Ánh mắt Minh Diệu chợt híp lại, bộ dạng của Lana không giống như nói
dối, hơn nữa phản ứng của nàng cũng không quá bình thường. Nếu cô gái
này trong lòng còn có tình yêu đối với H, như vậy khi Minh Diệu nhắc tới tên hắn, hẳn là tình huống của nàng phải khác hẳn mới đúng. Nhưng nàng
lại không hề nói ra chuyện bị H làm tổn thương, giống như không hề hay
biết gì về tình huống hiện giờ của H, chuyện này thật làm Minh Diệu cảm
thấy kỳ quái. Hắn rút ra di động bấm một dãy số.
- Hiện tại tôi cần hiểu biết một tình huống!
Minh Diệu dùng Trung văn nói:
- Cô lập tức giúp tôi hỏi lão đầu kia một chút, Lana bị đưa tới bệnh viện vào lúc nào?
- Đợi một chút, tôi hỏi xem, ngay bên cạnh tôi.
Ada cùng người bên cạnh nói chuyện vài câu với nhau, nàng có chút kinh ngạc nói vào điện thoại với Minh Diệu:
- Trước khi chúng ta tới London, hơn nữa trước khi H nổi điên, chúng ta sai lầm nữa sao?
- Rất có thể!
Minh Diệu tắt điện thoại, lại ngồi xuống trước giường của Lana.
- Lana tiểu thư!
Minh Diệu rút ra một điếu thuốc, vừa định châm lửa chợt nhớ tới nơi này là bệnh viện, đành bỏ trở vào trong túi.
- Tôi có một vấn đề thật mạo muội, nhưng lại không thể không hỏi. Giữa cô cùng H đến tột cùng lại có dạng quan hệ gì?
- Quan hệ?
Lana cười lạnh một tiếng:
- Là người đùa giỡn người cùng người bị đùa giỡn. H nói với tôi hắn yêu
tôi. Hắn lừa tôi lên giường rồi bỏ tôi, chính là đơn giản như vậy!
- Phía trước bởi vì quan hệ thân mật giữa hai người, cho nên chúng tôi từng hoài nghi cô với hắn là người đồng mưu!
Minh Diệu nhìn thẳng vào mắt Lana nói.
- Cho nên tôi hi vọng cô kể rõ ràng chuyện giữa hai người, như vậy có thể trợ giúp cô rửa sạch hiềm nghi trong vụ án lừa đảo quốc tế này!
- Anh muốn biết sao?
Ánh mắt Lana trở nên vắng vẻ.
- Tốt lắm, tôi sẽ nói cho anh biết, nói cho anh biết về vọng tưởng của một cô gái thật ngu xuẩn.
- Tôi không phải người Anh, tôi đến từ Italy, đến Anh quốc đại học học
thiết kế thời trang. Tôi từng mơ ước sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trở
thành một nhà thiết kế thời trang thành công. Nhưng sự thật tàn khốc,
tôi chỉ có thể làm một nữ phó, làm công tác cấp thấp bên trong trang
viện của một gia tộc giàu có.
- Tôi không thể quên được ngày hôm
đó, tôi làm vỡ chén đĩa, đang bị quản gia trách mắng thì hắn xuất hiện
ngay trước mặt của tôi. Giống như trong từng giấc mộng của các cô gái,
hắn cứu tôi, cho tôi không bị đuổi việc, còn cho tôi làm nữ phó bên cạnh hắn. Tôi nghĩ ông trời ban cho tôi vận may, lại thật không ngờ đó chính là ác mộng bắt đầu.
- Làm nữ phó bên người H, mỗi ngày tôi đều
có ít nhất bốn giờ ở bên cạnh hắn, giống như vật phẩm tùy thân của hắn,
đi theo sau hắn đi khắp nơi. Có lẽ cùng hắn sống chung một chỗ trong
thời gian quá dài, hảo cảm đã phát triển thành ái mộ, tôi cảm giác mình
yêu hắn.
- Đột nhiên có một ngày, hắn nói với tôi: Lana, cô biết
không? Tôi yêu cô. Trời ạ! Anh có biết không, khi hắn nói ra những lời
này, tôi thậm chí không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, tôi luôn hoài nghi có phải mình đang nằm mơ. Tôi chẳng qua chỉ là một nữ phó mà thôi, nhưng hắn lại là chủ nhân của trang viện. Tôi thậm chí sững sờ ngay tại chỗ, ý nghĩ trống rống, căn bản không có chút nào phản ứng.
-
Khi đầu óc tôi có thể tự hỏi, tôi đã trần trụi nằm trên giường, mà hắn
đang không ngừng ôm ấp lấy tôi. Tôi cũng muốn phản kháng, nhưng hắn thì
thào bên tai tôi, nói hắn yêu tôi, muốn vuốt ve tôi, tôi không còn chút ý niệm phản kháng nào trong đầu.
