Tiểu Minh chỉ cảm thấy cái tay đè lên ngực trái càng ngày càng nóng, nhiệt độ của nó theo máu cậu chuyển khắp tứ chi. Cậu đơ ra còn không thể, biết thả lỏng sao đây.

Ngay tại lúc cậu còn miên man suy nghĩ dở dang, Baal đã nhìn thấy diện mạo thực sự của hắc tinh châu.

Cái tên của Thường Hải Đào chỉ còn lại một vết mờ nhạt, giống như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay không vết tích. Bên cạnh là Hạng Văn Huân, nhưng màu sắc so với ba chữ Thường Hải Đào còn nhạt hơn, nếu không phải Baal cố tình tìm cái chữ Hạng Văn Huân này, nhất định cũng chả thấy dấu vết của nó.

Baal còn chưa ý thức được một cỗ vui sướng dâng lên từ đáy lòng đã bị một câu hỏi to đùng nhét đầy óc.

Tình cảm của Vương Tiểu Minh đối với Hạng Văn Huân đạm bạc như vậy, ngón chân của hắn làm thế nào mà phục hồi nhanh thế?

Hắn nhìn đi nhìn lại hắc tinh châu.

Sau đó ——

Sững sờ.

Nếu không phải hắn thật cẩn thận kiểm tra, tuyệt đối sẽ không phát hiện cái tên màu đen giấu sau Thường Hải Đào và Hạng Văn Huân. Vì được màu đen của hắc tinh châu bao phủ, nó lại nhỏ nên rất khó nhận ra.

Nhưng dấu vết của nó phi thường rõ ràng.

Hắn chẳng tốn sức liền nhận ra đó là hai chữ —— Baal.

Vương Tiểu Minh thấy hắn nhìn chằm chằm vào ngực mình, sắc mặt ủ dột, nửa ngày không nói lời nào, không thể yên tâm, khẽ động đậy, nhỏ giọng nói: “Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra đi, dù sao, ta cũng sớm đã giác ngộ. Cho dù vận đen ghê gớm nhất ập xuống, ta cũng chấp nhận.”

Ánh mắt Baal lướt qua mặt cậu, sắc mặt âm trầm nháy mắt biến thành chớp hiện sấm vang nhưng phun ra đầu môi lại phá lệ nhẹ nhàng, “Vận đen ghê gớm nhất?”

Vương Tiểu Minh hai mắt ngập nước, “Chẳng lẽ là thật sao?”

Đôi mắt Baal chìm trong một tầng sương lạnh, “Ngươi cũng biết?”

Vương Tiểu Minh trong lòng đang bị cặp mắt lạnh như băng kia kéo lên đã nặng nề rơi xuống. Đau đớn toàn thân, nước mắt nhịn không được lăn xuống, “Là bệnh gì?”

Baal giật mình.

Vương Tiểu Minh run rẩy nói: “Không hy vọng sao?”

Nhìn đôi mắt ngấn lệ của cậu, Baal chậm rãi phun ra một câu, “Bệnh thần kinh.”



Vương Tiểu Minh hai mắt đột nhiên trợn to, “Không phải bệnh nan y ư?”

Từ khi biết mình vô cùng xui xẻo, cậu từng giờ từng phút đều lo lắng chuyện này. Hơn nữa có một quãng thời gian, đài truyền hình liên tục phát sóng phim Hàn. Số phận của mấy nữ diễn viên không khác biệt lắm, ngay cả vận mệnh cũng cứ lặp đi lặp lại. Khiến cho người ta không thể không hoài nghi Hàn Quốc đến tột cùng đã làm gì mà phong thủy xấu như vậy. Vì thế cậu hạ quyết tâm, về sau nếu có đi du lịch nước ngoài cậu cũng không bao giờ chọn Hàn Quốc. Bằng không với cái vận ẩm mốc này của cậu, đến đó nhất định là đi nguyên vẹn về tro cốt.

Baal không nói gì nhìn vẻ mặt ai oán của cậu. Tuy rằng hắn nghe rất nhiều về truyền thuyết của nhân loại, nhưng mà Vương Tiểu Minh hiển nhiên là xếp vào cái truyền thuyết kia của chúng.

