Edit: Hiên
Beta: Tsuki813
Thạch Phi Hiệp bị khí thế lạnh thấu xương từ trên cao chiếu xuống của hắn khiến cho kinh sợ, mở miệng: “Không xui xẻo thế chứ?”
Chung quanh dường như vĩnh viễn chẳng có hồi âm.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Asmar như biến thành thằng ngốc, hai mắt mở to trừng trừng nhìn phía trên, không hề nhúc nhúc.
Locktine Boutini vẫn luôn quan tâm hai người là người đầu tiên thấy có điều không ổn, sau đó đám người Antonio cũng dừng bước, theo ánh mắt họ nhìn về phía nam tử cao cao tại thượng kia.
Xem xét tình hình, phải tám chín phần mười rồi. Thạch Phi Hiệp thầm thở dài: Quả nhiên người đã không may, uống nước còn hóc răng.
Asmar dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy nói: “Đến rồi.”
Hắn nói rất khẽ, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn nghe được sự run rẩy trong đó.
“Hắn có nhược điểm gì?” Xem ra không thể giải hòa rồi, lừa dối chưa chắc đã thành công, Thạch Phi Hiệp bắt đầu lo đến khả năng đấu võ.
Locktine Boutini đi vòng trở lại, lạnh nhạt nói: “Một nghìn năm trước, là Asmar.” Câu trả lời của Locktine Boutini càng khiến Asmar thêm cứng đờ, “Hồi đó ta phải làm bộ bắt cóc nó, mới cứu nó ra được.”
…
Lợi dụng tình cảm của người ta để thoát khỏi người ta.
Thạch Phi Hiệp vạch thêm vào bảng tội lỗi của hắn thêm một nét.
Asmar đột nhiên bừng tỉnh, không quay đầu vọt lên, “Chạy mau!”
Thạch Phi Hiệp nhìn chấm đen đã sắp hòa vào đường chân trời, thở dài nói: “Hỡi ôi nghĩa khí.”
Locktine Boutini xụ mặt nhìn hắn, “Nếu ngươi muốn cầu xin ta mang ngươi đi một đoạn, giờ còn kịp.”
Hắc tinh thạch địa ngục lóe sáng, Isfel nói: “Giờ xông ra chỉ có chịu chết.”
Locktine Boutini nhíu mày, thân hình như sấm sét, bay theo Asmar.
Thạch Phi Hiệp vuốt cằm: “Thực ra tình cảm giữa Locktine Boutini và Asmar không tệ lắm.” Dù biểu hiện ra ngoài là không đội trời chung, nhưng mỗi lần Asmar gặp chuyện không may, Locktine Boutini đều ra tay cứu giúp.
Isfel nhắc nhở: “Kẻ đó có thể tìm được các ngươi, những kẻ khác cũng thế.”
Thạch Phi Hiệp giật mình, đuổi theo Antonio, hét to: “Diệt khẩu, ê, diệt khẩu!”
Chạy ma ra tông liền ba trăm mét nước rút.
Thạch Phi Hiệp gom hết sức lức từ khi mới bú mẹ đến giờ, mới có thể gặp lại cái mông ngoáy tròn của Raton, không để mình bị lạc đàn.
Cuối cùng, Raton chậm bước lại.
Nhưng tình cảnh trước mắt khiến Thạch Phi Hiệp không khỏi căng thẳng.
Người nam nhân áo đen tóc trắng kia đang đứng sau Asmar, giằng co với Locktine Boutini. Tuy đầu của hắn trắng toát, nhưng gương mặt vừa trẻ lại tuấn tú, không hề thua kém Locktine Boutini.
Có điều Thạch Phi Hiệp đã nhìn thấy nhiều mỹ nhân, không bị ngạc nhiên như lần đầu nữa, chỉ bước chậm lại, lén lút tiếp cận.
Asmar mặt trắng bệch, đôi mắt đảo tới lui, cuối cùng tia tới Thạch Phi Hiệp. Hiển nhiên sách lược lừa dối của Thạch Phi Hiệp lừa hắn thành công rồi.
Nam nhân áo đen tóc trắng cười: “Không giới thiệu cho bạn bè của ngươi sao? Ryan.”
…
Ánh mắt đợi chờ của Thạch Phi Hiệp dồn về phía cái người “Ryan” kia.
