- Ha ha, vậy thì không có khả năng!
Jackson cười nói:
- Tuy rằng ngành phân phối nằm ở tầng hai, nhưng anh không xuống dưới được đâu.
- Di? Vì sao vậy?
Minh Diệu kỳ quái nhìn Jackson nói:
- Tôi vừa mới chứng kiến ở cuối hành lang có thang máy, dùng thang máy không phải xuống được sao?
- Đương nhiên là không được!
Jackson lắc đầu:
- Thang máy có công năng phân biệt thẻ, hiện tại thả cấp một của anh
không thể thông qua, nhất định phải có thẻ cấp hai của tổ trưởng anh mới qua được!
- Nguyên lai là như vậy!
Minh Diệu gật đầu nói:
- Nguyên lai tôi nhìn thấy thẻ của tổ trưởng không giống như thẻ của
tôi, thì ra cấp bậc của hắn cao hơn. Đây đúng là chuyện vô cùng phiền
phức, gần đây thực nghiệm bề bộn nhiều việc, chỉ sợ tổ trưởng không có
nhiều thời gian như vậy…
- Có lẽ tôi có thể giúp anh!
Jackson liếc mắt nói:
- Tôi cũng là tổ trưởng tổ thực nghiệm. Cũng có thẻ cấp hai, có lẽ tôi có thể giúp anh xuống tầng hai xin một xâu chuỗi…
- Di? Có thể sao?
Hai mắt Minh Diệu chợt tỏa sáng:
- Thật sự có thể sao? Sẽ không gây phiền toái cho anh chứ?
- Hắc hắc, sẽ không đâu!
Jackson đi tới bên người Minh Diệu, bàn tay nhìn qua như thật tự nhiên đặt lên vai hắn:
- Nhưng nói đi nói lại, tổ trưởng của anh cùng anh nhận thức nhau khi nào vậy?
Minh Diệu cau mày, thật không nghĩ qua báo ứng lại tới nhanh như vậy.
Vừa rồi hắn ở trong hành lang mới động tay động chân với một nam nhân,
kết quả chỉ mười mấy phút sau hắn lại bị người động tay động chân với
chính mình. Mặc dù nhìn qua giống như nói chuyện phiếm đơn thuần, nhưng
bàn tay đặt trên vai mình lại có chút không thành thật, không ngừng sờ
soạng qua lại.
- Nói như vậy anh cũng có thể đi xuống tầng hai sao?
Minh Diệu giả vờ như không có việc gì, cười cười nhìn hắn nói:
- Thẻ của anh cũng là cấp hai sao?
- Đó là đương nhiên!
Jackson vội vàng đem tấm thẻ cài trên ngực mình khoe ra, nói:
- Tổ trưởng tổ thực nghiệm đều có thẻ cấp hai, có thể đi vào tầng hai
phòng thí nghiệm. Tôi là tổ trưởng tổ ba, đương nhiên có loại quyền hạn
này!
- Nguyên lai là như vậy a!
Minh Diệu gật gật đầu:
- Dùng thẻ cấp hai cho máy nhận thẻ phân biệt thì có thể xuống tầng hai rồi, không cần thêm thứ gì khác nữa ư?
- Đương nhiên không cần, đây là quyền lợi đặc thù của các tổ trưởng tổ
thực nghiệm dùng để xuống tầng hai báo cáo tiến triển thực nghiệm theo
ngày quy định, cho nên có quyền lợi tiến vào tầng hai.
- Vậy là tốt rồi!
Minh Diệu thở phào một hơi, nhìn qua giống như vừa tháo xuống một gánh nặng trầm trọng.
- Ân? Làm sao vậy?
Nhìn thấy Minh Diệu lộ ra biểu tình như chán ghét dùng sức thoát khỏi
bàn tay của hắn, Jackson kỳ quái hỏi. Nhưng nghi vấn của hắn còn chưa
kéo dài được bao lâu thời gian, bởi vì ngay lập tức hắn cảm thấy trên
gáy truyền tới một cỗ đau nhức dữ dội sau đó liền mất đi tri giác.
- Vương bát đản, dám chiếm tiện nghi của lão tử!
Minh Diệu cảm giác có chút chưa hả giận, lại đạp thêm hai cước lên người Jackson.
- Tuy rằng là một trung niên bất lương, ta đối với trò bách hợp cũng có
chút lý giải, nhưng đối với trò cơ lão này căn bản không có hứng thú!
