CHƯƠNG 17 – Quá khứ
Metatron nói: “Trông chừng Poggi.”
Mammon xoay người ôm Poggi, giơ ngón tay, một đốm sáng màu đỏ từ ngón tay bắn nhẹ lên trán hắn.
Poggi đau đến nhíu mày, lông mi run lên hai cái, đang định mở mắt, thân thể đã bị Mammon ném đi, va thật mạnh vào cái ***g thủy tinh!
“Đau quá! Ai ném ta?” Hắn phẫn nộ mở mắt, lập tức trừng lớn.
Ngay lúc đó, Shipley ra tay .
Không dùng thuật công kích linh hồn ở cự ly xa nữa, mà trực tiếp dùng quyền trượng giáng xuống đầu Metatron. Động tác hắn không quá nhanh, nhưng áp lực mà quyền trượng mang đến khiến không khí trong ***g cũng ngưng đọng lại.
Quyền trượng là thần khí, cho dù đọa lạc, uy lực vẫn không giảm!
Mammon nháy mắt di chuyển đến trước người Metatron, giơ hai tay bắt lấy quyền trượng, quyền trượng đỏ thẫm như lửa bùng cháy, sáng chói đến không thể nhìn thẳng.
Metatron ngửi thấy mùi khét, lo lắng nói: “Tay ngươi. . . . . .”
Mammon đột nhiên giang cánh, như hai tấm rèm đen huyền, hoàn toàn ngăn cách Metatron ở khu vực an toàn sau lưng. Cuộc chiến giữa hắn và Shipley không chỉ là đấu tay không với quyền trượng, còn là linh hồn giằng co với linh hồn.
Metatron tuy không nhìn thấy, nhưng hắn biết, giờ khắc này giữa bọn họ nhất định hung hiểm cực độ!
Poggi bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nhảy lên không trung, những phiến cánh nhỏ màu đen nỗ lực vỗ, trong tay là một thanh trường kiếm màu vàng, hăng hái bổ xuống đầu Shipley.
“A.”
Dường như ai đó đang cười lạnh.
Poggi phân tâm.
Đột ngột, Shipley động thủ. Tay hắn tao nhã nhấc lên, nhẹ nhàng nắm lấy thanh kiếm trong tay Poggi, như thể Poggi không phải đang chém, mà là đặc biệt dâng tới cho hắn.
Poggi lập tức buông tay. Mục đích của hắn vốn không phải giết Shipley, mà chỉ định giảm bớt áp lực cho Mammon. Thế nhưng hắn rất nhanh sửng sốt. Bởi vì áp lực trên người Mammon không hề giảm bớt, quyền trượng đỏ rực như hỏa diễm kia vẫn bị Mammon gắt gao giữ trong tay, mà hai tay Shipley cũng vẫn còn đặt trên quyền trượng.
“Sao lại thế được?” Poggi lẩm bẩm.
“Ngươi đang tìm thứ này sao?” Shipley đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Poggi trong lòng rùng mình, đang định chạy, liền cảm thấy sau lưng một trận đau đớn, nháy mắt lan đến trước ngực.
Hắn cúi đầu.
Kim kiếm đẫm máu xuyên qua ngực hắn, máu không ngừng chảy ra từ bên trong thân thể.
Hắn đau đến trước mắt tối sầm, cánh suy yếu thu lại, thân hình rơi thẳng xuống dưới.
“Đi!” Metatron cuối cùng cũng hành động. Hắn một tay đón lấy Poggi, đột nhiên bay lên, tùy tay vẽ ra một hình cung vàng rực như loan đao, phóng về phía cổ Shipley.
Metatron không phải Poggi, Shipley không dám khinh suất, đầu hơi ngửa ra sau. Vòng cung lướt sát cổ hắn.
Mammon nhân cơ hội buông ra tay trái, dùng nhẫn hắc tinh thạch trên ngón tay bên phải đối kháng quyền trượng, sau đó thân hình cực nhanh lùi ra sau.
Nhẫn cùng quyền trượng ma sát, tia lửa bắn tung tóe.
Metatron đưa tay hứng máu của Poggi, ngưng tụ thành một mũi tên máu, bắn tới cái ***g trong suốt!
Huyết tiễn cắm sâu vào ***g.
Metatron giữ Poggi trước người, dùng vai đánh tới khe rách của cái ***g trong suốt.
Lồng liền toạc thành một cái động lớn, lúc Metatron chuẩn bị lao ra ngoài, dừng lại một giây. Một giây này, Mammon đã đuổi kịp. Metatron vươn cánh tay kia, nắm chặt cổ tay hắn, cùng nhau lẩn vào bóng tối.
“Muốn trốn?” Trong mắt Shipley chợt lóe một tia hung hãn. Đến lúc này, những đặc tính ôn hòa ôn nhu ôn noãn đã hoàn toàn biến mất trong hắn, chỉ còn lại bạo ngược vì điên cuồng đố kị. “Định chơi trò mèo vờn chuột, ta thích đấy.”
Hắn cầm lấy quyền trượng, vỗ sáu phiến cánh, nháy mắt lao ra khỏi cái ***g trong suốt, phóng về hướng sâu trong hắc ám. Hắn hoàn toàn không lo sẽ lạc mất tung tích của bọn họ, truy tung hệ linh hồn căn bản không cần hai mắt nhìn, mà là trực tiếp cảm ứng vị trí linh hồn của đối phương. Cũng như lúc này, hắn cảm nhận được, phi thường rõ ràng, bọn Metatron chạy hướng xuống.
