Không ai
nói gì thêm, không khí có chút lạnh xuống. Ada phải đi về Anh quốc, sau này sẽ
không quay lại nữa. Tin tức này làm cho Diệp Tiểu Manh có chút mất mát. Diệp Tiểu
Manh cùng Ada chơi với nhau rất thân, quan hệ cũng rất tốt. Đối với nàng mà nói
Ada thật giống như một người chị cả, luôn ở lúc nàng cảm thấy ưu sầu mà an ủi
nàng, đặc biệt khi xử lý quan hệ giữa nàng cùng Minh Diệu công lao của Ada cũng
không nhỏ.
Minh Diệu
cau mày, sau đó lại giãn ra. Chuyện gia tộc Ada hắn cũng biết đến, làm gia tộc
Thông Linh giả nổi danh Châu Âu, đối với người thường mà nói gia tộc Wiln thật
cổ xưa và thần bí. Mà làm người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc Wiln, Ada tự
nhiên không thể ở mãi tại Trung Quốc, một ngày nào đó phải quay trở về tiếp nhận
sự nghiệp của gia tộc, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Không cần
uể oải như vậy.
Minh Diệu mỉm
cười đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt.
- Hiện tại
giao thông phát đạt như thế, từ Anh quốc đến Trung Quốc bất quá chỉ mười mấy giờ
mà thôi, đợi khi nào Ada có rảnh có thể trở về chơi đùa với chúng ta. Hơn nữa
chờ khi có cơ hội chúng ta cũng có thể bay qua Anh quốc thăm Ada.
- Ân, nói
cũng đúng.
Diệp Tiểu
Manh gật gật đầu:
- Chị Ada,
nhớ rõ nếu có rảnh về thăm chúng tôi nga, lúc nào nhàn rỗi gọi điện thoại nói
chuyện với mọi người.
- Chị nhớ!
Ada mỉm cười
gật đầu.
Diệp Tiểu
Manh còn muốn nói gì, lại đột nhiên biến sắc che miệng vọt vào trong nhà vệ
sinh. Từ trong nhà vệ sinh truyền ra thanh âm tiếng nôn mửa của Diệp Tiểu Manh,
tựa hồ rất không thoải mái.
- Tiểu Manh
bị làm sao vậy?
Ada có chút
khó hiểu hỏi:
- Ăn phải đồ
gì không tốt sao?
- Còn cần hỏi
sao?
Tiểu Quất lắc
lắc đầu âm dương quái khí nói:
- Cùng một
quái thúc thúc sinh hoạt chung một chỗ thời gian dài như vậy, có loại chuyện
này là thật bình thường thôi.
- Uy, tiểu
quỷ, đem lời nói cho rõ ràng.
Trên đầu
Minh Diệu toát ra một đống mồ hôi lạnh:
- Nói không
rõ ràng sẽ làm người ta hiểu lầm.
- Cắt, có
cái gì mà hiểu lầm.
Tiểu Quất
hướng Minh Diệu làm ra một động tác như khinh bỉ, tiến đến bên tai Ada nhỏ giọng
nói:
- Em nghe
được đêm hôm đó chị Tiểu Manh một mình ở trong nhà vệ sinh nôn mửa, còn loáng
thoáng nghe lén nàng một mình nhỏ giọng nói thầm cái gì mà đêm hôm đó, cái gì
nhất định là có linh tinh gì đó.
Nghe được lời
nói của Tiểu Quất, Ada dùng một loại ánh mắt lộ vẻ thật kỳ quái nhìn Minh Diệu
từ trên xuống dưới.
Đổ mồ
hôi…Minh Diệu cảm giác mình nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, hiện tại
việc hắn muốn làm nhất là bắt lấy tiểu quỷ không biết giữ mồm giữ miệng này xé
nát miệng của nàng ra.
Diệp Tiểu
Manh từ trong nhà vệ sinh đi ra, lại nhìn thấy Ada cùng Tiểu Quất đều dùng ánh
mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá nàng cùng Minh Diệu, nhìn đến nỗi trong lòng nàng cảm
thấy sợ hãi.
- Hai người
làm sao vậy…
Diệp Tiểu
Manh bị nhìn đến cả người không được tự nhiên.
- Có gì mà
nhìn…
- Tiểu
Manh, thành thật nói với chị, có phải người này làm chuyện gì không tốt đối với
em hay không?
