- Cái này…
Trần Lam cảm giác trên đầu bắt đầu đổ mổ hôi. Chuyện
này hắn chưa từng nói với bất kỳ một kẻ nào, mọi chuyện cần thiết đều là hắn làm một mình. Hơn nữa ở trong quá trình làm việc, hắn còn cố ý dùng thuật pháp để biến đổi khuôn mặt mình trở nên mơ hồ. Thật không ngờ,
vẫn sẽ bị hội trưởng phát hiện.
- Thực xin lỗi…Tôi chỉ muốn…
- Ta biết ngươi có oán khí.
Hội trưởng thở dài.
- Nhưng mà nhớ kỹ, phải lấy đại cục làm trọng. Tiểu tử này bây giờ rất có hữu dụng đối với chúng ta. Tần Khai từng bước ép sát, muốn đuổi ta
xuống khỏi sân khấu. Hiện tại đã có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào
chúng ta. Chỉ cần chúng ta đi nhầm một bước, như vậy liền sẽ gặp cảnh
vạn kiếp bất phục. Còn chuyện tà thuật nuôi quỷ thì cũng thôi, dù cho có bị người ta biết thì cũng có thể tìm lý do thaois thác. Nhưng mà lần
thứ hai ngươi đi tìm người kia, lại có thể dạy cho hắn cái loại cấm
thuật thương thiên hại lý. Nếu là bị người ta để ý, tại thời khắc mẫn
cảm này, ta cũng không cứu được ngươi.
- Thực xin lỗi.
Trần Lam mồ hôi đầy đầu, cũng không phải bởi vì trong phòng nóng, bây giờ
còn đang là mùa đông, tuy rằng trong phòng có hệ thống sưởi hơi, nhưng
mà nhiệu độ trong phòng cũng chỉ có hai mươi mấy đọ. Mồ hôi kia là bởi
vì uy nghiêm ở trên người lão nhân kia, khiến Trần Lam có cảm giác không thở được.
- Nhưng may mắn là, chuyện này cũng chỉ có ta biết mà thôi.
Hội trưởng nhắm hai mắt lại, Trần Lam cảm giác cả người thoải mái hơn rất nhiều.
- Hơn nữa sự tình cuối cùng cũng được giải quyết tốt đẹp. Tiếp xúc với nữ quỷ ấy cũng chỉ có một mình tên ngu ngốc Phạm Đồng mà thôi. Hắn làm
hỏng việc còn nhiều hơn là thành công, là một tên không có đầu óc, không cần lo lắng quá mức.
- Đúng vậy, là do tôi sơ sẩy.
Trần Lam cúi đầu như cũ.
- Tôi cam đoan loại chuyện này sẽ không còn tiếp diễn.
- Ta đã chứng kiến ngươi lớn lên.
Ngữ khí của hội trưởng trở nên dịu xuống.
- Đối với ta mà nói, ngươi cũng giống như là cháu cảu ta vậy, ta không
muốn bởi vì ngươi nhất thời nóng đầu, mà đánh mất cả tiền đồ.
Hội trưởng vỗ vỗ cái ghế sô pha, ý bảo Trần Lam đi xuống.
- Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Ta biết ngươi vì muốn báo thù cho
cha. Cái tên mập mạp kia hiện tại đang trốn ở không gian đứt dãy ở đường xuống hoàn tuyền. Nơi đó cũng có thể coi như địa bàn của địa phủ. Tự
nhiên là không thể động thủ. Cho nên ngươi đã nghĩ trước tiên nên xuống
tay với tiểu tử này. Nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc.
Hội trưởng thâm ý nói.
- Ta già rồi, vị trí của ta sau này sẽ là của ngươi. Đợi cho đến khi
ngươi thật sự ngồi lên cái chỗ này, chẳng lẽ còn sợ không có cơ hội báo
thù sao?
- Đúng vậy, ngài giáo huấn rất phải, chuyện này là do tôi quá vội vàng.
