Minh Diệu bọn họ dọc theo đường đi đều không ai nói gì. Lưu Nhân cùng
Vương Tĩnh đi phía trước, không muốn lên tiếng. Vừa rồi cái chết của
Lương Văn Văn đả kích Vương Tĩnh rất lớn. A Trạch vốn cũng không thích
nói chuyện, tự nhiên là im lặng. Minh Diệu bởi vì đau đầu càng không
muốn nói, chỉ còn lại Diệp Tiểu Manh, vốn định nói gì đó đánh vỡ không
khí xấu hổ, nhưng nghĩ mãi không ra nên nói lời gì.
Mọi người thật yên lặng đi bên bờ sông, ngoại trừ thanh âm nước chảy bên dưới chỉ còn tiếng bước chân của bọn họ.
Yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khác thường. Minh Diệu cảm giác hoàn cảnh im
lặng có chút thái quá. Tựa hồ cả thôn trấn đã biến thành tử trấn, mà chỉ còn năm người họ vẫn còn sống sót.
Loại cảm giác bất an vẫn áp
lực tận đáy lòng của hắn, làm cho hắn thập phần khó chịu. Hơn nữa càng
đi về phía trước loại cảm giác bất an kia càng phát ra mãnh liệt.
Hoàn cảnh hiện tại giống như sự yên tĩnh trước khi bão táp ập đến. Trên một
đường cũng không hề chứng kiến bất cứ dân trấn nào bị lây nhiễm, chẳng
khác gì toàn bộ dân trấn đều bốc hơi biến mất khỏi nhân gian.
- Rất an tĩnh, im lặng có chút không tầm thường!
Minh Diệu hít sâu một hơi, trong không khí hỗn tạp hương vị như sắp có cỗ mưa gió nổi lên.
- Ân? Làm sao vậy?
Diệp Tiểu Manh nhìn thấy Minh Diệu đột nhiên ngừng lại, kỳ quái hỏi:
- Lại đau đầu nhiều lắm hay sao?
- Không có việc gì!
Minh Diệu nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chúng ta nên đi nhanh hơn một chút đi, có lẽ trời sắp đổ mưa.
Trong căn nhà trên đỉnh núi, trên mặt đất lại bao phủ thật nhiều hầm hố cùng
vết máu. Tuy rằng Thiên Tướng liên tục đánh trả cũng không thực sự tạo
được thương tổn gì cho Mị, nhưng bộ dáng của Mị lại đang thở dốc hổn
hển.
- Ân, tiểu Mị ngươi càng ngày càng thêm lợi hại!
Thiên Tướng nhìn nhìn ngón tay nhìn qua như nhu nhược của Mị lưu lại miệng vết thương trên người, hờ hững nói:
- Năng lực của ngươi dường như thật thích hợp dùng để đánh lén từ một nơi bí mật, một kích giết chết, nhưng lại có thể quang minh chính đại cùng
ta dây dưa thời gian dài như vậy đã có tiến bộ thật lớn!
Tuy rằng Mị để lại được vết thương trên thân thể cường tráng của Thiên Tướng,
nhìn qua tựa hồ giống như bị thương rất nặng, nhưng trong lòng Mị cũng
hiểu được những miệng vết thương kia đối với Thiên Tướng mà nói giống
như là gãi ngứa. Mà nàng lại cần phải đề phòng ngón tay điểm kích nhìn
qua như vô lực của Thiên Tướng, bởi vì nàng biết chỉ cần bị điểm trúng,
như vậy nàng sẽ không còn cơ hội xoay người.
Hai người nhìn qua
giống như đánh nhau cũng không quá kịch liệt, nhưng lại mạo hiểm tới vạn phần. Hai người chẳng qua dùng ngón tay không ngừng múa may huy vũ
trong không khí, chẳng khác gì như đang tập luyện múa, nhưng chỉ có hai
người đang chiến đấu mới biết được mỗi một lần công kích, mỗi chiêu công kích của đối phương lại nguy hiểm tới cỡ nào.
Ngón tay nhìn qua
như nhu nhược mảnh khảnh của Mị đủ làm vỡ tan sắt đá, nhưng mỗi khi đầu
ngón tay lướt qua trên thân thể Thiên Tướng lại chỉ lưu lại một miệng
vết thương thật sâu mà thôi. Mà mỗi lần Thiên Tướng công kích Mị lại đều có thể làm cho nàng trong thời khắc tích tắc mấu chốt nhất kịp thời né
tránh lướt qua.
