- Một kẻ đáng thương, luôn bị che mắt hoàn toàn!
Thiên Tướng lắc lắc đầu:
- Ba người trước đó tuy rằng ngươi thật chán ghét bọn hắn, nhưng ngươi
còn chưa tới mức muốn giết chết bọn hắn đi? Ngươi nhất định đã nhận được mệnh lệnh của cấp trên, cho nên mới phải động thủ giết họ, ta nói có
đúng hay không?
- Ngươi nói gì ta nghe không hiểu!
Bối Lạp cắn môi nói:
- Ta chán ghét bọn hắn cho nên giết chết họ, lý do này đã đủ lắm rồi!
- Nga, thật sao?
Thiên Tướng lắc đầu nói tiếp:
- Như vậy bảo hiểm nhân thọ của ba người kia cũng là ngươi bảo họ đi mua hay sao?
- Bảo hiểm nhân thọ? Đó là vật gì?
Bối Lạp sửng sốt. Mặc dù cô ta sống vài năm trong xã hội nhân loại, nhưng
khi gả cho nam nhân kia cũng chỉ làm một nội trợ ngu muội mà thôi, cho
nên đối với những từ chuyên nghiệp này cũng không hề biết tới.
- Được rồi, nếu không phải ngươi nhắc tới ta cũng đã quên!
Từ Mẫn đứng sau lưng Thiên Tướng lên tiếng. Mặc dù nam nhân này ăn mặc có
chút biến thái, nhưng thật rõ ràng Bối Lạp có vẻ kiêng kỵ đối với nam
nhân này. Nếu so sánh nàng đứng sau lưng hắn vẫn cảm thấy an toàn hơn
một chút.
- Ba nạn nhân chết trước đó, trước khi chết đều mua bảo hiểm nhân thọ thật cao, người được hưởng là Bối Lạp!
- Cái gì là bảo hiểm, cái gì là người được hưởng? Nói cho rõ ràng một chút!
Bối Lạp lớn tiếng nói:
- Ta không có làm qua loại chuyện này!
- Ngươi đương nhiên là không làm qua, bởi vì ngươi chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Thiên Tướng mở miệng nói:
- Ta nghĩ cấp trên mệnh lệnh cho ngươi giết chết ba nam nhân kia. Mà còn
có một người khác âm thầm mua bảo hiểm nhân thọ cho ba nam nhân kia,
người được hưởng lại viết bằng tên của ngươi. Bởi vì thân phận của ngươi trong xã hội nhân loại cũng do người kia giúp ngươi tạo ra. Cho nên
cuối cùng tiền bồi thường của công ty bảo hiểm đều rơi vào túi tiền của
hắn. Có thể chuẩn xác biết được người kế tiếp phải chết lại là ai, nhất
định là người đã ra lệnh cho ngươi. Nói đi, hắn đang ở nơi nào?
- Thiên Tướng, ngươi cũng phải biết quy củ!
Tâm thần Bối Lạp có chút dao động, từ trong lời nói của Thiên Tướng, cô ta
đại khái hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Tựa hồ là mình cùng Khả
Khả đều bị người lợi dụng, dùng để kiếm chác rất nhiều tiền tài. Nguyên
lai ở sau lưng nam nhân kia còn làm rất nhiều chuyện mà mình không biết
như vậy hay sao? Bối Lạp có chút tức giận, nhưng lại không thể làm được
chuyện gì. Tuy rằng đối với việc người ta xem mình trở thành công cụ
kiếm tiền cũng thật phản cảm, nhưng nếu như tất cả những chuyện này đều
là do tổ chức quyết định, như vậy bản thân cô ta cũng không có khả năng
ngăn cản hay phản đối.
- Có mấy lời không thể nói ra ngoài!
- Vậy sao? Vậy được rồi, ngươi có thể không cần nói ra!
Thiên Tướng gật đầu nói:
- Là tên lùn đáng khinh kia đúng không?
