(Thượng)
Có nhiều chuyện không thể nói nên lời
* Tân cư: Nhà mới
…
Hạng tổng muốn đưa Vương Tiểu Minh về nhà?
Bốn phía sôi trào áp lực. Trong lòng mỗi người đều hình dung ra một câu chuyện cổ tích, sau đó lẳng lặng so sánh nhân vật trong truyện đó, xem hành động của bọn họ cùng nội dung câu chuyện có phù hợp với hai người đang đứng đây không.
Thế mà cái tên nhân vật chính Vương Tiểu Minh này một chút cũng không thức thời, ngoài trừ đứng ngơ ngác ra cũng không biết làm gì, thật sự là muốn giết khán giả mà. Nếu không phải ánh mắt của Hạng tổng và đèn xe quá chói mắt, bọn họ cơ hồ nhịn không được muốn xông tới tát cho cậu mấy cái, để cậu còn tỉnh ra mà phối hợp một chút.
May là cho dù bọn họ không dám vẫn có người dám a.
“Hắn lo lắng cũng thật chu đáo.” Baal vừa lòng gật gật đầu, “Mỗi lần đứng ở trong thân thể của lũ sinh vật thấp kém này, ta đều thấy ghê tởm muốn ói.” Hắn thấy Vương Tiểu Minh còn đứng đơ ra không phải ứng, thân thủ vỗ nhẹ vào đầu cậu, “Còn không đi sao?”
Vương Tiểu Minh nhất thời bị hút ra khỏi cảm giác hạnh phúc như đang nằm mơ, dần dần nhận thấy chuyện đang diễn ra trước mắt này là sự thật, không phải là cảnh thường thấy trên phim thần tượng mà cậu đôi lúc mơ màng nghĩ đến.
Cậu chậm rãi bước về phía trước, mỗi một bước đều thật cẩn thận, nhẹ nhàng, giống như dưới chân không phải là đường trải nhựa mà là tấm thảm rải bằng hoa hồng.
Bước đến trước xe, cậu nắm chặt gấu áo, nhỏ giọng nói: “Hạng tổng.”
Hạng Văn Huân mỉm cười, có lẽ ban đêm tối trời, ngọn đèn rất dịu nhẹ, làm cho khuôn mặt anh ta trông ôn hòa hơn so với lúc ở Ngân quán, ngay cả nụ cười tựa hồ mang theo vài phần sủng nịch vô ý.
Vương Tiểu Minh nghe thấy tim mình đập loạn trong ***g ngực.
“Nào.” Hạng Văn Huân quay người.
…
Vương Tiểu Minh nhìn ghế ngồi, trong đầu đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ xẹt qua —— Cậu nên bước bằng chân phải hay chân trái?
May mắn là cậu không phải phiền não lâu. Bởi vì Baal tung ra một cước trực tiếp đá cậu vào.
Tình cảnh này dừng lại trong mắt người khác tự nhiên là Vương Tiểu Minh vội vã nhào vào trong xe.
Bọn họ nhìn sắc mặt Hạng Văn Huân không thay đổi đóng cửa, đột nhiên phi thường phi thường mà lo lắng. Tuy nói là hằng ngày trông Hạng tổng cũng khá là phong độ, nhưng đối phương không phải người mà là sói thì cũng rất khó nói. Nhìn động tác vừa rồi của Vương Tiểu Minh, có vẻ là tương đối… thèm khát a.
Hạng Văn Huân hiển nhiên không biết lo lắng trong lòng họ, ở trước mũi xe còn vô cùng tiêu sái vẫy tay với họ nói: “Gặp lại sau.”
Tiêu sái như thế dừng lại trong mắt người khác lại biến thành một chú cừu nhỏ ngơ ngác không biết mình sắp vào miệng sói.
Mà con sói đáng chết kia lại chính là Vương Tiểu Minh đang loay hoay điều chỉnh tư thế ngồi bên ghế phụ.
Hạng Văn Huân ngồi trên xe, lại chớp chớp đèn xe, như thể vẫy chào.
Đám nhân viên máy móc đáp lại: “Hạng tổng hẹn gặp lại.”
Hạng Văn Huân gật gật đầu, rốt cục quay đầu xe, chạy về hướng đại lộ.
Những người khác nhìn đuôi xe dần nhỏ lại, trong đầu đồng thời hiện lên một ý niệm —— hy vọng thật sự có thể gặp lại a.
