- Ngươi hiện tại càng ngày càng thích liều mạng.
Diệp Trọng lắc đầu, đối với một loạt động tác trốn tránh chật vật vừa rồi của Minh Diệu hắn cảm thấy rất kỳ quái.
- Trước kia ngươi cũng không phải như thế, cái bộ pháp ngươi vẫn lấy làm
tự hào chạy đi đâu mất rồi, làm sao hiện tại lại biến thành phong cách
đấu đá lung tung vậy?
- Cái kia à, hiện tại ta không cần.
Minh Diệu cười hắc hắc.
- Ngay cả họ ta cũng đều bỏ rồi, như thế nào còn có thể dùng vài thứ trước kia của Tần gia.
- Giận dỗi chứng tỏ là ngươi vẫn chưa trưởng thành.
Diệp Trọng lắc lắc đầu.
- Nơi này cũng không có ai biết ngươi, dùng một chút thì sợ cái gì.
- Không giống nhau.
Minh Diệu lắc lắc bàn tay phải vẫn còn đang đau đớn, lòng bàn tay có một vết thương rất sâu, huyết nhục mơ hồ.
- Chưa tính là giận dỗi, đây là do tính kiên trì của ta, vì ta muốn quên
đi hết thảy chuyện trước đây. Chỉ có như vậy ta mới có thể làm cho mình
không hề đắm chìm trong bi ai hối tiếc.
- Ngươi cần gì phải…
Diệp Trọng nghĩ nghĩ, liền đem nửa câu sau nuốt trở
vào.
- Quên đi, nếu như vậy thì để ta đánh đi, thể lực và linh lực của ngươi cũng đã tiêu hao gần hết rồi.
- Không cần.
Minh Diệu khoát tay áo.
- Không thể dùng tài nghệ của Tần gia đối với ta mà nói đã thành thói quen, cũng không ảnh hưởng gì đối với ta cả.
- Đừng ra tay, ta muốn tự mình xử lý hắn.
Minh Diệu nhìn Diệp Trọng, trong ánh mắt mang theo một tia kiên định.
- Ta dùng phương thức của mình.
- Ngươi không cần ra tay.
Minh diệu ngăn trở Diệp Trọng muốn tiến lên.
- Một mình ta đối phó được.
Thấy Minh Diệu ngăn cản đồng bạn lên hỗ trợ, người da đen nở nụ cười, bên
trong tiếng cười kia mang theo vẻ trảo phúng, dường như là cười nhạo
Minh Diệu không lượng sức mình.
- Đến đây đi.
Minh Diệu hướng tới người da đen vẫy vẫy tay.
- Cho ta xem ngươi còn có bản lĩnh gì.
Người da đen khinh miệt cười, trong mắt hắn, người thanh niên mang kính mắt
này dường như có đầu óc không tốt. Hắn vung kiếm lên, tay kia thì hướng
tới Minh Diệu quơ quơ, ý bảo hắn xông tới.
Minh Diệu nhổ một bãi
nước miếng. Vốn dĩ hắn định đợi yêu lân ra khỏi vỏ, xử lý người da đen
này. Lại nghĩ nghĩ, ở địa bàn của người ta cũng không nên quá phận. Nếu
là yêu lân vừa rời vỏ, chỉ sợ liền không có bất kỳ khả năng nương tay
nào. Trước khi nhìn thấy ác ma, tốt nhất là không nên chọc cho người ta
tức giận. Ngươi tới nhà người ta, lại trực tiếp giết chết chó giữ nhà
của người ta, sợ rằng cũng sẽ không tiếp tục hoan nghênh ngươi. Huống
chi trong lòng Minh Diệu còn có chút chuyện tình bị đè ép trong lòng
thật lâu, muốn hỏi nữ ác ma kia một chút.
Một viên hỏa cầu do
Minh Diệu đánh ra bay vọt tới. Người da đen kia khẽ nhíu mày lại, thoáng cải thay đổi lộ tuyến phi hành của quả cầu lửa, Ly Hỏa Chú bay sát qua
bên người tên da đen kia.