Vương Tiểu Minh ngón tay bối rối, “Nhưng mà bệnh thần kinh cũng rất nghiêm trọng phải không?” Cậu không biết bệnh thần kinh và bị tâm thần có khác nhau hay không, chỉ biết là cái ‘bệnh thần kinh’ hay dùng để mắng người ta thôi… Nói như vậy, có phải là cái trước nghiêm trọng hơn cái sau không?

Baal: “…”

Bất quá không phải bệnh nan y. Vương Tiểu Minh coi như an ủi, nhìn hắn, lại thấy tay hắn vẫn đặt trên ngực mình, hồ nghi nói: “Bất quá ngươi làm sao thông qua ngực ta mà biết ta bị bệnh thần kinh a.”



Baal hoàn toàn im lặng, nhanh chóng thu hồi tay, ngồi sang một bên để điều chỉnh tâm tình.

Vương Tiểu Minh chậm rãi ngồi xuống, nhìn nghiêng, mặt hắn còn tỏ vẻ ảo não, nghĩ đến hắn vì mình lo lắng, trong lòng sinh ra vài phần cảm động, nhịn không được an ủi: “Nhân loại chúng ta có câu, thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc1. Ngươi không cần phải khó xử.”

Baal quay phắt lại, trừng mắt nhìn cậu nói: “Ngươi đến tột cùng vì sao lại yêu ta?” (Bắt đầu rồi đây =w= cuộc đua tình yêu của em Minh chính thức bắt đầu)

Lần này thộn mặt ra chính là Vương Tiểu Minh, cậu cần rất nhiều thời gian và khí lực mới mở lớn miệng phát ra một câu, “A?”

Baal lại trừng mắt nhìn cậu, trong lòng bắt đầu tính toán.

Lúc trước Vương Tiểu Minh yêu Thường Hải Đào, tiến độ khôi phục thân thể của hắn còn chậm hơn cả ốc sên, nhưng mà hiện tại lại phục hồi được một ngón chân. Điều này chứng tỏ… Hắn nhãn tình sáng lên. Nếu người Vương Tiểu Minh yêu là hắn, vậy sẽ là vốn ít lời nhiều?!

Hắn nhìn Vương Tiểu Minh, cảm thấy cái mặt ngây ngốc của y đang tỏa sáng.

Vương Tiểu Minh nhỏ giọng nói: “Ta rốt cục có phải bệnh thần kinh không?”

Ánh sáng trên mặt Vương Tiểu Minh lập tức tắt ngúm.

Baal lẩm bẩm: “Vừa rồi là ảo giác.”

Vương Tiểu Minh cố chấp hỏi đi hỏi lại.

Baal bị hỏi phiền chết được, “Không phải.”

“Thật không?”

—————————

1, Thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc: Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều. Hoạ phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.



(/ ‾ 3 ‾)/ Vậy là chúng ta đã kết thúc phần đầu của Boss (). Cuối cùng thì cái mầm non xink tươi giữa hai bạn trẻ đã đâm chồi nảy lộc *( ̄▽ ̄)*. Về sau chúng ta càng bị chứng kiến những cảnh cười ra nước mắt, khóc ra nước miếng, gặp lại dàn cameo đặc biệt đến từ Noah Ark, màn tỏ tình kinh thiên động địa của bạn trẻ Tiểu Minh và tình yêu to như trái núi của Boss =)) (Nổi máu Pr).

Sau đây là vài trích đoạn củ chuối sến súa của hai cháu. =///=!

Version Đơm hoa:

– Vô luận ngươi có bị thần kinh hay không ta cũng sẽ không ghét ngươi.

– Sao ngươi không yêu ta nhiều hơn một chút.

– Từ giờ trở đi ngươi phải toàn tâm toàn ý yêu ta.

– Một kẻ hèn mọn như ta tuyệt đối không dám trèo cao để yêu một đọa thiên sứ như ngươi.

– Nếu ngươi có thể yêu ta, ta cũng sẽ cố gắng yêu ngươi.

Version kết trái (a.k.a ):

– Nghe nói thân thể dây dưa sẽ làm cho tâm lý người ta không muốn xa rời… Dù sao chúng ta cũng có thể chạm vào nhau… Ta không ngại địa điểm.

– Không nghĩ là ngươi lại nhiệt tình vậy nga.

– Ta cho phép ngươi trở thành khách qua đường của ta.

– Baal… chúng ta làm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.