- Hai người chúng tôi vượt qua ba ngày tuyệt vời, ước chừng ba ngày. Trong ba ngày hai người chúng tôi
mỗi khi trời tối đều đi ra ngoài thuê phòng, làm tình, tôi cảm giác đó
là thời gian tôi vui sướng nhất.
- Nhưng ngày như vậy không kéo
dài được bao lâu. Ngày thứ tư tôi cũng cao hứng phấn chấn cùng hắn rời
khỏi trang viện đi tham gia tụ họp của bạn hắn, trong vô tình tôi nghe
được hắn cùng bạn hắn nói chuyện. Nguyên lai tôi bất quá chỉ là một
chiến lợi phẩm mà thôi, một chiến lợi phẩm hắn dùng để đánh cuộc với bạn hắn.
- Hiện tại hồi tưởng lại tôi thật sự ngu ngốc tới hết thuốc chữa. Tôi khi đó không biết bị uống thuốc mê gì, còn nói phục bản thân
hắn nói đùa với bạn, hắn vẫn thật sự yêu tôi. Nhưng lời nói dối kia
không lừa bản thân mình được bao lâu, bởi vì tôi phát giác hắn càng ngày càng xa rời, lần đó chẳng qua chỉ là trò đùa của hắn mà thôi.
-
Tôi luống cuống, tôi không biết mình phải làm gì. Anh có biết không? Tôi yêu hắn, tôi thật sự thương hắn. Tôi không phải yêu tiền của hắn, tôi
yêu chính hắn mà thôi. Tôi nghĩ đủ biện pháp cứu vãn trái tim của hắn,
mỗi ngày tôi đều ăn mặc thật xinh đẹp, nghĩ ra đủ loại phương pháp có
thể làm cho hắn vui vẻ. Nhưng toàn bộ đều chẳng thấm vào đâu, hắn thậm
chí cũng không tiếp tục nguyện ý nói chuyện với tôi dù chỉ một câu nói.
- Tôi thật chán nản, cũng rất phẫn nộ. Tôi truy vấn hắn vì sao, vì sao
phải lừa gạt tình cảm của tôi. Hắn đầy mặt áy náy nói với tôi, tôi chỉ
là một nữ phó. Cha của hắn chắc chắn sẽ không đồng ý hai người chúng tôi được kết hợp. Thay vì cứ kéo dài thống khổ như vậy, còn không bằng sớm
chia tách thì tốt hơn.
- Tôi ngây ngẩn cả người, có lẽ xem quá
nhiều câu chuyện về cô bé lọ lem, tôi lại nghĩ chuyện môn đăng hộ đối đã không còn tồn tại. Nhưng câu nói của H đã phủi sạch ảo tưởng của tôi.
Để cho tôi nhìn rõ lại chính mình, tôi bất quá chỉ là một nữ phó, làm
sao có tư cách cùng một người thừa kế của đại gia tộc sống chung một
chỗ?
- Tinh thần tôi hoảng hốt vài ngày, công tác cũng liên tục
sai lầm, quản gia thậm chí muốn sa thải tôi. Có lẽ đối với tôi còn chút
lòng thương hại hoặc là bồi thường nên H cũng nói giúp vài lời cho tôi
không bị xử phạt. Nhưng tôi lại quá khờ dại, còn cho rằng hắn vẫn còn
yêu mình.
- Vì thế tôi nghĩ ra một phương pháp càng thêm ngu
xuẩn. Đại gia tộc không phải thật yêu quý thanh danh của mình hay sao?
Nếu tôi mang thai, mang thai nhi đồng của H, như vậy cha hắn vì không
muốn làm lớn chuyện, nhất định sẽ đồng ý cho hai người chúng tôi sống
chung một chỗ.
- Vì thế tôi cầu xin H một lần cuối cùng, xem như
lần cuối cùng kỷ niệm, kỷ niệm tình yêu hai người đã từng có với nhau.
Tôi cầu hắn ra ngoài ước hẹn thêm một lần, tôi chuẩn bị hết thảy, kể cả
áo mưa cũng phá hỏng. Đêm hôm đó hai chúng tôi lên giường, hơn nữa thật
may mắn, tôi mang thai con của hắn.
Chỉ một lần đã mang thai?
Khuôn mặt Minh Diệu không khỏi co rút lại. Rốt cục xem như vận khí của
cô gái này quá tốt, hay là quá xấu?
- Nhưng tôi đem nhân tính của con người nghĩ thật quá tốt đẹp!
Lana cười khổ nói:
- Tôi thật cẩn thận giữ gìn bí mật này, luôn đợi cho bụng mình chậm rãi
lớn lên. Ba tháng sau tôi đem tin tức có thai nói với H. Tôi vĩnh viễn
cũng không quên được H nghe được tin tức này xong, vẻ mặt đầy khiếp sợ
của hắn.
