Cho dù thời gian Thạch Phi Hiệp và Gin rời mình khỏi giường đã kéo dài tới tận trưa trật trưa trờ, thì nhật trình của Raton vẫn không hề thay đổi.
Hắn vẫn chọn giữa lúc ăn cơm để hớn ha hớn hở giở báo đọc, nào là tộc Người Lùn đã chiếm được bao nhiêu cái quần lót của tộc Titan làm chiến lợi phẩm, nào là nam nhân tộc Titan thấy nữ nhân Người Lùn là chẳng khác nào chim sợ cành cong.
Thạch Phi Hiệp khốn khổ rệu rạo nhai miếng thức ăn trong miệng, “Giá tài nấu nướng của ngươi cũng tốt như tài ăn nói của ngươi thì thật tốt.”
“Nấu nướng hả?” Raton nhảy xuống khỏi mặt bàn, ngồi vào ghế, dùng dĩa khuấy đồ ăn trên bàn, “Lúc đầu thật ra ta tính nấu ít cháo, nhưng sự thật chứng minh, mấy hạt gạo này có lòng mong mỏi trở thành cơm cháy hơn. Thế này cũng không tệ nhỉ.”
Gin cả cắn cũng chưa cắn miếng nào, trực tiếp đẩy cái bát đi thật xa, “Cháy thì đúng là không tệ, nhưng than thì cho ta xin.”
Thạch Phi Hiệp nhổ phần không thể nuốt trong mồm vào giấy ăn, “Thần kỳ là rõ ràng phần lớn đều cháy thành than rồi, nhưng vẫn có một phần nhỏ gạo còn sống.”
Raton liếm môi, cuối cùng cũng đành từ bỏ ý định nếm thử mấy thứ đồ “hấp dẫn” trên mâm, “Đúng rồi. Đêm qua Địa Ngục nhắn tin, nói hôm nay sẽ có đại biểu mới tới.”
Gin vô thức nhìn Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp nhếch miệng cười: “Hay quá, chúng ta đang rất thiếu người.”
Raton giận gữ nói: “Nếu ngươi biết đại biểu này là ai, e là không cười được thế đâu.”
…
Thạch Phi Hiệp trợn tròn mắt: “Không xui xẻo thế chứ?”
Raton thở dài.
Gin xoa cằm: “Hay chúng ta đóng cửa mấy hôm đi?”
Raton nói: “Hội giao thương không thể hủy bỏ đâu.”
Thạch Phi Hiệp nhìn cửa sổ bên ngoài, thần thái như tráng sĩ trước trận tiền, ” Hơn nữa, đối phương đã gửi hàng hỏi thăm rồi.”
Ngoài cửa sổ, có một chiếc phi thuyền màu bạc rất quen mắt phập phều trước tiền sảnh.
Cửa phi thuyền mở ra, một hình người nhỏ xíu từ trong bay ra.
Đôi cánh đen giống như tàu lượn, xoay tròn trước khi chạm đất.
“Nghe nói,” Gin rì rầm, “Rafael bỏ ra rất nhiều tâm huyết cải tạo hắn.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Tức là, chúng ta là chuột thử nghiệm kết quả cải tạo của hắn?”
Raton nhìn cái bóng bé bỏng đã lọt vào trong cửa, hạ thấp giọng: “Hắn đến rồi.”
Thạch Phi Hiệp nhích lại gần Gin, “Lỡ như có chuyện gì…”
“Cứ giao cho ta.” Gin vỗ ngực.
Thạch Phi Hiệp bán tín bán nghi nhìn hắn. Tuy thằng này được tôn là cao thủ đệ nhị Huyết tộc, nhưng vì sao hắn vẫn không thể cảm thấy chút cảm giác an toàn nào?
“Quả là đã lâu không gặp.” Không lâu sau, Boggi mang theo tiếng cười khùng khục bước vào hành lang.
