Ads
- Người này…Rốt cuộc là đã ăn cái gì…
Lưu Nhân cẩn thận ngồi xổm xuống, sờ mạch cổ của người đàn ông kia. Không có mạch đập, có lẽ người đàn ông này đã chết.
- Trúng nhiều đạn như vậy cũng không chết, so với đồng thau còn mạnh mẽ hơn!
Vương Tĩnh nhìn cô gái nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, tâm tình có chút phức tạp. Cái khuôn mặt quen thuộc trước mặt này, đã từng là người bạn tốt nhất của nàng, là người mà nàng nên cảm tạ nhất ở trong cuộc đời này. Nhưng mà sự thật đã chứng minh cô gái này cũng là người nàng sợ nhìn thấy nhất trên thế giới. Nàng là người cho Vương Tĩnh địa vị xã hội như bây giờ, là nàng cho Vương Tĩnh công việc ổn định và thể diện như vây giờ. Nhưng cũng chính nàng đã khiến cho Vương Tĩnh phải chịu mười năm tra tấn. Là cảm tạ hay là oán hận? Chính bản thân Vương Tĩnh cũng không biết.
Nguyên nhân mà cô gái này đến đây, Vương Tĩnh cũng có thể đoán được. Vương Tĩnh không nói một tiếng rời khỏi thành phố kia, cô gái này nhất định đã đoán được mục đích chuyến đi của Vương Tĩnh. Cô gái này là tới tìm nàng.
- Không tốt, đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Lưu Nhân vội vàng chạy tới.
- Có thể là tiếng súng vừa rồi đã làm kinh động người dân ở bên ngoài trấn, đã có mấy người hướng tới bên này.
- Làm sao bây giờ, Minh Diệu tiên sinh vẫn chưa về.
Vương Tĩnh nhìn chằm chằm Lương Văn Văn đang nằm ở trên mặt đất.
- Nàng đang hôn mê bất tỉnh, chúng ta cũng không thể bỏ mặc nàng được.
- Tôi cõng nàng, rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.
Lưu nhân nói.
- Trước tiên tôi cứ đưa hai người trở về khách sạn trước, rồi sau đó chờ Minh Diệu tiên sinh trở về.
- Nhưng mà ngộ nhớ chúng ta rời đi, Minh Diệu tiên sinh trở về không chứng kiến chúng ta thì làm sao đây?
Vương Tĩnh nói.
- Hắn có thể gặp phiền toái hay không?
- Hẳn là không có chuyện gì, hắn không phải là người thường. Chút chuyện nhỏ này không làm khó hắn được. Chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn. Nếu bị những kẻ điên này phát hiện ra, tôi sợ là không bảo vệ được hai người.
Lưu Nhân trong lòng còn có một câu không có nói ra. Một người điên đã đủ đáng sợ rồi, ngộ nhỡ đến thêm mấy người nữa, chỉ sợ chính hắn cũng không chạy được. Phải biết rằng người điên vừa rồi kia Lưu Nhân phải dùng chừng sáu viên đạn mới bắn chết hán, còn không tính hai viên đạn cảnh cáo ngay từ đầu. Lưu Nhân là cảnh sát, súng lục của hắn chính là loại súng lục mười hai lẻ chín milimet. Tổng cộng chỉ có mười lăm viên đạn. Nhưng mà đối phó với một người điên hắn đã dùng hơn phân nữa số đạn rồi. Nếu đến thêm mấy người nữa...Lưu Nhân thầm cảm tạ mấy vị lãnh đạo trong cục cảnh sát, may mắ là bọn họ không cấp kiểu súng lục cũ hoặc là kiểu súng lục chín milimet mới. Kiểu súng lục ngũ tứ cũ tuy rằng uy lực lớn, nhưng mà khoảng cách lại ngắn. Còn súng lục cửu nhị thì tuy rằng uy lực nhỏ hơn một chút, nhưng mà một phát bán hẳn là cũng có thể giải quyết vấn đề. Quan trọng nhất là súng lục cửu nhị chỉ có sáu viên đạn, mà súng lục ngũ tứ mặc dù có nhiều đạn hơn một chút thì cũng chỉ có tám viên mà thôi. Dưới tình huống như bây giờ, càng có nhiều đạn thì càng thêm một phần an toàn.
- Đi cửa sau đi, không nên để những người đó phát hiện, cô đi trước đi.
Lưu Nhân thô bạo nhấc Lương Văn Văn đang hôn mê lên bả vai. Nói thật, đối với cô gái này hắn không có chút hảo cảm nào. Hắn đem tất cả những việc làm mười năm trước của Vương Tĩnh đổ lên đầu cô gái Lương Văn Văn này. Đều là tại cô gái này bức bách Vương Tĩnh làm như vậy. Đúng rồi, nhất định là như vậy.
