- Muốn nhờ vào món đồ vật chết vây khốn ta đúng là vọng tưởng!
Cột sáng thô to vây chung quanh Adam chậm rãi biến mất, trên người hắn
bao trùm một tầng lân vảy màu đỏ sậm, bảo vệ mấy bộ vị yếu hại của hắn,
nhìn qua thật giống như một món giáp trụ kỳ lạ. Hắn giơ trường thương
trong tay, nhìn Minh Diệu đang ngồi đối diện cách đó không xa nói:
- Đừng quên trường thương trong tay ta chính là vũ khí có thể giết chết
thần linh. Muốn đối kháng cùng nó, ngươi tốt nhất nên có vũ khí mạnh mẽ
hơn!
- Vậy thì không có, có thể sử dụng đều đã dùng hết rồi!
Minh Diệu ngồi dưới đất, không hề có chút khẩn trương gãi gãi đầu. Cảm
giác về Tầm Nhân Phù cũng đã biến mất, hẳn đã đem được tin tức truyền
tới chỗ của Dịch Tiên Sinh. Chỉ cần lão đầu trọc cùng Mị chạy thoát khỏi nơi này, Minh Diệu đã không còn nỗi lo về sau. Chỉ cần đem toàn bộ phù
chú hắn đã dán trong phòng thí nghiệm nơi đây kíp nổ, quản hắn là Adam
hay là nhân loại hoặc là thần, cho dù không chết cũng vĩnh viễn bị chôn
sâu trong lòng đất.
- Ta đã chơi đủ, cũng chờ đã đủ!
Adam cầm trường thương chỉ hướng Minh Diệu, Minh Diệu cảm giác được có
một cỗ sát khí đập vào mặt mà đến, vẫn giống như thực chất.
- Hiện tại ngươi lựa chọn ngoan ngoãn giao ra thân thể của chính mình, hay để cho ta tự mình đến lấy?
- Thật xin lỗi, bổn công ty không có khâu phục vụ tặng hàng tới cửa!
Minh Diệu dùng tay nắm lấy Yêu Lân, đứng lên khỏi mặt đất. Tuy rằng phải đối mặt địch nhân cường đại như thế, nhưng trong lòng hắn rất bình
tĩnh. Hắn chưa từng có cảm giác lòng mình linh hoạt kỳ ảo đến như thế,
giống như hết thảy đều không hề tồn tại, trên toàn thế giới chỉ có hắn
cùng địch nhân trước mặt. Hắn nắm chặt Yêu Lân trong tay, đem chút ít
linh lực còn lại truyền vào bên trong. Cảm nhận được tâm ý của người sử
dụng, Yêu Lân cũng phát ra thanh âm khinh minh, giống như một lời đáp
lại.
- Đến đây đi, muốn được đến thân thể này, ngươi cũng phải trả giá chút đại giới mới được!
Cũng không tiếp tục làm ra phòng thủ tiêu cực, mặc dù Minh Diệu biết rõ
trường thương trong tay Adam càng thêm cường đại so với lúc trước, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ xông tới.
Yêu Lân mạnh mẽ chém ngang thân thương, bám theo một mảnh quang mang đủ
màu, lực lượng thật lớn làm trường thương không thể không run rẩy lên.
- Hừ!
Adam khinh miệt dùng giọng mũi hừ lạnh một tiếng, liền nhảy lên không trung.
- Không ngờ còn có được lực lượng phản kháng, xem ra ta đã thật coi thường ngươi!
- Tên đáng thương, ngươi căn bản là không rõ một chuyện!
Minh Diệu dùng hết toàn bộ lực lượng, đi theo Adam nhảy lên không trung.
- Vô luận là thân thể này, hay là thế giới này, đều có những hồi ức
không thể bỏ qua. Cũng bởi vì có hồi ức, cho nên bất kể là thân thể hay
là thế giới chẳng hạn, làm sao có thể dễ dàng tặng cho tên nam nhân
thích bội phản như ngươi!
