- Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?
Diệp Trọng cau mày nhìn Minh Diệu.
- Chẳng lẽ ngươi điên rồi sao? Hồ ngôn loạn ngữ.
- Không không không, đương nhiên là không phải ta hồ ngôn loạn ngữ.
Minh Diệu nhẹ nhàng khoát tay áo.
- Tuy rằng tất cả những chuyện này đều là dựa vào trí nhớ của ta để tạo
ra, vô cùng chân thật, nhưng mà ngươi lại lộ ra một chút sơ hở. Ngươi
quá nóng lòng. Nếu mà ngươi có thể kiên nhẫn một chút, để cho ta thêm
vài ngày nữa, như vậy có lẽ ta đã thật sự bị lạc trong ảo cảnh này. Chỉ
tiếc là thời gian của ngươi cũng không nhiều lắm. Lực lượng lấy được khi sử dụng cấm thuật sẽ chậm rãi suy nhược đi theo thời gian, hơn nữa sẽ
làm cho ngươi cảm thấy mệt mỏi hơn trước kia, dù sao thì đây cũng không
phải là lực lượng của ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng chú ý tới điều này, cho
nên mới vội vã muốn cho ta mắc lừa. Nhưng mà ở trong trí nhớ của ta
không có những thứ mà ngươi biến ảo ra. Ví dụ như là bà chủ nhà.
- Khi đó, tinh thần của ta cũng không quá tốt, làm chuyện gì cũng không
được. Thân thể không khỏe là đương nhiên, tinh thần của ta cũng đã chịu
đả kích tương đối lớn. Nhưng mà ta nhớ được, nguyên bản bà chủ nhà kia
là một người tốt. Thấy ta là một thanh niên nhỏ tuổi, ở nơi này có một
mình, không nơi nương tựa, bộ dạng chán nản. Vì thế bà ấy đối với ta rất tốt. Thường xuyên đến thăm ta, tặng cho ta một ít thức ăn. Đáng tiếc là khi đó trạng thái tinh thần của ta thật sự là quá kém, không có hứng
thú đối với tất cả chuyện gì. Cho nên ta cũng thực không có lương tâm,
ngay cả tướng mạo của bà ấy ta cũng không có nhớ kỹ, nhưng mà đích thật
là có một người như thế tồn tại. Đến khi ngươi từ ngoài cửa bước vào,
quỹ tích dần dần trở nên bất đồng. Cho nên ta càng hoài nghi tính chân
thật của tất cả chuyện này. Mãi cho tới khi ta nhìn thấy bà ấy.
Minh Diệu nhẹ nhàng vuốt ve Diệp Tiểu Manh bị biến thành con chó nhỏ trong lòng mình.
- Diệp Tiểu Manh cũng từng nói qua, nếu mà gặp lại ngươi, nhất định phải
cắn chết ngươi. Cô bé ngồi ở trên đùi ngươi kia cũng là giả, con chó nhỏ ở trong lòng của ta đây này mới chân chính là Tiểu Manh. Sinh sống cùng nhau nhiều năm như vậy, nàng gần như là người nhà của ta. Sao ta có thể không nhận ra người nhà của mình.
- Vậy thì thế nào.
Diệp Tiểu Manh đang ngồi ở trên đùi Diệp Trọng kia đột nhiên mở miệng nói
chuyện. Một cỗ cảm giác âm trầm khủng bố lan ra. Cái âm điệu kia cũng
không phải là cái loại ngây thơ của một đứa bé, mà chính là thanh âm của một nữ nhân trưởng thành.
- Ngươi chạy cũng không thoát được.
Hai người các ngươi bị ta vây ở nơi này, dù cho ngươi có biết được hết
thảy đều là giả, cũng không thể trốn thoát được.
- Điều này cũng không nhất định.
Minh Diệu cười cười.
- Việc này nếu xảy ra ở mấy tuần trước, có lẽ còn làm cho ta đau đầu. Nhưng mà hiện tại.
Minh Diệu xoa nhẹ đôi mắt có chút cay cay.
- Chỉ là một ảo cảnh đơn thuần, không thể trói được ta.
Mọi thứ trước mắt đều thay đổi. Thế giới ở trong mắt Minh Diệu biến thành
một mảnh đen trắng. Không khí lưu động dường như đều biến thành thực
chất. Minh Diệu có thể thấy được rõ ràng cả từng cơn gió.
Đôi mắt này, có thể nhìn thấu được bản chất. Mặc kệ ảo thuật cao minh cỡ nào,
đối với Minh Diệu mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một tầng giấy mỏng mà
thôi.
- Tuy rằng hoàn cảnh nơi này khiến cho ta thật hoài niệm, nhưng mà ta không thích.
Minh Diệu hướng về phía Diệp Tiểu Manh giả kia cười cười.
- Vẫn nên đổi lại hoàn cảnh rồi chúng ta lại tiếp tục tán gẫu thì tốt hơn.
Minh Diệu ôm con chó nhỏ trong tay, chậm rãi nước đến mặt trước một bức tường.
