U Minh Trinh Thám

Chương 329: Chương 329: Người chứng kiến giống nhau




Anh Đào đứng sau lưng gõ nhẹ lên đầu Trần Hạo liền lách mình tránh né, trên mặt lộ ra dáng tươi cười vì trò đùa dai của mình.

- Lại đang mơ mộng hão huyền sao!

Anh Đào vỗ mạnh lên vai Trần Hạo, chẳng qua vẻ giật mình như trong sự tưởng tượng của nàng cũng không hề phát sinh, Trần Hạo chỉ quay đầu nhìn nàng, liền đem đầu mình vùi vào trong cánh tay. Trong khoảnh khắc đó Anh Đào thấy được đôi mắt che kín tơ máu của Trần Hạo cùng gương mặt thật tái nhợt.

- Nè, anh đừng làm tôi sợ nha, anh làm sao vậy?

Anh Đào vội vàng ngồi xuống bên cạnh Trần Hạo.

- Có chỗ nào không thoải mái sao? Tôi đưa anh đến phòng y tế khám được không?

- Không cần, tôi không sao!

Trần Hạo lắc lắc đầu, chỉ đem mặt mình chôn vào trong hai bàn tay làm Anh Đào không hiểu hắn đang làm gì.

- Tôi chỉ muốn ngồi đây yên lặng một lát, tạm thời không có tâm tình chơi với cô!

- Sắc mặt của anh không được tốt lắm, không phải là bị cảm nắng chứ?

Anh Đào dùng tay che trán ngẩng lên nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, ở loại thời tiết này mà vẫn ngồi dưới mặt trời, quả thật là tự ngược.

- Tôi đỡ anh qua bên bóng râm ngồi nghỉ ngơi?

- Không cần, tôi thích ngồi dưới ánh mặt trời.

Trần Hạo giống như trả lời câu hỏi của Anh Đào, lại giống như đang tự lẩm bẩm làu bàu:

- Như vậy sẽ thấy ấm áp hơn một chút.

- Anh có phải bị ngốc rớt rồi hay không, như vậy sẽ bệnh đó!

Anh Đào dùng sức kéo mạnh cánh tay Trần Hạo, muốn kéo hắn đứng dậy.

- Cô có thể đừng xen vào tôi không, để cho tôi ngồi yên một mình!

Trần Hạo dùng sức vung tay, hất ra tay Anh Đào đang lôi kéo mình. Bởi vì suốt hai đêm không chợp mắt, hơn nữa còn bị kinh hách, tính tình mỗi người tự nhiên dễ biến thành nóng nảy. Trần Hạo dùng sức vung mạnh nên làm thân thể Anh Đào mất đi thăng bằng, nàng “ai nha” một tiếng té ngã xuống đất. Trần Hạo vội vàng đứng dậy luống cuống chân tay đến đỡ nàng:

- Tôi không phải cố ý…

- Ô ô, anh đúng là chó cắn Lữ Động Tân…

Anh Đào bụm mặt khóc ồ lên, nàng vừa khóc liền hấp dẫn ánh mắt không ít sinh viên đi ngang qua, làm Trần Hạo càng không biết phải làm sao. Hắn muốn dìu Anh Đào nhưng Anh Đào lại đẩy hắn ra, òa khóc chạy đi.

- Anh Đào, cô hãy nghe tôi nói a!

Trần Hạo vội vàng truy tới:

- Tôi thật sự không phải là cố ý, cô đừng khóc nữa, cho tôi xem coi có té bị thương không?

- Không cần anh lo!

Anh Đào nổi giận đùng đùng quay đầu lại hét Trần Hạo, vành mắt như có chút nước mắt nhưng không nhiều lắm, vừa rồi phát ra tiếng khóc chỉ giống như biểu diễn nhiều hơn.

- Sau này tôi mặc kệ anh, cũng không cần anh quan tâm, như vậy anh hài lòng rồi chứ?

- Đừng a, như vậy khi nghỉ hè về nhà mẹ tôi còn không đánh chết tôi sao?

Trần Hạo cười khổ nói:

- Cô là con dâu khâm điểm của mẹ tôi đó!

