Edit: Hiên
Bủm!
Phía Antonio đột nhiên phát ra một tiếng vang rung trời.
Thạch Phi Hiệp đang đắm chìm trong mộng tưởng tối tăm sợ tới mức tý nữa là đánh rơi xiên thịt xuống đất.
Asmar đứng lên, rất thành khẩn giải thích với Antonio, Antonio duy trì tư thế ban đầu, ngồi thẳng lưng tiếp tục nướng thịt. Đáng tiếc từ đây chỉ có thể nhìn bóng lưng kiên định của hắn mà không thể nhìn ra vẻ mặt hắn lúc này, dẫu sao chỉ cần xem sắc mặt xấu hổ muốn chết kia của Asmar thì hẳn cái tiếng không tao nhã gì kia rất có thể có quan hệ với hắn.
Sau tiếng thứ nhất vang lên, Asha và Raton hợp lực đưa lều trại chạy xa thật xa. Gin bỏ lều trại, chạy lấy người. Hughes không biết biến đi đâu, hẳn là lại trần truồng chạy.
Thạch Phi Hiệp và Isfel cách Asmar xa nhất, nên chỉ tượng trưng bịt mũi lại, rồi từ từ đi đến gần đống lửa, dùng tại nạn Asmar vừa gây ra lôi kéo sự chú ý của Isfel, “Không ngờ Tinh Linh vương tử cũng thúi thế ha? Buồn cười quá.”
Isfel hiển nhiên chẳng thấy gì đáng cười, “Đi vào thì phải đi ra.”
Đi vào? Đi ra?
Trong đầu Thạch Phi Hiệp đột nhiên hiện ta một loại hình ảnh pít tông vận động, không bao lâu sau, một dòng nước ấm chảy đến miệng, mùi nhàn nhạt khiến thân thể hắn khó có thể khống chế mà hứng khởi, còn lên tiếng phản đối sự gò bó của quần ngoài.
Hắn vội khép hai đầu gối lấy tay che ở giữa, sau đó trộm liếc mắt nhìn Isfel. Thấy hắn còn mải xem sách vẫn chưa hay biết gì, thầm thở dài, cầm xiên thịt lên, chuẩn bị rắc hạt tiêu.
Không nhìn còn đỡ, nhìn đến, tý nữa thì mắt hắn rớt ra khỏi tròng.
Thịt trên xiên thịt bị lửa đốt thành một đám than đen đen.
“Sao lại như vậy?” Thạch Phi Hiệp sắp phát điên mất rồi.
Isfel bình thản: “Lần sau chảy máu mũi, đứng cách đống lửa xa một chút.”
…
Tức là, hồi nãy hắn nghĩ đến máy hình ảnh kia, không cẩn thận đưa xiên thịt vào trong lửa?
Thạch Phi Hiệp mặt đầy bi thương gạt đám thịt gia nhập tòa núi nhỏ, sau đó liếc ánh mắt chờ mong nhìn về phía Gin.
Gin còn đang bận tìm Hughes khắp nơi, tạm thời không rảnh lo cho hắn.
Thạch Phi Hiệp móc từ trong túi ra lọ hạt tiêu anh hùng không đất dụng võ, lệ trong lòng, chảy xuôi.
Đột nhiên, Isfel đặt sách xuống, đưa tay cầm lên que sắt.
Thạch Phi Hiệp giật mình nhìn hắn.
“Muốn ăn cái gì?” Isfel đẩy rổ lên trước mặt hắn.
Thạch Phi Hiệp kích động: “A? Chẳng lẽ ngài muốn đích thân động thủ? Ta muồn ăn cái này, cái này, cái này, cả cái này, này, này này…”
“…” Isfel liếc mắt nhìn đồ trong rổ một lượt, hỏi lại, “Ngươi không muốn ăn cái gì?”
Thạch Phi Hiệp ngẫm nghĩ, chọn lựa trong rổ một hồi, bới móc ra một cây rau thơm, “Đây.”
Với lòng tin cuồng nhiệt với thiên sứ cường đại, Thạch Phi Hiệp tin tưởng mười mươi bó gối chờ cơm.
