Sau khi quá trình vui vẻ trong nhễ nhại kết thúc, Thạch Phi Hiệp tựa đầu lên vai Isfel, chậm rãi bình ổn hô hấp, “Isfel, vì sao ta lại cảm thấy mông ta không đau lắm?” Không có tri thức, cũng có thường thức. Theo hắn biết, lần đầu tiên làm chuyện này, chảy máu chỉ là chuyện nhỏ, phát sốt cũng chỉ là chuyện bình thường, vậy sao hắn lại dũng mãnh thế này?
Isfel bám lấy thanh bám rìa bể, leo lên khỏi bể bơi, hai cái khăn tắm tự động bay tới, khoác lên người họ, “Ta làm dịu cảm giác đau của ngươi, nhưng mà vết thương thì vẫn còn.”
“Hả?” Thạch Phi Hiệp đưa tay sờ mông, sờ cả nửa ngày, quả nhiên là có máu. “Ngươi đi đâu thế?” Hắn thấy mình đi càng lúc càng xa cửa phòng và bể bơi.
“Bảo Asmar chữa trị cho ngươi.”
“Không cần!” Thạch Phi Hiệp nhảy dựng lên, ôm cổ y.
Bước chân của Isfel chậm lại, “Ta chỉ có thể làm dịu cảm giác đau, không thể chữa vết thương.”
“Không sao cả, bạch cầu của ta nhiều lắm, để bọn nó tự động khép lại cũng không sao.” Thạch Phi Hiệp sống chết ôm chặt cổ y, không buông tay, hai mắt tràn ngập cầu xin, “Ta không muốn để Asmar nhìn mông của ta, tuyệt đối không muốn!”
Isfel mím môi.
Biểu tình của Thạch Phi Hiệp càng thêm bi phẫn, “Tuy rằng mông của ta giờ đã thành đồ chung, nhưng giới hạn nhân số tối đa chỉ là two, tuyệt đối không thể để cho kẻ thứ ba nhòm ngó!”
Đại khái là bị hai chữ ‘kẻ thứ ba’ và ‘nhòm ngó’ kích thích, Isfel bắt đầu quay trở lại.
Thạch Phi Hiệp nhẹ nhàng thở ra, cầm khăn tắm nói: “Nếu sớm biết thế này, ta thà mua ít mấy cái đĩa CDs đi, mua thêm chút thuốc bôi.”
Khóe miệng Isfel khẽ cong lên, “Đây là lần đầu tiên, sau này ta sẽ học cách khống chế, chắc chắn sẽ không bị thương nữa.”
Thạch Phi Hiệp trùm khăn tắm lên đầu, nhéo nhéo cổ giả vờ tức giận: “Đáng ghét nha, người ta không thèm nữa…” Sau đó lén lút kéo khăn tắm xuống, để lộ hai con mắt, điên cuồng nháy mắt với y.
Mặt Isfel không chút thay đổi.
Thạch Phi Hiệp buông khăn tắm ra, lúng túng nói: “Chơi không vui à?”
“Chơi?”
“Chẳng lẽ ngươi không biết như vậy rất có tình thú sao?” Đây cũng là lần đầu tiên Thạch Phi Hiệp làm chuyện này, nên bất giác hắn có chút không yên tâm với phản ứng của y.
Trong sự chờ mong của hắn, Isfel chậm rãi mở miệng: “Tình thú là nghĩa xấu?”
…
Thạch Phi Hiệp mất mát rụt cổ lại.
Isfel vào cửa, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, sau đó vỗ vỗ đầu hắn, “Ngươi cứ bảo trì nguyên dạng là được rồi.”
Thạch Phi Hiệp kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn y, “Bảo trì nguyên dạng là lời khen à?”
Isfel nhíu mi.
Thạch Phi Hiệp hạnh phúc mở rộng cả tứ chi, làm động tác đang bay lượn.