- Tránh ra đi, anh là ai chứ…

Anh Đào đỏ mặt cũng quên cả khóc. Hơn nữa tiếng khóc khi nãy chỉ là giả vờ, kỳ thật nàng chỉ muốn dẫn Trần Hạo tránh né vào trong bóng râm. Ở trong trời nắng oi bức như vậy, cứ mãi ngồi dưới mặt trời nàng sợ Trần Hạo sẽ bị cảm nắng.

- Hắc hắc, việc này thật không liên quan gì tới tôi đâu, nếu như cô muốn kháng nghị, về nhà tìm cha mẹ cô kháng nghị đi!

Trần Hạo cười gãi gãi đầu:

- Loại chuyện chỉ phúc vi hôn cũng thật sự không trách được lên đầu tôi.

- Anh lúc nào cũng ba hoa!

Anh Đào hướng Trần Hạo giơ giơ nắm tay. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt che kín tơ máu của Trần Hạo, lại không hạ thủ được, hỏi:

- Có phải đêm qua anh lại trốn trong mền lén lên mạng suốt cả đêm phải không? Mắt đầy tơ máu, nhất định là không chịu ngủ!

- Vậy thì thật không có!

Trần Hạo thở dài nói:

- Chẳng qua liên tục hai ngày không được ngủ, cũng ngủ không được, cũng không dám ngủ.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì sao?

Anh Đào kéo cánh tay Trần Hạo, để cho hắn ngồi xuống dưới bóng râm:

- Mất ngủ sao? Sắc mặt anh vô cùng kém cỏi!

- Xem như thế đi!

Trần Hạo cười khổ nói:

- Cho dù là muốn ngủ cũng không dám ngủ!

- Nhất định là thời gian nghỉ hè anh chơi quá nhiều, cho nên đồng hồ sinh vật bị đảo lộn quá lớn, không thích ứng được với thời gian làm việc nghỉ ngơi bình thường.

Anh Đào nói:

- Anh phải nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, không bằng anh trước khi ngủ dùng nước nóng ngâm chân một chút, nói không chừng sẽ hữu hiệu.

- Không quan hệ tới việc đó!

Trần Hạo thở dài, hắn rất muốn đem chuyện mình nhìn thấy đều nói ra, nhưng chính hắn cũng không dám. Ở xã hội hiện đại, một người cứ nơi nơi nói với người ta mình nhìn thấy quỷ, không phải là kẻ điên thì sẽ bị xem là bệnh tâm thần. Tuy rằng hắn tin tưởng cô gái bên cạnh sẽ không xem hắn là kẻ điên, nhưng nhất định nàng cũng sẽ không tin tưởng lời nói của hắn.

- Anh Đào, cô có tin tưởng trên thế giới này có quỷ hay không?

Trần Hạo trầm ngâm chốc lát, quyết định nói ra. Dù Anh Đào xem hắn nói mớ cũng tốt, hắn cần một người để trút ra hết tâm sự trong lòng.

- Ân? Sao lại hỏi như vậy?

Anh Đào nghi ngờ hỏi.

- Anh lại nằm thấy ác mộng sao?

- Phải!

Trần Hạo gật đầu:

- Liên tục hai ngày đều là cùng một ác mộng, cô nói có kỳ quái hay không?

- Anh không nhắc tới tôi cũng đã quên!

Anh Đào vội vàng nói:

- Ngày hôm qua tôi đem chuyện anh kể giao nộp tài liệu cho xã trưởng, nàng xem xong thật có hứng thú, muốn tìm anh tìm hiểu kỹ hơn một chút!

- Xã trưởng xã tin tức của cô?

Trần Hạo sửng sốt:

- Chỉ là một giấc mộng mà thôi, có cần kinh quái đến như vậy hay sao?

- Tôi cũng không biết!

Anh Đào cũng có chút lạ lùng nói:

- Dù sao An học tỷ quả thật là vị thần bát quái, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì nàng liền lộ chân tướng, thật không hổ là xã trưởng xã tin tức!

- A, theo sự miêu tả của cô, vị An xã trưởng của cô hẳn là xã trưởng của đội cẩu tử chuyên săn tin đi!