Minh Diệu vốn cũng không có trông cậy
vào Ly Hỏa Chú có thể đánh tới người da đen kia, hắn cần là muốn dựa vào nó để tiến đến gần người da đen kia. Hung hăng nện một quyền vào mặt
hắn, tựa như là lúc mới bắt đầu vậy.
Như là đã có kinh nghiệm,
sau khi đánh bay Ly Hỏa xong, người da đen kia liền bước nhanh về phía
sau, khiến cho Minh Diệu bổ nhào vào khoảng không.
Ngay tại lúc
Minh Diệu đang ngây người, một bước ám sát tiêu chuẩn đã được chuẩn bị,
Minh Diệu lại cảm thấy loại cảm giác đau đớn tới tận xương cốt.
Vẫn là vị trí đồng dạng, vẫn là vết thương như vậy, không sai tý nào, khóe
miệng người da đen mang theo ý cười. Đối với một nhát kiếm này của chính mình rất là vừa lòng.
Minh Diệu cắn răng, lại vận linh lực vào
lòng bàn tay, muốn bắt được thanh kiếm đang đâm vào vai của mình. Dường
như người da đen cũng tiên liệu được Minh Diệu sẽ làm như vậy, liền
nhanh chóng rút kiếm về, Minh Diệu liền bắt vào khoảng không.
- Ngô…
Minh Diệu che bả vai, thật ra thì máu cũng không có chảy nhiều, nhưng mà cái loại đau đớn này, không phải là cái mà mọi người có thể chịu đựng được.
- Hắc hắc.
Người da đen cười lên hai tiếng, lại lầm bầm nói hai câu Minh Diệu nghe cũng
không hiểu. Nhẹ nhàng dùng tay nắm chặt mũi kiếm, khiến thanh kiếm cong
lên, giống như là đang điều chỉnh góc độ của nó, nhưng cũng không đến
mức nghiêng qua một bên.
- Cơ hội.
Minh Diệu thừa dịp hắc
nhân kia còn đang điều chỉnh một chút, đột nhiên nhảy vọt tới. Năm ngón
tay phải vươn ra, bàn tay phát ra hào quang màu kim chúc kia hướng tới
thân kiếm chộp tới.
Thấy Minh Diệu vọt tới, người da đen kia cũng lắp bắp kinh hãi. Hắn cũng thật không ngờ Minh Diệu có thể phản ứng
nhanh như vậy, phải biết rằng người bình thường bị đâm trúng một kiếm
này, chỉ sợ là đau đớn tới mức hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Cái loại đau đớn sau khi bị thanh kiếm này đâm phải chính là tác dụng trực tiếp lên linh hồn.
Người da đen nhảy vài bước về phía sau, tay trái mạnh mẽ
buông mũi kiếm ra, thanh kiếm kia trong nháy mắt liền từ cong chuyển về
bộ dáng thẳng tắp. Những giọt máu của Minh Diệu dính trên thân kiếm bị
vẩy ra, đánh lên trên mặt Minh Diệu, làm kính mắt trở nên mơ hồ.
- Ách.
Minh Diệu cũng không nghĩ tới hắc nhân kia còn có hậu chiêu như vậy, trước mắt trở nên mơ hồ, lại bắt vào khoảng không.
- Ha ha ha ha.
Người da đen cười lớn, hướng về chỗ Minh Diệu đang có chút mất cân bằng vọt tới, hung hăng đánh một quyền lên mặt hắn.
Minh Diệu cảm giác có quyền phong ập tới, vội vàng cúi đầu, nhưng mà vẫn cọ xát một chút da đầu.
Quyền đầu kia tuy rằng nhìn qua rất hung mãnh, nhưng mà lực lượng cũng không
lớn. Ít nhất đối với Minh Diệu mà nói, lực uy hiếp nhỏ hơn rất nhiều so
với thanh kiếm quỷ dị kia.
