U Minh Trinh Thám

Chương 365: Chương 365: Đối sách




- Bà mẹ nó, không thể nào, hắn sao mà làm được?

Các tổ viên của tổ hành động đặc biệt chạy đến từ các hướng khác nhau cũng nhìn thấy một màn này, cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Đồng bạn của mình đâm vào kết giới, bị kết giới đánh bật trở về, thiếu chút nữa đụng đến đầu rơi máu chảy, mà mục tiêu lại nhẹ nhõm xuyên qua kết giới, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

- Tên này, trốn thoát rồi sao?

- Còn nói nhảm, chạy nhanh bảo người bên ngoài triệt tiêu kết giới, chúng ta đuổi theo a.

Đội trưởng tổ hành động đặc biệt bất chấp đầu còn chút choáng váng nói gấp.

Dưới sự nhắc nhở của đội trưởng, thành viên của tổ hành động đặc biệt vội gọi điện thoại cho đồng bạn ở bên ngoài. Bởi vì chuyện này thật sự quá quỷ dị, đồng bàn chèo chống bên ngoài kết giới tựa hồ cũng không thể tưởng tượng nổi, liên tục xác nhận nhiều lần với hắn sau đó mới giải trừ phong tỏa. Kết quả lại khiến chậm hơn một chút, đợi đến lúc bọn hắn đi ra từ kết giới đã không còn bóng dáng Minh Diệu nữa/

- Minh Diệu.

Tiến vào chỗ ẩn thân, tiểu Nam liền trực tiếp nhào vào lòng Minh Diệu, khiến Diệp Tiểu Manh chỉ chậm một bước tương đối bất mãn.

- Ta đã nói với ngươi ah, hôm nay ta vì chuyện của ngươi mà mệt chết đi được, ngươi phải đền bù tổn thất cho ta.

- Xin ngươi, loại chuyện giả khóc thế này ngươi rất sở trưởng mà?

Minh Diệu nhéo khuôn mặt phấn nộn của tiểu Nam, vừa cười vừa nói.

- Giả khóc gạt người, giày vò người khác đều là sở trường của ngươi cả, đối với ngươi mà nói quá dễ dàng mà.

- Ai nói vậy?

Tiểu Nam bị vạch trần chân diện mục thẹn quá hoá giận nói.

- Ta gần đây đều là một tiểu hài tử rất thành thật đáng yêu đơn thuần, nào có âm hiểm như ngươi nói chứ?

- Được rồi, ngươi đơn thuần, ngươi ngây thơ…!

Minh Diệu lại dùng sức nhéo một cái cười tủm tỉm để nàng xuống, quay đầu nói với Âu Phàm:

- Thật xấu hổ ah, quán bar của ngươi có lẽ trong thời gian ngắn không thể buôn bán nữa rồi.

- Không sao, dù gì bình thường cũng không có buôn bán mà.

Âu phàm không để ý vừa cười vừa nói:

- Bất quá ta rất kỳ quái, vì sao ngươi nhất định phải bộc lộ mình? Tiếp tục ẩn náu ở một nơi bí mật gần đó không được sao?

- Ha ha, ta chính là muốn bạo lộ trước mặt Trần Lam, nhưng lại khiến hắn không bắt được ta.

Minh Diệu vừa cười vừa nói:

- Ta hiểu hắn rất rõ, chỉ sợ giờ hắn giận đến nổ phổi rồi. Chỉ cần chọc giận hắn, vậy thì sơ hở hắn lộ ra càng lớn, để chúng ta tìm được người nấp sau lưng giúp đỡ hắn.

- Ừ, cái này, cho ngươi a!

A Trạch đưa một tấm biên lai tới trước mặt Minh Diệu.

- Đây là cái gì?

Minh Diệu kỳ quái nhìn biên lai A Trạch đưa đến

- Hóa đơn nộp tiền điện thoại? Hóa đơn mua điện thoại? Đưa thứ này cho ta làm gì thế?

- Nói nhảm, thứ này không đưa ngươi thì đưa ai?

A Trạch lạnh như băng nói:

- Thanh toán ah, đây đều là chủ ý của ngươi, tiền điện thoại và tiền gọi đương nhiên phải do ngươi thanh toán rồi?

- Không phải chứ?

Minh Diệu kinh ngạc nói:

- Bảo ngươi giúp ta tìm mua máy nghe trộm, sao ngươi lại mang điện thoại về chứ.

- Ngươi cho rằng máy nghe trộm dễ có lắm sao? Trên mạng bán đều là gạt người cả, căn bản không có tác dụng gì hết.

A Trạch hừ lạnh nói:

- Còn không thuận tiện bằng cách trực tiếp để di động bảo trì trạng thái trò chuyện, chỉ cần nộp phí gọi điện là được rồi.

- Phế vật! Phế vật! Phế vật! Cả đám đều là phế vật!

