Những tiếng sấm cắt ngang bầu trời, mây vặn thừng trên cao, dồn dập xô như sóng.
Phía tây bầu trời hiện mấy trăm luồng điện giăng kín, ánh sáng so với mắt trời phương đông còn chói mắt hơn, lại thêm tầng mây cuồn cuộn phía sau, khí thế như vạn quân đang đánh tới!
Sắc mặt Baal cuối cùng cũng thay đổi.
Giữa ánh điện quang xanh trắng giao thoa, một thân ảnh nghiêm nghị như thiên thần giang đôi cánh trắng tuyết, lao xuống với tốc độ còn nhanh hơn cả tia chớp!
Thạch Phi Hiệp ngây ra, không thể tin vào mắt mình, “Isfel?”
Không phải vẫn nói, hắn không thể rời Con Thuyền Noah?
Hơn nữa, cánh hắn màu đen mà?
…
Chẳng lẽ, hắn sợ quá nên thấy ảo giác rồi?
Chỉ có ảo giác và mơ mộng mới thấy những thứ trái với sự thật phải không?
Thạch Phi Hiệp nhìn xung quanh, đột nhiên giẫm lên chân Locktine Boutini.
Locktine Boutini cau mày nói: “Ngươi làm gì vậy?”
“Không có gì. Khá cứng.” Còn cảm thấy cứng, chẳng lẽ đây không phải mơ hay ảo giác? Tức là Isfel thực sự đã đến!
Thạch Phi Hiệp tiếp tục ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn thân ảnh càng ngày càng gần kia.
Ánh mắt Locktine Boutini ảm đạm, không cam lòng và bất đắc dĩ quấn lấy nhau, giằng xé hai đầu. Hắn không đau lòng, ít nhất không đau lòng đến nỗi không kiềm chế được như khi xưa biết Omedeto thích Dea. Nhưng cảm giác thất bại một lần nữa mất đi người mình thích khiến bờ vai hắn như sụp xuống.
Tâm tư Gin đương nhiên đơn giản hơn hai thằng này nhiều, hắn nhìn thẳng Baal, không để cho tay này có bất cứ hành động mờ ám nào, vừa vẫy tay với Isfel: “Ngươi đã rũ sạch tội của mình rồi sao?”
Isfel lao qua một vòng tròn giữa không trung, hạ cánh xuống, túm Thạch Phi Hiệp tới trước mặt xem xét trên dưới trái phải nhiều lần, xác định trên người hắn chưa thiếu mảnh linh kiện nào xong mới gật đầu với Gin.
Gin nhìn hắn, lại nhìn Thạch Phi Hiệp, buông tay: “Câu hỏi của ta đúng là thừa.”
Nếu hắn chưa rửa tội danh lãnh đạm, cánh của hắn sao có thể thành màu trắng? Nếu chưa rửa tội danh lãnh đạm, sao hắn có thể tự mình rời khỏi Con Thuyền Noah? Nếu hắn chưa rửa tội danh lãnh đạm…
Hai cái phía trước đã nói rõ tất thảy!
Có điều….
Hắn khó hiểu nhìn Thạch Phi Hiệp. Thế này là thằng này thành công rồi? Hắn thành công biến tương tư đơn phương thành lưỡng tình tương duyệt? Hắn thành công hòa tan núi băng cả thần cũng phải lắc đầu bó tay?
Trên trán Gin khắc sâu hai chữ “khó hiểu”.
Isfel quay đầu nhìn Baal, “Ngươi đến, hay là ta?”
Vẻ thảnh thơi trên mặt Baal hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nghiêm nghị và nguy hiểm. “Ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng ta?”
Isfel nhướn mày. Dường như trả lời câu hỏi này chỉ phí thời gian.
