Edit: Hiên
Beta: Tsuki813
Tuy không nằm chung một giường, nhưng ít nhất cũng coi như đội cùng mái nhà, chỉ cần nghĩ đến Isfel đang ngay trong tầm tay là Thạch Phi Hiệp ngủ ngon vô cùng. Ngon đến nỗi mặt trời đã lên bằng con sào, Asmar chạy qua báo tin đã liên lạc được với tộc người sói hắn vẫn không chịu chui ra khỏi ổ chăn.
“Ta chỉ có một câu hỏi.” Vì trước đây có tham gia vào hành động vĩ đại đóng gói Thạch Phi Hiệp ném cho Isfel, nên Asmar khá là bình tĩnh trước tình hình trước mắt. “Sáng sớm hôm nay hắn mới lăn được xuống đây, còn cả buổi tối nằm chỗ nào vậy?”
Isfel còn chưa trả lời, Thạch Phi Hiệp đã chui ra khỏi ổ chăn, tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi cút đi cho ta, cả nhà ngươi cút đi cho ta!”
Asmar thấu hiểu hạ giọng: “Tâm tình không tốt, xem ra không cút* được.”
Isfel cắt lời hắn, “Tộc người sói?”
Asmar sửa lại vẻ mặt rồi nói: “Đã liên lạc với tộc người sói, trưởng lão Pracka của tộc phương đông đúng là đã làm phản đang lẩn trốn, hắn đang bị tộc người sói phát lệnh truy nã.”
“Oa. Lên làm trưởng lão rồi còn làm phản, chẳng lẽ hắn muốn làm tộc trưởng? Tham lam quá.” Thạch Phi Hiệp ngồi dậy, nhưng vẫn cuộn tròn trong chăn, y như con sâu đo chỉ thò mỗi cái đầu ra lảm nhảm.
Asmar thở dài: “Gần đây tình hình của tộc người sói càng ngày càng loạn, giá thịt trong giới nhiều lần tăng, loại thịt tốt nhất lại phải đưa đến tộc người lùn và địa ngục để đổi vật phẩm. Trưởng lão Pracka gia nhập Nghịch Cửu Hội mong cải thiện tình hình, giành lấy nhiều lợi ích hơn cho người sói. Tiếc là ông ta dùng biện pháp sai rồi.”
“Thương cảm với kẻ thù là dấu hiệu phản bội, ngươi phải cẩn thận đó.” Thạch Phi Hiệp lạnh lùng nhắc nhở.
Asmar hừ lạnh: “Vương huynh của ta là Tinh Linh Vương, ngươi nghĩ ta có cần làm phản không?”
“Điều đó khó nói lắm. Nhị vương huynh của ngươi – chính là ví dụ điển hình.”
Asmar cứng người lại, lâu sau mới nói: “Nhị vương huynh là trường hợp đặc biệt.”
Thạch Phi Hiệp tâm địa đen tối giật dây: “Ngươi cũng có thể làm trường hợp đặc biệt mà. Ta làm hậu thuẫn cho.”
Asmar liếc hắn một cái, “Ngoài da mặt da, ngươi có chỗ nào dầy?”
Thạch Phi Hiệp nghiêm túc đáp: “Tấm lòng.”
Asmar: “…”
Isfel thấy bọn họ nhìn nhau mà không nói, mới mở miệng: “Antonio biết chứ?”
“Biết, hắn là người đầu tiên ta thông báo.” Asmar ngừng lại, giải thích lấp liếm, “Dù sao đó cũng là chuyện nhà hắn, hắn biết sớm thì tốt hơn.”
Thạch Phi Hiệp hiếu kỳ nói, “Sao lại là chuyện nhà?”
Asmar trả lời: “Ngươi không biết Antonio là tộc trưởng tiền nhiệm của tộc người sói sao?”
“Chưa ai nói cho ta…” Hắn bĩu môi nhún vai nói, “Chẳng lẽ ta nên thấy xấu hổ về điều này sao?”
Asmar tự hào nói: “Antonio là tộc trưởng cuối cùng của tất cả người sói. Giờ chức tộc trưởng của tộc người sói được tộc trưởng phương Đông và phương Tây thay nhau đảm nhiệm.”
“Chẳng lẽ Antonio cũng là vương huynh của ngươi? Không thì ngươi tự hào cái gì?” Thạch Phi Hiệp cố tình trêu chọc.
Asmar phản ứng cực nhanh: “Có thể làm việc với đồng nghiệp ưu tú như thế, chẳng lẽ ngươi không thấy vinh dự sao?”
Lời lẽ của Thạch Phi Hiệp lần này nghe tràn đầy triết lý, “Bối cảnh của hắn chả liên quan gì đến ta, ta chỉ khâm phục tài nấu ăn của hắn.” Nếu kinh tế tộc người sói đình trệ, hắn cũng chẳng có lợi gì cả. Lôi kéo quan hệ cũng chẳng lợi hay hại.
Asmar ngẩn ra nhìn hắn, giống như đây là lần đầu tiên chạm mặt con người này.
“Quyết định của hắn là gì?” Thanh âm của Isfel gọi hồn hắn về mặt đất.