Isfel vươn tay, chộp lấy không khí, trong tay ngay lập tức có thêm một cái hộp nho nhỏ.
“Đây là cái gì?”
Isfel nói: “Không biết, Gin thường dùng với Hughes.”
Thạch Phi Hiệp bắt được trọng điểm, hiểu ngay là y đang nói về cái gì, liền trêu: “Làm sao ngươi biết hắn thường dùng với Hughes?”
Isfel mặt không đổi sắc: “Nhìn thấy.”
…
Hắn không tin Gin sẽ để Hughes lộ mông giữa bàn dân thiên hạ ở đại sảnh đâu, nhất định là Isfel…
Thạch Phi Hiệp cười đáng khinh.
Isfel lật người hắn lại, một chút lại một chút nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên.
Dù sao thì Thạch Phi Hiệp cũng không cảm thấy gì mấy nên cứ mặc y bôi, suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở tin tức chấn động vừa nãy, “Sao ngươi lại nhìn hai người họ ấy ấy?”
Isfel vừa bôi thuốc vừa nghiêm túc nói: “Học tập.”
“Phụtttt! Ha ha…” Thạch Phi Hiệp dúi đầu vào gối, để ngăn lại tiếng cười.
Isfel bôi thuốc mỡ xong, nhìn cả người hắn còn đang run mãnh liệt mà chẳng hiểu gì, trả thuốc mỡ về phòng Gin, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.
Đến khi y ra, Thạch Phi Hiệp cứ thế nằm sấp, gáy hướng lên trên, mặt úp xuống dưới ngủ không biết trời trăng gì.
Ánh mắt Isfel đầy dịu dàng.
Thời điểm còn ở trên thiên đường, Rafael từng nói với y, nhân loại ích kỷ yếu đuối, là sinh vật âm u, giảo hoạt nhất cửu giới, lúc nào bọn họ cũng nghĩ tới bản thân đầu tiên. Sa đọa để được ở bên nhân loại, không phải quyết định sáng suốt.
Vậy nên khi y biết Thạch Phi Hiệp ra đi, đã chân chân chính chính cảm nhận được sự phẫn nộ.
Cái cảm giác phẫn nộ đó, còn có thêm cảm giác dao động không dám chắc mà trước đây chưa từng có.
Một lần sa đọa, một lần nữa trở lại Con thuyền Noah, y bắt đầu suy nghĩ kỹ về cái cảm giác không dám chắc đó.
Nhưng một khi tăm tối bị lộ ra ngoài, sẽ bị ánh sáng chiếu rọi mất tăm mất tích. Vì thế, không dám chắc biến thành khẳng định, trong quả trình y còn đang tự hỏi, trái tim của y đã trực tiếp đưa ra đáp án.
Y đã từng nghĩ tới việc trực tiếp mở thông đạo dẫn tới nhân giới, bắt Thạch Phi Hiệp trở về.
Nhưng Gin đã thề độc bảo đảm với y, hắn nhất định sẽ chủ động trở về.
Hai chữ ‘chủ động’ như một loại mê hoặc, thuyết phục y cam tâm tình nguyện chờ đợi.
Y chưa bao giờ biết chờ đợi cũng là giày vò, vô số năm tháng ở Con thuyền Noah, lần đầu tiên hắn chú ý tới cái thứ gọi là lịch, cũng học được cách đếm ngược thời gian… Mãi cho đến khi, hắn xuất hiện.
Cho dù lúc ấy y đang ở trong bể bơi, nhưng tinh thần lại luôn dõi theo từng cử động của Thạch Phi Hiệp, đợi đến khi Thạch Phi Hiệp bước về phía y, nỗi buồn bực khó chịu trong y mới dần dần yên ổn. Vì thế nhịn không được mà làm chuyện kia, vì y bắt đầu hiểu được, hóa ra chuyện ấy cũng là một loại khẳng định dành cho nhau —
Cho phép ngươi có được ta.
