U Minh Trinh Thám

Chương 260: Chương 260: Hẻm nhỏ




- Bên hồ sơ của nữ phó tên Helen, có tìm được địa phương nào khả nghi hay không?

Minh Diệu tùy tiện ném xấp hồ sơ lên bàn, rút ra điếu thuốc châm lửa.

- Không có, thật sạch sẽ!

Ada lắc lắc đầu. Nàng còn đang cẩn thận quan sát hồ sơ của Helen, hi vọng từ bên trong tìm được chút dấu vết lưu lại.

- Hai mươi bốn tuổi, người Anh, ông nội là người Ba Lan, là con gái duy nhất. Nghề nghiệp của cha mẹ là thầy giáo trung học cùng chủ quản thuế vụ, giai cấp tư sản. Học giỏi, sau khi tốt nghiệp lại vào trang viện công tác.

Ada thở dài một hơi, khép lại hồ sơ.

- Thật sạch sẽ, không có địa phương nào đáng hoài nghi!

- Bên này cũng giống như vậy.

Minh Diệu có chút bất đắc dĩ nói:

- Sạch sẽ giống như nhi đồng mới được sinh ra, ngay cả hóa đơn phạt vì nhổ bậy hay đỗ xe trái quy định cũng không có. Loại thiếu nữ này lại là một nữ vu sao? Tôi không cho rằng như vậy.

- Sau cuộc đại giết hại thời Trung Cổ Châu Âu, nữ vu luôn mang theo quan niệm lánh đời, tuyệt đối sẽ không dùng gương mặt thật sống trong xã hội, để tránh bị giáo đồ Cơ Đốc phát hiện, rước lấy họa sát thân!

Ada nói.

- Các nàng che giấu rất sâu, không thể dựa vào hồ sơ để tìm ra sơ hở của bọn họ là chuyện nằm trong dự liệu mà thôi!

- Tôi có một nghi vấn!

Minh Diệu nhìn Ada nói:

- Nữ vu, trong sự lý giải của tôi chính là ý tứ vu sư nữ tính. Mà cô cũng là nữ tính, cũng có được lực lượng sử dụng pháp thuật, như vậy giới hạn giữa đôi bên làm sao phân chia?

- Tôi không phải vu sư, tôi chỉ bất quá là một Thông Linh giả đơn thuần mà thôi!

Ada cười nói:

- Tuy rằng tôi cũng biết một ít về bói toán hoặc chế tạo ma dược lực lượng, nhưng chỉ biết chút da lông bên ngoài. Bản lĩnh chế tạo ma dược của tôi là từ chỗ lão sư của tôi học được.

- Vậy có gì khác nhau đâu?

Minh Diệu bị lời giải thích của nàng làm hồ đồ.

- Có khác nhau!

Ada giải thích:

- So với Hecate, Diana, Briged Kidd, Apollo…thông thường tu hành chính là luyện chế ma dược, chiêm tinh thuật cùng chú thuật, nhưng tuyệt đối cấm hắc ma pháp. Họ tuân theo chuẩn tắc, cũng chính là “ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn làm, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm tới bất luận kẻ nào, hoặc là sinh vật hay tự nhiên.” Cho nên hiện tại tuyệt đối sẽ không làm ra việc sử dụng vu độc thuật đả thương người, thậm chí vu độc thuật tà ác ở trong hội cũng đã sớm thất truyền, lưu lại để tu luyện chỉ còn là thuật pháp hữu ích mà thôi!

- Thật quá phức tạp, tôi chẳng muốn nghe thêm.

Minh Diệu duỗi lưng mệt mỏi.

- Xem ra tối nay chẳng có thu hoạch gì, tôi quyết định đi ngủ một giấc, cô thì sao?

- Anh mệt nhọc thì đi ngủ trước đi!

Ada cười cười.

- Tôi nghĩ phải xem kỹ hai phần hồ sơ này thêm một lần, nhìn xem còn bỏ sót gì hay không.

- Vậy được rồi, tùy cô thôi!

Minh Diệu nhún nhún vai.

- Nhưng theo tôi xem, hai cô gái này là người vô tội.

- Có lẽ!

Ada cũng không phản bác suy đoán của Minh Diệu.

- Nhưng dù sao cũng phải có một người là hung thủ có đúng không?