Ngay khi Minh Diệu nhảy lên lấy đà, đã dùng tới lực lượng nổ mạnh. Ở
trong nháy mắt hắn đã đuổi theo Adam. Yêu Lân lại chém vào trên thân
thương, hơn nữa còn là cùng một vị trí.
- Hừ, nói nhiều lý do hơn nữa, cũng không thể thay đổi sự thật ngươi chỉ là kẻ yếu!
Adam lại ngăn chặn công kích của Minh Diệu. Hiện tại thế công của Minh
Diệu rất mạnh, mặc dù đối với Adam mà nói cũng không được xem là uy hiếp gì lớn, nhưng hắn không muốn cùng Minh Diệu dùng cứng đối cứng. Thứ
nhất hắn chỉ sợ trong công kích sẽ thất thủ làm hỏng thân thể của Minh
Diệu, vì vậy có điều băn khoăn. Thứ hai hắn không muốn lãng phí quá
nhiều khí lực trên người Minh Diệu. Hắn nhìn ra được Minh Diệu hiện tại
bất quá chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, loại thế công này cũng không thể
kéo dài được bao lâu, rất nhanh Minh Diệu sẽ bị cạn kiệt linh lực mà ngã xuống.
Yêu Lân chém lên thân thương, vết rách trên thân kiếm càng thêm rõ ràng. Mặc dù linh kiếm đã thức tỉnh kiếm hồn, nhưng vẫn không cách nào đối
kháng cùng binh khí sát thần trong truyền thuyết. Cổ tay Minh Diệu vừa
dùng lực, Yêu Lân dừng trên thân thương, hắn lợi dụng nguyên lý tụ lực
của thân thương cả người đều nhấc lên, Adam thấy trước ngực Minh Diệu bị mở rộng, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, trực tiếp vung quyền
hướng ngay ngực Minh Diệu đánh tới.
Chỉ là không hề nghĩ đến, Minh Diệu lại buông Yêu Lân trong tay, trực
tiếp dùng tay bắt lấy cổ tay Adam. Hắn cầm cổ tay Adam, thân thể vươn
tới trực tiếp quấn lên người hắn.
- Lực lượng cuối cùng của ta, đều tiếp nhận tất cả đi!
Nhắm ngay hậu tâm của Adam, Minh Diệu vung lên nắm tay bao vây Kim Quyết hung hăng đánh tới.
Adam căn bản không hề dự đoán được Minh Diệu lại còn có được lực lượng
lớn như vậy, nhất thời sơ ý hậu tâm bị đánh trúng, lập tức rơi xuống
đất, lực đánh thật lớn lại làm cho hắn bị dội lên khỏi mặt đất.
- Vẫn chưa xong đâu!
Minh Diệu ở giữa không trung xem trúng thời cơ, dùng chân giẫm lên một
cột sắt, thân thể lập tức rơi xuống thật nhanh. Hắn vượt qua khỏi Yêu
Lân cũng đang rơi xuống, đem nó nắm chặt trong tay. Thân kiếm màu đỏ sậm của Yêu Lân lại phát ra hồng sắc quang mang chói mắt, sáng rực cả căn
phòng, cùng Minh Diệu lao về hướng Adam.
Quang mang chớp qua, trên mặt đất xuất hiện một khe nứt thật lớn, sâu
không thấy đáy. Mà ở địa phương Minh Diệu đi qua, toàn bộ cột sắt đều bị cắt thành hai nửa ngay trung gian thật chỉnh tề, chậm rãi chảy xuống,
nhìn qua chẳng khác gì miếng bơ bị dao tước gọn gàng. Một cây trường
thương bao phủ hoa văn đỏ tươi xoay tròn trên không trung vài vòng, cắm
sâu trên mặt đất không ngừng run rẩy lên, phát ra thanh âm ong ong.
Đường vân màu đỏ trên thân thương dần dần ảm đạm xuống, đầu thương màu
đen ở trong không khí dần dần hóa thành bụi bặm, theo gió phiêu tán.