Cho phép ta ôm lấy ngươi.
Isfel nhìn Thạch Phi Hiệp đang ngủ say, khóe miệng từ từ, từ từ biến thành một độ cong hạnh phúc.
…
Thạch Phi Hiệp ngủ thẳng cẳng đến tận 12h trưa, cả người đều thấy phấn chấn.
Isfel đang ngồi đọc sách bên bàn trà, trên bàn trà có đặt một lồng bánh hấp nóng hổi cùng một ly sữa đậu nành.
Thạch Phi Hiệp dãi nhỏ cả 3m, vươn tay định vồ lấy, lại bị Isfel liếc mắt lạnh lùng. “Đi rửa mặt.”
Thạch Phi Hiệp lè lưỡi, phi vào phòng tắm.
Ầm ĩ trong phòng tắm một hồi, hắn vội vàng lao ra ngoài, ngồi xuống, cầm một cái bánh bao nhỏ lên, nhanh chóng nhét vào miệng.
Isfel chờ hắn ăn xong xuôi, mới nói: “Hôm qua Antonio có làm một bàn đồ ăn cho ngươi.”
Thạch Phi Hiệp ợ một cái, tiếp tục uống sữa đậu nành.
“Hắn mời ngươi xuống ăn cho hết.”
“…” Sữa đậu nành chảy xuống theo khóe miệng Thạch Phi Hiệp.
Isfel tiếp tục đọc sách.
Thạch Phi Hiệp cuống quít lau miệng: “Không đi có được không?” Hắn nháy nháy mắt, liều mạng ám chỉ, hôm qua là vì ai mà khiến một bàn đồ ăn của Antonio thành lãng phí.
Isfel ngẩng đầu, sắc mặt có chút thoải mái.
Chuông cửa vang lên, Victor đứng ngoài cửa nói: “Hắn đã dậy chưa? Antonio bảo ta tới gọi hắn.”
Thạch Phi Hiệp véo cổ, eo éo nói: “Hắn chưa dậy.”
“Ha.” Victor đáp một tiếng rồi đi.
Thạch Phi Hiệp vừa quay đầu đã thấy Isfel đang cau mày, “Sao vậy?”
Giọng nói cũng trở nên trầm hơn, “Đó là giọng ta sao?”
Thạch Hiệp cười làm hòa: “Đừng so đo mà, ăn no rồi, ra ngoài chút đi, tiêu hóa một chút.” Nhìn thái độ của Antonio, xem ra hôm nay hắn tránh không được rồi, nhưng cho dù tránh không được, hắn cũng muốn vận động trước một chút, để tận lực nới rộng không gian trong dạ dày.
Hắn tới nơi này lâu như vậy, có thể không học được gì, nhưng mà kỹ thuật leo cầu thang và thể lực phải nói là hạng nhất.
Hơn nữa phương pháp này rất có lợi cho việc giảm béo. Cứ nhìn hôm qua lúc hai người kết hợp không có cái bụng bia nào bị ép ở giữa là biết được hiệu quả rồi.
Nhớ tới ngày hôm qua, hắn không khỏi có chút ảo não.
Cơ bụng sáu múi đó, chúng nó từng cách hắn một khoảng cách gần như thế, vậy mà hắn lại chỉ lo đi bám vai người ta.
Thạch Phi Hiệp im lặng nắm chặt tay. Nếu có lần sau, hắn nhất định phải sờ cho đã nghiền!
Hắn sải bước tới cầu thang, lại vì cảnh tượng trước mắt mà sửng sốt.
Giữa một vầng sánh nhu hòa, một thân ảnh tuyệt đẹp đang đứng bên bờ nước.
“Metatron?” Thạch Phi Hiệp ngơ ngác. Hắn còn tưởng y đã trốn đi rồi chứ.
Metatron chậm rãi quay người lại, mỉm cười với hắn: “Ngươi cuối cùng cũng tới rồi?”