Bối Lạp không trả lời, đầu hơi cúi thấp nhìn xuống mặt đất, nhìn thấy phản ứng của Bối Lạp, trong lòng Thiên Tướng cũng đã biết.
- Như vậy tại sao phải xuống tay đối với cô bé này, nhất định muốn kích thích yêu huyết trong cơ thể nàng?
Thiên Tướng tiếp tục hỏi:
- Cũng là chủ ý của tên lùn kia sao?
Bối Lạp vẫn duy trì vẻ mặt như trước, cũng không dao động. Khả Khả đứng
ngay sau lưng mẫu thân, có chút hoảng sợ nhìn Thiên Tướng đứng cách đó
không xa. Nàng hoàn toàn không biết chuyện gì, chỉ đơn thuần cùng Bối
Lạp đi vào xã hội nhân loại ca hát mà thôi. Tuy rằng cuối cùng nàng cũng đã giết chết một nhân loại, nhưng nàng chỉ bắt chước phương pháp xử sự
của Bối Lạp hành động, nàng căn bản không biết Bối Lạp giết chết ba nam
nhân kia là vì nghe theo mệnh lệnh.
- Quả nhiên hết thảy ngọn nguồn đều là tên lùn kia làm ra!
Thiên Tướng thở dài, hắn nhìn Diệp Tiểu Manh đang nằm hôn mê bất tỉnh trong lòng a Trạch, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Xem ra cũng bị hắn biết được rồi!
Âu Phàm đứng ngay cửa, lẳng lặng nhìn hết thảy chuyện bên trong, không nói một lời. Tuy rằng những người này vô luận là cách nói chuyện hay bộ
dáng bên ngoài, đều khác hẳn với người bình thường, nhưng lực chú ý của
hắn cũng không ở trên những người này. Hắn lại cảm thấy vô cùng hứng thú đối với cô gái có vẻ điềm đạm đáng yêu đứng sau lưng Bối Lạp, có lẽ bởi nguyên nhân cả hai đều thật ưa thích âm nhạc, hắn lại có hảo cảm thật
lớn đối với cô gái kia.
- Bỏ đi, chuyện tôi muốn biết cũng đã hỏi xong, hai người mau nhanh rời khỏi nơi này đi!
Thiên Tướng nói:
- Xã hội nhân loại thật không thích hợp với hai mẹ con cô, vẫn nên nhanh
chóng quay về biển cả đi thôi, đừng cùng đám người kia hỗn chung một
chỗ, những người đơn thuần như các cô đối với bọn hắn mà nói bất quá chỉ là công cụ dùng để lợi dụng mà thôi!
- Bây giờ tôi còn chưa thể đi!
Bối Lạp lắc đầu nói:
- Hình dạng tôi hiện tại không thể quay trở về bên trong tộc đàn, người
đàn bà đứng phía sau anh, cô ta nhìn thấy được bản thể của tôi!
- Không phải chứ?
Thiên Tướng cau mày, nhìn Từ Mẫn đang đứng tránh sau lưng hắn, hỏi:
- Cô không có việc gì lại chạy đi nhìn lén nữ nhân trần truồng tắm rửa để làm chi vậy? Chẳng lẽ cô ưa thích trò chơi bách hợp thế này sao?
- Tôi…tôi chỉ là…
Từ Mẫn căn bản không nghĩ ra nam nhân trước mặt lại hỏi ra một câu như
thế. Mặc dù nam nhân này nhìn qua có vẻ biến thái, nhưng nàng thật không ngờ hắn mở miệng lại hỏi chuyện cũng biến thái như thế.
- Kỳ thật tôi không sao hiểu nổi ý tưởng của Giao nhân các người!
Thiên Tướng cau mày nói với Bối Lạp:
- Thấy được thì thấy được thôi, có gì đặc biệt hơn người, dù dáng người
cô có đẹp thì lại thế nào? Quốc gia bên cạnh đây còn có thật nhiều nữ
nhân cởi trống trơn xếp hàng đòi đóng phim cho người khác xem, người ta
ngay cả một câu cũng chưa nói. Vì sao Giao nhân các người vẫn cứ ngoan
cố cổ hủ như vậy đây?
