Edit: Hiên
Từ lúc Isfel bất thình lình quay trở lại sau khi đã đi, lòng Thạch Phi Hiệp rối như tơ vò.
Isfel vì sao lại quay lại?
Câu nói kia của hắn Isfel nghe được? Hay là không nghe được?
Nếu không nghe thấy, vì sao tự dưng hắn lại quay lại?
Nếu nghe thấy… cũng vì sao tự dưng hắn lại quay lại?
Mấy câu hỏi đó dâng lên như đám bọt xà phòng căng đầy trong đầu hắn, thế nên khi Tiểu Nguyệt trở về, một lần nữa boa cho hắn một Kim tệ cũng chẳng làm hắn sung sướng. Trong mắt hắn, ban ngày ở Con thuyền Noah cũng màu đen, ban đêm ở Con thuyền Noah cũng màu đen, ngày và đêm cùng màu đen, nhưng dù chúng có đen đến mấy, cũng kém xa bóng đen trong lòng hắn lúc này.
“Ai.”
Gin nghe hắn thở dài lần thứ một trăm sáu mươi ba, nhịn không được nữa nhảy dựng lên, “Muốn thở dài cứ thở dài, nhưng tại sao phải ngồi trong quan tài của ta mà thở dài!”
Thạch Phi Hiệp quay đầu, đáng thương nhìn hắn, “Bởi vì, nếu không ngồi trong quan tài, nhất định ngươi sẽ nhảy vào đi ngủ!”
“Vớ vẩn!” Gin vù một cái nhảy lên bàn, chỉ lên cái đồng hồ to tướng trên tường, “Nhìn đi, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Thạch Phi Hiệp chậm chạp nhấc đầu lền, nhìn cái kim đồng hồ đang chỉ số ba buồn bã nói: “Đáng tiếc, trôi nhanh như thời gian, cũng không thể cuốn trôi hoang mang trong lòng này.”
“…”
“Ta dùng thởi gian tự hỏi, nhưng không thể dùng thời gian đổi lấy đáp án.”
“…”
“Ta cho rằng mình đã tỉnh, lại không biết ác mộng vẫn luôn ám ảnh trí óc ta.”
“…”
“Ngươi có thể đổi động tác không vậy?” Thạch Phi Hiệp bất mãn, “Ít nhất lúc gật đầu cũng không cần nhắm mắt lại.”
Gin dựa vào vách tường, tay chỉ cách cái đầu trên bàn có một chút, thâm tâm hối hận vô cùng. Sớm biết thế này đã không nên dễ dàng đồng ý để Thạch Phi Hiệp thuyết phục Hughes về ngủ phòng mình, đúng là đưa dê vào miệng cọp. Mà bất hạnh hơn, con dê hôm nay… là hắn.
“Gin…” Thạch Phi Hiệp giơ năm ngón tay cào quan tài, tạo ra tạp âm chói tai trợ hứng cho câu chuyện còn dang dở, “Đừng quên lúc trước ngươi và Hughes giận dỗi đòi chia tay, ai là người đã xả thân chống đỡ! Đừng quên lúc chuyện ngươi với Dea bại lộ ai là người đã bày mưu tính kế cho ngươi thoát khỏi kình địch Tinh Linh vương! Còn nữa đừng quên… Ầy, tóm lại, cái gì cũng không được quên!”
Gin tức giận nói; “Ta không quên, thực ra nếu ngươi để ta ngủ một giấc an lành, ta sẽ càng nhớ rõ hơn.”
Thạch Phi Hiệp đập bàn: “Chẳng phải trước kia ngươi cũng đêm hôm khuya khoắt chạy đến phá giấc người khác sao?”
Gin nheo mắt lại đầy hung ác, “Ngươi muốn ta hành động giống như ngươi lúc đó?”
“…” Thạch Phi Hiệp ngẫm nghĩ, “Hình như, lúc đó ta chỉ dùng gối đầu!”
Sau khi bị Gin xách cổ khỏi quan tài ném ra ngoài cửa, Thạch Phi Hiệp lại chán nản vật vờ trên Con thuyền Noah.
