U Minh Trinh Thám

Chương 367: Chương 367: Bị thương




Bóng dáng của mấy người đang chạy trong rừng cây. Bước chân lỗ mãng mà chậm chạp, nhìn bên ngoài không hề giống với du khách đến đây du lịch hay là nhà thám hiểm. Bước chân có chút lảo đảo, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra một vài tiếng rên rỉ vô hình. Từ thân ảnh lắc lư qua lại kia, tựa hồ tùy thời đều có thể ngã sấp xuống, có vẻ suy yếu đi rồi.

Một con muỗi đã bay đến gần một người, cái vòi bén nhọn đâm vào làn da, nhưng có hút bao nhiêu huyết dịch thì cũng không khiến nó no bụng. Đây đã là người thứ bảy rồi, thay đổi liên tục bảy mục tiêu nhưng lại không khiến nó nhét đầy bao tử, con muỗi này cũng bắt đầu cảm thấy có chút kỳ quặc. Gần đây không biết tại sao mục tiêu để săn thì nhiều hơn nhưng lại rất khó nhét đầy bao tử. Mỗi lần hút máu từ trên người mục tiêu đều không thể nhét đầy ao tử, cái này khiến đám muỗi bên trong rừng mưa cảm thấy rất kỳ quái. Tựa hồ huyết dịch bên trong những con mồi này không có bao nhiêu, cho dù có thể hút được một chút thì cũng mang theo một cỗ mùi hôi kỳ quái.

Trong kiến trúc kỳ quái, một cỗ thiết bị tương đối tiến tiến nằm trong phòng thí nghiệm, trung ương là một đường rãnh cực lớn. Bên trong đường rãnh đổ đầy chất dịch màu xanh lá cây kia là một nữ nhân đang nhắm mắt phiêu phù, giống như là đang ngủ say. Mà cách đó không xa, trong một cái rãnh khác hơi nhỏ là một nữ hài tóc đen nhỏ tuổi cũng đang nằm. Vẻ mặt nữ hài lộ ra vẻ hoảng sợ, không ngừng gõ lên vách tường rãnh bằng thủy tinh, tựa hồ muốn trốn ra. Chỉ là lực lượng của nàng so với cái rãnh thủy tinh chắc chắn kia thì chả thấm vào đâu, căn bản không cách nào thoát thân ra ngoài.

- Rốt cục các ngươi muốn làm gì con gái ta?

Bella bị nhốt trong lồng giam thấp thỏm lo âu nói:

- Tại sao phải bắt mẹ con chúng ta đến nơi này, ngươi đến cùng là ai?

- Ta?

Nam nhân tướng mạo hèn mọn bỉ ổi mở miệng, lộ ra một loạt hàm răng màu vàng. Phía sau của hắn có vô số đầu xúc tu màu tím đang nhảy múa trên không trung.

- Ta muốn trở thành nam nhân của thần.

- Đại nhân, A Nhã đã trở về rồi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi.

Sau lưng hắn là một nam tử ngoại quốc có mái tóc màu vàng kim, cung kính nói bằng tiếng Trung Quốc không lưu loát.

- Tốt, ta biết rồi.

Hắn quay đầu lại liếc nhìn người ngoại quốc kia, cau mày nói.

- Gây tê kho số 1, chuẩn bị bắt đầu thí nghiệm.

Nam tử ngoại quốc thi lễ một cái, lui ra.

Không biết vì cái gì mà mỗi lần nhìn thấy người nước Đức này lại khiến hắn luôn cảm thấy rất không thoải mái. Tên người Đức này là hắn nghe theo đề nghị của A Nhã, đặc biệt mời về từ châu Âu với tư cách là trợ thủ. Có được tri thức gien tổ học nhân loại chuyên nghiệp phong phú và kinh nghiệm thí nghiệm, thái độ cũng tương đối cung kính. Vô luận là tri thức chuyên nghiệp, kinh nghiệm hay là thái độ, hắn thật sự là một trợ thủ tốt nhất. Nhưng không biết vì cái gì mà mỗi lần tên người Đức này tiếp cận mình, lại luôn mang lại một cảm giác buồn nôn. Tuy rằng theo từng phương diện mà nói, hắn cũng khá đẹp trai, nhưng lại không cách nào sinh ra bất luận hảo cảm gì với hắn.

