Một màn không thể tưởng tượng này làm cho tất cả mọi người sững sờ ngay
tại chỗ, Lưu Nhân cùng Vương Tĩnh đều há hốc miệng, nhìn cô gái dáng
người nhỏ xinh thân thể mọc đầy lông mao màu bạc đang ôm Minh Diệu chậm
rãi đi tới. Nhìn gương mặt của nàng có thể lờ mờ nhìn ra được bộ dạng
của Diệp Tiểu Manh, nhưng bộ dáng hiện tại cùng trước kia lại có vẻ khác với cô bé nhỏ con mà họ từng quen biết.
Trong đôi mắt màu hổ
phách của Diệp Tiểu Manh tựa hồ đang có ánh sáng lóe ra. Từ trong ánh
mắt tràn đầy mê mang đã có thể thấy được nàng không nhận ra hình dáng
của bọn họ, cũng không hiểu vì sao mình phải liều lĩnh đi cứu người đàn
ông này, nhưng tận trong đáy lòng của nàng lại có một thanh âm thật kỳ
quái đang không ngừng hối thúc lặp lại, mấy người này đều là người mà
nàng thật xem trọng, không thể làm cho bọn họ bị thương tổn, đặc biệt là người đàn ông đã ngất xỉu trong lòng nàng.
Diệp Tiểu Manh nhẹ
nhàng đem Minh Diệu đặt xuống mặt đất, a Trạch vươn tay muốn chạm vào
người bạn tốt hiện tại đã không còn hình dáng của nhân loại ngay trước
mặt. Nhưng tay nàng còn chưa đụng tới Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh đã
thối lui ra sau một bước, nhìn nàng đề phòng, bàn tay mọc móng vuốt bén
nhọn đưa ra trước ngực, tựa hồ đang ôm địch ý với a Trạch, nhưng vẫn
miễn cưỡng đè nén xuống mà không phát tác.
- Tiểu Manh, cô không nhận ra tôi sao?
A Trạch rút tay về, loại trạng thái này của Diệp Tiểu Manh nàng đã từng
gặp qua một lần, nếu không phải Minh Diệu từng cường điệu với nàng đừng
đem chuyện này để lộ ra ngoài, nàng nhất định sẽ hỏi rõ Diệp Tiểu Manh.
Hơn nữa từ sau đêm hôm đó, Diệp Tiểu Manh đã khôi phục lại bộ dạng nhân
loại, vẫn là bộ dáng ngây thơ đáng yêu, a Trạch thậm chí có một thời
gian hoài nghi có phải đêm hôm đó mình đã bị xuất hiện ảo giác.
- Rống…
Xa xa lại truyền tới tiếng rống thật lớn của con La Sát kia. Con La Sát đã không còn bị Cổ Ấn kiếm trận trói buộc, nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn đã làm thịt toàn bộ dân trấn vây công hắn, hình thể vốn đã thật lớn
càng lớn thêm một vòng.
Nghe được tiếng rống của con La Sát, Diệp Tiểu Manh quay đầu nhìn lại. Trong khoảnh khắc đó a Trạch thấy rõ trong mắt Diệp Tiểu Manh mang theo vẻ mê mang, có đề phòng, còn có chiến ý vô hạn.
- Ngao…ngao…ngao…ngao…
Diệp Tiểu Manh ngửa mặt lên
trời thét dài, đối mặt với con La Sát hình thể thật lớn, nàng không
những không hề lùi bước, ngược lại càng thêm hưng phấn. Thân thể nàng
nghiêng tới trước, bày ra tư thế sẽ tùy thời công kích, hướng ngay chỗ
con La Sát vọt tới.
- Thứ vừa rồi chính là Tiểu Manh muội muội đó sao?
Lưu Nhân nuốt nước bọt nói:
- Nguyên lai…nàng cũng không phải loài người a…vì sao mình lại vẫn luôn không hề phát hiện…
- Tôi cũng vừa mới xác nhận!
A Trạch thở dài một hơi:
- Tôi rốt cục xác định đêm hôm đó tôi không có nằm mơ, chuyện đã xảy ra
đều là thật sự…Bạn tốt nhất của tôi không ngờ nàng thật sự sẽ bạo tẩu…
Vương Tĩnh ngồi xổm bên người Minh Diệu, kiểm tra thương thế của hắn. Tuy
rằng nhìn thân thể hắn đầy bụi đất, mười phần chật vật nhưng đại bộ phận vết thương trên người Minh Diệu đều là bị thương ngoài da, ở trong thân thể có chút vết thương nhẹ vì bị chấn động mà thôi, cũng không có gì
trở ngại. Chỉ là Minh Diệu vẫn nằm nhắm nghiền mắt luôn hôn mê, điều này làm cho Vương Tĩnh có chút khó hiểu.