Cho dù ở cách hơn 10m cũng có thể nghe thấy tiếng gào thét như cuồng loạn của Trần Lam. Nhìn văn phòng một ngày trước mình vất vả lắm mới dọn dẹp xong lại khôi phục vẻ bừa bộn, thư ký chỉ có thể thở dài vô lực, giữ im lặng mặc cho Trần Lam tiếp tục phát tiết.

Chỉ là khác với lúc trước, cũng không chỉ đơn thuần là phẫn nộ và phiền muộn, trong lòng Trần Lam còn nhiều hơn một thứ, là sợ hãi. Có thể thong dong thoát thân dưới sự bao vây của hơn ba mươi nhân viên nhân viên ngoại cần, thoát khỏi sự vây quét của thành viện đội hành động đặc biệt, dùng phương pháp không thể tưởng tượng nổi xuyên qua kết giới. Minh Diệu ở trước mặt hắn làm tất cả khiến hắn có một cảm giác sợ hãi không hiểu. Người hiện giờ hắn phải đối mặt, đã không phải là người mười năm trước bị đuổi ra khỏi nhà, đánh mất linh lực như chó nhà có tang, cũng không còn là Linh Năng Lực Giả cấp thấp không hề có tính uy hiếp nữa, trong lúc vô tình, Minh Diệu rõ ràng đã trưởng thành thành một cao thủ đỉnh tiêm, coi như so với hội trưởng lúc trước chỉ sợ cũng không kém là bao. Trần Lam rất sợ hãi, nếu để cho Minh Diệu cứ tiếp tục phát triển như vậy thì hắn sẽ trở thành một tồn tại đáng sợ cỡ nào chứ.

- Ngươi nói cho ta biết, cả con đường đều bị kết giới phong tỏa, sao hắn có thể chạy thoát được.

Trần Lam nắm chặt lấy cổ áo đội trưởng đội hành động đặc biết, nổi giận đùng đùng chất vấn

- Có phải đám các ngươi cố ý để hắn thoát không? Bằng không thì sao hắn có thể thoát được.

- Đối với việc này ta cũng không tưởng tượng nổi, hắn chính là ở trước mặt ta trực tiếp xuyên qua kết giới, tựa như tầng kết giới kia đối với hắn không hề tồn tại vậy.

Đội trưởng tổ hành động đặc biệt cau mày, khẽ đẩy Trần Lam đang nắm chặt mình ra. Linh Năng Lực Giả có thể tiến vào tổ hành động đặc biệt cũng không phải là loại bèo trôi không gốc rễ, bọn hắn toàn bộ đều là hậu đại của một đại gia tộc nào đó, sau lưng bọn hắn có sự ủng hộ của gia tộc, đối với gia hỏa như Trần Lam bọn hắn căn bản không để vào mắt. Lúc trước khi hội trưởng còn sống có lẽ còn xem mặt mũi lão nhân cường đại kia mà khách khí với Trần Lam một chút, nhưng hiện giờ lão nhân cường đại đó đã chết, chỗ dựa sau lưng Trần Lam đã không còn, hơn nữa từ sau khi phụ thân Trần Lam, Trần Tùng Lâm không hiểu sao chết vào hơn mười năm trước, Trần gia sớm đã xuống dốc. Cho nên hiện giờ Trần Lam đối với bọn hắn chỉ là một con chó điên không có bối cảnh và năng lực, khiến người khác chán ghét.

- Tất cả hành động đều dựa theo bố trí của ngươi mà tiến hành, nguyên nhân hành động thất bại lẽ ra ngươi phải tự xem lại bản thân, mà không phải là nổi giận với bọn ta.

- Ngươi...

Trần Lam nhất thời nghẹn lời, ngón tay run rẩy chỉ vào đội trưởng đội hành động đặc biệt cả buổi không nói nên lời. Hắn căn bản không có nghĩ đến lại bị cấp dưới trực tiếp phản bác, đây là chuyện cho đến giờ vẫn chưa từng xảy ra, hơn nữa quan trong nhất chính là, hắn căn bản không nghĩ ra lý do gì để biện bạch cả. Tất cả hành động đều dựa theo kế hoạch của hắn, hơn nữa theo như trong kế sách của Trần Lam thì xuất động nhiều người như vậy để vây quét Minh Diệu đã xem là đội hình tương đối xa xỉ rồi, bắt Minh Diệu trở về chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Phái ra tất cả mọi người, một là muốn gây áp lực cho Minh Diệu, muốn xem thử sau khi Minh Diệu nhìn thấy đội hình khổng lồ như thế sẽ có biểu lộ thế nào. Hai là để phòng ngừa vạn nhất, coi như người của Tần gia có đến hỗ trợ, cũng có thể một mẻ hốt gọn. Tuy nhiên không ngờ tới, kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy. Coi như không có bất kỳ người nào trợ giúp, Minh Diệu qua lại tự nhiên trong vòng vây quét, trơ mắt ếch ra nhìn hắn thoát đi ngay dưới mắt của mình.