Mặc dù tương đối không thích nam nhân này. Nhưng không thể phủ nhận đối với tương lai của hắn mà nói thì quả thực không thể thay thế. Không nói tới tri thức chuyên nghiệp của hắn, hắn quen thuộc Đức văn, Anh văn, tiếng Trung là quan trọng nhất, đối với cổ văn hắn cũng có nghiên cứu nhất định. Một bộ phận tư liệu tương đối lớn bên trong Hắc Chi Đoạn Chương đều dựa vào hắn mà phiên dịch thành tiếng Trung sau này. Lúc ấy mới có thể chính thức tiếp xúc với bí mật màu đen che dấu trong lịch sử. Bằng không mà nói thì Hắc Chi Đoạn Chương đối với tương lai cũng chỉ là một bản Thiên thư mà thôi.

Một người Đức lại có thể quen thuộc với cổ văn như vậy, cái này khiến hắn có chút cảm giác tốt, mà tổ phụ tựa hồ là một tên điên nổi danh. Lúc nghiêm túc nhìn đến đoạn cổ văn trên mặt Hắc Chi Đoạn Chương, có đôi khi sẽ bị nguyền rủa. Nếu như bị tổ phụ phát hiện tổ tôn mình cực lực phá hủy ngôn ngữ dân tộc như thế, có thể sẽ tức giận nhảy ra khỏi phần mộ lắm.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là cần một người quen thuộc toàn bộ quá trình thí nghiệm để hiệp trợ hắn. Mục đích của hắn cũng không chỉ đơn thuần là rót linh hồn A Nhã vào một thân thể mới mà hắn còn có mục tiêu của mình. Rót linh hồn vào thân thể hắn, lợi dụng thân thể người khác để tiếp tục sống trên thế giới, cái đó so với vĩnh hằng có gì khác nhau? Đây mới chính là điều hắn muốn, A Nhã bất quá chỉ là một vật thí nghiệm trên con đường thành công của hắn mà thôi.

- Thí nghiệm cái gì?

Balla đang bị nhốt bên trong lồng sắt nghe bọn hắn đối thoại, trong lòng liền cảm thấy bất an, vội vàng hỏi:

- Các ngươi rốt cục muốn làm gì? Con gái ta ở đâu?

- Yên tâm, mấy canh giờ sau con gái ngươi sẽ trở lại bên cạnh ngươi mà không bị tổn hao một sợi lông tóc nào.

Hắn nhếch môi, lộ ra hàm răng màu vàng khè, nói:

- Đương nhiên, nàng quả thực vẫn là con gái ngươi.

- Mau thả ta ra ngoài.

Thấy hắn chậm rãi đi xa, Bella chỉ có thể bắt lấy lan can một cách bất lực, lớn tiếng gào thét.

- Trả con gái lại cho ta.

- Tình huống kho số một như thế nào rồi?

Tiếp nhận văn bản tài liệu do trợ thủ đưa tới, hắn vừa đọc vừa mở miệng hỏi.

- Tình huống rất tốt, thân thể trẻ tuổi, hơn nữa lại có sức sống, nhưng trong lúc chập choạng say vẫn có một ít sức chống cự.

Tên trợ thủ vội vàng trả lời.