Nhìn qua tựa hồ như Mị đang chiếm thượng phong,
nhưng bản thân nàng cũng biết rõ Thiên Tướng ra tay lưu tình. Tuy rằng
nàng để lại thật nhiều vết thương đáng sợ trên thân thể Thiên Tướng,
nhưng loại vết thương kia đối với thân thể cường tráng tới mức dị thường của Thiên Tướng không cần qua một giờ liền có thể phục hồi, hơn nữa mỗi lần Thiên Tướng đều có thể thay đổi góc độ xảo diệu tránh đi yếu hại
với mỗi chiêu công kích của Mị.
Đối với công kích của Thiên Tướng nàng cũng không dám có một tia khinh thường. Năng lực đặc thù của Thiên Tướng nàng cũng hiểu thật rõ, nhìn qua như chỉ là lơ đãng tiếp xúc lại
đem yêu khí rót vào thân thể người khác, sau đó khống chế bên trong nội
bộ tiến hành tàn phá, uy lực thật cường đại. Chỉ cần bị đánh trúng hoàn
toàn làm cho Mị mất đi năng lực hoạt động. Mà vừa rồi trong lúc đánh
nhau, Thiên Tướng lưu tình rất rõ ràng, có mấy lần nhìn qua như công
kích không trúng đích là do Thiên Tướng cố ý đánh lệch đi ra ngoài.
- Hai tên bạo lực cuồng các ngươi, phá hủy công tác vất vả nhiều ngày của ta!
Địa Tướng phẫn nộ hét to:
- Các ngươi lại phá hủy phát xạ khí, giai đoạn trọng yếu nhất cuối cùng của thực nghiệm đã không còn cách nào khống chế!
- Vậy thật đúng là có lỗi a!
Thiên Tướng dùng ngữ khí trào phúng nói:
- Bất quá thật đáng tiếc chính là, đó mới là mục đích của ta!
Tháp phát xạ phóng ra tín hiệu dựng đứng trong phòng trong quá trình Mị cùng Thiên Tướng chiến đấu đã bị Thiên Tướng nhìn qua như vô tình đánh vỡ,
đã mất đi tác dụng, biến thành một đống sắt vụn.
- Hỗn đản, ngươi sẽ vì điều này mà trả giá thật nhiều!
Địa Tướng nghiến răng nghiến lợi quát:
- Dù số liệu giai đoạn thực nghiệm cuối cùng không có được cũng không vấn đề gì, chỉ cần lưu lại tính mạng của ngươi như vậy tất cả chuyện này
đều đáng giá!
- Muốn lưu lại ta sao, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy!
Thiên Tướng thấy mục đích đã đạt tới, vừa định lui lại, chợt phát hiện yêu
khí bên trong thân thể mình lưu động rối loạn, không thể khống chế,
không khỏi cực kỳ hoảng sợ:
- Tại sao lại như vậy?
- Oa ha ha ha ha, đã sớm nói loại người như ngươi chỉ biết dùng cơ bắp tự hỏi
làm sao có thể đấu qua được loại thiên tài như ta!
Địa Tướng dương dương tự đắc từ phía sau chìa ra bốn xúc tu màu tím:
- Ngươi nghĩ rằng ta mất lớn khí lực như vậy, chịu thống khổ mọc thêm xúc tu chỉ là dựa vào lực lượng đơn thuần cùng tính chất ăn mòn bề ngoài để công kích thôi sao? Ý tưởng của ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi. Chất dính của xúc tu đích thật có chứa tính ăn mòn mãnh liệt, hơn nữa nó còn mang theo một loại độc tố đặc thù, có thể quấy nhiễu yêu khí tuần hoàn
trong cơ thể yêu quái, làm cho ngươi không thể tự do hành động. Ta nghĩ
đem ngươi còn sống mang về so với chết giá trị nhiều hơn!
- Xúc tu có chất dính chứa tính ăn mòn cùng làm tê dại hay sao?
