CHƯƠNG 19 – Trộm người
Shipley một đường tiễn họ đến lối vào thông đạo của giới thứ mười.
Hybe vỗ cặp cánh nhỏ trắng thuần, ánh mắt trông mong nhìn Poggi.
Poggi quay đi, trong lòng thầm nhắc nhở chính mình, trước mắt là hai cha con đã hại lão ba hắn, Rafael và Asmondeus mất tích, cũng do bọn họ! Hắn càng nghĩ càng tức, nhịn không được quay đầu lại, hung ác trừng Hybe.
Hybe bị thái độ dữ dằn của hắn dọa cho hoảng sợ, cẩn cẩn dực dực nép mình về phía Shipley.
Shipley bị chạm nhẹ, sửng sốt quay đầu, nhìn đến sắc mặt Poggi lại càng thêm sửng sốt.
Lửa giận của Poggi lập tức lan đến người hắn, dù sao hắn mới là đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
Shipley thấy mặt hắn từ trắng sang hồng, từ hồng thành đỏ, cặp mắt càng ngầu đến bốc hỏa, không khỏi nghi hoặc nói: “Hắn không có bị bệnh chứ?”
Mammon giữ Poggi lại, chặt chẽ cố định, “Hắn sẽ không bị bệnh.”
Shipley hỏi: “Tại sao?”
Mammon nói: “Bởi vì, lúc hắn ra đời đã được tiêm ngừa các loại miễn dịch.”
Shipley vẻ mặt mờ mịt.
Metatron bổ sung: “Tiêm ngừa hắc hóa.”
Shipley hai mắt sáng lên, “Hữu hiệu không?”
Mammon vỗ đầu Poggi, “Xòe cánh.”
Poggi tâm không cam tình không nguyện giang ra.
Màu đen.
Shipley mâu quang nhất thời ảm đạm trở lại.
Metatron an ủi hắn: “Nhất định sẽ tìm được biện pháp.”
Shipley cảm khái: “Chẳng lẽ ngay cả Thần không gì không biết không gì không làm được cũng phải bó tay sao?”
Metatron trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi nói: “Rồi sẽ có biện pháp.”
Mammon nhìn hắn. Hắn biết biện pháp mà Metatron nói không riêng gì cứu vãn đọa thiên sứ, mà còn muốn cứu vãn Shipley. Nhưng Shipley sau khi đọa lạc. . . . . . Ánh mắt tràn ngập thô bạo cùng hiểm độc kia giống như lại hiện ra trước mặt, ngay cả hắn cũng cảm thấy hàn ý dày đặc. Abaddon cho dù nổi giận, nhưng cũng là trong tình huống mất hết lý trí, còn hắn lại tựa hồ đang hưởng thụ loại phẫn nộ điên cuồng này.
Shipley nói: “Như vậy, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.”
Metatron đang định cùng Mammon xoay người tiến vào thông đạo, chợt nghe Shipley nói: “Đợi đã.”
Mammon sống lưng căng thẳng.
Metatron quay đầu, Shipley muốn nói lại thôi.
“Chuyện gì?” Metatron nhu hòa hỏi.
Shipley nghĩ nghĩ, nói: “Thay ta. . . . . . vấn an Thần.”
Metatron mỉm cười gật đầu, “Được.”
“Còn nữa. . . . . .” Shipley do dự, “Ta muốn biết khi nào thì thích hợp để ta trở về.”
Metatron khóe miệng mấp máy, không biết nên nói gì. Hắn có thể nói dối trong tình huống bất đắc dĩ, nhưng trong tình huống đã biết kết quả lại cho người kia hy vọng cùng hứa hẹn giả tạo, hắn không làm được.
Mammon trước khi Shipley phát hiện đã đi trước một bước tiếp nhận đề tài, “Ta sẽ hỏi giúp ngươi.”
Shipley trên mặt lộ ra ý cười thoải mái.
Metatron cùng Mammon rốt cuộc cũng rảo bước vào thông đạo.
Vẫn như trước là cát vàng nóng bỏng.
Metatron và Mammon tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống. Poggi cũng bị vứt qua một bên. Hắn vừa được thả tự do liền nhảy dựng lên, oán hận vung nắm tay, “Thật đáng giận thật đáng giận!”
Mammon hỏi: “Sữa không đủ uống?”
“Sữa? Sữa quái gì?” Poggi ngẩn ra, mới phản ứng lại hắn đang nói cái gì, sắc mặt đột biến, lập tức phun nước miếng đầy cát.
