- Ta bị muộn rồi, buổi tối nhớ về sớm một chút.
Minh Diệu nuốt nhanh mấy ngụm cơm, cầm lấy chiếc áo bành tô, chạy nhanh ra ngoài cửa.
- A! Còn chưa tới tám giờ mà, không phải nói là chín giờ mới đến thời gian trình báo sao?
Diệp Tiểu Manh từ trong phòng nhô đầu ra, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa đóng rầm một tiếng.
- Thiệt là, cahyj trốn nhanh như vậy, ta còn chưa có thay áo mới mà, thật vất vả mới có thể tìm được cái áo khó mặc này, vốn đang định dùng nó để đùa giỡn người kia một chút.
Diệp Tiểu Manh quệt mồm một cái.
- Quêm đi, dù sao cũng vẫn còn cơ hội, thuận tiện nhìn lại sổ tay của chị Ada xem bên trong còn có phương pháp nào khác không.
Hiệp hội nghiên cứu siêu nhiên của Trung Quốc, một phần là lệ thuộc vào
chính quyền trong nước, nhưng cũng lại là một tổ chức độc lập với hệ
thống luật pháp quốc gia. Tổng bộ đặt ở thủ đô, nhưng mà ở mỗi thành phố lớn cũng đều có phân bộ. Minh Diệu đến trình báo, tự nhiên là đến phân
bộ trong thành phố hắn đang ở.
Cưỡi xe taxi đi vào trong tòa nhà
của hiệp hội. Minh Diệu nhìn cái đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, vẫn còn chưa đến thời gian trình báo. Đi vào sớm như vậy thì cũng không có việc gì làm, hắn liền đến sạp báo ở gần đấy mua một tờ báo. Châm một điếu
thuốc, ngồi xổm ở cái bồn hoa bên đường, chăm chú đọc tin tức trong tờ
báo.
Một lát sau, Minh Diệu nghe thấy thanh âm ô tô đi đến, dừng
lại ở trước cửa tòa nhà của hiệp hội. Lái xe đi tới hẳn là một nhân sĩ
cao tần. Minh Diệu cũng không quá mức để ý, đầu cũng không thèm ngẩng
lên, tiếp tục chăm chú vào tờ báo. Đến hiệp hội cũng không phải là ý
muốn của Minh Diệu. Thứ nhất là do hiệp hội gửi thư tới, nhất định phải
đến trình báo. Thứ hai chính là cha của hắn đã nói, cần Minh Diệu gia
nhập vào hiệp hội, hỗ trợ cho hắn một số chuyện. Cho nên trong đầu Minh
diệu tự nhiên cũng không có ý định nịnh bợ lãnh đạo để tiến lên. So sánh ra thì Minh Diệu còn ưa thích cuộc sống thám tử tự do tự tại hơn. Làm
việc ở trong hiệp hội có rất nhiều quy định, hắn có chút không quen.
- Ta vốn tưởng rằng tên ăn mày nào ngồi ở chỗ này, vừa định tìm bảo vệ
đến để đuổi đi, lại thật không ngờ là Tần đại công tử đến đây.
Thanh âm của một người đàn ông còn trẻ mang theo ngữ khí trào phúng truyền vào trong tai Minh Diệu.
Buông tờ báo ra, đưa mắt nhìn lên. Minh Diệu thở dài một hơi, gần đây vì sao
mà lại đụng phải toàn những chuyện làm cho người ta đau đầu.
Một người trẻ tuổi từ trên ô tô đi xuông, trên mặt mang theo một cỗ khinh thường, hướng về phía Minh Diệu cười cười.
- Không nghĩ tới nhiều năm không gặp rồi mà ngươi vẫn còn nhớ tới ta.
Minh Diệu cũng không thèm để ý chút nào đối với giọng điệu cười nạo của người trẻ tuổi kia.
- Xem ra bây giờ đã thăng quan tiến chức rồi hả, Trần Lam.
