Ngày 11 tháng 11 năm 2010 là một ngày đáng để kỷ niệm. Đương nhiên, không phải như Thạch Phi Hiệp hay nói đi nói lại, hai gã độc thân cuối cùng của khách sạn là Antonio và Victor dắt tay nhau thoát ly hàng ngũ đàn ông độc thân vào ngày đó, mà là vì quản lý tiền sảnh (khu Lobby ấy) Thạch Phi Hiệp trải qua nỗ lực bền bĩ bám riết không tha, rốt cuộc cũng được tổng giám đốc Isfel gật đầu đồng ý, thăng chức làm quản lý bộ phận buồng (bên Housekeeping, bạn nào học khách sạn hiểu rõ ^^), cũng là sinh vật đầu tiên được thăng chức kể từ khi Con thuyền Noah được thành lập tới nay.
Đêm đó, toàn thể nhân viên Con thuyền Noah oanh oanh liệt liệt tổ chức tiệc rượu chúc mừng.
Tại tiệc rượu, Gin đã nói ra nghi hoặc giấu trong lòng suốt cả ngày, “Bộ phận buồng là gì? Tại sao phải cần quản lý?”
Đối với gã đồng nghiệp lạc hậu này, Thạch Phi Hiệp đã thể hiện sự kiên nhẫn cực lớn, giải thích: “Quản lý phòng, nói đơn giản, chính là bộ phận tiền sảnh kiêm bộ phận buồng.”
Hughes kinh ngạc: “Tức là, sau này ngươi phải cùng lúc phụ trách cả việc quét dọn phòng khách sạn luôn sao?”
Gin lập tức cười tủm tỉm nâng ly rượu, cụng ly với Thạch Phi Hiệp, “Kỹ nghệ vuốt mông ngựa của ngươi quả thật không tồi, ta cảm thấy rất sảng khoái.”
“Gậy rung (một loại *** toy ^^) sẽ càng làm ngươi sảng khoái hơn.” Thạch Phi Hiệp tà ác nhướn mày, liền sau đó nói với Hughes: “Sở trường cùng kinh nghiệm của ta đều ở bộ phận tiền sảnh, cho nên bộ phận buồng này vẫn là ngươi phụ trách.”
Gin nhíu mày hỏi: “Vậy ngươi không có việc thì thăng chức làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì để được thưởng nhiều quần bơi hơn?” Hắn cúi đầu liếc nhìn đũng quần Thạch Phi Hiệp, “Ngươi xác định là cần thiết sao?” Cho dù bọn họ có đi bơi thì cũng chỉ đến bể bơi *** mà?
Thạch Phi Hiệp huơ huơ ly rượu, thành thật cảm khái: “Không, ta chỉ đơn giản muốn cao hơn ngươi một bậc thôi.”
Gin lấy làm khó hiểu: “Làm lão nhị của Con thuyền Noah thích lắm sao?”
“Chung quy vẫn thích hơn làm gậy rung của ngươi!”
“. . . . . .” Gin ngó quanh quất, “Isfel hình như không có ở đây.”
Thạch Phi Hiệp lập tức chuyển sang chế độ an toàn, nghiêm mặt nói: “Đây là ảo giác. Ngươi phải tin không chỗ nào không có mặt hắn!”
Trong mắt Gin không ngừng lóe lên quang mang nguy hiểm, “Chi bằng để chúng ta dùng thực tiễn đi kiểm nghiệm một chút?”
“Tan ca rồi, không cần phải chuyên nghiệp vậy chứ?” Thạch Phi Hiệp cười làm lành.
“Đây là thú tiêu khiển nghiệp dư của ta.” Gin đưa một ly rượu cho Hughes.
Hughes tiếp nhận, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngươi đừng làm bậy.”
Gin nghiêm mặt: “Ta đang rất nghiêm túc.”
“Isfel!” Thạch Phi Hiệp đột nhiên nhìn về phía sau lưng hắn la to.
Gin vô cùng chuyên nghiệp lôi ra một cái gương, chiếu hướng đằng sau. Qua vài lần mắc mưu, sách lược đối ứng cùng trang bị tự nhiên cũng nhiều hơn.
Trong gương, Isfel quả nhiên đang đi về phía bọn họ.
Gin dẹp gương, một lần nữa nâng ly, mỉm cười hỏi Thạch Phi Hiệp: “Ban nãy chúng ta nói tới đâu rồi?”
“Ta cao hơn ngươi một bậc.” Thạch Phi Hiệp đối với chuyện này rất kiên trì.
Gin hơi nhướn mày, “Cho nên?”
Thạch Phi Hiệp nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: “Ta cao hơn ngươi một bậc.”
Gin: “. . . . . .”
Isfel rốt cuộc cũng đi vào giữa đám người, tất cả nhân viên đồng loạt im lặng, bởi vì bọn họ đều nhìn ra hắn có chuyện muốn tuyên bố.
Thạch Phi Hiệp hưng phấn hỏi: “Có mối lớn?”
“Ngày mốt triệu tập đại hội cửu giới.”
“Đại hội cửu giới?” Thạch Phi Hiệp hai mắt sáng lên, “Tổng cộng có bao nhiêu người dự? Có cần chuẩn bị đồ ăn trước không?”
Isfel nói: “Nhiều nhất là chín trăm người.”
“Chín trăm. . . . . .” Tay trái Thạch Phi Hiệp nắm chặt tay phải, cố đè nén cơn kích động của mình. Cho dù trước kia ở nhân giới, hắn cũng chỉ tiếp đãi đoàn hai trăm người, chín trăm người. . . . . . Tưởng tượng thôi cũng đủ chảy nước miếng.
“Ít nhất một người.” Isfel thong thả nói tiếp.
“. . . . . .” Thạch Phi Hiệp rất nhanh thu nước miếng lại.
Tác giả phát biểu: Khai văn đại cát, hoan nghênh quang lâm! O(∩_∩)O~