Trần Lam gật gật đầu.
- Nhưng mà tôi không hiểu được, vì sao ngài lại coi trọng tiểu tử này như vậy. Tuy rằng năng lực của hắn ở trong quá khứ cũng không tính là quá
mạnh. Hơn nữa dường như người của Tần gia cũng đã phân rõ giới hạn với
hắn. Đối với việc hắn lưu lạc một mình ở bên ngoài mười mấy năm cũng
chẳng thèm quan tâm. Hiện tại kéo hắn sang bên này của chúng ta thì có
tác dụng gì?
- Ngươi không hiểu.
Hội trưởng nhẹ nhàng khoát tay áo.
- Tên Tần Khai này ta hiểu rất rõ ràng. Hắn cũng không phải là một người
vô tình vô nghĩa. Tần Khai và cái tên nuôi quỷ của Lê gia kia cũng là
bạn bè rất tốt. Năm đó cha của ngươi giết người của Lê gia kia, Tần Khai cũng từng muốn báo thù cho hắn, chỉ là hắn phải băn khoăn nhiều thứ,
tính toán cẩn thận, cho nên mới để cho tên mập mạp kia hạ thủ trước. Hơn nữa bất kể nói như thế nào. Minh Diệu cũng là con trai ruột của hắn,
huyết thống cũng không phải là thứ tùy tùy tiện tiện nói có là có được,
nói hai câu là cũng có thể chặt đứt được. Tần gia đồng lứa này cũng chỉ
có một đứa con trai độc nhất. Hơn nữa, theo như ta được biết, thời gian
tiểu tử này bị đuổi ra khỏi nhà, còn mang theo tín vật gia chủ của Tần
gia. Cái này cũng đã chứng minh là Tần Khai vẫn còn ôm một tia hy vọng
đối với tiểu tử này. Minh Diệu vẫn còn có oán khí đối với Tần gia, cái
này chúng ta có thể lợi dụng được. Đưa hắn cột qua bên này với chúng ta, như vậy trong lúc Tần Khai muốn làm một vài việc, tự nhiên sẽ phải bó
tay bó chân, tránh động tới con của hắn.
- Hội trưởng anh minh.
- Vốn ta cũng không phải muốn đặc biệt dùng loại phương pháp này. Dù sao
những điều này là do ta đoán. Nếu Tần Khai là quả thực là một nhân vẫn
lãnh diện vô tình vô nghĩa, như vậy tiểu tử này cũng sẽ không có công
dụng gì cả. Hơn nữa còn mang đến phiền toái cho chúng ta. Dù sao thì quá khứ của hắn cũng không có bao nhiêu chói sáng. Nhưng mà không nghĩ tới
vừa mới nói chuyện, lại làm cho ta kiên định tín nhiệm, nhất định phải
mượn sức hắn lại đây.
- Ồ ? Là chuyện gì ?
Trần Lam có chút kinh ngạc.
- Hắn đã từng gặp Dịch tiên sinh, tuy rằng hắn không có giải thích rõ
ràng, nhưng mà ta chắn chắn, quan hệ của hắn và Dịch tiên sinh hẳn là
không tệ.
Trong ánh mắt của hội trưởng hiện lên một tia quang mang.
- Dịch tiên sinh? Chính là vị đại sư chế tạo linh khí trong truyền thuyết kia sao?
Trần Lam lắp bắp kinh hãi.
- Trên người hắn còn có một tác phẩm kinh khí do Dịch tiên sinh chế tạo.
Hơn nữa, theo như hắn nói, hắn có thể khổi phục lại linh lực, cũng chính là nhờ Dịch Tiên sinh giúp đỡ.
Khóe miệng của hội trưởng lộ ra vẻ mỉm cười.