Thiên Tướng nhẹ nhàng lắc đầu:
- Thật sự là quá tà ác, ta không thể khoan dung loại người biến thái như ngươi sống trong xã hội hài hòa này!
- Ngươi bây giờ ngay cả muốn chạy trốn cũng thật khó khăn, còn có thể đối với ta làm cái gì đây?
Địa Tướng híp mắt, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười đáng khinh:
- Chẳng lẽ ngươi muốn tới cắn ta sao?
Lời còn chưa dứt, đột nhiên bụi mù nổ mạnh tung tóe dọa Địa Tướng nhảy
dựng. Nguyên bản vị trí Thiên Tướng đang đứng lại bị bụi mù bao bọc, căn bản nhìn không thấy bóng người.
- Chạy mất rồi sao? Thời gian
độc tố phát tác thật quá dài, hơn nữa uy lực có hạn, còn chưa được hoàn
toàn hoàn thiện, lại để cho hắn kịp trốn thoát!
Đợi khi bụi mù
tán đi, Thiên Tướng đã biến mất vô tung. Địa Tướng đi qua nhìn nhìn
xuống hố to dưới mặt đất, lại quay đầu nhìn Mị nói:
- Nhưng tiểu Mị, vì sao ngươi không ngăn cản hắn đây?
- Ta được đến mệnh lệnh chính là bảo hộ ngươi mà thôi, đuổi bắt biến thái đại thúc không phải phạm vi trách nhiệm của ta!
Mị không thèm nhìn Địa Tướng đang nổi giận, trở lại trong căn phòng:
- Ngươi làm tốt bổn phận của ngươi, ta làm tốt bổn phận của ta, ngoài ra những chuyện khác ngươi cũng đừng có quản!
Tuy rằng cảm thấy được thái độ của Mị có chút kỳ quái, nhưng Địa Tướng
cũng không quá mức để ý. Bởi vì hiện tại đối với hắn mà nói trọng yếu
nhất chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tháp phóng tín hiệu đã bị
phá hư, đã không thể tiếp tục thông qua sóng vô tuyến điện khống chế
hành động của La Sát bên trong trấn. Kế tiếp La Sát bị mất đi khống chế
sẽ làm ra loại chuyện gì không ai biết được, hiện tại lựa chọn tốt nhất
chính là rời khỏi nơi này thật nhanh. Tuy rằng không thể đem thực nghiệm tiến hành tới giai đoạn cuối cùng, nhưng dựa vào số liệu lấy được hiện
tại quay về đã có thể báo cáo kết quả công tác. Địa Tướng cũng không
muốn mạo hiểm phiêu lưu quay trở lại trấn nhỏ điên cuồng kia để hoàn
thành dung hợp cuối cùng, mặc dù hắn là người điên nhưng lại không phải
người ngu xuẩn.
- Ta thu thập xong số liệu, ngươi gởi tín hào cho tổng bộ, cho người đến tiếp ứng đón chúng ta trở về.
Vừa khép lại bút ký bổn như trân bảo, Địa Tướng lại có chút tiếc nuối nói:
- Không nghĩ tới cuối cùng lại xuất hiện chuyện này, không chứng kiến
được kết quả thời khắc cuối cùng thật đúng là không cam lòng a!
- Kết quả cuối cùng mà ngươi muốn thấy rốt cục là cái gì đây?
Mị mở miệng hỏi:
- Ở trong kế hoạch của ngươi, kết quả cuối cùng của trấn nhỏ kia là thế nào?
- Kết quả cuối cùng sao? Đương nhiên là chỉ còn lại con cường đại nhất!
Địa Tướng giải thích nói:
- Giai đoạn cuối cùng, chính là muốn đem toàn bộ dân trấn bị lây nhiễm
dung hợp cùng một chỗ, tạo thành một thân thể cường đại nhất. Nhưng xem
ra kết quả này không cách nào thực hiện!
- Dung hợp?
- Đúng rồi, dung hợp!