Thạch Phi Hiệp đen mặt: “Nếu ngươi không chuyển nhà, ta đã tới từ tám trăm năm trước rồi.”
Metatron nói: “Ta không có chuyển nhà, có lẽ thứ chuyển nhà, là trái tim của ngươi.”
Chẳng lẽ y đang ám chỉnh hắn ngoại tình sao? Vấn đề này quá nghiêm trọng rồi.
Thạch Phi Hiệp lập tức phủ nhận: “Tình yêu của ta dành cho Isfel có trời đất chứng giám, trăng sao đều hiểu! Ta tuyệt đối toàn tâm toàn ý, quyết không thay lòng.”
Metatron hơi giật mình, sau đó lập tức mỉm cười: “Vậy sao, vậy thì phải chúc mừng Isfel rồi.”
Lông mi Thạch Phi Hiệp rung rung: “Bình thường khi chúc mừng kiểu này, hẳn là nên vừa đưa lì xì vừa nói.”
Metatron thức thời: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
Thạch Phi Hiệp phất tay: “Không cần nhiều lắm đâu. Đưa ta mấy vạn tấn kim tệ là được rồi.”
Metatron: “…”
Thạch Phi Hiệp cẩn thận nói: “Ta nói quá ít sao?”
Metatron nói: “Ta nghỉ việc tạm thời khá lâu rồi.”
“… Thì sao?”
“Cho dù chưa nghỉ việc, ta cũng không có mấy vạn tấn kim tệ.”
“…”
Metatron nói: “Nhưng mà, có lẽ ta có thể tặng ngươi một món quà khác?”
Trách không được phòng y lại trống như thế, không phải là vì giảm được thứ nào thì hay thứ ấy chứ? Lại còn thế này nữa, chắc cũng chẳng phải thứ gì đáng quan tâm đâu. Thạch Phi Hiệp không ôm hy vọng gì: “Cái gì?”
Metatron nói từng chữ một: “Sống mãi.”
Thạch Phi Hiệp ngơ ngẩn. Hồi ức khi Isfel vừa đi, hắn điên cuồng tìm kiếm Metatron lại hiện lên trong đầu.
“Tuy thời gian trên Con thuyền Noah chậm hơn ở nhân giới, nhưng ngươi vẫn sẽ già đi từng ngày. Chỉ khi sống mãi, ngươi mới có thể mãi mãi ở bên Isfel.” Giọng nói của Metatron nhè nhẹ, dìu dịu như dòng nước suối, nhẹ nhàng chạm vào nội tâm Thạch Phi Hiệp. “Hơn nữa, sau khi Adam và Eva rời khỏi vường địa đàng, ngươi sẽ trở thành nhân loại đầu tiên được sống mãi.”
Thạch Phi Hiệp nghi hoặc: “Thần đồng ý hay sao?”
“Tại sao lại không chứ?” Metatron dường như vừa cười, khiến cho vầng sáng quanh y càng thêm rực rỡ, “Hơn nữa, ta đã hứa với ngươi rồi, chỉ cần ngươi có thể giúp Isfel không còn lạnh lùng nữa, ta sẽ thực hiện một nguyện vọng của ngươi.”
Thạch Phi Hiệp lầu bầu: “Nguyện vọng có mấy vạn tấn kim tệ kia rõ ràng ngươi đã từ chối.”
“Ngươi xác định ngươi muốn mấy vạn tấn kim tệ, không cần sống mãi?” Trong giọng nói của Metatron mang theo cả ý cười.
Ai có thể từ chối mấy vạn tấn kim tệ cơ chứ?
Thạch Phi Hiệp chỉ thở dài một giây, sau đó không chút do dự đáp lại: “Ta chọn sống mãi.”
Nếu đưa cho hắn mấy vạn kim tệ, chắc chắn hắn sẽ không từ chối. Nhưng nếu đặt mấy vạn tấn kim tệ và Isfel lên bàn cân yêu cầu lựa chọn, như thế thì đáp án là không hề cần suy nghĩ nhiều.
