CHƯƠNG 22 – Đội hình
Xuất phát từ tôn trọng, Mammon không hề nói ra chuyện Metatron có hai phiến cánh đọa lạc. Hắn chỉ ôn nhu nhìn Metatron, nói: “Ta sẽ luôn ở địa ngục chờ ngươi.”
Rafael nói: “Ngoài địa ngục ra, đại khái không có nơi nào xem câu này là lời chúc phúc.”
——
“Của ta. . . . . .” Raton mới nói được hai chữ, đã nhìn thấy Thạch Phi Hiệp rút ra bộ phận máy thu âm bị đập hư, đem bộ phận ống khám trực tiếp đeo bên tai, biến trở về hình thức của ống nghe Domino đời đầu.
“. . . . . .” Raton nghẹn họng trân trối nhìn hắn.
Gin đồng cảm vỗ vỗ vai Raton. Bất quá lúc này không ai dám nạp mạng mình làm vật hy sinh cho Thạch Phi Hiệp.
Không khí thảo luận trong phòng hội nghị càng thêm nhiệt liệt.
Rafael nói: “Trước mắt xem ra, đối phương có tình tự của Thần và Shipley, có khả năng. . . . . . còn có Asmondeus.”
Mammon cùng Metatron ánh mắt ngưng trọng.
Đặc biệt là Mammon, dường như đang tìm kiếm gì đó trên mặt hắn.
Rafael bất động thanh sắc nói tiếp: “Cho nên đội hình bên này của chúng ta không thể quá yếu.”
Metatron nói: “Trước tiên nên cứu Leviathan ra khỏi kết giới.”
Rafael nhìn về phía Mammon.
Mammon nhún vai, “Chúng ta đích xác rất cần tay đấm.”
Rafael nghĩ nghĩ nói: “Có thể tính cả Gabriel.”
Mammon nói: “Địa ngục có thể thêm. . . . . . Belia.”
Bọn họ nói xong, cùng nhìn Metatron.
Metatron nói: “Abaddon đâu?”
Rầm.
Truyền đến một tiếng đập cửa cực mạnh, lập tức không đợi bên trong hồi âm, cửa đã bị hung hăng đẩy ra.
Abaddon mang theo kiểu tóc tổ quạ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Rafael theo bản năng toàn thân căng thẳng.
“Sao ta lại ở đây?” Abaddon mờ mịt nhìn bọn họ.
Rafael hỏi: “Con trai ngươi tên gì?”
“Poggi.” Abaddon nhíu mày, “Ngươi mất trí nhớ?”
Rafael thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào chỗ ghế trống ở góc tường: “Ngồi xuống rồi nói.”
Abaddon nghi hoặc kéo ghế qua, ngồi giữa Mammon và Isfel, “Xảy ra chuyện gì?”
“Rất nhiều chuyện.” Rafael buông một câu, vén tấm màn cho một tràng giải thích thao thao bất tuyệt.
Mammon kể hết mọi việc với hắn vốn rất có dự kiến trước. Luận tài ăn nói, Rafael cho dù không thể xưng đệ nhất cửu giới, cũng tuyệt đối là tinh hoa kiệt xuất. Những trải nghiệm phức tạp ly kỳ qua miệng hắn, không đến mười phút đã toàn bộ giải thích xong.
Xoát.
Abaddon bật dậy, “Poggi mất tích?!”
Trên mặt Mammon nháy mắt hiện lên vẻ xấu hổ.
“Lúc đó Shipley không thể động, Poggi ở cùng hắn hẳn không có nguy hiểm.” Rafael nói: “Trọng điểm hiện giờ chính là. . . . . . Ngươi làm sao thanh tỉnh?”
Abaddon ngẩn ra, hậu tri hậu giác nói: “Phải đó, ta làm sao tỉnh táo trở lại vậy?”
Rafael nhìn sang Metatron.
Metatron hiểu ý nhắm mắt lại, hai tay hợp thành động tác cầu nguyện, qua một lát, mới mở mắt nói, “Là Thần thanh lọc linh hồn hắn.”
Rafael tinh thần phấn chấn, “Cho nên, chỉ cần đem những thiên sứ và đọa thiên sứ bị tình tự ảnh hưởng ra khỏi giới thứ mười, Thần có thể làm bọn họ khôi phục lại bình thường?”
Metatron gật đầu: “Trên lý luận là như thế.”
Mammon nói: “Vậy kế hoạch tác chiến của chúng ta hẳn là trước khi ‘Tình Tự’ kia hiện thân, nhanh chóng đưa đám người Shipley rời khỏi giới thứ mười.” Như vậy, sức chiến đấu của đối phương sẽ yếu đi nhiều, còn sức chiến đấu của phe họ sẽ được tăng cường. Đối với Shipley, hắn ấn tượng rất sâu. Làm địch thủ là cường địch, làm chiến hữu là cường viện, vô cùng hiếm thấy.
Rafael nói: “Hy vọng Shipley sẽ nghe lời ngươi.”