Baal nói: “Tuy tội của ngươi đã được rửa sạch, nhưng… ngươi không biết vị thần định tội ngươi vốn đã sai sao? Trên thế giới này tất cả đúng sai thưởng phạt đều do một tay hắn làm chủ. Bất kỳ điều gì hắn không nhìn được thì là tội ác, bất cứ điều gì hắn không muốn chúng ta có thì là tội ác. Giống như Adam và Eve, bọn họ chỉ muốn hiểu thế nào là yêu, liền bị đuổi khỏi vườn địa đàng.” Hắn chỉ Thạch Phi Hiệp, “Chẳng lẽ ngươi chưa từng oán hận tính mạng quá ngắn ngủi? Chẳng lẽ ngươi không muốn trở lại vườn địa đàng hưởng thụ cuộc sống vô ưu vô lự?”
Thạch Phi Hiệp vội ho một tiếng: “Đầu tiên, với việc làm phá gia chi tử, cuộc sống mỗi ngày ngoài ăn chỉ có uống xin miễn thứ cho kẻ bất tài này, vườn địa đàng cũng không phải tự phình ra, mà là do thần tự mình sáng tạo. Đã được ở miễn phí lại còn ăn vụng, riêng hành vi đó đã khá đáng xấu hổ rồi. Hơn nữa, tuy Adam và Eve bị đuổi khỏi vườn địa đàng, nhưng bọn họ vẫn là do thần tạo nên. Nói cách khác, nếu không có thần, bọn họ đừng nói đến vườn địa đàng, cả cơ hội có mặt trên đời cũng không có. Cuối cùng… không phải ngươi nói không có nhiều thời gian? Không phải vừa mới bảo phải tốc chiến tốc thắng à?”
Baal bị miệng lưỡi của hắn chẹn họng.
Isfel nhíu mày, “Ta cũng không có nhiều thời gian.”
Hắn vừa dứt lời, trước mặt hắn dựng lên một kết giới đỏ như máu.
Baal đứng trên một kết giới khác nhe răng cười: “Isfel, ngươi thực sự nghĩ ta sẽ sợ ngươi sao? Dù ngươi là thiên sứ chiến đấu, thì cũng phải cần đối tượng mới chiến đấu được. Mà ta, am hiểu nhất là dùng kết giới!”
Gin xắn tay áo lên: “Rất xin lỗi, cái gì ta cũng không thích, nhưng rất thích phá hủy kết giới!”
Chỉ thấy hắn há mồm, để lộ hai răng nanh sắc bén như dao, từng bước tiến về phía kết giới.
Thạch Phi Hiệp giật mình: “Chẳng lẽ hắn định gặm kết giới?”
…
Gin trượt chân, quay đầu lại quát: “Ngươi tưởng ta là chồn chắc?”
Thạch Phi Hiệp nhìn Hughes, lại nhìn hắn nói: “Ta vẫn nghĩ ngươi là sói háo sắc.”
“Hừ!” Gin đột nhiên dùng liên hoàn cước tấn công kết giới. Tốc độ của hắn cực nhanh, lực dùng cực lớn, tựa như đang phẫn nộ.
Kết giới bị hắn đạp rõ ràng đã có khuynh hướng dịch lùi về phía Baal.
Thạch Phi Hiệp vuốt cằm: “Trước kia thầy giáo có dạy ta một câu thành ngữ, dùng để mô tả tình huống hiện tại rất hợp.”
“Là gì?” Người hỏi là Hughes.
“Lão Ngu dời núi(1).”
Gin dừng chân, lườm Baal một cái, sau đó nhảy lên không nhấc chân lên, đá một cú thật mạnh.
Kết giới chấn động, rồi tan đi như sương.
Ngay trong giây phút đó, Isfel ra tay.
Hắn giơ tay, một luồng sét từ trên cao đánh xuống, khác với những luồng trắng xanh khác, lần này thiểm điện mang theo ánh vàng chói lọi, phảng phất như ánh nắng buổi sớm mai, nhẹ nhàng rơi vào tay hắn như một trường thương bằng vàng tinh khiết, ném về phía Baal.
Baal liền lập kết giới mới, hoàn toàn quên mất Raton vốn bị khinh rẻ ngồi ngay cạnh đẩy cho một cái, khiến kết giới lệch đi đến mấy mét.