- Dù cho không có giao tình gì cũng được, nhưng mà dù sao hắn cũng có
được một tác phẩm linh khí đặc thù của Dịch tiên sinh. Theo truyền văn,
Dịch tiên sinh đều rất yêu quý các tác phẩm của mình. Nếu như có thể lợi dụng tiểu tử này để tạo nên một chút quan hệ đối với vị Dịch tiên sinh
kia, như vậy thì sẽ vô cùng hữu ích đối với chuyện chúng ta muốn làm.
- Nếu mà nói như vậy, tiểu tử này thật sự là có tác dụng tương đối lớn.
Trần Lam gật gật đầu.
- Nhớ kỹ lời nói của ta, không nên vọng động.
Hội trưởng đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Trần Lam.
- Chờ đợi thời cơ. Bây giờ việc chúng ta phải làm chính là không được phạm sai lầm.
- Tôi biết.
Trần Lam gật gật đầu.
- Hết thảy tôi sẽ lấy đại cục làm trọng.
Hội trưởng thỏa mãn gật gật đầu, đi ra khỏi phòng của bộ trưởng. Làm hội
trưởng của hiệp hội, tự nhiên là hắn không thể ở một cái phân bộ trong
thời gian dài. Sau khi sự tình xong xuôi phải nhanh chóng trở về tổng
bộ. Hiện tại đang ở giai đoạn mẫn cảm trong cuộc tranh đoạt quyền lợi.
Hắn không thể có một tia sơ sẩy.
- Thật không ngờ, như vậy mà lão bất tử ngươi cũng biết.
Trần Lam nắm tay lại thật chặt
- Cái tên Tống Tân và nữ quỷ kia cũng quá là kém cỏi. Ngay cả sử dụng cấm thuật cũng không có bao nhiêu tác dụng, uổng phí một phen tâm huyết của ta.
- Nhưng mà không sao cả.
Dường như Trần Lam nghĩ tới cái gì, khóe miệng nở một nụ cười.
- Ta không thể động thủ, không có nghĩa là người khác cũng không thể.
Việc mà ta cần làm chỉ là tìm một người bên ngoài là được rồi. Minh
Diệu, ta muốn làm cho ngươi nếm nỗi đau bị mất đi người thân.
Trần Lam nghĩ tới một người, có lẽ lợi dụng hắn, có thể khiến cho Minh Diệu ăn chút đau khổ!
- A Trạch.
Diệp Tiểu Manh đứng từ xa lớn tiếng kêu lên. Cô gái ở phía xa xa nghe thấy
Diệp Tiểu Manh gọi thì quay đầu lại, cười híp mắt vẫy vẫy tay.
Bước nhanh đến trước mặt người bạn thân, Diệp Tiểu Manh thân thiết ôm lấy A Trạch.
- Cậu thật là xấu, chính mình đi ra ngoài du lịch cũng không đưa tôi đi cùng.
- Không phải là tôi đã trở lại rồi sao?
A Trạch cười vỗ vỗ Diệp Tiểu Manh.
- Thấy kiểu tóc mới của tôi thế nào?
Lúc mới đầu, A Trạch có đội một cái mũ màu vàng nên Diệp Tiểu Manh cũng
không để ý kỹ. Giờ Diệp Tiểu Manh ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, A
Trạch đã thay đổi kiểu tóc.
Cắt ngắn đi một ít, cũng duỗi thẳng
ra. Mái tóc đen thùi mượt mà như sa tanh rủ xuông hai bên, nhìn qua thì
trưởng thành hơn rất nhiều. Không còn là cô bé A Trạch ngây thơ như
trước nữa. Bây giờ giống như là một cô gái thành phố tràn đầy nữ tính.
- A! Vì sao lại phải đổi kiểu tóc, tôi cảm thấy như trước kia cũng rất đẹp mà.
Diệp Tiểu Manh vuốt vuốt mái tóc của A Trạch.
- Nhưng mà nhìn qua cũng vẫn rất đẹp.