Mammon nhíu mày, “Đây là di truyền từ cha ngươi sao?”
Poggi dừng lại, cố sức lau miệng, tư thế giống như hận không thể súc sạch miệng từ trong ra ngoài! “Đáng ghét, ban nãy ta còn dùng ly của hắn uống sữa! Ghê tởm chết được, cư nhiên cùng hắn gián tiếp hôn. . . . . . Đồ biến thái!”
Mammon ngón tay nhẹ nhàng vuốt trán, “Ngươi quá để ý mới là kỳ quái a.”
Poggi cả giận nói: “Đương nhiên để ý! Hắn là biến thái, cho dù lúc nhỏ chưa biến, cũng không thể che giấu sự thật sau này hắn lớn lên thành một đại biến thái!”
Metatron nói: “Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết.” Hắn vẫn cảm thấy Shipley trước sau thay đổi quá lớn, quá trình trong đó nhất định rất phức tạp.
“Hoàn toàn đồng ý.” Mammon nói, “Shipley này so với trong tưởng tượng quá khác nhau.” Trước khi chưa gặp Shipley, Mammon đã nghi ngờ hắn ngay từ đầu. Lúc đó hình tượng Shipley trong đầu hắn chính là một đọa thiên sứ gian trá giảo hoạt thành tính, lén lút sau lưng tiến hành đủ loại âm mưu đa dạng. Nhưng sau khi gặp mặt, hắn lại cảm thấy mình đã đánh giá Shipley quá cao, hắn thoạt nhìn giống như một tên điên tinh thần thác loạn cực độ. Còn Shipley của một vạn năm trước này. . . . . . Nếu không phải cùng mang một khuôn mặt, Mammon cơ hồ sẽ nhận định bọn họ là hai người.
Poggi nói: “Biến thái sở dĩ gọi là biến thái, chính bởi vì bọn chúng biến hóa rất lớn, hoàn toàn cải biến hình thái cơ bản!”
Metatron đột nhiên nói: “Ta đồng ý.”
Poggi chấn kinh nhìn hắn.
Metatron mỉm cười nhìn lại.
Poggi nhíu mày: “Ngươi, phải chăng chịu áp lực quá lớn?”
Mammon nói: “Ngươi cho rằng giới thứ mười từng phát sinh biến đổi lớn gì sao?”
Metatron nói: “Shipley đọa lạc tuyệt không đơn giản chỉ vì dục vọng như vậy.”
Mammon nói: “Bao giờ chúng ta quay lại?”
Poggi thoáng chốc đứng lên, “Ngay lập tức!”
Mammon nói: “Có lẽ giờ này Shipley vẫn chưa rời khỏi.”
“Không phải chúng ta quay về một vạn năm sau sao? Mặc kệ hắn có rời đi hay không.” Poggi sửng sốt, nhíu mày, “Đừng nói là ngươi muốn trở lại Chủ thành, tiếp tục theo dõi Shipley cánh trắng đó chứ?”
Mammon lẫn Metatron đều gật đầu với hắn.
“Ta không đi!” Poggi tức giận giậm chân, lại “làm mưa” trên cát vàng.
Mammon đứng lên nói: “Đúng lúc, ta cũng hy vọng ngươi ở lại đây.”
Poggi phồng má phản đối.
Metatron ôn nhu nói: “Chúng ta sẽ nhanh chóng trở về.”
Poggi vội la lên: “Cha ta bọn họ vẫn chưa rõ tung tích!”
Mammon nói: “Hiện tại là hơn một vạn năm trước, vô luận có xảy ra hay không, bây giờ đều chưa xảy ra.”
“Nếu bây giờ ta đi báo cho lão ba hiện tại, có phải ông ấy sẽ không bị bắt?” Poggi chợt lóe lên sáng kiến.
Metatron nói: “Có khả năng, chúng ta đều sẽ biến mất.”
“Biến mất?”
Metatron nói: “Một trong những hậu quả có thể xảy ra sau khi phá hỏng lịch sử.”
Poggi đặt mông ngồi xuống cát, “Chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục như mấy tên ngốc nhìn bọn họ ở đó chơi mấy trò ngu?”
Metatron nói: “Tin ta đi, ta cũng như ngươi, đều muốn cứu bọn họ.”
Poggi liếc nhìn hắn.
Metatron vẻ mặt nhu hòa, khiến người nảy sinh một loại cảm giác không thể không tin tưởng.
“Thật sao?” Poggi dè dặt hỏi.
Metatron vươn ngón út ra.