- Thật xin lỗi, Yêu Lân!
Nhìn thấy Yêu Lân che kín vết rách, Minh Diệu xin lỗi nói. “Đinh” một
tiếng vang giòn, Yêu Lân trong tay Minh Diệu hoàn thành xong sứ mạng
cuối cùng của mình, từng đoạn từng đoạn vỡ vụn ra, hóa thành vô số mảnh
nhỏ trong suốt, rụng rơi trên mặt đất. Hiện tại trong tay Minh Diệu chỉ
còn lại một đoạn chuôi kiếm ngắn ngủn.
- Ta thay đổi chủ ý!
Trong khói bụi, truyền đến thanh âm tức giận của Adam:
- Chờ sau khi ta chiếm cứ thân thể của ngươi, ta muốn đem linh hồn của
ngươi hủy diệt hoàn toàn, ngay cả chút dấu vết cũng không lưu!
- Vậy ta còn thật sự phải cảm ơn ngươi!
Hai chân Minh Diệu mềm nhũn, hoàn toàn vô lực đứng thẳng, trực tiếp nằm ngã trên mặt đất:
- Ít nhất như vậy ta cũng không cần chứng kiến cảnh tượng tận thế tàn nhẫn kia!
Minh Diệu cảm giác toàn thân vô cùng mệt mỏi, tựa hồ mỗi một bộ vị trên
cơ thể đều đang run rẩy, hoàn toàn thoát lực. Hiện tại dù hắn có muốn
đứng lên chạy trốn cũng vô cùng khó khăn. Hắn run rẩy lấy ra hộp thuốc
lá trong túi, từ bên trong rút ra một điếu cuối cùng ngậm lên môi, đem
hộp thuốc lá vò thành một cục tiện tay ném sang một bên.
- Ba!
Một tiếng vang, châm vào điếu thuốc. Làn khói nhẹ bay lên, Minh Diệu
dùng sức rít sâu một hơi. Có rất nhiều việc cũng giống như hút thuốc,
mặc dù biết cuối cùng không có kết cục gì tốt, nhưng vẫn nhịn không được muốn đi làm.
Hết thảy đều kết thúc, Adam từ một
đống hoang tàn đổ nát bước ra. Ở nửa thân trên của hắn có một miệng vết
thương từ ngực trái kéo dài đến eo phải, tuy rằng đã không còn chảy máu, nhưng vết thươn vẫn bị mở ra thật lớn, khủng bố làm cho người ta phải
sợ hãi. Tuy rằng bộ vị yếu hại trước ngực bao trùm làn vảy màu đỏ, nhưng cũng không ngăn được một kích toàn lực của Yêu Lân trong tay Minh Diệu. Trường thương trong tay hắn, một đầu thương nơi phân nhánh đã bị chặt
đứt thật chỉnh tề, song đầu thần thương chỉ còn lại một đầu thương.
- Xích…
Một thanh âm vang lên, đầu thương còn lại trong nháy mắt cắm vào vai
trái Minh Diệu. Tựa hồ là cố ý, vị trí Adam công kích chính là miệng vết thương trên bả vai hắn, không hề lệch đi chút nào.
Cảm giác thống khổ đâm sâu vào tận xương tủy làm Minh Diệu nhịn không
được phải kêu lên thành tiếng. Nghe được tiếng kêu thảm của Minh Diệu,
khóe môi Adam lộ ra một tia cười tàn nhẫn, một tay hắn nắm lấy trường
thương, cổ tay vừa nhấc đem cả người Minh Diệu nhấc lên.
- Nếu lúc ấy ngươi có thể ngoan ngoãn giao ra thân thể của ngươi, hiện tại cũng không cần chịu thống khổ lớn như vậy!
Adam dùng một loại ngữ khí như than tiếc nói:
- Cần gì chứ?
- Hắc hắc, ai nói ta đã bỏ cuộc sao?
