U Linh Giới

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 2 – Xuất phát

Quầng sáng thánh khiết như sóng gợn trong hồ, cứ loãng dần loãng dần.

Trong mắt Mammon khẽ lộ ra lãnh ý, khóe miệng lại cong lên mỉm cười, “Muốn đi sao?”

Metatron cụp mắt nói: “Giới thứ mười đang lâm nguy.”

Mammon nói: “Rất hợp ý ta.” Giới thứ mười trước giờ luôn là nấm mồ hoang trong lòng cửu giới.

Metatron im lặng, mặc cho thân ảnh của mình cùng quầng sáng càng lúc càng trong suốt.

Mammon hai tay đút trong túi quần, thần sắc như thường.

“Ta hiểu ý tứ của Mammon Ma vương điện hạ.” Metatron ngẩng đầu, giang cánh ra. . . . . .

“Ngươi không hiểu.” Mammon chém đinh chặt sắt.

Ánh mắt Metatron chậm rãi lưu chuyển, vẫn im lặng nhìn hắn.

“Nếu người đi là ngươi…” Mammon dừng một chút, đôi con ngươi đen như mực mơ hồ có tinh quang lưu chuyển, tự tiếu phi tiếu: “Ta đáp ứng.”

“Không hỏi Lucifer?”

Tinh quang trong đôi mắt Mammon đứng lại, “Ta đáp ứng, ta phụ trách.”

Metatron trầm ngâm, hai cánh sau lưng từ từ thu lại.

Ánh mắt Mammon nhu hòa đi: “Ta còn chưa ăn sáng.”

Metatron nghe vậy ngước mắt lên.

“Có thể ăn cùng ta không?” Tay phải hắn rút ra khỏi túi quần, làm tư thế chào mời.

Lòng bàn tay xòe ra, mồ hôi bạc lấm tấm.

Ánh mắt lơ đãng của Metatron quét qua lòng bàn tay kia, mỉm cười nói: “Được.”

Nụ cười trên mặt Mammon càng sâu.

Thạch Phi Hiệp đứng bên cạnh, nhìn hắn, lại nhìn Metatron, lẩm bẩm: “Rõ ràng không thể thấy rõ mặt mũi người kia, tại sao ta vẫn cảm thấy khung cảnh này lại đặc biệt hài hòa đẹp đẽ như vậy?” Chẳng lẽ đây là không khí trong truyền thuyết?

“Bởi vì ngươi cần sự hài hòa.” Isfel ôm hắn bay lên tầng thứ ba mươi.

Metatron cuối cùng vẫn không cùng Mammon dùng xong bữa sáng —— món ăn còn chưa dọn lên, hào quang của Metatron lại biến mất ngay trước mặt Mammon.

Cho dù như vậy, Mammon vẫn ăn hết điểm tâm.

Một mình, lặng lẽ.

Tầng lầu được xưng là gần thiên đường nhất vẫn cô tịch như cũ.

Metatron nhắm mắt đứng bên hồ cầu nguyện. Mười ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt bình thản thành kính.

Suối tóc vàng óng như nắng mai, mông lung dịu dàng.

Một đạo hào quang thần thánh từ trên cao giáng xuống, vòng quanh đầu hắn.

Metatron mở mắt.

“Đây là quyết định của ngươi sao? Con của ta.” Giọng nói trong trẻo như có thể thanh tẩy mọi thứ, khiến nội tâm đang kích động của hắn dần dần trầm tĩnh lại.

“Con muốn thử.” Metatron cúi đầu nhìn mặt hồ phẳng lặng. Trái tim hắn vẫn không thể đạt tới mức phẳng lặng như vậy.

“Cứ kiềm nén trong lòng cũng không có nghĩa lý gì. Ngươi nên tìm kiếm đáp án của chính mình.” Giọng nói kia vô cùng ôn hòa, “Dũng cảm nhìn thẳng vào nội tâm của bản thân cũng không có gì phải xấu hổ.”

Metatron ngẩng đầu, nơi đó là biển sao vô tận, là con đường thông lên thiên đường. Hắn không chút kinh ngạc nói: “Người quả nhiên đã biết.”

“Ta sẽ ở đây chờ ngươi. Con của ta.”

Vòng ánh sáng trên đầu Metatron như dây chuyền lượn quanh hắn một vòng, đoạn bay trở về biển sao kia.

“Cám ơn người, đức Cha trời.” Metatron chậm rãi quỳ xuống. Ba đôi cánh tùy ý giang ra, hào quang trắng thuần như vô số bông tuyết nhỏ bé bao phủ thân hình thon gầy của hắn, cánh tay tinh xảo sáng mịn như ngọc giơ lên, đưa về phía hồ nước.

Lúa mạch màu vàng.

Lúa mạch từ kẽ tay hắn phóng xuống, từng hạt một, rơi vào trong nước. Mặt hồ lập tức nổi sóng, một trận tiếp một trận, xô đẩy nhau, rất nhanh liền hình thành một vòng xoáy.

Trung tâm xoáy nước dần lộ ra một con đường màu vàng rực rỡ thông xuống phía dưới.

Metatron đứng lên, đôi chân trần lướt qua mặt hồ xanh biếc, dừng lại bên con đường nọ.

Gió từ bên trong thông đạo thổi ngược lên, tốc cả vạt áo choàng dài của hắn.