Một kích không trúng, hắc nhân kia
cũng không buông tha, tiếp tục tấn công. Không lưu cho Minh Diệu cơ hội
kịp thở dốc. Thậm chí Minh Diệu còn không có cơ hội đưa tay lên lau đi
những vết máu ở trên mắt kính, tầm nhìn bị trở ngại rất lớn.
Minh Diệu vừa đưa tay phải che chắn bên mình, vừa nghiêng người hướng về
phía sau lui lại. Như vậy ít nhất cũng có thể bảo vệ những bộ phận trọng yếu của mình không bị công kích.
- Ôi ôi ôi ôi.
Công kích của người da đen liên miên không dứt, nhưng mà Minh Diệu rất kỳ quái,
vì sao bản thân không cảm thấy đau đớn chút nào. Nhưng hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ. Bởi vì ở trên cánh tay thỉnh thoảng truyền đến
cảm giác mát mát. Dường như lưỡi kiếm kia cách làn da cũng không có bao
xa, chỉ cần lùi chậm một bước, liền sẽ bị đâm một mũi.
Minh Diệu
mạnh mẽ trầm người xuống, dựa vào trực giác hắn liền vòng qua một cái
vòng đá, đến đây mới thoát khỏi truy kích của hắc nhân. Lúc này Minh
Diệu mới có thời gian tháo mắt kính xuống.
Kính mắt vừa mới tháo
xuống, trong mắt đó là một trận đau đớn kịch liệt. Minh Diệu biết, đây
là di chứng bởi vì vừa rồi mạnh mẽ sử dụng Thiên Nhãn. Hắn không dám mở
to mắt, vừa bước nhanh lui về phía sau, vừa dùng quần áo trên người lau
sạch sẽ kính mắt, sau đó nhanh chóng đeo lên.
Đeo đôi kính lên,
Minh Diệu mới phát hiện, hắc nhân kia còn cách chính mình rất xa, không
có đuổi theo công kích. Minh Diệu có chút kỳ quái, có phải người da đen
này không biết phát huy phong cách tấn công?
- Này, lão hắc, ngươi...
Không đợi Minh Diệu nói xong, hắn liền cảm giác cánh tay phải lạnh lẽo, cúi
đầu nhìn xuống, nguyên lai là cái tay áo của hắn đã bị cắt đến tận bả
vai, tay áo rơi xuống, cái áo dài liền biến thành áo ngắn không có ống
tay.
- Hắc hắc, ngươi bị người ta xem thường.
Diệp Trọng ở một bên không nhịn được cười ra tiếng.
- Hắn bắt đầu chơi với ngươi, nếu ngươi không dùng chiêu trước kia, có thể ngươi sẽ biến thành tổ ong vò vẽ.
- Câm miệng, người xem không được phép nói chuyện.
Minh Diệu hướng tới Diệp Trọng rống lên một câu.
Minh Diệu nhìn người da đen đang đứng ở cách đó không xa cười lạnh, trong
lòng bắt đầu tính toán. Rất rõ ràng, người da đen này là dựa vào vũ khí
mới có lực lượng lớn như vậy, vứt bỏ vũ khí đi thì chẳng còn làm được
gì. Nếu không Minh Diệu cũng không có khả năng dùng một quyền đánh trúng mặt của hắn ngay từ đầu.
- Phải nghĩ biện pháp đánh rơi vũ khí của hắn mới được, ta cũng không tin hắn còn có hậu thủ.
Minh Diệu âm thầm tính toán trong lòng. Đột nhiên trước mắt linh quang chợt
lóe, Minh Diệu thật sự đã nghĩ ra một biện pháp, chẳng qua biện pháp này có chút đau.
- Mặc kệ, liều mạng.
Minh Diệu đứng thẳng người lên, chậm rãi hướng tới hắc nhân kia đi qua.
- Hắc, lão hắc.
Minh Diệu làm bộ dạng âm dương quái khí.
- Ngươi là một tên biến thái sao, thích cởi quần áo nam nhân.