“Này quá ấu trĩ!” Poggi một bên bĩu môi, một bên vươn ngón út của mình, gắt gao câu lấy ngón tay hắn.
Mammon bình tĩnh kéo tay Metatron về nắm trong tay mình, làm như không để ý nói: “Đến lúc xuất phát rồi.”
Poggi khinh bỉ nhìn hắn, “Ngươi càng ấu trĩ.”
Mammon nheo mắt, “Món nợ của ngươi vẫn chưa trả.”
Poggi nói: “Ngươi chưa nghe qua trên thế giới này có một từ gọi là quỵt nợ sao?”
“Không biết đem ngươi bán cho Hybe có thể kiếm được bao nhiêu tiền…” Mammon vuốt cằm nói.
Poggi sắc mặt sa sầm.
Mammon lại nói: “Ta nhìn ra được, Hybe của hiện tại rất thích ngươi.”
Poggi xua tay như đuổi ruồi bọ: “Đi mau đi mau.”
“Đừng chơi trò mất tích lần nữa.” Mammon trịnh trọng cảnh cáo.
Poggi nói: “Yên tâm, lần này cho dù ta có nhìn thấy mẹ của Hybe cũng tuyệt đối không đuổi theo!”
Mammon khen ngợi nói: “Ngươi biết mặt nàng sao?”
Poggi: “. . . . . .”
Mammon cùng Metatron một lần nữa quay lại Chủ thành.
Sắc trời đã toàn hoàn tối.
Bọn họ trên đường đi đã bàn bạc quyết định trộm Casamia ra. Có lẽ so với Shipley sáu cánh trắng muốt không tỳ vết, Casamia biết nội tình nhiều hơn.
Nếu đã là trộm, vậy tuyệt đối không thể kinh động đến Shipley.
Mammon ước đoán phạm vi cảm giác linh hồn của Shipley, nhận định trừ phi hắn rời khỏi tòa đại lâu này, bằng không bọn họ vừa vào liền có thể bị phát hiện. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Shipley không bao giờ đóng linh hồn cảm giác. Bất quá, ai biết được Shipley khi nào sẽ mở, cho nên trà trộn vào trong khi hắn còn ở đại lâu chính là một loại mạo hiểm.
Cơ hội duy nhất của họ chính là chờ Shipley đi gặp Hybe.
Mammon cùng Metatron tìm đến ngôi nhà đối diện với khối kiến trúc kia xâm nhập.
Thiên sứ bên trong căn bản không để ý tới trong phòng có thêm hai vị khách, vẫn theo lệ làm việc của riêng mình.
Hai người chọn một phòng trên lầu, nơi này tầm nhìn tốt nhất, lại không ai quấy rầy. Mái nhà hơi nghiêng, cửa sổ không lớn, nằm ở mặt nghiêng. Cho nên Mammon và Metatron không thể không sóng vai ngồi xuống.
Cảm giác được Metatron cố ý muốn kéo giãn khoảng cách, Mammon trực tiếp sảng khoái hỏi: “Ngươi muốn dựa đầu lên vai ta, hay là muốn ta dựa đầu lên vai ngươi?”
“Đầu ta một chút cũng không đau,” Metatron nói trước khi đầu Mammon chạm tới vai hắn, “Nhưng vai rất mỏi.”
Mammon ôm gối.
Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, rải xuống một tầng hào quang.
Metatron xòe bàn tay phải ra, ánh sáng ở trong tay hắn chậm rãi ngưng tụ thành từng đốm từng đốm ngân quang, quanh quẩn bên tay hắn, như một chiếc vòng.
Mammon hỏi: “Có thể tặng ta không?”
Metatron mỉm cười gật đầu.
Mammon vươn tay.
Vòng sáng tạo nên từ những đốm tinh quang màu bạc từ từ phủ lên cổ tay hắn.
“Tuy rằng hơi rộng một chút,” Mammon hài lòng nói, “Nhưng vì đây là chiếc vòng đầu tiên ta nhận được từ lúc ra đời đến nay, ta rất thỏa mãn.”
Tinh quang li ti nháy mắt như vô số giọt mưa rơi xuống, dung hòa vào ánh trăng trải trên mặt đất.
Tay Mammon vẫn như cũ cố định giữa không trung, thiếu đi vòng sáng, cổ tay có vẻ thật trống vắng.
Metatron nói: “Nó chỉ là ánh sáng, không thể lâu dài.”
Mammon thong thả duỗi chân, hai tay chống sau lưng, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung lộ ra vài phần xán lạn, “Ít nhất ta từng có được nó.”
Metatron ngóng nhìn lối vào tòa kiến trúc cao lớn ở đối diện.