- Hắn an ủi tôi, cổ vũ tôi, nói rất nhiều lời dễ nghe, nói muốn tìm quản gia thương lượng một chút chuyện của tôi, còn nói đây có lẽ là một cơ
hội, có thể cha hắn sẽ đáp ứng chuyện hai chúng tôi. Hắn tìm bác sĩ chẩn đoán cho tôi. Lúc ấy chứng kiến vẻ mặt khẩn trương của hắn, tôi còn
tưởng rằng là do hắn lo lắng không biết làm sao giải thích với cha hắn,
lại thật không ngờ hắn đang tự hỏi làm sao giải quyết nhi đồng trong
bụng của tôi.
- Mỗi ngày đều có bác sĩ tới kiểm tra cho tôi, tôi
nghĩ hắn muốn cam đoan nhi đồng thật khỏe mạnh, cho nên không có bao
nhiêu cảnh giác đối với bác sĩ. Có một ngày bác sĩ đưa thuốc cho tôi,
nói là thuốc an thai. Tôi cũng không nghĩ nhiều liền uống vào. Nhưng
không ngờ sau khi uống thuốc vào không được bao lâu, tôi cảm giác chân
tay vô lực, choáng váng liền hôn mê.
- Chờ khi tôi khôi phục lại ý thức, tôi đã nằm trong bệnh viện, nửa người bên dưới đau đớn vô cùng,
cả người rét run còn thật suy yếu. Tôi hỏi y tá tôi rốt cục đã bị làm
sao? Y tá nói tôi bị sinh non cần phẫu thuật, tạo thành xuất huyết quá
nhiều. Sinh non, nguyên lai hắn đưa thuốc cho tôi là thuốc ngủ, sau khi
tôi mất tri giác tìm người phá thai của tôi. Con của tôi cứ như vậy mà
đã không còn!
- Thẳng đến sau đó tôi mới tỉnh ngộ lại. Hắn không
hề thương tôi, tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của hắn mà thôi, sau khi chơi chán có thể tùy tiện ném bỏ. Tất cả chuyện này chẳng qua chỉ
do tôi tự mình tình nguyện, là ảo mộng hão huyền của chính bản thân
mình.
Nói tới đây, Lana đã khóc không thành tiếng:
- Một
cô bé lọ lem nữ phó mơ tưởng mang hài thạch anh, thật sự là ngu ngốc.
Lại có thể đi tin tưởng chuyện đồng thoại thật sự có tồn tại!
Minh Diệu không nói lời nào. Hắn thật sự nghĩ không ra phải dùng lời nói gì
để dỗ dành cô gái trước mặt. Lana chỉ dùng từ ngu xuẩn đến miêu tả chính bản thân mình. Minh Diệu thở dài, nàng có lẽ thật sự là một cô gái thật ngu xuẩn. Nàng sở dĩ ngu xuẩn là bởi vì nàng tin sai người, tin sai lầm tình yêu.
- Cho nên, Trung Quốc đặc công tiên sinh!
Lana lau khô nước mắt của mình, làm ra biểu tình thật kiên cường nói:
- Hiện tại có lẽ anh đã hiểu được, ở chỗ của tôi anh không lấy được bất
cứ manh mối gì về H đâu, nên không cần lãng phí thời gian trên người của tôi, trực tiếp đi tìm hắn mà hỏi đi, tốt nhất bắt lại tên hỗn đản kia!
Minh Diệu cau mày, có một vấn đề hắn thật sự không biết có nên hỏi Lana hay
không. Minh Diệu cẩn thận suy nghĩ, nếu Lana thật sự là nữ vu, như vậy
hiện tại phải biết H đã phát điên. Nhưng theo trong lời nói vừa rồi của
nàng, Minh Diệu cảm giác nàng tựa hồ cũng không biết tình huống hiện tại của H. Nàng đang giả vờ ngu ngốc? Hay thật sự không hề hay biết?
- A, Lana tiểu thư!
Minh Diệu nghĩ nghĩ, quyết định nên hỏi nàng tốt hơn.
- Tôi đã đi qua trang viện, H đã bị mắc một loại bệnh thật kỳ quái. Hiện
tại tinh thần đã thất thường, chuyện này cô có biết không?
- Tinh thần thất thường?
Biểu tình trên mặt Lana không giống như đang giả vờ:
- Như thế nào lại vậy? Hắn như thế nào lại bị…
- Được rồi, bất kể như thế nào cũng xin cảm ơn sự trợ giúp của cô!
Minh Diệu đứng dậy, vô luận cô gái này có phải là nữ vu hay không, hắn đều cảm thấy được cô gái này thật sự đáng thương.
- Thế nào?