- Để cho tôi đi!
A Trạch đi tới, nhẹ nhàng nắm lên tay Minh Diệu nói:
- Hắn bị tiêu hao linh lực quá lớn nên linh lực cạn kiệt, cơ thể tự nhiên phát sinh tầng bảo hộ, vì phòng ngừa xuất hiện chuyện nguy hiểm tính
mạng nên mới bất tỉnh, chỉ cần truyền chút linh lực thì có thể chậm rãi
khôi phục lại.
A Trạch nắm lấy cổ tay Minh Diệu, đem linh lực
trong cơ thể mình truyền vào bên trong cơ thể Minh Diệu. Bởi vì những
chiêu thức của nàng không gây bao nhiêu thương tổn cho dân trấn đã biến
thành La Sát, trải qua mấy giờ tu dưỡng linh lực cũng đã khôi phục được
bảy tám phần, cho nên nàng quyết định đem đại bộ phận linh lực trong cơ
thể truyền hết cho Minh Diệu, ít nhất tác dụng của Minh Diệu lớn hơn
nàng nhiều lắm, ở thời khắc nguy cấp có thể giúp đỡ được cho Diệp Tiểu
Manh.
Nhưng càng là như vậy a Trạch càng cảm thấy được thiếu sót
của mình. Từ sau khi luyện tập quyển bí quyết luyện khí mà Minh Diệu đưa cho nàng, nàng vốn cho rằng mình đã có tiến bộ rất lớn, cho dù còn kém
hơn Minh Diệu một chút nhưng cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu. Chỉ là
trải qua việc nàng truyền linh lực cho Minh Diệu thì nàng mới phát hiện
nguyên lai hai người bọn họ không chỉ là kém một chút, mà còn kém tới
cách xa vạn dặm.
A Trạch đã đem đại bộ phận linh lực của chính
mình chuyển vào trong cơ thể của Minh Diệu, nhưng đối với chính bản thân Minh Diệu mà nói chút linh lực ấy giống như một giọt nước nhỏ vào trong sa mạc mà thôi, trong nháy mắt đã bị biến mất không còn nhìn thấy. Mà
để cho a Trạch càng cảm thấy hổ thẹn chính là không chỉ chênh lệch về số lượng còn chênh lệch cả về chất lượng. Nàng có thể rõ ràng cảm giác
được sau khi mình truyền linh lực vào trong cơ thể Minh Diệu, trải qua
phách kết trong cơ thể hắn chuyển hóa trở nên càng thêm tinh thuần cùng
cô đọng lại chẳng khác gì thực chất.
- Chẳng thể trách hắn vẫn
luôn nói với mình nên cần khống chế được lòng hiếu kỳ của chính bản
thân, không nên tìm thêm phiền toái.
A Trạch cắn môi, trong lòng không biết có mùi vị gì:
- Nguyên lai loại trình độ này của mình đối với hắn mà nói bất quá chỉ
như một đứa trẻ con không có chút lực lượng gì nhưng tự bản thân lại
không biết trời cao đất rộng mà thôi.
- Hô…
Ngay khi a Trạch cơ hồ không còn cách nào tiếp tục kiên trì nổi, Minh Diệu mở mắt thở phào một hơi.
- Còn tưởng rằng có thể ngủ lâu thêm được một chút, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị đánh thức.
Minh Diệu nhìn thấy được a Trạch đang chuyển vận linh lực cho hắn, sắc mặt
cô gái tóc ngắn càng trở nên tái nhợt, hẳn do linh lực tiêu hao quá mức
gây ra.
- Tốt lắm, không cần tiếp tục truyền thêm linh lực cho tôi.
Minh Diệu cầm tay a Trạch, nhẹ nhàng đem nàng đẩy ra.
- Hiện tại cô nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi, khôi phục lại chút ít linh lực. Tôi đã tỉnh, cô có muốn truyền thêm cho tôi cũng đã không còn bao
nhiêu tác dụng!
- Tôi biết, chút linh lực ấy của tôi anh còn không xem vào trong mắt!