Trong bọn họ ít nhất phải có một người biết mình đang làm gì.
Màn canh chừng này kéo dài suốt ba ngày ba đêm, Shipley vẫn không xuất hiện.
Metatron và Mammon đều có chút lo lắng.
Poggi còn ở lối vào giới thứ mười, đây là biến số. Với tính cách của hắn, nếu chờ quá lâu, rất có thể sẽ chạy về.
“Chúng ta đi nhìn thử xem sao.” Mammon đề nghị. So với ôm cây đợi thỏ, hắn thích chủ động xuất kích hơn.
Metatron nói: “Được.”
Mammon nói: “Ta dụ Shipley rời khỏi, ngươi đi tìm Casamia.”
Metatron thoáng do dự, liền gật đầu: “Ân.” Trước khi Shipley đọa lạc, sự an toàn của Mammon hẳn vẫn có thể bảo đảm.
Mammon bán cung thắt lưng đứng lên, để tránh va đầu vào mái nhà, hắn vươn tay về phía Metatron.
Metatron nhìn hắn, rốt cuộc vẫn đưa tay đặt trong lòng bàn tay hắn, sau đó đứng lên.
Mammon cổ tay liền dụng lực.
Metatron hơi ngả về phía trước, nhanh chóng ổn định thân hình, nhưng Mammon lại mượn thế nhào tới.
Metatron chỉ có thể vươn tay kia tiếp hắn.
Mammon ôm lấy hắn, gò má nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc mềm mại như mây như tơ kia, “Ngươi có thể giam cầm thời gian, để chúng ta tạm dừng ở tư thế này một giây có được không?” Hắn nhẹ giọng nói.
Metatron môi khẽ mấp máy.
Mammon phát hiện mình đã bất động, chưa kịp mừng thầm, đã nhìn thấy Metatron từ từ thoát khỏi vòng tay của hắn.
Mammon: “. . . . . .”
Metatron mỉm cười nói: “Ta nghĩ, đến lúc ngươi cảm thấy mỏi vì tư thế này, chắc phải cần một người tới giải trừ thuật cầm cố.”
Mammon im lặng nhìn hắn, trong mắt tràn ngập vẻ thụ thương.
Metatron hỏi: “Muốn giữ thêm lát nữa sao? Bất quá thời gian không còn sớm, tối đa chỉ được một giờ thôi đấy.”
Mammon: “. . . . . .”
Dưới ánh trăng tòa kiến trúc có điểm thần thánh, có điểm âm trầm, lại có điểm thanh lãnh.
Mammon chậm rãi tới gần, toàn thân phòng bị. Bởi vì lĩnh vực cảm giác linh hồn của Shipley rộng hơn hắn, cho nên, Shipley rất có khả năng phát hiện ra hắn trước khi hắn phát hiện ra đối phương.
Tòa nhà to lớn một mảnh yên tĩnh.
Hắn cảm giác được vài linh hồn an ngủ, thuần khiết như tuyết, nhưng đều không đủ cường đại.
Metatron triển khai cánh, lơ lửng bên ngoài khối kiến trúc. Theo khoảng cách giữa bọn họ mà nói, cho dù Shipley phát hiện Mammon, cũng sẽ không phát hiện Metatron. Nhưng Metatron có thể thấu qua cửa sổ nhìn thấy Mammon ra ám hiệu với hắn.
Kế hoạch này tuy rằng không hoàn mỹ, nhưng tính khả thi vẫn rất cao.
Nếu như, Mammon có thể tìm được Shipley.
Đi một vòng, cuối cùng hắn dừng bước, hàng mày khóa chặt, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Metatron ngoài cửa sổ cũng nghi hoặc nhìn hắn.
Mammon đi đến cuối hành lang, đẩy cửa sổ nói: “Không có ở trong mấy phòng này.” Còn chưa dứt lời, sắc mặt hắn đột nhiên kịch biến, “Khoan đã!”
Metatron nhìn hắn, “Tìm được rồi?”
“Ta không biết.” Mammon thần sắc ngưng trọng, “Vừa rồi trong nháy mắt, ta dường như cảm giác được . . . . . . Shipley đã đọa lạc.”
Metatron sửng sốt.
Chẳng lẽ, Shipley đọa lạc chính trong ba ngày này?
. . . . . .
Tại sao?
Lối đi thật tối tăm.
Metatron bước xuống mười bậc.
Con đường này tuy rất cổ quái, nhưng hắn từng theo Shipley một lần, lại đi ra một lần, trí nhớ vẫn còn hữu hiệu.