Chứng kiến Minh Diệu đi ra cửa bệnh viện, Ada liền hỏi.
- Không có thu hoạch gì, nhìn qua bất quá chỉ là một cô gái bình thường bị một hoa hoa công tử lừa gạt cảm tình mà thôi.
Minh Diệu lắc đầu, lấy ra một linh phù trong túi. Nhìn thấy bốn góc phù chú hơi đỏ lên, nhưng cũng không rõ ràng.
- Nhưng trên người của nàng đích xác có linh lực dao động không tầm thường, tuy không mãnh liệt nhưng đích xác tồn tại.
- Chính là nàng sao?
Ada cắn môi dưới, thì thào lẩm bẩm:
- Nói như vậy May thật sự đáng hiềm nghi!
Mang theo tâm tình thật phức tạp, Minh Diệu cùng Ada về tới trang viện. Minh Diệu có chút khó chịu, hiện tại hắn thật không biết chuyện mình đang
làm rốt cục có đáng giá hay không. Dựa theo miêu tả của Lana, H đã không chỉ đơn thuần là một hoa hoa công tử, hắn vì thanh danh của mình không
tiếc làm ra bất cứ chuyện gì xấu xa. Tận đáy lòng Minh Diệu cảm thấy
người này thật sự không đáng được cứu vớt.
- Người bạn của tôi đã tra được xuất xứ của đồng xu mà anh nói!
Minh Diệu cùng Ada ngồi bên trong phòng sách, nàng vừa đặt điện thoại xuống, nói:
- Anh xem thử có phải hình dạng này hay không?
Minh Diệu cầm lấy ảnh chụp cẩn thận quan sát một chút, gật gật đầu:
- Đúng vậy, chính là loại đồng xu này. Tôi nhớ được rõ ràng sau lưng đồng xu có đồ án ngọn lửa, còn có đường chỉ, rất giống như nhân dân tệ!
- Đây là đồng xu của Nam Tư cũ!
Ada nói:
- Hơn nữa căn cứ theo sự miêu tả của anh, anh phát hiện được đồng xu bên
trong phòng của May, là loại đồng xu rất hiếm thấy, thứ này hiện tại rất khó tìm được!
- Cho nên đồng xu mà tôi tìm được trong phòng của
May cùng với đồng xu trong túi vu độc là cùng một loại. Hơn nữa tuyệt
đối không thể nào là sự trùng hợp.
Minh Diệu gật đầu:
- Như vậy đồ án bên dưới nệm giường là gì đây? Đạo sư của cô có được phát hiện gì hay không?
- Tôi vừa nghe được tin của đạo sư tôi, đạo sư đã xác định đồ án kia thuộc một loại trong vu độc thuật.
Ada gật đầu nói tiếp:
- Theo suy đoán của đạo sư, đây là một loại vu thuật hữu ích dùng tăng tiến chất lượng giấc ngủ cho cơ thể người.
- Cho nên nói, May rất có thể chính là nữ vu mà chúng ta tìm kiếm!
Minh Diệu nói tiếp:
- Nàng phụ trách dọn dẹp trong phòng, có thể ở tình huống không bị người
phát hiện đem túi vu độc đặt bên trong phòng của H hoặc phòng của tôi,
hiện tại toàn bộ chứng cớ của chúng ta đều chỉ hướng nàng, nhưng tôi vẫn còn có hai nghi vấn. Thứ nhất vì sao trên người nàng không có linh lực
dao động? Thứ hai, vì sao nàng muốn thực hiện nguyền rủa để H biến thành một người điên?
- Chuyện này chỉ sợ chỉ có chính nàng mới biết được.
Ada bất đắc dĩ lắc đầu:
- Để quản gia phái người bắt nàng lại đi, chúng ta từ từ tìm hiểu cho rõ ràng!
- Nhưng…
Minh Diệu cau chặt đôi mày:
- Nói thật, sau khi nghe xong chuyện của Lana, tôi không có chút hảo cảm đối với lão đầu kia chút nào!
- Anh không hiểu rõ!
Ada thở dài nói:
- Đã gọi là vinh dự gia tộc, thứ này đối với đại gia tộc Châu Âu mà nói thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mạng…
- Tôi chính là không hiểu rõ.
Minh Diệu dùng sức vỗ mạnh bàn:
- Vì cái gọi là vinh dự gia tộc, bọn hắn hại chết một nhi đồng còn chưa
sinh ra đời, suýt chút hại chết cả một cô gái vô tội. Cái gọi là vinh dự còn trọng yếu hơn cả sinh mạng kia, rốt cục là chỉ tính mạng của chính
họ, hay là chỉ tính mạng của người khác?
Ada không nói gì. Nàng nhìn Minh Diệu, ánh mắt có chút phức tạp. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Minh Diệu nổi giận như thế.