- Hung thủ vẫn còn ở trong trang viên này, không chạy thoát được đâu!

Minh Diệu cười nói:

- Đã được xác nhận qua, những người đang làm việc bên trong trang viện hiện tại sẽ không có một người nào từ chức hoặc rời khỏi nơi đây. Vậy hung thủ vẫn nhất định còn ở bên trong trang viện!

- Tôi mệt quá, cô cứ tiếp tục phấn đấu cho sự tự do của chính mình đi thôi!

Minh Diệu khoát khoát tay, chậm rãi đi về phòng mình chuẩn bị đi ngủ.

- Vì tự do của tôi sao?

Ada cười như tự giễu:

- Có lẽ vậy!

Minh Diệu không mở đèn, hắn trực tiếp khép lại cửa phòng, ngã phịch xuống giường không còn muốn đứng dậy. Thậm chí hắn lười cởi cả quần áo vì không còn chút khí lực nào. Liên tục mấy ngày nay hắn đều là như thế, bởi vì máu huyết của Alie làm ảnh hưởng, Minh Diệu trở nên rất thích ngủ. Nếu như không có bất luận người nào đến quấy rầy, hắn cảm giác bản thân mình có thể ngủ suốt ba ngày ba đêm cũng không thể tỉnh lại.

Bức màn trong phòng cũng không kéo lại, ánh trăng mờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào. Một vầng trăng non treo cao trên bầu trời, biểu thị một đêm tối bắt đầu. Minh Diệu vẫn chìm sâu vào giấc ngủ say, không hề phát giác được ở một góc đầu giường, nguyên bản tấm ra giường vốn xếp thật chỉnh tề lại có một tia nếp gấp không chút thích hợp.

- Theo bồi tôi ra ngoài đi dạo đi!

Ada mặc một bộ quần áo màu đen thấp cổ, cười híp mắt nhìn Minh Diệu nói:

- Tôi đã thật lâu không về Châu Âu, lần này thật muốn đi dạo thỏa thích một phen!

- Cô có thể buông tha cho tôi không đây?

Minh Diệu bày ra vẻ mặt đau khổ:

- Mỗi lần cùng cô đi dạo phố, tôi đều có loại cảm giác mình rã rời, phảng phất như nửa người dưới đều mất hẳn tri giác!

- Không muốn đi thì thôi, dù sao hiện tại anh xem như đã có vợ, đương nhiên không có lý do gì tiếp tục ở chung một chỗ với tôi!

Ada đột nhiên nổi giận, nàng hất bàn tay Minh Diệu đang định ngăn cản nàng, bước nhanh qua góc đường.

- Cô định làm gì đây?

Tuy rằng Minh Diệu cảm giác có chút kỳ quái, nhưng vẫn bước nhanh truy theo sau. Ngày hôm nay Ada thật có chút gì đó không ổn, bình thường Minh Diệu vẫn nói chuyện như thế để trêu chọc nàng một chút mà thôi, nhưng phản ứng của Ada hôm nay tựa hồ đặc biệt khó chịu. Hắn chạy theo sau nàng, vừa chuyển qua ngã rẽ, trước mắt lại mất đi bóng lưng của Ada.

- Kỳ quái, đã chạy đi đâu?

Minh Diệu nhìn quanh khắp bốn phía, nơi nơi đều không thấy thân ảnh của Ada. London lúc sáng sớm tràn ngập sương mù trắng xóa, cơn gió mùa thu giá lạnh lướt ngang qua người Minh Diệu, sương mù bao phủ khắp không gian, làm cho không người nào nhìn thấy rõ phong cảnh xung quanh hay là ảo ảnh xinh đẹp.

Bên ngoài cũng không có bao nhiêu người đi đường, Minh Diệu vẫn một mình đi trên con đường vắng vẻ. Có lẽ do người sống tại London quá lười biếng đi, Minh Diệu tự suy đoán trong lòng, sớm như vậy nên người ta vẫn còn chui trong chăn mền ấm áp đúng không?

Nếu như nói bản thân mình còn đang muốn nằm ngủ nướng, như vậy tại sao hiện tại mình lại chạy ra đây muốn mua đồ đây? Minh Diệu đột nhiên cảm giác có điều gì đó không đúng. Hắn dọc theo con đường đầy sương mù đi tới, những cửa hàng hai bên đường đều đóng chặt cửa, chỉ có những manocanh không nhúc nhích đứng yên trong tủ kính, nhìn ra Minh Diệu đang đi bên ngoài, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười khô khan. Không biết tại sao Minh Diệu luôn cảm thấy nụ cười trên mặt những người mẫu cứng ngắc kia có chút quỷ dị.