Cho dù chân hắn đi xuống hướng tầng hầm, nhưng tai hắn vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên trên.
Bởi vì phát hiện linh hồn Shipley sau khi đọa lạc, bọn họ đưa ra hai phán đoán. Một là, đó chính là Shipley hiện tại đã đọa lạc. Nhưng phán đoán này không phù hợp với lời miêu tả của Shipley ở một vạn năm sau. Bởi vì hắn nói hắn từng quay lại thiên đường, có thể xác định rằng, trước khi hắn về thiên đường gặp phải Michael hẳn vẫn chưa đọa lạc. Đương nhiên, phán đoán này cũng có khả năng. Tức là, bọn họ rốt cuộc đã thay đổi lịch sử. Nhưng kết quả sẽ thế nào, bọn họ không biết.
Hai là, Mammon cảm giác đây chính là Shipley của một vạn năm sau. Này cũng có khả năng, nhưng điều kiện tiên quyết là Shipley của một vạn năm trước đã rời khỏi giới thứ mười. Như vậy lại thêm một vấn đề xuất hiện, hắn đi đâu? Và làm sao thoát ra được dưới tầm mắt của Mammon và Metatron?
Chỉ lo suy đoán vĩnh viễn không thể có được đáp án chính xác. Cho nên họ quyết định dùng thực tiễn để chứng minh. Mammon đi điều tra Shipley, còn Metatron vẫn theo kế hoạch cũ tìm Casamia.
Nghe ra chẳng có gì khác biệt với kế hoạch ban đầu, nhưng độ nguy hiểm lại gia tăng rất lớn.
Shipley mang linh hồn sau khi đọa lạc. . . . . .
Metatron có một loại dự cảm. Vô luận là Shipley của một vạn năm trước hay một vạn năm sau, hắn đều trở thành mấu chốt của chuyến đi vượt thời không lần này.
Thang rất nhanh đến bậc cuối cùng. Metatron tiếp tục đi về phía trước, cũng rất nhanh đi qua đoạn đường Shipley từng dẫn hắn đi qua. Đoạn kế tiếp là do Mammon miêu tả, có điểm phức tạp, giống như một mê cung nhỏ. Hy vong duy nhất của hắn hiện tại chính là trí nhớ của Mammon không quá kém.
Lối vào mê cung uốn lượn như rắn, mà những ngã rẽ dọc ngang chính là lưỡi rắn.
Metatron trong lòng tự trả bài lộ tuyến Mammon nói cho hắn, rất nhanh tìm được đầu ra.
Đầu ra có ánh sáng, nhưng chỉ lờ mờ, như một làn khói xám dày đặc nặng nề bao phủ toàn bộ căn phòng.
Hắn cẩn thận tiến lên phía trước.
Đó là một gian thạch thất rộng rãi, Metatron vừa nhìn đến thạch thất, liền liên tưởng tới thạch thất nơi họ lần đầu gặp Hybe, nếu bỏ đi lớp ánh sáng xám mông mông lung lung, gian thạch thất này cùng thạch thất của một vạn năm sau cơ hồ giống nhau như đúc.
Hắn theo bản năng nhìn về phía tận cùng thạch thất.
Nơi đó, một cây cột đá thô to đỉnh thiên lập địa, cùng thạch thất chặt chẽ tương liên. Còn có một màn tương tự một vạn năm sau, trên cột đá cũng trói một đọa thiên sứ.
“Casamia.” Metatron từng bước từng bước tiến lại gần.
Dường như cảm giác được sự tồn tại của hắn, Casamia đột nhiên ngẩng đầu.
Đôi mắt từng thuần khiết giờ lại giăng kín tơ máu. Hắn nhìn Metatron, vẻ mặt dữ tợn hiếu sát, “Metatron? Đúng là… đã lâu không gặp!”
Metatron nhìn hắn, mày thoáng cau lại. Loại khẩu khí này cực giống Shipley sau khi đọa lạc!
“Để ta đoán xem ngươi đến đây làm gì nào.” Casamia nhếch miệng cười, hàm răng vốn trắng sạch trong bầu không khí thế này có vẻ dị thường âm lãnh, “Là thần sai ngươi tới? Bởi vì cánh của ta biến thành màu đen?”
Metatron ôn hòa nói: “Kỳ thực, cánh chuyển sang đen cũng không phải một chuyện quá đáng sợ.”
