Linh lực trong cơ thể Minh Diệu mãnh liệt bao phát. Kim sắc quang
mang vờn quanh trên người có chút chói mắt, quyền phải của hắn hung hăng đánh thẳng vào hậu tâm Jackson.
Ngay khi Minh Diệu xuất hiện
ngay sau lưng của mình, Jackson đã phát giác. Nhưng dây leo quấn quanh
người thật sự là quá nhiều, hắn căn bản không kịp giãy ra. Tuy rằng cũng làm ra động tác né tránh, nhưng nắm tay Minh Diệu vẫn đánh trúng phía
sau lưng của hắn, đem cả người hắn đánh bay ra ngoài!
- Ầm…
Thân thể Jackson nện mạnh lên vách tường bằng kim loại, đem vách tường đụng
thành một lỗ hổng lớn, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.
- Thành công sao?
Minh Diệu nhịn xuống đau đớn trong cơ thể, thở hổn hển. Loại phương thức lợi dụng linh lực nổ mạnh thế này đích xác có thể mang đến lực phá hoại
cường đại, nhưng tạo thành gánh nặng cũng thật lớn đối với thân thể. Chỉ một kích đơn giản như vậy ít nhất đã dùng hết phân nửa linh lực của
hắn. Hắn không dám khinh thường, lập tức lấy ra một khối bánh bích quy
nén ném vào trong miệng.
- Ha ha, thật khó tin, lần này lại đau như vậy, so với lần trước còn thấy đau!
Jackson nằm trên mặt đất khẽ nhúc nhích, chậm rãi bò lên:
- Thật không ngờ trước đó ngươi cho ta bao nhiêu bất ngờ liên tiếp chẳng
qua chỉ là bảng quảng cáo mà thôi, cuối cùng lần này mới là thật!
- Nhưng vẫn bị ngươi tránh thoát!
Minh Diệu ngậm bánh bích quy trong miệng hàm hồ nói:
- Vốn nhắm vào hậu tâm của ngươi, nhưng thật không ngờ vẫn bị ngươi tránh được yếu hại!
- Muốn lập tức lấy mạng của ta sao? Ý tưởng không sai, chỉ là có chút khờ dại!
Vẻ mặt Jackson thoải mái phủi phủi bụi đất bám trên người:
- Ngươi cần cố gắng thêm chút nữa!
Tuy rằng vừa mới tránh được yếu hại, nhưng một kích của Minh Diệu vẫn làm
cho hắn bị thương tổn. Minh Diệu có thể rõ ràng nhìn thấy được khéo môi
hắn có vết máu. Hơn nữa cả người hắn có chút biến dạng. Tựa hồ bị một
kích vừa rồi đánh trúng xương sống, hiện tại cơ thể hắn hơi nghiêng sang bên, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng vẫn còn đứng nguyên nơi đó.
Minh
Diệu cảm giác người này tuyệt không giống như một nhân loại, làm gì có
nhân loại bị người đánh trọng thương xương sống mà vẫn còn có thể đứng
lên.
- Tuy rằng ngoài miệng ngươi kêu to như vậy, nhưng sao ta lại cảm thấy ngươi không hề đau đớn chút nào đây?
Minh Diệu nắm chặt tay, trạng huống linh lực khôi phục cũng không tệ lắm,
xem ra lực lượng nổ mạnh ngũ hành không cách nào đem nam nhân kia đánh
ngã, còn cần dùng lực lượng lớn hơn nữa.
- Ha ha, làm cho ngươi thất vọng rồi.
Jackson nói:
- Thân thể này của ta đương nhiên là không có cảm giác đau đớn. Dĩ nhiên, quy tắc áp dụng cho thân thể nhân loại đối với ta không có tác dụng gì!
- Vậy ngươi còn là nhân loại sao?
Minh Diệu nói:
- Quả thật so với yêu quái càng thêm yêu quái!
- Ta đương nhiên là nhân loại!
Jackson ha ha phá lên cười:
- Nhưng ngươi cũng không thể tính là người!