- Có quên ai cũng không thể quên được ngươi.
Trần Lam đi tới, từ trên cao nhìn xuống Minh Diệu đang ngồi xổm ở trên cái bồn hoa kia.
- Ta nhớ rõ ngươi là bạn tốt của tên mập mạp đã giết chết cha ta.
- Tất cả những chuyện đó không liên quan đến ta.
Minh Diệu rút một điếu thuốc từ trong túi quần ra.
- Bây giờ ta đã không còn là người của Tần gia nữa, ngươi nên đi tìm Tần gia thì tốt hơn.
- Ồ? Thật không?
Trần Lam cười lạnh một tiếng.
- Tuy rằng ta tận mắt thấy ngươi bị đánh vỡ phách kết, đuổi ra khỏi Tần
gia. Nhưng mà vì sao mà hiện tại ngươi lại đã khôi phục linh lực? Nếu
không phải là cha ngươi và Nhị thúc đã động tay chân gì thì làm sao một
người đã bị đánh nát phách kết lại có thể khôi phục lại linh lực được?
Trần Lam khoát tay áo.
- Không cần xem tất cả mọi người là kẻ ngu, rất nhiều chuyện không nói ra là bởi vì chưa đến thời gian trở mặt.
- Tùy ngươi, muốn làm gì thì làm.
Minh Diệu đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi ở trên mông đi.
- Nhưng mà khong nghĩ tới là ngươi cũng ở phân bộ này, xem ra ngươi làm quan cũng không nhỏ đi.
- Cũng tạm, chỉ là bộ trưởng của một phân bộ mà thôi.
Trần Lam hướng về phía Minh Diệu cười cười.
- Ngươi có thể đến phận bộ này của chúng ta thì thật tốt, sau này ta lại có chuyện để làm.
Phạm Đồng là tổ trưởng tổ sáu. Trần Lam là bộ trưởng của phân bộ, dường như
tất cả những người Minh Diệu đã từng đắc tội đều tập hợp ở cùng một chỗ. Minh Diệu cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.
- Tự thu xếp cho ổn thỏa đi.
Trần Lam vỗ vỗ bả vai Minh Diệu, cười cười đi vào trong tòa nhà của hiệp hội.
- Sau này có rất nhiều chuyện phải làm rồi.
Minh Diệu thở dài, chậm rãi đi vào.
- Ngài là Minh Diệu?
Nhân viên phụ trách tiếp đãi người tới trình diện nhìn qua cái thư thông báo Minh Diệu mang tới, rồi liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy.
- Mời.
- Ừ? Không phải là phải điền vào bảng thông tin sao?
Minh Diệu có chút khó hiểu.
- Bình thường thì quy tắc cũng là như thế.
Nhân viên tiếp tân nhìn về phía Minh Diệu cười cười.
- Nhưng mà ngài là một ngoại lệ, có người muốn gặp ngài.
- Có người muốn gặp tôi? Là ai?
- Đã đang chờ ngài ở trong phòng khách rồi, ngài đi tới thì sẽ biết.
Nhân viên tiếp tân dẫn Minh Diệu đi tới trước cửa phòng khách.
- Mời vào đi.
Minh Diệu đứng ở trước cửa phòng khách không hiểu gì cả. Trước kia Tần Khai
đã nói qua, quan hệ của hai người bọn họ ở bên ngoài vẫn là oán hận
không nhận nhau, tự nhiên người này không phải là Tần Khai. Chẳng là là
Trần Lam ở ngay lúc mình vừa đến trình báo đã không nhịn được mà muốn
gây khó dễ hay sao? Minh Diệu cảm thấy điều này cũng không có khả năng.
Trần lam cũng không phải là loại người ngu ngốc, nếu muốn chỉnh hắn cũng sẽ không chọn khi hắn vừa đến đã động thủ. Ít nhất cũng sẽ chọn một
biện pháp ổn thỏa, trực tiếp làm cho mình không có bất kỳ khả năng trốn
thoát nào.