Toàn thân nữ hài tóc đen trần trụi nằm trên đài thí nghiệm lạnh như băng kia. Cũng có lẽ vì lạnh mà trên vùng bụng trắng noãn kia nổi lên da gà, hai điểm đỏ tươi trước ngực cũng có chút vểnh lên trên, mê người nói không nên lời. Hai tay hai chân của nàng đều bị tách ra, cố định trên bàn thí nghiệm tứ giác kiên cố, vùng bí ẩn nhất trên thân thể nữ hài đều bạo lộ hoàn toàn ra trước mặt tất cả mọi người. Bộ dạng này đủ để bất kỳ tên nam nhân nào sôi sục huyết mạch. Chỉ là một chân của cô bé kia đã phá hủy toàn bộ hình ảnh xinh đẹp. Bắp chân nữ hài khô quắt giống như là củ cải trắng, đầy nếp gấp, tựa hồ không có bất kỳ cơ bắp nào bao bọc xương đùi, nhìn bên ngoài giống như là một khô lâu.

- Tăng liều thuốc lên, đừng đối đãi với nàng như nhân loại.

Lúc mí mắt nữ hài mở ra, Địa Tương thấy ánh mắt của nàng này đang di động, liền mở miệng nói ra.

- Thân thể những yêu quái này so với nhân loại thì cường tráng hơn nhiều lắm.

- Vâng, ta biết rồi.

Khẽ gật đầu, quay người đi ra khỏi đài thí nghiệm.

Địa Tương nhìn bóng lưng tên trợ thủ rời đi, lại nhìn nữ hài trần truồng đang nằm trên đài thí nghiệm một chút. Đối mặt với một thân thể mê người như vậy, bất luận tên nam tử bình thường nào cũng không thể rời mắt. Nhưng trong ánh mắt gã điên nhìn nữ hài trần truồng xinh đẹp trên đài này lại không mang theo chút hứng thú tình dục nào. Tựa hồ như không phải là một nữ hài trần truồng xinh đẹp mà là một thi thể động vật. Có thể làm được điểm này chỉ có hai loại người. Một loại là đồng tính luyến ái đối với nữ nhân căn bản không có hứng thú, loại kia thì chính là một tên khoa học điên.

- Đại nhân...

A Nhã ở một bên cẩn thận từng ly từng tý đi qua, trên mặt mang theo ý sợ hãi, nhỏ giọng nói:

- Thật sự phải làm sao? Ta rất sợ.

- Sợ? Vậy thì như thế nào?

Địa Tương dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn A Nhã, lúc ánh mắt của hắn rơi trên người A Nhã, thân thể nàng rõ ràng run rẩy thoáng một phát.

- Ngươi không có tư cách sợ, ngươi chẳng qua là tư liệu thí nghiệm sống của ta mà thôi. Ngươi đã hiểu chưa?

- Thế nhưng mà...

A Nhã cắn môi, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

- Ta hỏi ngươi đã hiểu chưa?

Một cái xúc tu màu tím từ sau lưng xuyên thấu qua quần áo, lập tức quấn chặt lấy cổ A Nhã, nâng nàng lên giữa không trung. Mà gương mặt dữ tợn cách mặt A Nhã chỉ khoảng mấy centimet mà thôi, A Nhã có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ bạo ngược trong ánh mắt điên cuồng ấy.

- Ta hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái ấy. Ngươi đã hiểu chưa?

- Hiểu... hiểu rồi.

A Nhã vội vàng khẽ gật đầu. Tuy rằng thân thể cũng không phải thật thể, nhưng bên trên xúc tu lại có một loại dịch nhờn đặc thù chậm rãi ăn mòn linh thể, như vậy khiến A Nhã thống khổ. Chỉ là đối mặt với gã điên bạo ngược này, nàng cũng không dám biểu đạt vẻ thống khổ này ra ngoài, bởi vì nàng biết rõ tên trước mắt mình là một tên điên, vẻ mặt thống khổ của mình cũng chỉ khiến hắn càng thêm hưng phấn.

- Rất tốt.