“Đáng sợ?” Casamia cười to, “Ta sao lại cảm thấy nó đáng sợ? Trên thực tế, ta cảm thấy cánh biến thành màu đen rất thoải mái, rất nhẹ nhõm. Ta có thể không chút cố kỵ làm những gì ta muốn làm! Cảm giác này thật sự quá tuyệt!”
Metatron nói: “Hiện tại ngươi muốn làm chuyện gì nhất?”
Casamia thu lại nụ cười, căm hận cùng phẫn nộ nháy mắt ngưng tụ trong đồng tử, “Ta muốn giết Shipley!”
Metatron hỏi: “Tại sao?”
Casamia trừng hắn, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ là ta tự trói mình vào cây cột đá chết tiệt này, hưởng thụ thú vui mỗi ngày đều không nhìn thấy mặt trời?”
Metatron nói: “Hắn vì muốn tốt cho ngươi.”
“Tốt cho ta? Ha ha. . . . . .” Casamia tiếng cười dậy sấm, “Ngươi nghĩ hắn vì muốn tốt cho ta thật sao? Hắn chỉ là không thể chấp nhận cánh của ta biến đen, không thèm đi theo hắn nữa mà thôi. Bất quá ta cũng không muốn giải thích với hắn, bởi vì bất luận nói gì với hắn đều chỉ lãng phí nước miếng của mình. Hắn vĩnh viễn không hiểu được, cánh chuyển sang đen, mặc cho dục vọng trong lòng hoàn toàn phóng thích là loại tư vị tuyệt vời đến mức nào!” Hắn nhìn Metatron, đột nhiên dùng giọng điệu cám dỗ nói: “Ngươi thả ta ra, ta có thể giúp ngươi lĩnh hội tư vị được hắc hóa. Tin ta đi, ngươi nhất định sẽ mê mẩn loại cảm giác này.”
Metatron triển khai cả tám phiến cánh ra, sau đó bình tĩnh nhìn Casamia chấn kinh, cười nói: “Ta nghĩ, trước mắt hẳn không có thiên sứ nào rõ hơn ta về tư vị khi đứng giữa ranh giới đọa lạc và không đọa lạc.”
Ánh mắt Casamia dần dần từ chấn kinh biến thành hoang mang, mang theo chút thần tình mà Metatron quen thuộc.
“Meta. . . . . . tron. . . . . .” Ngữ khí hoàn toàn khác hẳn lúc mới vào.
Metatron bất động thanh sắc quan sát.
Nhiệt độ trong thạch thất dường như tụt thấp, từ bức tường xám thấu ra hàn khí vô ảnh vô hình nhưng không đâu không có, vô thanh vô tức xâm nhập vào xương tủy.
Cánh của Casamia đột nhiên run lên.
Metatron nhíu mày.
Trong một giây vừa rồi, màu đen trên hai đôi cánh hung hăng kia tựa hồ. . . . . . nhạt đi?
Đây là ảo giác hay là. . . . . .
Ánh mắt hắn bất động thanh sắc đánh giá bốn phía.
“Tiểu. . . . . .” Casamia mới thốt ra được một chữ, sắc mặt lập tức biến đổi, nhe răng cười nói: “Nếu đã hắc hóa , tại sao không hắc hóa triệt để hơn nữa?”
Metatron trong lòng chợt động, nói: “Muốn ra ngoài không?”
Cặp mắt đỏ ngầu của Casamia nhất thời phóng ra quang mang tham lam mà sắc bén, “Ngươi chịu thả ta?”
Metatron nói: “Nếu ngươi tình nguyện trả lời câu hỏi của ta.”
“Ngươi muốn biết tại sao ta hắc hóa?” Casamia nói.
Metatron gật đầu.
“Bởi vì đây là một loại hưởng lạc.” Casamia khóe miệng càng câu càng cao, “Không phải ngươi hiểu rõ rồi sao? Nếu không hưởng lạc, tại sao ngươi lại hắc hóa?”
Metatron nói: “Ngươi cảm thấy chuyện vui sướng nhất là gì?”
“Chuyện vui sướng nhất. . . . . .” Casamia ánh mắt đảo điên bất định.
Bàn tay thả bên người của Metatron đột nhiên siết chặt.
Casamia thoáng chốc đứng yên.
Metatron đến gần vài bước, trong tay sáng lên một luồng bạch quang. Ánh sáng thánh khiết rơi vào sau lưng Casamia, những phiến cánh đen như được phủ một lớp bạch kim loãng. Metatron nheo mắt lại. Hắn không nhìn lầm, lông vũ sau lưng Casamia quả nhiên không còn mang màu đen thuần túy, mà là xám sẫm. Hai màu sắc này khác biệt không quá lớn, đặc biệt là dưới ánh sáng mờ ảo trong thạch thất. Nếu không phải Metatron luôn nhìn chằm chằm vào cánh hắn, cũng tuyệt đối không phát hiện ra sự chuyển biến màu sắc trong giây lát kia.