Minh Diệu phun bãi nước bọt, hậm hực nói.
Hắn tháo xuống tấm thẻ trước ngực Jackson, rốt cục có thể xâm nhập xuống tầng sâu hơn. Nhưng chợt nhớ lại vừa rồi mình bị người này sỗ sàng
chiếm tiện nghi, Minh Diệu vẫn không nhịn được chợt rùng mình. Nếu như
có thể quay trở về an toàn, nhất định phải đi tìm nữ ác ma biến thái
Lilith để tính sổ, trong lòng Minh Diệu thầm nghĩ. Đối với oán niệm bị
nam nhân chiếm tiện nghi thế này, đã vượt qua phạm vi bảo trì lý trí của Minh Diệu. Đến lúc đó rốt cục là ai sẽ bị tính sổ, loại chuyện này đã
không còn nằm trong lo nghĩ của hắn.
Trước khi đi ra khỏi phòng nghỉ, Minh Diệu quay đầu lại nhìn nhìn, nếu
mặc kệ cho tên kia nằm trên sàn nhà không quản tới, tựa hồ hơi có chút
tàn nhẫn. Hơn nữa một quyền vừa rồi của Minh Diệu cũng đánh rất nặng,
tuy không tới nông nỗi đánh chết người, chẳng qua chỉ làm cho hắn hôn mê bất tỉnh. Tuy Minh Diệu nắm chắc sau khi nếm một quyền ở trong thời
gian ngắn người này sẽ không tỉnh lại, nhưng ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy
không được yên lòng. Nếu như có ai đó đi vào tìm hắn, sẽ phát hiện hắn
bị đánh ngất xỉu nằm trong phòng, mà tấm thẻ của hắn cũng biến mất, chỉ
cần điều tra máy giám thị thì hành tung của Minh Diệu sẽ hoàn toàn bại
lộ, Minh Diệu cảm thấy vì an toàn nên thêm một thủ đoạn bảo hiểm thì tốt hơn.
Minh Diệu tìm khắp trong phòng nghỉ, rốt cục tìm được một sợi dây thừng
khá dài. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại một lần trong đầu, đem dây thừng
buộc vào người Jackson trói lại.
- Ân, không tệ, tuy rằng trước kia chỉ xem qua vài lần, cho tới bây giờ chưa thử qua, nhưng đại khái cũng xem như thành công đi!
Nhìn Jackson bị trói như đòn bánh chưng, Minh Diệu hài lòng gật đầu.
- Sau này trở về có lẽ có thể sử dụng trên người mấy cô gái không chịu nghe lời xem sao. Nói thí dụ như những cô gái chân dài…
Minh Diệu dùng tay bịt mũi, nhặt lên một chiếc vớ bẩn trong góc, chiếc
vớ bẩn vô cùng, màu sắc đen thui, nhìn qua giống như đã bị vứt bỏ từ rất lâu.
Đem chiếc vớ nhét vào miệng Jackson, Minh Diệu hài lòng phủi phủi tay.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, dù cho người này có tỉnh lại cũng sẽ bị chiếc vớ thối này làm ngất xỉu. Minh Diệu nhét hắn vào dưới gầm
giường, nếu như không có người nào đi vào phòng cẩn thận tìm kiếm, bình
thường sẽ không bị người phát hiện.
Minh Diệu nhỏ giọng ậm ừ ca khúc, đóng lại cửa phòng nghỉ. Hắn đi tới
cửa thang máy, quay đầu lại nhìn quanh, trên hành lang không có bóng
người, lúc này mới đem tấm thẻ lướt qua máy nhận thẻ ngay cửa thang máy.
- Đinh!
Một tiếng vang giòn, đèn xanh trên máy nhận thẻ sáng lên, cửa thang máy
chậm rãi mở ra. Minh Diệu đi vào bên trong, đè xuống nút tầng bên dưới.