Metatron nói: “Chúng ta muốn kéo Shipley trở về, nó có lẽ cũng muốn kéo chúng ta qua bên nó?”
Nhớ đến bộ dạng của Abaddon và Shipley sau khi hắc hóa, Rafael cùng Mammon đồng loạt nhíu mày.
Isfel đột nhiên hỏi: “Có quy luật không?”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng những người đang ngồi ngoại trừ Abaddon đều nghe hiểu.
Abaddon mờ mịt nói: “Cái gì quy luật?”
Rafael nói: “Chịu ảnh hưởng có Shipley, Abaddon. Bọn họ một là thiên sứ sáu cánh, một là ma vương địa ngục. Cho nên vấn đề không liên quan đến đọa lạc.”
Mammon bổ sung: “Còn có Casamia, thiên sứ bốn cánh.”
Rafael vuốt cằm, “Cho nên cũng không liên quan tới số lượng cánh.”
Abaddon rốt cục đã hiểu họ đang nói gì, trên mặt một trận đỏ bừng xấu hổ.
Isfel lại hỏi: “Còn những người không chịu ảnh hưởng?”
Mammon và Rafael liếc nhau, đều ngầm tự hiểu. Một người bĩu môi, một người nhướn mày, nhưng thần tình ẩn giấu bên trong tuyệt không phải nhẹ nhõm.
Isfel thản nhiên nói: “Cho nên là khác biệt giữa chỉ số thông minh cao thấp?”
“. . . . . .”
Abaddon đột nhiên siết chặt nắm tay, mặt đỏ như sắp bốc cháy.
Metatron chuyển đề tài: “Shipley rất đơn thuần.”
Mammon nói: “Casamia cũng vậy.”
“Vì vậy chúng ta nên tìm đồng minh có đầu óc phức tạp?” Rafael trong lòng một lần nữa khảy bàn tính.
Abaddon lẩm bẩm: “Là âm hiểm xảo trá mới đúng.”
Rafael nói: “Nga. Còn đỡ hơn cắn người bừa bãi.”
Mái tóc đỏ rực của Abaddon nháy mắt dựng đứng, “Đọa thiên sứ đánh thiên sứ là thiên kinh địa nghĩa!”
Rafael: “. . . . . .”
Metatron tự tiếu phi tiếu nhìn Mammon.
Mammon vội nói: “Ngươi cũng biết nhiệt tình ta dành cho thiên sứ là vô cùng vô tận mà.”
Abaddon thấp giọng mắng một tiếng.
Rafael cười nói: “Ngươi có thể tìm Lucifer khiếu nại.”
“. . . . . .” Abaddon tuyệt vọng với thế giới này rồi.
Rafael nói: “Trở lại chuyện chính, ta cảm thấy chúng ta mạnh ai nấy về nhà tự chuẩn bị thì tốt hơn. Vấn đề cụ thể có thể dùng máy thông tấn liên hệ.”
“Đồng ý.” Mammon nói.
Abaddon lẫn Isfel đều không tỏ thái độ. Nhưng chiếu theo logic của Rafael, không phủ định chính là khẳng định.
Cho nên vấn đề duy nhất còn lại là. . . . . .
Rafael và Mammon nhất tề nhìn về phía Metatron.
Rafael cười tủm tỉm nói: “Thiên đường là điểm dừng cuối cùng của mỗi thiên sứ.”
Xuất phát từ tôn trọng, Mammon không hề nói ra chuyện Metatron có hai phiến cánh đọa lạc. Hắn chỉ ôn nhu nhìn Metatron, nói: “Ta sẽ luôn ở địa ngục chờ ngươi.”
Rafael nói: “Ngoài địa ngục ra, đại khái không có nơi nào xem câu này là lời chúc phúc.”
“Không phải chúc phúc, là cầu nguyện.” Ghế của Mammon nháy mắt dời đến bên cạnh Metatron, hai mắt tràn ngập thâm tình.
Metatron nói: “Ta ở lại Con thuyền Noah.”
Mammon nhìn về phía Isfel, “Hết thảy chi phí ta trả.”
Isfel nhíu mày, giống như đang hỏi từ lúc nào cần trả phí?
Mammon mỉm cười thay câu trả lời.
Isfel trầm mặc hai giây, nói: “Được.”
Sau Rafael, Mammon và Abaddon lần lượt ra về, Con thuyền Noah lại khôi phục yên tĩnh.
Ít nhất bề ngoài là như thế.
Trong suốt ba giờ đồng hồ Isfel quay lại phòng mình, Thạch Phi Hiệp vẫn ngồi xếp bằng trên giường, không hề nhúc nhích.
Đến ba giờ lẻ một phút, hắn rốt cục nhịn không được hỏi: “Ngươi một chút cũng không tò mò sao?”
Isfel từ trong sách ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Ngươi không muốn ta đi, ta có thể không đi.”
Thạch Phi Hiệp thân thể chấn động, nửa ngày mới nói: “Khoan nói chuyện này đã, có thể đỡ ta trước được không, nửa người dưới đã tê hết cả rồi.”