Tầm sét rơi xuống đỉnh đầu hắn.
Baal ngẩng đầu lên, con ngươi trợn ngược, người run lên rồi đổ xuống.
Thạch Phi Hiệp trốn ở sau lưng Isfel thò đầu ra: “Sao giải quyết nhanh thế?” Đáng ra phải là một trận đại chiến thần sầu quỷ khốc, hai bên đều bị tẩn sắp hấp hối, không thì ít nhất cũng phải mồ hôi đầm đìa, tinh lực cạn kiệt chứ. Như thế nào mới có một tia chớp, boss đại nhân vĩ đại đã vội về thành dưỡng sức? Thế này bảo đám tiểu cường dai dẳng đấu tranh với hắn nãy giờ làm sao cam tâm?
Isfel nói: “Còn chưa xong.”
Gin đi đến cạnh thi thể, kiểm tra một lượt: “Trên đầu một lỗ, bàn chân hai lỗ… thân thể đã chết.”
Lanca chậm rãi đi tới, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy thi thể.
Đây gọi là người chết đèn tắt.
Cho dù trước kia Mani có làm chuyện gì, sau khi hắn chết, tất cả những tội nghiệt kia không liên quan đến hắn nữa. Vì những tội nghiệt đó chỉ lưu lại trong đầu người sống mà thôi.
Lanca nhìn thi thể đã trở lại thảm trạng bị Baal hút khô, nỗi đau trong nội tâm khồng thể nói thành lời.
Đây là phụ thân của hắn, phụ thân của hắn… vậy mà hắn chí có thể trơ mắt nhìn ông chết ngay trước mặt mình!
Hughes đến bên cạnh hắn, vừa định vươn tay an ủi mấy lời, đã bị Gin vẫn đứng sá bên cạnh một mực theo dõi bắt lấy tay, đặt lên vai mình. “Lúc nãy đá nhiều quá, bả vai tê cứng hết cả.”
Hughes bất đắc dĩ nhìn hắn, “Dúng chân đá lại đau vai à?” Nói thì nói vậy, nhưng vẫn đặt tay lên vai hắn nhẹ nhàng xoa bóp.
Gin nở nụ cười: “Chủ yếu là để cho ngươi chứng khiến bộ dáng oai hùng tuấn tú thế nào, nên vẫn phải giữ vẻ oai phong.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi có chắc là mấy đá lúc nãy có tạo dáng? Ta cứ tưởng ngươi cũng đang vội, nên mới đá kiểu đó chứ.”
“…” Gin quay đầu nhìn Hughes, “Ngươi sẽ không giống kể không có tâm nhãn. Không thấy được?”
“Tuy tâm nhãn có một chữ nhãn, nhưng nó không liên can gì đến nhãn lực hết nhé.” Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm cải chính.
Gin nói: “Chúng ta đi tìm Baal đang ở đâu.”
Lanca bỗng nhiên ngẩng đầu: “Baal còn chưa chết?”
Gin nói: “Baal được gọi là Linh Hồn Bất Tử. Dù toàn Nguyên Thù giới nổ tung, hắn cũng không chết được. Có điều hắn chưa trốn được xa, vừa nãy Isfel đã dùng Thần Phạt chỉ thiên sứ mới dùng được. Thứ đó đối phó Baal là hiệu quả nhất rồi, nhất định hắn đang trốn ở xó nào đó kêu ngao ngao.”
Isfel nói: “Dù tìm được hắn, cũng không có cách nào giam hắn lại lần nữa.”
Gin sửng sốt: “Vì sao?”
“Trước kia hắn bị giam cầm là vì một phần linh hồn bị phong ấn trong cơ thể người trong suốt, mà họ đã sinh sôi nảy nở tăng lực lượng cho linh hồn. Hiện hắn đã có thu hoạch.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Tức là, ta có thể tổng kết, hắn đã mạnh hơn?”
Isfel gật đầu.
Thạch Phi Hiệp nói: “Vậy cái chúng ta có thể làm bây giờ là?”