Hắn khẽ gật đầu, dùng sức hất xúc tu lên, vất A Nhã qua một bên.

- Hiện tại ngoan ngoãn vào trong khoang chuyển đổi cho ta, sau đó nhắm mắt lại.

Trên cổ A Nhã xuất hiện một đạo hắc ấn rõ ràng, cái này chính là dấu vết do dịch nhờn bên trên xúc tua ăn mòn linh thể lưu lại. A Nhã từ trên mặt đất đứng lên, yên lặng tiến vào trong cái bình cự đại. Sau khi A Nhã tiến vào, toàn bộ cái bình liền phong bế lại, không có một tia không khí nào lọt vào.

- Đại nhân, kho số một đã chuẩn bị xong hoàn toàn.

Tên trợ thủ nói ra.

- Gia tăng liều thuốc lên, hiện tại đã đạt tới điểm giới hạn rồi.

- Ân, rất tốt.

Lúc hắn đi qua lần nữa, nhìn nhìn mí mắt nữ hài đã mở ra. Rất rõ ràng đồng tử nữ hài đã khuếch trương, đã mất đi tri giác, bởi vì bị tiêm vào đại lượng thuốc mê, hiện tại nữ hài đã rơi vào trạng thái chết giả.

- Chuẩn bị bắt đầu.

Một vòng kim loại lớn trùm lên đầu nữ hài, mấy cái ống tiêm vừa thô vừa to đâm vào mấy cái huyệt vị trên đỉnh đầu nữ hài. Mà ở đỉnh đầu là một ống dẫn xuyên tới một cỗ máy kỳ quái, một mực kéo dài tới cái bình cực lớn mà A Nhã tiến vào kia.

- Bắt đầu đi.

Hắn nhấn lên nút màu đỏ bên trên đài điều khiển, cỗ máy kỳ quái phát ra tiếng nổ vang, bình sắt cực lớn bắt đầu run rẩy kịch liệt.

- Con heo lười, mau rời giường.

Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai Minh Diệu.

- Mặt trời đã chiếu lên mông ngươi rồi.

- Chào buổi sáng.

Minh Diệu lơ mơ mở to mắt, phát hiện gương mặt đáng yêu của Diệp Tiểu Manh, không khỏi nở nụ cười. Có thể mở to mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt đáng yêu như vậy, bất luận kẻ nào cũng đều thấy tâm tình rất tốt.

- Giờ mà còn sớm cái gì, mười giờ rồi.

Diệp Tiểu Manh hướng về phía Minh Diệu, nhíu nhíu cái mũi nhỏ xinh của mình.

- Tỷ tỷ và A Trạch đã ăn xong điểm tâm rồi, ngươi còn không chịu rời khỏi giường sao?

- Đồng hồ sinh học của ta còn chưa điều chỉnh tốt a.

Minh Diệu ngồi xuống ghế salon, duỗi thân mình một cái.

Eo.

Trên bàn là bữa sáng không phong phú lắm. Tuy rằng không nhiều món ăn nhưng lại có thể nhìn ra người nấu tốn không ít tâm tư. Bây giờ đang là thời kỳ lẩn trốn, có thể lợi dụng tình hình kinh tế không nhiều tài nguyên lắm mà làm ra một bàn điểm tâm như vậy, Minh Diệu phỏng đoán Diệp Tiểu Manh đã tốn không ít tế bào não vốn không nhiều của mình. Bỏ qua hai ánh mắt có chứa sát khí sau lưng, Minh Diệu há to cái miệng của mình, bắt đầu ăn.

- Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ như heo mà thôi. Ngủ chết ngươi đi.

Mị ở cách đó không xa, Minh Diệu vừa vặn có thể nghe được thanh âm lầm bầm của nàng.

- Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn như heo mà thôi. Ăn bể bụng ngươi đi.

A Trạch ở một bên cũng phụ họa, lúc này hai người như đạt thành một trận tuyến thống nhất khó mà có được.