- Là một người phụ nữ, đương nhiên là không thể vĩnh viễn bảo trì một cái bộ dáng được, như vậy thì sẽ không có cảm giác mới mẻ.
A Trạch nhẹ nhàng cười.
Nếu như vậy thì sẽ không thể hấp dẫn ánh mắt của đàn ông được.
- A ? Là như vậy sao ?
Diệp Tiểu Manh làm ra bộ dáng kinh ngạc.
- Chẳng thế trách những chiêu này của tôi đều mất hiệu lực, thì ra thiếu cảm giác mới mẻ…
- Chiêu gì ? Minh Diệu mới dạy cho cậu pháp thuật sao?
A Trạch nghe thấy thế thì hai mắt tỏa sáng.
- Nói cho tôi nghe một chút.
- Không liên quan gì đến pháp thuật.
Diệp Tiểu Manh thở dài.
- Tôi đang nghĩ xem, có nên thay đổi một bộ dạng mới hay không.
- Hay là cậu cũng nên đổi một kiểu tóc mới đi.
A Trạch đề nghị nói.
- Tôi có biết một cửa hàng làm tóc rất không tệ.
- Để tôi suy nghĩ xem sao đã.
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ một chút.
- Tôi rất sợ sau khi thay đổi kiểu tóc xong Minh Diệu sẽ không thích. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Thì ra là muốn cho hắn xem.
A Trạch che miệng bắt đầu cười.
- Tôi nghĩ đổi một bộ dáng mới, nói không chừng sẽ cho hắn một cái bất ngờ.
- Cậu không biết chú ấy bảo thủ như thế nào đâu, bất ngờ đối với hắn mà nói là dư thừa.
Diệp Tiểu Manh có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
- Tôi đã sớm muốn đổi một kiểu tóc mới rồi, nhưng mà là hắn cứ khăng
khăng muốn tôi phải buộc đuôi ngựa. Theo lời hắn nói, tóc đuôi ngựa là
kiểu tóc gọn gàng, sạch sẽ lại rất khêu gợi.
- Cái này thật sự chính là không thể bàn luận chuyện thẩm mĩ với một ông chú được.
A Trạch nhẹ nhàng sờ đầu Diệp Tiểu Manh.
- Tiểu Manh đáng thương.
- Quên đi, không nói tới tên ngu ngốc kia nữa.
Diệp Tiểu Manh kéo cánh tay A Trạch.
- Chúng ta đi dạo phố đi, cả kỳ nghỉ không có ai chơi với tôi, tôi buồn đến sắp chết rồi.
- Ừ, cũng tốt.
A Trạch gật gật đầu, hai thiếu nữ vui vẻ đi vào đường thương mại dành riêng cho người đi bộ.
Hắt xì.
Minh Diệu đang nghe nhân viên tiếp tân thao thao bất tuyệt giải thích thì
đột nhiên hắt xì một cái thật to. Văng cả nước bọt lên mặt nhân viên
tiếp tân.
- A! Thực xin lỗi.
Minh Diệu vội vàng nói xin lỗi.
- Có thể là gần đây ta ngủ không ngon giấc nên có chút cảm lạnh.
Hai người đi dạo ở đường dành riêng cho người đi bộ đã lâu, lại không hề
mua cái gì, hai tay trống trơn ngồi ở trong quán cà phê ven dường. Đối
với nữ nhân mà nói, đi dạo phố và mua đồ là hai loại khái niệm bất đồng.
- Nói cho tôi nghe một chút, cậu đã đi chơi ở những nơi nào.
Diệp Tiểu Manh cao hứng nhìn A Trạch, cả một kỳ nghỉ buồn chán, không có
người bạn nào bên cạnh, nàng chỉ có thể ngồi ở nhà làm bạn với cái TV.
- Tất nhiều địa phương.
A Trạch kể hết tất cả mọi chuyện trên đường đi của mình cho Diệp Tiểu
Manh nghe. Diệp Tiểu Manh nghe xong thì gần như chảy nước miếng.