Hắn vươn tay vuốt ve ngọn gió vô hình, sau đó cúi người, nhảy xuống!

Khi bên ngoài đột nhiên sáng lên một luồng bạch quang lộng lẫy nhưng không chói mắt, Thạch Phi Hiệp cũng vừa bơi xong, đang lấy khăn tắm quấn nửa thân dưới, hai chân mềm nhũn lê lết vào buồng tắm tắm lại.

“Isfel! Nhìn kìa, Bồ Tát hiển linh!” Hắn khoa trương che lại chỗ ấy ấy, kẹp chặt hai đùi, rống đến cố sống cố chết.

Isfel thản nhiên liếc nhìn quầng sáng, “Bồ Tát?”

“Ách, ngại quá, nhất thời kích động, quên mất kết cấu tổ chức của cửu giới.” Thạch Phi Hiệp vội ho khan một tiếng, một lần nữa dùng giọng điệu kích tình mãnh liệt ban nãy la lên: “Nhìn kìa, Thần vi phục xuất tuần!”

“Rất có tinh thần.” Đôi mắt trước giờ luôn đóng băng ngàn dặm của Isfel chợt hiện lên một tia nóng rực.

Thạch Phi Hiệp đột nhiên ý thức được gì đó, lập tức bày ra tư thế liễu yếu đào tơ: “Nga, ta mệt quá.”

“Ngươi ngủ, ta làm.” Isfel ôm ngang eo hắn, nháy mắt đã biến mất sau cánh cửa.

Quầng sáng thần thánh vẫn như cũ.

Mammon tựa vào cột trụ to lớn bằng cẩm thạch ở đại sảnh, trong tay thủ sẵn một cái đồng hồ vàng, nét mặt căng thẳng.

Từ lúc quầng sáng này giáng lâm đến giờ đã qua mười lăm phút ba mươi sáu giây, ba mươi bảy giây. . . . . .

Nhưng luồng sáng vẫn là luồng sáng, bên trong không hề có gì.

Mammon chuyển trọng tâm qua chân kia, ngón cái vô thức vuốt ve mặt đồng hồ.

Raton và Gin từ trên lầu hai ló đầu ra.

Raton nhỏ giọng hỏi: “Cái đèn này trang trí thêm hồi nào vậy? Gắn ở lầu mấy? Nối dây điện từ đâu?”

Gin trợn trắng mắt, “Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được luồng sáng này mang theo một cỗ khí tức thần thánh sao?”

“Đèn có thêm công năng phụ sao?” Hai mắt Raton sáng rực. Phàm là gặp được vấn đề về khoa học kỹ thuật hay nối dây gì đó, máu huyết trong người hắn liền không tự chủ được sôi sục hẳn lên.

Gin bó tay nhìn hắn: “Ngươi nhất định chưa từng diện kiến thiên sứ.”

“Ai nói!” Raton phản bác, “Lần trước có rất nhiều thiên sứ đến Con thuyền Noah ăn cơm. Ngươi quên rồi sao?”

“Ta nói loại cao cấp kìa.”

Raton nỗ lực động não, đột nhiên vỗ đùi nói: “Có!”

Gin liếc mắt nhìn hắn.

“Ta từng gặp Rafael đại nhân!” Raton hạnh phúc ôm má.

“Nga?”

“Lâu lắm rồi, lúc Rafael đại nhân đến giới Người lùn. Phong thái kia, hào quang kia. . . . . .”

Gin nhướn mày: “Ngươi thật sự gặp ngài ấy?”

“Ân, tuy rằng lúc đó ta vẫn còn quấn tã. . . . . .” Raton vẫn như cũ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Gin: “. . . . . .”

Mammon đi về phía luồng sáng kia.

Hắn lần đầu biết được, hóa ra tính nhẫn nại của mình không hề tốt như trong tưởng tượng.

Luồng sáng trắng không có chút độ ấm cùng xúc cảm nào.

Nhưng khi hắn tắm mình trong luồng sáng, lại có thể rõ ràng cảm nhận được trái tim đang phiền não dần dần được trấn an.

Bạch quang càng lúc càng sáng. . . . . .

Mammon cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình càng lúc càng gần, càng lúc càng mạnh.

Hắn ngẩng đầu.

Một thân ảnh như sét đánh giáng xuống!

Mammon vô thức vươn tay, nhưng thân ảnh kia ngay khoảnh khắc cả hai gần chạm vào, lại trượt sang hướng bên cạnh.

Luồng sáng phai dần, nhưng thân ảnh kia không biến mất —— không phải ảo tưởng hư vô, mà là một thân thể thật sự.

Metatron dung mạo tuyệt mỹ, nam nữ khó phân, nhưng chiều cao cùng khí độ của hắn rất khó khiến người ta xếp hắn vào hàng nữ tính.

“Mammon Ma vương điện hạ.” Giọng nói hắn như nước suối chảy mòn nham thạch, thanh thúy êm tai.

Mammon chăm chú nhìn hắn.

Chiếc đồng hồ trong tay đã sớm biến dạng, ngay giữa mặt bị lõm vào một lỗ to.

“Như ngài mong muốn.” Metatron ôn hòa mỉm cười.

Mammon chậm rãi, chậm rãi thở phào ra ngụm khí nghẹn trong ngực từ sáng sớm.

. . . . . .

Đánh cuộc thắng rồi!