- Cút, đều cút ra ngoài cho ta

Trần Lam giận không kềm được quát

- Mau cút.

Đội trưởng đội hành động đặc biệt chỉ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Trần Lam đang nổi giận, hừ lạnh một tiếng, thong dong cất bước rời khỏi văn phòng Trần Lam.

- Không nghe thấy ta nói sao, ta bảo ngươi cút đi!

Quét tất cả sách trên bàn xuống mặt đất, Trần Lam quay đầu lại thấy thư ký vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích lớn tiếng mắng

- Giờ lời của ta đã không còn giá trị nữa sao?

- Không, không phải, bộ trưởng thỉnh ngươi trước tiên bình tĩnh đã…!

Thư ký gấp nói gấp:

- Chủ yếu là ta có chuyện cần bẩm báo, rất quan trọng.

- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.

Trần Lam tức giận nói.

- Hôm nay khi ngươi dẫn người tiến hành hành động vây bắt, người của ủy ban tối cao Châu Âu đã đến hiệp hội, dựa theo hiệp nghị trước kia mượn một số trang bị.

Thư ký vội vàng nói.

- Vậy thì sao?

Trần Lam không kiên nhẫn nói:

- Dù sao lúc trước cũng đã kí hiệp nghị, trực tiếp cho bọn hắn là được.

- Vâng, bọn hắn đã mượn trang bị đi. Nhưng ta cảm thấy chuyện có chút kỳ quái.

Thư ký nói tiếp

- Bởi vì người tiến hành giao tiếp hôm nay không chỉ là người của phân bộ, ngay cả người phụ trách chi nhánh của bọn hắn ADA cũng tới.

- ADA? Chính là nữ nhân kia?

Trần Lam lập tức khôi phục tỉnh táo

- Nàng tới làm gì?

- Nàng nói nàng thuận tiện đến để chia buồn chuyện hội trưởng đại nhân qua đời, nhưng ta lại cảm thấy không hề đơn giản như vậy.

Thư ký nói:

- Bởi vì có chuyện ta vẫn cảm thấy rất kỳ quặc. Theo lý mà nói, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần người phụ trách của chi nhánh đến làm gì, chỉ cần phái thủ hạ của mình đến là được rồi. Mà ADA chẳng những tự mình đến, hơn nữa trong quá trình ta tiếp đãi nàng, đã từng nhận được một cuộc điện thoại kỳ quái. Có một cục cảnh sát gọi điện thoại tới nói phát hiện một cỗ thi thể tương đối kỳ quái, hoài nghi là sự kiện linh dị hại người, chuyện quá khẩn cấp hơn nữa nhân thủ lại thiếu nghiêm trong, cho nên ta chỉ có thể quay về văn phòng gọi điện, để ADA một mình ở lại trong phòng khách. Nhưng đợi sau khi chuyện chấm dứt, ta phái người đến cục cảnh sát lúc trước đã gọi điện cho ta để nhận lại thi thể thì lại được cho biết là không hề có chuyện đó.

- Đã điều tra ra số điện thoại kia chưa?

Trần Lam hỏi.

- Tra được rồi, đích thật là dãy số của cục cảnh sát.

Thư ký khẽ gật đầu nói ra:

- Là một phân cục thuộc về Thành Nam.

- Thành Nam sao?

Nghe vậy chân mày Trần Lam nhíu lại:

- Ngươi lưu nữ nhân kia lại trong phòng khách bao lâu?

- Thời gian không dài, nhưng lúc ta trở lại. . . Nàng đã không còn trong phòng khách nữa

Thư ký nói:

- Khi ta đi tìm, lại thấy nàng đang ở chỗ giao tiếp trang bị, nhưng rất kỳ quái chính là thần thái trước khi xuất phát của nàng có chút vội vàng, không hề giống như vẫn một mực đứng ở đó, mà giống như mới vội vàng chạy đến từ nơi khác hơn.

- Có vấn đề.

Trần Lam nói

- Chuyện này tuyệt đối có vấn đề, tựa hồ có người một mực dắt mũi của ta, dẫn ta mắc câu vậy.

- Còn có một việc rất kỳ quặc.

Thư ký nói:

- Ta hỏi thăm qua người trông coi tầng hầm ngầm, hắn tựa hồ xuất hiện một đoạn thời gian trí nhớ trống không.

- Cái gì!

Trần Lam kinh hãi, nhịn không được hô lên. Hắn dùng lực bắt lấy cánh tay thư ký, bởi vì vô cùng kích động nên dùng sức rất mạnh, thư ký không khỏi nhíu mày:

- Ngươi nói là nữ nhân kia có khả năng đã đi vào nơi bảo tồn thi thể hội trưởng sao?