Ngữ khí của a Trạch có chút vắng vẻ:
- Nhưng tôi vẫn luôn hi vọng có thể giúp đỡ được nhiều hơn một chút, bởi vì hiện tại chỉ có anh mới giúp được cho Tiểu Manh!
- Đừng hiểu lầm!
Minh Diệu cười cười:
- Tuy rằng linh lực của cô không nhiều lắm, hơn nữa không đủ tinh thuần,
nhưng với tu luyện giả giữa đường tu luyện như cô mà nói đã là rất khá
lắm rồi. Tôi từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, tự nhiên không thể đem ra cùng
so sánh.
- Như vậy…
- Ý của tôi là chính cô lưu lại cho mình một chút, cho bản thân sử dụng mà thôi.
Minh Diệu đứng bật dậy lắc bả vai:
- Yêu Lân của tôi tiêu hao linh lực lớn đến phi thường, vạn nhất trong
chốc lát lại tiếp tục xuất hiện tình huống linh lực cạn kiệt, ít nhất
còn có cô có thể đánh thức tôi!
- Tốt…tốt…thật là lợi hại!
Lưu Nhân kinh ngạc lớn tiếng kêu lên:
- Nguyên lai Tiểu Manh muội muội lại lợi hại đến như vậy, tôi vẫn còn cho rằng nàng chỉ là một cô bé mảnh mai yếu ớt trói gà không chặt mà thôi!
Minh Diệu nghe được tiếng kêu la của Lưu Nhân, quay đầu nhìn lại, ở cách đó
không xa Diệp Tiểu Manh vừa bạo tẩu đang cùng con La Sát thật lớn kia
đánh nhau bất phân thắng bại.
Diệp Tiểu Manh dáng người thấp bé, sau khi bạo tẩu thân thể cao lớn hơn
không ít, biến thành như khỏe mạnh cao lớn, nguyên bản chiếc áo khoác
bao bọc bên ngoài cơ thể bị nứt toác, lộ ra bộ lông che kín màu bạc. Bất quá may mắn chính là trước khi Diệp Tiểu Manh đi ra cửa đã nghe theo
lời dặn dò của Minh Diệu, đem kiện bối tâm dùng da Hỏa Thử chế thành mặc lót bên trong, không đến mức biến thành một nữ hồ trần trụi. Bối tâm
chế bằng da Hỏa Thử do hiệp hội phát minh ra không hổ là hàng cao cấp
giá trị mười vạn đồng, dù thân thể Diệp Tiểu Manh bởi vì bạo tẩu mà
trướng lớn thêm một vòng vẫn không hề bị bứt xe, chỉ bị căng lớn hơn một chút mà thôi.
Chỉ là dù cho thân hình Diệp Tiểu Manh bị trướng
lớn thêm một vòng nhưng ở trước mặt con La Sát vẫn có vẻ thật nhỏ bé.
Đối mặt với con La Sát cao hơn bốn thước, Diệp Tiểu Manh thật giống như
một đứa trẻ thấp bé nhỏ xinh. Mà cánh tay của con La Sát khổng lồ kia đã sắp sửa lớn bằng cả người của Diệp Tiểu Manh.
Nhưng cho dù phải
đối mặt với đối thủ khổng lồ như thế, Diệp Tiểu Manh vẫn có thể đánh bất phân thắng bại với con La Sát, thậm chí nhìn qua còn có vẻ hơi chiếm
thượng phong. Bởi vì nguyên nhân hình dáng tương đối nhỏ nhắn, vì vậy
Diệp Tiểu Manh linh hoạt hơn con La Sát kia rất nhiều, thân pháp linh
hoạt như cơn gió, có thể liên tục tránh né công kích của con La Sát. Mà
móng vuốt bén nhọn không ngừng để lại từng miệng vết thương trên người
của nó.
Móng vuốt đủ sức cắt vỡ sắt đá đối với một con La Sát
bình thường mà nói đủ để một kích trí mạng. Nhưng lần này Diệp Tiểu Manh phải đối mặt chính là một con La Sát cắn nuốt vô số đồng loại của chính mình, cơ hồ đã tiến hóa tới đỉnh điểm sơ hào La Sát, miệng vết thương
lưu lại trên thân thể nó cũng thật nhỏ bé, chỉ có thể mang đến cảm giác
đau đớn cho nó mà thôi.
