Về mặt giải trí, biểu diễn ảo thuật so với màn vừa nãy thì rõ là đồ ăn chay, nhưng vẫn hấp dẫn cực kỳ, khiến người ta không rời mắt được. Nhất là khi kỹ thuật của vị vua ảo thuật này đã hoàn toàn vượt qua hạn chế vật lý học của nhân loại.
Khi đến cuối cùng ảo thuật gia biến thành một con thỏ nhay đi mất, Thạch Phi Hiệp rất thích thú. Ảo thuật gia bình thường cùng lắm là biến mũ thành thỏ, chứ chưa có ai biến mình thành thỏ cả.
Mommon cười mỉm: “Hài lòng chứ?”
Thạch Phi Hiệp trầm ngâm: “Hắn là con ông cháu cha hả?” Hắn không nói rõ là con cái nhà ai, nhưng ý ám chỉ thì rõ ràng.
Mammon nhướng mày: “Sao lại nghĩ thế?”
“Nếu không sao hắn có thể làm bài tẩy?” Đây rõ ràng là chạy cửa sau. Không thì sao Địa Ngục nhiều cao thủ pháp thuật như thế lại có thể vượt lên đầu?
Mammon nghĩ ngợi, cũng đoán được hắn nghĩ gì, giải thích: “Tuy là địa ngục có rất nhiều cao thủ ma thuật, nhưng hiệu quả chúng tao ra rất khủng bố, chẳng hề có tính giải trí.”
Thạch Phi Hiệp gật gật đầu, như thể đã ngộ ra điều gì đó.
Mammon hiếu kỳ: “Lại nghĩ gì thế?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Vì ta rút ra một kết luận: chọn con đường khác, éo cần quan tâm thực dụng làm cái gì!”
Mammon: “…”
Isfel đứng lên, “Đi thôi.”
Mammon nói: “Không ngồi lát nữa ư? Ít nhất uống chén rượu đã.”
“Không thể uống.” Thạch Phi Hiệp cắt ngang.
Isfel và Mammon đều quay ra nhìn hắn.
“Tuy là hắn mời, nhưng chỉ mời chúng ta xem biểu diễn, nếu uống rượu nhất định sẽ phải trả tiền, trả rất nhiều tiền. Thừa đủ trả hết chi phí mấy màn biểu diễn lúc nãy.” Thạch Phi Hiệp làm ở khách sạn nhiều năm không phải là công toi, vẫn hiểu biết khá nhiều.
Mammon trong nháy mắt giấu vẻ kinh ngạc sau nụ cười, “Ta là tham lam, chứ đâu có keo kiệt.”
“Tham lam là thèm khát tất cả mọi thứ, kể cả đồ của mình.” Thạch Phi Hiệp chỉnh lại quan điểm của người ta.
Mammon cười khổ: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta bây giờ còn chưa đủ tham lam?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ơ, ngươi làm từ thiện hả?”
Mammon sửng sốt, phá ra cười lớn: “Ngươi đang hỏi Ma Vương Địa Ngục có làm từ thiên hay không hả?”
Thạch Phi Hiệp tổng kết: “Cả từ thiện cũng không làm, đúng là tiểu nhân. Khác biệt lớn nhất giữa tiểu nhân và ngụy quân tử chính là ngụy quân tử thì thích quăng cần ra xa câu cá lớn. Thế nên hắn chẳng những không vắt kiệt người ta, mà còn cho người ta chút ngon ngọt, cuối cùng mơ mơ màng màn bán mạng cho hắn. Còn chân tiểu nhân thì khác, hắn không bỏ công sức ban đầu, toàn dùng vũ lực hết. Có bao nhiêu thì kiếm được bấy nhiêu, dù sao trên đời đầy kẻ coi tiền như rác, lột xong con này sẽ có đứa khác tới.”
Mammon không cười nữa, nghiêm túc nhìn hắn, “Ngươi có nghĩ tới việc tới Địa Ngục giúp ta không?”
“Hả?” Thạch Phi Hiệp ngẩn người.
Isfel mắt lóe sáng.
“Nói hay không bằng làm ngay.” Mammon tránh ánh mắt đó đi, quay sang dụ dỗ Thạch Phi Hiệp, “Chỉ cần người đồng ý, chẳng mấy chốc ngươi sẽ giàu có.” Hắn giơ tay, viên ngọc tím thẫm đính trên nhẫn lấp lánh, “Đời người hữu hạn, nếu cứ phí hoài thì chẳng thà tới đây kiếm tiền, hưởng thụ chẳng phải là mục tiêu cuối sao.”
Thạch Phi Hiệp cảm thấy miệng khô khốc, lồng ngực như có ngựa phi.
Hắn không hề nghi ngờ gì lời hứa hẹn của Mammon. Địa vị của kẻ này tại Địa Ngục có thể tính là cộng cả Bill Gates với tổng thống Mỹ lại. Nhưng mà… “Ai bảo sinh mệnh ta hữu hạn?”
Mammon nói: “Trung bình con người chỉ sống hết một trăm năm là cùng mà? Nhưng nếu ngươi ở lại Địa Ngục, có thể sống lâu hơn nhiều. Vì thời gian nơi này chậm hơn so với Nhân Gian.”