Ba phút đồng hồ sau, Thạch Phi Hiệp nhận thấy, tin tưởng, là thử cần phải thử thách.
Isfel mặt không chút thay đổi gỡ con tôm cháy trên thanh sắt xuống, xiên một con khác vào, tiếp tục…
Hắn bình thản như thế, làm những lời cổ vũ và an ủi của Thạch Phi Hiệp bị đẩy ngược hết vào bụng.
Ba mươi phút sau, đồ trong rổ đã gần được thanh lý xong.
Thạch Phi Hiệp không thể không thừa nhận, đọa thiên sứ không hổ là đọa thiên sứ, cả tốc độ đốt trụi đồ cũng không thể so cùng người thường.
Isfel rút ra bắp ngô cuối cùng, sau đó hờ hứng nhìn thứ duy nhất còn lại trong rổ, cây rau thơm.
Miệng Thạch Phi Hiệp giật giật, chậm rãi nói: “Thật ra, rau thơm ta cũng ăn được.”
Vì thế, cây rau thơm cuối cùng ở trước mắt Thạch Phi Hiệp lừng lẫy hy sinh.
Asmar vì ăn quá nhiều, đã dạo ba lượt qua WC.
Raton tuy chưa đến mức như vậy, cũng đi một lần. Dạ dày Asha dung tích lớn, vẫn chậm rãi trong quá trình tích lũy.
Gin tìm không thấy Hughes, đành hóa cô đơn thành sức ăn, ráng sức nướng, có điều hắn ăn chưa được một phần, đã để lại cho Hughes một phần.
Isfel trải nghiệm cuộc sống xong, tiếp tục đọc sách.
Chỉ còn Thạch Phi Hiệp cô đơn nhìn xiên thịt mà chảy nước miếng, vừa chậm chạp bò tới.
Nhưng hắn còn chưa lại gần xiên thịt, Gin đã kéo hắn ra sau lều trại, hạ giọng: “Thu phục?”
Thạch Phi Hiệp vẻ mặt van lơn, lắc đầu.
Gin trừng mắt một lúc lâu, sau đó mới thấm thía nói: “Ngươi xuất ra một phần ba thành công lực hãm hại lừa gạt vẫn dùng đi.”
Thạch Phi Hiệp đau khổ nói: “Ta đã khai hỏa hết công xuất rồi.”
“…” Tức là, ở trước mặt hắn đây, chính là truyền thuyết lừa đội da sư tử? Gin giận giữ nói: “Tổng kết nguyên nhân thất bại!”
Thạch Phi Hiệp dùng ngôn ngữ giản dị tường thuật lại.
Gin bất mãn nói: “Ngươi nói thất thần là sao hả? Tại thời khắc mấu chốt đó sao lại có thể thất thần?”
“Ầy, đó là…” Thạch Phi Hiệp nhìn trởi, “thoáng nhìn về tương lai phía trước.”
Gin nện xuống: “Hiện tại không có, vĩnh viễn không có tương lai.”
Không khí nói chuyện chợt nặng nề.
Asmar vốn đang tính qua mượn hạt tiêu, thấy thế trận như vậy, không khỏi chần chừ.
Gin không thèm quay đầu hỏi: “Có việc?”
Asmar ấn ấn cái bụng đã phông ra xẹp vào vài lần, nở ra một nụ cười tự cho là dễ gần vô cùng, “Có hạt tiêu không?”
Thạch Phi Hiệp không chút nghĩ ngợi, ném cái lọ trong túi quần cho hắn.
Asmar nhận được, lại do dự nhìn họ.
Gin vẫn duy trì tư thế ban đầu: “Lại việc gì?”
Asmar nói: “Không, chỉ là muốn hỏi một chút… các ngươi có chuyện sao?”
Gin và Thạch Phi Hiệp trầm mặc, sau đó đồng thanh cùng nói: “Không có việc gì.”
Asmar đi rồi, Gin quyết định dùng một phương thức khác động viên Thạch Phi Hiệp.
“Ở nhân giới ngươi có bạn gái không?”
Thạch Phi Hiệp sửng sốt: “Sao lại hỏi thế?”
Gin sốt ruột bức cung: “Có hay không có?”