- Có khả năng này.

Thư ký khẽ gật đầu nói:

- Bất quá ta đi xác nhận qua, thi thể của hội trưởng vẫn được bảo tồn hoàn hào, cũng không có dấu hiệu bị động qua, vậy nên ta mới rất kỳ quái vì sao nữ nhân này lại chui vào phòng bảo tồn thi thể của hội trưởng để nhìn qua một chút thôi chứ? Cái này nói không thông ah.

- Quả là thế, tất cả mọi chuyện đều là một cái bẫy.

Trần Lam cắn răng nói. Hắn thấy ánh mắt mê mang của thư ký, vô lực phất phất tay:

- Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta cần phải sửa sang lại mạch suy nghĩ một chút.

- Vậy được, ta đi ra ngoài trước.

Thư ký mặc dù có chút kỳ quái đối với phản ứng của Trần Lam, nhưng vẫn thuận theo rời khỏi văn phòng.

Bị lừa rồi, tất cả đều là cái bẫy của Minh Diệu. Trần Lam liên hệ tất cả mọi chuyện lại, tất cả đều đã rõ ràng. A Trạch có quan hệ thân mật với Minh Diệu, chuyện này Trần Lam sớm đã biết. Minh Diệu cố ý để nữ hài gọi là A Trạch kia đến tìm hắn, làm lộ ra chỗ ẩn thân của Minh Diệu, sau đó dẫn mình phát động tất cả mọi nhân thủ đi vây quét hắn. Cục cảnh sát gọi điện thoại tới báo cáo tin tức giả chính là cục cảnh sát của một nữ cảnh sát có quan hệ rất mật thiết với Minh Diệu, lợi dụng tin tức giả dẫn dụ thư ký rời đi, tạo nên lỗ hổng, sau đó có thể thừa dịp hiệp hội nhân thủ không đủ trông coi không nghiêm lẻn vào nơi bảo tồn thi thể hội trưởng, dò xét ra nguyên nhân chân thật trong cái chết của hội trưởng, muốn lật lại bản án cho Tần Khai.

Trần Lam càng ngày càng bất an, lúc ấy là chính hắn giết chết hội trưởng, sử dụng chính là tà thuật đã thất truyền từ lâu học được ở chỗ A Nhã. Tuy rằng tình huống lúc đó dùng phương pháp bình thường cũng có thể dễ dàng giết chết lão đầu kia, nhưng Trần Lam không muốn để hắn chết quá nhẹ nhõm cho nên liền sử dụng loại tà thuật khiến người chết trong thống khổ này, sau đó A Nhã cũng vì chuyện này mà đã oán trách hắn một phen.

Trần Lam không biết hiện giờ Minh Diệu đã biết bao nhiêu, đã nhận được tình báo nào, nắm giữ bao nhiêu chứng cớ, nhưng như thế lại càng khiến hắn bất an. Dùng loại tà thuật này để giết người, trong cơ thể trong một đoạn thời gian sẽ lưu lại dấu vết bị lửa cháy, tuy rằng theo thời gian trôi qua sẽ từ từ tiêu tán mất, nhưng ít nhất cũng phải mất nửa tháng. Trong kế hoạch của Trần Lam là khi người phụ trách của tất cả phân bộ đến thì vết lửa sẽ vừa vặn biến mất, tạo thành biểu hiện giả tương tự linh lực khô kiệt. Nếu vậy thì chỉ để lại vết thương ở mặt ngoài thi thể, nhìn qua thì giống như hội trưởng bị thương quá nặng khi đánh nhau với Tần Khai, hơn nữa linh lực khô kiệt mà chết đi, tất cả tội lỗi đều đổ hết lên đầu Tần Khai cả. Nhưng hiện giờ bị Minh Diệu làm như vậy, Trần Lam cảm thấy chuyện này bắt đầu trở nên không an toàn nữa, hắn cần phải làm gì đó.

Trần Lam từ trong một lỗ khảm trên giá sách bị mình quơ đổ lấy ra một khối thạch đầu nho nhỏ. Hắn nhắm mắt lại, dùng linh lực rót vào, thạch đầu liền tản ra ánh sáng, lập lòe vài cái rất có quy luật.

20 phút về sau, A Nhã xuyên qua vách tường văn phòng của Trần Lam, xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Xảy ra chuyện gì? Vội vã tìm ta thế?

A Nhã nhìn văn phòng một mảnh bừa bộn, cau mày nói:

- Ngươi lại tức giận vì chuyện gì a?

- Đã xảy ra chuyện, ta cần sự trợ giúp của ngươi.

Trần Lam vội vàng nói:

- Có phương pháp gì có thể tiêu trừ sạch dấu vết bị cháy trong cơ thể không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.