Ada bày ra
biểu tình thật nghiêm túc hỏi:
- Không phải
sợ, chị Ada giúp em làm chủ.
-
Không…không có gì…
Diệp Tiểu
Manh có chút chột dạ nói:
- Không có
chuyện gì a…
- Sao gọi
là không có chuyện gì.
Ada thở phì
phì nói:
- Tiểu Quất
nói em mấy ngày nay luôn bị buồn nôn, còn không muốn ăn cơm, nhất định là có sự
tình gì, thành thật nói ra đi.
- Em
nghĩ…có thể là…
Diệp Tiểu
Manh cúi đầu, vò vò góc áo, đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Có thể em
có…
- Cái gì!!!
Nghe được mấy
chữ này, thanh âm tiếng hét của ba người còn lại đủ đem trần nhà đánh bay.
- Không nên
trách Minh Diệu, không liên quan tới ảnh.
Diệp Tiểu
Manh vội vàng giải thích:
- Đều là em
không tốt, đêm hôm đó là em chủ động!
- Oan uổng
a, tuyết rơi rồi, tuyết rơi tháng sáu rồi!
Minh Diệu
đưa hai tay ôm đầu, quỳ trên sàn nhà gào khan:
- Không phải
đâu, cô nói như vậy tôi còn oan uổng hơn cả Đậu Nga nha. Tiểu Manh, bình thường
tôi đối đãi cô không tệ, tôi cung cho cô ăn, cung cho cô mặc còn cung cho cô đến
trường, dù không có công lao cũng có khổ lao đi, cô không thể oan uổng tôi như
vậy a. Tôi…
- Câm miệng!
Ada hét lớn
một tiếng cắt đứt tiếng gào khan của Minh Diệu. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng
Diệp Tiểu Manh, làm cho Diệp Tiểu Manh thả lỏng.
- Không phải
sợ, đem toàn bộ sự tình nói với chị Ada, chị thay em làm chủ!
- Thật sự,
chuyện này không liên quan gì tới Minh Diệu.
Diệp Tiểu
Manh có chút ấp úng ngập ngừng:
- Lần đó ở
hai tháng trước, hai người chúng tôi giải quyết xong chuyện của nữ quỷ kia. Đêm
hôm đó đã muộn, cả con đường cũng chỉ có em với Minh Diệu đang đi. Đêm hôm đó
sau khi em nghe xong chuyện xưa của nữ quỷ, cũng có chút xúc động, liền thừa dịp
Minh Diệu không có chú ý hôn môi Minh Diệu…
Lời còn
chưa nói hết, thanh âm của Diệp Tiểu Manh đã giống như tiếng muỗi kêu.
- Kế tiếp
thì sao, kế tiếp thì sao?
Tiểu Quất ở
một bên vẻ mặt hưng phấn hỏi:
- Chuyện kế
tiếp, nói chi tiết một chút, em muốn nghe.
- Tiểu quỷ
đừng ồn, con nít không được nghe, tránh sang một bên!
Ada phất phất
tay, đẩy Tiểu Quất sang một bên, tiếp theo nhìn Diệp Tiểu Manh hỏi:
- Tiếp theo
thì sao? Có phải tên trung niên biến thái đại thúc theo cột bò lên trên, đẩy em
luôn không? Tội không thể tha, quả thực là tội ác tày trời. Phải biết rằng đẩy
ngã cô gái vị thành niên là phạm pháp…A, không đúng, em trưởng thành rồi…Bất kể
nói như thế nào, đối với một cô gái ngây thơ như em làm ra loại chuyện cực kỳ
tàn ác này, loại quái đại thúc như vậy là phải bị lăng trì xử tử…
- Kế tiếp?
Đâu có gì a? Em có chút ngượng ngùng nên chạy về nhà ngủ thôi?
Diệp Tiểu
Manh ngẩng đầu, dùng ánh mắt hoang mang nhìn Ada:
- Chị Ada
nói cái gì đẩy cái gì bức a, sao em nghe không hiểu gì hết vậy? Vì sao phải đẩy
ngã em, nếu như vậy không phải sẽ bị ngã trên mặt đất đó sao?
- Em muốn
nói…em…hôn Minh Diệu xong…tiếp theo…không gì nữa?
Biểu tình của
Ada cùng Tiểu Quất muốn có bao nhiêu phấn khích thì có bấy nhiêu phấn khích.
- Phải a,
còn sẽ có cái gì?