- Ta? Ta đương nhiên là nhân loại!
Minh Diệu xoa bóp các đốt ngón tay, làm ra động tác sẵn sàng chiến đấu:
- Đừng để cho ta lặp lại một lần người là người mà yêu là yêu thật quá vô nghĩa đi!
- Được rồi, như vậy chúng ta cũng không cần tiếp tục nhiều lời…
Lời còn chưa dứt, thân ảnh của hắn đã biến mất trước mặt Minh Diệu. Trong
lòng Minh Diệu căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng thì Jackson đã xuất
hiện ngay trước mặt của hắn, bàn tay lại đâm sâu vào trong thân thể Minh Diệu.
- Kính tượng sao?
Thân thể Minh Diệu ở trước mắt
đột nhiên trở nên có chút mơ hồ không rõ, bàn tay Jackson nhẹ nhàng vung lên, Minh Diệu trước mắt đã hóa thành một mảnh hơi nước, tiêu tán bên
trong không khí.
Minh Diệu lại lặp lại chiêu cũ, ảnh tượng bị
Thủy Kính Thuật chiếu lại lừa gạt Jackson, hắn đột nhiên lại xuất hiện
ngay phía sau, lúc này mục tiêu của Minh Diệu là vùng gáy của hắn. Vô
luận hắn có phải là nhân loại hay không, nếu như đại não bị đánh trúng,
cho dù là siêu nhân cũng phải đi đời nhà ma, huống chi lần này Minh Diệu dùng tới tám phần linh lực.
- Ha ha, luôn từ phía sau đánh bất ngờ, phương pháp của ngươi thật quá cũ kỹ!
Cảm giác được Minh Diệu đang ở phía sau mình, đầu của Jackson cũng không
quay lại, tay của hắn lấy một loại phương thức không thể tưởng tượng nổi đánh về phía Minh Diệu ở phía sau. Thật giống như thân thể hắn hoàn
toàn không hề tồn tại xương cốt, góc độ cánh tay gấp khúc bất luận là
nhân loại nào cũng không thể làm được.
Động tác của hắn tuy rằng
nhìn qua thật thong thả, nhưng trên thực tế lại rất nhanh. Minh Diệu
biết hiện tại động tác mà ánh mắt mình bắt giữ nhìn qua như thật thong
thả, chẳng qua đó chỉ là tàn ảnh mà thôi. Nếu như theo đà này, trước khi mình đánh trúng Jackson thì hắn cũng đã đủ thời gian đánh thủng trên
người mình mấy động, mà công kích của mình cũng chỉ vô ích. Dù sao không so đo dáng người cùng sai biệt chủng tộc, cánh tay của Minh Diệu vẫn
ngắn hơn hắn một đoạn. Nếu lưỡng bại câu thương còn có thể suy nghĩ,
nhưng loại mua bán thâm hụt tiền vốn như vậy Minh Diệu sẽ không làm. Bất đắc dĩ Minh Diệu chỉ có thể mạnh ẽm xoay người trên không trung thay
đổi tư thế, bàn tay kia lướt sát qua da đầu Minh Diệu, mang đi vài sợi
tóc của hắn.
Tránh thoát công kích, Minh Diệu rơi xuống đất cũng
không dám dừng lại, lập tức giẫm đầu ngón chân trên sàn nhà, nhanh chóng thối lui ra sau mấy bước.
- Bạo!
Sức nặng gieo cho thân
thể thật sự quá lớn, huống chi là nửa đường phải đem lực lượng mạnh mẽ
thu hồi trở lại, như vậy mang đến thương tổn cho thân thể càng lớn hơn
nữa. Minh Diệu cảm giác toàn thân đều đau đớn, gân mạch cùng mạch máu
khắp cơ thể đều như muốn nổ tung. Hắn vội vàng điều chỉnh hơi thở, qua
một lát mới cảm giác khí huyết trong cơ thể hơi chút bình phục lại.
