Nhìn quang cầu hình trái tim mềm mại tán phát ra quang mang màu đỏ trong tay, Lilith nghiêng đầu nhìn gương mặt đang ngủ say của Minh Diệu.
- Sợ hãi bản thân mình chết sớm nên không dám yêu bất cứ người nào, tuy
nhiên lại cứ không tự giác bị ái tình của người khác bao quanh, đây là
một loại tồn tại đặc thù trong những thu tàng phẩm của ta rồi!
- Thật là một người rất thú vị, không biết ngày sau anh còn có thể mang đến thêm niềm vui thế nào cho tôi đây?
Lilith đi tới trước mặt Minh Diệu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên hai bên má:
- Cho nên anh cũng không thể chết nhanh như vậy, anh là món đồ chơi làm
cho tôi thật sự vui vẻ nhất trong suốt gần năm mươi năm nay a!
- Chẳng qua bên trong cơ thể anh tựa hồ có thêm một món đồ nào đó không nên có thì phải!
Chân mày Lilith nhẹ nhàng nhíu lại. Vừa rồi khi nàng hút ra tình yêu của
Minh Diệu, cảm thấy trong cơ thể Minh Diệu có một tia khí tức không tầm
thường. Trong máu của Minh Diệu tựa hồ có một loại vật chất thật kỳ
quái, giống như loại máu mà nàng vừa thu thập được trong máu bẩn mà Minh Diệu tắm rửa chảy ra. Ra vẻ Minh Diệu ở bên trong thị trấn kia đánh
nhau với La Sát đã bị lây nhiễm loại vật chất có thể đem người biến
thành La Sát. Tuy rằng còn chưa lâu, còn đang bị vây trong thời kỳ ủ
bệnh, nhưng nếu như không kịp xử lý Minh Diệu cũng sẽ rất nhanh biến
thành loại quái vật dựa vào việc ăn thịt người mà sinh tồn.
- Bỏ đi, xem như là món quà tặng kèm đi vậy, giúp đỡ anh một chút!
Lilith thở dài một hơi:
- Chỉ là nếu đơn thuần đem loại vật chất kia tách ra khỏi cơ thể anh cũng thật dễ dàng, nhưng loại vật chất kia có được công năng đặc thù đích
xác rất hữu dụng…Nếu nghĩ ra được biện pháp có thể vẹn toàn cả đôi bên…
A Trạch cảm giác linh lực bên trong cơ thể mình đã sắp tiêu hao sạch sẽ,
nhưng vẫn chưa nhìn thấy Minh Diệu trở về. Cần phải luôn luôn bảo trì
nguồn linh lực nhất định chuyển vận vào cam đoan miệng vết thương của
Diệp Tiểu Manh không tiếp tục chảy máu là một việc vô cùng cố hết sức.
Linh lực của a Trạch vốn đã có hạn, hơn nữa nàng đã đem đại bộ phận
truyền qua cho Minh Diệu, hiện tại trong người nàng cũng đã không còn
tồn tại được bao nhiêu. Trên trán a Trạch tràn đầy mồ hôi, cảm giác thật kiệt lực. Nhưng thời gian dài vận chuyển linh lực ổn định như thế để
duy trì miệng vết thương của Diệp Tiểu Manh không biến xấu a Trạch cũng
đã có chút hiểu ra. Vẫn luôn bảo trì lượng linh lực chuyển vận nhất định khiến a Trạch đối với khả năng khống chế linh lực có tiến bộ thật mạnh
mẽ, nàng có tự tin sau khi chuyện này chấm dứt mình có thể càng thêm vận chuyển linh lực trong cơ thể thật sự hợp lý hơn trước kia thật nhiều.
- Tiểu cô nương, chịu đựng một chút!
Lưu Thiên Minh ở một bên nói:
- Tôi chỉ là một cương thi biết phá hủy, đối với việc cứu người không
giúp được gì. Hiện tại chỉ có thể dựa vào cô, phải cố gắng chịu đựng
trước khi tên tiểu tử kia quay vê. Nếu không chỉ còn một con đường duy
nhất có thể đi đó là khiến cho nàng biến thành sinh vật bất tử mà thôi!
- Không cần anh nói!
A Trạch cắn chặt răng:
- Tôi sẽ không để cho bạn của tôi biến thành một quái vật chỉ có thể hút máu người mới có thể sinh tồn!
- Làm cương thi có gì là không tốt!
Vẻ mặt Lưu Thiên Minh không sao cả:
- Hút máu càng nhiều năng lực càng mạnh mẽ, còn có thể mãi mãi sinh tồn.
Nhảy ra ngoài tam giới, đi vắng trong ngũ hành, đợi khi nàng tu luyện
tới trình độ như tôi, vẫn sẽ có thể đi lại dưới ánh mặt trời. Hơn nữa
nàng vốn cũng đã là nửa yêu quái, đối với nhân loại các vị mà nói yêu
quái cùng cương thi lại có gì phân biệt?
- Đương nhiên khác nhau!
A Trạch nói như đinh chém sắt:
- Tiểu Manh ít nhất còn có phân nửa là nhân loại, tôi muốn bảo vệ một nửa này của nàng!