Asmar ngẫm ngợi một lúc mới hiểu hắn đang hỏi về quyết định của Antonio, “Hắn chưa nói gì cả.”
Thạch Phi Hiệp suy đoán: “Ngươi bảo liệu hắn có nhân đêm hôm khuya khoắt lưu lại một bức huyết thư rồi đi không từ biệt không?” Thường thì khi con người ta không có lời nào để nói, sẽ có những hành động khiến người khác không ngờ.
Asmar nói: “Làm vậy sẽ đẩy tộc người sói vào tình trạng còn bất lợi hơn nữa.” Là đại diện cho tộc người sói trên Con Thuyền Noah mà lại bỏ đi không báo, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thạch Phi Hiệp nói tiếp: “Mà nữa, ngươi vừa bảo hắn là tộc trưởng chung cuối cùng của tộc người sói, nghe như là đứng trên trăm triệu người ý. Thế thì sao lại chạy đến đây làm đầu bếp?”
Asmar nói: “Ngươi biết tại sao chim sẻ chết không?”
Thạch Phi Hiệp trả bài rất nhanh: “Bị ta làm phiền chết.”
“Cuối cùng cũng tự biết mình một tý đó.” Asmar vui mừng nói.
Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, bàn tay xoay xoay trên giường, “Thật tiếc cho những người hoàn toàn không tự biết mình.”
Asmar nhíu mày: “Có ý gì?”
“Ý là…” Gin từ tốn đẩy cửa bước vào, “Có người ghét kẻ đứng làm bóng đèn.”
Thạch Phi Hiệp oán hận trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi tưởng đèn tiết kiệm năng lượng thì không phải đèn hả?” Thật là, ruồi chưa đi, muỗi lại đến.
Gin nói: “Ta không có gì, chỉ là tự dưng tỉnh lại thấy lưng có chút buốt, thế nên ra ngoài đi dạo một tý cho đỡ đau. Mà sao lưng ta lại đau thế nhỉ? Quái thật.”
Asmar phụ họa: “Liệu có phải vì cứu mạng một kẻ lòng lang dạ sói nào, nên bất cẩn nhận một đao?”
Gin nói: “A, ngươi nói thế ta mới nghĩ…”
“Nhàn rỗi lắm sao?” Isfel thản nhiên nói.
Gin thở dài: “Có kẻ nào đó không xem lại chính mình trọng sắc khinh bạn rồi?”
Thạch Phi Hiệp lúc đầu nghe hắn nói thì ngẩn người, sau đó thì mắt sáng lên, sau đó nữa thì cả khuôn mặt chôn trên giường sáng lên.
Isfel lạnh lùng nhìn Gin.
Asmar đứng bên cạnh Gin chịu hơi gió quất qua, không chịu đựng được quá một phút đã vẫy cờ trắng đầu hàng, bỏ Gin lại chạy lấy người.
Gin và Thạch Phi Hiệp dầu sao cũng đã hợp tác trải qua nhiều sự vụ, da mặt thần công tuy chưa đến tầng tối cao, nhưng ứng phó kiểu tình huống thế này thì quá thừa. Hắn tủm tỉm cười ngồi xuống sô pha, bơ toàn tập đôi ánh mắt một nóng một lạnh của Isfel và Thạch Phi Hiệp.
Thạch Phi Hiệp hạ giọng: “Không biết bây giờ Hughes đang làm gì nhỉ?”
Nụ cười của Gin hóa thạch.
Thạch Phi Hiệp lại nói: “Không biết có đang ở cùng Lanca không nhỉ?”
Gin ngưng cười.
“Con người thực ra rất dễ dao động. Nếu không làm gì có chuyện cô dâu bỏ trốn, cướp hôn nọ kia đâu.” Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên rất kỳ quái, dường như nghĩ đến chuyện gì phức tạp lắm.
“Muốn ta ra ngoài cứ nói thẳng.” Tiếng Gin khó khăn bay ra khỏi kẽ răng.
Thạch Phi Hiệp không phản ứng.
Gin quay đầu, kỳ quái nhìn Isfel, “Hắn sao thế?”
Isfel nhướn mày, “Ngươi bồi thường.”
“…” Gin gạt sợi tóc trên trán, chớp chớp mắt nhìn hắn, “Lấy thân báo đáp được không?”
Isfel giơ tay, ánh chớp lóe lên.
Gin lùi người ra sau, lẩm bẩm: “Xấu xa, mình chơi thì được, lại chỉ cho người khác bị chơi.”
Isfel rất thản nhiên thừa nhận.
“Có chuyện, ta không biết có nên nói hay không.” Thạch Phi Hiệp nhìn Gin, từ tốn mở miệng.
Gin nói: “Nếu là chuyện tốt thì mau nói đi.”
“…”
“Nếu là chuyện thông thường thì lựa lời hãy nói.”
“…”
“Nếu là chuyện xấu, có thể không nói thì đừng nói.”
Thạch Phi Hiệp từ tốn: “Không biết đây có nên coi là chuyện xấu hay không, đó chỉ là suy đoán của ta, nhưng mà có liên quan đến Hughes.”