Trần Hạo bất đắc dĩ nói:

- Tựa hồ loại chuyện này không liên quan gì tới tin tức cả, hẳn nên kêu cẩu tử hay bát quái vương mới đúng!

- Nói bậy, cẩu tử là thu thập bát quái bán lấy tiền, An xã trưởng của chúng tôi là một người rất có chức nghiệp đạo đức, không phải là cẩu tử bậy bạ gì đâu.

Anh Đào bất mãn phản bác:

- Chỉ là một người viết báo, nhất định phải có tinh thần truy vấn tới tận chân tướng mới là đúng nhất!

- Được được được, tôi nói không lại cô!

Trần Hạo vội vàng khoát khoát tay, ý bảo mình chịu tha. Hai người là thanh mai trúc mã, tính tình Anh Đào thế nào Trần Hạo hiểu thật rõ ràng. Nếu như nói lời nàng không chịu nghe, cứ như vậy vô luận là Trần Hạo nói đúng hay không, đều sẽ không gặp được kết cục gì tốt, còn không bằng cứ ngừng lại tại đây.

- An xã trưởng của cô khi nào thì muốn gặp tôi?

- Nàng nói càng nhanh càng tốt!

Anh Đào nói:

- Nàng tựa hồ thật có hứng thú với chuyện này, hiện tại tôi tới tìm anh là vì muốn dẫn anh đi gặp nàng!

- Vậy bây giờ đi thôi!

Trần Hạo đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người.

- Dù sao hình dạng tôi bây giờ cũng không muốn đi nghe giảng bài, còn không bằng trước tiên đi gặp An xã trưởng của cô tốt hơn!

- Hình dạng anh hiện tại, thật sự không có vấn đề gì sao?

Anh Đào có chút lo lắng nói:

- Sắc mặt của anh thật không tốt, không bằng xin phép quay về phòng ngủ nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ hơn…

- Cho dù có đi trở về cũng không ngủ được, chẳng thà tìm chút việc làm để thay đổi chút lực chú ý.

Trần Hạo vươn tay kéo Anh Đào đứng dậy:

- Đi thôi!

Bên trong một gian phòng học trường đại học nghiêng về hướng nam, Trần Hạo gặp được vị xã trưởng xã tin tức mà Anh Đào luôn miệng khen ngợi. Cô gái kia có mái tóc ngắn, bộ dáng cũng không quá xinh đẹp, nhưng lại cho người khác một loại cảm giác thật giỏi giang tháo vát. Chỉ lớn hơn những người khác một tuổi mà thôi, cũng đã ngồi lên vị trí xã trưởng xã tin tức. Điều này đã nói rõ cô gái này nhất định có được khả năng thiên phú cùng nhân khí thật mạnh mẽ ở phương diện này, điểm này có thể nhìn ra từ dáng vóc của nàng. Trần Hạo cảm thấy nàng như sinh ra thích hợp để làm công việc như thế.

- Chào học tỷ, tôi gọi là Trần Hạo, là bạn của Anh Đào.

Gặp mặt học tỷ lớn hơn mình một lớp, thái độ tự nhiên phải đoan chính một chút. Trần Hạo thật khiêm tốn làm giới thiệu với nữ xã trưởng kia.

- Nghe Anh Đào nói cô muốn tìm tôi có việc gì sao?

- A, Trần Hạo phải không, trước hết mời anh ngồi xuống đã!

Xã trưởng nhìn Trần Hạo gật đầu, ý mời hắn ngồi xuống trước.

- Tôi tên là An Thanh, là xã trưởng xã tin tức. Là thế này, tôi nghe nói ngày hôm qua Anh Đào có đưa lên một tài liệu sống về sự kiện linh dị trong vườn trường, là do anh nói cho nàng biết có đúng không?

- Phải!

Trần Hạo gật đầu:

- Khuya hôm trước tôi nhìn thấy một ác mộng vô cùng chân thực. Mà Anh Đào cũng nhắc tới nàng cần tài liệu sống về chuyện linh dị trong vườn trường, cho nên tôi đem ác mộng kia nói qua cho nàng biết!

- Là ác mộng thật chân thực sao?