Asmar bất chấp nói: “Hắn là Jesse.”
Thạch Phi Hiệp biết chung quanh không có ai là Jesse cả, tức là hắn đang nói cái người vu sư đằng sau.
“Antonio, Thạch Phi Hiệp, Raton, Asha…” Hắn dừng một chút, cấp tốc dùng ánh mắt trao đổi với Locktine Boutini. Người đằng sau tuy là kiên nhẫn chờ hắn, nhưng hắn có thể thấy sự tực giận khó có thể kiềm chế sắp tản ra. “Locktine Boutini.”
Jesse chậm rãi nói: “Tộc trưởng tiền nhiệm của người sói, đại biểu của loài người, trưởng lão tộc người lùn, dũng sĩ tộc Titan, còn cả vương tử của tinh linh. Một lần gặp được nhiều đại nhân vật như thế này, thật vinh hạnh.” Hắn nói lời “vinh hạnh” nhưng trên mặt chẳng hề có chút biểu cảm vinh hạnh nào.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên tự ti, làm sao lại cảm thấy tên mình lẫn với tên họ cứ như vàng thau lẫn lộn.
“Hình như ngươi giới thiệu thiếu một người, Ryan.” Jesse đặc biệt nhấn mạnh từ “Ryan” này.
…
Còn mai danh ẩn tích. Thạch Phi Hiệp đến phải lắc đầu trước việc làm xấu của Asmar. Có điều đường đường là tộc trưởng vu tộc lại bị xoay như chóng chóng thế, chỉ số thông minh cũng thật khiến người ta thương cảm.
Asmar từ tốn há miệng, “Asmar.”
Jesse nhướn mày, “Ồ, trùng tên với tam vương tử Tinh Linh giới sao? Thật trùng hợp.”
Locktine Boutini không nhịn được nữa mở miệng: “Ngươi muốn gì? Nói thẳng ra đi.”
Jesse vẫn mỉm cười như gió thổi mây bay, “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi các ngươi có gặp Ryan của ta không.”
…
Lúc thì gọi Asmar là Ryan, lúc thì bảo Asmar tự giới thiệu, giới thiệu xong lại hỏi có gặp Ryan không…
Thạch Phi Hiệp bị thái độ đảo tới đảo lui của hắn đẩy ngã nhào rồi 囧. Xem ra, Asmar không chỉ hại tộc trưởng nhà người ta tụt IQ, cả EQ cũng rớt về không rồi.
Asmar căng thẳng đến nỗi mồ hôi lạnh đầy đầu, gần như cầu xin nhìn mọi người.
Thật ra không cần hắn cầu xin, đám Thạch Phi Hiệp cũng biết, nếu để Asmar bị Jesse mang đi, e là không có kết cục tốt. Xuất phát từ tinh thần đồng đội, hắn mỉm cười nói: “Cái tên Ryan phổ biến lắm, muốn tìm cũng có. Nhưng may mắn là chúng ta ở giới nào cũng có người, khó thì khó, những mất mười năm hai mươi năm kiểu gì chả thấy. Đúng không? A?” Hắn đưa mắt nhìn những người khác.
Raton im lặng ngắm đất đen.
Asha nghe không thông, “Ryan? Hắn tộc gì?”
Locktine Boutini còn đang bận trừng mắt với Jesse.
Cuối cùng Antonio không nhịn được nữa, “Đường đường một thằng đàn ông rề rà mè nheo cái gì? Có chuyện gì cứ nói thẳng ra không được sao?”
Jesse làm như không thấy sự tức giận của hắn, nói: “Các ngươi rất vội sao?”
“Vội!” Thạch Phi Hiệp khẳng định nhìn hắn, “So với mười ngày không vào xí còn vội hơn!”
“Ồ? Có so được với lúc Ryan mất tích, ta thiếu điều lật tung Nguyên Thù giới lên không?” Nụ cười của Jesse càng lúc càng sâu, “Có so được với lúc ta sợ Ryan bị hủy thi diệt tích, tìm các đáy hồ một tháng không nghỉ? Có so được với lúc ta sợ các tộc khác lén giấu Ryan đi, gần như xem cả Nguyên Thù giới là địch không?”
…
Asmar ngây ra như phỗng, hình như linh hồn cũng vội vàng ‘phọt’ ra rồi.