Lần thứ hai trở lại phòng họp, tham dự hội nghị chỉ còn hắn và Metatron.

Tâm tình Mammon rất tốt.

“Thật ra giới thứ mười không hề như lời đồn đãi ở ngoại giới, là lãnh địa thoát ly khỏi khống chế của Thần.” Metatron vờ như không thấy hắn từ lúc ngồi xuống, liền không ngừng bắn về phía mình những tia nhìn nóng bỏng, chỉ điềm nhiên nói: “Thậm chí nó không nên mang tên giới thứ mười, mà là giới thứ hai.”

Mammon tập trung lại, nói: “Giới thứ hai?”

“Nơi đó, từng tồn tại như thiên đường.” Trong đôi mắt màu xanh nhạt của Metatron lộ ra vẻ thương cảm.

Metatron là thiên sứ có tư cách thâm niên nhất thiên đường, những chuyện hắn biết vốn nhiều hơn rất nhiều so với lớp thiên sứ sau này.

Trong lòng Mammon chợt trỗi lên một tia đố kỵ khó hiểu. Hắn còn chưa kịp chen chân vào trong tâm trí Metatron, đã bị nhồi nhét chung với ký ức về những bóng dáng khác.

“Thần muốn chúng ta đi làm gì?” Mammon trực tiếp nhảy qua đoạn hồi tưởng kia.

Trên thực tế, đối với vấn đề giới thứ mười là gì một chút hứng thú hắn cũng không có. Cho dù nơi đó cất giấu vô số bảo tàng, hiện tại hắn cũng không có đủ nhân lực cùng tinh lực đi khai thác. Từ sau khi Lucifer quyết định mua bảo hiểm cho cả đám lao công đầu trâu ma dê kia để lấy lòng những chủng tộc thấp kém, mỗi khi hắn có quyết định gì cũng không thể không suy nghĩ về vấn đề bảo đảm an toàn cho bọn họ.

“Để xem.” Câu trả lời của Metatron ngắn gọn mà mơ hồ.

Mammon không hề bất mãn: “Lữ hành?” Hắn chợt nhớ tới chuyến đi tới địa ngục trước đó của Thạch Phi Hiệp và Isfel. Nếu quả đúng như thế, vậy có lẽ hắn nên đánh giá lại vị ở trên thiên đường kia.

“Chuyến đi mang theo nhiệm vụ.” Metatron nghiêng đầu suy nghĩ, “Đi công tác?”

Đầu hắn nghiêng qua một bên. Ánh đèn trong phòng hội nghị vừa vặn rọi lên cần cổ thon gầy trắng nõn có đường cong tinh tế kia, khiến Mammon đang chăm chú nhìn hắn, mâu quang càng sâu thêm một tầng.

Metatron thấy hắn không đáp, hàm súc nói: “Trước khi xuất phát, ta phải chuẩn bị vài thứ, ngươi có thể về địa ngục một chuyến.” Cho dù Mammon đã đáp ứng đi cùng, nhưng địa ngục dù sao cũng là nơi Lucifer làm chủ, hắn không muốn khiến Mammon khó xử.

Ánh mắt Mammon vẫn không rời nơi cần cổ nõn nà của hắn, trong nhãn tình tràn ngập men say ôn hòa: “Ta ở đây chờ ngươi.”

Metatron nhìn hắn, do dự không biết có nên ám chỉ rõ ràng hơn không.

“Ta có máy truyền tin.” Mammon tiện tay lấy ra một cái đĩa nhỏ, chính giữa khảm một khối tinh thạch đen, xung quanh có dãy nút ấn như di động, ký tự trên mặt nhăng nhăng nhít nhít, chính là chữ dưới địa ngục.

Bởi vì chữ viết dưới địa ngục bắt nguồn từ thiên đường, cho nên Metatron liếc mắt một cái liền nhìn ra những chữ này biểu thị con số. Hắn hiếu kỳ hỏi: “Địa ngục cũng lưu hành thứ này sao?”

“Ta mua từ tộc người lùn.” Mammon mang theo vài phần tiếc hận nói, “Đáng tiếc vẫn chưa phỏng chế (làm hàng nhái =))) thành công.” Với nguồn khoáng sản tài nguyên phong phú của địa ngục mà nói, nếu có thể phỏng chế thành công, thì ngành công nghiệp máy truyền tin này có thể sẽ hoàn toàn bị địa ngục nuốt chửng.

Metatron chớp chớp mắt.

“Sao vậy?” Mammon hỏi.

Metatron nói: “Ta chỉ hơi ngạc nhiên vì địa ngục cư nhiên đi phỏng chế.” Trong trí nhớ thì Lucifer ngay cả mặc đồ đụng hàng cũng rất để ý —— đương nhiên, ngoại trừ với ai đó. Loại này giữa bọn họ có lẽ không thể gọi là đụng hàng. Dù sao cũng không ai cố ý mua hai bộ đồ y chang nhau, sau đó cố ý tặng đối phương một bộ trong đó, còn ước định thời gian cùng nhau mặc để đụng hàng.

Mammon mỉm cười: “Bất cứ cách gì có thể kiếm tiền ta đều không bỏ qua.”

“Nghe nói hiện giờ ngươi giàu có nhất cửu giới.” Metatron không quên tội đọa lạc của Mammon chính là tham lam. Kết quả như vậy đúng là không ngoài dự liệu.