Đêm khuya yên tĩnh làm cho cả khách sạn chợt trở nên vĩ đại không thể tưởng tượng nổi.
Thạch Phi Hiệp đi tới đi lui một hồi, chợt nhớ người bạn sống tại nơi gần thiên đường nhất kia. Tuy chỉ mới gặp có lần, nhưng ở bên người đó có thể khiến hắn cảm thấy an lòng.
Hắn theo bản năng trèo lên các tầng lầu phía trên, chưa được mấy tầng lầu, đã thấy hồ nước sáng rực lấp lánh ánh vàng.
Mái tóc dài vàng nhạt của Metatron xõa sau lưng, hắn thoải mái đứng bên hồ, dường như không hề bất ngờ với việc Thạch Phi Hiệp sẽ đến.
“Trễ thế này sao còn chưa ngủ?” Thạch Phi Hiệp chào hỏi.
Metatron quay đầu nhìn hắn, đôi con ngươi xanh như bầu trời ngày quang đãng ẩn ẩn ý cười, “Con người càng cần ngủ hơn.”
Thạch Phi Hiệp thở dài, ngồi xuống bờ hồ, “Ta không ngủ được.”
“Vì Isfel?”
Thạch Phi Hiệp giật mình nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết?”
Metatron mỉm cười: “Khi ngươi tới gặp một người lạ, lại có thể đột nhiên nhớ tới chuyện không liên quan đến họ, như thế tức là chuyện ngươi nghĩ tới rất quan trọng với ngươi, hoặc chuyện đó liên quan đến một người ngươi cực kỳ coi trọng.”
Thạch Phi Hiệp đỏ mặt lên, lúng búng nói: “Thật, ra, không hẳn thế.”
Metatron thấu hiểu nhìn hắn, “Nói dối là có tội. Nhất là trước mặt thiên sứ.”
“Ngươi là thiên sứ gì?”
“Ngươi biết thiên sứ gì?”
Thạch Phi Hiệp giơ tay đếm, “Trí thiên sứ, quyền thiên sứ, năng thiên sứ, lực thiên sứ*… khoan khoan,” Hắn dừng một chút, “Còn có đọa thiên sứ.”
Metatron khép mi mắt lại, “Ta là Sí thiên sứ.”
…
Thiên sứ trâu bò nhất trong đám kia?
Thạch Phi Hiệp chân thành kính ngưỡng. “Vì sao ngươi không ở thiên đường, lại ở đây? A, chẳng lẽ ngươi là người phát ngôn của thần phái tới trụ ngụ nơi này?”
Metatron cười nói: “Cũng có thể nói vậy. Thực ra, ta chỉ tới đây nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?”
“Ừm.” Gương mặt Metatron thoáng trầm vẻ trầm ngâm, “Ta quá mệt mỏi rồi.”
Mệt? Vì đánh nhau với địa ngục sao?
Thạch Phi Hiệp từng nghe Gin nói, tuy Thiên Đường và Địa Ngục trên danh nghĩa đã giải hòa, nhưng lâu lâu vẫn làm một trận. Nguyên nhân là do… quen rồi.
“Ầy, thế ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi nghỉ sớm đi.” Hắn biết ý đứng dậy.
Metatron không giữ hắn lại, mà thản nhiên hỏi: “Ngươi đến Con thuyền Noah mấy tháng rồi?”
Bước chân Thạch Phi Hiệp dừng lại, một lúc lâu sau trả lời: “Hai tháng rưỡi.”
Tuy Metatron không nói gì thêm, nhưng hắn đã hiểu ý vị thiên sứ này.
Một năm có mười hai tháng. Những ngày còn lại của hắn ở nơi đây chỉ còn chín tháng rưỡi. Nếu khi vừa mới tới Con thuyền Noah này, có người hỏi hắn, chín tháng rưỡi dài hay ngắn? Hắn nhất định trả lời là dài. Dài như sống một ngày bằng một năm ý. Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn biến chín tháng rưỡi này trở thành mãi mãi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Isfel chịu theo hắn đã. Dầu sao, tương lai phía trước thật tối tăm.