- Đây là quang vinh cùng tôn nghiêm của chủng tộc!
Bối Lạp nói:
- Bản thể của Giao nhân chỉ có bạn lữ của mình mới có quyền chứng kiến.
Nếu bị người không phải bạn lữ của mình nhìn thấy được, như vậy phải gả
cho hắn, hoặc là giết hắn!
- Như vậy ngươi gả cho nàng cho rồi đi!
Thiên Tướng chỉ vào Từ Mẫn đứng phía sau:
- Dù sao nàng cũng đã ly hôn!
- Nàng là nữ nhân, ta làm sao có thể gả cho nàng?
Bối Lạp cảm giác nói chuyện với Thiên Tướng thật sự mệt mỏi.
- Ta ra tiền vậy, hai người các ngươi đi qua Hà Lan đăng ký kết hôn, ta rộng rãi như vậy hai bên đều hài lòng đi!
Thiên Tướng gãi gãi đầu nói:
- Nghe nói hiện tại bên nước Đức cũng được đó, nhưng về vấn đề nội bộ
trong gia đình ai chồng ai vợ, hai người các ngươi cứ tự mình thương
lượng là được thôi!
- Thương lượng cái đầu của ngươi a!
Cả Bối Lạp cùng Từ Mẫn đồng thời hô to, thanh âm thật lớn chấn đến lỗ tai Thiên Tướng vang lên ong ong.
- Một đám người ngoan cố!
Thiên Tướng vừa dùng tay che kín lỗ tai vừa nói:
- Bị người thấy được thì đòi gả cho người ta, nếu không được thì đòi giết chết người ta, đám Giao nhân các người là nữ thánh đấu sĩ sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn Bối Lạp cùng Khả Khả, lại quay đầu nhìn Từ Mẫn tiếp tục nói:
- Đối với hai mẹ con các ngươi ta không muốn động thủ, nhưng các ngươi cứ không chịu rời đi, đúng thật là khó làm nha!
- Nếu không thì…ngươi hi sinh một chút đi!
Thiên Tướng quay đầu lại, dùng tay vỗ lên bả vai Từ Mẫn.
Chương 287 (b): Người ẩn giấu sau lưng
- Hi sinh? Cái gì? Ách…
Từ Mẫn còn chưa kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của Thiên Tướng, ngay lồng ngực bên trái đột nhiên truyền tới một cỗ đau đớn kịch liệt, nàng cúi
đầu nhìn xuống ngực mình, kinh ngạc khi thấy ngay ngực có một đạo huyết
hoa xinh đẹp nổ tung ra, máu tươi vẩy mạnh dính cả quần áo nàng.
Một màn khiến kẻ khác không sao tưởng tượng được đột nhiên phát sinh, ngoại trừ Thiên Tướng những người đang có mặt cũng không ai nghĩ tới, bọn họ
đều ngây ra tại chỗ, nhìn thấy thân thể Từ Mẫn chậm rãi ngã xuống đất,
máu tươi từ miệng vết thương nơi ngực chảy ra chậm rãi khuếch tán trên
sàn nhà.
Thân thể Từ Mẫn nằm bên trong vũng máu, bây giờ nàng đã
không còn cảm giác đau đớn, trước mắt nàng là một mảnh xám trắng, nàng
cảm giác như có thứ gì đó đang bay ra khỏi thân thể của chính mình.
- Chị Từ Mẫn!
A Trạch nhìn thấy Từ Mẫn ngã xuống đất, đại não từ trong nỗi khiếp sợ
chợt khôi phục lại bình thường, lớn tiếng thét lên. Tuy rằng nàng chỉ
gặp mặt Từ Mẫn được vài lần, cũng chưa nói tới có giao tình sâu đậm gì,
nhưng trơ mắt nhìn người bạn đột nhiên chết đi trước mặt của mình, trong lòng nàng chợt tuôn ra một cỗ phẫn nộ.