Minh Diệu vừa đẩy cánh cửa phòng khách ra, bên trong liền truyền ra tiếng cười sang sảng.
- Ha ha ha ha ha, tôi chờ cậu lâu rồi, tiểu tử.
- Hội trưởng?
Minh Diệu thấy rõ, người đợi mình ở trong phòng khác chính là hội trưởng của hiệp hội. Tuy rằng mười năm nay chưa từng gặp mặt, nhưng mà hội trưởng
vẫn giữ nguyên bộ dáng như là mười năm trước kia. Mái tóc hoa râm cũng
không lộ vẻ già nua, ngược lại làm cho người ta có cảm giác một loại cơ
trí.
Là hội trưởng của hiệp hội, phần lớn thời gian của lão nhân
này là ở tổng bộ thủ đô. Hắn cũng sẽ không tới một cái phân bộ chỉ để
gặp một thành viên thấp hơn như Minh Diệu. Đôi mày của Minh Diệu cau
lại. Tuy rằng bộ dáng của hội trưởng luôn luôn tươi cười hiền lành, nhìn qua thì có vẻ hòa nhã dễ gần. Nhưng mà Minh Diệu biết, thủ đoạn của lão nhân này cũng không giống như nụ cười ôn nhu thân thiết trên mặt. Dưới
cái nụ cười ôn nhu ấy đã có không ít người bị lão nhân này dẫm nát dưới
chân, vạn kiếp bất phục.
- Tiểu Diệu, đã lâu không gặp.
Nụ cười trên mặt hội trưởng lại càng thêm thân thiết.
- Lại đây ngồi đi.
Tuy rằng trong lòng của Minh Diệu còn có nghi hoặc, nhưng vẫn là đi tới, ngồi ở bên tay phải của hội trưởng.
- Xấp xỉ mười năm rồi không có gặp mặt.
Ánh mắt của hội trưởng nhìn Minh Diệu giống như là đang nhìn một vãn bối thương yêu vậy.
- Đúng vậy, hơn mười năm.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Không nghĩ tới hội trưởng còn có thể nhớ tới một tiểu nhân vật như tôi.
Ha ha ha ha.
Tiếng cười sang sảng của hội trưởng quanh quẩn ở bên trong phòng.
- Đương nhiên là ta sẽ không quên cậu. Vì Tần gia, cậu đã trả giá không ít.
- Tôi nghĩ nhất định là hội trưởng đã nhầm rồi, từ mười năm trước tôi đã bị Tần gia đuổi ra khỏi cửa rồi.
Minh Diệu mỉm cười nói, đôi mày đang nhăn lại trong nháy mắt đã khôi phục
bình thường. Nhưng biểu tình trong nháy mắt này, vẫn không thể tránh
được ánh mắt của hội trưởng.
- Hiện tại tôi đã không còn quan hệ gì với Tần gia nữa. Hiện tại tôi họ Minh, tên là Minh Diệu, Tần Diệu đã chết rồi.
- Người trẻ tuổi, cần gì phải để ý như vậy.
Hội trưởng mỉm cười nhìn Minh Diệu.
- Đương nhiên nếu không phải cậu cõng tội danh kia, như vậy Tần Khai cũng không được ngồi nên vị trí phó hội trưởng này. Như vậy thì Tân gia cũng không thể có ngày hôn nay. Ta nghĩ bọn họ đều nhớ rõ cậu. Hiện tại cậu
lại tiếp tục làm việc trong hiệp hội một lần nữa, ta nghĩ Tần Khai chắc
chắn sẽ tìm cơ hội để bồi thường cho cậu.
Minh Diệu không nói gì, ở trong lòng hắn đang suy tư về ý tứ trong lời nói này của Minh Diệu.
