Lê mập mạp mấy ngày nay vẫn ở nhà của Minh Diệu, mà Lê mập mạp là người
phương nam, nghe nói không có việc gì sẽ tới Tần gia một chuyến, đánh
với Minh Diệu một trận. Mà mục đích đánh nhau, chính là tranh đoạt quyền sở hữu một nữ quỷ.
Nữ quỷ gọi là Hoài Tố, Tần gia và Lê gia là
thế giao, Tần gia tổ phát hiện ra Hoài Tố trước, sau đó đưa cho Lê gia
chiếu cố, một đời một đời truyền thừa, lại rơi vào tay của Lê mập mạp.
Mà Lê mập mạp đánh nhau chính là vì tranh đoạt quyền sở hữu Hoài Tố, sau đó ở Tần gia ăn uống chùa.
Diệp Tiểu Manh đi bộ trong sân, đột nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, hình như có người trèo tường.
"Phù phù" một tiếng, một bóng đen từ bên ngoài leo qua tường, ngã trên mặt
đất, dọa Diệp Tiểu Manh nhảy dựng, nàng nhìn kỹ, đây không phải Lê mập
mạp sao? Nhưng hiện giờ nhìn Lê mập mạp không được tốt, sắc mặt tái
nhợt, trên người có không ít miệng vết thương, hình như bị thương rất
nặng.
- Lê mập mạp!
Minh Diệu đi vào sân nhỏ, cũng nhìn
thấy người trèo tường chính là Lê mập mạp, vội vàng chạy tới, xem xét
thương thế của Lê mập mạp!
- Tại sao biến thành thế này? Ai làm?
- Hắc hắc, hắc hắc.
Lê mập mạp cười hai tiếng, thở một cái.
- Không cần ngươi ra tay, ta đã giải quyết xong.
- Rốt cuộc là tại sao.
Minh Diệu nhìn thương tổn trên người của Lê mập mạp, có mấy vết thương thấy
xương, nghe tiếng hít thở của Lê mập mạp, hình như bị thương tương đối
nghiêm trọng.
- Ta đi tìm cha và nhị thúc.
- Không muốn, không thể cho bọn họ biết rõ.
Lê mập mạp ho khan hai tiếng, mang theo mùi máu tươi, kéo Minh Diệu lại.
- Ta đi báo thù.
- Ngươi...
Minh Diệu nghe nói như thế, quá sợ hãi.
- Người khác có thể nhẫn, ta không thể, người bị hắn giết là lão ba ta, thù giết cha không thể không báo.
Lê mập mạp nói chuyện có chút đứt quãng.
- Ta biết rõ các ngươi đều sợ hắn, nói thật, ta cũng rất sợ hắn, nhưng ta không thể giả bộ như không có bất cứ chuyện gì không xảy ra.
- Nhị thúc đã nói rồi, hiện tại còn không phải lúc.
Minh Diệu có chút ảo não nói ra.
- Bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, cần chờ thêm, đương nhiên phải thu thập
hắn, ngươi đã đợi ba năm, tại sao không đợi được một thời gian ngắn chứ?
- Không thể.
Lê mập mạp lắc đầu.
- Ta nhìn ra, hiện tại hắn có quyền cao chức trọng, là phó hội trưởng
hiệp hội, ta chỉ sợ đợi đến lúc hắn chết già, phụ thân ngươi và nhị thúc cũng không ra tay báo thù giúp ta.
Dù sao ra tay với hắn, chẳng
khác nào khiêu khích hiệp hội. Các ngươi gia đại nghiệp đại, không có
khả năng vì một ngoại nhân như ta góp cả gia tộc vào. Ta thì khác, nhà
của chúng ta chỉ còn lại một mình ta, cho dù chết cũng không liên lụy
người khác.
- Nhưng mà... Nhưng mà...
Minh Diệu nhìn thương thế của Lê mập mạp mà bối rối.
- Không được, thương thế của ngươi quá nặng, nhất định phải gọi bọn nhị thúc chạy tới.
- Đừng, tổn thương của ta ta biết rõ, cho dù bọn họ tới cũng không cứu được ta, thời gian có hạn, không nên lãng phí.
Trên mặt Lê mập mạp đỏ lên, nói chuyện cũng thông thuận, Minh Diệu biết rõ, đây là dấu hiệu hồi quang phản chiếu.
- Ta trở lại, chính là giao Hoài Tố trả lại cho ngươi, như vậy ta cũng không nợ ngươi cái gì.
Lê mập mạp từ móc trong ngực một cái ngọc chỉ, nhét vào trong tay Minh Diệu.
- Kỳ thật lần này mang Hoài Tố đến, ta có tư tâm, muốn cho nàng giúp ta
báo thù, nhưng tên kia quá lợi hại, Hoài Tố cũng không đánh lại hắn, bị
thương, trốn vào trong ngọc chỉ nghỉ ngơi rồi, nhưng khá tốt, Hoài Tố
chế trụ hắn, để ta thừa dịp đó, lấy mạng của hắn.