Mặc dù không phí nhiều công sức đã lấy được tấm thẻ cấp hai, nhưng Minh
Diệu vẫn cảm thấy có chút đau đầu. Không vì điều gì khác, hiện tại Mị
vẫn còn bị quấy nhiễu yêu lực đang ẩn núp bên trong phòng thay đồ tầng
một, phải nhanh chóng lấy được xâu chuỗi che chắn máy quấy nhiễu linh
lực mang về cho nàng. Phòng thí nghiệm này được xây dựng càng lúc càng
hướng vào lòng đất, tiến hành thực nghiệm càng cơ mật thì biện pháp bảo
đảm an ninh càng thêm nghiêm khắc. Tuy rằng nơi này không có bao nhiêu
địa phương giúp Mị ẩn hình che giấu, nhưng bất kể nói như thế nào, năng
lực bí ẩn của Ảnh Mị ở một vài thời điểm vẫn rất hữu dụng.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Minh Diệu đi ra ngoài thang máy. Hệ thống
an ninh tầng hai so với tầng một đúng là nghiêm khắc hơn rất nhiều,
không chỉ trên hành lang có thật nhiều máy giám thị, hơn nữa Minh Diệu
còn nhìn thấy những nhân vật giống như bảo an đang không ngừng đi tới đi lui tuần tra. Đi ra khỏi thang máy Minh Diệu cũng không hề dừng lại,
tìm một căn phòng gần đó tránh né vào, không để cho những bảo an kia
nhìn thấy hắn.
- Thật sự quá phiền toái, nơi này nhìn qua giống như văn phòng, nhưng cũng không có người nào ở đây.
Minh Diệu đẩy nhẹ cánh cửa thành khe hở nhìn ra bên ngoài, ra vẻ muốn đi từ hành lang mà không muốn bị phát hiện là không thể nào.
Khóe mắt thoáng nhìn, Minh Diệu nhìn
thấy được một bộ bản đồ treo trên vách tường hành lang. Bản đồ này rõ
ràng dành riêng cho những nghiên cứu viên mới gia nhập vào phòng thí
nghiệm chưa lâu. Dù sao nơi này rất lớn, muốn ở trong thời gian ngắn
hiểu rõ được mỗi căn phòng dùng để làm gì là chuyện không thể nào. Minh
Diệu từ trên bản đồ tìm được phòng phân phối, nằm ở vị trí lệch sang
bên, mà vị trí hiện tại của hắn lại ở ngay cửa thang máy, cách nơi đó
khá xa.
Muốn từ trên hành lang đi tới phòng phân phối mà không bị người phát
hiện nhìn qua tựa hồ không khả năng. Hành lang nơi này những nhân viên
mặc áo dài trắng như Minh Diệu cũng rất ít, đại bộ phận đều là bảo an.
Hơn nữa những nhân viên kia hoàn toàn không có ai mang theo khẩu trang.
Minh Diệu không dám bảo đảm với gương mặt lạ hoắc của mình nghênh ngang
đi trên hành lang sẽ không làm cho những bảo an kia chú ý.
- Nếu như thật sự không được đành phải đánh ngất hai bảo an, từ trên người họ đoạt lấy hai trang bị che chắn cho xong!
Minh Diệu có chút buồn bực tự nhủ:
- Công việc lẻn vào trộm cắp thế này đúng là buồn bực, chẳng thà trực tiếp giết vào cho nhanh!
Nhưng đây chỉ là lời than thở mà thôi, Minh Diệu không dám nắm chắc ở
dưới tình huống linh lực trong cơ thể bị quấy nhiễu mà có thể đánh ngã
được bảo an của tầng hai này. Dù sao những người kia đều là linh năng
giả, đều có được lực lượng mà người bình thường không sao tưởng tượng
nổi. Có lẽ Minh Diệu có thể đánh ngã được vài người, nhưng tầng này rõ
ràng không chỉ có vài bảo an mà thôi.
- Xem ra lại phải dùng biện pháp cũ nữa rồi!
Minh Diệu còn đang cảm thấy u sầu, trong lúc vô tình hắn lại nhìn lên
trần nhà trên đỉnh đầu. Nếu khu vực này nằm dưới lòng đất, như vậy nhất
định phải được trang bị hệ thống thông gió. Nếu như là loại thông gió cỡ như tầng bên trên lúc hắn cùng Mị tiến vào, có thể từ trong đó chui
qua.
Minh Diệu bước lên đứng trên bàn, nhẹ nhàng nhấc lên trần nhà bên trên.
- Vận khí không tệ!
Minh Diệu nhíu mày, sau khi mở ra ba mảnh thạch cao trần nhà, rốt cục
Minh Diệu đã tìm được lỗ thông gió. Tuy rằng hẹp hòi nhưng so với dáng
người gầy gò của Minh Diệu vẫn miễn cưỡng có thể thông qua.
