Editor: Hiên
Beta: Tsuki813
Đừng đi?
Thạch Phi Hiệp giật mình đứng lại, nhất thời không rõ những lời này của hắn là vì bị soi mãi không chịu nổi phải nói cho có lệ, hay là có ý muốn tự mình ra tay.
“A? Vì sao?” Hắn nhịn không được phải hỏi cho rõ ràng.
Isfel thản nhiên nói: “Không phải ngươi không muốn đi sao?”
“Nói thì nói như vậy… Nhưng ta chẳng phải đã nói ta bị ép đi sao? Bị ép buộc thì tất nhiên sẽ là không muốn rồi.” Thạch Phi Hiệp thử thăm dò sâu hơn, “Ngươi đang nói, ngươi sẽ làm chỗ dựa cho ta sao?”
Isfel nói: “Nếu như lời ngươi là thật.”
…
Cái gì gọi là “Nếu như lời hắn nói là thật”?
Thạch Phi Hiệp trong lòng lấn cấn. Tuy thời gian hắn nói láo có thể sánh bằng thời gian ngủ, nhưng ăn thì tuyệt khôngtham nhiều, vẫn còn có thểlà một người có thể tương đối tín nhiệm được. “Không cần, Ta nghĩ ta đã quyết định rồi. Huống hồ có thể tác hợp cho Tinh Linh vương và Dea, để bọn họ từ nay về sau tận hưởng cuộc sống hạnh phúc sướng vui là làm việc tốt mà.”
Isfel nói: “Ừ.”
…
Thế mà “Ừ” sao?
Ngươi cũng thật là thiếu kiên nhẫn? Ít nhất cũng phải tận tình khuyên bảo hắn vài câu, như là bể khổ vô biên quay đầu là bờ, như là ốc còn không mang nổi mình ốc đừng vác cọc mang rêu linh tinh. Như thế hắn mới có thể theo đó ậm à chứ.
Thạch Phi Hiệp hối hận mất rồi.
Isfel thấy hắn vẫn ở đây đi chậm rì, liền dứt khoát chui vào kết giới của mình, im lặng đọc sách.
Vì vậy đến lúc Thạch Phi Hiệp suy tưởng trước sau xong rồi, ra cái kết luận “mặt mũi đáng là bao, mạng tao mới là to” thì đã thấy Isfel lại một lần nữa gần ngay trước mặt, nhưng giữa hai người đã có một khoảng cách xa tận chân trời, dù hắn xông tới thế nào cũng không thể vượt qua bức tường trong xuốt ngăn trở.
“Này! Ta đồng ý để ngươi làm chỗ dựa cho ta, này!” Thạch Phi Hiệp mặt dán vào bức tường trong suốt đó, làm đủ các loại mặt hề.
Isfel ngồi như ông thần đọc sách, hai tai nghiễm nhiên không màng thế sự.
“Này…” Kêu cả nửa ngày, kêu đến dạ dày cũng bắt đầu biểu tình, Thạch Phi Hiệp đành chán nản buông xuôi, “Ngươi không thể cho mồi câu lại không cho lưỡi câu được. Cần câu như thế làm sao dùng nổi.”
“Mồi câu gì câu gì?” Phía sau có giọng nói hiếu kỳ vang lên.
“Không phải là Gin…” con mắt Thạch Phi Hiệp đang dán lên bức tường vô hình đột nhiên thấy cái bóng trong cửa sổ có một người vô cùng quen mắt, “Gin? Ha ha, sao ngươi lại tới đây?” Ở Con thuyền Noah lâu như thế, cái khác không nói, đẳng cấp thay đổi sắc mặt lên cao như hỏa tiễn.
Gin hai tay đút túi, tựa vào cửa, “À, ta ở nhà hàng không thấy ngươi, nên đến xem, ngươi đang định nói cái gì?”
Hình như cuối cùng cũng nhận ra nhân số trong phòng tăng thêm một người, Isfel chậm rãi ngẩng đầu, đúng lúc Thạch Phi Hiệp quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau.
Thạch Phi Hiệp cả kinh, nhảy lên, “Chuyện đó nhờ ngươi cả đó. Ta đi trước.” Hắn bước nhanh tới cửa, kéo Gin theo.
Gin bị hắn kéo vài bước, quay đầu định nói với Isfel cái gì, thì cánh cửa đã đóng trước mặt hắn rồi.
…
Gin nhíu mày: “Ngươi đã nói với hắn cái gì?” Không phải đem chuyện của hắn nói thẳng ra chứ?
Thạch Phi Hiệp cứ như chỉ liếc mắt đã thấu lòng người ta, không hề xấu hổ nói: “Ta nói tất cả kế hoạch của chúng ta cho hắn biết.”
