- Đúng vậy, chính là cái miệng vết thương này.
Nhân viên khám nghiệm tử thi gật gật đầu.
- Cũng giống y hệt như miệng vết thương của người đàn ông kia. Thủ pháp
tương tự, tôi đã đo qua, ngay cả độ rộng của miệng vết thương, còn cả vị trí cũng đều giống nhau. Đều là một nhát dao đâm vào tim, mất máu quá
nhiều mà chết.
- Này…Này…Từ phía sau lưng…
Lão Lưu cảm giác việc này có chút khó có thể lý giải.
- Tôi vốn còn đang suy nghĩ xem cô gái này đã dùng cách nào để giấu được
hung khí trên người mà không bị chúng ta phát hiện. Nhân cơ hội bị giam
giữ ở phòng tạm giam tối hôm qua, liền lấy hung khí ra tự sát. Nhưng mà
bây giờ thì…
- Đúng vậy, tuyệt đôi không thể nào là tự sát.
Nhân viên khám nghiệm tử thi gật gật đầu.
- Hiện trường cũng không có hung khí, cũng không có bất kỳ dấu vết nào
cho thấy là có kẻ đột nhập vào. Hơn nữa tốt nhất là tôi cảm thấy anh nên xem đoạn phim ghi hình tối hôm qua, chuyện này thật sự là rất quỷ dị.
- Đây là cậu muốn cho tôi xem cái gì?
Lão Lử chỉ vào cái đồ hồ đo trên màn hình, cau mày hỏi.
- Đây rốt cuộc là cái gì? Một đoạn phim kinh dị ngắn à?
Trên màn hình hiển thị, một con mắt che kín tơ máu chiếm hết cả cái màn hình.
- Đây là đoạn phim mà máy quay của chúng ta ghi lại được tối hôm qua.
Nhân viên khám nghiệm tử thi nói.
- Từ lúc hơn hai gờ sáng cho đến ba giờ sáng, trong khoảng thời gian này, máy quay luôn ghi được cái dạng hình ảnh này. Mãi cho đến hơn ba giờ,
máy quay mới khôi phục bình thường. Mà tôi đoán chừng nạn nhân tử vong ở trong khoảng thời gian này. Người con gái kia, hẳn là bị giết chết
trong khoảng thời gian này.
- Ý của cậu là, đoạn băng ghi hình này bị người ta động tay động chân? Hung thủ có thể là người ở trong cục của chúng ta?
Lão Lưu hỏi.
- Cái này tôi không rõ ràng lắm, nhưng mà đoạn phim này đích thật là có
vấn đề. Hơn nữa phòng để những đoạn băng ghi lại được buổi tối đều bị
khóa, nếu không có chìa khóa thì không thể đi vào mà sửa đổi nội dung đã ghi lại được, Mà cái chìa khóa phòng kia cũng chỉ có người trông coi
trại giam có.
Nhân viên khám nghiệm tử thi lắc lắc đầu.
- Nhưng mà tôi cảm thấy không thể là người trong bộ chúng ta làm được.
- Nếu như là người trong bộ của chúng ta, nư vậy người này hẳn là có chìa khóa của phòng chứa thiết bị theo dõi, hơn nữa còn có cả chìa khóa của
phòng tạm giam nữa.
Lão Lưu nghĩ một lát nói.
- Hơn nữa
rất có thể là là hai người này cùng làm. Nhưng mà bất kể là phòng tạm
giam hay là phòng theo dõi đều không có dấu vết có người đột nhập vào.
Mà nhân viên trực ban của trại tạm giam cũng có nói qua, không có người
nào tiến vào phòng tạm giam.
- Trước khi anh đến, tôi cũng hỏi
qua mấy người ở phòng bên cạnh. Các nàng cũng nói là không có nghe thấy
cánh cửa phòng tạm giữ bị mở ra.
Nhân viên khám nghiệm tử thi nói.
- Anh cũng biết, cửa phòng tạm giam là cửa sắt, nếu như muốn mở ra thì không có khả năng không phát ra thanh âm.
- Việc này càng ngày càng quỷ dị.
Lão Lưu rùng mình một cái, không biết là bởi vì thời tiết lạnh, hay là bị việc này dọa.
- Chẳng lẽ là thật sự gặp quỷ?
- Mà từ cái đoạn băng ghi lại kia, tôi còn phát hiện được một chỗ không bình thường.
Nhân viên khám nghiệm điều khiển chuột, chỉnh đoạn băng ghi hình về thời điểm hai mươi phút.
- Anh chú ý xem chỗ này.
Trên đoạn băng ghi hình, Ngô Thanh Thanh cúi đầu, cuộn tròn ở trong góc dường như là đang ngủ.