- Vì sao ngươi phải làm như vậy?
A Trạch đặt Diệp Tiểu Manh còn hôn mê nằm xuống đất, linh quang trên
người lưu chuyển, một mảnh linh lực tỏa ra vô số tinh quang ngưng kết
trên tay phải của nàng, nháy mắt biến thành một thanh băng kiếm trong
suốt lóe sáng. Nàng cầm kiếm vung lên, mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng vào
mặt Thiên Tướng:
- Vì sao phải giết chết chị Từ Mẫn?
Âu
Phàm bởi vì khiếp sợ cũng buông rơi cây đàn ghi ta trong tay xuống đất.
Một màn bất thình lình trước mắt cũng làm cho hắn chấn động, Từ Mẫn ngã
xuống ngay trước mắt hắn thế nhưng hắn lại không kịp làm ra phản ứng gì…
- Đương nhiên là vì muốn giải quyết chuyện này cho nhanh còn quay về nhà đi ngủ thôi!
Vẻ mặt Thiên Tướng thật thoải mái nói, giống như vừa rồi hắn cũng không
phải mới giết chết một người mà chỉ là bóp chết một con kiến.
-
Còn nữa, đồ vật cầm trong tay cô thật sắc bén, con nít không nên chơi
loại đồ vật nguy hiểm như vậy thì tốt hơn, nó sẽ làm cô bị thương!
- Hỗn đản!
A Trạch bị thái độ khinh miệt của Thiên Tướng chọc giận. Nàng vung băng
kiếm trong tay hướng Thiên Tướng đâm tới. Hiện tại nàng chỉ nghĩ làm sao đâm mấy lỗ thủng lên trên thân thể của nam nhân biến thái trước mặt
này.
- Đã nói vật này rất nguy hiểm, một cô bé vì sao lại không chịu nghe lời như vậy đây!
Đối mặt với băng kiếm do a Trạch đâm tới, Thiên Tướng không tránh không né, ngay cả ánh mắt cũng không nháy, hắn chỉ vươn ra ngón tay nhẹ nhàng bắn lên thân kiếm một chút, động tác nhìn qua như thật thong thả kia lại
đánh trúng băng kiếm trước khi a Trạch kịp đâm tới, chỉ nhẹ nhàng bắn
ra, giống như không hề xuất ra bao nhiêu khí lực nhưng lại đem băng kiếm trong tay a Trạch đánh thành mảnh nhỏ, bông tuyết trong suốt hóa thành
linh lực tinh quang tiêu tán bên trong không khí.
- Ngươi…
Chứng kiến chuôi kiếm trong tay phải, a Trạch đứng ngây người tại chỗ. Lúc
này nàng mới nhớ tới lực lượng đáng sợ của nam nhân trước mặt là lực
lượng mà người như nàng không thể đối kháng. Nỗi phẫn nộ đã làm cho nàng mất đi lý trí, nàng quên mất khi còn ở tiểu trấn kia, chính nam nhân
này xuất ra vài chiêu nhẹ nhàng công kích đã đánh bại một đám La Sát
Quỷ, nàng vốn không phải là đối thủ của nam nhân này.
- Tốt lắm, hiện tại ngươi cũng đã hài lòng rồi đi!
Thiên Tướng bỏ mặc a Trạch còn đang sững sờ, quay đầu lại nhìn Bối Lạp nói:
- Người nhìn thấy bản thể của ngươi đã không còn tồn tại, ngươi có thể mang theo con gái mình mau nhanh quay trở về!
Bối Lạp cũng thật không ngờ Thiên Tướng lại ra tay giết chết Từ Mẫn, nhìn
thấy thân thể không nhúc nhích của Từ Mẫn nằm trên mặt đất, Bối Lạp có
chút đờ đẫn gật gật đầu. Cô ta đè xuống một cái nút trên vách tường,
ngay lối ra vào ống thoát nước phát ra thanh âm tiếng nước tràn ngập.