Ngay khi Minh Diệu đang khôi phục, Jackson đứng phía xa mỉm cười, lẳng lặng
nhìn hắn cũng không nói chuyện, giống như đang chờ Minh Diệu khôi phục
đến trạng thái tốt nhất.
Minh Diệu biết người như thế nếu không
phải tuyệt đối tự tin thì là tuyệt đối ngu ngốc. Nhưng Jackson nếu không truy tới, Minh Diệu cũng không ngu ngốc xông lên trước. Hắn chậm rãi
bình phục lại huyết khí, thỉnh thoảng đem hai khối bánh bích quy ném vào trong miệng.
- Ta có chuyện muốn hỏi!
Nhìn thấy Minh Diệu không ngừng ném bánh bích quy vào trong miệng, diễn cảm Jackson có chút mê hoặc:
- Ngươi có thói quen vừa đánh nhau vừa ăn đồ vật hay sao?
- Ân? Ngươi muốn nói thứ này?
Minh Diệu ngậm bánh bích quy hàm hồ không rõ nói:
- Ngươi không cảm giác sao?
- Cảm giác được cái gì?
- Không có việc gì, khi đánh nhau ta luôn có thói quen bổ sung chút thể lực mà thôi.
Minh Diệu mơ hồ không rõ nói. Rất rõ ràng Jackson cũng không biết Minh Diệu
có thể lợi dụng thực vật để khôi phục bổ sung lại linh lực, mà Minh Diệu cũng không ngu ngốc đem chuyện này nói cho hắn biết. Dù sao bây giờ là
cuộc chiến sinh tử, cũng không phải trận so đấu hữu nghị ai mạnh ai yếu.
- Thật là kỳ quái, ngươi bây giờ còn cần bổ sung thể lực sao?
Rất rõ ràng Jackson không tin lời nói của Minh Diệu. Thân thể hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, tiếp theo trong nháy mắt đi tới trước mặt hắn.
Minh Diệu vốn không có nghĩ đến hắn
lại đột nhiên tập kích, trong lòng thầm kêu không ổn. Đợi khi Minh Diệu
kịp có phản ứng thì bàn tay Jackson đã nắm lấy bờ vai của hắn. Một cỗ
lực lượng kỳ quái từ bả vai Minh Diệu truyền vào trong cơ thể, làm cho
linh lực của hắn giống như là bị trói buộc, toàn thân không thể nhúc
nhích, mà bàn tay Jackson đang chậm rãi vươn tới thân thể Minh Diệu.
- Đồ không biết xấu hổ, lại đánh lén mà không nói một tiếng!
Minh Diệu không nói được ra lời, trong lòng thầm mắng vài câu. Nhưng bản thân hắn lại quên mất trước đó hắn cũng luôn chọn dùng chiến thuật đánh lén!
Nhưng mấy ngón tay thay vì xuyên lỗ thủng trên người Minh Diệu, nhưng
lại không đâm vào thân thể hắn, chỉ vươn về phía một cái bánh bích quy
mà Minh Diệu lấy ra trong túi, bàn tay còn lại không ngờ lại buông hắn
ra.
Vừa thoát khỏi trói buộc, Minh Diệu làm ra phản ứng đầu tiên chính là
hung hăng đấm một quyền lên gương mặt chỉ cách mình khoảng mười cm,
nhưng quả đấm của hắn lại đánh hụt vào khoảng không, trước khi đụng tới
mặt của Jackson, người kia đã biến mất không thấy, quay về vị trí vừa
đứng khi nãy.
- Vật này tựa hồ chỉ là bánh bích quy bình thường mà thôi a.
Trong tay cầm bánh bích quy lấy được từ chỗ Minh Diệu, Jackson lật qua
lại đánh giá. Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, vật này không khác gì loại
bánh lương khô bình thường, hắn bẻ một miếng cẩn thận nếm thử.
- Hương vị rất khó ăn nhưng đích xác chỉ là thực phẩm bình thường, thật kỳ quái…
- Ngươi ăn thứ này chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì muốn ăn mà thôi sao?