An Thanh không ngừng lẩm bẩm trong miệng. Một lát sau nàng ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Trần Hạo, vẻ mặt thành khẩn hỏi:

- Anh xác định đó chỉ là một giấc mộng thôi sao?

- Ách…cô có ý tứ gì?

Trái tim Trần Hạo mạnh mẽ nhảy dựng, tựa hồ An Thanh tìm mình không chỉ đơn thuần là vì muốn tìm hiểu rõ tình huống từ chỗ của hắn mà thôi, tựa hồ chỉ muốn tìm hắn xác nhận chuyện gì đó.

- Anh có thể xác định việc mà anh chứng kiến bất quá chỉ là một giấc mộng mà thôi sao?

An Thanh vẫn giữ nguyên bộ dáng thật nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

- Tôi…không xác định!

Sau một lúc gian nan đấu tranh tư tưởng, Trần Hạo thật khó khăn nói ra những lời này.

- Quả nhiên đúng như suy nghĩ của tôi, lại thêm một người chứng kiến!

An Thanh dùng sức vỗ bàn đứng bật dậy, tiếng vang thật lớn dọa Trần Hạo nhảy dựng. Hắn thấy được trong ánh mắt An Thanh tựa hồ có thứ gì đó đang thiêu đốt lên, chẳng lẽ đây là tính bát quái trong truyền thuyết hay sao?

- Lại thêm một người chứng kiến? Có ý tứ gì?

Trần Hạo hỏi:

- Chẳng lẽ còn có người cũng nhìn thấy thứ kia giống như tôi…

- Xã trưởng, không phải chứ?

Lời này làm Anh Đào đang đứng bên cạnh Trần Hạo cũng hoảng sợ.

- Ý cô nói thứ mà Trần Hạo gặp phải không phải là giấc mộng, mà là thật sự đã nhìn thấy quỷ hay sao?

- Rất có khả năng này!

Nhìn nhìn chung quanh thấy không có ai, An Thanh hạ giọng nói. Nàng lấy trong cặp tài liệu mang theo ra một tờ giấy, đưa cho Trần Hạo:

- Đây là lời kể lại của vài sinh viên khác, tôi đã ghi chép lại toàn bộ. Có thể xác nhận chính là cộng thêm anh thì đã có tổng cộng ba người nhìn thấy nữ quỷ mặc áo ngủ màu trắng từ những cửa sổ bay vào những phòng ngủ ký túc xá khác nhau!

- Đây cũng không nói rõ được vấn đề gì đi?

Anh Đào nói:

- Bên trong ti vi nữ quỷ không phải đều mặc quần áo màu trắng hay sao? Nói không chừng chỉ do bọn họ gặp phải ác mộng mà thôi, là chuyện trùng hợp đi?

- Tuyệt đối không phải trùng hợp!

An Thanh lắc mạnh đầu, nàng dùng ngón tay chỉ lên vài chỗ trong ba tờ giấy, kích động nói:

- Nếu như chuyện này cũng là chuyện trùng hợp, vậy thật sự là vô cùng khó tin!

Trần Hạo cùng Anh Đào thật cẩn thận đọc những chỗ ghi chép mà An Thanh đã chỉ ra, quả nhiên trên ba phần văn kiện đều có người chứng kiến miêu tả thấy được nữ quỷ, nhưng còn nghe được thanh âm tiếng chuông vang thanh thúy, hoàn toàn giống như những gì Trần Hạo đã trải qua. Bất đồng duy nhất chính là chỉ có Trần Hạo thấy được nữ quỷ kia dựa trên người nhị bàn để hút dương khí, mà những người khác thì thấy nữ quỷ chỉ đi dạo qua phòng ngủ một vòng lưu lại vài tiếng thở dài rồi bay ra ngoài cửa sổ.

Cảm xúc của An Thanh như có kích động, thanh âm nàng chợt run rẩy:

- Tôi vì chờ đợi sự kiện linh dị trong vườn trường này cũng đã ước chừng chờ đợi hơn một năm. Một năm trước khi tôi vừa mới nhập học, sự kiện truyền thuyết bên trong phòng học cũ để cho tôi hiểu được chỉ có những người có tế bào não kích thích mãnh liệt mới có thể vạch trần sự kiện linh dị kia. Đó chính là thứ mà tôi chân chính theo đuổi. Một năm trôi qua rốt cục để cho tôi chờ đợi được đến!