“Trên người ngươi rốt cuộc cất giấu bí mật gì?” Hắn nhìn Casamia, vẻ mặt ôn nhu.
Đồng tử Casamia từ từ tràn ngập thần sắc thống khổ.
Metatron triệt tiêu thuật cầm cố thời gian.
“Đi mau!” Tiếng quát như suối phun, nhưng quát xong, Casamia lại khôi phục thần tình thâm độc, “Ngươi muốn làm gì?”
Metatron nói: “Đây là điều ta muốn hỏi ngươi. Ngươi là ai?”
Casamia giễu cợt nhìn hắn, chậm rãi cong khóe miệng, vươn đầu lưỡi liếm môi, từng âm tiết một nói: “Casamia.”
Metatron thản nhiên phủ nhận: “Ngươi không phải.”
Casamia sửng sốt một hồi, lập tức cúi đầu, hầu kết thoáng chuyển, trong miệng bật ra giọng cười âm trầm.
Mặt đất đột nhiên chấn động.
Metatron biến sắc.
Casamia ngẩng đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, “Ngươi không phải tới một mình?”
Metatron không hề do dự xoay người bay về phía trước.
“Shipley. . . . . . cuối cùng hắn cũng không kiên trì được nữa. . . . . . Ha ha. . . . . .” Tiếng cười kiêu ngạo điên cuồng đuổi theo thật lâu.
Metatron trên mặt vẫn không chút biểu tình, nhưng trong lòng quay cuồng chao đảo. Hiện tại trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm ——
Mammon!
Cho dù hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua những dãy thang, nhưng vì thang uốn lượn quanh co không theo quy tắc, trong cảm giác của hắn, thời gian vẫn trôi đi thật chậm chạp.
“Đừng nóng vội, con của ta. . . . . .”
Thanh âm nhỏ nhẹ của Thần vang lên ở nơi sâu nhất linh hồn hắn.
Metatron kinh hỉ: “Đức cha trời!”
“Không cần làm gì cả, con của ta, không cần làm gì cả. . . . . .” Thanh âm Thần càng lúc càng mỏng, cuối cùng chỉ còn tiếng vọng.
Nhưng tâm thần Metatron đã dần ổn định lại. Cho dù có rất nhiều chuyện không minh không bạch, nhưng hắn tin tưởng Thần, loại tín ngưỡng này đã chống đỡ hắn trong giãy dụa đọa lạc, vượt qua mấy vạn năm cô độc, cũng là chỗ dựa cho hắn tiếp tục con đường này.
Cửa ra xuất hiện sớm hơn trong tưởng tượng.
Metatron tức tốc lao tới. . . . . .
Sau đó, đột nhiên đứng lại.
Tòa kiến trúc kế thừa và phát triển phong cách thiên đường kia đã bị san bằng thành bình địa, chỉ còn lại một mảnh phế tích. Nếu không phải Mammon bảo vệ cửa ra cho hắn, hắn có thể đã bị giam ở bên trong —— giam phần thể xác.
“Xảy ra chuyện gì?” Trong mắt Metatron lóe lên một tia bàng hoàng. Cho dù trong đầu từng hiện ra vô số khả năng, nhưng tuyệt đối không có khả năng nào liên quan tới tình hình trước mắt.
Shipley đang nửa quỳ trên mặt đất, sau lưng hắn, sáu phiến cánh như đèn neon, không ngừng chuyển đổi giữa xám nhạt và xám sẫm. Thần sắc hắn thập phần thống khổ, một tay thật sâu bấu vào dưới đất, những mảnh đá vụn đâm vào lòng bàn tay hắn, máu tươi đầm đìa.
Mammon vốn chẳng có lòng đồng cảm thương hại gì với Shipley, nhưng nghĩ đến Metatron, bèn thấp giọng hỏi: “Có cần ngăn cản không?”
Thuật cầm cố thời gian của Metatron tuyệt đối có thể ngăn cản hắn. Nhưng đồng thời, Shipley rất có thể sẽ công kích linh hồn Metatron, cho nên biện pháp ổn thỏa nhất là để Mammon song song ra tay.
“Không.” Metatron đưa ra một câu trả lời ngoài ý muốn, “Thần nói không cần làm gì cả.”