- Vì sao lại thả chúng ta đi?
Trước khi tiến vào trong thông đạo, Bối Lạp quay đầu lại nhìn Thiên Tướng hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta sẽ đem hành tung của ngươi nói ra sao?
- Không sao cả!
Thiên Tướng thản nhiên không chút e ngại nói:
- Dù sao lần trước tên lùn kia ám toán ta còn chưa thành công, bản thân
ta vẫn mong hắn sẽ tới tìm ta, giảm đi phiền phức ta phải đi tìm hắn!
Hắn nâng tay vẫy vẫy Khả Khả đã bước nửa người chìm vào trong thông đạo đầy nước, nói:
- Khả Khả, lần sau thúc thúc mang cháu đi xem cá vàng a!
Nghe được câu nói của Thiên Tướng, Khả Khả hoảng sợ tới mức lập tức lao
thẳng vào trong thông đạo, vẻ mặt chẳng khác gì một con thỏ con bị kinh
hoảng.
- Không biết vì sao ngươi lại làm như vậy, nhưng ta còn phải cảm tạ ngươi thả ta cùng con gái ta rời đi!
Tâm tình của Bối Lạp có chút phức tạp nhìn Từ Mẫn đang nằm trong vũng máu, lại nhìn Thiên Tướng nói.
- Mau nhanh đi thôi, sau khi quay trở về tộc đàn, cũng đừng quay trở ra
nữa, tay của bọn hắn còn chưa thò tới địa phương sâu như vậy!
Diễn cảm của Thiên Tướng thật nghiêm túc nói:
- Nhớ kỹ chuyện xảy ra lần này đi, đừng tiếp tục bị người lợi dụng!
Bối Lạp liếc mắt nhìn Thiên Tướng, không nói gì, chui vào bên trong thông
đạo, bọt nước chợt vẩy lên. Chiếc váy dài màu lam gợi cảm trên người Bối Lạp cũng vẩy lên khỏi mặt nước vỗ thành gợn sóng.
Bối Lạp cùng
Khả Khả đã rời đi, cả căn phòng lâm vào trong một mảnh yên tĩnh. Diệp
Tiểu Manh vẫn còn hôn mê, mà Từ Mẫn nằm trong vũng máu cũng không nhúc
nhích. Âu Phàm ôm đàn ghi ta đứng ở cửa không nói lời nào, mà a Trạch
cùng Thiên Tướng đang trợn mắt nhìn nhau, nhưng trong ánh mắt phẫn nộ
mang theo một tia sợ hãi.
- A, không cần dùng loại ánh mắt này xem ta!
Thiên Tướng dùng tay gãi gãi đùi, bộ dạng chẳng khác gì một tên biến thái điên cuồng đang muốn dâm loạn nữ đồng.
- Thật hao tổn tâm trí, vì sao những nữ hài đáng yêu như các cô khi nhìn ta luôn không dùng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng đây?
- Biến thái, hung thủ!
A Trạch nghiến răng nghiến lợi quát:
- Ngươi giết chị Từ Mẫn, có bản lĩnh cũng giết ta đi, bằng không ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!
- Di? Cơm có thể ăn bậy, nói không được nói lung tung!
Thiên Tướng điều chỉnh quần cộc nói:
- Ta cũng không có giết người đâu!
- Nhưng chị Từ Mẫn…
- A, cô nói nữ nhân có bộ ngực lớn này sao.
Thiên Tướng nói:
- Tuy rằng ta thích những sinh vật tiểu la lỵ nhiều hơn, nhưng ngực lớn
ta cũng rất thích đó, đặc biệt là thượng hạng nhân thê như nữ tử này!