Shipley nheo mắt, đột nhiên thu cánh, dùng trọng lượng của thân thể để tăng tốc độ rơi xuống.
Tiếng gió vù vù lướt bên tai.
Khoảng cách giữa hai bên đang từng chút một rút ngắn, hắn thậm chí có thể cảm nhận được linh hồn càng lúc càng suy yếu của Poggi.
Quyền trượng đột nhiên phát ra một luồng hào quang đỏ sậm, như mặt trời chói chang, bóng tối nặng nề bao vây xung quanh, càng khiến hào quang của nó nồng đậm hơn.
Shipley cau mày. Nhiệt độ từ quyền trượng truyền đến đã vượt quá khả năng chịu đựng của da thịt hắn. . . . . .
Đỉnh quyền trượng đột nhiên bốc lửa.
Shipley chấn kinh, thân thể đột nhiên bị giữ lại, không, là bị một sức mạnh vô hình treo giữa không trung.
Ngọn lửa trên quyền trượng từ từ ảm đạm, cho đến khi hoàn toàn tắt ngấm.
Shipley triển khai sáu cánh, thử bay xuống, nhưng vô ích.
“Metatron?” Hắn quát khẽ.
“Mammon?”
“. . . . . .”
Quyền trượng bị nâng lên giữa không trung, đoạn giáng mạnh xuống!
Quyền trượng không bị khống chế, nhưng hắn vẫn cứ đứng yên tại chỗ.
“Đây đến tột cùng là chuyện gì?” Trong mắt Shipley hiện lên quang mang khát máu.
“Hắn dừng lại rồi.” Mammon nói.
Metatron nói: “Xem ra Shipley vẫn còn ở giới thứ mười.” Cho dù trong bóng tối, hắn cũng có thể cảm giác được ánh mắt Mammon nhìn qua.
“Một Shipley khác?”
Metatron nói: “Ta quay ngược thời gian về hơn một vạn năm trước, hy vọng thời điểm đó Shipley vẫn chưa đọa lạc.”
Mammon nói: “Ngươi muốn vãn hồi hắn?” Trong lòng mơ hồ khó chịu.
“Không. Vô luận là quá khứ hay tương lai, đều không thể thay đổi.” Metatron nói, “Đây là quỹ đạo của vận mệnh, ngay cả Thần cũng không thể thay đổi, những gì chúng ta có thể làm, chính là ở thời gian của mình dựa theo tâm ý của mình mà làm chuyện của mình.”
“Vậy tại sao quay ngược lại?”
“Bởi vì không thể thay đổi lịch sử, cho nên Shipley không thể gặp mình của quá khứ, quy tắc này sẽ khống chế khoảng cách giữa bọn họ.” Metatron nói.
Mammon bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi dùng quy tắc để ngăn cản hắn.” Nhưng đây phải chăng ám chỉ, ngay từ đầu Metatron đã ý thức được bọn họ không phải đối thủ của Shipley? Bất mãn trong lòng rốt cuộc cũng trồi lên mặt nước. Kỳ thực lấy một chọi một mà nói, Shipley chỉ mạnh hơn hắn một chút thôi, cộng thêm Metatron, bọn họ thắng chắc. Nhưng thần lực mà trái tim vĩnh hằng kia truyền đến quá mức cường đại. Lúc hắn và Shipley giằng co, linh hồn của đối phương hoàn toàn nằm trong vòng phòng ngự của trái tim vĩnh hằng, hắn căn bản chẳng mảy may đả thương được.
Metatron nói: “Bất quá hiện tại quan trọng nhất là tìm một nơi ngồi xuống, xem thương thế của Poggi.”
Nghĩ đến Poggi, Mammon nhíu mày, “Được.” Nếu Abaddon biết con trai hắn bị thương khi đi với mình, khoản nợ kia của hắn có lẽ sẽ không lấy lại được.
Cho dù quay lại một vạn năm, nhưng tuyến đường cũng không có dài thêm hay ngắn bớt.
Mammon cùng Metatron rất nhanh đáp xuống mặt đất, bay về hướng cửa ra của giới thứ mười.
Tận cùng của hắc ám, giáp ranh với cát vàng.
Mammon và Metatron đã quen chuyện cảnh sắc thỉnh thoảng lại biến hóa, song song thu hồi kết giới.
Metatron đặt Poggi xuống, kiểm tra thương thế, phát hiện hắn đã hôn mê.
Mũi kiếm màu vàng bản rộng từ trong ngực hắn ló ra, thoạt nhìn, giống như xẻ đôi hắn từ giữa ngực, trông thật rợn người.
Metatron vươn tay, dùng ánh sáng ngưng kết vết thương của hắn.
Mammon nhẹ nhàng rút kiếm ra, ném sang một bên.
“Tay ngươi. . . . . .” Metatron bớt chút thời giờ nhìn lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay trắng nõn đã huyết nhục mơ hồ.
Mammon thu tay, bàn tay rũ xuống, cười nói: “Ta vui lòng xếp hàng.”
Metatron gật đầu, tập trung nhìn vết thương của Poggi. Hào quang trong tay hắn càng lúc càng sáng, như bông lúa vàng, từ từ lấp lại miệng vết thương dữ tợn kia, cho đến khi vết thương khép kín.
Mammon dùng mu bàn tay vỗ vỗ hai má Poggi.