- Kỳ quái, Ada lại chạy đi đâu rồi?

Minh Diệu vừa than thở vừa hô to:

- Mau ra đây đi, tôi thừa nhận mình sai lầm rồi không được sao? Thật xin lỗi đi, cô đừng tức giận, mau nhanh xuất hiện đi!

Thân ảnh Minh Diệu đi lướt ngang qua tủ kính cửa hàng, ánh mắt người mẫu cứng ngắc đột nhiên giật giật, di động theo sau bóng lưng Minh Diệu.

Một trận gió lạnh thổi qua, Minh Diệu không khỏi rùng mình. Hắn kéo cao cổ áo khoác, rụt rụt vai. Sương mù London vào lúc sáng sớm vẫn cực lạnh, Minh Diệu chợt nhớ tới vừa rồi Ada chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh lộ liễu, chẳng lẽ nàng không cảm thấy lạnh lẽo hay sao? À, nàng lớn lên ở nơi này, đối với thời tiết của London tự nhiên là quen thuộc hơn hắn rất nhiều, Minh Diệu cũng không nghĩ dù nàng ở Trung Quốc thời gian dài như vậy nhưng lại không còn quen thuộc với hoàn cảnh cố hương. Phụ nữ đều là sinh vật đặc biệt, Minh Diệu đem hết thảy chuyện này quy tội cho việc vì thích làm đẹp mà phụ nữ luôn bỏ quên sức khỏe của chính mình.

- Xoẹt…xoẹt…

Một thanh âm giống như có vật gì bị xé rách từ bên trong sương mù dày đặc truyền đến. Minh Diệu híp mắt, chỉ có thể phân biệt ra được trước mặt tựa hồ như có một thân ảnh, nhưng lại không nhìn thấy rõ rốt cục là ai. Hắn tiến nhanh lên hai bước, theo thanh âm kia tìm tới, lại thấy được có một người già ngồi trên ghế dài, trong tay cầm tờ báo. Người già kia thật kỳ quái, hắn không ngừng xé tờ báo thành những mẩu giấy nhỏ, sau đó chỉnh tề đặt cạnh bên người, không ngừng lặp đi lặp lại động tác này, tờ báo trong tay đã bị hắn xé hơn phân nửa.

- Vị lão tiên sinh này, xin phiền cho hỏi thăm!

Tuy rằng Minh Diệu cảm thấy tinh thần của lão nhân này không được bình thường, nhưng hắn vẫn quyết định hỏi thăm lão nhân có nhìn thấy Ada hay không.

- Ông có nhìn thấy có một cô gái mặc bộ quần áo màu đen đi ngang qua nơi này hay không? Mái tóc nàng ngang vai, rất xinh đẹp.

Lão nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng Minh Diệu, trong miệng tuôn ra một tràng. Thế nhưng Anh ngữ nói theo khẩu âm Scotland nồng đặc đối với Minh Diệu mà nói thật sự là không nghe được gì.

- Cô gái kia, ông có biết phương hướng nàng vừa đi không?

Minh Diệu đành bỏ qua việc câu thông với lão nhân, tiếp tục dùng tay chỉ chỉ:

- Là hướng kia sao?

Lão nhân gật gật đầu, lại nói ra một tràng mà Minh Diệu không sao hiểu được.

Biết được Ada đi về phương hướng nào là đã xong, Minh Diệu nhìn lão nhân gật gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ, lại dọc theo phương hướng lão nhân đã chỉ tiếp tục đi tới.

- Người này rốt cục lại chạy đi đâu mất rồi đây?

Minh Diệu cau mày, vừa đi vừa rút ra điếu thuốc châm lửa. Hắn ngậm thuốc lá trong miệng nhưng lại phát hiện trên người mình không mang theo bật lửa.

- Xin hỏi…ách?

Minh Diệu quay đầu lại, muốn hỏi thăm lão nhân có mang theo bật lửa hay không, nhưng lại phát hiện trên chiếc ghế dài đã không còn một bóng người, chỉ còn những tờ giấy bị xé nát rơi trên mặt đất, bị gió thổi tung quay cuồng bay lên.