Hai người nhảy lên bờ tường ra ngoài trước khi mấy người dân tiến vào trong sân trước căn nhà. Phải vác theo một cô gái đang hôn mê, tự nhiên là có chút phiền toái. Nhưng mà Lưu Nhân cũng bất chấp nhiều như vậy. Hắn để Lương Văn Văn ở trên bờ tường, chính mình tiếp tục nhảy qua. Sau đó lại kéo Lương Văn Văn từ trên bờ tường xuống. Dường như cái hắn đang vác không phải là một cô gái đang hôn mê mà là một cái chăn bông được cuộn lại mà thôi.
Hai người chạy được một đoạn không xa lắm, liền trốn vào bụi cây. Dường như những người đó đang tuần tra ở xung quanh. Nếu mà bây giờ chạy loạn, sẽ rất dễ dàng bị người ta phát hiện. Lưu Nhân quyết định trước tiên cứ trốn ở chỗ này đã, đợi sau khi những người đó đi rồi mới tính tiếp.
Mấy người dân đi vào trong nhà, không bao lâu sau liền thấy mấy người ấy đi ra. Trong đó một người dùng tay kéo thi thể của người đàn ông bị Lưu Nhân đánh chết kia như là kéo một cái bao tải vậy, người này hướng về một hướng khác đi. Dường như người đàn ông kia chết đối với bọn họ mà nói cũng không bất ngờ. Hoặc là sống chết của người đàn ông kia đối với bọn hắn mà nói, không hề có ý nghĩa đặc thù gì.
Lưu Nhân và Vương Tĩnh trốn ở trong bụi cây, một hành động nhỏ cũng không dám. Lưu Nhân cảm giác trên đầu có chút mồ hôi. Có mấy người dân thôn liền cứ như vậy đi qua trước mặt hắn, Lưu Nhân sợ đến mức không dám thở, sợ bị kẻ điên này phát hiện. Nhưng mà rất may, không biết là Lưu Nhân ẩn giấu tốt, hay là những người dân này quá ngu ngốc. Họ cũng không có phát hiện ra bọn hắn đang trốn ở trong bụi cây.
Hô!
Đợi đến khi những người dân này dần dần đi xa, Lưu Nhân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Vừa rồi quá căng thẳng nên không để ý, bây giờ bình tĩnh lại, Lưu Nhân liền cảm thấy đau đớn ở chỗ cánh tay. Dường như lúc vừa rồi trèo tường vết thương lại bị rách ra. Hắn cúi đầu nhìn cánh tay của mình, có chút rướm máu, nhưng mà nhìn qua không quá nghiêm trọng.
Lưu Nhân đột nhiên cả thấy thật trào phúng. Hắn là một người cảnh sát, bình thường mọi việc đều là hắn đi tìm tội phạm mà người khác phải tránh né hắn truy tìm. Nhưng mà ở cái thị trấn nhỏ này, tất cả đều đã đảo ngược lại. Lưu Nhân cũng đã được trải nghiệm cái mùi vị lẩn trốn. Nhưng mà có một chuyện khiến cho Lưu Nhân chú ý, vừa rồi hắn đã cẩn thận quan sát mấy người kia…Khi mấy người dân trấn đi qua trước mặt hắn, hắn nhìn thấy con mắt của bọn họ, toàn bộ đều có màu xanh biếc không bình thường.
- Bọn họ đi rồi, chúng ta vẫn là nhanh chóng trở về khách sạn đi.
Xác định xung quanh không có người dân nào khác, Lưu Nhân đứng dậy, vác Lương Văn Văn trên vai.
- Ít nhất thì bây giờ nơi đó vẫn còn an toàn.
Minh Diệu đi dọc theo con đường nhỏ này. Chưa đi được bao xa liền thấy được ủy ban nhân dân của thị trấn. Hơn nữa ở bên cạnh tòa nhà này, đích xác còn có một cái cột rất cao, hẳn là cột tín hiệu điện thoại Nhưng mà dường như chỗ này có thứ gì đó quan trọng. Bởi vì Minh Diệu thấy rõ ràng ở bốn phía quanh khu này, nơi nơi đều có người dân cầm vũ khí thô sơ đi tới đi lui, Dường như là canh gác cái gì đó.
- Xem ra nhặt được bảo bối rồi.
Minh Diệu hối hận lúc ấy ra khỏi nhà không bảo Hoài Tố làm cho mấy cái Ẩn Thân Phù để mang trên người, như vậy có thể giảm được rất nhiều phiền toái.
Chương 210: Cô gái hôn mê. (2)
- Nhiều người canh gác cái chỗ này như vậy, nhất định là có thứ gì quan trọng ở đây. Xem ra ta phải nghĩ cách tiến vào trong xem thử.