Poggi bất an cựa quậy.
“Dậy đi, còn ngủ nữa sẽ biến thành quỷ đầu dê đấy.” Mammon nói.
Poggi nhắm nghiền mắt lẩm bẩm: “Gạt ai, ngu mới tin ngươi.”
Mammon đảo mắt, thấp giọng nói: “Thạch Phi Hiệp đến thăm ngươi kìa.”
Poggi không chút nghĩ ngợi trả lời: “Quăng ra ngoài cho chó ăn.”
Mammon quyết định ghi lại câu này, lưu trữ về sau chuyền tay cho Isfel xem như ân huệ.
Metatron ôn nhu nói: “Muốn gặp cha ngươi không?”
Poggi trực tiếp ngủ thêm một lát, đột nhiên mở to mắt ngồi lên, “Ông ta đâu?”
Metatron tràn ngập áy náy nói: “Vẫn chưa biết. Nhưng chúng ta sẽ nỗ lực tìm hắn, Asmondeus cùng Rafael trở về.”
Poggi cúi đầu nhìn ngực mình, tiện tay cầm lấy thanh kiếm bị Mammon vứt đi, oán hận thề thốt, “Một ngày nào đó ta sẽ tự tay cắm thanh kiếm này vào ngực Shipley!”
Mammon và Metatron đồng loạt nhìn hắn.
Poggi phát biểu cảm khái xong, tiện tay trả kim kiếm về không gian của mình, đoạn phủi tay nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Trở về gọi viện binh hay sao?”
Metatron kéo tay Mammon qua, vừa trị liệu cho hắn vừa nói: “Chúng ta hiện đang ở một vạn năm trước.”
Poggi như ông cụ non vuốt cằm, nói: “Ta đang nỗ lực lý giải. . . . . .”
“Nếu Shipley không nói dối, như vậy, thời điểm này hắn vẫn chưa đọa lạc.” Metatron nói.
Poggi hai mắt sáng lên, “Cho nên bây giờ chúng ta đi thanh toán hắn trước?”
Metatron nói: “Không, chúng ta không thể thay đổi lịch sử.”
Poggi chép miệng: “Tiếc quá!” Nếu có thể xử lý Shipley trước khi hắn đọa lạc, vậy thì Abaddon, Asmondeus cùng Rafael sẽ không lâm vào nguy hiểm. Hắn lại hỏi: “Nếu lỡ thay đổi sẽ thế nào?”
Metatron lắc đầu: “Ta cũng không biết, ngay cả Thần cũng chưa từng thay đổi những chuyện đã xảy ra.”
Sở hữu năng lực khống chế thời gian chỉ có hắn và thần.
Thần chưa từng thay đổi, hắn cũng chưa từng, cho nên bọn họ đều không biết thay đổi lịch sử sẽ phát sinh hậu quả gì. Quay về hơn một vạn năm trước chỉ là hắn đang thử, hắn thậm chí không biết lần này mang theo Mammon cùng Poggi liệu có gây ra hậu quả gì không. Hắn chỉ là vào thời khắc nguy hiểm đột nhiên có xung động làm như vậy. Có thể khơi lên xung động của hắn chỉ có hai khả năng, một là do dục vọng của chính hắn, hai. . . . . . là ám thị của Thần.
Poggi nói: “Tại sao không thử?”
Mammon cũng dao động trước ý tưởng này, “Có thể đặt giả thiết hiện tại là điểm khởi đầu, vạn nhất xảy ra chuyện gì, liền kịp thời chạy trở về.”
Metatron nhìn hai cặp mắt ngập tràn chờ đợi, từ tốn nói: “Không hẳn còn có thể trở về.”
Poggi rụt cổ: “Nghiêm trọng đến vậy sao?”
Metatron nói: “Nếu không nghiêm trọng, có lẽ Thần cũng đã thử một lần.”
Poggi nói: “Vậy giờ chúng ta phải làm sao? A, chúng ta tìm một chỗ rồi quay về một vạn năm sau, bắt Shipley bỏ lại chỗ đó, mặc hắn tự sinh tự diệt, thế nào?”
Metatron lắc đầu nói: “Shipley của hơn một vạn năm trước rồi cũng có ngày rời giới thứ mười đến thiên đường. Thời điểm đó, Shipley của một vạn năm sau có thể thoát khỏi nơi bị quy tắc giam cầm. Một khi hắn phá hỏng lịch sử, hậu quả sẽ khôn lường.”
Poggi điên tiết, “Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc chúng ta phải làm sao mới được đây?”
Metatron nhìn về phía Mammon, “Đặc điểm lớn nhất của phòng ngự linh hồn là gì?”
Mammon ánh mắt phức tạp, dòng suy tưởng như đang phiêu về khoảnh khắc Metatron nói ‘Phải, ta yêu Mammon’, nửa ngày mới lên tiếng, “Kiên định với khúc mắc trong lòng mình.”
Metatron nói: “Vậy còn công kích?”
“Đập tan bức tường tâm lý mà đối phương dựng lên.” Mammon dừng một chút, “Nhưng trong tay Shipley có trái tim vĩnh hằng, nếu ta không nhìn lầm, đó là thần khí hệ linh hồn, nó giúp linh hồn phòng ngự của Shipley không có sơ hở.”
“Trên thế giới này không có gì là hoàn toàn không có sơ hở.” Metatron nói, “Vấn đề là chúng ta có tìm được hay không.”