Gin nói: “Mỗi lần gặp ngươi, ta đều thấy một ngày đáng giá bằng cả năm.”
Boggia đã thu cánh lại, chắp tay sau đít ra vẻ, bước tới, “Hừ. Ngươi cho là ta nhìn thấy mấy người ngươi thì vui lắm đấy? Nếu không phải cha ta liên tục bắt ta tới đây, còn lâu ta mới đi.”
Thạch Phi Hiệp đế vào: “Thế sao ngươi không cương quyết gì hết vậy.”
“Lại là tên con người này!” Boggia nhìn hắn, thù mới hận cũ tăng xông não. “Lần này không còn chú Isfel bảo vệ ngươi, ngươi tốt nhất nên cẩn thận đi.”
“Đúng là mèo vẫn hoàn mèo thôi.” Raton lẩm bẩm.
Gin thấy vẻ buồn bã xuất hiện trên mặt Thạch Phi Hiệp, lập tức tức giận trợn mắt lên: “Mấy lời này ngươi nghĩ trong lòng là được rồi, sao còn phải nói ra đổ thêm dầu vào lửa?”
Thạch Phi Hiệp: “…”
Gương mặt Boggi từ tức giận chuyển thành hiếu kỳ, “Vì sao ta thấy lời nói của các ngươi cứ như đang ám chỉ cái gì?”
Gin và Raton quay phắt lại lườm hắn, ánh mắt phê phán rất nồng đậm.
Boggi ngơ ngác.
Thạch Phi Hiệp đứng dậy, vỗ tay một cái: “Hội giao thương sắp bắt đầu rồi, chúng ta cần chuẩn bị gì chứ nhỉ?”
“Đồ ăn.” Boggi thấy hai người kia không trả lời, nên lên tiếng, “Trước chú Isfel là tổng giám đốc khách sạn rồi, giờ ta đành cố gắng đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc vậy. Bây giờ chúng ta cần thảo luận đầy đủ chi tiết trước hội thảo. Hội giao thương này ta đã tham gia một lần, quá trình đại khái vẫn còn nhớ. Tóm tắt lại là lúc cần ăn có cơm ăn, lúc muốn ngủ có phòng ngủ. Đến thì được chào mừng, đi thì được đưa tiễn… xêm xêm thế đó. Các ngươi tự phân công công việc, xong ta sẽ tới kiểm tra. Có vấn đề gì không?”
“Có!” Ba cái mồm đồng thanh.
“…”
“Nấu cơm? Các ngươi đều không biết làm cơm? Nói đùa cái gì thế hả?!” Boggi giẫm nát cái ghế, trợn trừng mắt ra nhìn.
Raton yên lặng đưa cái vá ra.
“Các ngươi không phải là định trông cậy vào ta làm ra thứ gì đó chứ?” Mắt Boggi tròn xoe.
“Đã là tổng giám đốc, tất nhiên không thể là người thường rồi!” Thạch Phi Hiệp nịnh nọt.
Ba chữ tổng giám đốc chọt trúng chỗ ngứa của Boggi, hắn hậm hực cầm lấy cái vá. “Thức ăn để nấu đâu?!”
Gin đẩy tới một cái giỏ.
Boggi nhìn vào những thứ bên trong, không nhịn nổi kêu lên: “Ít nhất cũng phải gọt rửa đi chứ!”
Raton xúc động nói: “Hắn biết phải gọt rửa kìa! Nhất định hắn làm được!”
…
Gin đưa mấy cái giỏ qua, “Nhớ rửa kỹ.”
Raton nói: “Thế ngươi và hắn làm gì?”
Gin và Thạch Phi Hiệp nhìn nhau, trầm tư suy nghĩ.
Boggie vẩy cái vá: “Được rồi, lát cho các ngươi thử đồ ăn.”
…
Gin cầm lấy giỏ trong tay Raton, “Ta rửa rau.”