Hai người A Trạch và Mị không ngừng cãi lộn thì không cách nào khiến người chịu được. Minh Diệu cảm giác như mình đang bị nhốt trong cùng một cái lồng với mấy ngàn con vịt. Minh Diệu đành phải sử ra đòn sát thủ, vỗ ba ba hai tiếng lên trên mông hai người, mỗi người một cái. Hai người liền lập tức đình chỉ cãi lộn, đồng thời xấu hổ đỏ cả mặt, quên cả cãi lộn, không rên một tiếng nào, khiến Minh Diệu hảo hảo cảm nhận quãng thời gian thanh tịnh không tính là quá dài. Chỉ là làm như vậy thì hắn tùy thời đều phải phòng bị hai cặp ánh mắt chứa sát khí tùy thời đều có thể phóng tới từ sau lưng.

- A, no bụng rồi, thật sảng khoái.

Minh Diệu buông bát đũa, vỗ vỗ bụng của mình. Hiện tại Minh Diệu đã luyện đến mức có thể lựa chọn loại bỏ tất đồ vật hắn không muốn nghe, cho nên hắn không nghe được câu nguyền rủa nào của hai nữ hài sau lưng.

- Đã ăn xong rồi sao? Ta tới thu dọn.

Nghe được thanh âm của Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh ở phòng bếp nhô đầu nói ra.

- Ngươi đi nghỉ ngơi một chút a.

- Ừ, vẫn là Tiểu Manh nhà ta tốt nhất, vừa đáng yêu lại vừa biết làm nội trợ, đâu như hai gia hỏa các ngươi, chỉ biết ăn cơm trắng.

Minh Diệu quay đầu lại nhìn hai nữ hài ngồi cách đó không xa đang nhìn mình chằm chằm, tự nhủ:

- Nếu như bộ ngực lớn hơn một chút thì càng hoàn mỹ.

Trong lúc Minh Diệu đang cảm khái trong lòng. Một đạo bạch quang đẹp mắt đột nhiên sáng lên trong phòng, khiến mọi người nhìn không rời mắt. Đợi đến lúc mọi người thích ứng được với ánh sáng này thì phát hiện tại khu vực trống rỗng giữa căn phòng xuất hiện một cánh cửa, mà ánh sáng này chính là từ cánh cửa kia phát ra.

- Làm cái gì vậy?

Minh Diệu cau mày đứng lên, đi tới cánh cửa kia.

- Lilith này, không có việc gì thì mở ra làm gì?

Mà trong sát na Minh Diệu đi tới trước cửa kia, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn từ cánh cửa kia bay tới, vừa vặn rơi vào lồng ngực Minh Diệu. Sau khi đạo nhân ảnh kia ra khỏi cửa thì cánh cửa kia liền lập tức đóng lại, biến mất trong không khí.

- Đây rốt cuộc là gì?

Minh Diệu cúi đầu xuống, thấy rõ bộ dạng nữ hài rơi vào trong ngực mình. Hai cái đuôi ngựa màu bạc rũ xuống, khuôn mặt nữ hài có chút tái nhợt, hai mắt lộ vẻ mệt mỏi, váy áo đều bị rách mướp, tràn đầy vết máu.

- Tâm?

Minh Diệu nhẹ nhàng gọi tên nữ hài trong ngực lên, hỏi:

- Ngươi làm sao vậy?

- Minh Diệu, cứu...

Tâm mở to mắt, dùng sức bắt lấy cánh tay Minh Diệu, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng thật sự đã suy yếu quá mức nên liền hôn mê.

- Cô bé này trong hội trưởng lão Huyết tộc.

Mị đi tới, đánh giá nữ hài hôn mê trong lòng ngực Minh Diệu, nói:

- Bị thương không nhẹ, nàng như thế nào lại muốn tới nơi này?

- Lát nữa nói sau, cứu người quan trọng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.