. . . . . .
Thạch Phi Hiệp cảm thấy một lực đạo vô hình kéo mình lên, sau đó đặt ngang trên giường.
“. . . . . .”
Hắn nhìn nhìn chân mình, “Chúng vẫn còn khoanh lại một chỗ.”
Isfel khép sách, đứng dậy, đi đến bên giường, trên cao nhìn xuống: “Là ngươi hy vọng ta tách chúng ra.”
“. . . . . .” Đợi Thạch Phi Hiệp ý thức được hàm nghĩa trong lời hắn nói, trói buộc trên người đã được giải trừ.
“Chờ một chút.” Thạch Phi Hiệp ngay thời khắc mấu chốt chợt lóe linh quang, “Vấn đề vừa rồi. . . . . .”
Đôi môi lạnh như băng của Isfel đã dán lên môi hắn.
Trong tích tắc, tách ra.
Isfel nhìn người dưới thân đang thở dốc, thản nhiên nói: “Chưa bao giờ là vấn đề.”
Địa ngục tầng thứ ba.
Mùi cánh gà nướng tràn ngập khắp văn phòng.
Mammon nói: “Cho dù ngươi nháy mắt dời thùng rác đến bãi rác, cũng không giấu được mùi vị nồng nặc trong phòng.”
Beelzebub nói: “Ta không phải dời thùng rác, mà là dời thùng cánh gà nướng.”
Mammon u mê suốt một giây đồng hồ, mới lĩnh ngộ được ý tứ của hắn, “Ngươi nghĩ ta sẽ giành cánh gà nướng của ngươi?”
Beelzebub nói: “Trước khi chưa làm rõ tình trạng của năm mươi bịch snack kia, ta có quyền nghi ngờ bất cứ sinh vật nào.”
“. . . . . .”
“Được rồi. Nói tình huống ở giới thứ mười nghe xem.”
Mammon tâm tình đột nhiên trầm xuống, “Tương đối bất ổn.”
Beelzebub nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Mammon dùng cụm từ ‘tương đối bất ổn’ để hình dung một sự kiện.
“Poggi và Asmondeus mất tích.” Mammon trực tiếp ném ra quả bom hạng nặng.
“Poggi và Asmondeus mất tích.” Mammon trực tiếp ném ra quả bom hạng nặng.
Beelzebub hỏi: “Có liên quan đến bánh snack của ta không?”
Mammon nói: “Chắc là không.”
Beelzebub lên tinh thần nói: “Được rồi. Vậy chúng ta thương lượng phương án tác chiến một chút. Ngoài mười vạn đại quân địa ngục trước đó, ngươi còn cần viện trợ gì?”
“Ngươi.” Mammon kéo ghế, ngồi xuống đối diện hắn.
Beelzebub sửng sốt: “Ta?”
“Ân.”
“Vô luận xét từ góc độ đấu đá hay phá hoại, Abaddon đều hữu hiệu hơn ta rất nhiều.”
Mammon nói: “Đã tính cả hắn.”
Beelzebub nhíu mày nói: “Ta nghĩ ngươi nên tường tận giới thiệu về tình hình hình trước mắt ở giới thứ mười.”
“Phi thường vinh hạnh.”
Có kinh nghiệm giới thiệu với Rafael trước đó, Mammon lần này giới thiệu càng thêm lời ít ý nhiều.
Beelzebub sắc mặt càng nghe càng trầm trọng, đợi Mammon nói đến phần giải thích của Thần, sắc mặt hắn đã có thể dùng cụm từ đen như đáy nồi để hình dung.
“Chẳng lẽ chuyện này không phải do thiên đường tự giải quyết sao?” Beelzebub trầm giọng hỏi. Nói cách khác, chỉ có thiên đường mới là quân đội trực thuộc Thần. Bọn họ kể từ thời khắc đọa lạc, đã cùng Thần vạch rõ giới hạn.
Mammon nói: “Asmondeus và Leviathan đều là ma vương địa ngục.”
“A, đúng là ma vương, một ma vương địa ngục chạy đi làm sứ giả cho Thần!” Nếu Leviathan hiện tại ở trước mặt mình, Beelzebub nhất định sẽ đem thùng rác hung hăng chụp lên đầu hắn!
Mammon nói: “Sau thu thanh toán hắn tính ngươi một phần. Bất quá bây giờ điều chúng ta nên quan tâm chính là, làm sao mang bọn họ về trước.”
Beelzebub nói: “Ý ngươi là?”
Mammon nói: “Hợp tác với thiên đường. Thiên đường sẽ phái Metatron, Rafael cùng Gabriel. Chúng ta thì có ngươi, ta, Abaddon và Isfel xuất mã.”
Beelzebub nói: “Chúng ta chịu thiệt.”
“Isfel là do Rafael thành công thuyết phục.”
Beelzebub không lập tức đáp ứng.
Mammon nói: “Ta từng nghĩ đến Belia, bất quá hắn hiển nhiên không phù hợp với điều kiện tất yếu là âm hiểm xảo trá này.”