Diệp Tiểu Manh không ngừng tập kích quấy
nhiễu, khiến cho nó trở nên phẫn nộ. Sinh vật nhỏ bé như côn trùng trước mắt nó khiến cho nó chẳng những không thể đánh trúng, còn không ngừng
tạo ra vết thương trên người nó. Tuy rằng không làm nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn sẽ mang đến đau đớn vô cùng. Hơn nữa theo vết thương trên
người tăng nhiều, càng ngày càng nhiều máu tươi xói mòn trong thân thể,
lực lượng của nó cũng chậm rãi suy giảm xuống.
Con La Sát khổng
lồ đã hoàn toàn bị Diệp Tiểu Manh chọc giận. Bàn tay cực đại mở ra, hai
bàn tay chẳng khác gì hai tảng đá phiến đang hướng Diệp Tiểu Manh đứng
dưới mặt đất áp xuống.
- Oanh!
Dù còn cách nhau thật xa,
mấy người Minh Diệu vẫn bị mặt đất chấn động khiến cho thân thể đứng
không vững mà chấn ngã xuống đất. Một cú đánh mạnh mẽ của con La Sát
mang đến chấn động chẳng khác gì một trận động đất.
Mà cách trung tâm chấn động gần nhất chính là Diệp Tiểu Manh, tuy rằng nàng chợt lóe
tránh thoát bàn tay của con La Sát, nhưng do mặt đất chấn rung nên nhất
thời không kịp đứng vững lảo đảo toàn thân.
Mặc dù chỉ là một
giây đồng hồ thời gian, nhưng con La Sát thừa dịp Diệp Tiểu Manh đứng
không vững liền mở ra bàn tay thật lớn chụp lấy Diệp Tiểu Manh, dùng sức đè thân thể nàng xuống đất.
- Tiểu Manh…
Minh Diệu nhìn
thấy Diệp Tiểu Manh bị con La Sát bắt lấy không thể nhúc nhích, bất chấp linh lực của mình còn chưa khôi phục được bao nhiêu, cuống quýt lấy ra
ba tờ Ly Hỏa Phù trong túi, hướng La Sát ném tới, hi vọng có thể hấp dẫn lực chú ý của nó để Diệp Tiểu Manh có cơ hội chạy trốn.
Ba quả
cầu lửa đánh vào mặt con La Sát, khói mù tản ra, nhưng không ngờ không
lưu lại chút dấu vết nào. Thân thể con La Sát đã cứng rắn tới mức không
sao tưởng tượng nổi.
- Lưu Nhân, anh còn đạn không?
Minh Diệu quay đầu lại nhìn Lưu Nhân hô to:
- Uy lực của đạn lớn hơn một chút, nhắm ngay đôi mắt của con quái vật mà nổ súng!
Lưu Nhân kích động rút ra súng lục, nhắm ngay con La Sát. Nhưng bởi vì
khoảng cách quá xa, hơn nữa còn khẩn trương, viên đạn cũng không bắn
trúng mắt La Sát, chẳng qua bắn trúng trán của nó cũng không có tác dụng gì, ngay một mảnh da của nó cũng không bắn vỡ.
- Hết đạn rồi…
Lưu Nhân bóp cò, súng lục đã ngừng bặt. Hắn mở hộp đạn, toàn bộ viên đạn bên trong đã bắn hết sạch sẽ.
- Vương bát đản, liều mạng với ngươi!
Minh Diệu cảm giác linh lực bên trong cơ thể một chút, chỉ sợ có thể miễn
cưỡng sử dụng được Yêu Lân trong mười giây thời gian, hơn nữa còn dưới
tình huống không dùng Kim Quyết tiến hành phòng ngự. Hắn cũng chẳng quan tâm được nhiều như vậy, hướng con La Sát vọt tới, Yêu Lân ở sau hắn lưu lại một tàn ảnh màu đỏ tươi.
Một đạo hồng quang diễm lệ hiện
lên, Yêu Lân lưu lại một vết thương thật lớn trên đùi của con La Sát
khổng lồ, máu tươi tanh hôi từ trong miệng vết thương phun ra tung tóe,
đem toàn thân Minh Diệu nhuộm thành màu đỏ tươi.