Minh Diệu cũng không vội vã chui vào lỗ thông gió, mà cẩn thận quan sát
bản đồ treo ngoài hành lang, chặt chẽ ghi nhớ bản đồ vào trong lòng. Tuy lỗ thông gió có thể chui vào, nhưng tuyệt đối không thể từ bên trong
xoay người trở lại, nếu như đi lầm đường sẽ vô cùng phiền toái.
Xác nhận lại mình đã ghi tạc bản đồ vào trong lòng, Minh Diệu liền chui
vào ống thông gió trên trần nhà, sau khi đi vào còn thuận tay gắn lại
thạch cao trên trần, chỉ cần không quan sát kỹ lưỡng tuyệt đối sẽ không
phát hiện trần nhà từng bị người mở ra.
Bên trong ống thông gió cũng không quá bẩn, nhưng luôn có cỗ hương vị vô cùng kỳ quái. Loại hương vị này thật giống như khi trời nóng có thật
nhiều nam nhân tụ tập cùng nhau chơi bóng rổ, vô số mùi mồ hôi hòa lẫn
chung một chỗ, lại còn có cả mùi máu tươi trộn lẫn bên trong. Tuy rằng
không tới mức làm người ta nôn ra, nhưng tuyệt đối là không dễ ngửi,
Minh Diệu cau mày chậm rãi bò tới phía trước.
Dựa theo bản đồ ghi tạc trong đầu, Minh Diệu bò qua mấy ngã rẽ, nếu như
hắn không nhớ lầm, nơi này hẳn là trung tâm của tầng này. Ngẫu nhiên lại nghe được tiếng kêu thảm thiết cùng thanh âm trách mắng truyền tới
trong lỗ tai Minh Diệu. Loại tiếng kêu thảm thiết kia thật thê thảm như
một người sống sờ sờ bị chém đứt một cánh tay, Minh Diệu thật sự không
dám tưởng tượng nơi này đang tiến hành loại thực nghiệm gì.
Càng đi vào khu trung tâm, tiếng kêu thảm thiết lại càng lớn. Minh Diệu
dọc theo ống thông gió bò đi tới, loại thanh âm kia giống như cố ý quấy
nhiễu tâm tình của hắn, vang lên bên tai không dứt.
- Phía trước có ánh sáng?
Minh Diệu vừa rẽ sang một chỗ ngoặt, phát hiện ở phía trước có lối ra
không lớn lắm. Mà thanh âm tiếng kêu thảm thiết kia là từ lỗ thông gió
này truyền tới.
- Rốt cục lại là thực nghiệm dạng gì đây?
Mặc dù Minh Diệu biết nơi này tiến hành thực nghiệm trong cơ thể người,
nhưng hắn thật không ngờ lại có tiếng kêu thảm thiết khủng bố như vậy
xuất hiện. Hắn tràn đầy tò mò hướng lỗ thông gió kia bò tới.
Từ trong lỗ thông gió nhìn xuống, bởi vì lỗ thông gió có lưới chắn, nên
chiếu rọi lên mặt Minh Diệu lại là bóng đen. Minh Diệu căn bản không
cách nào dám tin tưởng một màn mình vừa nhìn thấy, tất cả chuyện bên
dưới tựa hồ chỉ có thể xuất hiện bên trong phim điện ảnh khủng bố kinh
dị mới có thể thấy được.
Mười mấy đại hán trần truồng đứng bên trong phòng thí nghiệm lớn, có
người da đen cũng có người da trắng. Nhưng ánh mắt mỗi người đều chết
lặng, diễn cảm cứng ngắc. Trên mặt đất ngay trước mặt họ đang có một thi thể trần truồng đang nằm, cỗ thi thể kia khô héo chẳng khác gì những
xác ướp Ai Cập trong Kim Tự Tháp, ngăm đen khô héo ghê rợn.
- Khiêng ra ngoài đi!
Bên dưới có một nam nhân mặc áo khoác dài màu trắng thực nghiệm nói:
- Gần đây vật thí nghiệm càng ngày càng kém, là bởi vì nguyên nhân những tên ở dưới tầng ba sửa đổi phối phương hay sao?