Poggi xen mồm vào: “Cho nên chúng ta đến đây là để tìm sơ hở?”
Metatron mỉm cười gật đầu.
“Nhưng sơ hở của Shipley không phải là đố kị sao?” Poggi hỏi.
Metatron nói: “Việc này cũng cần quá trình.” Giống như một đốm lửa nhỏ muốn cháy lan, ngoài cần mồi lửa, còn cần gió, cần khu vườn để thiêu đốt. Hắn tin rằng nguyên nhân Shipley đọa lạc, nhất định có liên quan đến giới thứ mười. Tuy giới thứ mười cách biệt với các giới khác, nhưng Shipley thân đứng đầu một giới, dân bản địa lại xem hắn như Thần mà cung phụng cũng có thể nhìn ra được. Cho nên Metatron không tin Shipley đọa lạc chỉ đơn giản vì bị bỏ rơi.
Poggi nhìn Mammon, vẻ mặt đầy hoài nghi, “Ngươi khẳng định tìm được sơ hở rồi sẽ có thể thanh trừng Shipley?”
Mammon nói: “Không. Vì lời thề của ngươi, ta sẽ nhường cơ hội này lại cho ngươi.”
Poggi nói: “Cho dù nhường ta, ít nhất cũng phải trói hắn thật chặt, không thể phản kháng rồi mới đem tặng ta chứ.”
“Trói thật chặt, không thể phản kháng?” Mammon nhướn mày, “Ngươi muốn làm gì hắn?”
Poggi thuận miệng nói: “Ít nhất không phải chuyện ngươi làm với đám ma nữ ở địa ngục!”
Không khí nhất thời đóng băng.
Mammon vô thanh vô tức siết cổ Poggi.
Poggi giãy giãy hai chân ánh mắt trông mong nhìn Metatron.
Metatron thần sắc như thường, ôn hòa nói: “Thương thế hắn vừa mới lành lại.”
Mammon thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có vài phần bất an cùng bất mãn không nói nên lời, buông Poggi.
Metatron bổ sung tiếp một câu, “Bàn tay ngươi cũng vừa mới liền da.”
Mammon trên mặt vui vẻ, đang định nói chuyện, hắn đã quay đầu đi về hướng cửa vào giới thứ mười.
Mái tóc dài vàng óng dưới ánh nắng chói lọi mềm mại như dải lụa phát sáng. Mammon nhìn đến trong lòng ấm áp. Poggi hỏi: “Hắn không ghen, ngươi còn vui được sao?”
Mammon mỉm cười túm gáy hắn, “Cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta món nợ vừa rồi chưa tính xong.”
“Đợi đã.” Poggi thấy Metatron càng đi càng xa, biết nước xa không cứu được lửa gần, vội kêu gọi lòng trắc ẩn, “Ta không phải cố ý!” Mammon không phải Abaddon, xuống tay cũng sẽ không có chừng mực như Abaddon. Điểm này hắn hiểu rất rõ.
Mammon nói: “Đau dài không bằng đau ngắn.”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết câu trả lời của Metatron?” Poggi cái khó ló cái khôn.
Mammon nhướn mày: “Câu trả lời gì?”
“Thì là câu hỏi của Shipley a. Hỏi Metatron có phải vì tình mà đọa lạc!” Poggi trợn mắt.
Mammon trong lòng dao động, chẳng lẽ câu nói lúc đó. . . . . . không phải là ảo giác của hắn? Hắn nhìn Poggi, hai mắt khó nén chờ mong, “Đáp án là gì?”
Poggi vênh mặt nói: “Thả ta xuống trước.”
Mammon y lời buông ra.
“Hắn nói hắn chưa bao giờ phủ nhận.” Poggi chờ xem vẻ kinh hỷ trên mặt Mammon.
Nhưng biểu tình của Mammon giống như bị đứng hình, vẫn cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi, không vui sao?” Poggi nghi hoặc hỏi. Với hiểu biết của hắn về Mammon, nghe câu trả lời như vậy cho dù không mừng như điên, ít nhất cũng thầm thích ý trong lòng a, sao giờ một chút phản ứng cũng không có.
“Chỉ có thế thôi à?” Câu trả lời như vậy không phải không vui, nhưng hơi quá chênh lệch với ảo cảnh, khiến hắn rất khó biểu lộ vẻ cao hứng.
Poggi nói: “Chỉ có? Được rồi, chỉ có thế thôi. Nhưng này đã là hiếm hoi rồi, ai bảo ngươi thích ai không thích, đi thích một tên đầu gỗ như Metatron? Nếu ngươi thích Yvonne, không phải mọi chuyện đều dễ dàng hơn sao?”
Mammon nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “Đầu gỗ?”
Poggi tự biết lại lỡ lời, cánh đột nhiên triển khai, bay về hướng Metatron.
Nhưng Mammon tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, hắn bay chưa được hai thước, cánh đã bị Mammon ung dung bắt lấy.
Poggi từ bỏ chuyện giãy dụa, như chấp nhận số phận nhìn hắn một cái, sau đó nằm úp lên vai hắn, “Đến đi.”
Mammon hỏi: “Làm gì?”
Poggi không nói, chỉ giơ ngón tay, lặng lẽ chỉ chỉ mông mình.
Mammon vừa vung tay, liền nhìn thấy Metatron quay lại, bàn tay ở giữa không trung lập tức chuyển thành ôn nhu vuốt lưng Poggi, thân thiết hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”
Poggi hoảng sợ, nghi hoặc nhìn hắn, sau đó quay đầu.