Thạch Phi Hiệp ngẩn ra, nửa ngày sau mới giơ ngón cái lên, “Ngài vội, ngài vội nhất, không ai so được với ngài, ta hiện tại vội hơn hắn.”
Jesse nhìn Locktine Boutini, “Mãi sau này ta mới hiểu, vì sao mấy lần ta hỏi thăm Tinh Linh Vương về Ryan và tên cướp tên Locktine, một câu cũng không nhận lại được. Bởi vốn là… không có.”
Tình cảm của Thạch Phi Hiệp đã đổi trận doanh, chỉ thiếu nước dâng Asmar thơm ngào ngạt lên bàn cơm phúng cho hắn.
Asmar cúi đầu, một chữ cũng không nói.
Antonio nhìn Asmar, lại nhìn Jesse, ngữ điệu thả lỏng hơn: “Chuyện của các ngươi lúc đó tìm thời gian khác mà giải quyết, chúng ta đang vướng việc khác.”
“Cứu Hughes hả?” Jesse nói.
Ánh mắt chờ đợi của Antonio thay đổi. Cả Thạch Phi Hiệp cũng thôi không cảm động nữa, đề phòng nhìn hắn. Tuy Asmar làm sai, nhưng không đáng liên lụy đến Gin và Hughes.
Jesse hình như không để ý tới địch ý của bọn họ, thản nhiên nói: “Các ngươi muốn vào thành Thủy Tinh?”
Locktine Boutini khiêu khích nói: “Ngươi muốn nói, giẫm qua xác ngươi trước đã hả?”
…
Đại ca à, giẫm lên xác người ta nên làm lén lút thôi, ngươi quang minh chính đại như thế, lỡ khiến người ta chạy mất thì làm sao bây giờ? Chạy mất coi như đành đi, lỡ như chạy rồi người ta sáng trí lại, chạy đi mật báo thì làm sao bây giờ?
Thạch Phi Hiệp không còn biết nói sao với cái não của hắn.
Jesse nói: “Nếu như giẫm qua xác ta, không còn người giúp các ngươi vào thành nữa rồi.”
Antonio và Thạch Phi Hiệp là những người đầu tiên ngẩn người, lập tức sáng mắt lên, nhưng rồi lại mơ hồ.
Locktine Boutini nói: “Nếu ngươi muốn dùng thứ đó ra thương lượng, cũng không phải là không thể. Nhưng nếu muốn vào thành, chúng ta cũng không nhất định phải dựa vào ngươi.”
“Nếu ngươi muốn có cơ hội ngàn năm có một, ta khuyên ngươi nên suy xét.” Jesse không giận không nộ nói, “Thủy Tinh thành hiện giờ đã không còn giống như trước nữa rồi.”
Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Cải cách mở rộng thương mại hả?”
Mọi người: “…”
Antonio nói: “Sao ngươi lại muốn giúp bọn ta?”
“Có thế, ta mới có thể tìm lại “Ryan” của ta.” Jesse cúi đầu, ghé sát vào vành tai Asmar, nhẹ nhàng hỏi, “Đúng không?”
Asmar bây giờ cả tâm tưởng muốn chết cũng có rồi.
Bàn tay Locktine Boutini lật lên, ném về phía Jesse một quả cầu lửa.
Jesse nghiêng người tránh thoát, nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Chiến đấu căng thẳng.
Thạch Phi Hiệp nháy nháy mắt với Asmar.
Asmar ngây ra, chẳng hoạt bát như bình thường tý nào.
Thạch Phi Hiệp rơi vào đường cùng, đành tự mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc, “Không biết tộc trưởng Jesse có cách nào giúp chúng ta lẻn vào thành?”
Jesse có chút bất ngờ, “Ngươi biết ta là ai?”
Thạch Phi Hiệp chớp mắt, vội nói: “Thực ra chuyện của ngươi và Asmar, hắn đã từng nói với ta, đó thật ra là một hiểu lầm trầm trọng!”
Jesse nhìn sau ót Asmar, mỉm cười với Thạch Phi Hiệp: “Vẫn nghe Con Thuyền Noah mới có một đại biểu loài người giảo hoạt, ta thật muốn tìm hiểu.”
…0
Người ta đã nói như vậy, còn bảo hắn phỉnh kiều gì đây.