Người da đen không biết rõ Minh Diệu đang nói cái gì, nghiêng đầu nhìn Minh Diệu.
- Sách sách, giống như là bị muỗi cắn vậy, không đau chút nào.
Minh Diệu đưa tay vỗ vỗ miệng vết thương trên vai.
- Ngươi không thể dùng nhiều sức lực một chút sao, để cho ta đã nghiền.
Minh Diệu chìa ngón giữa, hướng về phía người da đen kia làm một cái tư thế thông dụng của quốc tế.
Cái động tác này hẳn là mỗi người đều biết, vẻ cười lạnh trên mặt hắc nhân kia đã biến mất, trở thành phẫn nộ.
- Nào, nào, đến đây.
Minh Diệu chỉ vào miệng vết thương trên vai mình.
- Có bản lĩnh thì đấu lại lần nữa?
Người da đen kia hoàn toàn bị chọc giận, khua kiếm lên hướng phía Minh Diệu vọt tới.
- Đến đây.
Trên mặt Minh Diệu cũng không còn vẻ cười nhạo nữa, đã khôi phục lại vẻ mặt trịnh trọng.
Đối với việc Minh Diệu không tránh cũng không né công kích của mình mà vẫn
đứng nguyên tại chỗ, người da đen cũng không biết Minh Diệu có chủ ý gì. Nhưng mà hiện tại đại não của hắn đã tràn ngập phẫn nộ. Tên gia hỏa
liều lĩnh này rõ ràng là không chịu nổi một kích, còn ra vẻ khiêu khích, người da đen đã quyết định trước tiên phải cho tên nam nhân đeo kính
đen, bộ dáng quê mùa này một trận. Để cho hắn hảo hảo cảm thụ một chút
loại cảm giác đau đớn tới tận xương cốt.
Lại một nhát kiếm đâm
tới tiêu chuẩn, mũi kiếm vẫn là nhắm tới miệng vết thương trên vai của
Minh Diệu như cũ. Khóe miệng của người da đen lộ ra vẻ mỉm cười, hắn rất hài lòng đối với một kiếm này của chính mình. Vô luận là góc độ hay là
lực lượng đều không có kẽ hở. Trong óc của hắn có lẽ đã tưởng tượng ra
bộ dạng Minh Diệu nằm trên mặt đất quay cuồng thống khổ.
Nhìn
thấy mũi kiếm lóng lánh kia, ánh mắt của Minh Diệu híp lại thành một
đường nhỏ. Cơ hội chỉ có thời gian một phần ngàn giây, hắn không dám
khinh thường.
Đang trong lúc mũi kiếm chuẩn bị đâm đến bả vai của mình, Minh Diệu đột nhiên lui về phía sau vài bước. Nhưng mà một bước
lùi lại này của Minh Diệu cũng không lớn, không đủ để né tránh công kích của mũi kiếm.
Nhưng đối với Minh Diệu mà nói, một bước nhỏ như
vậy cũng đủ rồi. Mũi kiếm không có đâm trúng miệng vết thương trên vai
Minh Diệu mà là đâm trúng cánh tay Minh Diệu. Mũi kiếm đâm xuyên ra phía sau cánh tay, có thể nhìn ra được lực lượng của một kiếm này lớn như
thế nào.
Minh Diệu cố nén loại cảm giác đau đớn khiến cho cả
người hắn run rẩy. Khóa chặt cánh tay vào cơ thể, vận tất cả linh lực
vào cánh tay, nhất thời cánh tay kia liền biến thành một cánh tay bằng
kim chúc tỏa ra ánh hào quang màu vàng kim.
Người da đen thật
không ngờ Minh Diệu lại sử dụng chiêu thức ấy, hắn rút kiếm về phía sau, lại phát hiện thanh kiếm kia không hề nhúc nhích, tựa như là mọc rễ ở
trên cánh tay của Minh Diệu.
- Hắc hắc, ngươi lấy không được đâu.
Minh Diệu đầu đầy mồ hôi lạnh, nói chuyện cũng có chút run run, dù sao cái
loại đau đớn này cũng không phải là người bình thường có thể chịu được.
