Edit: Hiên:3
Thạch Phi Hiệp vội ho một tiếng, làm bộ vuốt mày, thật ra là dùng tay che mặt lườm Raton.
Raton vô tội chớp chớp mắt.
Vưu Bành Nam thu tay lại, nụ cười đắc ý cứ như được ỷ thế hiếp người, “Khách sạn Noah? Thứ ta quê mùa, không biết là thương hiệu dưới tập đoàn khách sạn quốc tế nào?”
…
Trời mới biết Nhân giới có tập đoàn khách sạn quốc tế nào.
Raton vụng trộm lui lại nửa bước, làm bộ ngượng ngùng trốn ra sau lưng Thạch Phi Hiệp.
Vưu Bành Nam càng không buông tha nhìn chằm chằm Thạch Phi Hiệp, cứ như chờ hắn hết đường sống.
Thạch Phi Hiệp thầm thở dài. Ở Con Thuyền Noah lâu như thế, khả năng khác thì không, chứ lừa gạt thì là hạng nhất. Huống hồ lại còn là trò vặt kiểu này. Hắn bình tĩnh nói: “Là khách sạn cho hội viên, không mở với người ngoài.:
Vưu Bành Nam nhướn mày: “A? Nằm ở thành phố nào? Muốn xin vào phải làm sao? Ta thường đi nước ngoài công tác, nếu không quá tệ ta cũng muốn làm hội viên.”
Raton hạ giọng: “Hừ! Thời buổi này bình dân cũng muốn làm quý tộc.”
Bình dân nào đó mắt giật giật: “Anh bạn nhỏ này nói chuyện biết điều thật. Bình dân? Chẳng lẽ bây giờ Trung Quốc còn quý tộc hay sao? Hay nhóc đang nói, nhóc là quý tộc?”
Raton thuận tay móc ra một Kim Tệ, ném đi, “Đúng, thưởng này!”
Vưu Bành Nam bất giác đỡ lấy.
Raton trào phúng: “Bình dân đúng là bình dân.”
Vưu Bành Nam nắm Kim Tệ tức đến phát run.
Thạch Phi Hiệp đá đôi giày nhỏ của Raton, muốn hắn để ý một tý. Raton chỉ ở đây một tuần, hắn ở đây cả đời, không nhất thiết phải rước lấy phiền toái không đáng có.
Tiền Lục Du cuối cùng phải mở miệng giải vây: “Cậu bé này là cháu anh?”
Thạch Phi Hiệp ậm ừ đáp.
Tiền Lục Du ngồi xổm xuống, đưa tay nói: “Lại đây, cho chị ngắm với.”
“Chị á?” Raton khoa trương kêu. Hắn hơn một ngàn tuổi sao có thể gọi một đứa nhóc mới hai mấy là tỷ tỷ?!
Thạch Phi Hiệp vội vàng ôm hắn xoay mông ra ngoài, áp đầu lên vai, “an ủi”: “Đúng đó, thật ra nên gọi là cô cơ. Nhưng ngươi phải hiểu nhân loại đều thích cưa sừng làm nghé!” Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ “nhân loại”.
Lông nhím của Raton xẹp xuống.
Tiền Lục Du tưởng Thạch Phi Hiệp cố tình trào phúng, đỏ bừng cả mặt, nên không chú ý cách nói chuyện kỳ quái của hắn.
Nàng ngượng ngùng đứng lên, “Có vẻ ngươi cũng không đến nỗi nào.”
Thạch Phi Hiệp mỉm cười đáp lại.
Vẻ mặt Tiền Lục Du buồn bã, cười nói: “Chúng ta còn phải đi nơi khác, tạm biệt.”
Lúc đầu gặp Thạch Phi Hiệp, nàng không phải không có ý khoe khoang bạn trai. Lúc trước khi hai người quen nhau, nàng luôn thấy là mình thiệt, chịu thiệt hết lần này đến lần khác mà Thạch Phi Hiệp vẫn không toàn tâm toàn ý với nàng. Ba lần thì hai lần vì tăng ca mà lỡ hẹn, công tác lúc nào cũng quan trọng hơn nàng hết. Thế nên lần này gặp lại, nàng muốn được kêu hãnh nhìn thấy hắn không cam lòng. Nhưng nói chuyện rồi mới thấy, suy nghĩ đó của nàng nực cười thế nào. Nàng không hề nhìn thấy trong mắt hắn bất kỳ cảm xúc nào, không ảo não, không hâm mộ, không nuối tiếc. Nếu có, chỉ có vẻ không kiên nhẫn được che đậy kỹ. Lần gặp gỡ này từ đầu tới cuối chỉ có mình nàng làm trò. Người khác chỉ đang vây xem, hào hứng cổ vũ.