Metatron cũng không hề bất ngờ với kết quả này, “Nhắm mắt lại.”
Thạch Phi Hiệp vừa nhắm mắt vừa nói: “Phải nói trước nhé, ta là người đã có người thương, không được hôn trộm ta đâu đấy.” Hắn ngừng lại một chút, cắn răng nói thêm, “Nếu không thể hôn gió được, thì đừng có bôi son đó.”
Bên tai vang lên một tiếng cười trong trẻo. Giữa trán bỗng thấy hơi nóng, trong cơ thể dường như có cái gì đó bay ra, khiến cho cả người hắn vô cùng thoải mái.
“Được rồi.”
Thạch Phi Hiệp mở mắt ra, buồn bực kiểm tra chính mình, “Vậy là được rồi?” Hay là đang trêu hắn?
Metatron nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Tốt xấu gì cũng là thiên sứ, tác phong làm việc hẳn là đáng tin. Thạch Phi Hiệp thật tình thành ý nói: “Cảm ơn.” Nghĩ tới Tần Thủy Hoàng năm đó trăm cay ngàn đắng tìm cách trường sinh bất lão, hắn cảm thấy có vẻ như hắn quả thực vừa chiếm được một món hời.
Thạch Phi Hiệp bước xuống tầng lầu, lập tức tới tầng của Isfel.
Isfel đang đứng bên bể bơi.
“Isfel, ngươi đoán xem vừa nãy ta gặp ai?” Thạch Phi Hiệp hưng phấn tiến lên.
Isfel xoay người đón lấy hắn, “Metatron.”
“Sao ngươi lại không giả vờ đoán sai cơ chứ?” Thế này chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.
“Y vừa tặng ta cái này.” Isfel mở bàn tay ra, bên trong là một đồng kim tệ.
“…” Quả nhiên Metatron rất nghèo. Thạch Phi Hiệp nói, “Đồ y tặng ta cao cấp hơn một chút, y cho ta sống mãi.”
Isfel không mừng không giận xoa xoa tóc hắn.
Thạch Phi Hiệp hơi khó chịu, “Sao trông ngươi không có vẻ gì là vui vẻ thế?”
“Không có gì cả.”
“Cái gì gọi là không có gì cả hả?” Thạch Phi Hiệp vừa buồn vừa giận. Chẳng lẽ y chỉ định vui đùa với hắn một lúc, mấy ngày nữa sẽ một cước đá bay hắn đi? Từ lạnh lùng đến bội bạc… Tốc độ sa đọa của y có thể đừng nhanh như thế được không?!
Isfel nói: “Cho dù ngươi chết rồi, ta cũng sẽ tìm được ngươi chuyển thế.”
Thạch Phi Hiệp vùi đầu trong ngực y, ôm chặt y, không nói gì thật lâu.
Ở một góc cầu thang, Gin đang dùng bút chép lia lịa. Câu hay! Câu hay! Rất lãng mạn! Không ngờ Isfel không yêu đương thì thôi, một khi đã yêu rồi thì chính là thánh tình luôn!
Vì thế, sau khi Gin làm xong cái chuyện vận động đen tối nào đó, đã thâm tình nói với Hughes: “Cho dù ngươi chết, ta cũng sẽ tìm được ngươi chuyển thế.”
Giọng Hughes vẫn còn một chút dồn dập vì cái vận động kịch liệt nào đó, nghe thấy vậy chỉ nửa cười nửa không nhìn hắn: “Ngươi nghĩ, sau khi ta bị ngươi làm cho chết một lần, còn có thể để ngươi tìm được để bị làm chết lần thứ hai sao?”
“…” Haiz, thời kì trưởng thành thật sự là một chuỗi thời gian khiến cho con người ta hoài niệm mà.