Lưu Nhân cùng Vương Tĩnh tìm một góc không người, nhẹ giọng nói chuyện,
nhưng không hề phát hiện cửa phòng Vương Tĩnh không biết từ khi nào lại
mở ra.
- Bộ dạng của cô gái này không tệ a!
Thanh niên nhuộm tóc vàng ngồi xổm bên giường, ngữ khí ngả ngớn lầm bầm làu bàu:
- Dù sao đã sắp chết, chẳng thà để cho mình hưởng thụ xem!
Hắn thật cẩn thận thò đầu ra ngoài nhìn, xác định ngoài cửa không ai liền
đóng lại còn khóa chặt. Như vậy dù Vương Tĩnh có trở về cũng sẽ không
quấy rầy tới chuyện tốt của hắn.
Liên tục nhiều ngày sinh hoạt
trong cảm giác sợ hãi tùy lúc sẽ bị bắt đi, khiến tinh thần của hắn đã
có điểm muốn hỏng mất. Dù sao đều phải chết, chỉ là sớm muộn vài ngày mà thôi. Bàng hoàng, sợ hãi, bất an, khiến cho hắn cảm giác tận sâu trong
đáy lòng có thứ gì đó muốn bạo phát đi ra. Thẳng đến khi Minh Diệu mang
theo mấy cô gái đi vào, hắn đột nhiên hiểu được thứ đè nén tận sâu trong đáy lòng chính là thú tính nguyên thủy nhất của nhân loại!
Chẳng thà trước khi chết hưởng thụ cuộc sống nhiều hơn một chút, dù phải chết cũng muốn được thoải mái mà chết đi. Hắn cẩn thận quan sát Lương Văn
Văn đang ngủ, xác định nàng sẽ không dễ dàng tỉnh lại, nhẹ nhàng mở nút
áo khoác của Lương Văn Văn.
- Cô gái này dáng người không tệ a!
Thanh niên nhìn thân thể nữ tính lộ bên ngoài, bộ ngực đầy đặn bị chiếc áo
trong màu đen bao vây, lại có vẻ càng thêm mê người. Hắn không khỏi nuốt nước bọt, bất chấp có đánh thức Lương Văn Văn hay không, liền thô bạo
cởi áo khoác của Lương Văn Văn xuống.
Có lẽ do Lương Văn Văn ngủ
quá say, người thanh niên kia cởi hết toàn bộ nửa thân trên của nàng mà
nàng cũng không chút nào phản ứng. Trong mũi truyền tới hương vị ngọt
ngào của nữ tính, khiến đại não thanh niên kia lại nóng lên.
- Đẹp quá!
Thanh niên đưa đầu chôn giữa bộ ngực của Lương Văn Văn, hiện tại trong đầu của hắn chỉ còn lại khôi thân thể mê người trước mắt.
- Ha ha, tiểu bảo bối, trước khi chết khiến cho ta đã nghiện một lần đi!
Thanh niên cởi thắt lưng của mình, tay kia bắt đầu cởi quần của Lương Văn Văn.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Lương Văn Văn đã bị thanh niên cởi trần như
nhộng, duy nhất còn tồn tại là chiếc quần lót duy nhất mà thôi.
- Thân thể không tệ, nếu trước khi chết không bị ta hưởng dụng qua thì thật đáng tiếc!
Thanh niên sững sờ ngẩn người nhìn cô gái trần truồng trước mắt, khóe miệng chảy nước dãi.
- Đẹp mắt không?
Đột nhiên xuất hiện giọng một nữ nhân khiến thanh niên bị dọa nhảy dựng.
Không biết từ khi nào ánh mắt Lương Văn Văn đã mở ra, có chút hăng hái
nhìn thanh niên đáng khinh đang nhìn thân thể của mình.
- Cô…cô…không cho kêu lên, có nghe hay không?
Thanh niên thất kinh đưa tay bưng kín miệng Lương Văn Văn, diễn cảm trong nháy mắt trở nên hung ác:
- Để cho tôi thích một lần, tôi sẽ bỏ qua cho cô. Nếu không hiện tại tôi liền bóp chết cô, hiểu chưa?
- Xem ra ngươi thật thích cơ thể của ta!
Lương Văn Văn nhìn qua như không tốn chút sức lực nào lôi kéo bàn tay đang
che miệng mình sang một bên, khẽ cười một tiếng, ánh mắt trở nên dị
thường dễ thương, cánh tay của nàng nhẹ nhàng ôm chầm cổ thanh niên kia
kéo hắn tới gần mình.
- Nếu vật của ngươi có thể làm cho ta được thỏa mãn, ta cũng không để ý trước khi ăn cơm nên làm một chút vận động!
- Ha ha, xem ra cô cũng rất lẳng lơ thôi!
Thanh niên tuy rằng không nghe rõ Lương Văn Văn nói gì, nhưng động tác của
nàng cũng đã đại biểu cho lời mời. Không cần lo lắng đề phòng mình phạm
tội cưỡng gian, mà là biến thành bị dụ dỗ, điều này làm chút do dự trong lòng hắn cũng bay mất, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần áo nhào lên.