Tuy Minh Diệu đau đớn tới mức toàn thân tuôn đầy mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt vẫn mang theo dáng tươi cười trào phúng:
- Ta còn có một chiêu cuối cùng đâu…
- Để cho ta đoán thử, là đồng quy vu tận sao?
Adam nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn đem trường thương trong tay đâm về phía trước, Minh Diệu lại bị nhấc lên giữa không trung.
Ngay khi thân thể Minh Diệu bị mất đi động lực, chậm rãi rơi xuống, Adam lại huy vũ trường thương trong tay. Mũi thương sắc bén mang theo vô số
tàn ảnh, xé rách không khí, ở trên người Minh Diệu đâm ra vô số miệng
vết thương.
Đầu thương lướt qua cổ Minh Diệu, trực tiếp đánh đứt xâu chuỗi dùng che
chắn trang bị quấy nhiễu linh lực. Sau đó khi thân thể Minh Diệu còn
chưa kịp rơi xuống đất, đầu thương lại cắm vào miệng vết thương trên vai của hắn.
- Hiện tại thì sao? Còn có chiêu số nào nữa không?
Adam khinh miệt nói:
- Trừ bỏ tiểu xiếc kia, ngươi còn phương pháp nào nữa sao?
- Vậy thì không có…khái khái…
Minh Diệu cười khổ nói, xâu chuỗi rơi trên mặt đất, linh lực ba động
trong cơ thể bị quấy nhiễu, đã không khả năng dùng ý niệm kích phát Bạo
Tạc Phù hắn đã chuẩn bị trước đó, hiện tại Minh Diệu đã thật sự không
còn đường có thể đi.
- Ta đã tới chậm sao?
Một trận hương khí nhàn nhạt bay vào trong mũi Minh Diệu, hắn quay đầu
nhìn lại. Không biết từ khi nào Lilith đã xuất hiện bên trong phòng.
Trên thân nàng vẫn là một thân áo trắng như tuyết, cùng bộ dáng vẻ mặt
non nớt với bộ ngực thật lớn, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười vĩnh cửu không hề thay đổi, hoàn toàn không chút phù hợp với hoàn cảnh hoang tàn đổ nát sau cuộc chiến hiện tại. Nhưng Minh Diệu ở trong khóe mắt Lilith đã phát hiện một tia thần sắc thất vọng khó thấy.
- Không, ngươi tới vừa lúc!
Adam cũng không quay đầu lại, đã biết người tới là ai. Đây là lực cảm
ứng đặc thù, một loại cảm ứng chỉ có hắn cùng Lilith mới có được.
- Ngươi tới đúng lúc, hiện tại ngươi có thể tận mắt chứng kiến ta trở thành thần!
- Hai ngàn năm trước ngươi đã thất bại một lần. Mà ở hơn hai ngàn năm sau, ngươi lại muốn thử!
Lilith thở dài một hơi:
- Chẳng lẽ trở thành thần thật sự hấp dẫn ngươi đến như vậy sao?
- Chuyện này ta đã giải thích qua với ngươi rất nhiều lần!
Adam quay đầu lại cau mày nhìn Lilith:
- Hơn hai ngàn năm trước ngươi đã gây trở ngại ta một lần, không phải đã ước định lần này ngươi sẽ không gây trở ngại cho ta sao?
- Ước định chính là ước định, lần này ta sẽ không tiếp tục gây trở ngại cho ngươi.
Diễn cảm tươi cười của Lilith đã biến mất không còn nhìn thấy gì nữa,
cũng đã thay vào vẻ u oán. Ở trước mặt một ít người nào đó, cho dù là nữ ác ma dạo chơi nhân gian cũng sẽ trở thành nữ nhân bình thường trong
trần thế.
- Bằng không ta làm sao lại đem một tài liệu sống tốt như vậy đưa tới trước mặt ngươi!
- Nếu là như vậy, cũng đừng kéo dài thêm nữa.