- Chuyện này…học tỷ, cô có thể đừng kích động đến như vậy được hay không!

Trần Hạo cảm giác gương mặt mình như run rẩy, hắn đang lo lắng có nên khuyên bảo Anh Đào rời khỏi xã đoàn này hay không. Dù sao một xã trưởng có ảnh hưởng thật lớn với những thành viên khác trong xã đoàn, Trần Hạo cũng không muốn chứng kiến sau này Anh Đào cũng biến thành bộ dáng như An Thanh.

- Cô không phải định bảo những sinh viên bình thường như chúng tôi đi điều tra truyền thuyết về nữ quỷ gì đi? Tôi nói trước tiên, tôi cùng Anh Đào tuyệt đối sẽ không tham gia!

Anh Đào ở một bên lén kéo tay áo Trần Hạo, muốn ngăn hắn đừng nói tiếp. Nhưng Trần Hạo lại rút tay Anh Đào ra, vẫn dùng ngữ khí thật bình tĩnh nói:

- Để cho tôi nói hết. Cô phải biết rằng chúng tôi bất quá chỉ là những người thường mà thôi, về chuyện bắt quỷ hàng yếu hẳn nên tìm nhân sĩ chuyên nghiệp để làm. Rất nhiều sự thật đều đã chứng minh, nếu người thường quá mức tự cho mình là đúng, như vậy kết quả cuối cùng thường thường đều phải dâng tặng cả tính mạng chính mình, hơn nữa còn làm phiền hà rất nhiều người vô tội. Tôi cũng không muốn làm người vô tội kiểu như thế. Nếu như cần điều tra, cô tự mình đi tốt hơn, ngàn vạn lần đừng lôi kéo cả hai người chúng tôi, tốt nhất cứ cho rằng hai chúng tôi chuyện gì cũng không hề biết là hay nhất!

- A, xã trưởng…

Anh Đào chứng kiến lúc Trần Hạo đang nói chuyện, ánh mắt An Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, vội vàng nói:

- Hắn không phải có ý tứ đó…ý tứ của hắn là muốn nói…

- Tốt lắm anh thanh niên, có đảm lượng, có quyết đoán!

An Thanh vỗ mạnh lên bàn, dọa Trần Hạo cùng Anh Đào nhảy dựng lên, còn tưởng rằng nàng muốn nổi điên đả thương người, hai người đều đã chuẩn bị chạy trốn. Nhưng An Thanh chỉ vỗ bàn, sau đó giơ ngón cái hướng Trần Hạo như khen ngợi, lại như đang trầm ngâm suy nghĩ, như nhớ ra chuyện gì đó, ngẫm nghĩ suy tính không lên tiếng.

Một hồi lâu sau nàng lên tiếng:

- Không sai, anh nói phi thường đúng. So sánh với việc dũng cảm đối mặt mà nói, có thể thấy rõ ràng chính mình mà dũng cảm buông tha càng thêm khó được. Ở điểm này tôi thật xem trọng anh. Loại chuyện này đương nhiên không phải giao cho những sinh viên bình thường như chúng ta đi làm. Chúng ta chẳng qua chỉ là sinh viên, là người thường, người viết báo mà thôi. Công tác của chúng ta là đem toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối cùng chân tướng báo cho quần chúng mà không phải cuồng vọng đi tặng rụng tính mạng của mình. Loại chuyện này đương nhiên giao cho chuyên nghiệp nhân sĩ đi thu phục, chúng ta chỉ cần theo sau bọn họ đi ghi chép toàn bộ câu chuyện là tốt nhất!

- Chuyện này…theo lời cô nói chúng ta, hẳn cũng không tính cả tôi cùng Anh Đào vào bên trong luôn đi, về phần nhân sĩ chuyên nghiệp nào đó, chẳng lẽ học tỷ còn nhận thức được khu ma đạo sĩ hay hòa thượng gì đó hay sao?

- Gì mà đạo sĩ hay hòa thượng chứ?