Diệp Tiểu
Manh bụm mặt nhỏ giọng nói:
- Nhất định
là bởi vì ăn trúng nước bọt của Minh Diệu nên có bảo bảo!
Tĩnh…Cả
phòng vô cùng im lặng, yên tĩnh tới mức có chút quỷ dị. Minh Diệu vẫn duy trì
tư thế che đầu thở dài, vẫn không nhúc nhích, miệng há hốc thật lớn. Mà mặt của
Ada cùng Tiểu Quất đều in rõ một chữ “quýnh” thật rõ ràng.
- Mọi người…làm
sao vậy…vì sao lại có diễn cảm như vậy chứ?
Cả phòng đột
nhiên im lặng làm cho Diệp Tiểu Manh có chút khó hiểu, nàng ngẩng đầu dùng ánh
mắt vô tội nhìn ba người còn lại.
Ada thở dài
một hơi, bộ dạng như muốn nói chuyện lại thôi. Minh Diệu lại dường như không có
việc gì ngồi trên ghế, chỉ lo ăn cơm, tựa hồ muốn đem cả bàn thức ăn đều ăn hết.
- Giáo dục
thời kỳ trưởng thành, công ở xã tắc, lợi ở thiên thu a.
Tiểu Quất
đi tới, vỗ vỗ lên bả vai Diệp Tiểu Manh, bộ dạng đầy thấm thía nói:
- Chị Tiểu
Manh, ở trong quan niệm của chị, hôn môi liền sẽ mang thai sao?
- Di? Chẳng
lẽ là không đúng sao?
Thần tình
Diệp Tiểu Manh mê mang nói:
- Xem trong
ti vi đều là diễn như vậy đi, một nam một nữ nói thương yêu, sau đó hôn môi,
qua mấy tháng sau cô gái kia liền mang thai a.
- Hình như
chị bỏ bớt khá nhiều đoạn giữa đi…hơn nữa còn là bước trọng yếu nhất…
Tiểu Quất bụm
mặt, bất đắc dĩ nói:
- Chị thật
sự là người trưởng thành sao?
- Em là con
nít mà dám nói chuyện với người lớn như vậy sao!
Nhìn thấy vẻ
mặt Tiểu Quất nhìn mình khinh thường, Diệp Tiểu Manh khó chịu nói:
- Chuyện chị
không biết chẳng lẽ em biết sao?
- Làm ơn, đây là thường thức có được không!
Tiểu Quất liếc mắt:
- Mang thai, là chỉ giống cái có bộ nhũ, chính là chỉ trong nhân loại có
một hoặc nhiều thai nhi hoặc phôi thai. Phôi thai là do trứng phối hợp
cùng tinh hoàn thụ tinh sau mới hình thành. Rõ là trứng phối hợp với
tinh hoàn mới thụ tinh thôi…
Diệp Tiểu Manh bị nhi đồng bất lương xuyên qua như Tiểu Quất nói đến ngây ngốc ra, mặt càng ngày càng hồng,
Ada ở một bên cũng nghe được trợn mắt há hốc mồm. Một cô bé năm tuổi cấp cho một nữ sinh viên hai mươi tuổi một khóa giáo dục thời kỳ trưởng
thành, là thế giới này điên rồi hay là nàng đã điên rồi?
Ăn cơm
xong, Diệp Tiểu Manh mang theo một khuôn mặt đỏ như Quan Công lo thu dọn chén bát, mà cô bé đem chuyện trước khi mang thai nên làm gì kể thật
chi tiết lại làm như không có việc gì đang ngồi trên đùi Minh Diệu, uống ly trà nóng trong tay.
- Tôi phải đi!
Ada cầm túi xách lên, đứng dậy.
- Anh nhớ nên bảo trọng thân thể cho tốt, không được khi dễ Tiểu Manh nha!
- Biết rồi, thuận buồm xuôi gió!
Minh Diệu gật gật đầu:
- Có rảnh gọi điện thoại về nói chuyện phiếm đi!
Ada khẽ gật đầu, tuy trong mắt tràn đầy vẻ không muốn nhưng nàng vẫn dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.
- Chị Ada, nhớ rõ phải thường xuyên liên lạc với em nha.
Diệp Tiểu Manh cảm giác lỗ mũi có chút lên men, nàng nhịn xuống không để cho mình khóc lên:
- Ngày mốt em đến sân bay đưa chị đi!
- Không cần, em lo chiếu cố tốt cho Minh Diệu thì được rồi!