Trên xe, Vương Tiểu Minh thật cẩn thận kiềm chế tư thế và hô hấp, chỉ sợ mình sẽ gây ra những âm thanh làm xấu mặt.
Hạng Văn Huân bất động thanh sắc nhìn qua kính chiếu hậu quan sát cậu, thấy mặt cậu ngày càng hồng, tư thế ngồi ngày càng cứng ngắt, anh làm bộ như không để ý nói: “Giúp tôi bật CD lên đi.”
Bật CD?
Vương Tiểu Minh chậm rãi ngoái lại dò xét nhìn đầu đĩa, ngón tay đặt trên mấy cái nút di tới di lui, cuối cùng kiên trì hỏi: “Nên ấn vào nút nào a?”
“Nút này.” Ngón tay Hạng Văn Huân ấn nhẹ lên cái nút rồi rụt về.
Cái này cho dù Vương Tiểu có ngốc hơn nữa cũng biết là anh ta đang kiếm chút việc cho cậu làm, trong lòng trở nên ấm áp.
Bật CD rồi, tiếng nhạc chậm rãi vang lên.
Là tiếng dương cầm.
Vương Tiểu Minh không biết tên, nhưng tuyệt đối đã nghe qua trên TV.
Cậu hơi nhúc nhích thân mình, dựa lưng vào thành ghế thoải mái. Thân thể một khi đã thả lỏng, sự mỏi mệt tựa như thủy triều bài sơn đảo hải ập đến. Cậu cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, sau đó cứ mơ màng một hồi, rốt cục hai mi mắt đã khép lại.
Tiếng nhạc không ngừng ở trong đầu xoay xoay, dần dần trở lên kỳ ảo, dần dần mờ ảo, dần dần như thế đã cuốn đến một thế giới khác.
Vương Tiểu Minh không biết mình đã ngủ bao lâu, cậu chỉ biết khi tỉnh lại, ngoài cửa xe là sắc trời mông lung mờ mịt. Bản thân thì đang dựa vào bộ tây trang trên người Hạng Văn Huân.
Đằng sau là kính cửa sổ đẩy xuống một khe nhỏ.
Hạng Văn Huân dựa vào cửa xe, gió từ khe hở thổi vào, từng cơn từng cơn lay động tóc anh ta.
Anh ta ngủ rất sâu, sự khôn khéo lúc thường và ôn nhu tối qua đã không còn trên khuôn mặt, chỉ còn lại bình thản đơn thuần.
“Tiến triển rất nhanh a.” Thanh âm của Baal từ đằng sau truyền tới.
Vương Tiểu Minh cả kinh, tim nhất thời nảy lên vài đợt.
Mới lúc nãy, cậu hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có một đại ma vương tồn tại, toàn tâm toàn ý mà đắm chìm trong thế giới của hai người.
“Ngươi đừng nói là lại quên mất sự tồn tại của ta chứ?” Baal từng chữ nói rất chậm, thế nhưng trong lời nói ẩn chứa sự khó chịu không thể hiểu nổi.
“Đương nhiên không phải.” Giọng Vương Tiểu Minh đáp lại thật sự rất nhỏ.
“Hừ. Chột dạ.” Baal đợi nửa ngày, không thấy Vương Tiểu Minh phản bác, không biết sao, trong lòng càng thêm khó chịu. “Ngươi yêu hắn?”
Yêu… Hạng tổng sao?
Vương Tiểu Minh yên lặng ngắm nhìn gương mặt đang ngủ kia, trong lòng lại có một chút ngọt ngào tán loạn. Loại cảm giác này, rõ ràng trước đây khi cậu nhìn Thường Hải Đào cũng thường xuất hiện. Cho nên… cậu đang… yêu Hạng tổng ư? Nhưng mà, không phải là cậu yêu Baal sao?
Vương Tiểu Minh bấn loạn.
“Ngươi nằm xuống đây.” Tay Baal đột nhiên hướng lại đây.
“Không cần đâu.” Vương Tiểu Minh hoảng sợ, theo bản năng trốn tránh.
Baal nheo mắt lại, “Ngươi dám cãi lời ta?”
Vương Tiểu Minh một bên sợ đánh thức Hạng Văn Huân, một bên vừa muốn chống cự ma trảo của Baal đang vươn tới, thập phần vất vả, “Nơi này, không tiện a.”
“Có gì không tiện hả?” Baal nhướn mày nói, “Nếu ngươi thấy bất tiện vì có hắn, ta có thể quăng hắn ra ngoài.”