Thiên Tướng đi tới bên cạnh Từ Mẫn đang nằm trong vũng máu, đưa tay đặt lên
đầu Từ Mẫn. Một trận quang mang chớp lên, a Trạch nhìn thấy bàn tay Từ
Mẫn chợt nhúc nhích.
- Ân…
Từ Mẫn phát ra một tiếng rên rỉ, chậm rãi ngồi dậy.
- Di, sao ta có thể động đậy rồi?
Nàng có chút mê mang nhìn nhìn tay của mình, tự nhủ.
- Chị Từ Mẫn?
A Trạch không dám tin vào hai mắt của mình, nàng vội vàng chạy tới sờ
soạng trên người Từ Mẫn. Nơi áo khoác của Từ Mẫn có một lỗ thủng, đích
thật là có một mảnh máu đen loang lổ ở đó. Hơn nữa vừa rồi nàng chứng
kiến Từ Mẫn đã té xuống mặt đất không hề nhúc nhích, nhưng bây giờ Từ
Mẫn đã tỉnh lại, điều này làm cho a Trạch có cảm giác có chút khó tin.
- Hô, làm chị giật cả mình, chị còn tưởng rằng chị lại bị người khống chế nữa a!
Từ Mẫn thở phào một hơi nói:
- Lúc ấy cơ thể của chị lại cứng ngắc, không thể động đậy, thậm chí cảm giác cả nhịp tim lẫn hơi thở đều ngừng lại…
Chương 287 (c): Người ẩn giấu sau lưng
- Ta chính là Hi Mạn, sứ giả chính nghĩa, làm sao lại tùy tiện giết người đây? Oa ha ha ha ha…
Thiên Tướng chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười dài nói.
- Nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy chị Từ Mẫn…
Trong mắt a Trạch tràn ngập vẻ mê mang.
- Nga…chuyện kia sao…thứ đồ vật kia bất quá chỉ là một túi máu mà thôi!
- Ta trộm đem một túi máu nhét vào túi của nàng, sau đó dùng yêu lực kíp
nổ, nhìn qua thật giống như trái tim đã bị chấn nát. Ta đồng thời đem
yêu lực rót vào trong thân thể của nàng, ở trong thời gian ngắn cắt đứt
hô hấp cùng kinh mạch, nhìn qua giống như thật sự đã chết, tất cả chuyện này cũng chỉ vì muốn lừa dối hai con Giao nhân ngu ngốc kia rời đi nơi
này mau chóng mà thôi!
A Trạch sờ sờ túi áo trên của Từ Mẫn, quả
nhiên tìm ra được một túi nhựa đã bị phá vỡ, bên trong vẫn còn chút chất lỏng màu đỏ tươi. Hẳn chính là túi máu mà Thiên Tướng đã nói giấu vào
bên trong túi áo.
Chứng kiến Từ Mẫn không có việc gì chậm rãi
đứng lên, Âu Phàm cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy rằng nhìn qua thấy hắn thật trấn định, nhưng trong lòng Âu Phàm cũng thấy có chút không
yên. Dù sao cách ăn mặc cùng nói chuyện của nam nhân trước mặt thật sự
không chút bình thường…
- Bối Lạp cùng Khả Khả đã đi rồi sao?
Từ Mẫn nhìn a Trạch hỏi.
- Ân!
A Trạch gật đầu:
- Bối Lạp nghĩ chị đã chết rồi cho nên liền mang theo Khả Khả rời đi, có lẽ sẽ không trở về.
- Vậy sao, xem ra chuyện này đã chấm dứt tại đây đi.
Từ Mẫn đi tới trước mặt Thiên Tướng, nhìn nam nhân có cách ăn mặc biến thái từ trên xuống dưới.
- Oa ha ha ha ha…thủ thuật che mắt này của ta quá thật sự đúng không!
Thiên Tướng phát ra tiếng cười đắc ý nói:
- Vô cùng đơn giản đã đem hai đồ đần kia lừa gạt đi rồi, ta thật sự là thiên tài, oa ha ha ha…
- Ân, là đồ điên thiên tài!