Beelzebub tức giận nói: “Cảm tạ lời khen của ngươi.”
“Ta xưa nay luôn có mắt nhìn độc đáo.”
“Ngươi có từng nghĩ tới một hậu quả khác không?” Beelzebub chậm rãi mở miệng.
Mammon thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, cũng thu hồi ý đùa, “Cái gì?”
“Toàn quân bị diệt.”
“. . . . . .” Mammon đích xác chưa từng nghĩ tới hậu quả này. Trên thực tế, sau khi hắn ở trong lòng quy hoạch ra đội hình như vậy, liền không nghĩ tới vấn đề đó.
Beelzebub nói: “Đối phương là tình tự của Thần, nó sở hữu năng lực không thua gì Thần nhưng không có lòng từ bi của Thần. Này có nghĩa là gì? Nghĩa là nó rất có thể là một cỗ máy chiến đấu không có nhược điểm gì đáng nói!”
“Nó có bảy nhược điểm.”
Beelzebub liếc xéo hắn, “Ngươi cho rằng bảy thứ đó là nhược điểm?”
Mammon nhún vai.
“Bất luận thế nào, chúng ta đều phải dự trù cho trường hợp xấu nhất. Rủi như toàn quân bị diệt. . . . . . Đừng vội phủ nhận, ngươi có thể chống lại khói xám không có nghĩa cũng sẽ chống lại được tình tự của Thần.” Beelzebub nói.
Mammon tay phải nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc nhẫn hắc tinh thạch trên ngón tay trái, “Vậy, ý ngươi là. . . . . .”
“Chúng ta không thể dốc toàn lực lượng.”
Mammon buông chiếc nhẫn, hai tay vỗ lên tay vịn của ghế, chuẩn bị đứng dậy, “Ta hiểu rồi.”
“Không. Ngươi không hiểu.” Beelzebub nói, “Ta đi cùng các ngươi, nhưng chuyện này không thể để Lucifer đại nhân biết.”
Mammon thoáng ngẩn ra, liền lĩnh ngộ ý tứ của hắn. Địa ngục chỉ cần còn có Lucifer, như vậy vô luận xảy ra chuyện gì đều có thể tiếp tục xoay xở. Giống như ảnh hưởng của Thần đối với thiên đường. Hắn gật đầu nói: “Hiểu rồi.”
“Không, ta một chút cũng không hiểu.” Thanh âm Lucifer đột nhiên xuất hiện giữa không trung, “Tể tướng thân ái của ta, ngươi có thể tử tế giải thích cho ta hiểu không?”
Beelzebub cười khổ: “Ngài đến từ khi nào?”
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ta nghe được một câu rất mấu chốt.” Lucifer nói.
Beelzebub thở dài: “Xin hãy tha thứ cho hành động giấu diếm của ta, Lucifer đại nhân.”
Lucifer trong thanh âm mang theo ý cười ung dung, “Ta tha thứ cho thiện ý giấu diếm của ngươi.”
Mammon rất thức thời hỏi: “Ý kiến của Lucifer đại nhân là gì?”
“Không có ý kiến, chỉ có quân lệnh.” Lucifer nói, “Ta cùng Michael đã nhất trí, sau khi các ngươi tiến vào giới thứ mười, quân đoàn thiên sứ và quân đoàn đọa thiên sứ sẽ hợp thành quân đoàn liên hiệp ở bên ngoài giới thứ mười tiếp ứng. Một khi tất yếu, bọn họ sẽ cường hành đột phá.”
Mammon bỗng nhiên cười nói: “Lucifer đại nhân đến chừng nào mới có thể thương lượng với chúng ta trước, mà không phải với Michael trước?”
Lucifer nói: “Là sau này khi ngươi trở về chuyện đầu tiên là gặp ta trước, chứ không phải Beelzebub.”
Mammon vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lông mày của mình.
Beelzebub quan tâm một vấn đề chi tiết hơn, “Quân đoàn trưởng của quân đoàn liên hiệp là ai?”
Lucifer không lập tức trả lời.
Mammon ho một tiếng nói: “Loại chuyện này Lucifer đại nhân sẽ nỗ lực đàm phán với Michael, không cần chúng ta quản.”
“Nói rất hay.” Lucifer thanh âm mơ hồ có ý cười, nhưng Mammon lại cảm thấy sống lưng một trận phát lãnh.
Beelzebub lại mở miệng: “Nói đến tiến công giới thứ mười. . . . . .”
“Là tiến vào giới thứ mười.” Mammon đính chính.
Beelzebub không đếm xỉa hắn, vẫn tiếp tục đề tài vừa rồi của mình: “Ta còn nghĩ đến một lựa chọn.”
“Ai?” Mammon hỏi.
“Baal!” Thân là thiên sứ phá hoại, sức chiến đấu của Baal không thể khinh thường.
“. . . . . .”
Văn phòng chìm trong im lặng.
Cuối cùng Beelzebub giành nói: “Được rồi, coi như ta chưa nhắc.”