Địa Tướng gật gật đầu:
- Ngươi còn nhớ rõ thanh niên nhận thí nghiệm lúc ban đầu đi. Ban đầu hắn làm thí nghiệm thể sơ bộ, có lực lượng hấp thu năng lượng của lây nhiễm thể vô cùng lớn. Dựa vào cắn nuốt những lây nhiễm thể khác, có thể đem
lực lượng của lây nhiễm thể bị hắn cắn nuốt chuyển hóa thành lực lượng
của chính mình. Bước cuối cùng trong kế hoạch của ta chính là cho hắn
làm thịt toàn bộ lây nhiễm thể trong trấn, dung hợp toàn bộ những người
bên trong, đem lực lượng của hắn đẩy lên đỉnh núi, trở thành thân thể
hoàn mỹ nhất!
- Dựa vào việc làm thịt đồng loại của hắn đến gia tăng lực lượng của chính hắn, đây là thứ mà ngươi gọi là tiến hóa sao?
Mị cau mày nói:
- Phương pháp ghê tởm như vậy cũng được cho là tiến hóa?
- Ta đang tìm kiếm là một loại phương pháp, một loại phương pháp tiến hóa khả thi, về phần cách sử dụng loại phương pháp này để làm gì thì không
nằm trong phạm vi suy nghĩ của ta!
Địa Tướng dùng ngữ khí thản nhiên nói:
- Mạng người sao, là thứ không đáng giá tiền!
- Cho dù là sử dụng loại phương pháp tàn nhẫn như vậy sao?
Mị cúi đầu, trong lòng tràn ngập nghi hoặc:
- Rốt cục ông ngoại đang có kế hoạch làm những gì? Vì sao phải làm tới loại tình trạng này?
…
- Hô…hô…thật sơ ý…
Thiên Tướng dựa vào một tảng đá lớn, ngồi dưới đất, trên trán cùng thân thể
tràn đầy mồ hôi. Độc tố trong xúc tu của Địa Tướng đối với yêu quái mà
nói đúng là có lực phá hoại tương đối lớn, có thể trốn tới nơi này đúng
là nhờ vào thân thể cường tráng đặc thù của hắn.
- Ân? Cỗ hương vị này…
Một mùi máu tươi tràn đến, Thiên Tướng cảm giác lông tơ cả người đều dựng đứng lên:
- Một cỗ hương vị vô cùng nguy hiểm…
- Anh bạn nhỏ, ngươi có thể nói cho ta biết trong trấn này xảy ra chuyện gì hay không?
Thanh âm một nam nhân truyền tới sau lưng Thiên Tướng:
- Loại hương vị là thật lại như giả bên trong trấn, tuy rằng rất giống
đồng loại của ta, nhưng lại có chút khác nhau, rốt cục đã xảy ra chuyện
gì?
Thiên Tướng theo nơi phát ra thanh âm xoay đầu nhìn lại, một
nam nhân không biết từ khi nào đã dựa vào bên kia tảng đá, trên mặt mang mắt kính gọng vàng, bộ dạng còn trẻ trung hơn hắn rất nhiều. Nhưng
Thiên Tướng hiểu được, mình bị người kia gọi là anh bạn nhỏ là chuyện
rất bình thường, vì người kia nhìn qua tuy còn rất trẻ tuổi, nhưng thực
tế tuổi thọ của hắn chỉ sợ còn phải lớn hơn mình ít nhất là mấy trăm
tuổi.
- Nhưng nói tới nhìn ngươi cũng là một thứ vô cùng thú vị đi!
Nam nhân kia đẩy kính mắt gọng vàng lên, có chút hăng hái quan sát Thiên Tướng:
- Ngươi vốn hẳn là một con yêu quái đi, nhưng lại có được thân thể của nhân loại. Chuyện này quả thật là mới mẻ nha…
Chương 228: Trấn nhỏ điên cuồng
- Thối lui vào trong căn phòng kia đi!
Minh Diệu dùng Yêu Lân chém rụng đầu một dân trấn phát điên lại nhìn Diệp Tiểu Manh đứng phía sau hô to.
Cả trấn nhỏ đã hoàn toàn điên cuồng, dân trấn đã mất đi khống chế, điên
cuồng công kích hết thảy những sinh vật còn hoạt động mà bọn hắn có thể
nhìn qua, cho dù là đồng loại cũng không ngoại lệ. Cả trấn nhỏ nơi nơi
đều là cảnh ác đấu, xé rách, cắn nuốt, người nào thắng lợi thường thường còn chưa kịp làm thịt người thất bại đã bị một người khác đánh ngã trên mặt đất, biến thành thực vật.
- Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Minh Diệu một cước đá văng một dân trấn đang định công kích a Trạch từ sau lưng, yểm hộ nàng tiến vào trong một phòng nhỏ.
- Điên rồi, toàn bộ thế giới đều điên rồi!
Tuy rằng dân trấn bị lây nhiễm vốn có tính công kích mãnh liệt, nhưng theo
Minh Diệu xem ra trước đó dân trấn vẫn còn có năng lực nhận ra đồng loại của chính mình, còn có tính kỷ luật cùng tính giai cấp nhất định. Nhưng chỉ ngay trong nháy mắt, dân trấn giống như đồng loạt phát điên, bắt
đầu công kích lên đồng loại của mình.
Dọc theo đường nhỏ ngay bờ
sông, đoàn người Minh Diệu đang đi nhanh tới chỗ dừng thuyền mà Thiên
Tướng nói có thể rời khỏi trấn. Cả trấn hoàn toàn yên lặng, ngẫu nhiên
cũng có vài dân trấn vẻ mặt ngây dại đang tản bộ trên đường, nhưng đều
bị Minh Diệu bọn họ tránh né qua.
Thế nhưng cảnh tượng bình tĩnh
kia không kéo dài được bao lâu, một đoàn dân trấn điên cuồng lao ra
ngoài. Bọn hắn công kích lẫn nhau, cắn nuốt, tiến hóa, chỉ cần là sinh
vật có cử động đều không tránh khỏi sự công kích của bọn hắn. Một dân
trấn trong lúc đánh nhau bị một đồng bạn khác đánh bay ra ngoài, vừa lúc dừng ngay bên chỗ Vương Tĩnh đang trốn tránh, đã phát hiện ra đoàn
người của Minh Diệu đang trốn trong bụi cây, hắn lập tức bỏ lại đối thủ
kia, hướng Minh Diệu bọn họ đánh tới.
Minh Diệu đánh lùi mấy dân
trấn công kích hắn, cũng lui vào bên trong căn phòng. Mà trong nháy mắt
Minh Diệu tiến vào phòng, Lưu Nhân liền dùng một cây gậy thật lớn ngăn
ngay sau cửa.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Tiểu Manh vừa thở hổn hển vừa vỗ ngực:
- Như thế nào những người kia đều phát điên như vậy?
- Nhất định đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết, mới biến thành như vậy!
Minh Diệu cau mày nói, hắn càng cảm thấy đau đầu dữ dội, tay hắn không ngừng run rẩy lên. Sử dụng Yêu Lân cần tiêu hao rất nhiều linh lực, hiện tại
hắn cơ hồ không cầm được kiếm trong tay.
- Chẳng qua loại biến hóa này nhìn qua có chút kỳ quái!
- Mặc kệ nhiều như vậy, rời khỏi nơi này trước vẫn quan trọng hơn.
A Trạch cắn môi nói, uy lực của vài loại phương thức công kích của nàng
cũng không lớn lắm, đối phó những dân trấn có thân thể khá kiên cường
dẻo dai thật sự cố hết sức.
- Tôi cũng không muốn biến thành thực vật của mấy tên điên kia…
- Rầm!
Lời của a Trạch còn chưa dứt, cửa sổ thủy tinh sau lưng nàng đã bị đánh
nát. Có bàn tay từ ngoài cửa sổ vươn vào trong, bắt được quần áo của
nàng, lực lượng thật lớn khiến nàng không thể giãy dụa, muốn đem nàng
túm ra khỏi cửa sổ.
Minh Diệu tay mắt lanh lẹ vọt tới, tay nâng
kiếm chém xuống, mấy cánh tay đồng loạt bị chém đứt, mà a Trạch bị lực
lượng quán tính lảo đảo vài bước về phía trước, mấy cánh tay bị chém đứt vẫn gắt gao nắm chặt quần áo của nàng, máu nhuộm đỏ cả chiếc áo khoác
trắng.
- Từ cửa sau đi ra ngoài, ở lại chỗ này sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người điên kia tấn công vào!
Minh Diệu một cước đá văng cửa sau, huy Yêu Lân dẫn đầu xông ra ngoài.
- A Trạch bảo vệ tốt Tiểu Manh, đi theo phía sau tôi!