Từ Mẫn ngẩng đầu nhìn nam nhân cường tráng ước chừng cao hơn mình một đầu, nói:
- Tôi có chuyện muốn hỏi anh!
- Chuyện gì? Cứ việc hỏi!
Thiên Tướng dương dương tự đắc nói:
- Tôi sẽ thỏa mãn toàn bộ lòng hiếu kỳ của cô, số đo ba vòng của tôi, địa chỉ hay số điện thoại, toàn bộ đều có thể nói cho cô biết!
- Vừa rồi khi anh trộm nhét túi máu vào trong túi áo của tôi…
Ánh mắt Từ Mẫn híp lại:
- Cũng trộm nhéo bộ ngực của tôi có đúng không?
- Di? Chuyện đó sao…chuyện đó…ha ha ha ha, đó chỉ là hiểu lầm, nhất định là cô gặp ảo giác thôi…oa ha ha ha…
Tiếng cười của Thiên Tướng biến thành có chút xấu hổ.
- Ba!
Một tiếng vang giòn, vẻ mặt Âu Phàm nhịn không được run rẩy lên, cái tát này…ân, nhất định là rất đau đi!
Phát ra một tiếng rên khẽ, Diệp Tiểu Manh chậm rãi tỉnh lại. Vừa rồi nàng
giống như gặp phải một giấc mộng vô cùng chân thực, ở trong mộng chính
mình lại biến thành một quái vật sao? Đầu tiên ánh vào mi mắt chính là
trần nhà màu trắng quen thuộc, nơi này tựa hồ là phòng ngủ của nàng,
Diệp Tiểu Manh đang nằm trên giường của mình.
Sau khi khôi phục ý thức, chuyện đầu tiên cần làm chính là Diệp Tiểu Manh dùng tay sờ soạng khắp toàn thân. Hoàn hảo, trên người của nàng cũng không mọc ra lông tơ màu bạc nào. Nàng nhảy dựng khỏi giường, chạy tới trước gương nhìn tới
nhìn lui vài vòng. Ân, trên mông nàng cũng không mọc ra cái đuôi.
- Tiểu Manh, cô rốt cục tỉnh rồi!
Nghe được thanh âm Diệp Tiểu Manh vội quay đầu lại, thấy rõ người đi vào vội nói:
- Hai người không sao chứ?
- Không có việc gì!
Từ Mẫn tiếp lời nói:
- Nhưng là em đó, hôn mê thời gian dài như vậy, em không sao chứ?
- Em sao?
Diệp Tiểu Manh nhớ lại hết thảy những gì xảy ra trong mộng cảnh, cảm giác vô cùng chân thực, khắc thật sâu trong đầu óc của nàng.
- Em làm sao về nhà?
- Là chị cùng a Trạch đưa em trở về.
Từ Mẫn cười nói:
- Chúng ta đều bị tiếng hát của Khả Khả mê hoặc, ba người đều lâm vào
trong ảo giác, nhưng về sau có một nam nhân đã tới cứu chúng ta!
- Ảo giác?
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ, vẫn đem hết thảy những gì mình gặp trong mộng cảnh nói ra.
- Nói như vậy những gì em gặp đều là ảo giác sao?
- Phải, là ảo giác!
Từ Mẫn cùng a Trạch liếc nhau, mở miệng nói. Mặc dù ở trong tầng ngầm của
quán bar Từ Mẫn bởi đứng ở góc độ quay lưng nên cũng không tận mắt chứng kiến Diệp Tiểu Manh bạo tẩu, nhưng dựa vào lời nói của Bối Lạp, trong
đầu Từ Mẫn cũng có thể tưởng tượng ra được Diệp Tiểu Manh cũng không đơn giản biến thân thành một cô gái biết sử dụng ma thuật gì đó.