Gin cẩn thận ngẫm lại. Nhìn Isfel có vẻ cũng không có ý phản đối… Có điều dù là tán thành hay ngược lại, hình như hắn đều chỉ có mỗi biểu cảm đó. “Thế hắn nói sao? Tham gia không?” Càng kéo nhiều người lên thuyền, trách nhiệm nguy hiểm của bản thân sẽ càng nhỏ lại. Tương lai nếu có xảy ra chuyện gì,phải đánh nhau cũng có thêm một tay đỡ.
Thạch Phi Hiệp nhìn Gin hai tròng mắt lam lóe sáng chờ mong và tham vọng, từ tốn lắc đầu. Mấy điều hắn bàn với Isfel cũng chỉ là cứu hắn mà thôi, không liên quan đến cái kế hoạch kia tí nào, thế nên không tính là hắn nói láo.
Gin tỏ vẻ thất vọng không che giấu.
“Có điều…”
Mắt Gin vì cái từ chuyển tiếp của Thạch Phi Hiệp mà sáng ngời.
“Hắn không phản đối.” Thạch Phi Hiệp thở dài. Cơ hội đã ở ngay trước mắt, hắn lại không biết quý trọng, đến khi mất đi rồi hối không kịp nữa. Nếu ông trời cho hắn thêm một cơ hội, hắn nhất định sẽ nói: Ta không đi!
Gin nói: “Tức là hắn cũng đứng ngoài xem kịch.”
Thạch Phi Hiệp gật đầu.
“Vậy thì nói với hắn làm gì.” Gin chán nản.
“Ít nhất,” Thạch Phi Hiệp dùng bốn mươi lăm độ ngửa mặt ngưỡng vọng trần nhà, biểu cảm tươi sáng mà ưu thương, “Nếu có một ngày chúng ta bất hạnh hi sinh, còn có người biết chúng ta hi sinh vì cái gì.”
“…”
Tươi đẹp hay ưu thương, đều không thề bù lấp cái dạ dày đang réo vang. Thạch Phi Hiệp than thầm, sống vẫn hơn chết nhiều.
May là nhà hàng từ trước đến giờ hai tư trên bảy quanh năm suốt tháng đều có đồ ăn hết.
Antonio nhìn thấy hắn bước vào nhà ăn, lấy một hộp đồ ăn từ trong tủ giữ ấm ra.
Thạch Phi Hiệp mở ra thấy đều là món hắn thích ăn, ngực không khỏi cảm động, nói nhỏ với Gin ở phía sau: “Ngươi nhất định hai người cần se duyên là Tinh Linh vương và Dea?” Antonio cũng không tồi. Dù bị thương, vẫn kiên quyết đứng trước trận tiền.
Gin nói: “Trừ phi ngươi định làm kỳ đà.”
“…” Thạch Phi Hiệp thành khẩn nói, “Việc như thế, đợi khi ta gần đủ trăm tuổi hãy hay.” Đến lúc đó cũng gần chết rồi, tìm một cái chết hơi kích thích cũng được lắm.
Hắn bưng hộp cơm tới bàn gần cửa sổ ngồi xuống, Gin cũng tò tò đi theo.
Thạch Phi Hiệp nổi điên: “Chẳng lẽ ngươi không có việc gì khác sao?”
“Ta chỉ muốn biết khi nào thì ngươi chuẩn bị hành động?”
“Ít nhất cũng để ta ăn no đã chứ?”
“”Ăn no” của ngươi là bữa này, hay là vĩnh viễn về sau?”
Thạch Phi Hiệp nhất thời phải nhìn hắn bằng con mắt khác xưa. “Điều này mà ngươi cũng nghĩ được?”
Gin hừ lạnh: “Nói chuyện với ngươi, không dùng chút tâm tư không xong.”
Thạch Phi Hiệp trợn trắng mắt, “Chẳng lẽ khi không nói chuyện với ta, ngươi không có tâm tư?”
Gin định nói lại, chợt giật mình, ha ha cười nói: “Đừng tưởng đổitrọng tâm vấnđềđược.”
“Không phải ta định chuyển trọng tâm, mà là,” cái miệng hắn chõ ra đằng sau Gin, “trọng tâmđang tới kìa.”
Vùng giữa lông mày Gin giãn ra, quay đầu cười hì hì: “Cưng à, ngươi không ngủ sao?”
Hughes mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, hai mắt mơ hồ ngái ngủ, viền mắt còn có vẻ hơi sưng đỏ. Khi ánh mắt hắn gặp Gin, sự nhu hòa liền lan ra, “Không biết vì sao, từ qua đã thấy khó chịu, hình như bị thiếu ngủ rồi.”
Trong mắt Gin hiện lên một tia lo lắng, nhưng lập tức che giấu đi, “Chắc là tại đổi trời ý mà.”