Ngoài sáng dường như là quan hệ của hắn và cha hắn còn cả quan hệ với
Tần gia đã trở nên hòa hoãn. Nhưng mà nhắc tới chuyện năm đó, một mình
hắn cõng trên lưng một nỗi oan lớn như vậy, cả chuyện tình bị đuổi ra
khỏi nhà. Rốt cuộc là mọi chuyện đã trở nên mâu thuẫn gay gắt, hay là
quan hệ đã trở nên hòa hoãn hơn, hoặc là đang thăm dò?
- Ta biết
trong lòng cậu có lẽ còn có chút oán hận, nhưng mà hiện tại tất cả mọi
người đều đang làm việc trong hiệp hội, vài thứ kia đều là nhân tốt
không hài hòa.
Hội trưởng thân thiết vỗ vỗ bả vai Minh Diệu.
- Mặc dù Tần Khai là phó hội trưởng, chủ trì các công việc thông thường,
cũng có lẽ bây giờ không có ai biết tới cậu. Nhưng mà cậu là người trẻ
tuổi, người trẻ tuổi tự nhiên là có tiền đồ rất rộng lớn, sớm buông
những chuyện này đi, ta cũng có thể yên tâm để cho cậu đảm nhiệm một số
sự tình quan trọng một chút.
Trực tiếp lấy lòng? Tỏ vẻ cấp cơ hội cho ta? Minh Diệu không hiểu được, rốt cuộc là trong hồ lô của lão nhân này có bán loại thuốc gì.
- Có một số việc đã trôi qua rồi, bây
giờ cậu cũng đã khôi phục linh lực. Nếu không phải năm đó Tần Lệ được
Tần Khai cho phép, không tực tiếp đánh nát phách kết của cậu, mà là để
lại một tay. Như vậy thfi hôm nay cậu cũng không thể trở về làm việc
trong hiệp hội này được. Kỳ thật trong lòng Tần Khai vẫn còn coi cậu là
con của mình.
Đôi mắt của hội trưởng híp lại thành một đường nhỏ, lại tỏa ra một cỗ quang mang khiếp người.
- Không liên quan tới Tần phó hội trưởng.
Minh Diệu lắc lắc đầu, khẩu khí kèm theo một tia oán khí.
- Năm đó hắn cũng không có nương tay, đích thật là đã đánh nát phách kết
của tôi. Tôi nghĩ hội trưởng cũng đã thấy được tình cảnh lúc đó. Tất cả
linh lực của tôi đều biến mất không còn lấy một chút.
- Ồ?
Trên mặt của hội trưởng lộ ra biểu tình kinh ngạc.
- Ta vốn còn tưởng là Tần Khai cố ý diễn kịch, thì ra là không phải. Như
vậy bản thân ta thật sự rất tò mò, cậu khôi phục linh lực như thế nào
vậy. Theo lý thuyết, nếu một người bị đánh nát phách kết, sẽ không có
khả năng khôi phục lại được.
- Vốn là như thế, nhưng mà tôi tốt số.
Minh Diệu mỉm cười, sớm biết ngươi sẽ hỏi, may mà lúc trước ta đã chuẩn bị đối sách.
- Tôi gặp được một người, là hắn trợ giúp tôi lại có hi vọng khôi phục.
- Ồ ? Là ai ?
Hội trưởng hỏi.
- Dịch tiên sinh, chắc là hội trưởng đã nghe nói.
Minh Diệu nói.
- Thì ra là hắn.
Hội trưởng trầm tư một chút.
- Người này luôn giống như thần long, thấy đầu không thấy đuôi. Tuy rằng
hắn cũng ở trong hội này, nhưng mà có rất ít người đã từng gặp qua hắn.
Ta chỉ biết là hắn rất có sở trường đối với việc chế tạo linh khí, thật
không ngờ hắn còn có khả năng này.
-Tôi cũng chỉ là vô tình, gặp được Dịch tiên sinh.
Minh Diệu cười nói.
