“Xin chờ đã.” Lanca nói, lui lại sau hai bước, nhìn về phía Raton, “Ngoài mật mã ra, còn có phương pháp nào khác không?” Tuy về mặt cảm tình, hắn cực độ không muốn thừa nhận tầm quan trọng của Gin, nhưng lý trí không cho phép hắn không thừa nhận.
Raton nói: “Cho ta một tháng, ta nhất định sẽ nghĩ ra.”
Thạch Phi Hiệp đẩy hắn một cái, “Thế ngươi đi thương lượng với Baal đi. Nếu hắn đồng ý chúng ta cũng không ý kiến.”
Raton xám xịt lăn trở lại, “Ít nhất cũng cho ba ngày chứ.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ừ, ngươi cứ dùng giọng điệu này thương lượng với Baal nhé.”
Raton cúi đầu: “Ta không có cách nào.”
Thạch Phi Hiệp ngẫm nghĩ: “Nếu lấy may, cơ hội mò trúng mật mã là bao nhiêu?”
Raton nói: “Vào lúc này ngươi nên cảm kích ta. Bởi vì ta không thêm số không vào bảng mật mã, nên ngươi có thể tăng từ một phần ba triệu hai trăm sáu mươi lăm ngàn chín trăm hai mươi phần cơ hội lên thành một phần ba trăm sáu mươi hai ngàn tám trăm tám mươi.”
…
Thạch Phi Hiệp hít sâu một hơi: “Bỏ qua lý luận, ngươi nói xem thực tế khả năng là bao nhiêu.”
“Thịt lừa” ở tình huống này có thể để làm gì?
Raton không hề nghĩ ngợi đáp: “Không.”
“Cám ơn.” Thạch Phi Hiệp thở dài với Lanca, “Mặc theo số phận thôi.”
Baal nói: “Ta đếm đến ba, nếu các ngươi không ra tay, ta sẽ động thủ trước vậy.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Antonio và Raton đối phó Houllier. Những người khác tập trung vào Baal. Ta không tin cả trăm ngươi không có lấy một người có thể bạo kích1.”
Raton đang chạy lại phía Antonio dừng lại, quay đầu tò mò hỏi: “Ôm gà1thỉ làm được gì?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Tổn thương tăng một trăm lần.”
Ôm gà có thể khiến tổn thương gấp bội? Raton thân là nhà phát minh kiêm nhà khoa học không tài nào lý giải.
“Một” Baal bắt đầu đếm.
Lanca và Hughes đồng thời biến mất.
Baal chỉ khinh thường cười, “Hai.”
Locktine Boutini và các vu sư tập trung nhìn Baal.
“…Ba.”
Tiếng “ba” vừa thốt, cầu lửa, phép suy nhược, phép phân ly đủ các loại ma pháp tràn trời ngập đất đánh về phía Baal.
Baal ngẩng đầu. Gương mặt của Mani lộ vẻ đùa cợt.
Các loại phép thuật cũng như cầu lửa đến trước Baal nửa mét thì đều dừng lại, phảng phất như bị tấm lưới vô hình nào ngăn chặn.
Ngón tay Baal nhịp nhàng gõ lên tay ghế, đầu nhếch lên ba mươi độ, “Thuật trong suốt của người trong suốt có nguồn gốc từ ta, các người nghĩ có thể dùng nó đối phó với ta?” Tay hắn hơi nâng lên một chút, vỗ vào nhau một tiếng.
Hughes và Lanca hiện nguyên hình.
“Thời gian sống của các ngươi còn chưa dài. Cho dù hút sạch lực lượng của các ngươi, với ta mà nói cũng chỉ như một buổi trà chiều.” Baal cười nói. “Thế nên các ngươi nên cảm kích mình còn ít tuổi, nên ta không còn cách nào khác là thả các ngươi ra nuôi thêm vài năm. Đây là chỗ các ngươi may mắn hơn phụ thân mình.”
Hughes lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nếu lửa giận có thể giết người, có lẽ Baal hiện đã bị nghiến thành tro.
Lanca níu vai hắn lại: “Hiện giờ cả kết giới của hắn chúng ta cũng không thể phá. Phải nghĩ biện pháp khác.”
Môi dưới Hughes đã bị cắn đến chảy máu, nhưng ánh mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn Baal thảnh thơi nhàn hạ trong kết giới, “Có lẽ chúng ta có thể tham khảo phương pháp xử lý của Isfel.”
Lanca nói: “Chúng ta phải đi đâu tìm viên hắc tinh thạch thứ hai?”
Hắc tinh thạch là sản vật địa ngục. Đọa thiên sứ bình thường khó mà có được, huống chi người trong suốt.
Baal quay trái nhìn phải, thấy bọn họ vì công kích không có hiệu quả mà dừng tay, khóe miệng nhếch lên, “Xem ra, lượt tấn công của các người dừng lại ở đây thôi. Nếu thế, giờ đến lượt ta rồi.”