Hai người Lưu Nhân cùng Vương Tĩnh bất quá chỉ là người thường mà thôi, đối với tình huống của Diệp Tiểu Manh hiện tại dù muốn giúp cũng không làm
gì được, chỉ có thể ngồi yên chỗ kia giương mắt mà nhìn. Chỉ là khi nghe a Trạch nói người đàn ông này lại là một con cương thi, đều đặc biệt
ngồi xách xa Lưu Thiên Minh một chút, chỉ sợ Lưu Thiên Minh sẽ nhào qua
hút máu của mình, đem mình cũng biến thành cương thi.
- Hai người các ngươi không cần phải sợ hãi như vậy!
Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn hai người Lưu Nhân cùng Vương Tĩnh đang ngồi ở phía xa, cười cười.
- Thật sự tôi đã lâu không có nếm qua đồ vật, bất quá còn chưa tới mức đói bụng vơ quàng!
- Anh…gạt người!
Lưu Nhân cố lấy dũng khí nói:
- Tôi rõ ràng nhìn thấy khóe môi của anh có vết máu!
- Nga, máu này sao…
Lưu Thiên Minh dùng tay sờ sờ khóe môi, quả nhiên có chút tơ máu dính khóe miệng.
- Đây là vừa rồi tôi chợt nghĩ ra một chuyện thật thú vị, làm trò chơi mà thôi, không cần sợ hãi…
- Mau nhìn, Tiểu Manh tựa hồ có biến hóa!
Vương Tĩnh đột nhiên lớn tiếng kêu lên:
- Sắc mặt của nàng đã tốt hơn nhiều!
Nghe được Vương Tĩnh kêu lên, mọi người nhìn lại Diệp Tiểu Manh. Quả nhiên
làn da nguyên bản đang tái nhợt khô nứt của Diệp Tiểu Manh dần dần trở
nên hồng nhuận, thân thể cơ hồ bị khô quắt thành da bọc xương cũng chầm
chậm đầy đặn trở lại như trước.
- Không cần tiếp tục dùng linh lực duy trì miệng vết thương của nàng!
Thấy một màn như vậy Lưu Thiên Minh nhìn a Trạch nói:
- Tên tiểu tử kia đã thành công!
A Trạch nửa tin nửa ngờ thu hồi linh lực, nhưng dù không thu lại cũng
không xê xích bao nhiêu, linh lực nàng còn thừa lại nhiều nhất chỉ duy
trì được vài giây đồng hồ thời gian. Dù a Trạch không rút tay ra, miệng
vết thương trước ngực Diệp Tiểu Manh cũng không còn chảy máu, Vương Tĩnh vội vàng tiến lên phía trước kiểm tra miệng vết thương cho Diệp Tiểu
Manh.
- Khái khái, hai người đàn ông các anh quay đầu qua nơi khác không được nhìn!
Vương Tĩnh quay nhìn Lưu Thiên Minh cùng Lưu Nhân nói:
- Không được nhân cơ hội nhìn lén!
Xốc lên bối tâm bị phá thành lỗ lớn, miệng vết thương đáng sợ trước ngực
Diệp Tiểu Manh đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được khép lại, vết máu bên miệng vết thương cũng chầm chậm biến mất không còn
thấy gì nữa. “Đinh” một tiếng, một viên đạn màu đỏ từ miệng vết thương
bắn đi ra, vết thương của Diệp Tiểu Manh đã trở nên lành lặn như lúc ban đầu, nếu không phải trên bối tâm còn lưu lại lỗ hổng, căn bản nhìn
không ra nàng từng chịu qua tổn thương.
- Thế nào? Thương thế của Tiểu Manh có tốt lên không?
Một trận bạch quang hiện lên, Minh Diệu từ trong ma pháp trận sáu cánh đi ra.
- Đã tốt hơn, không hề nhìn thấy vết thương nào nữa.
A Trạch cao hứng nói:
- Anh làm như thế nào?
- Không có việc gì là tốt rồi!
Minh Diệu mỉm cười:
- Chúng ta rời khỏi thôn trấn này đi, tôi thật sự không muốn tiếp tục ở lại nơi này!
- Ân…tôi vừa bị làm sao vậy?
Diệp Tiểu Manh mở ra ánh mắt mờ mịt như sương mù, phát hiện mình đang nằm trong lòng a Trạch.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Không có việc gì, hết thảy cũng không còn gì cả.
A Trạch ôm cô bạn thân, nước mắt chảy ra.
- Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết!
- A Trạch, đừng…thở không được…Minh Diệu cứu mạng…
Diệp Tiểu Manh vươn tay muốn chụp áo Minh Diệu, lại phát hiện Minh Diệu không có chút phản ứng nào.
- Minh Diệu? Anh…
Diệp Tiểu Manh cảm giác được không thích hợp, nàng giãy khỏi ngực a Trạch,
vọt tới trước mặt Minh Diệu, lại phát hiện Minh Diệu vẫn luôn dùng ánh
mắt mê mang nhìn về phía trước, căn bản không hề chú ý tới mình. Nàng
vươn tay quơ quơ ngay trước mắt Minh Diệu, lại phát hiện ánh mắt hắn
không hề biến đổi:
- Minh Diệu, làm sao vậy, ánh mắt của anh…
- Đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn!
Minh Diệu cười cười:
- Không nhìn thấy…