Metatron đang mỉm cười với hắn.
Poggi nháy mắt rời khởi vai Mammon, nhào vào lòng Metatron, nói: “Địa ngục thật đáng sợ.”
Mammon mỉm cười: “Ngươi xác định câu này phát ra từ miệng của tiểu ma vương mà ngay cả cư dân địa ngục đều kính sợ ba phần?”
Poggi không đếm xỉa tới hắn, dứt khoát vùi đầu vào cổ Metatron, nhắm mắt lại ngủ.
Mammon nhìn tư thế cùng vị trí của hắn một lát, đột nhiên phát hiện mình cư nhiên thập phần . . . . . ghen tỵ.
Cát vàng rất nhanh đến tận cùng.
Mammon và Metatron nhìn nhau, có vẻ như đang trao đổi trong im lặng.
Poggi thật sự đã ngủ. Trải qua biến cố liên tiếp khiến thể xác lẫn tinh thần hắn đều mệt mỏi.
Cuối cùng, quyết định được nhất trí trong sự trầm mặc.
Mammon phủ kết giới tàng hình, bọn họ chậm rãi bước ra khỏi biển cát, một lần nữa tiến vào giới thứ mười.
Không thể không nói, giới thứ mười một vạn năm trước có khác biệt rất lớn với một vạn năm sau.
“Nơi này thật sự là vào một vạn năm trước?” Mammon hai mắt sáng rực.
Cánh đồng lúa mạch mênh mông bát ngát nghiêng ngả đón gió, trong gió còn mang theo hương hoa.
Mammon cùng Metatron đồng loạt giang cánh.
Qua khỏi cánh đồng là rừng hoa tươi, xanh đỏ tím vàng, rực rỡ khoe sắc. Cho dù giới thứ mười một vạn năm sau cũng rất đẹp, nhưng không bừng bừng sức sống như trước mắt.
Metatron nhẹ giọng nói: “Hắn quả thật đã cai quản giới thứ mười rất tốt.”
Giới thứ mười như vậy đích thực rất có tư cách tranh công.
Hắn đột nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của Shipley khi đến thiên đường, nhất định là tràn ngập chờ mong cùng đắc ý.
“Nếu một vạn năm trước, nơi Lucifer thống lĩnh chúng ta đọa lạc không phải địa ngục, mà là giới thứ mười. . . . . .” Mammon nhẹ giọng nói.
“Nơi này nhất định sẽ máu chảy thành sông.” Metatron tiếp lời, “Shipley sẽ không thỏa hiệp.”
Mammon nói: “Chúng ta cũng sẽ không lùi bước.” Thiên sứ ở giới thứ mười không liên quan gì tới bọn họ, không cần cố kỵ bất cứ chuyện gì.
Metatron nói: “Cho nên ta cảm thấy thật may mắn, hơn một vạn năm sau chúng ta mới đến đây.”
Mammon cười nói: “Tới muộn vẫn hơn không tới.” Cho dù hơn một vạn năm sau giới thứ mười không còn giá trị như hiện tại, nhưng vẫn là một khối bảo địa phi thường đáng để khai phá.
Poggi nói: “Các ngươi có cảm thấy sắc trời không được ổn cho lắm?” Hắn ngẩng đầu nhìn không trung.
Metatron cùng Mammon đồng loạt ngẩng đầu.
Một màu lam xám, giống như dưới bầu trời xanh ngắt bao phủ một lớp sương mù xám xịt.
Poggi phát biểu: “Ta nghe Thạch Phi Hiệp nói, nhân giới khi môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng, bầu trời sẽ trở nên u ám như thế. Chẳng lẽ, giới thứ mười chỉ là bề ngoài thoạt nhìn không tồi, kỳ thực công tác bảo vệ môi trường rất kém cỏi, cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng?”
Mammon nhíu mày nói: “Một vạn năm sau, bầu trời của giới thứ mười không phải như vậy.”
Poggi reo lên: “A, thì ra ô nhiễm môi trường có thể trừ tận gốc! Ta nhất định phải nói điều này với Thạch Phi Hiệp. Để hắn bớt bốc phét về trí tuệ của nhân loại, tự cho rằng nhân loại là sinh vật thông minh nhất trong chín giới.”
Mammon nói: “Nếu lấy mẫu kiểm chứng, hắn đích thực nói không sai.”
Poggi nỗ lực suy nghĩ thật lâu, nhịn không được hỏi: “Tức là sao?”
Mammon xoa đầu hắn, “Chờ nó to ra một chút, có lẽ ngươi sẽ hiểu.”
Poggi tức giận, “Một ngày nào đó ta sẽ lớn lên.”
Mammon tiếp tục xoa đầu hắn.
Poggi liều mạng hất tay hắn ra.
Metatron dứt khoát giao Poggi cho Mammon, mặc bọn họ cười đùa, “Chúng ta đến Chủ thành xem thử.”
Mammon dừng tay, “Bọn Julian hiện vẫn đang ở trong thành?”
Metatron nói: “Đừng quên, sinh mệnh của bọn họ là hữu hạn. Lúc này ở trong thành hẳn là Casamia, có lẽ còn có Hybe.” Vào thời điểm giằng co, Shipley không hề nhắc tới Casamia và cái chết của hắn, không chừng câu đố này hôm nay sẽ được giải.