Hắn chậm rãi đứng lên, bễ nghễ nhìn mọi người bên ngoài kết giới như thánh thần hạ phàm, sau đó nói với Houllier: “Dù chỉ còn bốn phần năm lực lượng, động tác của ngươi vẫn quá chậm.”
Houllier theo chân Baal là rất bất đắc dĩ. Nếu có thể lựa chọn, hắn thà ngay từ đầu theo bên phía Isfel. Dù hắn là kẻ Thiên Đường Địa Ngục cùng truy nã nhưng tính chất nhẹ nhàng hơn Baal nhiều. Thực ra phần lớn thời gian Thiên Đường Địa Ngục vẫn mắt nhắm mắt mở với hắn. Ngược lại, Baal là kẻ địch của thần, lại từng muốn tranh đoạt địa vị Ma Vương Địa Ngục với Lucifer. Hắn đối với Thiên Đường Địa ngục thật sự là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Có điều, Houllier nhìn đội hình “chính nghĩa” trước mắt, thật là mỏng manh đến làm người ta tan nát cõi lòng. Từ khi hắn bắt đầu chiến đấu đến nay, đây là lần đầu tiên gặp cục diện nghiêng về một bên như vậy… thời điểm hắn bị địa ngục truy nã không tính.
Thế nên tuy biết rõ bây giờ gia nhập Lanca rất có khả năng được đón chào, hắn vẫn do dự vạn phần.
“Houllier, ngươi đang suy nghĩ gì?” Baal âm u cười.
Nội tâm Houllier siết lại, mỉm cười trả lời: “Baal đại nhân vĩ đại, ta đang thâm sâu hối cải.”
“Ồ. Nếu thế, giết tên người lùn đáng ghét kia cho ta.” Baal dường như nhìn ra Houllier dao động, vẫn không giận mà uy.
Houllier nheo mắt, bình tĩnh cúi người: “Tuân theo ý chỉ của người.”
Raton lập tức cảnh giác.
Antonio cũng vô thức bảo vệ trước mặt hắn.
Houllier vụng trộm liếc Baal, thấy hắn như đang xem kịch vui nhìn mình, biết rõ hiện tại là thời điểm làm nên quyết định.
“Lôi Điện Chi Quang!” Theo tiếng hô của hắn, một thanh kiếm sáng bạc bị hắn rút ra từ không khí.
Thân kiếm là hoa văn tia chớp.
Hắn nắm kiếm, hai cánh giương lên, lao về phía Raton.
Antonio mạnh mẽ nhảy lên, không chút do dự nghênh đón.
Houllier bổ kiếm xuống, lừa dịp Antonio lách mình tránh né, đôi cánh quạt mạnh bay lên trên mấy mét, rồi xẹt qua Antonio, nhằm vào Raton đang trốn phía sau hắn.
Đám Hughes thấy vậy đều định tiến lên, lại bị Baal dùng kết giới ngăn cản. “Đánh cờ không mách nước mới là chân quân tử. Người xem sao lại nhảy lên múa cùng diễn viên.”
Thạch Phi Hiệp bình thường hò hét với Raton chán, nhưng thời điểm này lại lo lắng không thôi. “Dùng búa đập hắn! Đập nát óc hắn ra!”
Raton ở tộc Người lùn rất ít khi chiến đấu, đi lên Con Thuyền Noah có giở búa được mấy lần. Nhưng hắn vẫn là thuộc dạng nhà phát minh nghiên cứu, kẻ địch bình thường đã hiếm, kẻ địch cấp đọa thiên sứ là lần đầu tiên hắn gặp được. Hắn trước kia có nằm mơ cũng không thấy mình bị loại cấp bậc Ma Vương như Baal điểm tên trên bảng tử vong.
Thê nên kiếm Houllier còn chưa kịp chém xuống, chân hắn đã nhũn ra.
Mắt thấy kiếm Houllier muốn rơi xuống, hắn theo bản năng mà liên tục lùi về sau…
Thật ra Raton buồn bực, Houllier cũng buồn bực.
Lúc vừa rút kiếm, hắn đã nghĩ kỹ.
Tuy bây giờ Baal đang chiếm ưu thế, nhưng là ưu thế ngắn ngủi. Dù hắn giết tất cả mọi người ở đây, Micheal và Lucifer cũng không để yên mặc hắn hủy hoại Nguyên Thù giới. Đến lúc đó hai người đó nhất định sẽ tự mình tới thu thập hắn. Thế nên Baal thất bại là chuyện sớm muộn. Hẳn với điểm này, hắn cũng rất rõ. Nhưng hắn có tấm thân bất tử, đến Thần cũng chỉ có thể hủy diệt thân thể hắn, mà không thể hủy diệt linh hồn cường đại của hắn. Còn Houllier không có thứ ưu thế này. Thế nên hắn thông suốt, gia nhập Lanca, đánh cược một lần!