“Ta chỉ đang tính toán khả năng chúng ta sẽ hai bề thọ địch.” Mammon nhớ tới ly rượu gián hại hắn buồn nôn suốt mười ngày kia, khóe miệng đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, “Trừ phi ngươi có thể bắt cóc Vương Tiểu Minh làm con tin.”
Beelzebub nhíu mày.
Lucifer rốt cuộc mở miệng: “Không cần kéo dài chiến tuyến.”
“. . . . . . Rõ!”
Cái gọi là hội nghị chiến lược kỳ thực chính là lôi kéo nguồn lực.
Mammon sau khi lôi kéo được Beelzebub, lập tức quyết định quay lại Con thuyền Noah. Dưới tình huống này, bọn họ xuất phát càng sớm, Asmondeus và Poggi càng an toàn.
Beelzebub nhíu mày nói: “Ta còn chưa chuẩn bị xong.”
Mammon nói: “Vũ khí của ngươi không phải tùy thân mang theo sao?”
Beelzebub nói: “Không phải vũ khí.”
Mammon buồn bực nhìn hắn.
“Lương khô.” Beelzebub nói, “Bình thường lữ hành đều phải mang theo một ít.”
“. . . . . . Chúng ta là đọa thiên sứ.”
“Ta biết.”
“Không ăn cũng sẽ không sao.”
Beelzebub nói: “Không ăn không sao, ăn cũng không sao. Cho nên ta lựa chọn ăn.”
“. . . . . . Ta đợi ngươi.”
Màn đợi này, kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Nhìn phi thuyền thoạt trông có thể sánh với siêu du thuyền cao cấp xa hoa, Mammon nói: “Ta rốt cuộc đã biết tại sao ngươi nhờ ta giúp ngươi đầu tư.”
Beelzebub nói: “Nể tình ngươi giúp ta đầu tư, ta mời ngươi cùng lên phi thuyền.”
Mammon không muốn nhiều lời, trực tiếp bay lên boong phi thuyền.
Hai chân hắn vừa chạm sàn, Beelzebub liền đuổi theo cực kỳ nghiêm túc nói: “Bất quá ta chỉ bao ở, không bao ăn.”
“. . . . . . Ta chỉ có một yêu cầu.”
Beelzebub nhích chân, che lại túi đồ ăn bởi vì nhét quá đầy mà nhịn không được lộ ra từ trong khoang thuyền, “Yêu cầu gì?”
Mammon từng chữ một nói: “Lập tức khai thuyền.”
Trở lại Con thuyền Noah, Rafael vẫn chưa đến.
Metatron trực tiếp lên thuyền nói: “Rafael nói bọn họ trực tiếp đi luôn.”
“Được.” Mammon đáp một tiếng, ánh mắt lại nhìn Thạch Phi Hiệp như bạch tuộc sống chết ôm Isfel.
Raton thập phần không hiểu phong tình ở bên cạnh thúc giục: “Không phải đã có bộ chỉ huy cự ly xa rồi sao? Mau đi đi. Đi càng xa càng tốt!”
Thạch Phi Hiệp quay đầu trừng hắn.
Raton nói: “Khoảng cách càng xa, càng có thể thử nghiệm tính năng bộ chỉ huy cự ly xa này của ta.”
Thạch Phi Hiệp hai tay gắt gao bấu vai Isfel, “Ngươi phải nhớ ta, không được mèo mả gà đồng, không được nhìn nữ nhân khác, không được. . . . . .”
Mammon vịn lan can nhìn xuống, “Trước khi ngươi chuyển giới, Isfel sẽ không tìm thấy nữ nhân nào khác để nhìn.”
Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu nói: “Chẳng hạn như người tình cũ của ngươi. . . . . .”
Mammon khóe mắt dư quang quét tới Metatron sắc mặt như thường đang đứng bên cạnh, mỉm cười nói: “Ta không có người tình cũ.”
Thạch Phi Hiệp ngửa đầu cảm khái: “Nhớ năm đó, ta cùng Isfel đi địa ngục. . . . . .”
Mammon vội ho một tiếng, nói: “Các ngươi từ từ tâm tình. Không gấp.”
Thạch Phi Hiệp tiếp tục nhìn Isfel.
Isfel nói: “Ngươi hy vọng ta ở lại tiếp tục cùng ngươi. . . . . .”
Thạch Phi Hiệp không đợi hắn nói xong đã cuống quýt nhảy xuống, một tay ấn thắt lưng, vô cùng chân thành nhìn hắn, “Thuận buồm xuôi gió! Ta cầu chúc các ngươi khải hoàn trở về, đánh cho chúng tơi bời hoa lá!”
Ngay thời khắc hoa viên sắp bay vào giới thứ mười ——
Mammon hỏi: “Abaddon, ngươi rốt cuộc đang cắn cái gì?”
“Hạt dưa.”
“Vì sao ruột hạt dưa và vỏ hạt dưa vẫn dính cùng một chỗ?”
—–
Phi thuyền rất yên tĩnh.