Mammon nói: “Nếu Hybe là con của Shipley, ta thật tò mò muốn biết mẹ hắn là ai.”
Poggi lẩm bẩm: “Từ tính cách biến thái của cha con họ suy ra, mẹ hắn nhất định không được bình thường.”
Mammon nói: “Câu này cũng có thể áp dụng lên ngươi và Abaddon.”
Poggi: “. . . . . .”
Phương hướng của Chủ thành bọn họ rất quen thuộc, cho dù nhắm mắt cũng có thể tìm được.
Metatron đi trước nhất.
Mammon ôm Poggi theo sau, do dự không biết có nên đi nhanh hai bước để sóng vai với đối phương. Nếu như, trong tay hắn không phải tên tiểu ma vương này, mà là một bó hoa tươi, nếu như lần này bọn họ không phải đến đây vì nhiệm vụ, mà là hưởng tuần trăng mật, nếu như. . . . . .
Hắn có rất nhiều cái nếu như tốt đẹp, nhưng không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện.
Poggi nhìn hắn chốc lát, đột nhiên áp sát tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì.”
Mammon nhướn mày.
Poggi nói tiếp: “Ngươi nhất định đang ở trong lòng ghét bỏ ta.”
Mammon lắc đầu.
Poggi hừ lạnh: “Đường đường đại ma vương địa ngục nhưng ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có?”
Mammon mỉm cười: “Ta chỉ định nói, ta không phải ở trong lòng ghét ngươi, mà là từ trong lòng đến ngoài mặt đều rất ghét ngươi.”
“Ta không phải cố ý đi theo các ngươi!” Lòng tự tôn của Poggi thực sự bị tổn thương.
Mammon nói: “Yên tâm, món nợ này ta sẽ tính sau với cha ngươi.”
Nhắc tới Abaddon, Poggi liền xìu đi trông thấy, “Ngươi nói ông ấy có xảy ra chuyện không?”
“Có lẽ không đâu.”
Poggi hai mắt sáng lên, “Sao ngươi biết?” Hắn hiện giờ rất cần được an ủi, cho dù lý do của đối phương nghe ra không hề có sức thuyết phục.
Mammon nói: “Ít nhất đến giờ Rafael vẫn chưa có tin tức.”
. . . . . .
Này chẳng những không có sức thuyết phục, mà còn phải cần đến trí tưởng tượng. Poggi quái dị nhìn hắn, “Đây cũng xem là lý do?”
“Ngươi chưa nghe qua câu này sao? Không có tin tức chính là tin tốt lành.”
Poggi nói: “Chết ở một nơi vô sinh vật hoặc chết không toàn thây cũng coi là tin tốt lành?”
Mammon: “. . . . . .”
“Phi phi phi, lão ba ta cường tráng như vậy, kết cuộc nhất định sẽ không thê thảm đến mức đó!” Poggi tự nhủ với lòng.
Mammon nhìn vẻ mặt u buồn hiếm thấy của hắn, trong lòng cũng mềm đi, thuận miệng nói: “Rafael nếu đã dám đơn thương độc mã xông vào bóng tối, nhất định đã có phòng bị. Với bản chất xảo trá âm hiểm của hắn, ngươi nên cầu nguyện cho Shipley thì hơn.”
Poggi nói: “Nhưng Shipley ban nãy rõ ràng rất oai phong. Ngươi và Metatron đều đánh không lại hắn.”
Mammon ánh mắt trầm xuống, nửa ngày mới nói: “Bọn ta không hề liên thủ.” Phải nói là, từ đầu đến cuối, Metatron không thể coi như từng ra tay. Ngay từ đầu hắn đã thao túng thời gian, để quay về quá khứ, điều này có thể giải thích là vì hắn đoán bọn họ đánh không lại Shipley, nhưng cũng có thể giải thích rằng, hắn căn bản không muốn động thủ với Shipley.
Poggi nói: “Bất quá, nếu Rafael, Asmondeus và lão ba ta liên thủ, phần thắng hẳn sẽ rất lớn.” Hắn tự an ủi mình một phen, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Metatron bước chân dần chậm lại.
Mammon cùng Poggi ngẩng đầu, tường cao nguy nga của Chủ thành rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Metatron lại nhìn khối kiến trúc trắng thuần vươn lên khỏi tường thành.
Poggi hỏi: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Mammon nói: “Khối kiến trúc đó phong cách rất giống thiên đường.”
Poggi ôm trán, “Nga, ta đã chịu đủ kiến trúc kiểu thiên đường rồi . Thiên đường có, địa ngục có, nghe nói giới tinh linh với nguyên thù cũng có. Đúng là chuỗi cửa hàng đại lý!”
Metatron nói: “Ta hẳn không có đi sai đường.”
Mammon nói: “Ta đồng ý.” Hắn bước đến bên cạnh Metatron, cùng nhìn về phía đỉnh bạch ốc lộ ra kia, “Nói cách khác, hơn một vạn năm qua, Chủ thành cũng xảy ra rất nhiều biến động.”
Poggi nghĩ nghĩ nói: “Đây mới là sa đọa triệt để. Ngay cả phong cách kiến trúc yêu thích sau khi đọa lạc cũng thay đổi, ta cảm thấy điểm này Lucifer nên hảo hảo học hỏi.”
Mammon nói: “Ta đồng ý.”
Metatron kinh ngạc nhìn hắn.