Mammon trong đắc ý mang theo vài phần tiếc hận: “Đáng tiếc so với GDP vẫn còn chênh lệch rất lớn.” (=.+ cư nhiên mún thâu tóm cả GDP cửu giới)

Nếu kẻ đang ngồi ở đây là Thạch Phi Hiệp hoặc Gin, nghe đến câu này nhất định sẽ biểu lộ một chút khinh bỉ với hắn để che giấu nội tâm đang cuồn cuộn ghen tỵ. Nhưng thân là Hỏa thiên sứ, Metatron đương nhiên giữ vẻ mặt bình thản: “Giới thứ mười là một nơi thần bí mà nguy hiểm.”

Mammon nói: “Muốn đổi địa điểm du lịch không?” So với giới thứ mười, Tinh linh giới hoặc Nguyên thù giới đều hữu tình hơn nhiều. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không ngại chọn điểm đến là địa ngục. Thậm chí, hắn còn vạn phần mong đợi nữa là.

“Ngươi có thể suy nghĩ lại.” Metatron khuyên nhủ.

Mammon nhún vai: “Ngươi là hướng dẫn viên du lịch, ngươi làm chủ.”

Metatron biết không thể thay đổi quyết định của hắn, bèn nói: “Vậy thì, chúng ta bàn bạc kế hoạch tiến vào giới thứ mười đi.”

Mammon không chút xem trọng.

Tuy rằng giới thứ mười là cấm địa trong truyền thuyết của sinh vật, nhưng hắn thân là một trong bảy đại ma vương, càng không để nó vào mắt. Một nơi mà ngay cả tinh linh, người sói tầm thường cũng có thể chạy tới, hắn không cho rằng có sức uy hiếp quá lớn.

Metatron chỉ cần một cái liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của hắn: “Giới thứ mười mà bọn Tinh linh tiếp xúc chỉ là lớp vỏ ngoài cùng.”

Mammon nhướn mày: “Ngươi hiểu nó lắm sao?”

Truyền thuyết về giới thứ mười dường như bắt đầu lưu truyền từ rất sớm, nhưng ngoài những kẻ thích mạo hiểm, không ai hứng thú với nó. Đối đại đa số người mà nói, đó là một nơi nguy hiểm không hề có ích lợi gì. Nhưng tất cả tựa hồ đã quên, lời đồn này truyền từ bao giờ, ai là người đầu tiên tìm ra nó. Hiện giờ xem ra, hẳn là có liên quan đến thiên đường.

Hắn rốt cuộc cũng có chút hứng thú.

“Thần sáng tạo ra thế giới, sáng tạo đầu tiên chính là thiên đường, còn thứ hai, chính là nơi hiện tại được gọi là giới thứ mười —— U linh giới.”

Mammon nhíu mày: “Nghe đồn giới thứ mười không chịu sự quản lý của Thần.”

“Đó là chuyện lúc sau.” Metatron dừng một chút, mới nói tiếp: “Tác dụng ban đầu của giới thứ mười, chỉ là để làm kho.”

“Làm kho?”

“Cho dù là Thần, cũng không phải ngay từ đầu đã vạn năng.” Metatron biểu đạt đến thập phần mơ hồ.

Nhưng Mammon vừa nghĩ liền thông suốt ẩn ý của hắn: “Ý ngươi là, làm kho lưu trữ những tạo phẩm thất bại?”

Metatron không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Vì bảo vệ bọn họ, Thần giăng kết giới ở giới thứ mười. Loại kết giới này như trời đất của giới thứ mười, thời gian trôi qua, ngay cả Thần cũng không thể dễ dàng phá giải.”

Mammon nói: “Trước đó ngươi nói để xem là có ý gì?”

Metatron trầm mặc giây lát, mới nói: “Xem bọn họ sống có tốt không.”

Thần giấu những tạo phẩm thất bại ở giới thứ mười. . . . . .

Cặp mắt Mammon lóe lên tinh quang.

Metatron sẽ không nói dối, nhưng hắn nhất định còn chuyện gì đó chưa nói ra. Bằng không tại sao sớm không đi muộn không đi, cố tình phải đi ngay lúc này?

Hắn nghĩ tới hai khả năng.

Một là có một ước định trước đó.

Hai là giới thứ mười đột nhiên xảy ra chuyện.

Là khả năng nào?

Mammon phóng mắt tìm kiếm đáp án trên mặt Metatron.

Bất quá mục đích rất nhanh liền biến chất. Hắn cảm thấy tim mình đang đánh trống reo hò. Không phải dục vọng sinh lý, mà là tâm lý. . . . . . Muốn chiếm lấy thiên sứ này từ đầu tới chân, toàn bộ làm của riêng.

Muốn vừa mở mắt liền được nhìn thấy, nhìn đến khi nhắm mắt lại mới thôi, sau đó lại tiếp tục gặp hắn trong mộng.

. . . . . .

Đọa lạc lâu như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng dục vọng này đã tiêu tan, giống như lúc hắn còn là thiên sứ tiếp thu giáo dục và chức trách.

Nhưng khi cái tên Metatron một lần nữa xuất hiện trong đời hắn, khi hắn từ chính miệng Thạch Phi Hiệp biết được tin tức về Metatron, khi hắn chân chân thật thật nghe thấy thanh âm trong ký ức một lần nữa vang lên bên tai mình, hắn mới hiểu rằng, dục vọng của hắn chưa bao giờ phai nhạt, ngược lại còn chặt chẽ ngưng kết trong lòng, tích lũy theo ngày tháng, càng lúc càng vững chãi khắc sâu.