- Lão nhân kia cũng đã biến mất hay sao?

Minh Diệu cau chặt đôi mày, hắn nhìn khắp chung quanh một lần, có lẽ do nguyên nhân sương mù quá dày, hắn cũng không phát hiện được bóng lưng của lão nhân kia rời đi.

- Việc lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt thật nhiều!

Minh Diệu than thở hai câu, từ trong túi tiền lấy ra một trương linh phù.

- Tật! Ly hỏa!

Theo một tiếng quát nhẹ của Minh Diệu, linh phù trống rỗng thiêu đốt lên. Minh Diệu tranh thủ đưa điếu thuốc tới chỗ ngọn lửa châm thuốc.

- Lại đi dùng Ly Hỏa mà châm thuốc lá hút, mình thật sự là quá mức lãng phí!

Minh Diệu lắc lắc đầu, đem phù chú đã thiêu đốt đánh ra ngoài, quả cầu lửa nho nhỏ bay trong không khí một khoảng cách, biến mất bên trong sương mù.

- Mình chán ghét trò chơi tìm kiếm người, thật quá nhàm chán!

Minh Diệu lắc lắc đầu, từ trong túi lấy ra một linh phù, miệng lẩm nhẩm xếp thành một con hạc giấy.

- Hoàn hảo mình biết được sinh nhật của nàng!

Minh Diệu đem ngày sinh tháng sinh của Ada viết lên trên con hạc giấy, trong miệng lẩm bẩm, trên hạc giấy phát ra vầng sáng. Minh Diệu tiện tay ném ra xa, con hạc giấy xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên.

Trên đường lớn cũng không có bóng người, cho nên Minh Diệu cũng không hề lo lắng hành vi không bình thường của mình bị người khác chứng kiến. Hắn theo sự dẫn dắt của con hạc giấy đi trên con đường London tràn ngập sương mù buổi sáng sớm.

Đây là một hẻm nhỏ tối tăm, những bậc thang bằng đá chậm rãi kéo dài xuống dưới, rất dài rất dài, Minh Diệu thậm chí không cách nào phân biệt con đường này rốt cục sẽ kéo dài tới địa phương nào.

- Chạy tới loại địa phương này để làm chi đây? Chỉ vì né tránh mình sao?

Minh Diệu tận mắt nhìn thấy con hạc giấy rẽ vào một chỗ ngoặt, bay vào trong hẻm nhỏ.

- Đồ đần, chẳng lẽ nàng không nghĩ ra muốn cùng một người biết pháp thuật chơi trò bịt mắt bắt dê nhất định sẽ chịu thua hay sao?

Dọc theo cầu thang trơn ướt đi xuống, Minh Diệu đi vào trong hẻm nhỏ. Mặt trời còn chưa mọc lên, sương mù cản trở tầm nhìn, mà mái hiên trên đỉnh đầu lại ngăn cản ánh sáng vốn đã yếu ớt, con hẻm chậm rãi biến thành một mảnh tối đen.

- Hắc, không cần trốn nữa!

Minh Diệu lấy tay vuốt chỗ trơn ướt trên vách tường, hô:

- Xuất hiện đi, Tầm Nhân Phù của tôi đã tìm được cô rồi đó!

Bên tai chỉ truyền tới tiếng vọng của chính thanh âm của mình, còn có thanh âm giọt nước ngẫu nhiên rơi xuống mặt đất phát ra tiếng tí tách. Minh Diệu cau mày, chuyện này rõ ràng có vấn đề ngay từ lúc mới bắt đầu. Mà con hẻm nhỏ này càng thêm dị thường. Minh Diệu có cảm giác mình tựa hồ đang bị người dắt mũi đi từ từ vào trong bẫy rập, nhưng hắn không cách nào tránh né, bởi vì Ada tựa hồ là con mồi trong cạm bẫy này, hắn không đành lòng bỏ lại một mình nàng mà rời đi.

- Được rồi, không cần biết ngươi là cái thứ gì, ta đã tới!

Minh Diệu hít sâu một hơi, lớn tiếng hô:

- Ngươi muốn gặp ta sao? Ta tới, đang đứng ngay chỗ này!

Không có bất kỳ tiếng trả lời, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình Minh Diệu.