Mặt tường này nhìn qua, cũng chỉ là một bức tường bình thường. Nhưng mà ở
trong mắt Minh Diệu đây là một cánh cửa, một cánh cửa lộ ra hào quan
chói mắt.
- Lát nữa gặp lại.
Minh Diệu hướng về phía Diệp Tiểu Manh giả kia khoát tay áo, đẩy cánh cửa kia ra.
Quang mang chói mắt chiếu vào trong mắt, Diệp Tiểu Manh nhắm hai mắt lại. Một loại cảm giác nói không lên lời tràn ngập trong đầu của nàng, dường như là có thứ gì đó mà nàng đã quên mất vừa mới mạnh mẽ nhớ lại được.
- Cô đã xem hết chuyện riêng tư của ta rồi.
Diệp Tiểu Manh cảm giác có một bàn tay lớn đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc
của mình, nàng mở mắt, chứng kiến cái bộ dáng đeo kính đen quê mùa kia.
- Chúng ta đang ở…
Diệp Tiểu Manh cúi đầu, phát hiện ra mình đã biến trở lại thành người. Nơi
này vẫn là cái đại sảnh tràn ngập những vật chất dính ghê tớm, hai người bọn họ đang đứng ở phía trước một mặt gương đồng thật lớn.
- Đó là ảo giác, hoặc có thể nói là trí nhớ của ta.
Minh Diệu cười cười.
- Hiện tại chúng ta trở lại, cảm giác bị coi là thú nuôi không tệ chứ.
- Trí nhớ của chú?
Diệp Tiểu Manh ngẩn người.
- Như vậy những thứ kia.
- Có cái là thật, có cái là giả, thật thật giả giả mới có thể lừa người ta.
Minh Diệu bĩu môi, tự nhiên hắn sẽ không rỗi hơi đi giải thích xem cái nào mới là thật, cái nào là giả.
- Không cần hỏi, hỏi ta cũng không nói cho cô biết.
Diệp Tiểu Manh dùng sức xoa nhẹ huyệt thái dương của mình. Đối với quá khứ
của Minh Diệu, thật sự Diệp Tiểu Manh không biết được gì cả, mà các tế
bào não đang nói cho nàng biết, tất cả những chuyện Minh Diệu đã trải
qua, có chút quá mức phức tạp. Rốt cuộc Minh Diệu còn có bao nhiêu sự
tình giấu giếm mình?
- Như vậy cái kia của tôi…Cái kia…Chuyện hắn bị người truy đuổi phải tìm đường chạy.
- Cái đó là thật, không có lừa cô.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Đích thật là Diệp đại ca gặp phải rắc rối, mới phải phó thác cô cho tôi chiếu cố, không phải là hắn muốn vứt bỏ cô.
- Nhưng mà…
Minh Diệu nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Tiểu Manh.
- Cái ảo cảnh kia, dường như có thể mở rộng vô hạn oán hận trong lòng của mọi người, làm cho tâm linh của người ta vặn vẹo. Cho nên những suy
nghĩ trong ảo cảnh của cô vừa rồi, cũng không nên tưởng là thật, cứ xem
như là kỷ niệm đã qua là được rồi. Dưới tình huống cô không thanh tỉnh,
sức phán đoán sẽ sinh ra lệch lạc, không cần quá mức để ý.
- Như vậy…
Diệp Tiểu Manh cảm giác thấy mình có rất nhiều chuyện muốn hỏi Minh Diệu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
- Chuyện này để sau hãy nói.
Minh Diệu bỗng nhúc nhích cổ tay.
- Trước tiên cứ lôi nữ quỷ này ra rồi hãy nói.
- Lôi ra? Lôi ra từ chỗ nào?
- Từ trong gương.
Minh Diệu chỉ vào cái gương đồng thật lớn trước mặt hai người.
- Ta đi tới đại sảnh này, thấy được cái gương này mới hiểu được, tên Tống Tân kia chính là dùng cái này để nuôi quỷ. Nữ quỷ kia sợ rằng đã chết ở trong nháy mắt đó, hồn phách bị nhốt ở trong gương, cho nên mới có thể
tồn tại trong thời gian lâu như vậy, không có đi đầu thai cũng không có
tiêu tán. Chuẩn xác mà nói, nữ quỷ này thuộc một loại buộc linh.
Diệp Tiểu Manh cũng đã từng nghe Minh Diệu nói tới buộc linh. Đó là những
quỷ hồn bị trói buộc ở một thứ gì đó hoặc là một vài địa phương nào đó
không thể tùy ý hoạt động. Phạm vi loại quỷ hồn này có thể hoạt động rất nhỏ, nhưng lại không dễ dàng bị quỷ sứ phát hiện. Hơn nữa bởi vì linh
thể bị trói buộc ở trên đồ vật hoặc là ở địa phương nào đó, cho nên sẽ
không giống như Quỷ Hồn bình thường, dễ dàng bị tiêu tán trong thời gian dài. Nó có thể tồn tại ở dương gian trong thời gian tương đối dài.