Gin viu một tiếng xuất hiện ngay bên cạnh hắn, cúi đầu hỏi: “Suy đoán gì?”
Thạch Phi Hiệp vuốt cằm: “Ngươi có nghĩ, Lanca và Hughes chân trước vừa đi, Nghịch Cửu Hội chân sau đã đến, có phải rất kỳ quặc không?”
Gin rùng mình.
Isfel bỏ thêm một câu: “Nguyên Thù giới rất phức tạp, Nghịch Cửu Hội ở đó hoạt động rất mạnh.”
Gin sắp có vẻ đứng không nổi nữa rồi.
“Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của một mình ta. Chắc là trùng hợp thôi.” Thạch Phi Hiệp sợ hắn xúc động quá sẽ đi gây họa, vội vã thêm vào.
Nhưng Gin đã đắm chìm vào những ảo tưởng đâu đâu, làm sao còn nghe ra hắn nói cái gì. “Ta muốn nghỉ phép!” Hắn nhìn Isfel, vẻ mặt cương quyết và nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Isfel không nghĩ ngợi đáp: “Được.”
Gin quay người đi mất.
Thạch Phi Hiệp hiếu kỳ hỏi: “Hắn không có giấy thông hành đến Nguyên Thù giới đúng không? Có đi được không?” Hắn nhớ lại chuyện cũ tý nữa thì bị xếp vào hàng ngũ nhập cảnh trái phép vào Tinh Linh giới mà kinh.
Isfel hờ hững: “Liên quan gì đến ta?”
“Uầy, ta chỉ tò mò, tò mò thôi.”
Hughes tách khỏi Gin, Antonio trầm tư, Asmar hằng ngày theo đuổi Antonio, cam tâm tình nguyện làm người vận chuyển. Raton chúi đầu vào nghiên cứu sáng chế như trước, Asha ngày ngày ngủ tít mít, ăn rồi lại ngủ.
Phi đội người sói mỗi tháng một lần lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ đi. Con Thuyền Noah ngày lại ngày trải sóng êm gió lặng.
Dù ngày qua ngày vẫn thế, nhưng Thạch Phi Hiệp lại thấy rất bất mãn.
Bất mãn của hắn chủ yếu là do Isfel.
Tuy chiêu mặt dày mày dạn, đeo như đỉa bám đã phát huy chút tác dụng, Isfel cuối cùng đã một mắt nhắm một mắt mở trước chuyện hắn ngày nào cũng đến cọ sàn nhà. Nhưng quan hệ hai người vẫn chỉ như đôi bạn cùng phòng, cách mức độ thân thiết còn xa lắm.
Hai người bọn họ ở cùng nhau thì sẽ là một người đọc sách, một người lải nhải. Hai là Isfel đọc ghi chép về khách hàng cho hắn nghe, đọc thuần túy, không có tý lên bổng xuống trầm hay chú giải gì hết. Tuy giọng Isfel rất êm tai, mặt cũng dễ coi, nhưng… xem mãi cũng không có vỡ ra được mẩu cơm nào đâu.
Nghe giảng hết một bài, hắn xuống lầu hít thở, đúng lúc thấy Raton vội vã đi qua.
“Ngươi đi đâu đó?”
“Có khách đến.” Raton dừng bước quay đầu nhìn hắn, “Ngươi có đi cùng không?”
“Không đi nữa.” Thạch Phi Hiệp ỉu xìu tựa vào lan can. Gin vừa đi, hắn hóa ra cô đơn. Dầu sao thì Asmar tới đây sau hắn, không có tư cách quản hắn. Isfel với Antonio thì không thèm để ý tới hắn. Còn Raton và Asha… thôi khỏi nhắc.
Raton vội vội vàng vàng chạy xuống dưới.
Đợi cho tiếng bước chân xa dần rồi biến mất, Thạch Phi Hiệp mới nhớ ra đoàn người sói vừa mới đi, không thể mới mấy hôm đã quay lại, nói cách khác người hôm nay tới không phải khách quen. Cảm xúc thương xuân hoài thu tạm thời bị cất, hắn tựa vào lan can nhìn xuống đại sảnh, chờ vị khách kia xuất hiện.
Khoảng hai mươi phút sau, bóng người kia xuất hiện thỏa lòng mong chờ.
Thạch Phi Hiệp nhìn nửa ngày mới nhận ra người đó là ai, mắt trợn to.
Đồng thời với sự kinh ngạc của hắn, bóng người kia dường như cũng cảm nhận được có ánh mắt dõi theo mình, từ tốn ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn sau, Thạch Phi Hiệp lập tức treo nụ cười lên miệng, vẫy vẫy tay, “Chào mừng quý khách!”
Người kia quay đầu lại, cứ như không hề nhìn thấy, đi thẳng lên lầu.
Thạch Phi Hiệp buông tay, lẩm bẩm: “Hắn đến làm gì ta?”
————————————————-
(*) Cút: Cái từ hẳn nhiều bạn cũng biết. /Cổn/ bằng nghĩa với “lăn”.
Tsu: Tình địch chính thức xuất hiện rồi nhé xD~