Trước ánh mắt nồng nàn của hắn, Metatron vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như cũ, “Nếu không có ý kiến, ngày mai chúng ta xuất phát được không?”

Mammon đứng lên, hướng về phía hắn, hơi cúi người: “Ta chân thành mong tới ngày mai.”

Cửa phòng hội nghị hé mở, Mammon cùng Metatron một trước một sau bước ra, đều tự trở về phòng.

Gin và Raton đứng ngay vị trí cũ.

Raton hiếu kỳ nói: “Ngươi nói bọn họ ở bên trong thảo luận cái gì?”

Gin nói: “Giới thứ mười.”

Raton ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

“Bởi vì ta có thứ gọi là chỉ số thông minh.”

Raton phẫn nộ nhìn hắn.

Bất kỳ nhà phát minh có tôn nghiêm nào cũng không thể chịu được trí tuệ của mình bị một con dơi hút máu chà đạp.

Gin trực tiếp làm lơ.

“Các ngươi không cảm thấy giữa bọn họ có gì đó không bình thường sao?” Thạch Phi Hiệp ngửi được mùi kỳ quái mà đến.

Gin và Raton đồng loạt quay đầu.

Trên người Thạch Phi Hiệp vẫn còn quấn một cái chăn to.

Gin nghi hoặc hỏi: “Ngươi lạnh lắm à?”

Con thuyền Noah tuy không thấy mặt trời, nhưng thông qua hệ thống điều tiết trung tâm, nhiệt độ bên trong một năm bốn mùa đều như xuân, thật sự không nên xuất hiện cảnh tượng trùm chăn đắp mền này a.

Thạch Phi Hiệp nói: “Đề phòng té ngã.” Đây cũng là lời kinh nghiệm.

Raton mờ mịt hỏi: “Tại sao lại tự nhiên bị té?”

Gin như đã ngộ ra, hàng mày bên phải tựa hồ bị ai đó kéo giật lên giật xuống mấy hồi: “Isfel siêng năng thật a.”

Thạch Phi Hiệp trừng mắt liếc hắn, “Ta nghe Hughes nói, hắn đối với tư vị được nằm trên lần trước đúng là nhớ mãi không quên.”

“. . . . . .” Gin liếm liếm môi, “Ta cũng cảm thấy bọn họ không bình thường.”

Raton ngơ ngác nửa ngày, mới phát giác hắn đã lái đề tài trở về lúc Thạch Phi Hiệp vừa xuất hiện.

Thạch Phi Hiệp ngồi xổm xuống: “Mammon cùng Metatron. . . . . .”

Gin vểnh tai, “Ngươi rút ra được kết luận gì?” Đối với Thạch Phi Hiệp, trước giờ Gin chỉ hoài nghi nhân phẩm hắn, không phải chỉ số thông minh.

“Ta cảm thấy bọn họ. . . . . .” Thạch Phi Hiệp nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, chậm rãi nói tiếp: “Có gì đó rất mờ ám.”

. . . . . .

Mờ ám và không bình thường rốt cuộc có chỗ nào khác biệt?

Gin nghĩ có lẽ mình nên hoài nghi ở mức độ vừa phải về chỉ số thông minh của hắn.

“Mammon theo đuổi Metatron.” Giọng nói Isfel đột nhiên truyền đến.

Hai mắt Thạch Phi Hiệp lập tức sáng lên: “Vậy có thành công không?”

Isfel đứng sau lưng hắn, thấy hắn đầu đầy mồ hôi, đưa tay lấy tấm chăn ném về phòng, thuận tiện khoác lên người hắn một chiếc áo choàng tắm, thản nhiên nói: “Mammon bị đọa.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Tức là không bệnh mà chết.”

Gin tiếp lời: “Hiện tại chính là tái tục tiền duyên.”

Raton tổng kết: “A!”

Gin và Thạch Phi Hiệp cùng nhau trừng hắn.

Raton ủy ủy khuất khuất bồi thêm một câu: “Thì ra là vậy a.”

Gin, Thạch Phi Hiệp: “. . . . . .”

Mammon về phòng, lấy máy truyền tin ra, bấm số nhà Lucifer.

Chưa đầy ba giây, máy truyền tin đã được kết nối.

Mammon khẽ nhíu mày.

Theo lý, người hầu trong nhà Lucifer hành động có nhanh cỡ nào cũng phải cần năm sáu giây mới có thể tiếp tin, nhanh như vậy đã kết nối chứng tỏ Lucifer không có ở nhà, cho nên thiết bị được dùng chính là không cần tiếp cũng tự thông.

Quả nhiên, ngay sau đó trên màn hình xuất hiện một gương mặt, nhưng không phải Lucifer, mà là kẻ đang ngủ đến không còn biết trời trăng mây nước Belia.

Rất nhanh, một khuôn mặt khác xuất hiện trên màn hình, đối phương vừa thấy hắn liền hoảng sợ, vội vàng hành lễ: “Mammon đại nhân.”

“Lucifer đại nhân không có ở đó sao?”

“Vâng. Lucifer đại nhân đang tuần tra cửu giới.”

. . . . . . Vua địa ngục tuần tra cửu giới?