Tiền Lục Du yên lặng kiềm chế xấu hổ và chua xót trong lòng, lôi kéo Vưu Bành Nam không cam lòng ra ngoài.
Bước đi chừng năm sau bước, thì nghe Vưu Bành Nam cao gionjg cười nhạo: “Thành viên Khách sạn Noah? Ta nghĩ là khách sạn tưởng tượng của hắn!”
Raton tức đến phát run, kính trên sống mũi cũng lệnh đi, “Thế mà ngươi nhịn được?”
Thạch Phi Hiệp thả nó xuống, không để ý nhún vai.
Raton không phục: “Lúc trước ngươi chơi xỏ ta với Gin đâu có tốt tính thế?”
Thạch Phi Hiệp ngẫm nghĩ: “Chắc là lúc đó tịnh mịch quá.” Ngoài chỉnh người khác, không còn gì để giải trí.”
…
Raton nói: “Sao ngươi không lại tịnh mịch lần nữa?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Giờ tịnh mịch nhất là dạ dày của ta, có thể tìm ít đồ vào góp vui cho nó không?”
Raton nói: “Mặt dày đi, tuy hai mà một.”(1)
Mỹ thực lâu mở lâu năm, đúng là nhờ bản lĩnh thực sự.
Thạch Phi Hiệp và Raton lâu nay chịu đựng tài nấu ăn của Boggi, khổ sở ăn qua ngày, bây giờ đương nhiên là thả sức mà ăn, ăn suốt hai giờ mới thôi.
Lúc đi ra, hai người đều phải tay chống tường rồi.
Raton ợ một cái: “Chết rồi, hình như… muốn nôn.”
Thạch Phi Hiệp cũng chẳng khá hơn là bao, khoát tay, “Đừng nói nữa, sắp trào cuống họng rồi.”
Hai người họ đỡ nhau đi thêm một đoạn.
Raton nói: “Bây giờ… làm sao?”
“Về nhà.” Thạch Phi Hiệp nói, “Cái bụng ta thế này chắc chẳng cần đi đâu, lăn về cũng được.”
Raton lập tức hưởng hứng. Xét về hình thể, hắn còn giống hình tròn hơn.
Hai người về nhà rồi tự lên giường.
Xét đến việc Raton chỉ ở đây mấy ngày, Thạch Phi Hiệp để phòng ngủ cho hắn, rồi ôm chăn nệm ra phòng khách làm bạn với ghế sô pha.
Chắc là vì ăn quá sức, vừa nằm xuống, hắn đã thấy đồ ăn trong dạ dày dường như muốn trào ra khỏi miệng, hắn vội vàng ngồi xuống.
Đối diện ghế sô pha là tờ lịch đang giở tháng tư, số 1 bị bút đỏ khoanh tròn, để nhắc mình phải tìm được việc.
Mắt hắn lướt ngang rợi vào số năm màu đen.
Nhân giới hôm nay mới là mồm năm.
Hắn vò tóc. Tuy đã về được một ngày, đi cả ngày, nhưng hắn cảm thấy về chỉ là cái xác, hồn vẫn còn chưa nhập về. Gặp được bạn gái trước kia, có kinh ngạc, buồn bã, không kiên nhẫn, nhưng lại không cảm thấy nhớ nhung hay đau lòng.
Rõ ràng, hắn vốn thích nàng. Hồi mới chia tay hắn còn mượn rượu tiêu sầu vài ngày, nhưng giờ vì sao lại như thấy người lạ vậy?
Hắn thở dài, con mắt lơ đãng liếc bàn trà.
Ống nghe Domino và bình thuốc nhuộm lông đứng sát cạnh nhau.
Tay hắn không kìm được vươn tới bình thuốc nhuộm, trái tim lại đau đớn.
Gương mặt Isfel mạnh mẽ xâm chiến đầu óc, rồi không chịu đi. Tiền Lục Du vừa định chen vào đã bắn lên chín tầng mây.
Làm sao được? Không phải đã trở lại Nhân giới rồi sao? Vì sao còn thấy đau lòng hơn khi ở trên Con Thuyền Noah?
Thạch Phi Hiệp co gối. Mỗi khi quá đau lòng không chịu nổi nữa, hắn lại tự ôm mình thế này. Có lẽ là do dạ dày nhiều thứ quá, chân chỉ gập lại được nửa. Tim đau mà dạ dày cũng đau, giày vò hắn muốn trào nước mắt.
“Ngươi làm gì thế?” Raton mở cửa thì nhìn thấy gương mặt nhăn nhó đau khổ của hắn.