Hình ảnh đột nhiên chợt lóe, một con mắt cực lớn xuất hiện ở trên màn ảnh.
Tuy rằng Lão Lưu đã có chuẩn bị, nhưng mà trái tim vẫn không chịu nổi mà mãnh liệt nhảy dựng lên. Cái hình ảnh này thật sự là rất dọa người.
- Thấy gì không?
Nhân viên khám nghiệm tử thi nhìn Lão Lưu.
- Thấy…Thấy cái gì?
Lão Lưu sửng sốt.
- Ngoại trừ đột nhiên có một con mắt to hiện ra thì còn có cái gì?
- Để tôi quay chậm lại một chút cho anh xem.
Nhân viên khám nghiệm tử thi điều chỉnh lại tốc độ chậm hơn gấp mười sau lần, lại để thời gian về phút thứ hai mươi.
- Anh chú ý ở chỗ này.
Nhân viên khám nghiệm tử thi chỉ vào một góc màn hình nói. Trong nháy mắt
khi hình ảnh con mắt kia xuất nhiện, nhân viên khám nghiệm tử thi liền
mạnh mẽ tạm dừng đoạn phim lại.
Trên màn hình hiển thị, ở trên là hình ảnh của nửa con mặt to lớn, ở bên dưới chính là hình ảnh của phòng tạm giam. Ở gần vị trí cánh cửa sắt, có một bóng đen không rõ ràng,
nhìn không ra là vật gì.
- A! Đây là cái gì? Hình như là có bóng dáng một người đang đứng ở cửa.
Lão Lưu nói.
- Không biết đây là bóng dáng của thứ gì, nhưng mà thứ này lúc sau cũng xuất hiện.
Nhân viên khám nghiệm tử thi điều chỉnh lại thời gian lên đến hai giờ năm chín phút.
- Nhìn xem, ở nơi này cũng có một đạo hắc ảnh, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.
Hình ảnh hiển thị dưới tốc độ cực chậm, trước khi con mắt kia biến mất khỏi
màn hình. Ngay trong nháy mắt này, cũng đồng dạng có một đạo hắc ảnh
xuất hiện ở phía dưới màn hình. Cái bóng đen kia cũng không có ngừng lại bao lâu liền tiêu thất. Mà ngay sau khi nó tiêu thất thì cả phòng tạm
giữ liền hiện ra. Ngô Thanh Thanh nằm ở trên giường, máu tươi chậm rãi
chảy ra khắp giường.
- Nói như vậy, cái bóng kia nhất định chính là hung thủ.
Lão Lưu sờ sờ cằm.
- Nhưng mà vì sao mà không có ai phát hiện ra hung thủ ra vào phòng tạm
giam như thế nào? Một chút thanh âm cũng không có, cũng không để lại dấu vết gì. Chẳng lẽ hung thủ là quỷ sao?
- Mặc kệ hung thủ có phải là quỷ hay không, nhưng mà tôi cảm thấy được, việc này không giống việc con người có thể làm được.
Nhân viên khám nghiệm tử thi dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Lão Lưu.
- Bất kể là người nam kia chết, hay là người nữ này chết, anh không thấy
rằng đây là một vụ án rất quỷ dị sao? Giết người trong phòng kín, vũ khí vô cùng sắc bén nhưng có làm sao cũng không thể tìm thấy, không có bất
kỳ dấu hiệu có người đột nhập nào. Còn nữa, có nhớ rõ lời nói của cô bé
đã tới đây ngày hôm qua không? Nàng nói là nàng sợ không bảo vệ được cho cô gái này. Nàng nói vậy là sao, rốt cuộc là có ý định gì? Dường như là nàng đã sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra.
- Hai người chết này
đều là khách du lịch. Nghe nói vốn là ở trong một thị trấn nhỏ, sau này
lại bởi vì bị kinh sợ ở trong thị trấn kia, cho nên mới vội vàng chạy
vào trong thành phố. Muốn bắt may bay trở về nhà. Nhưng mà thật không
ngờ là bởi vì tuyết rơi lớn nên phải lưu lại ở nơi này. Nếu không mà nói thì bây giời hẳn là bọn họ đã rời khỏi thành phố này rồi. Vốn cái thành phố này cũng không nằm ở trong lịch trình, mà lưu lại đây cũng chỉ là
do trường hợp bất khả kháng mà thôi, không phải là tình huống chủ định.
Mà tình huống người con gái kia chết lại càng ly kỳ hơn. Chết ở trong
trại tạm giam. Người trong bộ của chúng ta lại càng không có khả năng
biết được bọn họ sẽ tới nơi này mà bố trí hết thảy để chờ bọn họ tới.
Tôi nghĩ muốn điều tra hẳn là nên bắt tay vào điều tra ở cái thị trấn
nhỏ nơi bọn họ đã rời đi.