Thạch Phi Hiệp đắc ý: “Kha kha, đó là trước kia. Hiện ta đã có thể tính vào hàng dân bất tử vĩnh sinh rồi.”
“Vĩnh sinh?” Mắt Mammon híp lại, “Theo ta biết, có thể ban cho nhân loại vĩnh sinh, chỉ có hai vị. Đó là Thần hoặc Metatron.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Thạch Phi Hiệp cứ cảm thấy lúc hắn nhắc tới Metatron, biểu cảm hơi là lạ. Nhưng mà hai người họ một là Thiên Thần Sa Đọa, một là Thiên Sứ, nếu có hiềm khích chắc cũng bình thường. Suy xét lại, dùa sao nơi Metatron đang ở, người bình thường chẳng ai tới được. “Chính là Metatron.”
“Ngươi đã gặp hắn?” Mammon bình tĩnh hỏi, bàn tay cầm chén chậm rãi siết lại.
“Đương nhiên.”
Mammon cụp mắt xuống, chính lúc Thạch Phi Hiệp sắp cảm thấy chán, muốn đứng dậy đi, hắn mới âm u hỏi: “Hắn có khỏe không?”
Thạch Phi Hiệp ngẫm nghĩ: “Chắc là tốt cả?” Dù sao tốt hay không tốt với mỗi người là khác nhau. Nếu là hắn, cứ ở cái nơi đó không tức chết cũng ngạt chết. Nhưng mỗi lần gặp được Metatron, hắn đều cảm thấy người đó rất thích thú đứng nơi đó. Cơ mà không thể bỏ qua khả năng người này dù là lúc uất chết cũng là vẻ ôn hòa ấy.
Mammon trầm mặc.
Isfel ôm Thạch Phi Hiệp: “Đi thôi.”
Thạch Phi Hiệp dừng lại, cầm bình rượu còn chưa mở: “Miễn phí thật hả?”
Mammon tỉnh ra, cười: “Đương nhiên. Coi như quà mừng đám cưới các ngươi.”
Thạch Phi Hiệp ôm thật chặt cái bình, khách khí đáp “Thật ngại quá?”
Mammon trêu chọc: “Ngươi tính từ chối sao?”
Isfel nói: “Chỉ một chai rượu?”
Thạch Phi Hiệp: “…” Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt khen ngợi đối phương, nói hay lắm.
Mammon bật cười: “Khó có cơ hội các ngươi tới Địa Ngục, nếu ta đưa lễ vật quá khó coi, e là sau này khó đi lại trên Con Thuyền Noah.” Tuy hắn muốn tới các giới khác không cần tới Con Thuyền Noah, nhưng Địa Ngục vẫn còn rất nhiều người cần trung chuyển.
Isgel không lên tiếng, cũng không phủ nhận.
Thạch Phi Hiệp hào sảng vỗ ngực: “Hối lộ thì phải nhanh tay, mỗi giờ một giá đó.”
Mammon thong thả bước sang phòng bên cạnh.
Đó là một bức tưởng trắng toát.
Thạch Phi Hiệp cảm thấy buồn cười. Những kẻ ở Địa Ngục đáng ra phải thích màu đen màu đỏ mới đúng, nhưng nhìn khắp chỗ này thì màu trắng lại là nhiều nhất.
Mammon đưa tay đặt lên tường, ấn nhẹ một cái.
Vách tường lập tức biến thành một dãy ngăn kéo mười tam hàng ngang hàng dọc.
“Nơi này tổng cộng có ba trăm hai mươi bốn ngăn kéo, mỗi ngăn đều có một lễ vật quý giá.” Mammon đưa tay mời, “Ngươi có thể chọn thoải mái.”
Thạch Phi Hiệp sáng mắt lên, “Hai người được hai ngăn chứ?”
Mammon mỉm cười: “Đừng quên chai rượu trong tay ngươi. Đồ ta đã tặng sẽ không lấy lại.”
Thạch Phi Hiệp thầm nhăn mặt, biết thế đã không lấy rượu. Cứ lấy ít vàng bạc châu báu có phải là hơn không. Hắn kéo Isfel đến trước mặt tường, hỏi nhỏ: “Ngươi có thể cảm thấy ở đằng sau giấu gì không?”
Isfel lắc đầu.
“Tường này được đặc chế.” Mammon nói.
…
Kiếp trước chắc chắn hắn là Thuận Phong Nhĩ.
Thạch Phi Hiệp lúc nghĩ điều này hiển nhiên quên mất là so tuổi thì Mammon còn phải gìa hơn cả Thuận Phong Nhĩ.
“Đúng rồi.” Mammon nói, “Quên nói, ảnh khỏa thân của Boggi cũng rất quý giá.”
…
Thế nên hắn rất có thể không cẩn thận mở một ngăn kéo mà bên trong là ảnh khỏa thân của Boggi?