Thạch Phi Hiệp cười gượng: “Có điều chuyện hiểu lầm nên để người trong cuộc tự giải thích là hơn, người bên ngoài nói sao cũng không tiện, ừm, không tiện không tiện.”
Hắn tinh thạch trước ngực hắn lóe sáng, Isfel mở miệng: “Chỉ cần sau này giao Asmar cho ngươi, ngươi đồng ý cứu Gin và Hughes ra?”
Hắn vừa nói xong, mọi người đồng thời ngây ra.
Asmar lo đến nỗi sắp khóc ra luôn rồi.
Jesse bất ngờ nhìn cái ghim cài trước ngực Thạch Phi Hiệp, “Đương nhiên.”
“Được, vậy xong.” Isfel đáp sảng khoái.
Thạch Phi Hiệp thương hại nhìn Asmar, hắn trông sắp ngất luôn rồi.
Locktine Boutini lạnh lùng nói: “Vương tử Tinh Linh giới hình như không cần đến Đọa thiên sứ đem đi bán?”
Isfel hờ hững: “Sự tình luôn cần phải có giải pháp.”
Một câu nói của hắn, đánh thức Thạch Phi Hiệp.
Đúng thế, sự tình luôn cần giải pháp. Gin và Hughes là phải cứu, vướng mắc của Jesse và Asmar phải cởi bỏ. Nếu cứ kiên quyết đội nghịch với Jesse, rất có khả năng cả hai chuyện đều phải ngâm giấm. Hành tung bọn họ lộ ra, Gin và Hughes lại càng bị nguy hiểm. Mà oán hận của Asmar và Jesse càng kết càng sâu. Chỉ có cách kéo Jesse theo, sau đó chậm rãi dung hòa hắn, thế thì sự tình mới có cơ cứu vãn.
Nghĩ tới đây, hắn lại có kế hoạch, nói: “Làm sai, nhận lỗi là tất nhiên.”
Jesse nhướng mày, “Nhận lỗi?”
“Ầy, đương nhiên, có thể nhận hình phạt nho nhỏ nữa.” Thạch Phi Hiệp đánh bạo lại gần Asmar hai bước, nhỏ giọng nói: “Ngày đó dù là ngươi cố tình hay vô ý, hay có nỗi khổ tâm nào, kết quả đúng là đã khiến hắn thương tâm. Hôm nay, món nợ đó hẳn phải trả. Ngươi cũng không muốn quan hệ cả hai cứ căng thẳng vậy chứ?Dù sao, các ngươi đã từng… rất thuận hòa, không phải sao?”
Nói đến “rất thuận hòa”, Thạch Phi Hiệp hung hăng phê phán vốn từ nghèo nàn của mình. Dẫu sao chỉ cần hiệu quả thần kỳ là được rồi.
Ít nhất trên mặt Asmar không chỉ còn lại duy nhất nỗi sợ nữa.
Thạch Phi Hiệp dựa sát vào, thế nên có thế thấy lưu luyến ẩn sâu trong đáy mắt hắn.
Thái độ Jesse cũng không chọc giận người ta như lúc trước. Hắn trầm mặc, chậm rãi nói: “Mấy ngày nữa, giới chủ mời các tộc liên minh tụ họp, ta đã được mời. Theo quy tắc, có thể dẫn theo mười tùy tùng.”
Locktine Boutini nhíu mày, còn muốn mở miệng, nhưng thấy gương mặt Asmar, nhìn lời muốn nói lại quay trở về.
Antonio nói: “Đại hội lần này liên quan đến Hughes và Gin?”
Jesse xoay người, vừa đi vừa nói: “Đi sẽ biết.”
Thạch Phi Hiệp vươn tay đỡ lấy Asmar đột ngột mềm nhũn, thầm thở phào nhẹ nhõm. Nói đến thì, tóc Jesse trắng thì trắng thật, nhưng có độ bóng, hoàn toàn phá vỡ quan niệm tóc trắng nhất định phải phồng tôm của hắn.
———————————-
Tsu: Mặc dù đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, nhưng thiệt sự Hiệp Hiệp có khả năng chuyển phim hành động viễn tưởng đầy kịch tính hoàn toàn thành hài bựa =]]]]]]]]]]]]
Hiên: Không liên quan gì cả. Cơ mà, những tình yêu hiếm có vẫn còn chưa bỏ cuộc tìm đến qt, làm ơn chúc mình một tiếng may mắn đi!