Mammon vạn phần bất đắc dĩ với cái cớ ngàn năm không đổi của Lucifer.

“Có cần ta nhắn lại không?” Người hầu cẩn thận nhìn hắn.

“Không cần.” Mammon đang định ngắt máy, vừa vặn liếc đến cái bụng trắng hồng đang lộ ra của Beria, nhíu mày nói: “Trùm một tấm chăn lên người hắn đi.” Chính bởi vì Belia, hình tượng tập thể người đại diện của bảy đại ma vương luôn không được đề cao.

Người hầu theo ánh mắt hắn nhìn lại, đang muốn đáp ứng, máy truyền tin đã bị ngắt.

Ngày mai rất nhanh biến thành hôm nay.

Đám người Thạch Phi Hiệp tinh thần phấn chấn xếp thành đội ngũ cung tiễn Mammon và Metatron rời khách sạn.

Phương tiện di chuyển vẫn như cũ là cỗ xe ngựa xé gió kia.

Thạch Phi Hiệp ngưỡng mộ nhìn “cục” kim cương trên nóc xe, thật lâu vẫn không dời mắt.

Mammon cười nói: “Ta quay về địa ngục sẽ bắt tay vào xử lý thỏa đáng chuyện nới lỏng thủ tục xin visa du lịch đến Con thuyền Noah ở địa ngục.”

Hai mắt Thạch Phi Hiệp sáng lên: “Ngươi có muốn để lại di ngôn hoặc di thư gì đó không?” Nghe nói du hành đến giới thứ mười nguy cơ rất cao a.

“Di ngôn? Di thư?” Nụ cười của Mammon lộ ra một tia nguy hiểm.

“Ta là nghĩ cho ngươi thôi.” Giọng Thạch Phi Hiệp đột nhiên trầm thấp, nghiêm mặt nói: “Ngươi cùng Metatron hơn phân nửa là vui chơi quên hết đất trời, quên ăn quên ngủ, rủi như bầu không khí đang tình nồng ý đượm lại còn phải lo lắng về chuyện này thì không khỏi quá mất hứng. Nếu để lại di ngôn di thư, là có thể không phải bồn chồn nhớ nhà, từ nay về sau chân trời góc biển, tay trong tay, một đi không trở lại. Không còn gánh nặng hay vướng bận trăm bề.”

“Thân là ma vương, ta cảm thấy mối băn khoăn của ngươi quá dư thừa.”

Thạch Phi Hiệp lui một bước: “Vậy ngươi có suy nghĩ chuyện quyên góp không?”

“Có. Ngày nào ta cũng khiến người người phải nỗ lực quyên tiền cho ta.”

“Hay là làm quảng cáo? Ta có thể treo ảnh ngươi ngay trước cửa Con thuyền Noah, để tất cả khách hàng có thể chiêm ngưỡng dung nhan của ngươi.”

“Liên hệ với di ngôn di thư ban nãy ngươi nói, rất giống ta sẽ gặp xui xẻo a.”

Địa ngục cũng có cách nói xui xẻo này sao? Có thứ gì xui xẻo hơn xuống địa ngục chứ? Thạch Phi Hiệp oán thầm trong bụng xong, tiếp tục cười làm lành: “. . . . . . Vậy, còn đầu tư thì sao? Con thuyền Noah một tay che trời lũng đoạn tài nguyên.”

“Người khác ta còn có thể suy nghĩ lại.” Mammon nói: “Đáng tiếc Con thuyền Noah có ngươi và Isfel, độ rủi ro quá cao.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Thân là con người yếu đuối mong manh, cần phải nhẹ nhàng bồng lên bế xuống, ta cảm thấy mối băn khoăn của ngươi cũng rất dư thừa.”

Mammon mỉm cười, theo sau Metatron lên xe.

Chờ cửa xe đóng lại, Thạch Phi Hiệp mới ai oán thở than: “Rõ ràng mở nhiều hộp đêm như thế, còn cố tình làm tên quỷ keo kiệt.”

Xe ngựa đang vọt về phía trước, đột nhiên dừng lại như vấp phải lực cản nào đó.

Thạch Phi Hiệp không hề phát giác, tiếp tục thở dài: “Bất quá có thể mỗi ngày xem ca múa, ngắm mỹ nữ, lại có vô số tài sản tiêu xài, cuộc sống ở địa ngục thật sự rất hạnh phúc a.”

Hắn liếc tà Gin.

Gin chớp chớp mắt nhìn xe ngựa.

“Địa ngục thật sự có nhiều màn ca múa và mỹ nữ sao?” Raton vội xen mỏ vào.

Thạch Phi Hiệp bĩu môi nhìn về phía xe ngựa: “Hỏi ông chủ ấy.”

Xe ngựa đột nhiên quay đầu lại, hai cột lửa như nước sôi phóng tới!

Xèo xèo xèo xèo. . . . . .

Một tấm lưới điện lóe sáng trải ngang giữa xe ngựa và Con thuyền Noah.

Liệt mã ngẩng đầu, giơ hai móng trước lên cao, hí vang một tiếng, quay đầu, phóng về hướng bóng tối thâm trầm!

Bên trong xe ngựa.

Metatron im lặng ngồi trên thảm lông, suối tóc vàng mềm mại vén sau vành tai chảy dọc theo thắt lưng, buông xuống đùi.