Lão Lưu xoa nhẹ huyệt thái dương.
- Trong thời gian lấy khẩu cung, cái cô bé họ Dương kia có nói bọn họ
gặp quỷ ở trong thị trấn nên mới vội vàng rời đi. Tôi còn tưởng rằng đó
là do cô bé nói mê sảng, nhưng mà bây giờ, bản thân tôi cảm thấy thật sự là có quỷ tồn tại.
- Còn cả cô bé đã tới nói chuyện ngày hôm qua nữa, bọn họ đi cùng với nhau. Tôi cảm thấy dường như nàng biết một số điều gì đó.
Nhân viên khám nghiệm tử thi nói.
- Tôi tới khách sạn tìm hai người họ đi.
Lão Lưu cau mày nói.
- Không ngờ đã làm cảnh sát cả đời rồi lại có thể đụng tới loại chuyện
này. Tôi cảm thấy dường như chuyện tình hai ngày nay thật giống như đang nằm mơ, có chút không thực tế.
- Ha ha, sự thật không có nghĩa là chân thực.
Nhân viêm khám nghiệm tử thi vỗ vỗ bả vai của Lão Lưu.
- Đường tuyết trơn, cẩn thận một chút.
Lão Lưu ngả nghiên đi tới khác sạn, vừa mới đi vào của, quản lý của khách sạn liền chào đón.
- Ừ, chuyện xảy ra tối hôm nọ như thế nào, tôi muốn nghe một chút.
Biểu tình trên mặt của quản lý giống như một tên trộm, ghé sát vào bên tai Lão Lưu nói.
- Kỳ thật thời gian nàng đi vào, chúng tôi cũng không biết, đây là hành
vi cá nhân của nàng, không liên quan đến khách sạn chúng tôi.
- Cái gì đi vào, tiến đi đâu?
Lão Lưu nghe xong thì không hiểu ra sao cả.
- A? Không phải là ngài đến vì chuyện hiện trường phạm tội bị phá hỏng sao?
Quản lý sửng sốt.
- Ai? Ai đi vào?
Lão Lưu đưa tay nắm lấy cổ áo của viên quản lý khách sạn. Trong khoảng thời gian mẫn cảm này, người nào không được sự đồng ý của cảnh sát mà đã
tiến vào hiện trường thì rất có thể chính là hung thủ.
- Thì…Chính là cô gái buộc mái tóc đuôi ngựa, bộ dáng rất cao, chân rất dài rất đẹp, biểu tình trên mặt lạnh như băng.
Quản lý khách sạn vội vàng nói.
- Ừ? Chân rất dài?
Lão Lưu nghĩ nghĩ, ngày hôm qua thật không có chú ý chân của cô bé có dài
hay không. Nhưng mà biểu tình trên mặt lạnh như băng thì phải nói đúng
là A Trạch. Lão lưu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn viên quản lý khách sạn.
Khách sạn của người này đã có người chết, hắn còn có tâm tư mà đi chú ý
chân của cô bé kia rất dài rất đẹp.
Lão Lưu đứng ở cửa phòng,
dùng sức gõ vài cái. Theo như quản lý khách sạn nói, sau khi A Trạch đến đây thì không có thuê riêng một phòng mà ngược lại liền ở chung một
phòng với Dương Nhan.
- Ai vậy?
Trong phòng truyền đến giọng nói của một cô bé, rất rõ ràng là còn chưa có tỉnh ngủ.
- Cảnh sát.
Lão Lưu kêu lên một tiếng.
- Bởi vì hai người có liên quan đến vụ án này, cho nên tôi đến đây để hỏi một vài vấn để.
Trong phòng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của cô bé kia và thanh âm mặc quần
áo. Qua một lúc lâu sau, một cô bé liền đi ra mở cửa. Đôi mặt màu đen
sẫm kia đã chứng minh nàng bị thiếu ngủ nghiêm trọng. Cô bé này Lão Lưu
nhân ra được, tên là Dương Nhan.
Lão Lưu vào phòng, chứng kiến cô bé có biểu tình lạnh như băng kia ngồi trên cái ghế ở cạnh cửa sổ, đang nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngây người.
Lão Lưu đi tới, vừa muốn nói chuyện. A Trạch liền đưa bàn tay lên, ngăn trở hắn.
- Chờ một chút rồi hãy nói.
Vẻ mặt của A Trạch có vẻ tương đối mỏi mệt.
- Tôi có bệnh huyết áp thấp, vừa mới rời khỏi giường sẽ bị váng đầu và
chưa hoàn toàn tỉnh táo. Ngài để cho tôi hồi phục một lát rồi hãy nói.