Jackson ném chiếc bánh sang bên, thật mê mang nói:
- Hơn nữa còn khó ăn tới như vậy…
- Cắt, sớm biết vậy bỏ thêm chất độc vô trong bánh!
Minh Diệu nhỏ giọng than thở một câu:
- Như thế nào, không được sao? Vừa rồi ta đã nói thế mà ngươi còn không tin!
- Tiểu tử kỳ quái!
Jackson lắc đầu, tỏ vẻ thật không hiểu nổi:
- Nhưng thứ độc dược gì đó tựa hồ đối với ta cũng không có tác dụng gì, cho nên suy nghĩ của ngươi không thành lập…
- Ta kháo, thứ như ngươi còn là bách độc bất xâm sao, rốt cục làm sao giống nhân loại đây?
Minh Diệu nhổ nước bọt dưới sàn, nói:
- Nhưng thật thắc mắc, tên tiến sĩ điên kia còn đang bận rộn chuyện gì
đây? Hai chúng ta đánh lâu như vậy cũng không thấy hắn có phản ứng?
- Hắn sao, có chuyện trọng yếu hơn cần làm!
Jackson nở nụ cười:
- Bên này chúng ta xem như chuẩn bị hoạt động, hắn sau đó mới biểu diễn…
- Theo ta được biết, muốn chế tác ra thứ gọi là thần, cần một thân thể đặc thù, cùng một linh hồn cường đại!
Minh Diệu nói:
- Nếu cơ thể của ta thật thích hợp, như vậy linh hồn thì sao? Ngươi muốn dùng linh hồn của ai?
- Ha ha, xem ra ngươi đối với chuyện này thật có hứng thú nha.
Jackson cười nói:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết!
- Như vậy Hắc Chi Đoạn Chương đâu? Ngươi để ở nơi nào?
Minh Diệu thong thả hỏi. Tuy rằng hắn dựa vào việc bổ sung thực vật để
khôi phục linh lực nhanh hơn, nhưng hắn cũng cần phải có thêm thời gian. Hiện tại Minh Diệu vừa kéo dài thời gian vừa chờ đợi linh lực khôi
phục.
- Ha ha, còn chưa đánh thắng mà đã muốn lấy phần thưởng sao?
Jackson nở nụ cười, tay hắn chợt trảo vào hư không, cuộn da dê cũ kỹ mà
Minh Diệu từng nhìn thấy liền xuất hiện trong tay hắn, hắn giơ lên tùy ý ném lên trên đài điều khiển chỗ Gabi đang ngồi, mà chính hắn thì đứng
trước mặt Minh Diệu.
- Chỉ cần ngươi có thể đánh ngã ta, thì có thể đi lấy phần thưởng!
Jackson nhìn Minh Diệu ngoắt ngón tay:
- Tuy rằng điều này thật sự không có khả năng!
- Không thử làm sao mà biết được!
Minh Diệu lắc cổ tay:
- Huống chi ta còn vũ khí bí mật còn chưa dùng đâu!
Minh Diệu nhẹ nhàng lắc cánh tay, hắn nhìn ra được Jackson rõ ràng làm
ra bộ dạng chơi đùa với mình, căn bản không hề xem mình vào trong mắt.
Tuy rằng hiện tại uy lực của Yêu Lân trở nên càng mạnh, nhưng Minh Diệu
cũng không có nắm chắc nhất định xử lý được nam nhân quỷ dị trước mặt
này. Vũ khí cực mạnh chỉ khi ở cơ hội thỏa đáng nhất mới tiếp tục sử
dụng ra, mới có thể phát huy được uy lực cực mạnh của nó.
Hơn nữa lần này mục đích tới đây Minh Diệu vẫn luôn luôn không hề quên.
