U Minh Trinh Thám

Chương 232: Chương 232: Diệp Tiểu Manh gặp đại nguy cơ




- Như vậy dương gian sẽ bớt đi một con yêu quái làm hại nhân gian!

Phạm Đồng nhìn thấy mấy người Minh Diệu đưa Diệp Tiểu Manh vào trong căn phòng, cũng không thèm để ý. Một phát súng vừa rồi cho dù không bắn chết Diệp Tiểu Manh nhưng nàng cũng phải chết chắc rồi, bởi vì vừa rồi hắn dùng loại đạn đặc chế, chuyên môn dùng để đối phó yêu quái bộ tộc, là loại đạn linh lực. Sau khi viên đạn bắn trúng yêu quái, linh lực đặc thù bên trong sẽ bắt đầu từ nội bộ phá hư kinh mạch cơ thể yêu quái, thẳng đến khi bị phá hủy đến chết đi mới thôi.

- Vì cái gì mỗi lần nhìn thấy ngươi, ngươi đều đang làm loại chuyện xấu xa này?

Thanh âm một người đàn ông đột nhiên vang lên sau lưng Phạm Đồng.

- Đã có năng lực, vì cái gì vừa rồi không dùng súng bắn chết con quái vật lớn kia đi?

Phạm Đồng bị thanh âm quen thuộc truyền đến làm hoảng sợ, hắn xoay người nhảy ra một khoảng cách, cầm cây súng trong tay chĩa lên.

- Vô dụng, ngươi không phải chưa từng thử qua, loại kỹ xảo này của ngươi đối với ta không có chút tác dụng nào!

Lưu Thiên Minh đeo kính mắt gọng vàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không thèm để ý chuyện Phạm Đồng dùng súng chĩa vào người mình, giống như trong tay Phạm Đồng bất quá chỉ là một cây gậy thiêu hỏa mà thôi.

- Đi mòn giày sắt tìm không thấy, không nghĩ tới chính ngươi đưa tới cửa!

Phạm Đồng căn bản không cần nhắm, ở loại khoảng cách như vậy chỉ cần nổ súng liền có thể bắn trúng, hắn không chút do dự bóp cò súng.

- Hôm nay là ngày vận may của ta sao? Ngươi lại có thể chính mình đưa tới cửa!

- Phanh!

Tiếng súng thật lớn vang lên, thân ảnh Lưu Thiên Minh lại biến mất trong tầm mắt Phạm Đồng.

- Ngươi trừ bỏ đi khi dễ tiểu cô nương ra, cũng chỉ có chút bổn sự này sao?

Thanh âm Lưu Thiên Minh từ sau lưng Phạm Đồng truyền đến.

Phạm Đồng cầm cây súng trong tay ném ra phía sau, nhưng cũng chỉ đánh trúng không khí.

- Lẽ ra ngươi không nên nổ súng, tiểu cô nương kia chỉ là người vô tội, hơn nữa bất kể nói như thế nào ta cũng từng thiếu nợ nhân tình của cha nàng!

Lưu Thiên Minh giống như một ảnh tử không cách nào tách rời đi được, lại xuất hiện ngay sau lưng Phạm Đồng.

- Ta luôn luôn không rõ, chẳng lẽ người nhà họ Phạm các ngươi đều là những tên chết cân não, vì cái gì nhất định phải gây khó khăn cho những yêu quái vô tội đây?

- Những thứ không thuộc về nhân loại không nên sinh tồn trong dương gian!

Phạm Đồng cũng không quay đầu lại đá ngược ra sau một cước, tiếp theo rút ra khoảng cách nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nơi này là không gian chỉ nên có nhân loại tồn tại, những yêu ma quỷ quái như các ngươi đều nên đi tìm chết!

- Ngươi thực chán ghét yêu ma quỷ quái hay sao?

Lưu Thiên Minh dùng tay đẩy nhẹ gọng kính, khóe miệng thoáng hiện ra nụ cười quỷ dị:

- Nghe ngươi nhắc nhở câu này bản thân ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất thú vị…

- Minh Diệu…xảy ra chuyện gì…

Diệp Tiểu Manh mở mắt, suy yếu nói:

- Tôi đau quá…

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, rất nhanh liền sẽ đi qua!

Minh Diệu ôn nhu nói:

- Kiên trì một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi!

Bởi vì cần liên tục dùng linh lực trợ giúp Diệp Tiểu Manh cầm máu, trên trán Minh Diệu cùng a Trạch tràn đầy mồ hôi. Lưu Nhân mạo hiểm chạy ra ngoài phát động thuyền, Vương Tĩnh ở một bên kiểm tra thương thế của Diệp Tiểu Manh.

- Tôi cảm giác rất khó chịu…

Diệp Tiểu Manh cau chặt mày.

- Tôi cảm giác cả người đều rất đau, giống như muốn nứt vỡ vậy…

- Tình huống của Tiểu Manh muội muội có điểm gì là lạ!

Vương Tĩnh nói.

- Nàng tựa hồ phi thường suy yếu, hơn nữa anh xem cánh tay của nàng đi, đang chậm rãi héo rút!

Trải qua Vương Tĩnh nhắc nhở, Minh Diệu mới phát hiện làn da Diệp Tiểu Manh biến thành tái nhợt vô cùng, giống như một người bị mất đi thật nhiều máu. Nếu chỉ là như vậy còn có thể dùng lý do bị thương mất máu để giải thích, nhưng cơ thể nàng đang chậm rãi héo rút xuống, làn da trở nên khô kiệt dần.