Mammon nói: “Tiền đề là, khi trùng kiến, Lucifer đại nhân nên lựa chọn công ty xây dựng của ta.”
Metatron, Poggi: “. . . . . .”
Cổng Chủ thành đang rộng mở, không có bất kỳ ai canh gác.
Những thiên sứ trên đường đều giữ gìn trật tự, im lặng làm công việc của mình. Hai bên đường có cửa hiệu, nhưng không có khách.
Poggi nói: “Ngươi có cảm thấy bọn họ quá an tĩnh không?”
Metatron gật đầu: “Bọn họ không được ăn quả Trí tuệ.”
Poggi kinh ngạc nói: “Không phải thiên sứ ở Chủ thành đều được ăn quả Trí tuệ sao? Bằng không, bằng không nơi này mở nhiều cửa hàng như vậy làm gì?”
Mammon nói: “Một vạn năm trước và một vạn năm sau là hai khái niệm.”
Poggi không thể hiểu nổi, “Cho nên Shipley mở nhiều cửa hàng như vậy chỉ để chứng tỏ, Chủ thành có cửa hàng?”
Metatron đi đến trước một hiệu vải, chậm rãi ngồi xuống.
Bởi vì hắn ở trong kết giới tàng hình, cho nên ngoài Mammon và Poggi, những người khác đều không nhìn thấy hắn đang làm gì. Poggi tuy nhìn thấy hắn đang làm gì, nhưng lại không hiểu. “Ngươi đang tìm gì đó?”
Mammon nói: “Dấu tích mài mòn.”
Poggi tức giận nói: “Ngay cả việc sửa sang lại kinh doanh nơi này ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?”
Mammon nhìn hắn, mỉm cười nói: “Đôi khi ta thật hy vọng đầu ngươi là một quả bong bóng.”
“Châm một cái liền nổ?” Poggi ấn vai Mammon chuẩn bị nhảy xuống.
Mammon cười khom lưng, thả hắn xuống đất, “Không, là thổi một hơi liền có thể phình to lên.”
Metatron đứng dậy, nói: “Nơi này có lẽ có khách ra vào.”
“Khách?” Poggi nhìn đám thiên sứ diện vô biểu tình đi đi lại lại trên đường, “Ý ngươi là loại đúng hạn định lượng? Sắp đặt cho từng thiên sứ vào thời điểm cố định đến một nơi cố định mua một thứ cố định đã được phân số lượng cố định?”
“Hoặc giả nơi này vốn có thiên sứ trí tuệ.” Mammon nhìn Metatron đang có chút đăm chiêu, nói: “Có phải ngươi đang nghĩ tới Casamia?”
Metatron sắc mặt trầm trọng, chậm rãi gật đầu.
Kết cuộc sau cùng của Casamia là chết trong thông đạo thông tới giới thứ mười, nhưng vừa rồi lúc bọn họ vào giới thứ mười không mò được thi thể hắn trong bóng tối, cũng không ngửi thấy mùi rỉ sắt cùng máu tanh, cho nên, hắn có khả năng vẫn chưa chết.
Mammon nói: “Có lẽ có một số chuyện đang phát sinh.” Ánh mắt hắn nhìn Metatron mang theo chút lo lắng.
Metatron cụp mắt, đúng lúc đối diện ánh mắt của Poggi, khóe miệng từ từ cong lên, “Ta biết. Lần này chúng ta tới chính là vì nghiệm chứng quá trình, không phải sao?”
“Căn cứ vào đặc điểm của thiên sứ giới thứ mười, ngươi có thể tùy ý chọn một nơi thoải mái, uống trà đọc sách làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn làm. Ta sẽ ghi chép mọi quá trình, thuật lại cho ngươi.” Mammon nhìn hắn, không chút che giấu vẻ sủng nịch trong mắt.
Metatron nói: “Chuyện ta muốn làm nhất hiện tại chính là đi khai quật phần chân tướng chưa bị đào lên.”
“Được thôi. Hy vọng hôm nay không phải ngày nghỉ.”
. . . . . .
Hôm nay quả thật không phải ngày nghỉ.
Khối kiến trúc kiểu thiên đường kia là độc nhất vô nhị ở Chủ thành, bọn họ rất dễ dàng tìm tới. Vị trí tọa lạc của nó chính là đại lâu hành chính của Hybe sau này.
Metatron vừa tiến vào đại lâu, liền cảm giác được một cỗ áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng ập tới, khiến hô hấp hắn cũng căng hẳn lên.
Mammon thấp giọng nói: “Nơi này thật cổ quái.”
Metatron gật đầu.
Poggi níu quần Mammon, “Ta chờ ở bên ngoài.”
Mammon nói: “Cẩn thận, đừng để bị kẻ xấu bắt cóc.”
Poggi trợn mắt với hắn, “Ta là ma vương.”
“Tương lai.” Mammon bổ sung.
Poggi hừ lạnh một tiếng, thẳng lưng, hùng hổ hiên ngang từng bước từng bước đi ra ngoài —— tuy rằng kỳ thực hắn rất muốn ôm ngực tháo chạy.
Metatron và Mammon tiếp tục tiến vào.
Kiến trúc của thiên đường bọn họ đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Cho nên đối với chuyện tầng nào dùng làm đại sảnh, gian phòng theo hướng nào thì thích hợp dùng làm thư phòng và phòng khách đều nắm rất rõ.