Thạch Phi Hiệp đen hết cả mặt. Tuy lúc Isfel đi, Boggi vừa kiêm giám đốc vừa kiêm đầu bếp cũng không đến nỗi nào, nhưng thế không có nghĩa là hắn có hứng thú với ảnh khỏa thân của thằng nhóc. Ảnh khỏa thân á, Nhân Giới đầy, ảnh tươi mát hơn còn có khi tự đưa tới cửa nữa kìa.
“Mà, ta nhớ không chỉ có một tấm.” Mammon quăng bom rất thâm.
Thạch Phi Hiệp đảo mắt như kim đồng hồ nhìn bức tường, “Isfel, rút đi.”
Isfel cúi đầu nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp thở dài: “Từ nhỏ tới lớn, trừ lần thu được tờ rơi của Con Thuyền Noah, số ta vẫn rất đen.” Đến giờ hắn vẫn không hiểu nổi, cơ hội một phần vài tỷ này sao lại rơi vào đầu mình vậy?
Isfel nói: “Ngươi muốn gì?”
Thạch Phi Hiệp mắt sáng ngời: “Đương nhiên là càng đáng giá càng tốt.”
Isfel liếc Mammon, “Nghe chưa?”
“Ừ. Ta vẫn thấy hắn rất hợp làm trợ thủ cho ta.” Mammon ôm ngực.
“Thế ngươi đi rút đi.”
“…” Mammon sụp vai.
Isfel bỏ thêm một câu, “Nhớ là, càng đáng giá càng tốt.”
…
Thạch Phi Hiệp ôm thắt lưng Isfel, cười muốn thắt ruột.
Mammon nói: “Nếu tay ta không được may thì sao?”
Isfel nói: “Nếu thế, lực tay ta sẽ không chống chế tốt lắm.”
Tay Mammon gõ nhẹ hai cái, thở dài nói: “Mở ra tự chọn đi.” So với việc tự mình đưa ra thứ đồ tốt nhất ra, không bằng để tự họ chọn xem cái gì mới là đáng giá nhất.
Thạch Phi Hiệp lập tức bận bựu. Rất nhanh hắn liền phát hiện Mammon âm nhiểm như thế nào. Vì hắn mở hai mươi ngăn kéo, một nửa trong đó là ảnh chụp. Mà cái sở thích chụp ảnh khỏa thân của Boggo cũng thật là…
Còn lại thì có Kim Tệ, Ngân Tệ, Chocolate… có thứ để so sánh mới biết được đâu là tốt là xấu. Hắn giờ cảm thấy chai rượu đỏ này cũng không tệ lắm.
Vì tường rất cao, nên những ngăn kéo phía trên Isfel ôm Thạch Phi Hiệp bay lên mở.
Quả là thứ tốt nhất đều ở trên.
Cài áo ruby, quyền trượng thủy tinh, hổ bằng bạch ngọc… có vài thứ nhìn có vẻ là đồ cổ.
“Chọn cái nào?” Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng hỏi.
Isfel sờ qua mấy ngăn kéo, sau đó nói: “Đây.” Hắn cầm lên là một vòng tay nạm kim cương và thủy tinh tím.
“Nhìn có vẻ rất xa xỉ.” Thạch Phi Hiệp thích không rời tay. Tuy hắn không phải con gái, nhưng nhìn món đồ thủ công đẹp rực rỡ thế này không khỏi cảm thấy vui vẻ.
“Nó, ngươi quyết rồi?” Nụ cười của Mammon có vẻ không còn tự nhiên như vừa nãy.
Thạch Phi Hiệp lập tức nhét vào túi, “Đương nhiên, ngươi không định nói là không tính đó chứ?”
Mammon cố nén uể oải: “Đương nhiên.”
“Thế ta cầm. Quà của nguwoi chúng ta đã nhân, lần sau ngươi kết hôn tới Con Thuyền Noah làm lễ đi, chúng ta tính miễn phí cho.” Thạch Phi Hiệp sợ hắn đổi ý, vừa tạm biết vừa lôi Isfel ra ngoài.
Bên trong phòng khách, Mammon từ ngăn kéo góc tầng chót cầm ra một mẩu gỗ đen, mỉm cười: “Quả nhiên, ai cũng không nhìn ra, thứ đáng ra nhất nơi này là ngươi.”
Trên đường phố, người tới người đi, như dòng nước cuồn cuộn.
Thạch Phi Hiệp vui vẻ cầm sợ dây xem đi xem lại, “Lúc nãy nhìn mặt Mammon cứ như sắp khóc đến nơi rồi.”
“Nó vẫn không phải thứ đáng giá nhất.”
“A?” Thạch Phi Hiệp tự dưng như bị dội cho chậu nước lạnh.
Isfel móc ra từ túi áo một đống thứ thả vào tay hắn.
Thạch Phi Hiệp sững sờ nhìn nào nhẫn nào hoa tai đồng hồ… lấp la lấp lánh. Không tính là trộm, không tính là trộm, nếu là Isfel thì không tính là trộm. Thạch Phi Hiệp thôi miên bản thân.
Isfel nói: “Có điều, tất cả những thứ này vẫn không đắt hơn thứ đó.”
“Vì sao ngươi không… lấy luôn thứ quý nhất?” Ừ đúng rồi, lấy, là lấy.
“Hắn canh chặt quá.”
“…”