Isfel ngồi trong khoang thuyền đọc sách, bên cạnh đặt máy thu sóng của bộ chỉ huy cự ly xa, thanh âm Thạch Phi Hiệp đang cuồn cuộn không ngừng từ bên trong truyền ra, thỉnh thoảng còn xen vào tiếng của Gin và Raton.
Abaddon đứng ở đầu thuyền. Hắn là người lo lắng nhất trong tất cả, hai người mất tích một là con trai hắn, một là bạn tốt nhất của hắn. Nếu không phải một người đi trước cũng không giúp ích được gì, hắn đã sớm bỏ lại chiếc phi thuyền chậm rì này trực tiếp tự mình bay đi.
Nói đến đầu sỏ làm phi thuyền chậm chạp Beelzebub lúc này đang ở trong phòng bếp như cá gặp nước. Trên thuyền đều là bạn già với nhau, quá rõ sở thích của hắn, hơn nữa mỗi người đều có tật xấu của mình, ai cũng không thể chó chê mèo lắm lông, cho nên hắn cũng không cần vì giữ hình tượng mà phải vất vả che giấu bản năng theo đuổi ẩm thực, một tay vung chảo một tay điên cuồng rắc gia vị, khoa chân múa tay thỏa thích chế biến món ăn khoái khẩu.
Nếu nói nhàn nhã, cả phi thuyền trừ Beelzebub, đại khái chỉ có Mammon và Metatron.
Bọn họ sóng vai ngồi trên đỉnh thuyền.
Mammon đang ôm bàn tính không ngừng khảy những hạt châu tính toán tình hình tài chính địa ngục kể từ khi hắn rời đi.
Metatron hỏi: “Sao không dùng máy tính?” Máy tính mà hắn nói không giống ở nhân giới, là phát minh của tộc người lùn, chỉ cần viết con số lên giấy chuyên dụng cho máy tính, rồi nhét tờ giấy vào máy, máy tính sẽ tự động cho ra đáp án, tiện lợi hơn nhiều so với bàn tính thủ công.
Mammon nói: “Loại đó không phát ra âm thanh.”
“. . . . . .”
Mammon bổ sung: “Ta thích nghe loại âm thanh này, vô luận là tính toán tài sản của ta hay là tính toán chi phí người khác phải trả cho ta.”
Metatron nói: “Bàn tính này có đủ dùng không?”
Mammon mỉm cười: “Vấn đề đó ta đã nghĩ qua.” Hắn nói xong, kéo ngang bàn tính. Chỉ thấy độ dài bàn tính lập tức tăng gấp bội, hơn nữa theo động tác không ngừng của Mammon, bàn tính cũng không ngừng kéo dài kéo dài kéo dài mãi. . . . . .
“Hiểu rồi.” Metatron im lặng nhìn một đầu bàn tính hoàn toàn ẩn vào bóng tối.
Mammon nói: “Những ngày không có Poggi, lợi nhuận của địa ngục gần như được một phen trở mình.”
Metatron khẽ nhíu mày.
“Bất quá con số này nhìn thật không quen.” Mammon thu hồi bàn tính, đứng lên.
Đi về phía trước không lâu nữa sẽ vào tới lãnh vực của giới thứ mười.
Bởi vì khoảng cách giữa mười giới quá xa, cho nên bọn họ thường mặc định phần không gian vài vạn dặm xung quanh mỗi giới là lãnh vực của giới đó, tương tự như lãnh hải ở nhân giới.
Tiếng xào đồ ăn trong phòng bếp đột nhiên ngừng lại.
Isfel khép sách.
Thạch Phi Hiệp tựa hồ cảm giác được bầu không khí vi diệu ở đầu bên kia bộ chỉ huy cự ly xa, liên tục hỏi: “Tới rồi sao? Tới rồi sao?”
Phía trước phi thuyền, chính là một hoa viên xinh đẹp lơ lửng giữa không trung.
Giữa hoa viên có một viên minh châu to bằng quả bóng rổ đang tỏa ra bạch quang nhu hòa.
Hai thiên sứ đứng ngay lối vào hoa viên, đều tự triển khai sáu cánh, thánh khiết cao quý.
“Thật vui khi gặp các vị, bạn tốt của ta.” Rafael dẫn đầu giang tay.
Mammon ôm ngực nói: “Thôi khỏi, cám ơn.”
Rafael không để bụng thu tay về.
Metatron nhìn thân ảnh cao ngạo đứng bên cạnh hắn, “Uriel?”
Uriel ngước mắt, lãnh đạm gật đầu với hắn, nói: “Metatron.”
Beelzebub vừa dùng khăn giấy lau miệng vừa cùng Isfel ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy Uriel, nhíu mày nói: “Người tới không phải là Gabriel sao?”
Rafael nhún vai nói: “Gabriel xin nghỉ bệnh, Uriel tới thay ca.”
Beelzebub mày càng nhíu chặt: “Thiên sứ sáu cánh cũng cần xin nghỉ bệnh?”
Uriel lạnh lùng nói: “Nguyên nhân các ngươi biết rất rõ.”
. . . . . .