- Ta chán ghét những kẻ giả thần giả quỷ!

Minh Diệu mắng một câu, theo hẻm nhỏ tối tăm tiếp tục xâm nhập tới, hắn không còn lựa chọn nào khác. Tầm Nhân Phù nhất định không hề sai lầm, Ada nhất định đang ở bên trong hẻm nhỏ này, hắn phải tìm cho được nàng.

Không biết qua bao lâu thời gian, hẻm nhỏ càng ngày càng tối, Minh Diệu cơ hồ không nhìn thấy rõ con đường phía trước. Hắn bắt đầu hoài niệm Thiên Nhãn đã giao dịch với Lilith, nếu có thể sử dụng được năng lực của Thiên Nhãn, tất cả những chuyện trước mắt đã không còn là vấn đề.

- Được rồi, bất kể nói như thế nào, ta cũng phải thiếu Alie một lần nhân tình!

Minh Diệu quyết định thử dùng lực lượng nhìn trong ban đêm của Alie.

Hắn nhắm lại hai mắt, thử đem lực lượng máu huyết tập trung lên đôi mắt. Khi hắn lại mở mắt ra, đồng tử đã biến thành đỏ tươi, thế giới trước mắt lại biến thành màu xanh biếc.

- Mặc dù không được mạnh mẽ như Thiên Nhãn, nhưng cũng thật không tệ lắm!

Minh Diệu đối với lực lượng nhìn trong bóng đêm của Alie vẫn tương đối thỏa mãn. Tuy rằng nhìn vật gì cũng chỉ là màu xanh biếc, nhưng ít nhất còn có thể thấy rõ con đường phía trước.

Minh Diệu tập trung tinh thần cao độ, chậm rãi xâm nhập vào hẻm nhỏ. Ở bên trong hoàn cảnh hiện tại, tùy thời đều có khả năng sẽ bị công kích, Minh Diệu cũng không nghĩ hai vách tường cứng rắn hai bên chỉ đơn thuần là vách đá.

- Ba!

Minh Diệu cảm giác mình vừa giẫm lên vật gì đó. Hắn cúi đầu nhìn xuống, một con hạc giấy bị hắn giẫm nát dưới chân. Minh Diệu ngồi xổm người, cầm con hạc giấy lên tay cẩn thận quan sát một chút, đích xác, chính là Tầm Nhân Phù mà hắn vừa sử dụng khi nãy.

Con hạc giấy bay tới nơi này đã ngừng lại, nói như vậy Ada nhất định ở ngay nơi này. Minh Diệu nhìn khắp chung quanh, không thấy thứ gì cả. Hai bên là vách tường có chút ướt át, toàn bộ thế giới tựa hồ chỉ còn con đường hẹp hòi này.

- Cô đang ở đâu?

Minh Diệu lớn tiếng kêu lên:

- Trả lời tôi đi!

- Minh Diệu!

Thanh âm một cô gái vang lên từ dưới chân Minh Diệu:

- Cứu tôi…cứu cứu tôi…

Thanh âm đột nhiên phát ra dọa Minh Diệu nhảy dựng, hắn bật lui về phía sau một bước, gương mặt quen thuộc chậm rãi hiện lên trên mặt đất chỗ Minh Diệu vừa đứng. Trong ánh nhìn màu xanh biếc của đôi mắt Minh Diệu, có vẻ vô cùng khủng bố.

Gương mặt vốn xinh đẹp của Ada hiện tại trở nên thống khổ vặn vẹo, miệng của nàng há hốc thật to, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi cùng cầu xin với Minh Diệu.

Minh Diệu bước nhanh tới ngồi xổm người xuống, dùng tay vuốt ve gương mặt kia. Xúc cảm mềm mại, đây thật sự là cảm giác của cơ thể không sai. Minh Diệu đối với việc gương mặt của Ada có thể hiện ra trên mặt đất cứng rắn cảm giác thật không sao tưởng tượng nổi. Tuy rằng những chuyện thần quái quỷ dị hắn từng gặp qua không ít, nhưng chuyện trước mắt…hắn căn bản không biết làm sao giải thích.

- Cứu tôi, van cầu anh mau mau cứu tôi…

Ada lớn tiếng cầu xin:

- Nó đang tra tấn tôi, nó đang ăn thịt của tôi, mau nhanh nghĩ biện pháp cứu tôi ra khỏi địa phương quỷ quái này đi…

- Bình tĩnh, bình tĩnh một chút!