- Thực là hâm mộ cậu, có thể đi chơi ở nhiều chỗ như vậy. Tôi gạ Minh Diệu đã lâu lắm rồi hắn cũng không đưa tôi đi Diney.
Diệp Tiểu Manh hâm mộ nói.
- Mỗi ngày tôi đều làm bạn với cái TV, còn bị Minh Diệu bắt làm trợ thủ đi bắt quỷ.
- Bắt quỷ?
Nói đến chuyện này, A Trạch lại tràn đầy hưng phấn.
- Hắn đưa cậu đi bắt quỷ sao? Mau nói cho tôi nghe một chút.
Diệp Tiểu Manh kể hết ngọn nguồn chuyện tình nữ quỷ ra cho A Trạch nghe.
Việc này đối với nàng thì rất là chán nản, nhưng mà A Trạch lại cảm thấy thú vị.
- Thực hâm mộ cậu, có thể theo Minh Diệu đi bắt quỷ. Sớm biết rằng có loại chuyện này, tôi sẽ không đi du lịch mà ỏ nhà đi cùng
các cậu rồi.
Bây giờ thì lại đến phiên A Trạch hâm mộ.
- Cái này có gì đâu mà hâm mộ.
Diệp Tiểu Manh thở dài.
- Một chút tôi cũng không muốn đi, nhưng mà Minh Diệu cứ bắt tôi phải đi. Làm hai ta trong mấy đêm liền đều không được ngủ, đồng hồ sinh vật rối
loạn, trên mặt lại mọc thêm mấy cái mụn.
- Nhưng mà tôi lại cảm thấy rất hay, có thể tiếp xúc với thế giới mà người bình thường không được tiếp xúc.
A Trạch dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Cảnh sắc ở những chỗ kia khi nào thì cũng có thể ngắm, chúng nó vĩnh
viễn đều ở nơi đó. Mà những sự kiện linh dị thì lại bất đồng, cả đời
người có thể gặp được một hai lần đã là không tồi rồi, huống chi có
người cả đời cũng khôn gặp được một lần.
- Bản thân tôi tình nguyện cả đời cũng không gặp được một lần.
Diệp Tiểu Manh lắc lắc đầu.
- Giá mà hai người chúng ta có thể trao đổi thì tốt rồi. Tôi đi du lịch, cậu đi bắt quỷ, như vậy thì tất cả đều vui vẻ.
- Nói cũng phải.
A Trạch và Diệp Tiểu Manh liếc nhìn nhau một cái, hai người cùng bật cười.
- Nhưng mà lần này đi du lịch vẫn là có thu hoạch ngoài ý muốn.
A Trạch cười híp mắt.
- Tôi cũng gặp được sự kiện linh dị nha. Tuy rằng cuối cùng chính tôi
cũng không biết là nó được giải quyết như thế nào, nhưng mà nó cũng được giải quyết xong rồi.
- Không phải chứ, đi ra ngoài du lịch cũng có thể gặp quỷ sao.
Diệp Tiểu manh kinh ngạc kêu lên.
- Vận khí của vậu cũng quá là xấu đi.
- Ai nói vậy, bản thân tôi cảm thấy được vận khí của mình rất tốt.
A Trạch lại không cho là đúng nói.
- Vốn lần này tôi cũng không muốn đi du lịch, nhưng mà mấy người bạn đồng hành kia cứ khăng khăng muốn tôi đi, tôi mới miễn cưỡng đáp ứng. Vốn là hứng thú với việc này cũng không cao, chỉ là đi xem phong cảnh gì đó,
đối với tôi mà nói cũng chẳng có gì thú vị. Nhưng may mắn lại gặp phải
chuyện này, khiến cho thần kinh của tôi có thể hưng phấn một chút.
- Chuyện gì? Không phải là ở trong rừng sâu núi thẳm gặp phải quỷ chứ?
Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng hỏi.