“Sắp nổ rồi.” Thạch Phi Hiệp đập ghế.
“Ăn đến nổ bụng thì cầm thuốc nhuộm lông làm gì?”
“…” Thạch Phi Hiệp nhanh chóng nhét nó ra sau lưng.
“Ngươi thế này không phải là ăn đến nổ bụng chết, mà là chết vẫn nổ.” Raton lạch bạch lết dép lê vào toilet. Một hồi lâu sau sảng khoái đi ra.
Thạch Phi Hiệp kinh ngạc: “Ngươi ngồi xong rồi?”
Raton sung sướng gật đầu.
“Nhanh thế à?” Thạch Phi Hiệp nhìn dáng người thấp bé của hắn, cảm khái, “Quả là ruột ngắn mất đoạn cũng có lợi ích.”
Sáng hôm sau.
Thạch Phi Hiệp mua đồ về để Raton ăn ba bữa, sau đó phấn chấn ra ngoài tìm việc. Nhờ phúc Raton, hắn đã có ít tiền gửi ngân hàng, nhưng vẫn còn biết đạo lý miệng ăn núi lở.
Hôm qua không ngủ được, hắn lên mạng tra cứu xem có khách sạn nhỏ nào tuyển nhân viên, đã lên lịch phỏng vấn hôm nay. Nếu là trước kia, có đánh chết hắn cũng không hạ mình đến những nơi như thế làm việc, nhưng giờ kinh tế khủng hoảng, số người thuê phòng các khách sạn liên doanh đã giảm mạnh, đừng nói mời người, không đuổi người đã là may. Nên Thạch Phi Hiệp chỉ có thể hạ yêu cầu xuống thôi.
Phỏng vấn hai chỗ liền, cũng không đến nỗi tệ.
Thạch Phi Hiệp phát hiện hắn cuối cùng cũng đổi vận rồi. Ít nhất hắn không phải đi rửa chén thuê nữa!
Hắn đứng ở ven đường sướng đến vung vẩy tay chân, cho đến khi nghe được giọng quen thuộc: “Sao ngươi lại ở đây?”
Điệu nhảy của Thạch Phi Hiệp dừng đột ngột, quay đầu mới thấy Tony đang cầm một chậu cá vang run rẩy đứng ở cột điện.
“Hi. Đã lâu không gặp.” Chẳng những vận sự nghiệp đến, cả vận bằng hữu cũng thế. Trước kia hai ba năm cũng không gặp được một lần, giờ tình cờ lại gặp, giờ mỗi ngày mỗi người, còn không trùng nhau nữa.
Tony bước nhanh theo hắn, hạ giọng: “Ngươi trốn ra hả?”
Thạch Phi Hiệp liếc, “Ngươi có cách trốn khỏi nơi ấy?” Nhắc đến thì, bọn họ không phải anh, cũng chẳng phải em.
“Thế sao ngươi lại ở đây? Hôm nay mới là thứ sáu, còn chưa được một uần.”
“Nơi đó có sự cố, nên ta ra sớm.” Thạch Phi Hiệp vỗ vai hắn, “Gần đây thế nào?”
Tony chần chừ, chậm rãi nói: “Ta nhận chỗ cũ ngươi làm.”
Thạch Phi Hiệp cười: “Ồ. Ngươi chịu được Vũ Chấn Kiếm với bà vợ hả?”
Tony thấy hắn không bực bội gì, mới mỉm cười: “Công việc mà, cứ nghĩ họ là nhân dân tệ là ổn.”
Thạch Phi Hiệp nhìn hắn mặc đồ Tây, rồi nhìn chậu cá của hắn: “Đang đi làm, sao lại mua cá vàng?”
“Khách VIP yêu cầu.” Tony giải thích ngắn gọn.
Thạch Phi Hiệp vốn thừa hiểu quy luật trong khách sạn, quan mới nhậm chức không quản được người cũ thì thành ra cháu chúng nó. Việc mua cá vàng dù chuyển thế nào cũng không chuyển đến quản lý. Đương nhiên, là bạn bè với nhau có một số việc chẳng nên vạch ra làm gì. Nên hắn chỉ cười nhạt, không hỏi nữa.
Tony nói: “Đúng rồi, ngươi có thư gửi đến khách sạn. Giờ có tiện không? Ta quay lại lấy cho.”
Thạch Phi Hiệp nghĩ cả ngay cũng không nghĩ ra thời buổi này còn có ai lại đi viết thư để liên hệ với hắn, thế nên gật đầu: “Được.”
Khách sạn này Thạch Phi Hiệp cũng đã ở lâu lắm rồi, về mặt tình cảm, nơi đây quen thuộc nhất.