Mà
về sau dưới sự trợ giúp của Âu Phàm, Từ Mẫn giãy thoát trói buộc, chứng
kiến Diệp Tiểu Manh nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, quần áo vỡ vụn,
chỉ còn mặc chiếc áo hộ ngực, Từ Mẫn đại khái cũng nghĩ ra được cảnh
tượng đáng sợ kia.
Diệp Tiểu Manh là đứa con hỗn huyết giữa nhân
loại cùng Yêu tộc, chuyện này làm cho Từ Mẫn thật sự giật mình. Hơn nữa
căn cứ theo cách nói của a Trạch, đây cũng không phải là lần đầu tiên
nàng bạo tẩu mà đã là lần thứ ba. Tuy rằng a Trạch kể không tỉ mỉ, nhưng Từ Mẫn cũng có thể đại khái suy đoán ra được lực phá hoại cùng nguy
hiểm của Tiểu Manh khi bị bạo tẩu.
Hơn nữa Từ Mẫn làm bạn cùng
Minh Diệu cũng đã nhiều năm. Năm xưa bởi vì nàng từng điều tra một vụ án vô cùng quỷ dị, gặp phải người thanh niên tự xưng là thám tử tư kia.
Tuy rằng nhìn qua bộ dáng hắn lôi thôi lếch thếch cà lơ phất phơ, nhưng
lại có được lòng trách nhiệm mãnh liệt cùng tinh thần trọng nghĩa vô
cùng. Hơn nữa dưới sự trợ giúp của hắn, Từ Mẫn cũng thuận lợi giải quyết xong vụ án kia.
Sau khi vụ án kết thúc, Từ Mẫn muốn đến cảm ơn
hắn, dù sao nếu không có hắn hỗ trợ, vụ án cũng không cách nào giải
quyết được hoàn mỹ như thế. Cho nên Từ Mẫn dựa theo danh thiếp ghi địa
chỉ mà Minh Diệu lưu lại, tìm được văn phòng thám tử tư của Minh Diệu.
Mà ở ngay cửa ra vào văn phòng, nàng gặp được Diệp Tiểu Manh năm đó còn
học trung học sơ cấp.
Từ Mẫn nhớ rõ khi mình mới gặp mặt Diệp
Tiểu Manh, cô bé vóc dáng thấp nhỏ nhìn qua như học sinh tiểu học có vẻ
như thật sợ hãi người lạ. Minh Diệu cũng không có mặt trong văn phòng
thám tử, mà bởi vì Diệp Tiểu Manh không mang theo chìa khóa nhà nên tới
tìm Minh Diệu lấy chìa khóa.
Bởi vì văn phòng không có ai, Từ Mẫn mới ở lại nói chuyện với Diệp Tiểu Manh. Tuy rằng ban đầu chỉ là Từ Mẫn nói chuyện còn Diệp Tiểu Manh chỉ ngồi yên lắng nghe, nhưng chậm rãi
hai người bắt đầu có hảo cảm, dần dần nói chuyện thân thiết hơn.
Từ Mẫn cảm giác được cô bé này kỳ thật là một cô bé rất vui tươi, nhưng
không biết do nguyên nhân gì luôn đem bản thân mình phong bế, giống như
một tiểu động vật luôn hoảng sợ, trốn tận sâu trong tâm linh thò đầu ra
ngoài nhìn thế giới, thật muốn đi ra nhưng lại sợ bị thương tổn.
Mà quan hệ giữa Diệp Tiểu Manh cùng Minh Diệu cũng có chút phức tạp. Dựa
theo lời nói của Minh Diệu, hắn là người giám hộ của Diệp Tiểu Manh, nếu giảng theo vai vế hắn xem như là thúc thúc của nàng. Nhưng hai người
lại không có quan hệ huyết thống gì, mà cho tới bây giờ Diệp Tiểu Manh
cũng không xem hắn là trưởng bối, ngay cả xưng hô cũng chỉ gọi thẳng
tên, càng không có vẻ e ngại hay tôn kính nào khác.