Nghe được mệnh lệnh của thực nghiệm viên kia, hai người mặc đồ phòng hộ
đi tới trước cỗ thi thể, cả hai giống như đang xách lên thi thể của một
động vật khô héo biến thành đen thui ném vào trong một xe đẩy, ở bên
trong xe đẩy kia đã có vài cỗ thi thể như thế.
- Kế tiếp!
Thực nghiệm viên hướng một đại hán trần truồng vẫy vẫy tay, đại hán xếp
hàng trước nhất nghe được mệnh lệnh đờ đẫn cất bước đi tới.
Tên thực nghiệm viên kia từ trên bàn bên cạnh cầm lên một ống chích chứa chất lỏng màu xanh biếc tiêm vào bên trong thân thể đại hán.
Chất lỏng kia vừa tiêm vào trong thân thể đại hán được vài giây sau,
nguyên gương mặt diễn cảm chết lặng đột nhiên lộ ra vẻ thống khổ, hắn há to miệng lại không kêu ra được bất kỳ thanh âm nào, thân thể vì thống
khổ mà quỳ sụp trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy lên. Minh
Diệu gần như có thể dùng mắt thường thấy rõ bên dưới làn da của đại hán
đang không ngừng trồi sụt lên, giống như bên trong thân thể có vô số con sâu hay côn trùng đang chui tới chui lui bên trong da thịt của hắn!
Chất lỏng màu xanh biếc sau thoáng chốc đã cướp đi tính mạng người kia.
Cũng giống như cỗ thi thể khô héo mà Minh Diệu nhìn thấy trước đó, một
nam nhân thân hình cường tráng chỉ trong ba mươi giây ngắn ngủi đã chậm
rãi bị héo rút thành một khối thây khô.
- Lại thất bại lần nữa!
Tên thực nghiệm viên chứng kiến một màn khiến người ta rét lạnh cả người nhưng chỉ làm ra vẻ thất vọng lắc đầu:
- Khiêng đi, kế tiếp!
Hai tên mặc đồ phòng hộ lại đi tới đem cỗ thi thể mà mới một phút trước
vẫn còn sống nguyên vẹn khỏe mạnh giống như rác rưởi vứt vào bên trong
xe đẩy để bên cạnh.
Rốt cục Minh Diệu cũng đã biết cỗ mùi vị mà mình ngửi được bên trong ống thông gió cùng tiếng kêu thảm thiết kia rốt cục là như thế nào. Độc vật màu xanh biếc kia sau khi bị tiêm vào cơ thể con người tựa hồ sẽ tạo ra sự thống khổ cực lớn, vừa rồi trước vài giây đồng hồ đại hán kia chết
đi, làn da không ngừng chảy ra mồ hôi ướt đẫm, bởi vì quá mức thống khổ
mà phát ra tiếng tru tê tâm liệt phế, cho đến cuối cùng Minh Diệu rõ
ràng nhìn thấy bởi vì quá thống khổ mà đại hán kia cào cấu toàn bộ da
thịt của mình, chỉ vì cố gắng muốn bứt ra thứ độc vật bên trong thân
thể.
Mà sau khi nghe được thực nghiệm viên kia mệnh lệnh “kế tiếp”, lại có một nam nhân tráng kiện đứng xếp hàng
trong đội lại bước tới trước mặt tên thực nghiệm viên kia. Cảnh tượng
bên dưới nhìn qua giống như có một loạt người đang chuẩn bị xếp hàng
tiến lên nhận lấy cái chết, mà đáng sợ nhất chính là trước khi chết còn
phải trải qua một trận thống khổ tra tấn.
Thực nghiệm viên kia lại cầm lấy tễ thuốc giống ống vừa rồi tiêm cho đại hán kia khiến cho hắn biến thành thây khô, đổ vào trong ống chích. Ngón tay hắn chỉ cần nhẹ nhàng nhấn xuống, loại thuốc màu xanh biếc kia cũng bị tiêm vào cơ thể người nọ, chỉ sau mười mấy giây đồng hồ ngắn ngủi
tiếp tục mang đi thêm sinh mạng của một người khác.