- Khanh khách, không cần nóng vội như vậy đi!
Lương Văn Văn nhẹ xoay người, liền tránh thoát thân thể thanh niên kia vừa nhào đi lên.
- Thời gian vẫn còn rất dài, chúng ta có thể chậm rãi chơi.
- Những kẻ đáng sợ kia tùy thời đều có thể đánh vào đem chúng ta chộp tới giết chết!
Thanh niên không ngừng hôn hít thân thể Lương Văn Văn.
- Có thể trước khi chết lên được loại nữ nhân từ trong thành phố đến như cô, tôi thật sự là quá may mắn!
- Vậy sao? Như vậy để cho ta tới đi, cho ngươi hưởng thụ một chút cảm giác mà ngươi chưa từng trải qua!
Lương Văn Văn xoay người, liền đem thanh niên đặt dưới thân. Trong khoảnh
khắc đó thanh niên có chút kinh ngạc, nữ nhân trước mắt nhìn qua có chút gầy yếu lại có được khí lực lớn đến như vậy.
Lương Văn Văn áp môi hôn hít cơ thể thanh niên, cổ, ngực, dần dần xuống phía dưới.
- A, cô đúng là lẳng lơ, không nghĩ qua nhìn thật tư tư văn văn mà kỹ thuật lại tốt tới như vậy!
Thanh niên cảm giác được khoái cảm không thể ức chế vọt lên đại não.
Chỉ là khoái cảm còn chưa kéo dài được bao lâu trong nháy mắt liền biến
thành một loại thống khổ. Trong đầu truyền tới cảm giác khoái cảm còn
lưu chút dư vị, liền trong nháy mắt bị cảm giác đau đớn xé nứt hòa tan
không còn một mảnh.
- Ta thay đổi chủ ý!
Lương Văn Văn ngẩng đầu lên, miệng đầy máu tươi, nàng vừa nhai nuốt vừa nói:
- Vẫn là ăn cơm trước đi, ta có chút đói bụng!
- A…
Thanh âm nam nhân thình lình kêu lên thảm thiết kinh động tới mọi người. Lưu
Nhân cùng Vương Tĩnh đang nói chuyện phiếm cách đó không xa lập tức phân biệt ra được thanh âm truyền tới từ trong phòng Lương Văn Văn.
- Không tốt, đã xảy ra chuyện!
Nghe được thanh âm kêu thảm thiết hai người nhanh chóng chạy tới cửa phòng.
- Đáng chết, cửa bị khóa rồi!
Lưu Nhân dùng sức đẩy cửa nhưng cửa không chút sứt mẻ.
- Văn Văn, Văn Văn, cô không sao chứ!
Vương Tĩnh lòng như lửa đốt dùng sức gõ cửa, vừa lớn tiếng hô.
- Tránh ra, tôi phá cửa!
Lưu Nhân lui ra sau vài bước, chạy lấy đà vung chân, cửa gỗ cũng không cứng rắn bị một cước của hắn đá văng.
Trước mắt là một hình ảnh vô cùng đáng sợ. Lương Văn Văn nằm trên người một
thanh niên, thân thể uyển chuyển trần như nhộng, mà hàm răng nàng đang
không ngừng xé rách từng miếng thịt đẫm máu trên người hắn, đang không
ngừng nhai nuốt. Người thanh niên dưới người nàng đã sớm mất đi sinh cơ, đôi mắt mở to chứng minh trước khi chết hắn kinh ngạc bao nhiêu.
- Văn…Văn?
Vương Tĩnh bị cảnh tượng này làm sợ đến choáng váng. Người bạn ở chung sớm
chiều hàng ngày đột nhiên biến thành thực nhân ma đáng sợ, loại chuyển
biến này không có ai thừa nhận nổi.
- Tiểu Tĩnh, cô tới rồi?
Lương Văn Văn ngẩng đầu lên, khóe môi tràn đầy máu tươi lộ ra nụ cười, chiếc
lưỡi đỏ tươi nhẹ nhàng liếm liếm ngón tay tràn đầy máu tươi.
- Cô đói không? Tôi phân cho cô một ít, nơi này còn thật nhiều nha!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nghe tiếng chạy tới còn có Vương Hiệp, mà Minh Diệu cũng bị thanh âm thảm thiết kia đánh thức.
Lưu Nhân chứng kiến tình hình trước mắt, theo bản năng rút súng nhắm ngay Lương Văn Văn.
- Chờ một chút!
Vương Tĩnh cầm tay Lưu Nhân:
- Không thể nổ súng, nàng là bạn của tôi…
- Nàng đã không phải!
Minh Diệu đi tới từ sau lưng hai người.
- Bạn của cô đã chết rồi, hiện tại ở trước mặt cô là một con quái vật ăn thịt người!
- Ngao…
Ngay khi Minh Diệu đang nói chuyện với Vương Tĩnh, nhìn thấy Lưu Nhân dùng
súng chĩa vào mình, Lương Văn Văn liền gào lên một tiếng đánh thẳng tới
Lưu Nhân!