Loại ánh mắt này Minh Diệu thực sự quá quen thuộc, chính là mỗi lần
Tiểu Quất muốn lừa đi thứ gì từ chỗ của hắn luôn dùng loại ánh mắt này.
- Ngay cả tin tức về hành tung của Lilith cũng chưa đủ cho cô thuyết phục người trong trưởng lão hội hay sao?
Minh Diệu mở miệng.
- Không đủ!
Alie lắc đầu:
- Huyết tộc là một chủng tộc thật đoàn kết, hướng người bên ngoài tiết lộ tình báo là chuyện không được cho phép. Cho nên mặc dù chuyện này ta có chút tình báo nhưng ta không thể nói cho các ngươi biết được!
Minh Diệu híp mắt, lại nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Alie. Khi nàng nói tới chuyện không thể đem tình báo cho biết thì Minh Diệu rõ ràng nhìn thấy
ánh mắt nàng thoáng dao động một chút.
Nàng đang nói dối! Không
phải nàng không thể nói, mà là không muốn nói. Khóe miệng Minh Diệu hơi
nhếch lên, hắn đã bắt giữ cảm xúc khi nói dối của nàng chỉ trong nháy
mắt.
- Nói thẳng đi, cô muốn điều kiện gì mới có thể nói cho chúng tôi biết?
Minh Diệu mở miệng nói:
- Bất cứ chuyện gì cũng đều có một cái giá trao đổi, có đúng hay không?
- Không bằng như vậy đi, chúng ta đánh đố một lần là được!
Ánh mắt Alie xoay chuyển nói:
- Nếu như ngươi thắng, tôi sẽ đem tất cả chuyện tôi biết nói cho hai
người biết, nhưng nếu như các ngươi thua, như vậy ngươi phải mang ta đi
gặp mặt Lilith điện hạ, mà ta sẽ đi ngay bây giờ, Ada phải phụ trách
giải thích với ủy viên hội tối cao chuyện tôi phải rời đi, thế nào, đánh cuộc hay không?
- Đánh cuộc?
Ada cùng Minh Diệu liếc mắt nhìn nhau:
- Cô muốn đánh cuộc gì đây?
- Thứ này!
Alie cầm lấy cây đàn ném dưới đất khi nãy nói:
- Chơi trò chơi này với tôi, một ván định thắng thua, cùng một thủ khúc, người nào có điểm cao nhất sẽ thắng, thế nào?
Ada cau mày, hết đường xoay sở. Thứ này nàng làm sao biết chơi? Từ nhỏ nàng được gia tộc linh lực rèn luyện, làm sao từng tiếp xúc qua loại trò
chơi điện tử này. Nàng quay đầu lại nhìn nhìn Minh Diệu, Minh Diệu lắc
lắc đầu, loại đồ vật này hắn cũng chưa từng chơi qua.
- Thế nào, đừng nói ta không cho hai người cơ hội.
Alie làm như có thành ý nói:
- Bổn tiểu thư chính là đang mạo hiểm bị trưởng lão hội truy cứu trách
nhiệm mà giúp đỡ hai người, một câu thôi, đánh cuộc hay không đây?
Ada không biết làm sao, thứ này nàng cùng Minh Diệu đều chưa từng chơi qua, làm sao có thể chơi được. Vừa rồi khi vừa đi vào cửa hai người cũng đã
tận mắt nhìn thấy những động tác của Alie cơ hồ nhanh đến không tưởng
nổi. Dù là trước kia từng chơi qua thứ này cũng không dám nói nhất định
có thể thắng được Alie, phải biết rằng thần kinh phản ứng của Huyết tộc
cùng cảm giác nhịp nhàng mạnh mẽ hơn nhân loại rất nhiều, dù ở khả năng
ngang hàng thì nhân loại cũng không cách nào thắng qua Huyết tộc chứ
đừng nói chi không quen thuộc với trò chơi này.
- Alie, hai người chúng tôi chưa từng chơi qua thứ này, cô dùng trò này đến đánh cuộc thật quá…
Ada vừa định nói tiếp, Minh Diệu đã đưa tay ngăn trở nàng.
- Đánh cuộc, vì sao lại không chơi!
Minh Diệu mở miệng nói:
- Phải thử xem một lần mới biết được!
- Anh có nắm chắc không?
Nàng nhỏ giọng hỏi bên tai Minh Diệu.
- Vừa rồi chính anh cũng thấy Alie chơi thật lợi hại…
- Yên tâm, trong lòng tôi có tính toán!
Hắn cho Ada một ánh mắt an tâm.
- Ha ha, rốt cục có người chơi với tôi!
Alie cao hứng nhảy dựng lên, càng giống như một đứa trẻ tìm được đồng bạn chơi với mình.
- Bổn tiểu thư nhường cho ngươi, ngươi chơi trước đi!
- Không, cô chơi trước đi!
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Tôi muốn xem thử trò này chơi như thế nào!