Minh Diệu sờ sờ mặt đất, ngoại trừ gương mặt của Ada vẫn mềm mại, những nơi khác chỉ là xi măng cứng rắn, tựa hồ đã liền thành một khối với gương mặt của Ada, Minh Diệu căn bản không tìm thấy được phương pháp cứu Ada ra ngoài.

- Cô nói “nó” đến tột cùng là thứ gì?

- Cứu tôi…a..chân của tôi..bụng của tôi…

Máu tươi từ miệng Ada phun đầy trong tay Minh Diệu.

- Tôi không muốn chết…cứu cứu tôi…cứu…

Ánh mắt Ada mở thật lớn, nước mắt từ trong vành mắt chảy ra, đồng tử xanh thẳm cũng từ từ tan rã. Máu tươi từ trong đôi môi mê người phun trào, hai tay Minh Diệu đều bị máu tươi nhuộm thành đỏ thẫm. Minh Diệu cứ như vậy nhìn thấy sinh mệnh Ada đang trôi đi, chậm rãi mất đi hơi thở biến mất.

- Ada!

Minh Diệu hô to tên Ada, nhưng không còn tiếng đáp lại.

- Chết tiệt, đây đến tột cùng là cái thứ gì?

- Minh Diệu…cứu tôi…cứu cứu tôi…

Đang khi Minh Diệu còn chưa biết phải làm sao, càng nhiều thanh âm nữ tử xuất hiện bên tai của hắn. Hắn kinh ngạc chậm rãi đứng lên, theo thanh âm nhìn lại, từng gương mặt thật quen thuộc hiện ra trên vách tường trơn ướt cứng rắn. Diệp Tiểu Manh, Tiểu Quất, Từ Mẫn, Lê bàn tử, a Trạch, tất cả đều là người quen của Minh Diệu.

- Cứu tôi…cứu cứu tôi…

Từng gương mặt quen thuộc hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi, trong mắt tràn ngập cầu xin.

- Cứu tôi đi ra ngoài, mau cứu cứu tôi…!

Minh Diệu đứng yên nơi đó nhìn những gương mặt thật quen thuộc kia, trở nên lúng túng.

- Đây rốt cục…đã xảy ra chuyện gì?

Hắn không dám tin vào hai mắt của mình, cũng không thể tin được lỗ tai của mình. Diệp Tiểu Manh không phải còn ở tại Trung Quốc hay sao? Còn có Từ Mẫn, a Trạch các nàng không phải đều đang ở Trung Quốc hay sao? Nơi này rõ ràng là London đi? Không ngờ còn có Lê bàn tử. Lê bàn tử không phải chỉ có thể ở lại bên trong khe âm dương hay sao? Như thế nào hắn cũng đến nơi đây?

Từng gương mặt quen thuộc đều hiện lên vẻ thống khổ cầu xin Minh Diệu cứu bọn họ. Minh Diệu cảm giác hết thảy chuyện này đều giống như điên rồi, toàn bộ thế giới đều như phát điên.

Minh Diệu đột nhiên nở nụ cười, cười vang đầy thú vị. Cả con hẻm nhỏ đều quanh quẩn vọng lại tiếng cười của Minh Diệu cùng tiếng khóc thét của người quen thuộc với hắn.

- Buồn cười, đây thực sự là chuyện vô cùng buồn cười!

Minh Diệu thật vất vả mới ngưng được tiếng cười. Hắn đứng thẳng dậy, đi tới trước một gương mặt thật quen thuộc, vươn tay, dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt kia. Ân, xúc cảm không tệ, thật sự mềm mại.

- Cô a cô a, vậy mà cũng có người dám chơi trò này với cô!

Minh Diệu vừa nghịch phá vừa dùng ngón tay không ngừng chà xát khuôn mặt lẫn mũi của gương mặt kia.

- Ai bảo cô đòi lấy đi Thiên Nhãn của lão tử, xem đi, hiện tại làm hại tôi không nhận ra được cái gì là thực cái gì là hình ảnh hão huyền thấy chưa?