…
Thạch Phi Hiệp nhìn bên ngoài mênh mông một màu đen. Ở nơi này ngày đêm còn không có, lấy đâu ra đổi trời?
Hughes kéo áo Gin nũng nịu: “Ngươi bao giờ mới về phòng?”
…
Nhìn đôi tay non nớt bám trên áo Gin, hai mắt Thạch Phi Hiệp tý nữa rớt ra khỏi tròng.
Gin ôm hắn, yêu chiều nói: “Ta về cùng người bây giờ đây.”
…
Nhìn bọn họ gắn bó thân thiết đưa nhau đi, Thạch Phi Hiệp nhổ ra mẩu xương nằm trong miệng nãy giờ.
Có phải lại có chuyện lớn gì không?
Sao đầu hắn lại cảm thấy chấn động thế này?
Ăn xong não cũng chấn động xong, Thạch Phi Hiệp nằm trên giường nghĩ cách thuyết phục Dea.
Phải nói Dea cũng thuộc loại đầu đá, tuy là vẫn biết điều hơn đại lực sĩ Asha, nhưng thành phần cấu tạo chủ yếu vẫn giống nhau. Lừa hắn cũng không khó, cái khó là đằng sau hắn còn có một tên Tinh Linh vương không dễ lừa.
So với làm sao để lừa Dea, thì lừa được Tinh Linh vương mới là điểm then chốt của kế hoạch.
Thạch Phi Hiệp nhìn cái đèn treo trên trần, đột nhiên nghĩ mình hình như đang trở lại thời phó quản lý đại sảnh. Khi đó khách hàng có đủ loại đủ kiểu than trách, nhà hàng luôn có biện pháp hòa bình đối lại, tiện thể đem luôn việc đó thànhkhảo sát năng lực của phó quản lý đại sảnh. Làm sao dùng những biện pháp rác rưởi nhất xử lý vụ việc đầu xuôi đuôi lọt ư?
Này thì làm nền, này thì cải tử hoàn sinh, này thì gậy ông đập lưng ông… nếu đem hết các chiêu đó viết thành sách, không chừng chẳng kém gì Binh pháp Tôn Tử đâu.
Nhớ tới ngày xưa, miệng hắn không kiềm được mỉm cười.
Tên Vũ Chấn Kiếm kia tuy rằng keo kiệt bủn xỉn, nhưng với hắn cũng không đến nỗi nào. Ít nhất biết chịu đỡ đạn cho người khác, tuy rằng mỗi lần đỡ xong thì đều bằng mọi cách moi kinh phí của bộ phận đại sảnh ra làm bồi thường…
Con người là loại động vật rất có trực giác. Ví như khi bị người ta nhìn chằm chằm, tuy rằng đôi bên không có bất cứ loại hình tiếp xúc nào, nhưng người ta vẫn cảm nhận được.
Thạch Phi Hiệp mở mắt.
Gương mặt trắng nhợt tuấn tú của Gin đối diện hắn.
“Ta nhớ ta đã nói ta mới tỉnh ngủ rất hay cáu.”
Gin nói: “A, ta chỉ định nói với ngươi mấy câu.”
Thạch Phi Hiệp mặt mày âm u, hoàn toàn khác biệt với vẻ bình thường sôi nổi hoạt bát, “… Nói.”
“Ngươi bao giờ mới đi tìm Dea?”
Mặt Thạch Phi Hiệp sắp biến thành màu đen, “…”
“Tốc chiến tốc thắng chứ?”
Từ trong mây đen chợt có một luồng sát khí, “…”
Gin bị hắn soi đến nhột nhạt, vừa nherăng ra võ trang, vừa nói nhanh: “Ta nói xong.”
“…” Tay Thạch Phi Hiệp chậm rãi mò lấy cái gối trên đầu, sau đó vèo một cái vung lên, nhắm đầu Gin nện xuống.
Trước lạ sau quen, Gin đã sớm có chuẩn bị, khi thấy hắn vừa giơ gối lên đã nhằm cửa phòng xông ra.
Thạch Phi Hiệp chân trần đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa căm tức hét: “Tên răng vổ đáng chết! Đã xấu còn thích nửa đêm giả ma dọa người! Mẹ nó, đứng lại không thì đem ngươi đi nấu cao!”
Gin chạy trốn trên hành lang, nghe đến đó, không nhịn được kêu lên: “Này này, ngươi đừng có mà ăn nói quá đáng! Ta là hậu duệ huyết tộc tuấn tú vĩ đại!”
“Hừ! Huyết tộc thật hay! Đem kẻ xấu điên như thế làm xinh đẹp!” Cái gối của Thạch Phi Hiệp bay qua, sau đó đóng sầm cửa lại!
Bỏ lại một bạn Gin đáng thương vẫn đứng nguyện tại chỗ hồi tưởng mấy chữ “kẻ xấu điên”.