- Thứ này cũng không phải dựa vào nhìn xem là có thể học được!
Alie như có ý ám chỉ:
- Trò này phải xem thiên phú!
Nàng thuần thục chọn xong ca khúc, theo tiếng âm nhạc vang lên, bàn tay trái tái nhợt mảnh khảnh bay nhanh khiêu vũ trên bàn phím dưới chuôi đàn.
Minh Diệu chuyên chú quan sát từng động tác của Alie, hai bàn tay nhìn qua
như thả lỏng đặt trên đùi ngẫu nhiên lại trừu động không ngừng.
- Vượt qua trình độ phát huy, ngươi xong đời! Bài này có độ khó khăn
nhất, độ chính xác trăm phần trăm, không có điểm xấu, đây chính là điểm
cao nhất trước giờ của ta!
- Ha ha, rất lợi hại!
Minh Diệu xăn tay áo:
- Cô lợi hại như vậy, tôi cảm thấy áp lực thật lớn!
- Bổn tiểu thư đương nhiên lợi hại!
Alie ngẩng cao đầu nói:
- Ta xem ngươi nên buông tha đi, điểm này vốn không cách nào siêu việt.
Dù ngươi chuẩn xác tương tự thì cũng chỉ là trăm phần trăm, điểm cũng
giống ta mà thôi. Hơn nữa đây là chuyện không thể nào, ngươi biết chơi
đã là không tồi, càng đừng nói tới chuyện có thể chơi chuẩn xác!
- Cũng phải thử xem một lần!
Minh Diệu từ trong tay Alie tiếp nhận cây đàn, đột nhiên giống như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn quay đầu lại nói:
- Tôi là nhân loại, cô là Huyết tộc, hơn nữa tôi là lần đầu tiên chơi
loại trò chơi này, chúng ta so đấu như vậy không quá công bằng đi? Không bằng như vậy, nếu hai người chúng ta là ngang tay, coi như tôi thắng,
thế nào?
- Tùy tiện!
Alie còn đang chìm đắm trong cảm giác mình vừa phá được kỷ lục của bản thân, nói:
- Ngươi không thể nào vượt qua ta được!
- Biết người Trung Quốc chúng ta làm sao giải trí tết âm lịch không?
Minh Diệu nhẹ nhàng thử thử cây đàn, thử thử xúc cảm, hít sâu một hơi.
- Bởi vì chúng ta tin Xuân ca. Có câu tin Xuân ca có thể cảm nhận được
trạng thái tràn đầy, thi kiểm tra sẽ không bị rơi khoa, không có gì là
không khả năng cả!
Thời gian vừa đúng lúc, Minh Diệu tập trung
tinh thần hồi tưởng động tác của Alie vừa rồi. Nếu không phải vì vừa
giải khai phong ấn, Minh Diệu thật sự không cách nào thi đấu với Alie
lần này. Chẳng qua hiện tại có thể thử xem một lần, dùng loại phương
pháp kia xem sao!
Hoàn luật tương tự quanh quẩn bên trong phòng, Minh Diệu nhắm mắt lại, căn
bản không hề xem màn hình ti vi, ngón tay của hắn lấy tốc độ đồng dạng
không thể tưởng tượng nổi ấn phím đàn, Alie trợn mắt há hốc mồm, quả
thật không cách nào tin tưởng vào hai mắt của mình.
Ngón tay Minh Diệu hiện lên quang mang màu lam trôi nổi, hào quang kia thật ảm đạm,
nếu không cẩn thận nhìn vào thật sự không sao phát hiện được.
- Điều này…không có khả năng! Thật là quái lạ!
Alie nói: nguồn tunghoanh.com
Lại có thể không cần xem cả hình ảnh, còn luôn luôn duy trì được độ dẫn
chuẩn xác, ngươi không phải nói hai ngươi chưa từng chơi đùa loại trò
chơi này hay sao?
- Tôi cũng không biết!
Ada kinh ngạc:
- Chẳng lẽ thật sự bị Xuân ca ám ảnh?
Hào quang màu lam trôi nổi lướt trên ngón tay theo tốc độ phi nhân loại
khiêu vũ, Minh Diệu nhắm mắt lại, giống như bản thân mình từng chơi qua
thủ khúc này vô số lần trong đời.
- Độ chuẩn xác trăm phần trăm, không ngờ còn là điểm giống nhau!
Căn bản không cách nào tin vào hai mắt của mình, Alie kêu lên:
- Làm sao có thể!
- Ha ha, ngang tay!
Minh Diệu mỉm cười lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
- Dựa theo ước định trước đó, hẳn là tôi thắng chứ?
- Ngươi ngay hình ảnh cũng không xem, lại có thể bảo trì độ chính xác toàn bộ?
Alie quái lạ nói:
- Có phải máy móc bị mắc lỗi hay không đây?
- Ha ha, không có gì!
Minh Diệu cười cười:
- Trò chơi này thật đơn giản!