Thạch Phi Hiệp nhặt khoai tây trong đó ra, “Ta gọt khoai.”
Sau ba ngày ba đêm Raton không ngừng cố gắng, một suất cơm cà ri khoai tây trông có vẻ tạm tạm đã ra đời.
Hôm đó, Con Thuyền Noah do tổng giám đốc cầm đầu, tổ chức một hội nghị khẩn cấp, hội nghị biểu quyết trăm phần trăm thông qua quyết định chọn ngày 16 tháng 12 là ngày cơm cà ri khoai tây hàng năm.
Sau ngày cơm cà ri khoai tây ba ngày.
Thương nhân các giới lục tục kéo tới Con Thuyền Noah.
Trong đó có thủ lĩnh thương đoàn Tinh Linh tộc Faklei, anh họ Raton – Jamie dẫn đầu thương đoàn tộc người lùn, nhạc phụ tương lai của Lanka – Huân tước Banderas dẫn đầu thương đoàn Nguyên Thù giới…
Boggi nhòm xuống từ lan can lầu hai, “Theo ta thấy, đây là hội giao thương vắng vẻ nhất từ trước đến nay.”
Gin nói: “Tộc Titan đang còn chiến tranh, tộc người sói đang bận tìm đồ. Thiên đường Địa Ngục trước giờ đều không hay tới.”
“Thế còn Huyết tộc?” Thạch Phi Hiệp với chủng tộc Quỷ Hút Máu vẫn luôn hiếu kỳ.
Gin nói” “Lewis thường nói ra ngoài rắc rối lắm. Phần lớn Huyết tộc ở thời điểm này đều ngủ sau, ít khi ra ngoài.”
Raton lại rất cao hứng, “Mỗi lần hội giao thương đều có rất nhiều đồ chơi thú vị. Lát nữa các người cứ xuống xem thử.”
“Có bán lẻ hả?” Thạch Phi Hiệp rất ngạc nhiên. Hắn luôn nghĩ nhưng đại hội giao thương này đều là bán sỉ chứ.
“Có chứ. Bán được là bán.” Raton quay lai nhìn hắn, “Nhưng ngươi có Kim tệ hả? Tiền nhân loại không dùng được đâu đấy.”
Thạch Phi Hiệp nhớ tới chỗ tiền boa lúc trước thu được, ưỡn ngực ngẩng đầu: “Đương nhiên là có.”
“Chúng ta xuống xem đi.” Boggi giương cánh, bay từ trên lầu xuống.
Các tộc đều cử mấy người trông coi gian hàng, những người còn lại thì tới các gian khác tìm thứ mình cần.
Tinh Linh tộc chủ yếu bán rau quả lương thực chất lượng cao và các thứ quả lạ lùng hiếm có.
Người lùn bán ra toàn là các phát minh và vũ khí. Nguyên Thù giới thì phức tạp hơn nhiều, lương thực, khoáng thạch, cả tranh cũng có…
Thạch Phi Hiệp là người đầu tiên đi vào gian hàng của tộc Người Lùn.
Raton đi theo phía sau, tự hào nhận vai trò hướng dẫn viên.
“A cái này?” Thạch Phi Hiệp đột nhiên thấy 1 thứ quen mắt.
“Ống nghe Domino.” Raton đắc ý nói, “Phát minh này đã được Đức vua thừa nhận, hơn nữa còn được nghiên cứu chế tạo.”
Thạch Phi Hiệp thở dài, “Từ này về sau, trên đời chẳng những có những kẻ cuồng rình trộm, còn sẽ có rất nhiều những kẻ cuồng nghe trộm.”
Raton tiếc rẻ, “Ngươi không thích? Ta còn định tặng ngươi một cái đó.”
“Trong những kẻ cuồng nghe trộm, tuyệt đố có ta!” Một ngàn Kim Tệ một cái ống nghe đó, dù để bán ra ngoài cũng quá lợi. Thạch Phi Hiệp sao không thích cho được.