Mammon nhìn một hồi, từ trong ngăn tủ lấy ra một bình rượu. Chất lỏng đỏ sậm trong chiếc bình lưu ly hơi sóng sánh. “Đây là Fadi Du, một trong những loại vang đỏ tốt nhất địa ngục.”

Metatron nghiêng đầu, đôi mắt trong trẻo không hề chớp động chăm chú nhìn hắn.

Mammon có chút không được tự nhiên, nhướn mày cười nói: “Ngươi đang thưởng thức ta?”

“Ta đang nghĩ, địa ngục có thật sự hạnh phúc như Thạch Phi Hiệp nói.” Metatron thản nhiên trả lời.

Tim Mammon đánh thịch một cái, bất giác dâng lên một trận mừng thầm. Những ngón tay cầm bình rượu lặng lẽ siết chặt lại, dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh nói: “Có lẽ, ngươi có thể tự thân thể nghiệm.”

“Ta không thể.” Metatron tuyệt nhiên không lưu hắn nửa điểm đường sống.

Ngón tay Mammon từ cổ bình trượt dần xuống đáy bình, sau đó mỉm cười nói: “Nếm thử chút rượu ngon của địa ngục hẳn là có thể đi?”

Lấy ra hai cái ly chân cao bằng lưu ly, Mammon rót rượu đầy tới một phần ba ly.

Metatron đón nhận ly rượu, nhẹ nhàng huơ huơ.

Mùi rượu theo từng nhịp lay động trên tay hắn, cũng nhẹ nhàng lan tỏa.

Mammon nâng ly, nói: “Mừng chúng ta một lần nữa được gặp lại.”

Metatron nhìn thứ chất lỏng màu sắc biến ảo trong ly, thấp giọng hỏi: “Ngươi có hối hận không? Vứt bỏ vinh quang, vứt bỏ ánh sáng, vứt bỏ ân sủng của Thần, đọa xuống cõi hoang vu kia?”

Mammon trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Hối hận.”

Hối hận trước khi bị đọa không được nhìn thấy ngươi.

Hối hận sau khi bị đọa cũng không được gặp lại ngươi.

Càng hối hận đã không kéo ngươi cùng đọa lạc!

Mắt Metatron khép hờ, che đi quang mang sáng ngời nơi đáy mắt: “Isfel từng trở về thiên đường.”

“Nhưng hắn lại đọa lạc.” Mammon đến giờ vẫn không thể hiểu nổi hắn đi lên đi xuống, đến tột cùng là muốn gì.

“Ít nhất chứng tỏ đọa thiên sứ cũng không phải không thể trở về với vòng tay của Thần.”

Mammon hiểu ý tứ của hắn: “Địa ngục phồn hoa như ngày hôm nay, là do ta từng chút một xây đắp nên.”

Quang mang trong mắt Metatron dần dần phai nhạt.

“Chuyện này không phải xuất phát từ tình yêu của ta dành cho địa ngục, mà là xuất phát từ lòng ham muốn theo đuổi tiền tài phú quý.” Mammon lắc lắc rượu trong ly, “Rời khỏi thiên đường, là bởi vì ta rốt cuộc cũng không thể áp chế được dục vọng của mình nữa.”

Metatron ngước mắt, mỉm cười: “Ta từng nghe rất nhiều truyền thuyết về địa ngục. Toàn là những câu chuyện tuyệt vời.”

Từ hoang vu thành phồn thịnh, mỗi đọa thiên sứ đều phải trả giá rất nhiều.

Metatron nghĩ, không ai có tư cách đoạt lấy chốn đào viên mà bọn họ đã dùng chính tay mình khai khẩn nên.

Xe ngựa cứ lặng lẽ chạy, hòa dần vào bóng đêm cùng tĩnh mịch.

Khác với những giới khác, cửa ra vào của giới thứ muời như một cái hang thông gió cực to, không ngừng thổi văng những vật thể cố gắng tiếp cận. Phàm là phi thuyền muốn tiến vào giới thứ mười đều phải trang bị lưới phòng hộ làm giảm sức gió, sau đó dốc hết tốc lực xông vào.

Xe ngựa địa ngục tuy không có lưới phòng hộ như phi thuyền, nhưng nó có kết giới của Mammon.

Liệt mã chỉ cần giữ nguyên tốc độ ban đầu, dễ dàng vọt vào giới thứ mười.

Metatron cùng Mammon ngồi trong xe, chợt cảm thấy bên ngoài bỗng nhiên sáng rực.

Mammon triệt tiêu kết giới, nhiệt độ xung quanh lập tức lên cao.

Metatron mâu quang ngưng trọng, nhiệt độ liền hạ dần, duy trì ở mức trên dưới hai mươi hai độ.

Mammon mở cửa, biển cát vàng chói mắt mênh mông trải ra trước mặt, sắc trời trắng dị thường, phóng tầm mắt nhìn lại, không nơi nào không phát sáng.

“Là cảnh tượng mà tinh linh kia gặp được.” Mammon khép cửa, chỉ huy ngựa tiếp tục tiến tới.

Metatron như có chút đăm chiêu.

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Mammon thấy hắn cầm ly rượu hai ngày hai đêm, nhưng không uống lấy nửa giọt.

Metatron nói: “Ta đang nghĩ, cuộc sống của bọn họ ở đó như thế nào.”

Biển cát mênh mông không phải là một nơi thích hợp để cư trú.