- Rống…
Ngay khi con La Sát đang
toàn lực đối phó Diệp Tiểu Manh đang bị nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay, từ trên đùi truyền đến đau đớn khiến cho hắn càng thêm phẫn nộ. Hắn cúi đầu, thấy được Minh Diệu đang cầm Yêu Lân đứng cạnh bên chân, sinh vật
nhỏ bé kia lại có thể mang đến đau đớn mãnh liệt như vậy cho nó, thậm
chí còn thương tổn nghiêm trọng hơn cả Diệp Tiểu Manh mà nó đang nắm
trong tay. Hắn đem lực chú ý chuyển dời qua trên người Minh Diệu, một
bàn tay nắm Diệp Tiểu Manh, tay kia nắm lại thành quyền hướng Minh Diệu
đập xuống.
Cần sử dụng Yêu Lân phải tiêu hao linh lực quá mức
khổng lồ, vừa rồi chút linh lực mà a Trạch truyền qua cho Minh Diệu bất
quá chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Mắt thấy nắm tay khổng lồ kia sắp nên
trúng thân mình, Minh Diệu bỏ qua Yêu Lân trong tay, dùng một chút linh
lực còn lại cuối cùng vận khởi Kim Quyết.
- Oanh!
Xung
lượng thật lớn đem Minh Diệu đánh bay ra ngoài, bay hơn ước chừng mười
thước trên không trung mới đánh vào một vách tường dừng lại, vách tường
rắn chắc do thép lẫn xi măng tạo thành bị Minh Diệu đụng vào hõm thành
một cái hố. Cho dù có lực phòng ngự vô cùng chắc chắn của Kim Quyết,
Minh Diệu vẫn cảm giác được toàn thân vô cùng đau đớn, thật giống như
xương cốt đều bị đứt đoạn. Mà lực lượng thật lớn của con La Sát đem hắn
đánh bay, khảm thật sâu trong vách tường, hắn lay động vài cái vẫn không thể giãy thoát khỏi vách tường kia.
- Ngao…ngao…
La Sát
buông lỏng ra một bàn tay làm Diệp Tiểu Manh cảm nhận được lực áp bách
giảm xuống thật nhiều, chỉ dùng một bàn tay vốn không cách nào vây khốn
được Diệp Tiểu Manh đã bị bạo tẩu, nàng dùng hết khí lực, cánh tay nhìn
qua như thật mảnh khảnh lại có thể chậm rãi vặn bung ra ngón tay thật
lớn của con La Sát giãy thoát ra ngoài.
Khi con La Sát phát hiện
Diệp Tiểu Manh đã giãy thoát ra khỏi tay mình thì đã không còn kịp, hắn
vốn dùng bàn tay còn lại nắm thật chặt Diệp Tiểu Manh, nhưng ngay khi
bàn tay kia của nó còn chưa kịp thu trở lại thì Diệp Tiểu Manh đã giãy
ra khỏi lòng bàn tay của nó.
Thân ảnh chẳng khác gì hồ điệp, Diệp Tiểu Manh thoát ra ngoài, dọc theo cánh tay con La Sát chạy băng băng
đi lên. Móng vuốt bén nhọn đâm vào cánh tay con La Sát, ở sau lưng Diệp
Tiểu Manh vẩy ra thật nhiều máu tươi.
- Rống…
Cánh tay bị
móng vuốt bén nhọn của Diệp Tiểu Manh kéo ra một miệng vết thương thật
dài, La Sát hiện tại chỉ muốn dùng một chưởng chụp chết sinh vật liên
tục quấy nhiễu nó, bàn tay kia của nó mở bung ra, hướng Diệp Tiểu Manh
đánh tới.
Nhưng Diệp Tiểu Manh sau khi bạo tẩu đã có được trực
giác mẫn tuệ của dã thú đối với nguy hiểm, đã bị nếm qua một lần mệt
nàng tự nhiên sẽ không phạm phải thêm lần thứ hai. Ngay khi bàn tay của
con La Sát còn chưa kịp chụp tới, Diệp Tiểu Manh đột nhiên thu hồi móng
vuốt, mãnh liệt gia tốc, nhảy lên, trong nháy mắt biến mất trong tầm
nhìn của La Sát.
Khi Diệp Tiểu Manh lại tiếp tục xuất hiện trong
mắt nó, đã biến lớn vừa rồi thật nhiều. Biến lớn không phải là Diệp Tiểu Manh mà là trong ánh mắt của chính con La Sát. Diệp Tiểu Manh đang đột
nhiên xuất hiện ngay trước mắt trái La Sát, cô gái mọc lông tơ màu bạc
khắp toàn thân vung lên móng vuốt lóe hàn quang là cảnh tượng cuối cùng
mà mắt trái của nó còn được nhìn thấy.
- Rống…