…
Vương Tiểu Minh giật mình chụp lấy tay hắn nói: “Ngươi muốn đem anh ta bỏ đi đâu?”
Baal chán ghét gạt tay cậu đi, “Ngươi đang chất vấn ta sao? Nhân loại!”
Vương Tiểu Minh nhìn ánh mắt hắn dần thâm trầm.
Một hơi thở mang mùi nguy hiểm lan khắp xe.
Hạng Văn Huân giật giật, mở to mắt, ánh mắt chớp chớp, nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Vương Tiểu Minh, cười yếu ớt nói: “Dậy rồi?”
Chỉ là một câu bình thường, Vương Tiểu Minh liền cảm thấy áp lực trên người bỗng dưng nhẹ hẳn, thở gấp, lúng túng nói: “Hạng tổng. Hôm qua tôi ngủ quên, sao ngài không đánh thức tôi?”
Trong nụ cười của Hạng Văn Huân như có như không mang theo một chút lười biếng, “Em ngủ rất say.”
Vương Tiểu Minh khẩn trương nói: “Có chảy nước miếng không? Hay là ngáy to?”
“Lần này không thấy, tôi không ngại ghi nhớ để lần sau thưởng thức.” Hạng Văn Huân vươn tay nhìn đồng hồ, “Bây giờ về rồi có thể ngủ tiếp một giấc. Hai giờ chiều tôi sẽ đến đón em.”
“Đón tôi?” Vương Tiểu Minh nói có hơi ngọng, “Làm phiền ngài quá, tôi có thể tự đi được mà.”
“Tôi không phải đến đón em đi làm.” Hạng Văn Huân nhìn biểu tình kinh ngạc của cậu, khẽ cười nói, “Tôi tới giúp em chuyển nhà.”
Được anh ta nhắc mới nhớ, Vương Tiểu Minh đã nhớ ra anh ta giúp cậu chuyển đến ký túc xá —— nơi chỉ có cấp bậc của quản lý mới được ở.
Cậu do dự, chậm rãi nói: “Tôi và chủ nhà kí hợp đồng còn chưa hết hạn.”
Baal hận không thể ra mặt bóp bẹp đầu cậu thành hình lập phương. “Ngươi dám không chuyển thử xem?”
Vương Tiểu Minh rụt đầu.
“Tôi muốn nghe nguyên nhân thật sự.” Hạng Văn Huân ngồi thẳng lại.
Khoảnh khắc đó, đại lão bản của Ngân quán đã quay lại.
Nhưng Vương Tiểu Minh lại cảm thấy trói buộc quấn chặt mình cả đêm qua đã tiêu thất, thế nên suy nghĩ và lời nói thốt ra lại trái ngược nhau, “Tôi đã thế chân trước ba tháng tiền nhà, nếu hiện tại mà chuyển đi sẽ rất mệt. Tôi có thể chờ đến khi hợp đồng kết thúc được không?”
Hạng Văn Huân ý vị thâm trường nhìn cậu, “Chỉ vì hợp đồng thuê nhà thôi sao?”
Vương Tiểu Minh cắn môi, gật gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.” Hạng Văn Huân mở cửa xuống xe, bước vòng qua đầu xe mở cửa cho cậu, “Nhớ về ngủ kĩ một giấc đi.”
“Vâng.” Vương Tiểu Minh nhảy xuống xe, đang muốn nói lời tạm biệt đã thấy Hạng Văn Huân vươn tay vuốt vuốt tóc cậu, “Cho dù không ở Ngân Quán, em cũng vẫn là người của Ngân quán.”
Vương Tiểu Minh không biết nói gì nữa đành gật đầu.
“Tôi đi trước. Buổi chiều gặp lại.” Hạng Văn Huân không đợi cậu trả lời, bước lên xe, lái xe đi.
Thấy xe biến mất ở ngã tư đường, Vương Tiểu Minh trong lòng vắng vẻ, giống như cô bé lọ lem mười hai giờ về đến nhà, phát hiện trên người vẫn mặc bộ váy rách rưới như cũ.
“Ngươi cự tuyệt chuyển nhà là vì người kia sao?” Baal ở ngay sau cậu thanh âm thản nhiên hỏi.
Vương Tiểu Minh thầm kêu không xong rồi, đành phải cúi đầu quay lại trả lời: “Nếu ngươi muốn đổi sang phòng lớn hơn, ta sau này sẽ đổi sang chỗ khác.”
“Đổi chỗ khác?” Baal cười lạnh, “Vậy PSP của ta thì sao?”