Adam quay đầu, nhìn Minh Diệu đã vô lực giãy dụa trên không trung nói:
- Hiện tại nên bắt đầu nghi thức đi!
Hiện tại Minh Diệu đã bị vây trong loại trạng thái nửa hôn mê. Đầu óc
của hắn tuy rằng vẫn còn có thể tự hỏi, nhưng ánh mắt đã không thể mở
ra. Cơ thể con người luôn có hệ thống sinh vật bảo hộ đặc thù, khi không còn chịu đựng nổi sự đau đớn, sẽ tự động hôn mê. Nhưng Minh Diệu không
dám làm cho bản thân mình bị mất đi ý thức. Bởi vì nếu như ý thức của
hắn vẫn thanh tỉnh, khi Adam chiếm cứ thân thể hắn, có lẽ hắn còn có khả năng ngăn cản. Nhưng nếu như hắn trực tiếp ngất đi, như vậy linh hồn
của hắn sẽ bị Adam hủy diệt khi còn ở trong trạng thái vô ý thức.
Một cỗ áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng vọt tới, đè xuống thân thể Minh Diệu, cũng đè xuống linh hồn của hắn. Giống như bị ném vào trong
máy trộn bê tông thật lớn, loại thống khổ không cách nào hình dung. Minh Diệu biết đây là do Adam mạnh mẽ đem linh hồn xâm chiếm vào thân thể
của mình. Một khối thân thể vốn không thể chịu tải nổi hai linh hồn.
Huống chi là loại linh hồn cường đại như của Adam. Minh Diệu tận lực
chống cự, nhưng lực lượng áp bách thật sự là quá lớn, linh hồn Minh Diệu càng ngày càng bị thu nhỏ lại.
Thân thể Adam dần dần trở nên trong suốt, bạch sắc quang mang dọc theo
trường thương truyền tới, đem cả người Minh Diệu đều bao bọc bên trong.
Mà Lilith lại khoanh tay trước ngực đứng một bên, yên lặng nhìn thấy,
nhưng biểu tình trên mặt nàng lại không ngừng biến hóa, không biết nàng
đang suy nghĩ điều gì.
- Còn thiếu chút nữa là có thể hoàn thành xong.
Adam cười nói:
- Không cần tiếp tục phản kháng, ngươi cho rằng với lực lượng linh hồn
của một phàm nhân như ngươi, thật sự có thể chống cự ta sao? Tuy rằng ta không phải thần, nhưng ta là nhân loại cường đại nhất. Ở trước mặt ta,
ngươi căn bản không hề có chút năng lực phản kháng!
Thân ảnh Adam càng ngày càng nhạt dần, mà thân thể Minh Diệu càng lúc
càng phát sáng lên. Một đoàn bạch sắc quang cầu mỏng manh từ thiên linh
cái Minh Diệu bị bức ra, rất rõ ràng, linh hồn Minh Diệu không ngăn cản
được linh hồn Adam đang ăn mòn thân thể, đã bắt đầu dần dần thoát khỏi
thân thể của chính mình.
Lilith cau mày, tay nàng không tự giác vươn đi ra, giống như muốn ngăn
cản hành vi của Adam, nhưng động tác chỉ làm một nửa đã ngừng lại, nàng
rút tay trở về chỉ đứng một bên nhìn thấy với vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Không bao lâu, thân thể Adam đã hoàn toàn biến mất không thấy. Thân thể
Minh Diệu từ trên không trung hạ xuống, đưa tay rút ra trường thương cắm trên vai. Hắn đi tới bên cạnh bồi dưỡng tào, đem cả người ngâm mình vào bên trong chất lỏng màu xanh biếc. Vết thương trên người chậm rãi khép
lại trong nháy mắt, bởi vì trước đó Adam đã cố ý tránh đánh bị thương bộ vị yếu hại trên người Minh Diệu, cho nên thân thể Minh Diệu bị thương
cũng không nặng lắm, chỉ qua thời gian ngắn ngủi cũng đã khôi phục hoàn
hảo như lúc ban đầu