Gin sáng sớm mở cửa, đập vào mắt là hai con mắt đen thùi lùi như gấu trúc của Thạch Phi Hiệp, “Ngươi vì sao không nằm trước cửa Isfel ý?”
Thạch Phi Hiệp chọt chọt hai ngón tay vào nhau, “Ta sợ.”
Gin tiếc hận rèn sắt không thành thép, “Sợ cái gì?”
Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu, hai mắt vì thao láo suốt đêm mà đỏ ké, “Nếu hắn từ chối ta thì làm sao vây giờ? Nếu hắn ghét bỏ ta thì làm sao bây giờ? Nếu hắn biều tình hững hờ, ngữ điệu lạnh nhạt, thái độ lạnh lùng…”
Gin phát điên: “Ta chỉ muốn lấy ngươi làm rau trộn!”
“… Xin đừng cho rau thơm. Ta với nó không đội trời chung.”
Kế hoạch tối tân nhất của Gin ra lò.
Thạch Phi Hiệp ngồi giữa đống hoa hồng lòng rối bời.
“Dũng cảm xông lên đi! Yêu là ngôn ngữ đẹp nhất trên đời, ngôn ngữ của hoa là ngôn ngữ ẩn tình đẹp đẽ nhất!” Gin nâng đóa hồng đỏ đã bị vặt hết gai lên mũi ngửi, “Xem này, nhan sắc của nó thắm đượm như thế, giống như đem toàn bộ máu huyết trong cơ thể dồn vào nó vậy.”
Thạch Phi Hiệp cầm bông hoa hồng đen trong tay, 囧囧 nói: “Thế nên, có thể nói là máu của ta ô nhiễm thành màu đen rồi ư?”
“Hừ. Không lãng mạn tý nào. Ngươi có biết ngôn ngữ của hoa hồng đen là gì không?”
“Ta biết.” Giọng chói tai của bạn gái trước vẫn còn rõ mồn một bên tai, “Yêu thương đến chết.”
“Nhà quê.” Gin giơ ngón tay, chỉ vào mặt hắn, rồi từ tốn nói, “Ngôn ngữ của nó là… Dù ngươi là ác ma, ta vẫn muốn giữ lấy ngươi!”
…
Khóe miện Thạch Phi Hiệp co giật, “Thật ra vì nó là hàng ế không tặng cho ai được, nên ngươi mới đẩy cho ta phải không?”
Gin nói: “Ta mà là người như thế sao?”
“Ngươi không phải.” Thạch Phi Hiệp vẫn nói lên sự thật, “Ngươi chính là thứ quỷ hút máu.”
Bên cạnh bể bơi.
Gin lải nhải dặn dò: “Nhớ, dũng cảm kiên cường, thẳng thắn rõ ràng. Nếu ngươi còn dám nói cái gì như ăn thìa….”
Thạch Phi Hiệp nhanh chóng vặn lại: “Thế ngươi nói lại lần nữa xem, “không ngờ đến đây lại có thể tình cờ gặp ngươi, thật trùng hợp đi?””
“Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ chạy thật nhanh.”
“Khoan đã.” Thạch Phi Hiệp đột nhiên tóm chặt hắn, “Có chuyện này, ta nghĩ ta nên hỏi ngươi trước sẽ tốt hơn.”
“Chuyện gì?”
“Là chuyện hôm tập trung nướng thịt ý.”
“Ừ?”
Thạch Phi Hiệp nhìn chằm chằm bó hồng to tổ chảng trong tay, lúng túng: “Bị hắn nghe thấy.”
“… Ngươi có phải là tỉnh lược quá rồi không?”
“Thì là, thì là bị hắn nghe thấy đó.”
“Cái gì?”
“Thì chính là cái đó đó!”
Gin cau mày: “Rốt cuộc là kinh nguyệt hay mang thai, ngươi nói thẳng ra đi..