An Thanh đắc ý khoát tay:

- Tư tưởng của anh còn dừng lại trong phim Hong Kong ở niên đại 80 mất rồi. Phải biết rằng khu ma nhân hiện đại sớm đã không còn là những hòa thượng đạo sĩ, mà là những cô gái xinh đẹp đáng yêu!

- Đẹp…cô gái xinh đẹp?

Trần Hạo thiếu chút nữa nhổ ra một búng máu. Những cô gái xinh đẹp làm khu ma sư? Còn không bằng trực tiếp gọi là chiến sĩ thì còn tốt hơn một chút. Tốt hơn nữa thêm một câu “Đại biểu ánh trăng trừng phạt ngươi” gì gì đó mới càng có cảm giác. Hắn cảm giác nữ xã trưởng tên An Thanh này nói chuyện thật là thái quá, trong lòng hắn chợt hạ quyết tâm, một lát nữa sau khi rời khỏi nơi này, vô luận dùng phương pháp gì cũng phải khuyên bảo Anh Đào rời khỏi tin tức xã, tốt nhất là cách xa cô gái An Thanh này càng xa càng tốt.

- Hừ hừ, những sinh viên mới nhập hiệu như các vị tự nhiên là không hay biết gì rồi!

An Thanh hắng giọng híp mắt nói:

- Ở trong trường học của chúng ta, có một xã đoàn cường đại mà thần bí. Tuy rằng là xã đoàn không phải do trường học cùng chính phủ sở thừa nhận, nhưng lại có được nhân khí còn vượng hơn bất cứ xã đoàn nào!

- Tôi biết tôi biết!

Anh Đào vội vàng nói:

- Ý của xã trưởng muốn nói là Thần Hi Thanh Lam Đồng Hảo Hội phải không? Tôi nghe nói họ cũng giống như xã trưởng, đều là sinh viên năm hai, nhưng còn biết được một ít pháp thuật không thể tưởng tượng nổi!

- Hừ hừ, đáp đúng!

An Thanh dương dương tự đắc nói:

- Hội trưởng Thần Hi Thanh Lam là sủng…a a không phải, là bạn cùng phòng của một người bạn của tôi đó.

Sau đó nàng chợt than thở một câu:

- Tuy rằng nàng thường xuyên không ngủ lại phòng túc xá, nhưng mà…

Thanh âm của câu sau thật giống như đang oán hận, Trần Hạo cùng Anh Đào đều không nghe được rõ ràng.

- Tóm lại chuyện này tin tức xã cùng Thần Hi Thanh Lam đã có thương lượng, lại nhấc lên một sự kiện linh dị còn hơn cả sự kiện thần quái ở năm trước!

An Thanh tràn đầy tự tin nói:

- Tôi cam đoan phụ trách theo dõi đưa tin bên tin tức xã, về phần con nữ quỷ kia thì cứ giao cho hội trưởng Thần Hi Thanh Lam cùng lãnh nữ…a không phải, là trợ thủ của nàng thì tốt hơn, quyết định như vậy!

- Anh Đào, cô có nghĩ tới nên đổi một xã đoàn khác hay không? Nói thí dụ như độc thư xã, kịch bản xã, mỹ thuật tạo hình xã gì đó?

Trần Hạo từ trong phòng đi ra, kéo Anh Đào sang một bên nhỏ giọng hỏi:

- Nơi nào cũng có thể, tốt nhất đừng tiếp tục ở lại tin tức xã…

- Vì sao vậy?

Anh Đào thật khó hiểu hỏi:

- Tôi rất ưa thích xã đoàn này, người như xã trưởng cũng thật tốt lắm, tính cách thẳng thắn cùng mạnh mẽ, tinh lực lại dồi dào, thật không tệ chút nào!

- Phải, thật không tệ!

Trần Hạo lau mồ hôi trán:

- Nhưng cô không cảm thấy xã trưởng của cô có chút tinh lực dồi dào quá hay sao?



Theo An Thanh chỉ dẫn, hai người Trần Hạo cùng Anh Đào đi tới phía tòa lầu ở mặt đông trường học.

- Rõ ràng là chuyện của tin tức xã các cô, vì sao lại phải kéo tôi đi theo vậy chứ!