Ada sờ sờ đầu Diệp Tiểu Manh:
- Chiếu cố tốt cho hắn, cũng chiếu cố tốt cho chính mình.
- Ân!
Diệp Tiểu Manh dùng sức gật gật đầu, một giọt nước mắt tràn ra.
- Ầm vang!
Có lẽ ông trời cũng không muốn để Ada rời đi như vậy, bên ngoài đột nhiên
nổi lên một trận sấm sét, mưa to ào xuống. Mưa càng lúc càng lớn, cùng
cuồng phong lẫn tia chớp, giống như bầu trời muốn đổ sụp.
- Đã mưa lớn, hơn nữa nhìn xem nhất thời cũng không ngừng lại được.
Diệp Tiểu Manh giữ chặt tay Ada.
- Mưa lớn như vậy chị làm sao về đây, dù sao chị sắp đi rồi, hay là khuya nay ở lại nơi này đi, ngủ chung với em, em có rất nhiều lời muốn nói
với chị!
- Mưa thật lớn…
Ada nhìn ra ngoài trời, lại nhìn nhìn Minh Diệu đang ngồi trong phòng khách, gật gật đầu:
- Được rồi, khuya nay hai chúng ta nói chuyện tới sáng vậy!
- Chị Ada, em đã tắm xong rồi, đến phiên chị!
Diệp Tiểu Manh mặc áo bông tắm từ trong phòng tắm chạy về phòng.
- Chờ một chút, em đưa áo bông tắm cho chị.
- Không cần!
Ada cởi áo, ném sang một bên:
- Thời tiết lại không lạnh, trực tiếp cởi bỏ đi vào không được sao!
- Di? Như thế nào có thể?
Diệp Tiểu Manh dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn vào bộ ngực Ada, lại ảm đạm nhìn của mình, không có cách nào để so sánh.
- Minh Diệu còn ở trong phòng khách đâu!
- Vậy mà sợ gì!
Ada cởi trần như nhộng, quấn mái tóc dài ra sau gáy.
- Tên kia lại nhìn không thấy!
Từ phòng ngủ của Diệp Tiểu Manh đi tới phòng tắm là phải đi ngang qua
phòng khách, Minh Diệu đang ngồi trên sô pha ở phòng khách lắng nghe ti
vi. Ada cứ trần như nhộng từ trong phòng Diệp Tiểu Manh đi ra.
- Tử Minh Diệu, coi như anh vận khí không tốt!
Toàn thân Ada trần truồng đi qua trước mặt Minh Diệu, còn cố ý đặc biệt đứng ngay trước mặt Minh Diệu cúi người xuống làm mặt quỷ, bộ ngực đầy đặn
chỉ cách mặt Minh Diệu không tới nửa thước lúc ẩn lúc hiện:
- Đừng nói tôi không cho anh xem nga, tử Minh Diệu!
Làm xong mặt quỷ, Ada ậm ừ ca khúc, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm. Hai mắt
Minh Diệu sững sờ, ngẩn người sửng sốt mờ mịt nhìn về phía trước, yết
hầu nhẹ nhàng giật giật, nếu không phải cẩn thận quan sát căn bản không
thể nhìn thấy.
- A, thật thoải mái!
Cả người Ada tản ra
nhiệt khí tắm rửa xong từ trong phòng tắm trần truồng đi ra, nguyên bản
làn da trắng nõn lộ ra vẻ đỏ hồng, càng thêm mê người.
- Di, anh còn chưa ngủ sao!
Nhìn thấy Minh Diệu vẫn còn ngồi trên sô pha nghe ti vi, Ada đặt mông ngồi
đối diện Minh Diệu, dùng khăn lau tóc, bầu vú đẫy đà trước ngực theo
động tác có tiết tấu lắc tới lắc lui:
- Đang nhìn cái gì đây?
- Không có gì, ha ha ha ha…
Minh Diệu thật mất tự nhiên nở nụ cười gượng gạo.
- Tiểu Manh chắc là ngủ rồi đi, tôi tắm lâu như vậy.
Ada nhìn nhìn vào phòng Diệp Tiểu Manh, tuy đèn vẫn sáng nhưng lại không nghe thanh âm.
- Dù sao hiện tại tôi cũng không ngủ được, không bằng hai chúng ta tán gẫu một lát đi.
- Không cần đi, ha ha, ha ha…
Minh Diệu cười ngây ngô hai tiếng:
- Bây giờ…tôi cũng muốn ngủ…
- Đừng nói nhảm!