Nhưng mà lần này lại khác hẳn, nam nhân bị tiêm thuốc tuy rằng diễn cảm
cũng rất thống khổ, nhưng lại không bằng đại hán vừa rồi. Tuy rằng cũng
kêu gào lên nghe tê tâm liệt phế, nhưng bên dưới làn da cũng không có
phản ứng lớn như đại hán kia. Nam nhân nọ quỳ sụp dưới mặt đất rên rỉ
đau đớn suốt mười phút, rốt cục dừng tiếng kêu chói tai thảm thiết, chậm rãi đứng lên. Trên thân thể cường tráng tràn đầy mồ hôi, chứng minh vừa rồi hắn cũng mới trải qua một trận tranh đấu giữa cái sống và cái chết, chỉ là vận khí của hắn so với mấy người trước tốt hơn một ít mà thôi.
- Rốt cục hôm nay cũng thành công được một lần!
Chứng kiến nam nhân chậm rãi từ dưới mặt đất đứng lên, không có phản ứng bất lương gì khác, tên thực nghiệm viên thở phào một hơi.
- Gần đây vật thí nghiệm càng ngày càng thấp, thật không biết bên dưới
tầng ba đám người kia rốt cục đã đem phối phương đổi thành bộ dáng gì!
- Tiểu tử, vận khí không tệ!
Tên thực nghiệm viên nhìn vẻ mặt đầy mê mang của tráng hán nói:
- Từ hôm nay trở đi tên của ngươi chính là 224!
Nói dứt lời, hắn quay đầu nhìn hai tên mặc áo phòng hộ, phất phất tay với bọn họ:
- Dẫn hắn tới khu thí nghiệm, nhìn xem có ảnh hưởng gì bất lương sau đó hay không!
Nghe được mệnh lệnh của hắn, hai tên kia đi tới trước mặt tráng hán đem
một chiếc còng khóa hai tay người này, tiếp theo một tên lôi kéo tráng
hán vẻ mặt còn trống rỗng mê mang chậm rãi rời khỏi tầm nhìn của Minh
Diệu.
Dùng con số để thay thế tên gọi, xem ra chính là những người bị cải tạo
gien mà Minh Diệu gặp được bên ngoài phòng thí nghiệm. Tuy rằng Minh
Diệu đã suy đoán được kiểu thực nghiệm này rất tàn khốc cùng vô đạo đức, nhưng hắn thật sự không ngờ trên thế giới hiện tại lại có những kẻ phát rồ tới mức độ tán tận thiên lương tới mức này. Số 224, đã chứng minh
đại hán kia là vật phẩm thành công thứ 224. Minh Diệu lại nhìn vào trong xe đẩy gần bên đựng đầy thi thể, có trời mới biết trước người bị cải
tạo gien thành công 224 kia, lại có bao nhiêu nạn nhân vì thất bại mà
biến thành thây khô như thế.
Minh Diệu cố gắng bình phục lại tâm tình, tận mắt chứng kiến thực nghiệm vô nhân tính như vậy hắn cũng chỉ có thể ở yên trong bóng tối lặng lẽ
nhìn thấy, hắn không cứu được những người đó. Mục đích lần này hắn tới
đây chính là muốn trộm đi Hắc Chi Đoạn Chương. Chỉ cần trộm được vật kia ra khỏi phòng thí nghiệm, như vậy ít nhất có thể cứu được thật nhiều
người, mà không chỉ đơn thuần cứu được những người trước mắt mà thôi. Có lẽ sau khi lấy được Hắc Chi Đoạn Chương tới tay, thuận tiện đem phòng
thí nghiệm cực kỳ tàn ác này nổ tung hủy diệt, trong lòng Minh Diệu thầm tính toán.
Minh Diệu lại tiếp tục bò về phía trước, phía sau ngẫu nhiên còn truyền
tới tiếng thét thống khổ thảm thiết, nhưng hắn cũng đành bất đắc dĩ như
không nghe thấy. Chỉ có sớm trộm đi Hắc Chi Đoạn Chương mới có thể triệt để cứu vớt những nạn nhân kia. Hoặc là nói triệt để giúp cho họ thoát
khỏi thống khổ địa ngục như hiện tại.
- Nơi này hẳn chính là mục tiêu đi! Mình phải tìm được phòng phân phối cho nhanh mới xong.
Minh Diệu từ bên trong ống thông gió nhìn xuống bên dưới, trên vách tường hành lang viết một chữ lớn.
Hắn dựa vào bản đồ ghi nhớ trong đầu, Minh Diệu dọc theo ống thông gió
bò tới bên trên phòng phân phối. Hắn thật cẩn thận mở ra một lỗ thông
gió, tận lực không phát ra thanh âm, lại xốc lên mảnh thạch cao trên
trần nhà.