Metatron quen lối đi lên tầng cao nhất rẽ hướng phòng nam.
Mammon nói: “Ta nghĩ thư phòng nên ở tầng giữa.”
Metatron cười khẽ, mang theo một tia hoài niệm, nói: “Đó là sau này, ban đầu chúng ta thích lập thư phòng ở trên cùng, lúc mỏi mệt có thể nhìn đến phong cảnh nơi cao nhất rõ ràng nhất.”
Mammon bất động thanh sắc mỉm cười, nhưng trong lòng có chút để ý tới chữ “chúng ta” không bao hàm hắn.
“Ai?” Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Shipley, không điên cuồng như sau khi bộc lộ bộ mặt thật, mà là ngữ khí ôn hòa thân thiết thuở ban sơ.
Metatron và Mammon lui sang bên cạnh hai bước.
Qua một lát, cửa mở ra từ bên trong.
Shipley đứng sau cửa, khuôn mặt thiện lương, đôi mắt màu lam sáng như lưu ly kia tràn đầy nhu hòa, hoàn toàn không thể liên tưởng hắn với Shipley cánh đen dùng quyền trượng màu máu điên cuồng chiến đấu kia.
Hắn nhìn hành lang, sau khi xác định không có ai, mới một lần nữa đóng cửa lại.
Mammon cùng Metatron thừa kẽ hở lúc hắn mở cửa đóng cửa đã lẻn vào thư phòng, quan sát bốn phía.
Shipley đóng cửa lại, ngồi trở vào bàn. Trước mặt hắn đặt một xấp lớn văn kiện, khuôn mặt vốn bình thản từ từ giăng kín mây đen, ngón tay thon dài cầm bút treo lơ lửng trên giấy, cứ chần chờ không hạ xuống.
Metatron khẽ khàng đi đến bên cạnh hắn.
“Ai?” Shipley đột nhiên quay đầu.
Metatron cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên Metatron rõ ràng nhìn thấy trong mắt Shipley thoáng chốc lóe lên vẻ bất an cùng kinh hoảng.
Bất an? Kinh hoảng?
Metatron ngạc nhiên. Ở giới thứ mười hắn nghĩ không ra còn có gì có thể khiến Shipley sợ hãi. Chẳng lẽ. . . . . . là Casamia?
“Ai đang ở trong này?” Shipley rất nhanh che giấu cảm xúc, trầm giọng hỏi.
Metatron lẳng lặng lui ra sau.
Shipley đột nhiên kéo sợi dây thừng treo trên tường phía sau.
Nửa ngày, một thiên sứ hai cánh gõ cửa tiến vào, “Đại nhân.”
Shipley hỏi: “Hắn còn ở địa lao không?”
Thiên sứ hai cánh cung kính nói: “Lúc ta rời đi, vẫn còn.”
Shipley thở phào nhẹ nhõm, “Hắn vẫn không chịu nói gì?”
Thiên sứ hai cánh đáp: “Vâng.”
“Được rồi. Nếu hắn nói gì, ngươi nhớ tức khắc báo cho ta biết.”
“Rõ.” Thiên sứ hai cánh khom người cáo lui.
Metatron liếc nhìn Mammon, Mammon gật đầu.
Ngay giây phút cửa sắp đóng lại, Mammon nhanh như chớp lách người ra ngoài.
Chờ cửa đã khép kín, hai hàng mày của Shipley một lần nữa nhíu chặt. Hắn mở từng xấp từng xấp văn kiện ra. Metatron ở bên cạnh nhìn thoáng qua, xác định là các bảng báo cáo của giới thứ mười.
Loại báo cáo này hắn cũng từng thấy rất nhiều, liên quan đến thiên đường, lúc hắn lẫn Shipley đều còn ở đó. Các hạng mục báo cáo của thiên đường luôn rất ổn định, không có gì đặc biệt đáng chú ý. Mỗi lần thu được báo cáo việc bọn họ phải làm nhiều nhất là phân loại sắp xếp chúng cho chỉnh tề, nhưng những thứ trước mặt Shipley hiển nhiên không phải. Số liệu có chiều hướng đi xuống chứng tỏ mấy tháng gần đây các chỉ tiêu của giới thứ mười đều sút giảm nghiêm trọng.
Shipley đột nhiên đứng lên, ôm một xấp văn kiện đi ra ngoài.
Hành lang rất yên tĩnh, tiếng bước chân Shipley cũng rất nhẹ.
Vì để tránh bị phát hiện, Metatron đành phải bay lên.
Tận cùng của hành lang là thang lầu, không có cửa sổ hay đèn, kín như bưng.
Shipley không chút do dự bước vào trong bóng tối, đi nhanh xuống phía dưới.
Metatron bay rất cẩn thận, bởi vì hắn phát hiện dãy thang được xây không theo quy tắc gì cả. Đến lần thứ hai va vào vách tường, hắn đột nhiên ngừng lại.
Bốn phía cực tĩnh, đã không còn nghe thấy tiếng bước chân của Shipley.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà như ngừng lại tại chỗ.
Hồi lâu.
Shipley mở miệng phá vỡ sự im lặng, “Ngươi là ai?”
——
Vì Nhất đao xuân sắc và Thanh mai sự đều đã vào chặng đường cuối, bắt đầu từ ngày mai chỉ post hai bộ kia, tạm ngưng các bộ khác, mong các bạn thông cảm. Hẹn gặp lại ở chương 18 U linh giới. Thân.