Ada đứng dậy đè xuống bả vai Minh Diệu, ngăn trở thành động muốn rời khỏi của hắn.
- Nói thật đi, có phải anh đã cùng Lilith làm giao dịch gì hay không?
- Việc này sao…ha ha, ha ha…
Minh Diệu vẫn phát ra tiếng cười kỳ dị như trước, trên mặt còn mất tự nhiên nói:
- Không bằng cô mặc lại quần áo đi rồi chúng ta tiếp tục tán gẫu được không!
- Có gì khác nhau đâu chứ, anh lại nhìn không thấy…khoan khoan, làm sao anh biết tôi không mặc quần áo? Anh…
Ada kinh ngạc nhìn lỗ mũi Minh Diệu đang chảy máu.
- Anh…nói thật đi, có phải ánh mắt của anh đã khôi phục rồi hay không?
Ada vội vàng dùng khăn che ngực, hung tợn thấp giọng nói:
- Tên chết tiệt, lừa tôi thật khổ, nói, khôi phục từ khi nào?
- Hai ngày trước…
Minh Diệu thật ngượng ngùng đưa tay gãi gãi má, nếu như đã bị lộ, hắn cũng
ngượng ngùng tiếp tục giả vờ, đưa tầm mắt dời qua một bên:
- Buổi sáng hôm trước khi tỉnh lại chợt phát hiện có thể phân biệt ra ánh
sáng, chậm rãi thấy mơ hồ, hôm nay đã khôi phục thấy rõ được đồ vật
chung quanh!
- Tên chết tiệt, lại còn giả vờ không thấy lừa gạt tình cảm của chúng tôi!
Ada nghiến răng nghiến lợi nói:
- Xem hết cả người tôi rồi…
Nói xong lại nức nở khóc lên.
- Uy uy, tôi không phải cố ý!
Minh Diệu thấy Ada khóc liền lúng túng, vội vàng giải thích nói:
- Tôi lại không biết cô cởi sạch sẽ chạy ra đây…
- Tôi mặc kệ, ô ô ô, dù sao là anh không đúng, ô ô ô, anh là tên sắc lang!
Ada ghé vào trên bàn, nhỏ giọng nghẹn ngào nói:
- Anh phải bồi thường tổn thất cho tôi!
- Chuyện này…
Vẻ mặt Minh Diệu cười khổ:
- Việc này bảo tôi làm sao bồi đây, chẳng lẽ muốn tôi cởi hết cho cô xem một lần?
- Việc này sao…
Ada ngẩng đầu lên, hiện ra tia tươi cười giảo hoạt, trên mặt làm gì còn nước mắt:
- Nếu ánh mắt của anh đã phục hồi, như vậy thì không còn vấn đề, lần này quay về Anh quốc anh đi cùng với tôi đi!
- Di? Cùng nhau đi Anh quốc?
Minh Diệu kỳ quái hỏi:
- Cô không phải đi xử lý chuyện của gia tộc hay sao? Muốn tôi đi làm gì?
- Hỏi nhiều như vậy làm chi, bảo anh đi thì anh nhất định phải đi!
Ada tức giận nói:
- Vốn ngay từ đầu tôi dự định cho anh cùng tôi trở về, kết quả mắt anh
lại không nhìn thấy được gì, nên tôi chỉ đành về một mình. Nhưng nếu
hiện tại ánh mắt anh đã khôi phục, như vậy nhất định phải về với tôi!
- Vậy được rồi!
Minh Diệu gật đầu bất đắc dĩ:
- Tôi đi cùng cô một chuyến cũng được, dù sao ở nhà thời gian dài như vậy, tôi cũng có chút buồn bực!
- Thật tốt quá, nga…
Ada cao hứng nhảy dựng lên, cũng chẳng quan tâm hiện tại thân hình mình
đang trần trụi, đem đầu Minh Diệu ôm chặt trước ngực, cả mặt Minh Diệu
đều lâm vào giữa đôi gò ngực đẫy đà.
- Như vậy chắc có thể đem sự tình giải quyết thật viên mãn, tôi cũng không cần luôn luôn phải ở lại Anh quốc!
- Đừng, đừng dùng tiếp chiêu này…
Trên mặt Minh Diệu truyền tới xúc cảm co giãn mềm mại, thống khổ lẫn khoái hoạt hòa lẫn:
- Cứu mạng, thở không được, hít thở không thông…!!!