“Vốn là có, nhưng sau thành không có.” Thạch Phi Hiệp thở dài khe khẽ.
Gin nói: “Nàng có đẹp bằng Isfel không?”
“Ớ…” Đem so dung mạo nam với nữ đúng là kỳ quái, nhưng Thạch Phi Hiệp vẫn mau chóng trả lời, “Không.”
“Nàng có mạnh như Isfel không?”
…
Nếu mạnh như hắn rồi thì còn gì là con người nữa?”
Thạch Phi Hiệp ướt mồ hôi, lắc đầu.
“Nàng có gia cảnh quyền quý như Isfel không?”
…
Hắn còn không biết có con người nào có vinh dự chạm mặt thần hay chưa, nói gì đến làm con cưng của thần, của Lucifer chứ?
Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Ít nhất trước khi ta đến Con thuyền Noah, chưa từng thấy lưng nàng mọc ra cánh.”
…
Gin chậm rãi nói: “Một câu hỏi cuối cùng.”
Thạch Phi Hiệp nhìn vẻ mặt hết sức nghiêm túc của hắn, không khỏi căng thẳng.
“Ngươi phải trả lời trong vòng một giây đồng hồ.
“… Tại sao chứ?”
“Vì có thưởng.” Gin rút ra một xiên thịt nước, quơ quơ trước mặt hắn, “Đây là phần thưởng.”
Thạch Phi Hiệp nuốt nước bọt đánh ức.
Gin nói: “Câu hỏi.”
Thạch Phi Hiệp chăm chú lắng nghe.
“Ngươi bây giờ thích bạn gái ngươi hay là Isfel?”
“Isfel.” Thạch Phi Hiệp dùng nửa giây để trả lời.
…
Nửa giây sau, não hắn rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
Gin thông cảm vỗ vai hắn, “Người luôn hướng đến chỗ cao, nước luôn chảy về chỗ trũng. Không thể trách ngươi, có trách thì trách bạn gái ngươi điều kiện kém quá.”
…
Bạn gái trước kia của hắn điều kiện kém?
Đại học Hệ Hoa, thạc sĩ luật, con gái cán bộ cao cấp…
Điều kiện như thế mà kém? Sao lại kém?
Thạch Phi Hiệp bi phẫn đấm tường. Vì sao hắn lại thích nam, lại còn là một tên mọc cánh, chỉ biết bay tới bay lui, cả ngày không ngâm mình trong nước thì là ngâm mình trong sách?
“A a.”
Một tiếng thờ gấp, lôi hai người từ dòng suy nghĩ trở lại thực tại.
Asmar mặt đỏ ửng, tay phải không ngừng vuốt cổ, tay trái quấn lấy Antonio, người không ngừng dựa vào hắn.
“Hắn làm sao thế?” Thạch Phi Hiệp trợn tròn mắt.
Gin cau mày nói: “Trông giống trúng xuân dược.”
…
Hai người đồng thanh hô to: “Hạt tiêu đâu rồi?” Bốn con mắt phóng thẳng vào cái chai dưới dân Asmar.
“…”
“…”
Asmar đã muốn quàng cả người lên người Antonio.
“Cái chai, hình như rỗng rồi.” Gin khó khăn nói cho chỉnh lời.
“Cái chai, hình như ta đưa hắn.” Thạch Phi Hiệp lại càng gian nan.
“…”
Thạch Phi Hiệp nhìn Antonio có vẻ sắp bùng nố, bình tĩnh hỏi: “Có thuốc giải không?”
Gin nói: “Không biết. Vì không lấy sách hướng dẫn có thể giảm nửa giá, nên ta không mua.”
Tâm lý mặc cả đó Thạch Phi Hiệp hoàn toàn có thể thấu hiểu, “Thế, ngươi mua chỗ nào?”
“Phòng Raton.”
Asha vẫn đang ăn.
Raton đã bắt đầu chuẩn bị dọn dẹp chui vào lều trại.
Vì tiền sảnh nền là đá hoa cương, đinh không đóng xuống được, nên hắn đã chế ra một loại keo dán đặc biết, dán bốn cái móc xuống đất. Buổi tối gió nơi đây rất mạnh, để an toàn, hắn đã bôi đi bôi lại mấy lượt keo.