Nhưng mà làm như thế nào mới vào được đây?
Minh Diệu xoa nhẹ cái trán vẫn còn hơi đau, đây thật là một vấn đề khó khăn. Trước cửa khu nhà là một mảnh đất trống, tự nhiên là không có gì có thể dùng để che dấu được. Mà thủ vệ nhiều như vậy, muốn lén đi vào mà không thể bị phát hiện thật là một chuyện tình không dễ dàng.
- Không có Ẩn Thân Phù thì dùng một cái thùng giấy tử cũng tốt.
Minh Diệu thở dài.
- Không biết một chiêu này của chú Nê có dùng được không. Nhưng mà nghe nói nó chính là phương pháp mà đám tù vượt ngục hay làm.
Vứt bỏ ý tưởng không thực tế ra khỏi đầu, Minh Diệu tháo đôi kính xuống. Tuy rằng bởi vì ngủ không đủ giấc nên linh lực cũng không quá dồi dào, nhưng mà dùng đôi mắt này trong một thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì. Muốn tìm được một chỗ an toàn để tiến vào khu nhà này mà không làm kinh độn đến thủ vệ bên đường thì chỉ có thể dùng phương pháp này.
Những màu sắc rực rỡ tiêu thất ở trong mắt Minh Diệu, chỉ còn lại hai màu đen trắng đơn điệu. Mà những người dân đang canh giữ ở kia thì biến thành một đám bóng đen hình người. Bỏ qua những thứ có thể quấy nhiễu tầm mắt, hết thảy thế giới mạch đều được nhìn thấy rõ ràng.
- Bên trái…Hình như có thể lợi dụng được…Nấp ở trong sông có thể đi qua được…Trời lạnh như thế này, sớm biết như thế thì mùa hạ hãy đến….
Khách sạn hiện ra trước mắt, Lưu Nhân cắn răng kiên trì. Vết thương ở cánh tay truyền đến từng đợt đau đớn, trên vai còn phải khiêng thêm một cô gái đang hôn mê, dọc đường đi phải trốn trốn tránh tránh, hao phí đại bộ phận thể lực. Nhưng mà may mắn là bốn phía khách sạn vẫn vô cùng im lặng. Nhìn qua chắc là an toàn.
Quẳng Lưu Văn Văn ở trên giường, Lưu Nhân ngồi ở trên ghế há hốc mồm ra thở. Vương Tĩnh tìm bông gạc thích hợp ở trong hành lý băng bó vết thương trên tay lại một lần nữa cho Lưu Nhân.
- Hai người các anh rốt cuộc là bị làm sao?
A Trạch nhìn Lương Văn Văn nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường, mở miệng nói.
- Đi tiến hành phẫu thuật cho Minh Diệu sao? Đi ra ngoài là hai nam một nữ, trở về là hai nữ một nam. Đừng có nói với tôi là hai người cắt đứt của Minh Diệu nha, Tiểu Manh tỉnh dậy sẽ nổi điên đấy.
- Chuyện cười này không buồn cười đâu.
Lưu Nhân bất đắc dĩ nói.
- Minh Diệu tiên sinh tự mình đi vào trong trung tâm thị trấn, hai người chúng tôi gặp được cô gái này trên đường, là người quen của Vương Tĩnh, liền dẫn nàng trở về đâu. Tiểu Manh còn chưa tỉnh sao? Trong khoảng thời qian chúng tôi rời đi có chuyện gì xảy ra không?
- Hẳn là…Không có đi…
A Trạch cau mày. Là do chính mình quá mệt mỏi ? Hay là bởi vì do sương mù kia ? A Trạch phát hiện bất tri bất giác mình lại ngủ quên mất. Nhưng may mắn là Tiểu Manh vẫn nằm ở bên cạnh mình như cũ, không có chuyện gì phát sinh. Nhưng mà A Trạch vẫn cảm giác lạ thường, có thể bởi vì là ngủ một đêm ở trong xe không đúng tư thế nên cổ có chút đau đớn.
A
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên khiến cho ba người hoảng hồn. Lương Văn Văn từ trong hôn mê tỉnh lại, mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, lớn tiếng hét chói tai.
- Đừng kêu, đừng kêu, cẩn thận sẽ dẫn mấy tên điên đến đây.
Lưu Nhân lấy tay bưng kín miệng của Lương Văn Văn. Nhưng mà thật không ngờ hắn vừa làm như vậy, Lương Văn Văn lại tưởng là Lưu Nhân muốn gây bất lợi cho mình nên không ngừng giãy giụa.
- Không được kêu, cũng không được lộn xộn.
Một cảm giác lạnh lẽo truyền từ trên cổ đến đại não của Lương Văn Văn, một thanh kiếm băng trong suốt xuất hiện ở trên tay phải A Trạch. Cái mũi kiếm sắc nhọn kia chỉ cách yết hầu của Lương Văn Văn có vài millimet.