Abaddon buồn bực kêu lên, “Các ngươi nhìn ta làm gì?”
Beelzebub nói: “Xem ra không phải ai cũng hiểu.”
Rafael nói: “Trở lại chuyện chính. Michael đại nhân một giờ sau sẽ dẫn quân đoàn thiên sứ đóng ở bên ngoài giới thứ mười. Nếu có tình huống đặc thù, hắn sẽ suất lĩnh quân đoàn thiên sứ cường hành đột phá.”
Mammon nói: “Không phải sẽ hợp với quân đoàn đọa thiên sứ của Lucifer đại nhân thành quân đoàn liên hiệp sao?”
Rafael cười đến thâm ý: “Về bộ phận chi tiết, ta cảm thấy không nhất thiết phải truy cứu.”
Mammon nở nụ cười thấu hiểu.
Rafael nói: “Chúng ta chờ bọn họ tới rồi mới đi vào, hay là trực tiếp đi vào?”
Abaddon không chút nghĩ ngợi nói: “Trực tiếp đi vào.”
Rafael nhìn về phía những đọa thiên sứ khác.
Mammon nói: “Ta không ý kiến.”
Metatron nói: “Ta đồng ý.”
Beelzebub liếc nhìn Isfel, nhún vai.
Isfel cùng Uriel đều không tỏ thái độ.
“Nếu đã như vậy, chúng ta trực tiếp vào thôi.” Rafael sờ sờ mũi nói, “Đám chúng ta gộp lại mà còn giậm chân tại chỗ, quả thật rất mất mặt.”
Những thiên sứ cùng đọa thiên sứ khác nhìn nhau, đều không nói không rằng gia tăng mã lực cho cả phi thuyền lẫn hoa viên.
Giới thứ mười càng lúc càng gần, bầu không khí trong hoa viên càng lúc càng trầm trọng.
Phi thuyền bởi vì tràn ngập mùi khói mùi dầu, cho nên mười phút trước, bên Mammon đã tập thể dời sang đây. Cuối cùng, Beelzebub vì “quan tâm” đến cảm nhận của mọi người, cũng ôm một đống quà vặt qua.
Trong bầu không khí trầm trọng, chỉ có thể nghe thấy tiếng cắn hạt dưa cật lực kiềm nén.
Ngay thời khắc hoa viên sắp bay vào giới thứ mười ——
Mammon hỏi: “Abaddon, ngươi rốt cuộc đang cắn cái gì?”
“Hạt dưa.”
“Vì sao ruột hạt dưa và vỏ hạt dưa vẫn dính cùng một chỗ?”
“Ngươi coi như ta đang nhai kẹo cao su đi.”
“. . . . . . Hiểu rồi.”
Hoa viên thâm nhập vào bóng tối.
Bóng tối vô dục đã bị lửa tham lam đốt đến hầu như không còn, hào quang của minh châu trong hoa viên chiếu sáng quanh phạm vi mấy dặm.
Rafael lại bốc một nắm hạt dưa, hỏi Mammon: “Giờ chúng ta nên làm gì?”
Mammon nói: “Ít nhất dẹp đống hạt dưa này trước.”
Beelzebub nháy mắt thu hồi hạt dưa về không gian của mình.
Bàn tay Uriel đang định bốc hạt dưa đóng băng giữa không trung, nửa ngày, mới chậm rãi rút lại.
Isfel ngẩng đầu.
Rafael đứng lên, phủi phủi quần áo, nói: “Cuộc chiến bắt đầu.”
“Hoan nghênh quang lâm vương quốc của ta!” Thanh âm Shipley như một dòng suối, trong trẻo nhưng mang theo từng tia khí âm lãnh.
Mammon cùng Abaddon sắc mặt khẽ biến.
Poggi trước khi mất tích người duy nhất có thể tiếp xúc chính là Shipley. Nếu Shipley bình an vô sự, vậy Poggi rất có khả năng đã bị. . . . . .
Abaddon nhịn không được quát: “Thả con ta với Asmondeus ra!”
Shipley nói: “Lý do?”
Hắn nói thế tức là đã thừa nhận Poggi và Asmondeus đều nằm trong tay hắn.
Abaddon giận không thể nén: “Tha cho ngươi một con đường sống!”
Shipley nói: “Nghe ra quả thật không tồi. Bất quá ta rất muốn biết, nếu ta không thả, các ngươi làm gì được ta?”
“Có mềm có cứng, có ngang có dọc, có kính có phạt. . . . . . Nhiều lắm!” Mammon nháy mắt với Beelzebub, nói: “Chiêu đầu tiên.”
Beelzebub diện vô biểu tình nói: “Phi thuyền của ta còn chưa tới.”
“. . . . . .” Mammon quay sang Rafael, “Ngươi trước.”
Rafael cùng Uriel đứng bên minh châu, hai tay đặt hờ trên minh châu, nhắm mắt lại.
Hào quang của minh châu đột nhiên mạnh lên, ngưng tụ thành một khối, bắn tới hướng phát ra thanh âm Shipley!