“Chờ tháng này ta được phát lương đã.”
“Vậy máy tính mới thì sao?”
“… Chờ tiền lương của tháng sau của tháng sau nữa…” Giọng cậu càng lúc càng nhỏ dần.
Baal trào phúng nói: “Vậy ngươi định bao giờ chuyển nhà?”
“Đại khái là tháng sau nữa nữa…” Vương Tiểu Minh nhìn thân ảnh Baal càng lúc càng gần, tự động tiêu thanh.
Cái thứ nhân loại đã vô năng lại còn càng ngày càng không nghe lời, hắn có lẽ nên tàn nhẫn mà đánh y một trận, cho y hiểu rõ được ai mới là người quyết định ở đây! Baal mặc dù nghĩ vậy, nhưng lại chậm chạp không vung tay xuống —— dù cho đầu y rất gần với nắm đấm của hắn.
Vương Tiểu Minh đợi hắn ra tay. Nhưng cậu nhắm mắt đợi nửa ngày, phát hiện Baal không nói gì cứ đứng đó, hai hàng lông mày nhíu lại, bộ dạng tựa hồ thập phần phiền não, trong lòng cậu không khỏi áy náy. Xem khí thế của Baal, cho dù ở địa ngục hẳn cũng là người có quyền có thế. Nơi hắn ở phải là cung vàng điện ngọc mới đúng, vậy mà phải ở trong cái phòng bé xíu của mình, chắc chắn đã làm hắn khó chịu lắm.
“Ta, ta sẽ cố gắng mà.” Vương Tiểu Minh nhãn quang chợt lóe, “Hay là ta đi tìm thêm một việc khác nha?”
Baal trừng mắt nhìn cậu, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, bỏ lại câu “Tùy ngươi” rồi phủi mông bước đi —— bất quá, hắn mới đi được năm bước…
“Còn không mau đi?!” Một đọa thiên sứ nào đó bị giới hạn khoảng cách đang gầm lên.
Vương Tiểu Minh ngẩn người, mặt mày tươi cười nói: “Đến ngay a.”
(trung)
—
Có nhiều chuyện không thể nói nên lời
Trở về phòng, Baal đã điều chỉnh tâm trạng tốt hơn rồi, ung dung nhàn rỗi ngồi trên sofa nhìn Vương Tiểu Minh xoay qua xoay lại như con quay.
Vương Tiểu Minh đang đánh răng ở toilet nửa chừng đột nhiên lao ra nói: “Ta mới nãy nói chuyện có lên giọng không vậy?” Nghe bảo người mới ngủ dậy hay lên giọng lắm, không gian trong xe lại nhỏ như vậy có khi nào Hạng tổng lại nghe ra không? Cậu liều mạng nhớ lại biểu tình khi đó của Hạng Văn Huân, có tỏ vẻ ẩn nhẫn không nhỉ?
Baal nghiêng người dựa vào ghế, không nói lời nào quan sát cậu.
Vương Tiểu Minh bị ánh mắt âm u của hắn nhìn phát lạnh, run rẩy nói: “Sao thế?”
“Ta muốn quy ước với ngươi ba chuyện.” Baal xòe ra ba ngón tay.
Vương Tiểu Minh quay về toilet, vừa đánh răng vừa vì vận mệnh tương lai của mình mà cầu nguyện, đại khái ba phút sau mới nơm nớp lo sợ đi ra, kéo cái ghế lại trước bàn ngồi, hít sâu nói: “Quy ước cái gì?”
Ngón tay Baal trên đùi bắt đầu gõ nhịp, “Ở nhân giới, ngươi là người duy nhất có thể nhìn thấy ta.”
Vương Tiểu Minh không biết vì sao hắn lại nhắc tới chuyện này, bất quá vẫn gật đầu.
“Cho nên, nói một cách khoa học, sự tồn tại của ta là do ngươi thể hiện.” Những lời này đối với Baal mà nói chẳng khác nào là nỗi sỉ nhục to lớn. Nhưng vì điều kiện hắn sắp nói, hắn đành nhẫn nhịn nói cho xong.
Vương Tiểu Minh nhìn biểu tình miễn cưỡng của hắn, trong lòng có chút gì đấy ngứa ngáy.
“Cho nên,” Baal giọng đầy căm phẫn nói, “Từ giờ trở đi, ngươi dám không nhớ đến sự tồn tại của ta thử xem?! Ta tuyệt đối sẽ vặn ngươi thành tiểu Titan!”