“…” So sánh với hai cái trên, Thạch Phi Hiệp đột nhiên cảm thấy chuyện kia không hề khó mở miệng đến vậy, “Chính là, cái câu ta nói, bị hắn nghe thấy.”
“Ngươi nói gì?”
“Isfel… theo ta đi.”
Cửa phòng đột nhiên bật mở, Isfel từ trong đi ra.
Thạch Phi Hiệp vội vã giơ bó hoa hồng đen lên che, sau đó 囧囧 nói: “Đấy, lại bị hắn nghe thấy rồi.”
“…” Gin sau khi giật mình sửng sốt ba giây, quay đầu nhìn hắn ở phía sau bó hoa, rất chân thành hỏi: “Còn dư vị trí nào không? Có thể cho ta mượn chắn đỡ được không?”
Tiếng bước chân của Isfel càng lúc càng gần.
Thạch Phi Hiệp đột ngột thả hoa, nói với Gin: “Ha ha, không có việc gì ngươi đưa hoa cho ta làm gì? Thật là.”
Gin hiển nhiên hoàn toàn không thích ứng được tình hình, “Đúng vậy, khi không ta đưa ngươi hoa làm gì?”
…
Lặng ngắt.
Thạch Phi Hiệp cười khan: “Ầy, ha ha, dù sao, ngươi cũng đã tốn kém rồi, cám ơn nha.”
“Không tốn đâu, ta nhặt ở kho hàng đấy.”
…
Càng lặng ngắt.
Thạch Phi Hiệp gãi đầu, cố gắng vớt vát: “Ha ha, ngươi đưa thật đúng lúc. Phòng ta vừa lúc thiếu một cái chổi.”
“… A, đúng thế đúng thế, hoa hồng đen dùng quét rác tốt lắm. Chắc chắn lại còn bền. Ta cũng thường xuyên dùng đó.”
…
Thạch Phi Hiệp cạn ý.
Isfel đã bước tới trước mặt.
Gin liều mạng thúc cùi chỏ vào Thạch Phi Hiệp.
Hai tròng mắt Thạch Phi Hiệp quay mòng mòng, cuối cùng tìm được một đề tài, vội mở miệng: “Quần lót ngươi mặc, có bán không?”
Gin: “…” Quả nhiên, bỉ nó là vô giới hạn, không ngừng sáng tạo, không ngừng vươn xa.
Thạch Phi Hiệp dưới ánh nhìn đăm đăm của Isfel, cúi đầu thật thấp.
Hu hu, ý hắn muốn nói, rõ ràng là – Ngươi mặc quần lót này thật đẹp, ta cũng muốn mua một cái! Vì sao, vì sao cái miệng luôn tự cho xoay trời chuyển đất, lại nói ra lời bẩn bỉ thế này?!
Gin đồng tình nhìn Thạch Phi Hiệp. Tội nghiệp, tình thầm đã thâm đến độ tra tấn tinh thần thằng nhỏ đến độ muốn cả quần lót rồi kìa. Hắn hắng giọng, nghiêm trang nói với Isfel: “Hay là, ngươi bán cho hắn đi?”
Thạch Phi Hiệp: “…”
Isfel vẫn lặng câm mở miệng: “Ngươi có một trăm Kim tệ?”
…
Một câu chọc trúng tử huyệt.
Tuyển thủ Thạch Phi Hiệp knock out.
———————————————–
Trí thiên sứ: Cherubim, thiên sứ có 4 mặt và 4 cánh
Quyền thiên sứ: Principality
Năng thiên sứ: Có lẽ là Dominions
Lực thiên sứ: Virtues, nhưng nếu là lực thì phải là Power mới đúng chứ +___+
Sí thiên sứ: Seraphim
Trong đó, thiên sứ Seraphim – thiên sứ sáu cánh là thiên sứ gần thần nhất, mạnh nhất, ít nhất. Thực tế thì, mình không hiểu chút nào vế các thiên sứ và tên của họ, đọc một chút mà thấy đầu váng mắt hoa lên rồi. Thế nên, xin lỗi, mình chỉ có thể chú thích đến đây thôi =____=