Thạch Phi Hiệp quay lưng về phía lều trại, mỉm cười với Asha: “Thịt ăn ngon không?”
“Ăn ngon.” Asha há miệng, nước thịt và nước miếng đồng thời bay ra.
Thạch Phi Hiệp chậm rãi lau nước thịt và nước miếng trên mặt, vẫn giữ nụ cười điềm nhiên nói: “Nếu thế, phải ăn tiếp, nhất định phải ăn đến khi nào ta và Raton tán gẫu xong mới thôi.”
Thạch Phi Hiệp xoay người vào lều trại, Raton ngóc dậy, giật mình nhìn hắn: “Ngươi vào làm gì?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta có lời muốn nói cùng ngươi.”
Raton thâm trầm nhìn hắn hồi lâu, kiên quyết nói: “Dù ta đã bị ngươi nhìn sạch một lần, nhưng ngươi đừng mơ tưởng nhìn lại lần thứ hai!”
“…”
May mà Gin đã lôi Asmar vào được đúng lúc.
Asmar tất nhiên đã trúng phép định thân, nhưng nghe tiếng thở ồ ồ của hắn, lại xem đôi má càng lúc càng đỏ, và phía dưới đang dần hiện dáng buồm giương cánh, có thể biết ngay phép định thân đối với việc giải quyết xuân dược một chút tác dụng cũng không có.
Raton càng giật mình, “Gin, ngươi, ngươi, ngươi lại… tính □ Asmar!”
Gin đen mặt lại ném Asmar tới trước mặt hắn, “Câm miệng. Ngươi dám nói lung tung, để Hughes nghe được hiểu lầm ta, ta sẽ thiến ngươi!”
…
Raton lập tức câm miệng.
Tuy là tình nghĩa bao năm nay hắn làm thuê dưới trướng Omedeto không ngắn, hắn đúng ra nên chăm sóc em trai người ta chu đáo, nhưng nếu sự tình vượt qua khả năng, hắn cũng đành bất lực.
Gin nói: “Xuân dược này có thuốc giải không?”
Raton nói: “Có thì có, nhưng cần năm mươi Kim tệ.”
Gin nhảy dựng lên, “Ta mua xuân dược có hai mươi Kim tệ.”
Raton nói: “Buôn bán chính là nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà.”
Gin: “…”
Raton rất có kiên ngẫn đợi chờ.
Gin yên lặng rút ra năm mươi Kim tệ.
Raton cất tiền, mặt mày hớn hở: “Dùng nước lạnh tắm là được.”
…
Gin kinh ngạc: “Đơn giản thế?”
Raton nói: “Xuân dược chính là để tăng cường □, thế nên dùng nước lạnh chữa cháy là tốt nhất. Có điều nếu ăn nhiều quá sẽ tổn hại cho sức khỏe.
…
Có ai không có việc gì tự dưng ăn xuân dược để đi tắm nước lạnh?
Thạch Phi Hiệp nói: “Đã vậy, ai dẫn hắn đi tắm nước lạnh?”
Sáu mắt nhìn nhau.
Raton vội vã khoát tay: “Ta không ôm nổi hắn.”
Thạch Phi Hiệp nhìn ánh mắt Gin lướt qua, cũng lắc đầu: “Ta không giữ nổi hắn.”
Gin vừa định mở miệng, chợt nghe có tiếng Hughes bên ngoài khóc gọi: “Gin…”
…
Gin bất đắc dĩ nhìn họ, “Ta không dây với hắn.”
Gin ra ngoài. Bỏ lại Thạch Phi Hiệp và Raton hai mặt nhìn nhau.
Cổ họng Asmar không nhừng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, khiến cho hai người đúng là rơi vào cảnh họa vô đơn chí.
Thạch Phi Hiệp chợt đánh tay cái chát, “Ta có cách.”
Raton với cái đầu của hắn vẫn rất có lòng tin, “Cách gì?”
Thạch Phi Hiệp cười gian: “Ha ha. Đây là chiêu khách hàng thường dùng đối phó với khách sạn, không ngờ ta cũng có ngày dùng đến.”