…
Vương Tiểu Minh không biết tiểu Titan là nhỏ đến bao nhiêu, nhưng cậu nhìn vào biểu tình của Baal cũng biết, hắn uy hiếp thật sự nghiêm túc. Cậu ngập ngừng nói: “Ta không có…”
Baal nhướn mày, hai mắt sáng ngời tựa như liệt hỏa luyện kim.
Vương Tiểu Minh bị buộc phải chậm rãi sửa lời, “Hồi trước có một chút thôi.”
Cậu thừa nhận rồi càng làm Baal thêm ác liệt, “Chuyện thứ hai, từ giờ trở đi, ta sẽ tận lực không đánh ngươi.” Chỉ là tận lực mà thôi! Từ tận đáy lòng hắn bổ sung.
Nhưng chuyện này đối với Vương Tiểu Minh mà nói đã là một bước nhảy vọt đến tận mây.
Cậu nhìn Baal trong mắt lóe ra lệ quang, là lệ quang vui sướng.
“Bởi vì,” Baal lời vừa chuyển lại âm trầm quan sát cậu nói, “Hiện tại ngươi cần nhờ vào khuôn mặt và thân thể này để quyến rũ Hạng Văn Huân, cho nên ta sẽ cố mà bảo trì nguyên vẹn đầy đủ cho chúng.”
Đúng vậy, hôm nay hắn sở dĩ không thèm đánh Vương Tiểu Minh chẳng qua là trong tiềm thức đã phát hiện ra Hạng Văn Huân cũng cảm thấy hứng thú với thân thể và nhan sắc của Vương Tiểu Minh, cho nên hắn vì đại cục mới không xuống tay. Hắn vì buổi sáng khác thường của mình tìm ra được một lý do hoàn mỹ.
Nhưng mà cái lý do này lại làm cho Vương Tiểu Minh càng thêm lệ quang, lần này là bi thương. Dùng khuôn mặt và thân thể để quyến rũ chẳng phải có ý bảo cậu phải bán thân hay sao?
Vương Tiểu Minh nhìn biểu tình âm trầm của hắn, do dự thật lâu vẫn không dám nói ra.
“Đương nhiên, để đáp lại lòng từ bi của ta,” Baal dùng giọng điệu bố thí nói, “Ngươi phải dùng thời gian ngắn nhất, điên cuồng mà yêu Hạng Văn Huân đi!” Như vậy hắn mới có thể sớm trở về thân thể, một lần nữa san bằng thiên đường và địa ngục, tìm Lucifer cùng Michael báo thù!
Vẻ mặt lãnh khốc của hắn làm Vương Tiểu Minh sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng.
Baal ngắm cậu, đột nhiên nói: “Hay là ngươi cũng không hài lòng với Hạng Văn Huân?”
Vương Tiểu Minh hơi kinh ngạc.
Không hài lòng sao? Cậu tự hỏi Hạng Văn Huân vô luận là bề ngoài, cách ứng xử, gia thế, thân phận đều ngàn lần vạn lần hơn cậu, người như vậy vốn ở trên cao nơi mà cậu không thể với, không thể không sùng bái. Đổi lại ngày trước, có thể cùng người như thế nói chuyện dăm ba câu chắc là cậu cũng sướng phát điên ấy chứ. Thế nhưng, vì sao bây giờ, dù rằng anh ta đã tuyên bố với mọi người cậu chính là người yêu của anh, trong lòng cậu lại không hề cảm thấy vui sướng? Chỉ cảm thấy, hết thảy chẳng khác nào hoa trong gương, trăng trong nước, hư hảo đến độ làm cậu thấy lạnh lẽo.
Baal nhìn thấy cậu do dự, tâm tình không hiểu sao tốt lên, khó có được ôn hòa nói: “Có gì không hài lòng có thể nói thẳng ra.”
Hắn ôn hòa như vậy trong mắt Vương Tiểu Minh chẳng khác nào là chồn đến nhà gà chúc tết, giọng run run nói: “Không, thực vừa lòng.”
“Thật sự vừa lòng?” Vẻ mặt Baal dần bí hiểm.
“Ừ.” Vương Tiểu Minh liên tiếp gật đầu.
“Như vậy ta muốn nhìn thử thành quả.” Baal hướng cậu ngoắc ngoắc tay, “Lại đây.”