- Đích thật là Dịch tiên sinh có rất nhiều tâm đắc với việc chế tạo linh
khí, hơn nữa tính tình cũng có chút cổ quái. Sau khi hắn nhìn thấy tôi,
dường như cũng có hứng thú đối với tôi. Cũng không phải là có ý vì tôi
mà chữa trị phách kết. Theo như lời của hắn nói, là muốn dùng tôi để làm thì nghiệm mà thôi. Theo lý luận của hắn, kỳ thật cơ thể người cũng là
một loại linh khí mà thôi. Mà việc chế tạo và chữa trị linh khí chính là chuyện tình hắn cảm thấy hứng thú nhất. Đối với việc chế tạo những linh khí bình thường hắn đã sớm không có hứng thú gì nữa, cho nên muốn dùng
thân thể con người để làm thí nghiệm.
- Thì ra là thế.
Hội trưởng gật gật đầu.
- Gặp được hắn, cũng coi như là phúc phận của cậu.
- Đúng vậy.
Minh Diệu gật đầu cười, gỡ cái đôi kính thổ khí đen kia xuống, đưa cho hội trưởng.
- Đây cũng là hắn tặng cho tôi, nghe nói là hắn vô ý chế tạo ra, không có chỗ nào dùng đến nên tiện tay ném cho tôi.
Hội trưởng tiếp nhận đôi kính, cẩn thận nhìn qua một chút, cái kính mắt kia nhìn qua rất bình thường, không có chút gì khác lạ. Trên gọng kính có
khắc một kí tự có lóe kim quang. Hội trưởng khẽ gật đầu.
- Không sai, đây chính là bút tích của hắn. Cái kính mắt này, dường như có thể che chắn một số thứ đặc thù.
- Thời gian tôi bị mất đi linh lực, thường xuyên sẽ bị ngất đi, tứ chi vô lực. Dịch tiên sinh nói là tôi bị cái gì đó ảnh hưởng tói, cho nên đưa
cho tôi cái thứ này.
Minh Diệu tiếp nhận cái kính đeo lên mắt.
- Nhờ có Dịch tiên sinh mà tôi mới có cơ hội trở lại hiệp hội một lần
nữa. Nhiều năm không gặp như vậy, không nghĩ tới phong thái của hội
trưởng vẫn con như trước.
- Ta đã già rồi, bây giờ là thế giới của người trẻ tuổi các cậu.
Hội trưởng thở dài.
- Cậu cũng biết, hiện tại hiệp hội cũng không phải bền chắc như thép. Phe phái, gia tộc, long xà hỗn tạp. Muốn lãnh đạo cả hiệp hội tốt một chút, cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Mượn sức? Minh Diệu cười cười, thì ra lão nhân có chủ ý này.
- Hiện tại ta cũng chỉ là một cây lục bình không có rễ mà thôi
Minh Diệu thở dài.
- Bây giờ tôi không có hậu thuẫn gì, cũng không có đồng mình. Tôi chẳng
qua cũng chỉ là một tiểu nhân vật râu ria mà thôi. Hơn nữa ở trong hiệp
hội dường như những kẻ có địch ý đối với tôi cũng không ít.
- Cậu muốn nói Trần Lam sao ?
Hội trưởng cười ha ha.
- Không có vấn đề gì, Trần lam luôn rất nghe lời của ta, tự nhiên là hắn
sẽ không oán hận cậu. Ý cảu ta chính là, chẳng lẽ cậu không muốn đường
đường chính chính trở lại từ đường của Tần gia sao? Ta nghĩ ta nói một
câu, Tần Khai cũng không thể không để mặt mũi cho tôi. Dù sao chuyện kia cũng đã là chuyện từ chục năm trước. Cái gì đã qua thì cũng qua rồi. Sẽ không ai nói cái gì nữa.
- Hội trưởng đã nhọc lòng rồi.
Minh Diệu cười cười.