Chỉ cần có thể lấy được Hắc Chi Đoạn Chương, như vậy cần gì phải cùng
nam nhân quỷ dị kia đánh tới đánh lui làm chi. Mặc dù nam nhân này nhìn
qua rất cường đại, hắn chắn ngay trước mặt Minh Diệu cùng Hắc Chi Đoạn
Chương, Minh Diệu chủ yếu không có cơ hội vòng qua hắn đi cướp cuộn da
dê, dù có thể trong nháy mắt đi vòng qua hắn, Minh Diệu phỏng chừng
trước khi mình lấy được cuộn da dê chỉ sợ trên lưng cũng có thêm mấy lỗ
thủng, vì động tác của nam nhân kia không chỉ có quỷ dị, hơn nữa tốc độ
còn cực nhanh. Minh Diệu thậm chí còn không thấy được hắn làm sao di
động.
Bất quá không sao cả, Minh Diệu vẫn còn một vũ khí bí mật, một vũ khí bí mật mà mấy người này không hay biết. Một đoàn ảnh tử màu đen dọc theo
ống quần Minh Diệu chậm rãi chui ra sau lưng của hắn, tiềm nhập xuống
bên dưới bóng của ống dẫn dưới sàn. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, hơn
nữa thân thể Minh Diệu còn che chắn ảnh tử kia, cho nên Minh Diệu nắm
chắc mười phần Jackson không thể phát hiện ra sự tồn tại của Mị.
Chỉ cần ngay mặt bám trụ lực chú ý của Jackson, làm cho Mị có thể thần
không biết quỷ không hay vòng qua ngăn trở của hắn đi tới bên đài điều
khiển, bên kia chỉ có một tên tiến sĩ trói gà không chặt như Gabi đang
ngồi, Mị có thể dễ dàng lấy được Hắc Chi Đoạn Chương vào trong tay. Minh Diệu nhìn quanh bốn phía một chút, hắn đang tìm phương pháp thoát thân
sau khi lấy được Hắc Chi Đoạn Chương.
- Ngươi đang tìm cái gì?
Nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Minh Diệu, Jackson mở miệng hỏi.
- Không có gì.
Minh Diệu thấy hắn chú ý, vội vàng dừng lại suy tính tìm kiếm đường bỏ
chạy. Hiện tại chuyện chính yếu nhất là hấp dẫn lực chú ý của Jackson,
làm cho Mị có thể nương theo ảnh tử đi vòng qua Jackson rồi nói sau. Chỉ cần Mị có thể tới sát chỗ đặt Hắc Chi Đoạn Chương, chuyện khác có thể
từ từ tính toán. Minh Diệu thoáng khom người, làm ra bộ dáng như muốn
công kích.
- Ta tới đây!
- Tùy thời xin đợi!
Như một thân sĩ có phong độ nhất Châu Âu, vừa nghe được tuyên ngôn công
kích của Minh Diệu, Jackson cúi người hướng Minh Diệu làm ra động tác
như thỉnh mời.
- Lên!
Minh Diệu lấy ra ba trương phù chú.
- Tật, Ly Hỏa!
Ba quả cầu lửa màu trắng hướng Jackson bay qua.
- Ha ha, còn muốn lặp lại chiêu cũ sao?
Đối mặt với ba quả cầu lửa màu trắng bay tới, lần này Jackson cũng không trốn tránh. Hắn đưa tay phải hướng quả cầu lửa nhẹ nhàng vung lên,
giống như bị vợt đánh tennis đánh qua, quả cầu lửa thay đổi quỹ tích bay trên không trung, hướng lên trần nhà chợt nổ tung!
- Ha ha, không cần mãi dùng một chiêu cũ, có điểm mới mẻ được không!
Jackson đánh bay Ly Hỏa của Minh Diệu, cười a a nói.
Minh Diệu cũng không tiếp lời, theo sau Ly Hỏa hướng Jackson xông tới.
- Lại muốn dùng thực vật kỳ quái đến trói ta sao?
Đối mặt với Minh Diệu đang xông tới, Jackson chỉ bước lui ra sau một bước, tránh thoát công kích của Minh Diệu vừa xông lên.
- Ngươi đã đoán sai, lần này là thật sự.