Mammon rốt cuộc cũng nhịn không được rút ly rượu khỏi tay hắn.

Hàng my Metatron khẽ run lên, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

“Kiêng rượu?” Mammon một hơi uống cạn ly rượu, đầu lưỡi đỏ tươi ướt át chậm rãi liếm cánh môi dưới, “Ta nhớ trước kia ngươi rất thích đánh giá rượu ngon hay dở.”

Metatron nói: “Lâu rồi không uống, nên quên mất đánh giá thế nào.”

Có phải cũng quên cả ta?

Mammon siết chặt ly rượu, tiện tay ném vào ngăn tủ.

“Nhìn kìa.” Metatron trông về phía ngoài cửa sổ.

Thừa biết hắn chính là muốn phá vỡ bầu không khí xấu hổ giữa đôi bên, nhưng Mammon lại mượn cơ hội ghé lại gần. Khoảnh khắc hai bờ vai chạm vào nhau, hắn rõ ràng cảm nhận được cách một lớp vải, Metatron đang run lên, ngay sau đó là độ ấm của da thịt truyền tới.

Trong lòng chợt rung động, hài lòng đến gần như muốn dừng xe.

“Đây hẳn là cảnh sắc mà vị titan kia nhìn thấy.” Giọng nói của Metatron lướt qua tai hắn. Mammon theo ánh mắt hắn nhìn lại.

Phía trước xe ngựa, vốn nên là nơi biển cát vàng và đường chân trời giao nhau, một bức tường lửa ngút trời đang hừng hực thiêu đốt. Xe ngựa càng tới gần, bức tường lửa cũng dần lộ ra bộ mặt dữ tợn vốn có của nó.

“Lửa to quá.” Metatron để ý thấy chính giữa bức tường lửa đích thực có một khe hở rất nhỏ, chỉ có thể cho một người lách vào. Khó trách titan không dám đi. Theo độ rộng của thông đạo mà nói, titan chỉ cần một bước không vững, liền có thể bị nướng, hơn nữa rất khó quay đầu.

“Chúng ta xuyên qua luôn hay sao?” Mammon cho xe dừng lại, xoay mặt nhìn Metatron.

Bởi vì thân thể hắn vẫn nửa nghiêng như trước, cho nên chóp mũi hắn chỉ cách cổ Metatron năm phân.

Mammon đột nhiên phát hiện đây không phải một loại hưởng thụ, mà là một loại dày vò. Nhất là bây giờ hắn không muốn lui, lại không dám tiến, cả người đã sa vào vũng lầy vừa ngọt ngào vừa đau khổ.

Metatron dường như không hề phát giác khoảng cách ái muội này giữa hai người, đầu vẫn xoay về phía bức tường lửa, “Được.” Hắn nâng tay, một vòng sáng trong suốt từ trong lòng bàn tay tản ra, lượn quanh xe ngựa, như một lớp màng trong suốt.

Mammon búng tay.

Liệt mã đồng loạt hí lên, như tên bắn vọt vào tường lửa.

Màng sáng như quả cầu thủy tinh, ngăn cản ngọn lửa hung hãn bên ngoài.

Xe ngựa bay nhanh, lửa hai bên bị đánh dạt tung tóe.

Metatron đột nhiên lại phóng một vòng sáng ra ngoài.

Mammon hỏi: “Sao vậy?”

“Ngọn lửa đang gây áp lực vào chính giữa.” Metatron nói.

Thân thể Mammon phút chốc liền từ trong xe chuyển lên đỉnh xe. Lửa cháy hừng hực trước, sau, trái, phải như tấm chăn gấm ấm áp, bọc bọc toàn bộ cỗ xe. Cho dù đang ở trong kết giới của Metatron, hắn vẫn cảm nhận được ngọn lửa đang từng chút một gặm nhấm vòng sáng.

“Lửa tham lam.” Mammon khẽ nhíu mày.

“Ngươi gặp qua rồi?” Metatron xuất hiện sau lưng hắn.

Tâm tình Mammon không hiểu sao lại tốt hẳn lên, “Địa ngục cũng có loại lửa như vậy, không ngừng gặm nhấm những loại năng lượng khác để tự bành trướng.”

“Lửa tham lam?”

“Lucifer đại nhân hay dùng.” Mammon buông tay, “Nhưng không phải do ta phát minh.”

“Nó sẽ dần dần nuốt chửng biển cát kia.”

“Khẩu vị của nó rất lớn, không kiêng thứ gì, ngoại trừ. . . . . .” Mammon quay đầu cùng nhìn Metatron, đồng thời nói: “Nước.” Trong bốn vị đại biểu, Tinh linh nhìn thấy cát vàng, Titan thản nhìn thấy lửa tham lam, Người lùn nhìn thấy nước. Quá rõ ràng, giới thứ mười vẫn tuân theo quy tắc chế hành nhau.

Metatron nói: “Xem ra, kế tiếp có thể chúng ta sẽ được thưởng thức đến đáy nước phong tình của giới thứ mười.”

Mammon bổ sung: “Còn có con quái vật khổng lồ không biết tên.”

“Ngươi đang lo lắng?”

“Không.” Mammon cho tay vào túi quần, “Ta chỉ sực nhớ, nhà ta còn có ba bể cá lớn vẫn trống không.”

Metatron mỉm cười nói: “Vậy phải chuẩn bị mồi câu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.