Isfel: “Tìm đủ mười khối khắc tinh thạch.”
Gin hoảng sợ, “Mười khối? Nhất định phải là mười khối?” Lúc trước hắn muốn kiếm một khối còn không nổi. Nghĩ thế, hắn không khỏi nhìn lại trước ngực Thạch Phi Hiệp, rồi giật mình: “Viên hắc tinh thạch của ngươi đâu?”
Isfel dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt khó coi.
Thạch Phi Hiệp: “Lúc phá kết giới của Baal đã dùng mất rồi.”
Gin nói: “Nói cách khác, giờ bảo chúng ta tìm mười khối hắc tinh thạch, là mười khối chẵn?”
Thạch Phi Hiệp tán dương: “Toán học của ngươi đã tiến bộ. Đã hiểu giữa mười và mười là một dấu bằng, không phải nhỏ dấu hơn hoặc bằng hay lớn hơn hoặc bằng.”
Gin ôm một tia hy vọng mong manh hỏi Isfel: “Ngươi có mấy viên hắc tinh thạch?” Vốn hắn với chuyện Baal bị giết hay không giết, phong ấn hay không phong ấn chẳng có cảm giác gì cả, nhưng Nguyên Thù giới là quê hương của Hughes. Hắn không thể để Hughes cả ngày đều lo lắng đâu đâu.
Isfel đáp rất gọn ghẽ, “Không có.”
Lanca đứng dậy: “Các ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, phần còn lại, cứ để ta tự giải quyết.”
Hughes cau mày: “Nhưng nhiều hắc tinh thạch như vậy…”
Lanca nói: “Hắc tinh thạch là sản vật của địa ngục, Baal lại là tội phạm truy nã của địa ngục. Ta nghĩ dùng điểm này có thể khiến địa ngục chịu giao dịch.”
Hughes: “Cứ cho là thế. Nhưng dù có được hắc tinh thạch trước tiên cũng phải chế ngự được hắn đã.”
Lanca trầm mặc.
Hắn tuy đã nghĩ thông suốt quyết tự lực cánh sinh, muốn khiến Nguyên Thù giới tự dùng thực lực chân chính của mình mà đứng dậy, nhưng đối phó với Baal thì hắn một chút tự tin cũng không có. Bởi vì Nguyên Thù giới không có những tồn tại cường đại như Lucifer hay Micheal.
Isfel đột nhiên nói: “Ta đã hết thời gian.”
Nội tâm Thạch Phi Hiệp quặn lại, “Sao?”
Mây đen giăng kín trời đột nhiên tách ra một khoảng rộng, một tia sáng vàng thuần khiết từ trên không buông xuống, rơi chính xác lên người Isfel.
“Hoan nghênh trở lại Thiên Đường… Con của ta.”
Thanh âm ôn hòa thần thánh từ trên trời giáng xuống, như gió xuân lại như ánh trăng, khiến từng người nghe thấy đều không khỏi cảm thấy một cảm giác dễ chịu và bình thản tràn khắp cõi lòng. Kinh động của cuộc chiến vừa qua lẫn nội bực bội trước sự chạy trốn của Baal nhờ mấy từ ngắn ngủi mà tan biến sạch.
Thạch Phi Hiệp cảm thấy như trong thanh âm ấy, một sự sống mới bắt đầu.
Isfel nhìn Thạch Phi Hiệp như mê man, đột nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng ấn lên môi hắn một nụ hôn.
Con ngươi Thạch Phi Hiệp mở lớn, đầu óc như hồ nhão giờ không thể hồ đồ hơn được nữa rồi.
Nụ hôn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi tâm Thạch Phi Hiệp cũng như bay mất “… Isfel?”
Isfel không chớp mắt nhìn hắn, phảng phất như muốn khắc sâu bộ dáng hắn lúc này vào trong mắt.
Thạch Phi Hiệp cũng nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn hơi cong lên một chút, tạo thành một nụ cười thật nhạt thật đẹp, thấy hắn mở rộng đôi cánh, bay về tới ánh sáng.