Raton đúng thật đưa cho hắn ngay một cái, “Nghe nói tiền lương của ngươi không thể mang về Nhân giới, thế thì cầm cái này đi. Coi như quà kỷ niệm.”
Bàn tay vuốt ve ống nghe của Thạch Phi Hiệp dừng lại, nhưng lại lập tức cười cầm lấy.
“Đúng rồi, đây là cái gì? Trông có vẻ rất giống ống nghe Domino.” Thạch Phi Hiệp cầm một thứ khác cũng có dạng hình ống.
“À, đây là thuốc nhuộm lông.”
“Dúng làm gì?”
“Thì là dùng nhuộm màu lông thôi.” Raton cầm cái ống xoay xoay, “Nhìn này, đây là đại nhân Micheal. Hắn là người phát ngôn đó.”
…
Micheal là người phát ngôn cho thuốc nhuộm lông?
Thạch Phi Hiệp 囧囧 nhìn tấm ảnh nhỏ xíu trên ống đồng.
Giữa lớp hào quang vàng sáng chói lòa, sáu đôi cánh mở tung. Chủ nhân của chúng chỉ có thể mơ hồ thấy là một bóng dáng cao lớn.
“Phí mời hắn làm phát ngôn, nhất định cao lắm?” Mời hẳn đại thiên sứ làm người phát ngôn, chơi quá sang!
Raton lắc đầu: “Đây là đại nhân Micheal đích thân yêu cầu đấy. Hắn cảm thấy Thiên Đường nhàm chán quá, nên cần tăng thêm chút ý vị.”
“Thế cái này bán thế nào?”
“… Hơi bị ế.”
Thạch Phi Hiệp nắm ống đồng không buông tay, “Đắt lắm không?”
“Không hề, có năm Kim tệ thôi.” Raton thắc mắc nhìn hắn, “Ngươi muốn mua?”
Thạch Phi Hiệp giật mình, lập tức cười: “Ta không có cánh, mua nó làm gì? Ây, chúng ta đi xem cái khác đi.” Hắn dứt lời, thả cái ống lại chỗ cũ.
Năm Kim Tệ, vừa đủ năm kim tệ.
Thạch Phi Hiệp đi dạo 1 vòng, rồi nắm Kim tệ đứng tại chỗ ngẩn người.
Gin đi qua, nhìn Kim tệ trong tay hắn, lại nhìn lên mặt, cười: “Năm kim tệ ở Nhân Giới chắc là nhiều lắm?”
Thạch Phi Hiệp hoàn hồn: “Ừ.”
“Tuy quy định là không thể cầm tiền lương, nhưng có thể cầm Kim Tệ về.” Gin khoanh tay, “Dù sao cũng có ai biết đâu.”
Thạch Phi Hiệp gượng cười thả Kim tệ lại vào trong túi quần. “Ta chỉ muốn xem, có mua được thứ gì bán lại được trên Nhân giới không. Không chừng lợi nhuận cao lắm…”
“Có lý đấy. Như cái quả Ailie của Tinh Linh tộc kia kìa. Ăn xong no cả tháng. Hay Lục ba thạch của Nguyên Thù giới kia nữa. Tuy không có uy lực như Hắc Tinh Thạch, nhưng ở nhân giới chắc chắn là rất hiếm. Giá cả cũng khoảng là năm kim tệ thôi.” Gin rất nhiệt tình tư vấn.
“Gin!” Raton đứng ở đại sảnh gọi.
“Ngươi cứ từ từ xem nhé.” Gin vỗ vai hắn, đi về phía Raton.
Thạch Phi Hiệp cúi đầu nhìn Kim Tệ trong tay, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai quầy hàng tinh linh tộc và Nguyên Thù giới, bước chân không tự chủ đi về chỗ quầy hàng tộc người Lùn, “Một bình thuốc nhuộm lông.”