“Thần?” Mammon hàng mày vô thức nhíu lại, lập tức nhìn Metatron, phát hiện hắn không chú ý, mới nói, “Là Thần dụ?”
Metatron lắc đầu: “Người chỉ nói, không cần làm gì cả.”
“Lo lắng thay đổi lịch sử, sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng sao? Như vậy dựa theo tiến trình của lịch sử, Shipley đọa lạc chính là vào lúc này?” Mammon dừng một chút, trầm ngâm nói, “Nhưng ta vẫn cảm thấy thật đột ngột.”
Metatron nói: “Đột ngột không chỉ có hắn.”
“Hơn nữa quá trình đọa lạc của hắn rất kỳ quái.” Nếu đã không cần ra tay, Mammon cũng dùng thân phận người đứng xem mà quan sát hắn, “So với đọa lạc, chi bằng nói là. . . . . .”
“Hắc hóa?” Metatron đột nhiên bật ra từ này.
Mammon gật đầu: “Đúng. Có thể nói như vậy.”
“Ta cảm thấy bọn họ không phải đọa lạc. Mà là. . . . . .” Metatron thần sắc phức tạp, “Bị thứ gì đó xâm nhập thao túng.”
“Xâm nhập thao túng?” Mammon đầu tiên sửng sốt, tiếp theo có chút đăm chiêu nhìn màu cánh Shipley càng lúc càng sẫm.
Metatron âm thầm siết chặt nắm tay. Nếu như suy đoán của hắn là sự thật, như vậy chuỗi câu đố liên hoàn trước mắt đã mơ hồ ra hình ra dạng trồi lên trên mặt nước.
Shipley và Casamia đều không phải tự nguyện đọa lạc!
Mammon hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt khẽ biến.
Nếu nói màn trước mắt chính là quá trình, như vậy Shipley đọa lạc từng lợi dụng trái tim vĩnh hằng tác chiến với bọn họ chính là kết quả. Nói cách khác, thiên sứ sáu cánh cũng không thể cản trở thứ đó xâm lấn!
Nếu thứ đó thật sự tồn tại, tại sao Thần lại không ngăn chặn? Hay là nói, đây căn bản là ý nguyện của Thần?
“A!”
Sau một tiếng thét tràn ngập thống khổ, Shipley đột nhiên bay lên cao.
Metatron thân hình hơi động.
Mammon mâu quang sáng rực, thân thể cũng tức tốc bay lên không trung.
Dường như cảm giác được hắn đột kích linh hồn mình, Shipley bỗng nhiên quét mắt tới.
Cặp mắt đỏ ngầu như trận chiến một vạn năm sau lại tái diễn.
Mammon vừa thâm nhập linh hồn Shipley liền kinh hãi. Linh hồn hắn tựa hồ bị một luồng khói xám bao phủ, vô luận linh hồn Shipley giãy dụa thế nào, cũng không thoát ra được.
Luồng khói kia cảm giác được sự tồn tại của Mammon, nhất thời ập tới như sóng biển!
Mammon không hề báo động từ giữa không trung ngã xuống.
Metatron ngay từ đầu vẫn luôn nhìn theo Mammon. Lời dặn của Thần, tiếng cười điên cuồng của Casamia, tiếng thét thống khổ của Shipley như hòa thành một dàn giao hưởng chói tai, không ngừng tuần hoàn trong đầu hắn, đánh thẳng vào nỗi bất an sâu trong linh hồn. Cho nên khoảnh khắc Mammon ngã xuống, hắn liền phi thân tiếp được.
Lúc này Mammon đã hoàn toàn mất đi vẻ ung dung nhạy bén thường ngày, hai hàng mày phi dương khóa chặt, dường như đang bị vây trong ác mộng.
Metatron cõi lòng trầm xuống. Hắn càng siết chặt cánh tay, thấp giọng gọi: “Mammon.”
Cánh của Shipley đột nhiên khôi phục thành màu xám nhạt. Hắn cố chịu đựng toàn thân đau đớn, quay sang Metatron đang ôm Mammon, hô lớn: “Mang Casamia đến đây!”
Metatron sững người.
Mammon. . . . . .
Mammon. . . . . .
Thanh âm ôn nhu hết lần này tới lần khác vang vọng trong đầu.
Mammon rất muốn mở mắt, nhưng vô lực, giống như có thứ gì đó đang áp chế hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Metatron. . . . . .
Chiếm lấy hắn! Chiếm lấy hắn!
Hắn loáng thoáng nghe thấy sâu trong nội tâm mình có một giọng nói đang xúi giục.