Nhưng lúc hắn bước vào cửa chính, nhìn cái đài phun nước hoa lệ trong sảnh, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là bể bơi cực đại của Isfel. Nước xanh lam thanh tịnh. Trong nước, có một thiên sứ tuấn mỹ tuyệt thế.
“Ngươi sao thế?” Tony hấp tấp quay lại, thấy hắn đang ngơ ngác nhìn bể bơi, vẻ mặt đau khổ gần như là tuyệt vọng.
Thạch Phi Hiệp hai tay còn trong túi quần, siết chặt thành nắm đấm. Hô hấp cũng thấy khó, khó đến nỗi chỉ giây sau là không thở được nữa. Nhớ đến mức như thế, nhớ đến mức muốn vỡ lồng ngực.
“Phi Hiệp?” Tony hoảng sợ.
Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu, cố gắng nuốt ngược nước mắt sắp chảy ra.
“Ngươi không sao chứ?” Tony nhẹ nhàng nắm lấy vai hắn.
“Ngươi có nhớ Isfel?”
Tony sửng sốt, “Ngươi nói đọa thiên sứ đó hả?”
“Ừ.”
“Hắn làm sao?” Thật ra ấn tượng của Tony về hắn chỉ là gương mặt đẹp đến không thực và đôi cánh đen kịt.
“Ta yêu hắn.”
“…Hả?” Thư trong tay Tony rơi xuống.
Thạch Phi Hiệp cúi đầu, cười khổ: “Hơn nữa, hình như còn đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Tony cả buổi không nói được một câu. Hắn không biết nên khuyên kẻ đó là đọa thiên sứ, hay khuyên kẻ đó là nam.
Sau khi trút nỗi lòng, Thạch Phi Hiệp cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, thế nên nhận bức thư trong tay hắn, mỉm cười: “Có người lắng nghe tốt thật. Ta đi đây.” Hắn nói xong, quay đầu đi.
“Phi Hiệp.” Tony đuổi theo.
Thạch Phi Hiệp dừng bước, quay đầu lại.
Tony nhìn hắn, mỉm cười: “Cố để mình vui vẻ nhé.”
Từ khách sạn đi ra, Thạch Phi Hiệp thở dài.
Trên thế giới này, có một thứ tình cảm trong lặng lẽ đơn côi mà chết, nhưng lại có thứ tình cảm trong lặng lẽ mà kết lại hóa cuồng. Hắn nghĩ, với Tiền Lục Du, đó là thứ nhất, với Isfel, lại là thứ hai.
Nhân giới có TV, máy tính, điện ảnh… có rất nhiều thứ hắn luyến tiếc. Nhưng nhân giới không có Isfel, thậm chí không có hơi thở của Isfel, điều này khiến hắn không phải là luyến tiếc, mà là không bỏ nổi.
Hắn rời Nhân giới nửa năm, nhớ đủ khung cảnh phồn hoa, đủ loại hình giải trí. Nhưng hắn rời Con Thuyền Noah một ngày, lại nhớ từng người nơi đó, từng món đồ vật, thậm chí cả không khí lẫn ánh sáng…
Có đôi khi chọn lựa là phải đặt lên cân, rồi mới có thể so sánh.
Tony nói rất đúng. Cố gắng để mình vui vẻ, có những lúc suy tính kế hoạch tương lai mãi cũng không thành được, chẳng bằng cứ sống từng ngày đúng với lòng mình.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên ôm cột điện đập đầu: “Ta đúng là quá ngu.”
Một học sinh tiểu học đi ngang, “Ngu nhất là đến tự sát cũng không biết chọn chỗ. Ảnh hưởng cả bộ mặt thành phố.”
Thạch Phi Hiệp: “…” Đây là lần đầu hắn biết, hóa ra mình cũng có thể ảnh hưởng bộ mặt thành phố.
Sau khi tâm tình bình ổn, Thạch Phi Hiệp tìm đến ghế đá công viên gần đó ngồi xuống, giở thư.
Thư là do thím hắn gửi.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, quan hệ của hắn với chú thím càng ngày càng không ổn, đã gần hai năm rồi không liên lạc. Hai năm nay, hắn mất điện thoại hai lần, phải đổi cả sim, bảo làm sao thím phải gửi thư.
Trong thư thím nói chú hắn tháng trước vừa mất vì tai nạn, nếu rảnh mồng bốn tháng này đi về dự tang. Trong thư còn kẹp một tấm ảnh, ảnh chú và hắn hồi còn bé – Ảnh chụp chung với người duy nhất còn lại trên đời có quan hệ huyết thống với hắn.
…
Hôm nay, hắn cầm thư và ảnh, ngồi ở công viên đến trưa.