- Người thường các cô còn không thấy rõ tình huống sao? Cô muốn chết thì kệ cô nhưng không được liên lụy đến chúng ta. Không kêu nữa thì tôi sẽ rút thanh kiếm ra, được chứ?
Lương Văn Văn hoảng sợ nhìn thanh kiếm băng trong tay A Trạch, khẽ gật đầu. Cánh tay phải của A Trạch khẽ rung lên, thanh kiếm băng liền biến thành một đám băng tinh trong suốt, biến mất trong không khí.
- Văn Văn, cậu không sao chứ.
Vương Tĩnh đi ra phía trước, diễn cảm có chút phức tạp hỏi.
- Có chỗ nào không thoải mái sao?
- Không có việc gì.
Lương Văn Văn hít sâu một hơi.
- Tôi vừa mới…Dường như là nằm mơ thấy một giấc mộng rất đáng sợ…
- Vì sao cô lại đến nơi đây?
Lưu Nhân tức giận hỏi.
- Tôi là tới…
Lương Văn Văn từ trạng thái đần độn mạnh mẽ giật mình tỉnh lại.
- Anh là ai?
Nàng thấy Vương Tĩnh đang đứng ở bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn mình, trên mặt tràn đầy phẫn nộ.
- Ta đã đoán đúng, ngươi bán rẻ ta, đúng không?
- Tôi…
Vương Tĩnh cắn môi.
- Tôi không muốn tiếp tục nữa…Tôi rất thống khổ.
- Thống khổ?
Lương Văn Văn từ trên giường nhảy dựng lên.
- Không có ta, thì cuộc sống của ngươi so với bây giờ còn thống khổ gấp bội, đây là báo đáp của ngươi dành cho ta sao?
- Đủ rồi.
Lưu Nhân thô bạo đẩy Lương Văn Văn ngã ở trên giường.
- Thành thật mội chút, nơi này không phải là chỗ để cho cô giương oai.
- Ngươi là ai, có quyền gì mà quản chuyện của chúng ta.
Lương Văn Văn liến mắt nhìn Vương Tĩnh một cái.
- Ồ, ta biết rồi, ngươi cho rằng quyến rũ được tên này thì là có thể giúp ngươi đầu thú, cho nên ngươi mới dám bán đứng ta đúng không? Hù hừ, ngươi cho là chỉ dựa vào một tên đàn ông thối này là có thể giải thoát được sao? Đừng có nằm mơ, ta cho ngươi biết, nếu ta có việc gì thì ngươi cũng chạy không thoát. Phải biết rằng lúc ấy ngươi cũng động thủ.
- Câm miệng.
Lưu Nhân hét lớn một tiếng, dọa Lương Văn Văn nhảy dựng lên. Phải biết rằng loại thủ đoạn này, bình thường Lưu Nhân đều là dùng để đối phó với bọn tội phạm vô cùng hung ác. Dùng để dọa một cô gái tự nhiên là khỏi phái nói.
- Đến phiên cô nói chuyện sao? Nói cho cô biết, đã đến nơi này, thái độ nghiêm chỉnh một chút cho ta.
- Ngươi…Ngươi là ai…Làm sao lại có thể như vậy…
Tuy rằng ngoài miệng Lương Văn Văn vẫn còn cứng rắn, nhưng mà lời nói có chút cà lăm đã biểu lộ nội tâm của nàng đang khiếp đảm.
- Cảnh sát.
Lưu Nhân đưa giấy chứng minh thân phận quơ quơ ở trước mặt Lương Văn Văn.
- Nói cho cô biết, chuyện của cô tôi đã biết rồi, nhưng mà tôi còn để cho cô cơ hội, về phần kết cục cuối cùng của cô thế nào thì còn phải xem thái độ của cô.
Hai mắt Lương Văn Văn dại ra ngồi ở trên giường. Cái khí thế vừa rồi không biết đã biến đi đâu rồi. Chẳng qua thì nàng cũng chỉ là một cô gái ngoài mạnh trong yếu mà thôi. Bị Lưu Nhân nói cho như vậy, liền bụm mặt khóc lên.
- Đừng khóc, nói rõ ràng chuyện của ngươi đi đã rồi hãy khóc.
Lưu Nhân nghiêm mặt, tiếp tục gây áp lực cho Lương Văn Văn.
- Tôi không thể không nhắc nhở anh, nơi này không phải là cục cảnh sát.
A Trạch lạnh lùng mở miệng nói.
- Nếu anh còn tiếp tục nói chuyện lớn tiếng như vậy, tôi cũng không ngại dùng thủ đoạn đã đối phó với cô gái này để nhắc nhở anh đâu.