- Tại sao lại như vậy?

A Trạch nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Tiểu Manh, chấn động.

- Rốt cục là vì sao…

- Nàng bị loại đạn đặc thù bắn trúng, loại đạn này sẽ phá hư kinh mạch trong cơ thể nàng!

Cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông chậm rãi đi vào.

- Dù các vị luôn dùng linh lực giúp nàng cầm máu, nhưng nàng vẫn sẽ chết mà thôi!

- Anh là ai?

Minh Diệu đề phòng nhìn người đàn ông vừa đi vào. Người đàn ông kia đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, bộ dáng nhìn qua thật nhã nhặn, mặc bộ đồ thể thao, giống như một du khách bình thường, nhưng Minh Diệu lại ngửi thấy vị đạo huyết tinh trên thân thể người này. Đây không phải là mùi máu tươi do Diệp Tiểu Manh bị thương chảy máu, đây là một mùi máu tươi rất mãnh liệt nhưng lại không nồng đậm, tựa hồ là loại hương vị máu tươi đã khô cạn từ thật lâu tản ra.

- Là anh?

A Trạch nhìn thấy rõ người kia, mở miệng hỏi.

- Sao anh lại ở chỗ này?

- Trùng hợp mà thôi!

Lưu Thiên Minh đi tới, hắn tuyệt không để ý tới ánh mắt không thiện ý của Minh Diệu. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn nhìn miệng vết thương của Diệp Tiểu Manh.

- Thật khó giải quyết a, dù anh có thể mang nàng đến bệnh viện, chỉ sợ nàng cũng không kiên trì được thời gian lâu như vậy!

- Là anh…

Minh Diệu vừa rồi cảm thấy thanh âm của người đàn ông này thật quen tai, hắn nỗ lực hồi tưởng, rốt cục đã nhớ tới thanh âm này là người đàn ông đã đánh ngất xỉu Diệp Tiểu Manh tại trường học khi nàng bị bạo tẩu.

- Tôi cầu anh, giúp tôi đi, giúp tôi cứu nàng!

Minh Diệu nhớ rõ người đàn ông này từng nói qua, hắn tựa hồ có chút sâu xa với Diệp Trọng. Tuy rằng không biết người này vì sao lại xuất hiện tại đây, nhưng nhìn qua tựa hồ không giống địch nhân, hơn nữa hiện tại Minh Diệu cũng chỉ có thể cầu trợ người đàn ông mang theo hương vị nguy hiểm mãnh liệt trên người này.

- Thật đáng tiếc, tôi không có khả năng!

Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu:

- Tôi không phải không muốn giúp anh, dù sao tôi cũng từng thiếu một nhân tình của Diệp Trọng. Nhưng nói tới cứu người tôi thật sự không có cách nào!

- Lực lượng của anh rất cường đại, nhất định có được biện pháp!

Minh Diệu vội vàng nói:

- Cầu anh, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Manh, anh muốn tôi làm gì cũng được, dù muốn tôi làm Huyết Nô cho anh cũng có thể!

- Huyết Nô…

Lúc này a Trạch mới chú ý tới sau lỗ tai Lưu Thiên Minh lại mọc ra rất nhiều lông tơ màu trắng. Nàng đột nhiên tỉnh ngộ lại, người đàn ông từng cứu nàng cùng Tiểu Manh lại là một con cương thi, hơn nữa còn là một con Cương Thi Vương không biết đã tồn tại bao nhiêu năm.

- Không phải tôi không muốn cứu nàng a!

Lưu Thiên Minh thở dài:

- Để cho tôi tới cứu sống nàng, đây căn bản là chuyện ép buộc thôi. Muốn bất tử thật quá dễ dàng, nhưng chuyện ngày sau…

Minh Diệu không nói gì. Đích xác muốn một con cương thi đem người cứu sống, chuyện này chẳng khác gì để một con thỏ đi đẻ trứng. Hắn có thể đem Diệp Tiểu Manh biến thành cương thi, vĩnh viễn bất tử, nhưng lại không thể cứu sống lại Diệp Tiểu Manh.

- Tuy rằng tôi sống nhiều năm như vậy cơ hồ đã biến thành một loại tồn tại như bán thần, nhưng tôi am hiểu chính là lực lượng cùng phá hư mà thôi, đối với những bí thuật linh tinh gì đó hoàn toàn không có khái niệm, sử dụng chỉ là bản năng!

Lưu Thiên Minh tiếp tục nói:

- Tôi có thể giúp cho anh, nhưng chỉ là khi nàng không còn kiên trì nổi, tôi có thể làm cho nàng trở nên bất tử, tuy rằng như vậy ngày sau nàng sẽ biến thành cương thi, nhưng đây là điều duy nhất mà tôi có thể làm!

- Bí thuật…bán thần…

Hai mắt Minh Diệu đột nhiên tỏa sáng:

- A Trạch, tiếp tục giúp Tiểu Manh cầm máu, tôi đi tìm người cứu Tiểu Manh!

- Tìm người? Đi đâu tìm người? Làm sao mà cứu?

A Trạch nghe câu nói của Minh Diệu chợt ngây ngẩn cả người.

- Tôi sẽ rất nhanh trở về, toàn bộ nhờ vào cô!

Minh Diệu giật mạnh cổ áo sơ mi, từ trên cổ túm lấy xâu chuỗi vẽ ra ngôi sao sáu cánh.

- Dù phải dùng hết thảy của tôi đến trao đổi, cũng phải cứu sống được Tiểu Manh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.