Vẻ mặt Trần Hạo thật bất đắc dĩ nói:

- Tôi đối với những sự kiện linh dị trừ ma căn bản không hề có chút hứng thú, cô cho tôi trở về đi!

- Đừng nha, anh cứ xem như bồi tôi đi được không?

Anh Đào như van vỉ:

- Anh phải biết người của Đồng Hảo Hội thật quá thần bí. Tuy rằng người nào cũng biết tên của họ, nhưng lại có rất ít người từng gặp qua hội trưởng của họ rốt cục có bộ dáng gì, nghe truyền thuyết hội trưởng cùng trợ thủ đều là nữ giới, hơn nữa còn có được lực lượng trừ ma. Một mình tôi đến cảm thấy không được an tâm, vạn nhất lại gặp phải tổ chức tà giáo thì phải làm sao bây giờ?

- Tổ chức tà giáo cũng không đáng sợ!

Trần Hạo không có lương tâm nói:

- Bằng tính tình này của cô, cho dù là tổ chức tà giáo hẳn cũng sẽ không trúng ý cô đi, tôi cam đoan cô tuyệt đối an toàn!

- Chỉ có anh vô nghĩa thật nhiều!

Anh Đào vỗ mạnh lên lưng Trần Hạo, kéo tay hắn:

- Theo giúp tôi đi xem, giải quyết xong chuyện xã trưởng căn dặn thì tôi sẽ thả anh về!

- Được rồi được rồi, không được đánh người, tôi đi đây!

Trần Hạo thở dài, dùng sức đẩy cửa phòng:

- Xin hỏi có ai không? An xã trưởng bên tin tức xã phái chúng tôi đến đây!

Trần Hạo đi vào phòng lớn tiếng hô lên.

- Xoẹt…

Một thanh âm vang lên, Trần Hạo cảm giác trên cổ chợt rét lạnh. Hắn cúi đầu nhìn, một thanh băng kiếm trong suốt đang gác trên cổ hắn, mũi kiếm sắc bén sáng ngời chỉ cách cổ hắn vài mm mà thôi.

- Ha ha ha ha…

Trần Hạo toát mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười khan vài tiếng:

- Xem ra chúng tôi tựa hồ đi nhầm, không sao cả, chúng tôi lập tức rời đi!

- Này!

Một thanh âm nhẹ nhàng thì thào bên tai Trần Hạo:

- Nói nhỏ thôi, Tiểu Manh đang ngủ trưa!

- Được!

Trần Hạo chỉ vào băng kiếm gác trên cổ mình, dùng thanh âm cũng yếu ớt hồi đáp:

- Vật này cô có thể lấy xuống trước hay không, mặc dù ở thời tiết nóng có vật này thật thoải mái, nhưng đặt ở chỗ này thật sự quá nguy hiểm!

Vừa nói xong Trần Hạo liền cảm giác cỗ mát lạnh trên cổ chợt biến mất. Hắn cúi đầu phát hiện băng kiếm gác trên cổ mình đã phiêu tán trong không khí thành những điểm sáng loang lổ, dần dần biến mất không còn thấy gì nữa.

- Hai người đi theo tôi đi!

Không đợi hai người Trần Hạo kịp phản ứng, hắn liền cảm giác cổ áo mình bị người níu lấy, một cỗ lực lượng mạnh mẽ ném hắn ra ngoài cửa.

- Hai người đến đây có chuyện gì?

Bên tai truyền tới thanh âm chất vấn lạnh băng không chút hữu hảo. Trần Hạo quay đầu, lúc này mới nhìn thấy rõ cô gái vừa cầm băng kiếm gác lên cổ mình.

Mái tóc cô gái cũng không dài, buộc thành đuôi ngựa, nhìn qua tựa hồ như trước kia vốn cắt tóc ngắn sau đó mới để dài. Dáng người cô gái này thật cao, cơ hồ ngang ngửa với Trần Hạo, đặc biệt cặp đùi vô cùng thon dài, Trần Hạo cảm thấy cô gái này không đi làm người mẫu thật sự là quá đáng tiếc. Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của nàng, Trần Hạo liền hiểu được vì sao cô gái này lại không đi làm người mẫu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.