Khuôn mặt này tuy Minh Diệu chỉ gặp qua hai lần, nhưng vẫn là hai lần mà hắn không cách nào lãng quên. Khi Minh Diệu vừa nhìn thấy được khuôn mặt này, hắn lập tức liền tỉnh ngộ lại, nhận ra mình nhất định đang lâm vào bên trong ảo cảnh, hết thảy những gì hắn đang nhìn thấy đều là giả tạo, là gạt người, đều không hề tồn tại.

Bởi vì đó là gương mặt của Lilith! Một khuôn mặt non nớt như trẻ thơ, nhưng bởi vì đang thống khổ mà biến thành vặn vẹo không sao chịu nổi. Minh Diệu đối diện với khuôn mặt này căn bản không hề nổi lên cảm xúc lo lắng sợ hãi. Hắn dùng tay xoa bóp đôi mát của Lilith, trong thoáng chốc còn mạnh mẽ thổi thổi vào mũi của nàng, tựa hồ muốn đem những gì Lilith từng tra tấn hắn báo thù trở về.

Lilith là ai đây? Lilith đã là sự tồn tại cường đại nhất trên thế giới này, đã như một vị bán thần. Nếu quả thật có thứ đồ vật gì đó cũng có thể đem nàng vây khốn trong vách tường này, làm cho nàng phải lộ ra vẻ mặt thống khổ như vậy, đại khái chỉ có “Thần”. Trên thế giới này thật sự có thần hay sao? Minh Diệu cười cười. Trên thế giới này yêu ma quỷ quái thứ gì cũng có, duy nhất không tồn tại, chính là thần.

- Được rồi, hiện tại đã có thể xác định, nếu ta không phải đang lâm vào trong một ảo cảnh, thì là đang nằm thấy ác mộng!

Minh Diệu không chút hoang mang rút ra một điếu thuốc ngậm lên môi.

- Để cho ta suy nghĩ thử xem, nếu như đã là ảo cảnh, sau khi không có Thiên Nhãn thật sự là một chuyện rất phiền phức. Nhưng nếu như nằm thấy ác mộng…

Linh quang chợt lóe, Minh Diệu nhớ lại tựa hồ lúc mới bắt đầu cả chuyện này đã không chút bình thường. Hắn không nhớ nổi hắn làm sao đi ra cửa, cũng không nhớ nổi vì sao hắn lại đi cùng với Ada ra ngoài phố. Hắn chỉ nhớ đó là tối qua hắn đi ngủ, tiếp theo liền không hiểu vì sao mình lại đi tới nơi này, sau đó nhìn thấy một màn khó hiểu ngay trước mắt.

- Ra vẻ mình thật sự là đang nằm mơ.

Minh Diệu vỗ tay, điếu thuốc ngậm trên môi đột nhiên bốc cháy lên, điều này càng thêm xác định suy đoán của Minh Diệu.

- Quả thật là đang nằm mơ, ở trong mộng mình muốn làm gì cũng có thể!

Nếu tất cả những chuyện này là giả, như vậy Minh Diệu đang bắt đầu suy nghĩ phải làm cách nào mới có thể tỉnh lại từ trong giấc mộng hoang đường hiện tại. Tuy rằng hắn cũng đã hiểu rõ đây chỉ là giấc mộng, nhưng hắn lại không hề có ý nghĩ tỉnh lại. Hắn có thể làm theo ý thức của chính mình, làm ra bất cứ động tác gì, trống rỗng chế tạo ra bất cứ thứ gì, chỉ là không cách nào tỉnh lại.

- Nghe nói ở trong mộng chắc là sẽ không cảm giác đau đớn!

Minh Diệu đưa tay véo vào bắp đùi của mình.

- Shit, rõ ràng là gạt người, rõ ràng rất đau đi!

Không dùng được, xem ra phải đi tìm cho được “cánh cửa” đi ra. Minh Diệu cũng không tiếp tục lưu ý tới những thanh âm cầu xin thống khổ của những gương mặt kia, lập tức đi thẳng vào tận sâu trong hẻm nhỏ.

Minh Diệu cũng không ý thức được mình đã đi được bao lâu. Cũng không biết rốt cục hẻm nhỏ này dài bao nhiêu. Tuy rằng không nhìn thấy cuối, nhưng Minh Diệu tin tưởng tận cùng bên trong hẻm nhỏ nhất định phải có cánh cửa có thể để cho mình tỉnh lại, chỉ cần dọc theo con đường này tiếp tục đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.