Vương Tiểu Minh biết hắn muốn sờ soạng, ngoan ngoãn thuận theo bước qua, nằm xuống sofa, trong đầu không ngừng nhắc đi nhắc lại Hạng Văn Huân Hạng Văn Huân Hạng Văn Huân…
Baal sờ lên ngực cậu, trong mắt tinh quang chợt lóe.
Ngón chân của hắn cư nhiên phục hồi như cũ!
Hắn xem xét trạng thái của hắc tinh châu, lại thấy một đống hạt châu Hạng Văn Huân xoay tròn…
“Ngươi cứ lặp đi lặp lại cái vớ vẩn gì đấy!” Baal đột nhiên búng cái tách lên đầu cậu.
Vương Tiểu Minh đau đến gập người lại, ngồi bật dậy.
Baal nghĩ tới trạng thái thân thể hồi phục hoàn toàn tốt đẹp, hiếm khi hào phóng không cùng cậu so đo, “Đi ngủ một giấc đi, chuẩn bị buổi chiều còn chuyển nhà.”
Vương Tiểu Minh ngồi dậy, thật cẩn thận nói: “Ta thật sự không muốn chuyển.”
“Chuyện này chỉ sợ không tới lượt ngươi quyết định đâu.” Baal đang ám chỉ.
Tới lúc hai giờ chiều Hạng Văn Huân đến, Vương Tiểu Minh rốt cục hiểu được hắn ám chỉ cái gì.
Tiếp nhận tiền thế chân và tiền trả trước tháng sau từ bà chủ nhà với nụ cười cứng ngắc trên mặt, Vương Tiểu Minh không nói gì nhìn sang Hạng Văn Huân đang đứng bên cạnh bà.
Hạng Văn Huân vì thái độ thâm minh đại nghĩa của bà, nhẹ nhàng nói lời cảm tạ.
Bất quá mặc dù anh ta tỏ ra khiêm tốn, bà chủ nhà vẫn có thể cảm nhận được từ trên người anh ta phát ra một khí thế không giận mà uy. Bà cùng từng nhìn thấy nhiều kẻ gia thế, cũng coi như là đã nếm trải muối mặn gừng cay, cho nên lúc mở cửa cho anh ta, thấy y nghiễm nhiên bước vào nhà mình không nể mặt, bà chỉ biết người này tuyệt đối không thể chọc vào.
Hạng Văn Huân đợi bà chủ ‘lưu luyến’ giao tiền xong, cũng rất khách sáo ‘mời’ bà ra khỏi phòng, “Tôi nghĩ là, hiện tại em cũng không còn phiền não chuyện khác để từ chối lời đề nghị của tôi chứ?”
Vương Tiểu Minh cầm chặt tiền, cúi đầu nhìn ngón chân đang di di trên mặt đất.
Baal liếc nhìn tiền trong tay cậu, trong lòng âm thầm suy tính, liệu chôm một ít tờ đỏ đỏ đó có thể mua được một cái PSP hoặc là một bộ máy tính được không.
“Sao?” Hạng Văn Huân đang cười, nhưng trong đáy mắt ẩn chứa dòng nước ngầm.
Vương Tiểu Minh như thể đã quyết tâm, chậm rãi ngẩng đầu nói: “Tôi vẫn thấy không ổn lắm.”
Hạng Văn Huân tốt bụng nghe cậu giải thích.
“Nghe nói ký túc xá chỉ có cấp bậc quản lý mới có thể ở.” Vương Tiểu Minh rốt cục đem phiền muộn lớn nhất trong lòng nói thẳng ra, “Tôi chỉ là một quản lý cấp thấp, như vậy sẽ làm người khác đàm tiếu không hay…”
“Em đang nhắc nhở tôi, em muốn thăng chức sao?” Hạng Văn Huân cắt ngang lời cậu.
Vương Tiểu Minh chấn động, vội vàng xua tay nói: “Ý tôi không phải vậy!”
Hạng Văn Huân trầm ngâm nói: “Thăng chức không phải là không thể. Bất quá em mới đến Ngân Quán chưa bao lâu, nếu lập tức thăng tiến quá nhanh, ngược lại sẽ gây náo loạn thật đấy. Tôi hy vọng em có thể kiên nhẫn thêm một chút.”
Vương Tiểu Minh trên trán đổ một tầng mồ hôi, “Tôi thật sự không phải ý này.”
“Không sao cả.” Hạng Văn Huân giơ ngón tay chọc nhẹ vào trán cậu, “Làm nũng với người yêu cũng là một loại tình thú.”
…
Vương Tiểu Minh hoàn toàn cứng đơ. (Chêk thật >.