Bên dưới truyền lên tiếng nói chuyện, dùng một loại ngôn ngữ mà Minh
Diệu nghe không hiểu, nhưng theo cách phát âm suy đoán Minh Diệu phỏng
chừng hai người bên dưới là hai người Đức.
Bên dưới lỗ thông gió là một căn phòng phong bế, có thể chứng kiến có
hai người Đức đang ngồi trong phòng nói chuyện. Trong đó có một tên đang ngồi trước bàn nói gì đó với tên kia, bất chợt còn chỉ trỏ vào một phần văn kiện. Mà sau lưng hai người là một dãy tủ áp sát vách, bên trên có
thật nhiều xâu chuỗi bằng thép bày dọc theo giá như bán hàng vỉa hè.
Ra vẻ nơi này chính là phòng phân phối không sai, mà đặt bên trong tủ
chính là mấy xâu chuỗi dùng để che chắn trang bị quấy nhiễu linh lực.
Nhưng có hai nam nhân đang ngồi trong phòng, Minh Diệu căn bản không
cách nào xuống dưới bằng ống thông gió, chỉ đành phải nghĩ biện pháp
khác.
Minh Diệu nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra ba phù chú màu vàng, cầm trong
tay niệm chú một lúc, nhìn thấy ba tờ phù chú biến thành ba sợi dây màu
xanh biếc.
- Đi thôi!
Minh Diệu thật cẩn thận khống chế linh lực chuyển vận trên tay, sợi dây
màu xanh biếc dọc theo trần nhà chậm rãi leo lên tới vách tường bên
dưới, lại dọc theo vách tường chậm rãi hướng tới ngăn tủ thủy tinh bò
đi.
Trên đầu Minh Diệu toát đầy mồ hôi, ở dưới tình huống linh lực bị quấy
nhiễu muốn chuẩn xác khống chế Mộc khôi lỗi hành động là một chuyện vô
cùng khó khăn. Có nhiều lần Minh Diệu cơ hồ không khống chế được linh
lực chuyển vận bên trong cơ thể, màu sắc của dây leo biến thành có chút
vàng vàng, gần như trong trạng thái muốn khô héo. Nhưng cũng may lúc
trước nhờ có Lilith giải khai toàn bộ phong ấn phách kết trên người Minh Diệu, hơn nữa trong nửa tháng nay mỗi đêm ngày hắn đều liều mạng rèn
luyện khống chế linh lực, cho nên vẫn còn có thể miễn cưỡng duy trì.
Dây leo màu xanh biếc chậm rãi bò tới ngăn tủ nơi vách tường, trong đó
có hai nhánh vươn đi ra, giống như hai ngón tay cầm lấy tay kéo ngăn tủ, Minh Diệu cầm dây leo trong tay lôi kéo, ngăn tủ bị mở ra một khe nhỏ.
- Thật may quá, tủ không bị khóa!
Minh Diệu cau mày, vận khí tốt như vậy cũng không phải ai ai cũng gặp
được. Hắn khống chế một sợi dây leo khác trong tay, từ trong khe hở tủ
len lỏi chui vào.
Dây leo màu xanh biếc kia chậm rãi dọc theo trong tủ bò lên trên, xuyên
qua xâu chuỗi bên trong, tiếp theo dây leo gập lại gấp khúc, chặt chẽ ôm lấy xâu chuỗi.
Có thể khống chế được ba dây leo đã là cực hạn của Minh Diệu, vì muốn
bảo hiểm Minh Diệu quyết định trước tiên lấy ra sợi dây leo đang ôm xâu
chuỗi trước, để cho hai sợi còn lại bảo trì hình thái bất động hoàn
toàn.
- Tới tay!
Minh Diệu khống chế dây leo ôm hai xâu chuỗi rút về, cầm hai xâu chuỗi vào trong tay.
Nhìn qua tựa hồ chỉ dùng sắt thép bình thường để làm xâu chuỗi, nhưng
nếu như nhìn kỹ lại mặt sau xâu chuỗi ngẫu nhiên sẽ hiện lên chút lưu
quang. Đây là một kiện linh khí, Minh Diệu cảm thấy thật sự bất ngờ vì
tìm được linh khí tại nơi này.