- Gần đây ta
tới nhà của ngươi nhiều lần, kỳ thật chủ yếu là thăm dò thói quen của
tên đó, ta biết rõ hôm nay là ngày hắn luyện công, không có những người
khác, cho nên ta ra tay.
Lợi dụng ngươi, hơn nữa làm cho Hoài Tố
cũng bị thương, rất xin lỗi a. Tính toán ta đã thiếu nợ ngươi, nhưng ta
vẫn thiếu nợ ngươi thêm nữa, cũng chẳng là gì!
Minh Diệu vịn Lê
mập mạp, nói không ra lời. Hai người chơi đùa từ nhỏ đến lớn, tuy không
có việc gì thì đánh nhau, nhưng quan hệ rất tốt, giống như anh em ruột.
Tần Lê hai nhà là thế giao, lúc ấy phụ thân Lê mập mạp bị phó hội trưởng hiệp hội giết chết, Minh Diệu cũng cầu khẩn cha hắn báo thù giúp Lê mập mạp, nhưng Tần Khai không đáp ứng.
Minh Diệu biết rõ, cừu nhân
của Lê mập mạp chính là phó hội trưởng hiệp hội, nếu giúp hắn, gia tộc
sẽ phiền toái. Tần Khai không đáp ứng, Minh Diệu cũng hiểu.
- Giao Hoài Tố cho ngươi, ta cũng không còn việc gì rồi.
Lê mập mạp càng ngày càng suy yếu.
- Ta không thể giúp Hoài Tố trị liệu, nhưng với trình độ hiện giờ của
Hoài Tố, nghỉ ngơi một năm nửa năm có lẽ sẽ không có việc gì, chờ một
chút ta chết, đừng cho người khác biết rõ, lặng lẽ tìm địa phương nào đó đốt ta đi. Với tư cách là người dưỡng quỷ, ta cũng không muốn sau khi
chết biến thành quỷ du đãng trên đời này. Ta đã lớn như vậy, cũng chỉ có ngươi là bạn thân, chỉ có thể xin nhờ ngươi. Phó hội trưởng chết, ta
cũng chết, hiệp hội chắc không vì một người chết mà gây phiền toái cho
gia tộc của ngươi đâu.
- Ngươi không thể chết được!
Minh Diệu cắn môi, nói:
- Ta sẽ không cho ngươi chết!
- Sống và chết ta đã thấy rõ!
Lê mập mạp lộ ra nụ cười, nói:
- Nhưng ta chỉ đi đầu thai mà thôi, không có gì lớn, nhưng ta giết người, trước khi đầu thai phải chịu tội!
- Ta đi tìm cha và nhị thúc, bọn họ nhất định có biện pháp cứu ngươi!
- Không cần!
Lê mập mạp lắc đầu, nói:
- Nếu như ta không chết, hiệp hội sẽ không từ bỏ ý đồ, như vậy sẽ liên lụy gia tộc của ngươi!
- Ngươi đừng nói nhiều như vậy, ngươi chờ đó, ta đi gọi người!
Minh Diệu nhanh chóng chạy đi.
Vừa mới đi tới cửa ra vào, hắn đã đâm vào một người, hắn ngẩng đầu nhìn lên, là cha hắn, Tần Khai!
- Cha, Lê mập mạp gặp chuyện không may, mau tới giúp hắn đi!
Minh Diệu vội vàng nói ra.
- Ta biết rõ.
Tần Khai mở miệng nói.
- Ngươi cho rằng một phó hội trưởng hiệp hội có thể bị một người dưỡng
quỷ chưa tinh giết chết dễ dàng sao? Trước kia ta đã an bài, chuyện giết người còn lại ta không nhúng tay, mà việc cứu hắn...Ta cũng không thể
nhúng tay, nếu không cả gia tộc chúng ta, sẽ có phiền toái!
- Nhưng mà...
Minh Diệu còn muốn nói gì, Tần Khai lắc đầu.
- Tiểu mập mạp đã đi, hắn báo thù, có lẽ không có gì phải tiếc nuối.
Minh Diệu nghe vậy, vội vàng quay đầu lại, nhìn Lê mập mạp nhắm mắt, đã không còn hô hấp.
- Đốt thi thể tiểu mập mạp đi!
Tần Khai xoay người rời đi, từ từ rời khỏi:
- Ta sẽ cho người an bài mang tro cốt của hắn đi về phía nam!
Minh Diệu nhìn thi thể từ từ lạnh như băng, ngơ ngác đứng đó không biết làm
sao. Lê mập mạp nói đúng, hai người bọn họ chơi đùa từ nhỏ đến lớn, thân giống như anh em ruột. Nhìn thấy Lê mập mạp cứ thế chết trước mặt của
mình, Minh Diệu cảm giác trong lòng có đau đớn nói không nên lời. Hắn
nhìn ngọc chỉ trong tay, khẽ cắn môi.
- Ngươi không thể chết được, ta không cho ngươi chết!
Minh Diệu cố sức lay thi thể của Lê mập mạp, ôm thi thể vào phòng của mình.