Tuy rằng trong nháy mắt hắn đã dùng Kim Quyết trong Ngũ Hành Thuật biến
cánh tay thành kim chúc, đã không có cảm giác. Nhưng mà cái cảm giác đau đớn khi bị đâm vào cơ thể trong nháy mắt kia cũng làm cho hắn đau đớn
tới mức có chút không chịu nổi.
- Không còn chiêu gì thì nằm xuống cho ta.
Minh Diệu tung ra một quyền, đánh cho người da đen bay thật xa, theo đó còn có hai cái răng hàm của hắn.
- Đau chết ta.
Minh Diệu nhe răng, chậm rãi đi tới.
- Đừng tưởng rằng một quyền coi như xong, ta còn muốn đánh cho đủ vốn.
Diệp Trọng tựa như là đang nhắm mắt dưỡng thần, ôm khuỷu tay đứng dựa vào
tường, vẫn không nhúc nhích, bên tai truyền đến từng tiếng đấm đá, còn
cả thanh âm khóc thét của người da đen, tất cả những thứ đó dường như
cũng không quan hệ gì với hắn.
- Thoải mái!
Minh Diệu thở hổn hển, từ trên người tên da đen đứng lên.
Người da đen nằm trên mặt đất, miệng còn bất chợt phát ra vài tiếng rên rỉ, nhưng lại không đứng lên nổi.
Minh Diệu đánh cho mặt của hắn lớn lên gần gấp đôi.
- Ngươi tình nguyện liều mạng cũng không muốn dùng đến năng lực học được ở Tần gia trước kia.
Diệp Trọng chứng kiến Minh Diệu phát tiết xong rồi mới mở mắt.
- Chẳng lẽ trong lòng của ngươi lại oán hận phụ thân ngươi nhiều như vậy sao?
- Có một chút.
Minh Diệu thở hổn hển, xoa xoa kính mắt. Vừa rồi trong lúc đánh người da đen kia tơi bời đã có vài vết máu bắn lên. Minh Diệu cũng không dám khinh
thường, ai biết người da đen này có thể bị những bệnh gì đó như si đa
hay không.
- Lão nhân kia đích thật là để cho ta có chút oán khí, nhưng mà còn chưa tới mức oán hận như ngươi nói.
- Vậy tại sao ngươi lại…
- Liều mạng sao?
Minh Diệu đeo kính lên, đi tới chỗ Diệp Trọng cười hắc hắc.
- Đã lâu không phát tiết, phát tiết thân thể một chút cũng tốt. Hơn nữa
dù sao cũng có ngươi đang ở đây, dù tổn thương thế nào ngươi cũng chỉ
cần phất tay một cái là khỏi?
- Cái đồ vật kia…Ta không chịu trách nhiệm.
Diệp Trọng chỉ chỉ vào cánh tay của Minh Diệu.
Minh Diệu lúc này mới nhớ tới, thanh kiếm kia vẫn còn ở trên tay của hắn,
vừa rồi hắn định tán linh lực trên cánh tay đi, nhưng lại do dự. Nếu mà
hiện tại để cánh tay khôi phục tri giác, như vậy nhất định là sẽ tiếp
tục trải qua cảm giác đau đớn tới tận xương tủy một lần nữa.
- Cái kia.
Minh Diệu cười cười.
- Này, ngươi nhất định là có biện pháp mà?
- Cái này sao…
Diệp Trọng liếc mắt nhìn Minh Diệu, lại nhắm mắt lại.
- Thật sự là ta không có biện pháp. Đây cũng coi như là giáo huấn ngươi một lần, sau này không được liều mạng nữa.
- Giúp ta một lần.
Minh Diệu rút thanh kiếm ở trên cánh tay của mình xuống, sau khi rút ra, đau đến lăn lộn trên mặt đất. Sau một lúc lâu, Minh Diệu đầu đầy mồ hôi mới dần dần cánh tay bớt đau.