Lão Lưu không nói gì, ngồi ở đối diện A Trạch, nhìn cô bé này. Nói thật ra, bộ dáng của A Trạch rất đẹp, dáng người cũng tốt, nhưng mà cái bộ dạng
lạnh như băng kia, thật sự là làm cho người ta khó đối mặt.
- Tốt lắm, nói đi.
Ánh mắt của A Trạch đã khôi phục thần thái.
- Cái kia…
Lão Lưu suy nghĩ, thật sự là không biết nên mở miệng như thế nào. Bạn của
cô bị giết ở cục cảnh sát sao? Loại chuyện này…Nghe thật giống như cảnh
sát đều giống như một đám phế vật vậy.
- Ngô Thanh Thanh xảy ra chuyện? Chết rồi sao?
A Trạch chứng kiến bộ dạng muốn nói lại thôi của Lão Lưu liền mở miệng nói.
- Có phải chuyện xảy ra tối hôm qua không?
- Làm sao cô…?
Lão Lưu chấn động.
- Làm sao mà tôi biết?
Khóe miệng của A Trạch lộ ra một nụ cười mang theo một tia đùa cợt.
- Lúc trước tôi đã nói rồi, chuyện tình Trần Tự Lực chết không liên quan
gì đến Ngô Thanh Thanh, tôi muốn đưa nàng đi nhưng mà các ông lại không
chịu. Bây giờ chuyện đã xảy ra ra rồi mới đến chỗ của tôi hỏi thăm tin
tức. Người thường các ông thật đúng là….
- Nhất định là cô biết được một chút gì đó.
Lão Lưu bị loại ngữ khí kia của A Trạch chọc giận, hắn vỗ mạnh xuống mặt bàn một cái.
- Có phải là có liên quan đến cô hay không.
- Làm sao? Lại muốn bắt tôi đến cục cảnh sát, giam giữ bốn mươi tám giờ sao?
A Trạch nở nụ cười lạnh.
- Các ông có lý do gì sao? Lý do là tôi biết Ngô Thanh Thanh sẽ chết sao? Buồn cười?
A Trạch đứng lên, trợn mắt nhìn Lão Lưu.
- Ngô Thanh Thanh là bị các ông hại chết, nếu không phải tại các ông, có lẽ nàng sẽ không phải chết.
- Bây giờ tôi hoài nghi cô có liên quan tương đối lớn đối với vụ án này. Hi vọng cô có thể trở về hiệp trợ chúng tôi điều tra.
Lão Lưu cũng nổi giận đùng đùng nói.
- Dưới tình huống riêng biệt, tôi có quyền giam cô…
- Cũng muốn giam tôi lại sao?
A Trạch nở nụ cười.
- Tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng mà cô bé này, các ông cũng phải giam nàng cùng một chỗ với tôi?
A Trạch chỉ Dương Nhan đang sợ hãi ở bên cạnh
- Nếu mà để nàng cách xa tôi, như vậy thì nàng cũng sẽ chết.
- Cô…
Lão Lưu đứng lên.
- Cô lại có thể uy hiếp người khác trước mặt cảnh sát.
- Uy hiếp? Tôi không phải đang uy hiếp nàng, tôi là đang bảo hộ cho nàng,
A Trạch cười lắc lắc đầu.
- Những người thường như các ông…!
Tuy rằng Lão Lưu tự nói với bản thân mình ở trong lòng, nhất định phải bình tĩnh, nhất định không được tức giận, nhưng mà gân xanh trên đầu vẫn nổi lên. A Trạch này chỉ cần mở miệng, liền có thể khiến cho người ta tức
khí mà chết.
- Được rồi, những người thường như chúng ta, cái gì cũng đều không hiểu.
Lão Lưu hít sâu một hơi.
- Như vậy thì cô cũng cũng không phải là người bình thường. Có thể nói
cho tôi biết một ít sự tình, một ít sự tình mà người thường chúng tôi
không hiểu rõ được không.
- Ông muốn biết cái gì? Nói ra ông sẽ tin sao?
A Trạch lắc lắc đầu.
- Sự tình đã đến trình độ này, chẳng lẽ ông còn tưởng là chỉ bằng vào lực lượng của cảnh sát các ông là có thể tìm được hung thủ sao? Không nên
ngây thơ như vậy. Cái các ông có thể đối phó, chính là những vụ án mà
người thường phạm tội mà thôi. Mà vụ án mạng này, không phải là do người thường làm, đã vượt quá phạm vi năng lực của các ông rồi.
- Không phải người?
Tuy rằng Lão Lưu đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng mà những lời từ
trong miệng của A Trạch nói ra, tim của hắn vẫn là mạnh mẽ nhảy lên một
chút.
- Chẳng lẽ nói…Thật sự có loại chuyện quỷ giết người sao?