Cơ mà gia nhập cũng cần phải khéo. Nếu cứ đường hoàng đi tới, e là còn chưa được nửa đường đã bị Baal đường hoàng tiêu diệt. Thế nên hắn băn khoăn nghĩ mãi, hay nhất là vờ tấn công, rồi lẩn vào giữa đám đó.
Chỉ cần hắn có thể cầm cự tới lúc Lucifer hay Micheal phát hiện sự xuất hiện của Baal rồi thân chinh tới, thì là tìm được đường sống trong cõi chết rồi. Nói không chừng bọn họ còn có thể vì thế mà đặc xá tội trạng cho hắn.
Houllier rất hài lòng với tính toán của mình.
Nhưng hiển nhiên Raton không biết được hắn nghĩ nhiều như vậy. Hắn chỉ biết thanh kiếm kia càng ngày càng gần đầu mình rồi. Chân hắn như bị cái gì đẩy, giật ngược về phía sau.
…
Thạch Phi Hiệp trợn trừng mắt, “Coi chừng!”
Nhưng tiếng gào của hắn không thể ngăn cản đà trượt của Raton.
Hughes gần như là dùng thân thể đâm vào kết giới…
Raton cảm thấy tay mình chạm vào cái gì đó, nghe vang lên tiếng tít tít tít.
Đến khi hắn tỉnh táo lại, hắn mới phát hiện mình đang ngồi phía trước quan tài thủy tinh, tay ốp lên bảng mã khóa.
Tất cả mọi người giật mình.
Chỉ nghe quan tài thủy tinh vang lên tiếng va chạm rất nhỏ.
Houllier đơ người giữa không trung, vẫn còn giơ cao kiếm. Trong tính toán của hắn hiển nhiên không có màn này.
Hughes là người phản ứng đầu tiên, hắn liều mạng lao vào kết giới, điên cuồng gào thét: “Không! Không!”
Có điều hắn càng liều mạng, Baal càng cười vui vẻ. “Thật biết điều.”
Thạch Phi Hiệp là người thứ hai lấy lại tinh thần, hắn đứng trong kết giới, hét lên với Raton: “Mau, nghĩ biện pháp lôi Gin ra!”
Quan tài thủy tinh đã sẵn sàng hệ thống vận chuyển thời không, phát ra ánh sáng đỏ cảnh cáo.
Raton vội nhảy từ trên quan tài thủy tinh xuống, không thèm nghĩ ngợi rút búa ra, đập xuống.
Khi rơi vào tình huống hung hiểm nhất, hành vi của con người thường sẽ thuận theo bản năng nguyên thủy.
Mà đôi khi thủ đoạn nguyên thủy nhất, lại thường rất hữu hiệu.
Quan tài vỡ, vụn thủy tinh rơi xuống mặt Gin.
Mí mắt Gin giật giật.
Raton lập tức thò tay vào, muốn lôi hắn ra.
Ngay tích tắc ấy!
Gin choàng mở mắt.
Tất cả mọi người đều thấy hắn mở mắt.
Tất cả mọi người ngừng thở.
Sau đó ——
Gin biến mất.
Ngay khi tay Raton sắp chạm vào góc áo hắn thì, hắn biến mất.
…
“Gin.” Hughes khụy xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía quan tài thủy tinh.
Raton cũng ngơ ngác đứng đó. Tay vẫn còn giữ nguyên động tác làm dở.
Thạch Phi Hiệp ngào toáng lên, “Móa! Phải sớm nghĩ ra chứ! Tủ sắt có thể cạy ra, không lý nào quan tài không thể đập!” Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được vò đầu, giậm mạnh chân.
Baal ngồi lả ra trên ghế, cười đến nghiêng ngả. Kể từ khi linh hồn bị phong ấn ở Nguyên Thù giới đến nay, đã lâu rồi hắn mới có nụ cười xuất phát từ nội tâm như thế.
Có điều giây phút này, người buồn bực nhất phải kể đến Houllier.
Bởi vì hắn phát hiện kế hoạch bỏ tà theo chính của mình cứ thế là chết từ trong trứng rồi. Chỉ cần nghĩ đã thấy bây giờ có nói cái quái gì cũng vô dụng, thằng nào tin được hắn vác kiếm bổ xuống là vì có ý đầu hàng chứ… Cơ mà sao gan người lùn lại nhỏ như thế! Không thấy là kiếm của hắn cách mũi nó cả mét sao?!
—————————————————————–
(1) “Bạo kích” nghe giống “bão kê” nghĩa là ôm gà. Thạch Phi Hiệp đang dùng thuật ngữ game, theo như Haloween thì là đòn có mức sát thương cao nhất~