Luồng sáng phá tan bóng tối, mơ hồ xâm nhập vào khói xám.
Shipley đột nhiên cười to: “Hào quang hy vọng? Đáng tiếc đã quá muộn, cho nên hiện tại nó một chút cũng không hữu dụng với ta.”
“Kháo!” Giọng nói của Thạch Phi Hiệp đột nhiên từ trong ngực Isfel toát ra, “Chuyện này có thể trách bọn ta tới muộn sao? Rõ ràng là bởi vì ngươi quá trạch! Nếu không tại ngươi quá trạch, không rời giới thứ mười nửa bước, Thần làm sao không gặp được ngươi? Nếu không tại Thần không gặp được ngươi, ngươi làm sao đầu quân vào tổ chức hắc ám? Nếu không tại ngươi đầu quân vào tổ chức hắc ám hại giới thứ mười chướng khí mù mịt, Mammon và Metatron cần gì phải cải trang vi hành? Nếu không tại bọn họ cải trang vi hành không đáo để, Asmondeus với Poggi làm sao chạy tới giúp vui? Nếu không tại bọn họ chạy tới giúp vui, sự tình làm sao phát triển tới nông nỗi như trước mắt?! Ngươi tự nhìn lại mình đi, hết thảy mọi chuyện còn không phải tại ngươi quá trạch mà tạo thành sao?”
. . . . . .
Trên khói xám, trong hoa viên, một mảnh trầm mặc.
Hồi lâu.
Shipley hỏi: “Trạch là gì?” (nghĩa là chỉ ru rú trong nhà =)))
. . . . . .
Chỉ huy cự ly xa rầu rĩ nói: “Ta nghỉ ngơi một chút, các ngươi cứ tiếp tục.”
Đang nói, một vật thể đồ sộ di chuyển tới giới thứ mười.
Beelzebub lập tức phi thân vào khoang thuyền.
Rafael hiếu kỳ nhìn về phía Mammon.
Mammon mỉm cười. Thân là đọa thiên sứ, bọn họ tuyệt không ngại dùng một chút thủ đoạn.
Phi thuyền chỉ tiến vào giới thứ mười được một nửa, liền dừng lại.
Beelzebub rất nhanh từ khoang thuyền đi ra, trong tay kéo thêm một con tin —— miễn cưỡng còn có thể nhìn ra mặt mũi.
“Hybe?” Metatron ngạc nhiên.
Beelzebub nói: “Chúng ta thương lượng một vụ trao đổi đi.”
Shipley không lập tức trả lời.
Abaddon nhảy lên boong tàu, bàn tay hung hăng vỗ vai Hybe một cái, nói: “Con ngươi lớn như vậy, con ta còn nhỏ, trao đổi quá lỗ vốn, thuận tiện đem Asmondeus ra đổi luôn đi!”
Hybe cố nén tiếng rên sắp bật ra khỏi cổ họng. Thời điểm này không thể cản trở phụ thân, tuyệt đối không thể!
Uriel đột nhiên cau mày. Địa ngục sở dĩ tham gia vào chuyện này, một nhân tố rất lớn là Asmondeus cùng Poggi đều ở trong tay đối phương, nếu đối phương thả hết con tin, liệu quân đoàn địa ngục có lập tức rút về?
Hắn nghiêng đầu nhìn Rafael, lại phát hiện Rafael đang tập trung tinh thần chờ đáp án của Shipley. Cho dù bề ngoài hắn không có biểu hiện gì khác thường, nhưng Uriel vẫn có thể nhìn ra tia khẩn trương hắn giấu trong mắt không dễ phát giác.
“Hybe?” Shipley thong thả nói. Thanh âm hắn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ trầm bổng cao thấp.
Mammon và Rafael đồng thời nhíu mày.
Beelzebub ánh mắt trầm xuống, “Ngay cả con trai ngươi cũng không cần sao?”
“Con trai ta vốn là một thiên sứ.” Shipley nói, “Ngươi biết không?”
Abaddon nói: “Kháo! Con trai lão tử là đọa thiên sứ, này có gì đáng để khoe! Ở đây có ai không có cánh?”
“Hắn không có.” Shipley thản nhiên nói, “Bởi vì chính tay ta xé chúng xuống.”
. . . . . .
“Biến thái!” Abaddon thấp giọng mắng một tiếng.
Hybe cúi đầu, hiển nhiên đã quá quen với ngữ khí lạnh nhạt của Shipley.
Shipley nói tiếp: “Con ta theo lý nên là thiên sứ sáu cánh mới đúng, hắn chỉ là phế phẩm, mà phế phẩm thì đáng bị hủy diệt!”
Abaddon oán hận trợn mắt nhìn Hybe, “Ngươi lúc nhỏ không biết làm nũng gây sự sao?”
Beelzebub thản nhiên nói: “Không phải người cha nào cũng thích bận rộn như ngươi.”
Tìm được vài hình cute lắm này ~~
Đây là Mammon và Metatron, Mammon thì tung kim tệ, Meta có 2 cánh đen